Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 108
Tiêu Chấn Long mặc tây trang màu đen đứng giữa thầm cầu nguyện trong lòng, sau đó cúi đầu mặc niệm một phút. Những người đứng sau lưng anh bao gồm Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, anh em Hoàng Tây Hoàng Bắc đều có vẻ mặt nghiêm trang, đồng lòng cùng Tiêu Chấn Long cầu nguyện cho sự ra đi của Hương Di Lan.
Nơi này không có âm thanh nào khác ngọai trừ tiếng chim hót lanh lảnh thỉnh thoảng vang lên, nếu có âm thanh thì có lẽ đó chính là những lời nguyện cầu đang vang vọng trong lòng của mỗi người dành cho Hương Di Lan. Tiêu Chấn Long chậm rãi ngấng đầu lên, nhìn ảnh của Hương Di Lan trên bia mộ, chợt nhận ra dù anh đã quen biết Hương Di Lan lâu như vậy rồi nhưng cả hai lại chẳng có một tấm ảnh chụp chung nào, không thế không nói đây là một điều tiếc nuổi trong cuộc đời của Tiêu Chấn Long.
Nhưng đôi khi đời người không nhất thiết phải hoàn mỹ, không trọn vẹn chưa chắc đã là bất hạnh, vẻ đẹp của thần Vệ nữ có thế được lưu truyền bao năm qua phần lớn cũng là nhờ vào nét đẹp không lành lặn của nàng đấy thôi.
“Em làm như vậy, có lẽ là muốn để tỏi càng hoài niệm hơn phải
không”. Tiêu Chấn Long bước đến trước bia mộ nhẹ nhàng hôn lên di ảnh của Hương Di Lan, nhìn cô ấy lần cuối với ánh mắt chứa đựng tình cảm nồng nàn, sau đó anh nhận lấy đóa hoa cúc của Lưu Minh Nghĩa đưa tới, nhẹ nhàng đặt trước bia mộ.
Một cơn gió mùa thu thối qua, Tiêu Chấn Long không khỏi rùng mình, mùa đông ở Đài Loan lạnh đến thế sao? Tiêu Chấn Long tự hỏi trong lòng. Thấy vậy, Hoàng Tây bèn lấy cái áo khoác màu đen choàng lên vai Tiêu Chấn Long, anh quấn áo quanh người, đồng thời hít sâu vào một hơi, nói: “Chúng ta đi thôi”.
Một nhóm hơn mười người của Tiêu Chấn Long bước xuống các bậc thang, rẽ qua một ngọn núi, đi tới lối vào nghĩa trang. Đập vào mắt Tiêu Chẩn Long là đội quân Cờ Đen thông thường với hơn tám trăm người mặc tây trang màu đen, ai nấy đều rất nghiêm túc, đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt không đối nhìn Tiêu Chấn Long. Anh nhìn binh đoàn dưới chân núi, dù đây không phải là đội quân chủ lực nhưng dầu sao cũng là anh em của anh, Tiêu Chấn Long lộ vẻ hưng phấn.
“Anh Long, vết thương của anh không sao chứ?” Người nói chuyện là Dương Tuấn Phương trong tam đại hộ pháp.
Tiêu Chấn Long đưa tay chạm nhẹ vào vết thương do đạn bắn trên vai trái, cảm nhận được phía dưới lớp băng vải truyền đến đau đớn mới từ từ nói: “Không sao, thành phố Đài Nam hiện giờ thế nào rồi?”
“Bởi vì Trần Kiệt Giai và đội ngũ chủ lực của xã đoàn Tam Liên đều đã bị đại ca tiêu diệt ở công viên Tĩnh Vân, các đội ngũ còn lại trong đường khẩu của xã đoàn Tam Liên ở thành phố Đài Nam rất hạn chế, cộng thèm việc chúng ta đã chuấn bị kỹ
càng, một nghìn anh em canh giữ các địa bàn của xã đoàn Tam Liên, trong vòng không tới hai giờ đã diệt sạch toàn bộ, bây giờ vần còn một sổ anh em ở lại đế dọn dẹp các thế lực còn sót lại của xã đoàn Tam Liên”. Dương Tuấn Phương báo cáo đúng sự thật.
“Làm tốt lắm! Nhớ rằng diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không gió xuân về sẽ lại trồi lên”. Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
Âm thanh không lớn, nhưng ẩn chửa uy nghiêm, khiến cho Dương Tuấn Phương càng thêm phần kính nế. Từ sau khi Hương Di Lan mất, mọi người đều mơ hồ cảm giác được tính tình của Tiêu Chấn Long đã có chút thay đối so với trước kia, sự nghiêm nghị và khí chất buộc người ta không thế làm trái lộ ra trong lời nói khiến cho các anh em cảm nhận được một luồng khí thô bạo, loại cảm giác lạnh lẽo đó làm cho người ta phải rùng mình. Một vài từ ngắn gọn lần nữa đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho những thế lực còn sót lại của xã đoàn Tam Liên, hàng trăm người đã nối gót theo Trân Kiệt Giai vì mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long.
“Vâng, đại ca!” Dương Tuấn Phương thấp giọng đáp.
“Còn nữa, nếu như Đại Xa, Tiếu Xa hồi phục vết thương thì hãy để bọn họ cùng tham gia, đồng thời chuyến toàn bộ tài sản của xã đoàn Tam Liên sang công ty của chúng ta.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Đã rõ!” Dương Tuấn Phương nói.
Xem ra đã đến lúc thành lập tập đoàn Nam Thiên, Tiêu Chấn Long âm thầm tính toán trong lòng. Tiêu Chấn Long không ngờ rằng, sự sụp đố của xã đoàn Tam Liên, việc xóa sổ quyền lực của Trằn Kiệt Giai ở Đài Nam lại có thế khiến cho kế hoạch
thành lập tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long vươn cao như vậy. Theo như kế hoạch của anh, ban đầu vốn định chờ sau khi Logistics Nam Thiên chính thức hoạt động rồi mới nghĩ đến chuyện thành lập tập đoàn Nam Thiên, nhưng bây giờ e rằng việc thành lập tập đoàn Nam Thiên sẽ nằm cùng với ngày khai trương Logistics Nam Thiên trên một trang báo. Dựa vào những tài liệu về xã đoàn Tam Liên mà Hoàng Tây đã thu thập trước đó, Tiêu Chấn Long biết rằng có rất nhiều khối tài sản mang danh nghĩa xã đoàn Tam Liên được giữ lại, bao gồm các tụ điếm giải trí và các công ty, tống giá trị đại khái hơn năm mươi tệ. Nếu như có thế thuận lợi tiếp nhận tố chức Tam Liên – những tài sản dưới tên này sẽ đóng một vai trò không thế tưởng tượng được đối với sự phát triển của tập đoàn Nam Thiên trong tương lai, cho nên Tiêu Chấn Long vẩn rất thận trọng.
Đối với xã đoàn Tam Llèn, anh em Xa hiếu biết hơn Tiêu Chấn Long rất nhiều, cho nên muốn thuận lợi tiếp nhận tài sản dưới danh nghĩa của xã đoàn Tam Liên thì phải nhờ đến anh em Xa, dẫu sao trước kia anh em bọn họ cũng là những nhân vật lớn trong xã đoàn Tam Liên, trong mọi trường hợp thì nó sẽ nhẹ nhàng hơn những phương pháp cứng rắn mà Tiêu Chấn Long dùng rất nhiều.
“Hoàng Tây! Trong mấy ngày này lập tức thảo luận với Trần Tử Minh về vấn đề chuấn bị xây dựng tập đoàn Nam Thiên và thực hiện các thủ tục càng sớm càng tốt.” Tiêu Chấn Long nói.
“Vâng, đại ca!” Hoàng Tây đáp.
“Còn nữa, Dương Tuấn Phương, Bùi Đức Lâm, hai người sẽ cùng với anh em Xa quét sạch thế lực còn sót lại của xã đoàn Tam Liên ở Đài Nam, sau đó lập tức sử dụng Đài Trung làm ranh giới đế tiếp tục mở rộng về phía nam Đài Loan, gặp những bang hội khác, có thế thâu tóm thì thâu tóm, không thế thôn
tính thì trực tiếp diệt trừ. Trọng tâm là ba thành phố Gia Nghĩa, Đài Đỏng và Cao Hùng, chỉ cần chiếm được ba khu vực này ở phía nam Đài Loan, như vậy chúng ta sẽ kiếm soát được một nửa giang sơn của hắc đạo ở Đài Loan. Khi quân Cờ Đen quay lại, tôi sẽ giao một phần cho các cậu kiếm soát, hỗ trợ các cậu trong việc mở rộng lực lượng về phía nam lần này”. Nghe được lời Tiêu Chấn Long nói, Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm không khỏi bị mê hoặc, mặc dù bọn họ không nhìn thấy hành động vào đêm đó của quân Cờ Đen, nhưng khi nghe qua lời kế sống động của các anh em khác, có thế hình dung được một đội quân như thiên binh vạn tướng, được cầm đầu một đội quản như thế thì ai mà không mẽ mấn đâu? Nhất là đối với những kẻ khát máu như tam đại hộ pháp.
“Còn nữa, Minh Nghĩa, cậu lập tức chọn ngay địa điểm đặt chi nhánh Nam Thiên Logistics tại ba thành phố này, chọn người thích hợp đế tiến hành chuẩn bị những việc liên quan, tranh thủ phấn đấu cùng thành lập ba chi nhánh và Logistics Nam Thiên, thời gian thành lập Nam Thiên Logistics có thế dựa theo tình hình của ba chi nhánh công ty mà sắp xếp. Tốt nhất là có một công ty Logistics có sẵn trong khu vực địa phương và chúng ta có thế tiến hành thu mua, như vậy sẽ tương đổi tiết kiệm thời gian và công sức. Đồng thời đấy mạnh công tác đào tạo tài xế lái tàu của Logistics Nam Thiên, Quang Khải thì sao?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tôi ở đây này đại ca.” Vương Quang Khải đáp.
“Anh trợ giúp Minh Nghĩa huấn luyện tài xế của công ty, nhất định phải bồi dưỡng những người này thành tài xế lái xe hạng nhất trong thời gian ngắn nhất có thế”. Tiêu Chấn Long chỉ tay vào hơn tám trăm người của đội quân Cờ Đen thông thường, nói tiếp: “Phải cho bọn họ bước lên xe thì có thế vịn tay lái, bước xuống xe thì có thể cầm dao găm, hiểu không?” Tiêu Chấn Long nói.
‘Tôi hiếu rồi, đại ca.” Vương Quang Khải đáp.
“Đại ca, năm trăm quân Cờ Đen hôm nay đã trở lại với anh Vinh, nói là còn một khóa huấn luyện chưa thực hiện xong nên về trước. Chờ đến ngày thành lập công ty bọn họ sẽ quay lại, như vậy thì có thể đảm đương được rồi…”
“Tôi biết rồi, không sao đâu! Có thế tốn thêm chút thời gian để huấn luyện còn hơn là dùng ít đi. Sau này khi cồng ty phát triến, có thế sẽ ít hoặc không còn cơ hội như vậy nữa.” Tiêu Chấn Long dùng ánh mắt thâm thúy nhìn mọi người. Không ai biết ý nghĩa trong lời nói của Tiêu Chấn Long là gì, có lẽ ấn ý bên trong chỉ có anh mới hiếu được rõ ràng.
Vạn sự khởi đầu nan, Tiêu Chấn Long biết rằng chất lượng của bước khởi đầu này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển về sau của mình ở Đài Loan, một tay anh loại trừ xã đoàn Tam Liên khỏi giới hắc đạo, có thế nói là đã bán ra một phát súng vang dội. Nhưng cùng với đó là sẽ có nhiều thứ kéo tới, ngày càng phức tạp hơn, không thế lường trước được chuyện gì sẽ ập đến. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không còn là kẻ vô danh trong giới hắc đạo nữa, nếu làm tốt có thể xưng hùng xưng bá cả đời, nếu không tốt sẽ trở thành mục tiêu bị đả kích. Con đường phía trước sẽ ngày càng nguy hiếm và khó đi hơn, về điếm này Tiêu Chấn Long hiếu rõ hơn bất kì ai khác.
Mặc dù xã đoàn Tam Liên đã biến mất, nhưng ở Đài Loan vẫn còn một thế lực mạnh mẽ khác là hội Tam Hợp, theo tìm hiếu của Tiêu Chấn Long thì hội Tam Hợp là một tố chức hắc đạo chính quy, trừ việc làm ăn ờ thế giới ngầm ra còn kiêm luôn làm ăn ở bạch đạo, tống tài sản đạt tới trên hàng chục tỷ đồng. Rất khó đế có thế tưởng tượng ra rằng một tố chức hắc đạo lại có thế có quy mỏ làm ăn lớn đến như vậy, đây là điều không tưởng ở đại lục, nhưng lại là chuyện có thật đang xảy ra ở Đài Loan, ngoài ra hội Tam Hợp còn có mối liên hệ chặt chẽ với
chính quyền Đài Loan.
Mặc dù anh đã bước chân đều tiên vào giới hắc đạo ở Đài Loan, nhưng vẫn còn có một hội Tam Hợp, anh thặt sự có thể kéo hội Tam Hợp xuống ngựa ư? Tiêu Chấn Long không biết, nhưng điều đầu tiên cằn làm bây giờ là củng cố quyền lực và mở rộng thế lực của mình, không chỉ riêng ở các thành phố chính ở phần phía nam Đài Loan, mà còn phải trải dài khắp cả miền nam. Tiêu Chấn Long nói tiếp: “Hoàng Tây, mượn mạng lưới của Logistics Nam Thiên đế mang thế lực của công ty thâm nhập sâu hơn nữa vào miền nam Đài Loan, anh muốn kiếm soát tất cả các khu vực ở đây, còn nữa, dặn dò các anh em không được gây rối và làm mất trật tự ở địa phương, nếu như nơi đó xảy ra chuyện gì, anh sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Nước có thế chở thuyên, cũng có thể lật thuyên. Chân lý này được lưu truyền qua nhiều thời đại, được áp dụng cho bất kì nhóm người nào, và nó cũng có thế dùng cho cả giới hắc đạo. Ai nói hắc đạo thì nhất định phải đen tối, phải kiếm chuyện gây rối, phải là nhân tố gây bất ốn cho xã hội. Anh muốn dùng chính đôi tay của mình đế thay đối hiện thực này, anh muốn thành lập hội Nam Thiên ỞĐài Loan với tư cách là một tố chức hắc đạo gần gũi và yêu thương mọi người. Tiêu Chấn Long đã mạnh dạn tưởng tượng ra giới hác đạo của mình, mặc dù giấc mộng này có hơi khác xa thực tế, nhưng Tiêu Chấn Long tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì không gì là không thể.
“Anh Long, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”. Hỏa Phượng nhắc nhở. Có lẽ chỉ có Hỏa Phượng mới dám đối mặt với Tiêu Chấn Long đế nói ra những lời này trước mặt tất cả anh em, đối với những người khác, chỉ cần Tiêu Chấn Long không nói gì, bọn họ cũng sẽ không dám lên tiếng, điều này còn thế hiện rằng, ở một khía cạnh khác quan hệ của Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng không phải là quan hệ bình thường giữa cấp trẽn cấp dưới nữa mà giống như là anh em một nhà hơn, còn nói
về tình yêu nam nữ, hẳn là không có, hoặc ít nhất là hiện tại không có.
“Được rồi, chúng ta trở về!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Đội ngũ của Tiêu Chấn Long và hàng trăm chiếc xe nổi đuôi nhau xuất hiện trẽn đường phố Đài Nam khiến người dân ở thành phố Đài Nam không khỏi xuýt xoa. Phía trước chính là chiếc sedan Lincoln màu đen của Tiêu Chấn Long, theo sau là các loại xe con khác với đội ngũ vô cùng đông đảo và tráng lệ.
“Minh Nghĩa, tại sao công tỵ lại có nhiều xe con như vậy?” Tiêu Chấn Long nhìn đoàn xe phía sau rồi hỏi.
“Ồ! Là như vầy đại ca. Logistics Nam Thiên có kinh doanh cho thuê xe ố tỏ, đây là loại hình rất phổ biến trong xã hội ngày nay. Nhiều người không có điều kiện mua những chiếc xe hạng sang cho nên đã thực hiện hình thức thuê mướn, không chỉ nhanh nhẹn tiện lợi mà giá thuê cũng không đắt. Hiện giờ công ty có từ hai đến ba trăm chiếc xe với nhiều kiêu dáng và thông số kĩ thuật khác nhau. Chúng ta đã kí kết với các nhà sản xuất ô tô lớn trên thế giới, ngay khi có mẫu xe mới ra đời bọn họ sẽ ưu tiên cho cỏng ty chúng ta với giá ưu đãi nhất.” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Quy mô này đủ đế mở một buổi triển lãm xe ở đại lục!” Tiêu Chấn Long nhìn những chiếc xe chạy phía sau mình.
Nơi này không có âm thanh nào khác ngọai trừ tiếng chim hót lanh lảnh thỉnh thoảng vang lên, nếu có âm thanh thì có lẽ đó chính là những lời nguyện cầu đang vang vọng trong lòng của mỗi người dành cho Hương Di Lan. Tiêu Chấn Long chậm rãi ngấng đầu lên, nhìn ảnh của Hương Di Lan trên bia mộ, chợt nhận ra dù anh đã quen biết Hương Di Lan lâu như vậy rồi nhưng cả hai lại chẳng có một tấm ảnh chụp chung nào, không thế không nói đây là một điều tiếc nuổi trong cuộc đời của Tiêu Chấn Long.
Nhưng đôi khi đời người không nhất thiết phải hoàn mỹ, không trọn vẹn chưa chắc đã là bất hạnh, vẻ đẹp của thần Vệ nữ có thế được lưu truyền bao năm qua phần lớn cũng là nhờ vào nét đẹp không lành lặn của nàng đấy thôi.
“Em làm như vậy, có lẽ là muốn để tỏi càng hoài niệm hơn phải
không”. Tiêu Chấn Long bước đến trước bia mộ nhẹ nhàng hôn lên di ảnh của Hương Di Lan, nhìn cô ấy lần cuối với ánh mắt chứa đựng tình cảm nồng nàn, sau đó anh nhận lấy đóa hoa cúc của Lưu Minh Nghĩa đưa tới, nhẹ nhàng đặt trước bia mộ.
Một cơn gió mùa thu thối qua, Tiêu Chấn Long không khỏi rùng mình, mùa đông ở Đài Loan lạnh đến thế sao? Tiêu Chấn Long tự hỏi trong lòng. Thấy vậy, Hoàng Tây bèn lấy cái áo khoác màu đen choàng lên vai Tiêu Chấn Long, anh quấn áo quanh người, đồng thời hít sâu vào một hơi, nói: “Chúng ta đi thôi”.
Một nhóm hơn mười người của Tiêu Chấn Long bước xuống các bậc thang, rẽ qua một ngọn núi, đi tới lối vào nghĩa trang. Đập vào mắt Tiêu Chẩn Long là đội quân Cờ Đen thông thường với hơn tám trăm người mặc tây trang màu đen, ai nấy đều rất nghiêm túc, đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt không đối nhìn Tiêu Chấn Long. Anh nhìn binh đoàn dưới chân núi, dù đây không phải là đội quân chủ lực nhưng dầu sao cũng là anh em của anh, Tiêu Chấn Long lộ vẻ hưng phấn.
“Anh Long, vết thương của anh không sao chứ?” Người nói chuyện là Dương Tuấn Phương trong tam đại hộ pháp.
Tiêu Chấn Long đưa tay chạm nhẹ vào vết thương do đạn bắn trên vai trái, cảm nhận được phía dưới lớp băng vải truyền đến đau đớn mới từ từ nói: “Không sao, thành phố Đài Nam hiện giờ thế nào rồi?”
“Bởi vì Trần Kiệt Giai và đội ngũ chủ lực của xã đoàn Tam Liên đều đã bị đại ca tiêu diệt ở công viên Tĩnh Vân, các đội ngũ còn lại trong đường khẩu của xã đoàn Tam Liên ở thành phố Đài Nam rất hạn chế, cộng thèm việc chúng ta đã chuấn bị kỹ
càng, một nghìn anh em canh giữ các địa bàn của xã đoàn Tam Liên, trong vòng không tới hai giờ đã diệt sạch toàn bộ, bây giờ vần còn một sổ anh em ở lại đế dọn dẹp các thế lực còn sót lại của xã đoàn Tam Liên”. Dương Tuấn Phương báo cáo đúng sự thật.
“Làm tốt lắm! Nhớ rằng diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không gió xuân về sẽ lại trồi lên”. Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
Âm thanh không lớn, nhưng ẩn chửa uy nghiêm, khiến cho Dương Tuấn Phương càng thêm phần kính nế. Từ sau khi Hương Di Lan mất, mọi người đều mơ hồ cảm giác được tính tình của Tiêu Chấn Long đã có chút thay đối so với trước kia, sự nghiêm nghị và khí chất buộc người ta không thế làm trái lộ ra trong lời nói khiến cho các anh em cảm nhận được một luồng khí thô bạo, loại cảm giác lạnh lẽo đó làm cho người ta phải rùng mình. Một vài từ ngắn gọn lần nữa đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho những thế lực còn sót lại của xã đoàn Tam Liên, hàng trăm người đã nối gót theo Trân Kiệt Giai vì mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long.
“Vâng, đại ca!” Dương Tuấn Phương thấp giọng đáp.
“Còn nữa, nếu như Đại Xa, Tiếu Xa hồi phục vết thương thì hãy để bọn họ cùng tham gia, đồng thời chuyến toàn bộ tài sản của xã đoàn Tam Liên sang công ty của chúng ta.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Đã rõ!” Dương Tuấn Phương nói.
Xem ra đã đến lúc thành lập tập đoàn Nam Thiên, Tiêu Chấn Long âm thầm tính toán trong lòng. Tiêu Chấn Long không ngờ rằng, sự sụp đố của xã đoàn Tam Liên, việc xóa sổ quyền lực của Trằn Kiệt Giai ở Đài Nam lại có thế khiến cho kế hoạch
thành lập tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long vươn cao như vậy. Theo như kế hoạch của anh, ban đầu vốn định chờ sau khi Logistics Nam Thiên chính thức hoạt động rồi mới nghĩ đến chuyện thành lập tập đoàn Nam Thiên, nhưng bây giờ e rằng việc thành lập tập đoàn Nam Thiên sẽ nằm cùng với ngày khai trương Logistics Nam Thiên trên một trang báo. Dựa vào những tài liệu về xã đoàn Tam Liên mà Hoàng Tây đã thu thập trước đó, Tiêu Chấn Long biết rằng có rất nhiều khối tài sản mang danh nghĩa xã đoàn Tam Liên được giữ lại, bao gồm các tụ điếm giải trí và các công ty, tống giá trị đại khái hơn năm mươi tệ. Nếu như có thế thuận lợi tiếp nhận tố chức Tam Liên – những tài sản dưới tên này sẽ đóng một vai trò không thế tưởng tượng được đối với sự phát triển của tập đoàn Nam Thiên trong tương lai, cho nên Tiêu Chấn Long vẩn rất thận trọng.
Đối với xã đoàn Tam Llèn, anh em Xa hiếu biết hơn Tiêu Chấn Long rất nhiều, cho nên muốn thuận lợi tiếp nhận tài sản dưới danh nghĩa của xã đoàn Tam Liên thì phải nhờ đến anh em Xa, dẫu sao trước kia anh em bọn họ cũng là những nhân vật lớn trong xã đoàn Tam Liên, trong mọi trường hợp thì nó sẽ nhẹ nhàng hơn những phương pháp cứng rắn mà Tiêu Chấn Long dùng rất nhiều.
“Hoàng Tây! Trong mấy ngày này lập tức thảo luận với Trần Tử Minh về vấn đề chuấn bị xây dựng tập đoàn Nam Thiên và thực hiện các thủ tục càng sớm càng tốt.” Tiêu Chấn Long nói.
“Vâng, đại ca!” Hoàng Tây đáp.
“Còn nữa, Dương Tuấn Phương, Bùi Đức Lâm, hai người sẽ cùng với anh em Xa quét sạch thế lực còn sót lại của xã đoàn Tam Liên ở Đài Nam, sau đó lập tức sử dụng Đài Trung làm ranh giới đế tiếp tục mở rộng về phía nam Đài Loan, gặp những bang hội khác, có thế thâu tóm thì thâu tóm, không thế thôn
tính thì trực tiếp diệt trừ. Trọng tâm là ba thành phố Gia Nghĩa, Đài Đỏng và Cao Hùng, chỉ cần chiếm được ba khu vực này ở phía nam Đài Loan, như vậy chúng ta sẽ kiếm soát được một nửa giang sơn của hắc đạo ở Đài Loan. Khi quân Cờ Đen quay lại, tôi sẽ giao một phần cho các cậu kiếm soát, hỗ trợ các cậu trong việc mở rộng lực lượng về phía nam lần này”. Nghe được lời Tiêu Chấn Long nói, Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm không khỏi bị mê hoặc, mặc dù bọn họ không nhìn thấy hành động vào đêm đó của quân Cờ Đen, nhưng khi nghe qua lời kế sống động của các anh em khác, có thế hình dung được một đội quân như thiên binh vạn tướng, được cầm đầu một đội quản như thế thì ai mà không mẽ mấn đâu? Nhất là đối với những kẻ khát máu như tam đại hộ pháp.
“Còn nữa, Minh Nghĩa, cậu lập tức chọn ngay địa điểm đặt chi nhánh Nam Thiên Logistics tại ba thành phố này, chọn người thích hợp đế tiến hành chuẩn bị những việc liên quan, tranh thủ phấn đấu cùng thành lập ba chi nhánh và Logistics Nam Thiên, thời gian thành lập Nam Thiên Logistics có thế dựa theo tình hình của ba chi nhánh công ty mà sắp xếp. Tốt nhất là có một công ty Logistics có sẵn trong khu vực địa phương và chúng ta có thế tiến hành thu mua, như vậy sẽ tương đổi tiết kiệm thời gian và công sức. Đồng thời đấy mạnh công tác đào tạo tài xế lái tàu của Logistics Nam Thiên, Quang Khải thì sao?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tôi ở đây này đại ca.” Vương Quang Khải đáp.
“Anh trợ giúp Minh Nghĩa huấn luyện tài xế của công ty, nhất định phải bồi dưỡng những người này thành tài xế lái xe hạng nhất trong thời gian ngắn nhất có thế”. Tiêu Chấn Long chỉ tay vào hơn tám trăm người của đội quân Cờ Đen thông thường, nói tiếp: “Phải cho bọn họ bước lên xe thì có thế vịn tay lái, bước xuống xe thì có thể cầm dao găm, hiểu không?” Tiêu Chấn Long nói.
‘Tôi hiếu rồi, đại ca.” Vương Quang Khải đáp.
“Đại ca, năm trăm quân Cờ Đen hôm nay đã trở lại với anh Vinh, nói là còn một khóa huấn luyện chưa thực hiện xong nên về trước. Chờ đến ngày thành lập công ty bọn họ sẽ quay lại, như vậy thì có thể đảm đương được rồi…”
“Tôi biết rồi, không sao đâu! Có thế tốn thêm chút thời gian để huấn luyện còn hơn là dùng ít đi. Sau này khi cồng ty phát triến, có thế sẽ ít hoặc không còn cơ hội như vậy nữa.” Tiêu Chấn Long dùng ánh mắt thâm thúy nhìn mọi người. Không ai biết ý nghĩa trong lời nói của Tiêu Chấn Long là gì, có lẽ ấn ý bên trong chỉ có anh mới hiếu được rõ ràng.
Vạn sự khởi đầu nan, Tiêu Chấn Long biết rằng chất lượng của bước khởi đầu này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển về sau của mình ở Đài Loan, một tay anh loại trừ xã đoàn Tam Liên khỏi giới hắc đạo, có thế nói là đã bán ra một phát súng vang dội. Nhưng cùng với đó là sẽ có nhiều thứ kéo tới, ngày càng phức tạp hơn, không thế lường trước được chuyện gì sẽ ập đến. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không còn là kẻ vô danh trong giới hắc đạo nữa, nếu làm tốt có thể xưng hùng xưng bá cả đời, nếu không tốt sẽ trở thành mục tiêu bị đả kích. Con đường phía trước sẽ ngày càng nguy hiếm và khó đi hơn, về điếm này Tiêu Chấn Long hiếu rõ hơn bất kì ai khác.
Mặc dù xã đoàn Tam Liên đã biến mất, nhưng ở Đài Loan vẫn còn một thế lực mạnh mẽ khác là hội Tam Hợp, theo tìm hiếu của Tiêu Chấn Long thì hội Tam Hợp là một tố chức hắc đạo chính quy, trừ việc làm ăn ờ thế giới ngầm ra còn kiêm luôn làm ăn ở bạch đạo, tống tài sản đạt tới trên hàng chục tỷ đồng. Rất khó đế có thế tưởng tượng ra rằng một tố chức hắc đạo lại có thế có quy mỏ làm ăn lớn đến như vậy, đây là điều không tưởng ở đại lục, nhưng lại là chuyện có thật đang xảy ra ở Đài Loan, ngoài ra hội Tam Hợp còn có mối liên hệ chặt chẽ với
chính quyền Đài Loan.
Mặc dù anh đã bước chân đều tiên vào giới hắc đạo ở Đài Loan, nhưng vẫn còn có một hội Tam Hợp, anh thặt sự có thể kéo hội Tam Hợp xuống ngựa ư? Tiêu Chấn Long không biết, nhưng điều đầu tiên cằn làm bây giờ là củng cố quyền lực và mở rộng thế lực của mình, không chỉ riêng ở các thành phố chính ở phần phía nam Đài Loan, mà còn phải trải dài khắp cả miền nam. Tiêu Chấn Long nói tiếp: “Hoàng Tây, mượn mạng lưới của Logistics Nam Thiên đế mang thế lực của công ty thâm nhập sâu hơn nữa vào miền nam Đài Loan, anh muốn kiếm soát tất cả các khu vực ở đây, còn nữa, dặn dò các anh em không được gây rối và làm mất trật tự ở địa phương, nếu như nơi đó xảy ra chuyện gì, anh sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Nước có thế chở thuyên, cũng có thể lật thuyên. Chân lý này được lưu truyền qua nhiều thời đại, được áp dụng cho bất kì nhóm người nào, và nó cũng có thế dùng cho cả giới hắc đạo. Ai nói hắc đạo thì nhất định phải đen tối, phải kiếm chuyện gây rối, phải là nhân tố gây bất ốn cho xã hội. Anh muốn dùng chính đôi tay của mình đế thay đối hiện thực này, anh muốn thành lập hội Nam Thiên ỞĐài Loan với tư cách là một tố chức hắc đạo gần gũi và yêu thương mọi người. Tiêu Chấn Long đã mạnh dạn tưởng tượng ra giới hác đạo của mình, mặc dù giấc mộng này có hơi khác xa thực tế, nhưng Tiêu Chấn Long tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì không gì là không thể.
“Anh Long, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”. Hỏa Phượng nhắc nhở. Có lẽ chỉ có Hỏa Phượng mới dám đối mặt với Tiêu Chấn Long đế nói ra những lời này trước mặt tất cả anh em, đối với những người khác, chỉ cần Tiêu Chấn Long không nói gì, bọn họ cũng sẽ không dám lên tiếng, điều này còn thế hiện rằng, ở một khía cạnh khác quan hệ của Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng không phải là quan hệ bình thường giữa cấp trẽn cấp dưới nữa mà giống như là anh em một nhà hơn, còn nói
về tình yêu nam nữ, hẳn là không có, hoặc ít nhất là hiện tại không có.
“Được rồi, chúng ta trở về!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Đội ngũ của Tiêu Chấn Long và hàng trăm chiếc xe nổi đuôi nhau xuất hiện trẽn đường phố Đài Nam khiến người dân ở thành phố Đài Nam không khỏi xuýt xoa. Phía trước chính là chiếc sedan Lincoln màu đen của Tiêu Chấn Long, theo sau là các loại xe con khác với đội ngũ vô cùng đông đảo và tráng lệ.
“Minh Nghĩa, tại sao công tỵ lại có nhiều xe con như vậy?” Tiêu Chấn Long nhìn đoàn xe phía sau rồi hỏi.
“Ồ! Là như vầy đại ca. Logistics Nam Thiên có kinh doanh cho thuê xe ố tỏ, đây là loại hình rất phổ biến trong xã hội ngày nay. Nhiều người không có điều kiện mua những chiếc xe hạng sang cho nên đã thực hiện hình thức thuê mướn, không chỉ nhanh nhẹn tiện lợi mà giá thuê cũng không đắt. Hiện giờ công ty có từ hai đến ba trăm chiếc xe với nhiều kiêu dáng và thông số kĩ thuật khác nhau. Chúng ta đã kí kết với các nhà sản xuất ô tô lớn trên thế giới, ngay khi có mẫu xe mới ra đời bọn họ sẽ ưu tiên cho cỏng ty chúng ta với giá ưu đãi nhất.” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Quy mô này đủ đế mở một buổi triển lãm xe ở đại lục!” Tiêu Chấn Long nhìn những chiếc xe chạy phía sau mình.
Bình luận facebook