Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phiên ngoại 2: Tu đón giao thừa
Phiên ngoại 2: Tu đón giao thừa
Giao thừa, Hà Nhạc Nhạc dẫn theo Tần Chi Tu trở về nhà mới của cha mẹ từ sớm. Mấy ngày nay đám nam nhân đều lần lượt rời khỏi nhà trọ, trừ Thân Đồ Mặc ở bên ngoài, vài tên kia trước khi đi đều ép buộc cô một phen, cái tên Quý Tiết biến thái kia còn lấy quần lót của cô giấu diếm mang theo!
Buổi sáng L cũng trở về đại học X, cô kiểm tra một chút nhà trọ, liền dẫn theo Chi Tu rời khỏi nhà trọ.
Tuy rằng đã nói với cha mẹ muốn dẫn Tần Chi Tu về nhà, nhưng trong lòng Hà Nhạc Nhạc còn có chút không yên, dù sao...
Đau lòng áy náy nhìn vết thương trên trán Tần Chi Tu, cô biết hắn vô tội, cô cũng có thể giải thích được tâm trạng của cha ── là lỗi của cô.
Một sai lầm, cô sẽ không sửa lại.
Đỗ Vi lần trước bị Đỗ Hồng dẫn về nhà sau đó lại lén lút chạy ra ngoài, vì tránh né phóng viên mà xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn dẫn đến hư thai, tin tức bị truyền thông nắm lấy làm tất cả hình tượng bị hủy, vị hôn thê của Vương Dương lại chính là con nhà giàu trong hai giới chính trị thương nghiệp kêu mọi người cảnh giác Đỗ Vi, một cô gái thấy người sang bắt quàng làm họ. Giấc mộng gả vào hào môn của Đỗ Vi tan nát, tất cả oán hận toàn bộ hắt lên người Chi Tu.
Nhà họ Đỗ, Chi Tu đã không về được.
Chi Tu chỉ có cô.
Nhanh chóng nắm lấy tay Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc mở cửa phòng ra.
"Ba, mẹ, con đã trở về."
Bóng dáng mẹ Hà từ phòng bếp đi ra, trên mặt mượt mà đầy vẻ vui sướng, "Bé đã trở lại?"
"... Chào dì." Tần Chi Tu nhu thuận nhẹ giọng nói, tiếng nói thanh thúy dễ nghe, một tiếng chào hỏi mềm yếu như bàn tay nhỏ bé của trẻ con gãi nhẹ vào trái tim người nghe, mẹ cô nghe thấy lập tức đầu hàng, từ ái cười lên tiếng, "A! Tới rồi? Ngồi ngồi ngồi, trên bàn trà có nước có hạt dưa đó, có muốn ăn gì khác hay không?"
"Mẹ, mẹ đừng vội, ngồi nghỉ một lát đi, ba ở trong phòng bếp sao? Con đi giúp, Chi Tu anh ngồi trò chuyện xem tivi với mẹ đi." Hà Nhạc Nhạc tiến lên cởi tạp dề trên người mẹ, vừa mặc vừa nói.
Còn chưa đi đến phòng bếp, chỉ thấy ba cô trong phòng bếp đang chìa đầu nhìn ra bên ngoài, khi chạm phải ánh mắt của cô lập tức chột dạ rụt trở về, còn giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng.
"Ba... " Hà Nhạc Nhạc làm nũng kêu, "Đang làm món gì ngon hả?"
"Khụ khụ... Hàng năm hai mẹ con các người đều nói ngán, năm nay làm đồ ăn nhẹ thôi." Cha Hà nói rất tự nhiên.
Hà Nhạc Nhạc cười cười. Nhẹ là vì trên trán có thương tích Tần Chi Tu đi...
Biết ý của cha, cô tự nhiên cũng sẽ không vạch trần, hai cha con liền ăn ý ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm trưa, bao gồm cả chuẩn bị bữa tối cho đêm giao thừa.
Chờ hơn nửa tiếng trôi qua, khi Hà Nhạc Nhạc cởi tạp dề xuống đi kêu mẹ và Tần Chi Tu ăn cơm, lại nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh Tần Chi Tu, một tay nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Tần Chi Tu, một tay lau nước mắt.
"Mẹ? Xảy ra chuyện gì?" Hà Nhạc Nhạc mở miệng hỏi, hai mắt liếc nhìn Tần Chi Tu ý muốn hỏi chuyện gì.
Không đợi Tần Chi Tu giải thích, mẹ Hà liền nói, "Không có việc gì không có việc gì, chuẩn bị tốt rồi hả? Vậy mau ăn cơm ăn cơm."
Không kịp hỏi lại, Hà Nhạc Nhạc đành phải mang theo nghi vấn cùng Tần Chi Tu sóng vai đi đến bàn ăn ăn cơm.
Ăn được một chút, hai cha con hai mặt nhìn nhau.
Mẹ Hà cứ liên tục gắp rau gắp đồ ăn để vào chén của Tần Chi Tu, ân cần thân thiết làm cho Hà Nhạc Nhạc nhìn thấy cũng có chút sợ hãi ── chẳng lẽ Tần Chi Tu là con của mẹ bên ngoài phải sống tạm bợ, vừa nãy mẹ mới biết được? Vậy ba...
Khụ khụ! Đương nhiên chuyện này chỉ do cô nghĩ vậy thôi, khả năng lớn nhất chắc là mẹ hỏi tình hình trong nhà của Chi Tu, biết được cha mẹ của Chi Tu đều đã mất lại không có thân thích nào khác nên tình mẫu tử trào dâng...
Quả nhiên, cơm nước xong mẹ liền lôi kéo cô đi tản bộ, dọc đường đi đều cảm thán Chi Tu không dễ dàng gì, tuổi còn nhỏ đã không có cha mẹ, đều người thân cũng không có, một người ở trong xã hội rất vất vả phải dốc sức làm, không có người quan tâm đến ấm lạnh ── vài lần cô muốn mở miệng đều nén lại, nhưng cô thật sự rất muốn nói ──
Mẹ! Tần Chi Tu được nhận trợ cấp đặc biệt của quốc gia, fans trong ngoài nước ít nhất... vẫn không nên nói, bởi vì mẹ nhất định sẽ nói 'Đó là fans, sao có thể so sánh với người thân chứ'?
Đúng vậy.
Chi Tu có rất nhiều, hắn dễ dàng có được nhưng nhiều người phải dùng cả đời gian khổ phấn đấu cũng không chiếm được gì rồi, nhưng hắn cũng thiếu rất nhiều, rất nhiều thứ mà đa số mọi người đều có được.
"Mẹ, Chi Tu có người thân, hắn có con."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu của con gái, mẹ Hà vui mừng nói, "Ừ, Chi Tu đúng là đứa trẻ ngoan, đối xử tốt với người ta nha."
"Con hiểu mà. Nhưng mà mẹ, vừa nãy mẹ làm quá nha, mẹ không sợ con và ba ghen tị sao."
"Còn ăn nước tương nữa chứ!! Con xem ba con đập người ta thành như vậy, một cái lỗ lớn đó! Người ta là ngôi sao, mặt mày hốc hác thì làm sao đây! Chà chà, con xem dáng vẻ của người ta, thực là đẹp trai mà..."
"Mẹ..." Nhìn mẹ lại bắt đầu háo sắc, Hà Nhạc Nhạc thấy mệt mỏi vô cùng.
Giao thừa đón giao thừa, theo truyền thống thì không thể ngủ, nhưng bây giờ mọi người cũng tùy tiện nhiều rồi, qua 0 giờ không bao lâu, cha mẹ cô liền đứng dậy đi nghỉ ngơi, dặn dò hai người cũng đi ngủ sớm một chút.
Trong TV vẫn còn phát chương trình ca múa chúc mừng, Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo anh tuấn bên cạnh, mặc kệ TV đang phát tiết mục rất phấn khích, hình ảnh đẹp đẽ, tất cả cũng không bằng người trước mắt như tranh như thơ nhăn mặt cười một cái.
Cô yêu nhất là dáng vẻ khi hắn yên lặng nhìn về phía cô, đôi mắt vốn dĩ trong trẻo lạnh lùng xa cách lại hiện lên hình dáng ánh sáng long lanh, ánh mắt như vậy làm cho cô biết, hắn cần cô như thế nào.
Ngẩng cằm hôn lên đôi môi trắng mịn của hắn, cái miệng thơm ngon nõn nà, ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn ôm lấy eo nhỏ của cô đi vào phòng ngủ, nằm ngã vào trên giường ấm áp.
"Chờ, đợi chút..." Hà Nhạc Nhạc vội vàng kêu ngừng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tần Chi Tu một cái, từ tủ quần áo lấy ra một cái khăn tắm thật lớn, trải lên ra giường mới.
Tần Chi Tu cười cười, tươi cười sạch sẽ trong suốt, nhưng giây tiếp theo hắn lại bổ nhào trên thân thể của cô, kéo chăn qua mới quấn lấy thân hình của hai người, lời lẽ hai tay rất nhanh châm lửa dục vọng mênh mông ở trên người cô.
"A..." Một hồi lâu, Hà Nhạc Nhạc thật sự bị xuyên thấu tức giận giãy dụa chui đầu từ trong chăn ra, lập tức lấy tay gắt gao bịt kín miệng mình lại.
Mà tên thiên sứ kia còn ở trên người cô khiêu khích đùa bỡn khắp nơi, chỗ đóa hoa bí mật bị chăm sóc mềm mại run run, hoa huyệt không ngừng co rút lại, càng thêm khát vọng cứng rắn nóng rực lại phong phú, tàn nhẫn làm, ma sát nhanh.
"Ừ ──" tiếng ngâm khẽ bật ra khỏi chóp mũi, thân thể trong nháy mắt bay thẳng lên tận trời, sau khi rút cắm, ma sát tê dại sảng khoái vào vách tường, hoa tâm bị va chạm co rút lại làm cho cô ở trên đám mây không ngừng quay cuồng.
Khăn tắm dưới mông bị tưới ẩm ướt, thiên sứ bị vây hãm trong sung sướng ngọt ngào.
Đón giao thừa đón giao thừa, mong cho em, hàng năm vui vẻ.
Giao thừa, Hà Nhạc Nhạc dẫn theo Tần Chi Tu trở về nhà mới của cha mẹ từ sớm. Mấy ngày nay đám nam nhân đều lần lượt rời khỏi nhà trọ, trừ Thân Đồ Mặc ở bên ngoài, vài tên kia trước khi đi đều ép buộc cô một phen, cái tên Quý Tiết biến thái kia còn lấy quần lót của cô giấu diếm mang theo!
Buổi sáng L cũng trở về đại học X, cô kiểm tra một chút nhà trọ, liền dẫn theo Chi Tu rời khỏi nhà trọ.
Tuy rằng đã nói với cha mẹ muốn dẫn Tần Chi Tu về nhà, nhưng trong lòng Hà Nhạc Nhạc còn có chút không yên, dù sao...
Đau lòng áy náy nhìn vết thương trên trán Tần Chi Tu, cô biết hắn vô tội, cô cũng có thể giải thích được tâm trạng của cha ── là lỗi của cô.
Một sai lầm, cô sẽ không sửa lại.
Đỗ Vi lần trước bị Đỗ Hồng dẫn về nhà sau đó lại lén lút chạy ra ngoài, vì tránh né phóng viên mà xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn dẫn đến hư thai, tin tức bị truyền thông nắm lấy làm tất cả hình tượng bị hủy, vị hôn thê của Vương Dương lại chính là con nhà giàu trong hai giới chính trị thương nghiệp kêu mọi người cảnh giác Đỗ Vi, một cô gái thấy người sang bắt quàng làm họ. Giấc mộng gả vào hào môn của Đỗ Vi tan nát, tất cả oán hận toàn bộ hắt lên người Chi Tu.
Nhà họ Đỗ, Chi Tu đã không về được.
Chi Tu chỉ có cô.
Nhanh chóng nắm lấy tay Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc mở cửa phòng ra.
"Ba, mẹ, con đã trở về."
Bóng dáng mẹ Hà từ phòng bếp đi ra, trên mặt mượt mà đầy vẻ vui sướng, "Bé đã trở lại?"
"... Chào dì." Tần Chi Tu nhu thuận nhẹ giọng nói, tiếng nói thanh thúy dễ nghe, một tiếng chào hỏi mềm yếu như bàn tay nhỏ bé của trẻ con gãi nhẹ vào trái tim người nghe, mẹ cô nghe thấy lập tức đầu hàng, từ ái cười lên tiếng, "A! Tới rồi? Ngồi ngồi ngồi, trên bàn trà có nước có hạt dưa đó, có muốn ăn gì khác hay không?"
"Mẹ, mẹ đừng vội, ngồi nghỉ một lát đi, ba ở trong phòng bếp sao? Con đi giúp, Chi Tu anh ngồi trò chuyện xem tivi với mẹ đi." Hà Nhạc Nhạc tiến lên cởi tạp dề trên người mẹ, vừa mặc vừa nói.
Còn chưa đi đến phòng bếp, chỉ thấy ba cô trong phòng bếp đang chìa đầu nhìn ra bên ngoài, khi chạm phải ánh mắt của cô lập tức chột dạ rụt trở về, còn giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng.
"Ba... " Hà Nhạc Nhạc làm nũng kêu, "Đang làm món gì ngon hả?"
"Khụ khụ... Hàng năm hai mẹ con các người đều nói ngán, năm nay làm đồ ăn nhẹ thôi." Cha Hà nói rất tự nhiên.
Hà Nhạc Nhạc cười cười. Nhẹ là vì trên trán có thương tích Tần Chi Tu đi...
Biết ý của cha, cô tự nhiên cũng sẽ không vạch trần, hai cha con liền ăn ý ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm trưa, bao gồm cả chuẩn bị bữa tối cho đêm giao thừa.
Chờ hơn nửa tiếng trôi qua, khi Hà Nhạc Nhạc cởi tạp dề xuống đi kêu mẹ và Tần Chi Tu ăn cơm, lại nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh Tần Chi Tu, một tay nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Tần Chi Tu, một tay lau nước mắt.
"Mẹ? Xảy ra chuyện gì?" Hà Nhạc Nhạc mở miệng hỏi, hai mắt liếc nhìn Tần Chi Tu ý muốn hỏi chuyện gì.
Không đợi Tần Chi Tu giải thích, mẹ Hà liền nói, "Không có việc gì không có việc gì, chuẩn bị tốt rồi hả? Vậy mau ăn cơm ăn cơm."
Không kịp hỏi lại, Hà Nhạc Nhạc đành phải mang theo nghi vấn cùng Tần Chi Tu sóng vai đi đến bàn ăn ăn cơm.
Ăn được một chút, hai cha con hai mặt nhìn nhau.
Mẹ Hà cứ liên tục gắp rau gắp đồ ăn để vào chén của Tần Chi Tu, ân cần thân thiết làm cho Hà Nhạc Nhạc nhìn thấy cũng có chút sợ hãi ── chẳng lẽ Tần Chi Tu là con của mẹ bên ngoài phải sống tạm bợ, vừa nãy mẹ mới biết được? Vậy ba...
Khụ khụ! Đương nhiên chuyện này chỉ do cô nghĩ vậy thôi, khả năng lớn nhất chắc là mẹ hỏi tình hình trong nhà của Chi Tu, biết được cha mẹ của Chi Tu đều đã mất lại không có thân thích nào khác nên tình mẫu tử trào dâng...
Quả nhiên, cơm nước xong mẹ liền lôi kéo cô đi tản bộ, dọc đường đi đều cảm thán Chi Tu không dễ dàng gì, tuổi còn nhỏ đã không có cha mẹ, đều người thân cũng không có, một người ở trong xã hội rất vất vả phải dốc sức làm, không có người quan tâm đến ấm lạnh ── vài lần cô muốn mở miệng đều nén lại, nhưng cô thật sự rất muốn nói ──
Mẹ! Tần Chi Tu được nhận trợ cấp đặc biệt của quốc gia, fans trong ngoài nước ít nhất... vẫn không nên nói, bởi vì mẹ nhất định sẽ nói 'Đó là fans, sao có thể so sánh với người thân chứ'?
Đúng vậy.
Chi Tu có rất nhiều, hắn dễ dàng có được nhưng nhiều người phải dùng cả đời gian khổ phấn đấu cũng không chiếm được gì rồi, nhưng hắn cũng thiếu rất nhiều, rất nhiều thứ mà đa số mọi người đều có được.
"Mẹ, Chi Tu có người thân, hắn có con."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu của con gái, mẹ Hà vui mừng nói, "Ừ, Chi Tu đúng là đứa trẻ ngoan, đối xử tốt với người ta nha."
"Con hiểu mà. Nhưng mà mẹ, vừa nãy mẹ làm quá nha, mẹ không sợ con và ba ghen tị sao."
"Còn ăn nước tương nữa chứ!! Con xem ba con đập người ta thành như vậy, một cái lỗ lớn đó! Người ta là ngôi sao, mặt mày hốc hác thì làm sao đây! Chà chà, con xem dáng vẻ của người ta, thực là đẹp trai mà..."
"Mẹ..." Nhìn mẹ lại bắt đầu háo sắc, Hà Nhạc Nhạc thấy mệt mỏi vô cùng.
Giao thừa đón giao thừa, theo truyền thống thì không thể ngủ, nhưng bây giờ mọi người cũng tùy tiện nhiều rồi, qua 0 giờ không bao lâu, cha mẹ cô liền đứng dậy đi nghỉ ngơi, dặn dò hai người cũng đi ngủ sớm một chút.
Trong TV vẫn còn phát chương trình ca múa chúc mừng, Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo anh tuấn bên cạnh, mặc kệ TV đang phát tiết mục rất phấn khích, hình ảnh đẹp đẽ, tất cả cũng không bằng người trước mắt như tranh như thơ nhăn mặt cười một cái.
Cô yêu nhất là dáng vẻ khi hắn yên lặng nhìn về phía cô, đôi mắt vốn dĩ trong trẻo lạnh lùng xa cách lại hiện lên hình dáng ánh sáng long lanh, ánh mắt như vậy làm cho cô biết, hắn cần cô như thế nào.
Ngẩng cằm hôn lên đôi môi trắng mịn của hắn, cái miệng thơm ngon nõn nà, ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn ôm lấy eo nhỏ của cô đi vào phòng ngủ, nằm ngã vào trên giường ấm áp.
"Chờ, đợi chút..." Hà Nhạc Nhạc vội vàng kêu ngừng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tần Chi Tu một cái, từ tủ quần áo lấy ra một cái khăn tắm thật lớn, trải lên ra giường mới.
Tần Chi Tu cười cười, tươi cười sạch sẽ trong suốt, nhưng giây tiếp theo hắn lại bổ nhào trên thân thể của cô, kéo chăn qua mới quấn lấy thân hình của hai người, lời lẽ hai tay rất nhanh châm lửa dục vọng mênh mông ở trên người cô.
"A..." Một hồi lâu, Hà Nhạc Nhạc thật sự bị xuyên thấu tức giận giãy dụa chui đầu từ trong chăn ra, lập tức lấy tay gắt gao bịt kín miệng mình lại.
Mà tên thiên sứ kia còn ở trên người cô khiêu khích đùa bỡn khắp nơi, chỗ đóa hoa bí mật bị chăm sóc mềm mại run run, hoa huyệt không ngừng co rút lại, càng thêm khát vọng cứng rắn nóng rực lại phong phú, tàn nhẫn làm, ma sát nhanh.
"Ừ ──" tiếng ngâm khẽ bật ra khỏi chóp mũi, thân thể trong nháy mắt bay thẳng lên tận trời, sau khi rút cắm, ma sát tê dại sảng khoái vào vách tường, hoa tâm bị va chạm co rút lại làm cho cô ở trên đám mây không ngừng quay cuồng.
Khăn tắm dưới mông bị tưới ẩm ướt, thiên sứ bị vây hãm trong sung sướng ngọt ngào.
Đón giao thừa đón giao thừa, mong cho em, hàng năm vui vẻ.
Bình luận facebook