Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phiên ngoại 5: Giáo huấn nhà họ Nguyễn
Phiên ngoại 5: Giáo huấn nhà họ Nguyễn
Một vương quốc nhỏ ở rìa Châu Nam Mỹ, một chỗ ba mặt là núi một mặt giáp biển vậy mà lại có một công trình kiến trúc cổ. Nếu không phải cư dân xung quanh đều rất hiện đại, chỉ sợ mọi người đều hoài nghi bản thân đã xuyên qua thời không, nhưng lại xuyên thủng địa cầu trở về cổ đại.
Giờ phút này, trong trung tâm khu kiến trúc, không khí nghiêm túc, một đôi cha con có dáng vẻ giống nhau đến bảy phần đang giằng co không lùi.
"Lập tức chặt đứt quan hệ với cô gái kia!"
"Không làm được."
"Hỗn láo! Làm không được ông đây liền đánh gãy chân mày!"
"Chặt đứt chân con, con cũng sẽ bò đi."
"... Người đâu!"
Vừa thấy cha Nguyễn tức giận, mẹ Nguyễn liền nháy mắt với Nguyễn Lăng, còn mình thì lấy trà đi trấn an cảm xúc của chồng.
Nguyễn Lăng tiến đến trước người Nguyễn Lân, vừa ngăn cản tầm mắt của cha miễn cho ông ấy tức giận lớn hơn, vừa thấp giọng khuyên Nguyễn Lân.
"Anh, không phải đã thương lượng tốt rồi sao? Trước tiên anh chịu đi, cuối năm rồi nói sau."
"Không, Lăng, cái khác đều có thể, nhưng trên vấn đề của cô ấy, anh không thể chấp nhận."
"Anh..." Nguyễn Lăng ngậm miệng. Ngày xưa chỉ cần anh xúc động đều sẽ nghe hắn khuyên, chẳng bao lâu sau, trên mặt anh trai vẫn không hề bớt đi vẻ kiệt ngạo bất tuân, cuồng bạo, cao ngạo!
"Mỏ quặng phía Nam ba tháng trước lão Hình về hưu, cha vẫn chưa sắp xếp người tiếp nhận, bây giờ anh không chấp nhận, đi ra khỏi nhà họ Nguyễn sẽ không có cơ hội gì. Anh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."
Nguyễn Lân nhìn vào mắt em trai, nâng cánh tay đẩy nhẹ Nguyễn Lăng sang một bên, không hề sợ hãi đón nhận đôi mắt thịnh nộ của cha, quỳ gối xuống.
"Cha, tổ tiên nhà họ Nguyễn có dạy bảo, không thể làm đào kép (kiểu như con hát thời xưa, bây giờ là diễn viên thần tượng), con làm hơn 7 năm; không thể động thủ đánh con gái, con làm không chỉ một lần; không thể khi dễ kẻ nhỏ yếu; không thể đam mê tửu sắc; không thể bắt nạt, giấu diếm; không thể tham lam... 77 điều giáo huấn con vi phạm hơn một nửa, nhưng câu giáo huấn cuối cùng con ghi nhớ cả đời ── mọi điều đều có thể tha thứ, chỉ có duy nhất một điều đó là vợ chồng không chung thủy - chém."
"Thúi lắm! Vợ của mày không phải nó! Đó phải là người có thể ──" Cha Nguyễn rít gào.
"Cha!" Nguyễn Lân hét lớn, "Là con cường bạo cô ấy, là con có lỗi với cô ấy, bây giờ cũng là con mạnh mẽ ép buộc ở lại bên cạnh cô ấy! Mặc kệ cô ấy có tình nguyện gả cho con hay không, cuộc đời này của con chỉ nhận định cô ấy là vợ!"
"Nguyễn Lân! Con, con..." Mẹ Nguyễn vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, "Nguyễn Lăng, con đưa anh trai về phòng trước đi, Diệu Hoa, anh xem bây giờ đầu năm, ở ngoài sảnh còn đang chờ anh, chuyện này cuối năm nói sau, được không?"
"... Không cần phải nói!" Cha Nguyễn nhìn chằm chằm khuôn mặt mang ý chí kiên quyết của Nguyễn Lân, "Truyền lệnh toàn tộc, bắt đầu từ đây, trong nhà họ Nguyễn ta không có con cháu là hắn!"
"Diệu Hoa!"
"Cha!"
Mẹ Nguyễn và Nguyễn Lăng kinh hãi, ngược lại Nguyễn Lân vẻ mặt bình tĩnh. Dừng trước thân ảnh lạnh lẽo uy nghiêm của cha, Nguyễn Lân cúi người dập đầu, đứng dậy liền đi.
Mười phút sau, sân bay nhà họ Nguyễn.
"Anh, đừng trách cha, ông ấy..." Nguyễn Lăng nhíu mày, không biết nên giải thích như thế nào.
"Anh hiểu được, ông ấy có lập trường và trách nhiệm của ông."
Nguyễn Lăng kinh dị nhìn anh trai nhà mình, "Vậy anh, anh cố ý?"
"Lăng, cảm ơn em. Nhiều năm như thế, em luôn luôn làm những việc nên là anh làm."
"Không, đây là chuyện em thích cũng tình nguyện làm, em nên cảm ơn anh vẫn luôn tin tưởng em có thể làm tốt."
"Được rồi, anh phải đi, nếu không đi, lão cha sẽ thả chó." Nguyễn Lân cười nói.
Nguyễn Lăng thấy thế cũng khẽ cười cười, hai anh em ăn ý ôm nhau một cái, Nguyễn Lân liền xoay người đi lên trực thăng.
Trong tiếng chuyển động thật lớn, kiến trúc đặc sắc nhà họ Nguyễn càng ngày càng nhỏ trong mắt Nguyễn Lân, giống như mô hình đồ chơi mấy đứa trẻ hay xếp...
Lần này trở về, hắn đột nhiên hiểu được cha.
Đi qua thời kỳ phản nghịch, ương ngạnh, hắn luôn cố ý đối nghịch với cha, là vì hắn cảm thấy trong thành phố đã không có hoàng đế, nhưng cha vẫn ôm lấy tư tưởng quân thần phong kiến không bỏ, rất cổ hủ ngu muội.
Nhưng hắn đã quên, trong tay cha tiếp nhận trọng trách của tổ tiên để lại quan trọng biết bao nhiêu.
Con ngươi đen, tóc đen, da vàng, cho dù đã cắm rể tại vùng đất này trăm năm, trên thực tế bọn họ vẫn bị coi là người nước ngoài đến.
Là người từ ngoài đến, bọn họ phải có một tư tưởng đầy đủ để làm tín ngưỡng, để lòng người ngưng tụ, biết tư tưởng kia có vấn đề có thiếu hụt cũng không thể tùy ý nghi ngờ, sửa đổi.
Thân phận tộc trưởng của cha không chấp nhận được hắn là ngoại lệ, thân là người thừa kế gia tộc càng không thể có chung vợ, căn cơ của gia tộc cũng không được ngạo mạn ── đạo lý này vậy mà đến bây giờ hắn mới nhìn rõ.
Cha nhìn như khắc nghiệt, nhưng thật ra đang lấy một hình thức khác để cho hắn tự do, dung túng sự tùy hứng của hắn.
Mà hắn, chưa bao giờ nghĩ tới việc đứng ở lập trường của cha mà lo lắng một chút, sống như vậy không phải cuồng vọng, mà là buồn cười, thậm chí đáng xấu hổ.
Nhưng hắn không cười.
Di động nhẹ rung.
Lăng: Đã quên nói, thay em chào hỏi chị dâu thật tốt. Còn có, em sẽ bảo vệ nhà họ Nguyễn, làm cho nó chậm rãi từ từ phát triển theo dáng vẻ chúng ta kỳ vọng! Anh, anh cũng phải cố lên!
Nhìn màn hình, Nguyễn Lân cong khóe miệng lên, tươi cười rạng rỡ.
Thành phố S, công viên tao nhã khu A, bãi đỗ xe dưới đất.
"Anh đưa em lên." Nắm bàn tay nhỏ bé của Hà Nhạc Nhạc đi về thang máy, Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói.
"Ừ." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt nhau, nhỏ giọng đáp.
Trên thực tế, hôm nay là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông ra ngoài xem phim...
Dựa vào tình hình của cô cùng mấy người kia, chuyện ngại ngùng nhất cũng đã làm rồi, nhưng... cả đêm trong lòng cô như con nai chạy loạn, nhìn thấy trong phim xuất hiện một ít hình ảnh thân mật, hai mắt cô liền không biết nhìn chỗ nào.
"Suy nghĩ cái gì? Lỗ tai cũng đỏ." Lê Dĩ Quyền trêu đùa.
Hà Nhạc Nhạc vội vàng sờ lỗ tai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn gương phản chiếu trong thang máy, "Nào có." Nhỏ giọng oán giận.
Lê Dĩ Quyền tươi cười càng đậm, vây cô ở một góc cúi đầu nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ nhắn.
Chỉ chốc lát sau, thang máy ngừng lại, phát ra một tiếng thanh thúy. Lê Dĩ Quyền không tha rời khỏi cánh môi cô, tiếng nói thấp nặng đã ẩn ẩn lộ ra dục vọng.
"Đêm nay anh có thể ở lại không?"
"L... Tu, Tu ở nhà... Nếu không để em nhìn xem ba mẹ ngủ chưa."
"Ừ."
Thế là, Hà Nhạc Nhạc rón ra rón rén mở cửa ra ──
"Ba cái A căng mười, còn thừa hai căng." Giọng của cha.
Trễ như thế cha mẹ còn đánh bài với Tu? Hà Nhạc Nhạc nghi hoặc đi về phía phòng khách.
"Xù! Bốn năm! Cả đêm rồi dù sao cũng phải cho con thắng một ván chứ!" Giọng nói có chút hưng phấn.
"Nguyễn Lân!" Sao hắn đã trở lại! Còn cùng ba, Chi Tu chơi đánh bài? Mẹ ở một bên cầm giấy bút làm cái gì?
"Nhạc Nhạc! Mau tới giúp anh, đêm nay trên mặt anh vẽ mấy con rùa rồi!" Nguyễn Lân cầu cứu nói.
Hà Nhạc Nhạc tiến lên thấy, mấy tờ giấy trắng trong tay mẹ rõ ràng vẽ mấy con rùa, trong đó trên mặt Nguyễn Lân là một đội ngũ khổng lồ.
"..." Hà Nhạc Nhạc trong lòng biết rõ nhìn về phía Tần Chi Tu.
Có hắn ở đó, còn đánh gì nữa.
Tần Chi Tu ngẩng đầu dịu dàng cười cười với cô, không nói gì.
"Bom nếu không có, con ra đi!" Cha Hà đắc ý bỏ hai quân bài trong tay xuống, "Hai căng nhỏ 2, đơn hai, tới con ra đi."
Nguyễn Lân nhìn nhìn bài trong tay, vẻ mặt đau khổ nhận thua, rồi đáng thương hề hề nhìn mẹ Hà vẽ mấy con rùa nhỏ trên mặt hắn.
Mẹ Hà nghẹn cười vẽ xong, "Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, Nhạc Nhạc cũng đã trở lại, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai lại chơi."
Cha Hà cười đứng dậy, đang muốn nói cái gì đó, nhưng vừa thấy con gái cùng hai nam nhân trẻ tuổi, nhất thời nghẹn lời, ho nhẹ hai tiếng liền đi vào phòng ngủ.
"Nguyễn Lân, sao anh trở lại sớm vậy?" Hà Nhạc Nhạc hỏi.
"... Anh bị trục xuất khỏi nhà rồi. Cầu xin thu nhận."
Hà Nhạc Nhạc do dự một cái chớp mắt, "Anh chờ một chút."
Hà Nhạc Nhạc xoay người đi về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
"Thực xin lỗi, L, Nguyễn Lân đã trở lại, bây giờ đang ở nhà của em, giống như có chuyện xảy ra. Hôm nay anh về trước đi, ngày mai em đi tìm anh được không?"
Một hồi lâu, cúi đầu một tiếng "Ừ" phát ra.
"L! Em, hôm nay em rất vui vẻ, lần sau em mời anh đi xem nữa nhà?"
Đêm đó, tên đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà chưa ăn cơm kéo Hà Nhạc Nhạc ra khỏi cửa, rồi lại nói ở dưới ánh sáng ăn cái gì cũng rất nhàm chán lấy cớ đó kéo người ta đi rạp chiếu phim điện ảnh đêm khuya. Vì sao lại là rạp chiếu phim?
Ở trong rạp chiếu phim hắn nói mình hay diễn cho người ta xem ─ ở trên giường khách sạn.
"Nhạc Nhạc..." Động tác mạnh mẽ, xâm chiếm làm cô gái yêu kiều dưới thân rên rỉ không thôi, "Gả cho anh."
Một vương quốc nhỏ ở rìa Châu Nam Mỹ, một chỗ ba mặt là núi một mặt giáp biển vậy mà lại có một công trình kiến trúc cổ. Nếu không phải cư dân xung quanh đều rất hiện đại, chỉ sợ mọi người đều hoài nghi bản thân đã xuyên qua thời không, nhưng lại xuyên thủng địa cầu trở về cổ đại.
Giờ phút này, trong trung tâm khu kiến trúc, không khí nghiêm túc, một đôi cha con có dáng vẻ giống nhau đến bảy phần đang giằng co không lùi.
"Lập tức chặt đứt quan hệ với cô gái kia!"
"Không làm được."
"Hỗn láo! Làm không được ông đây liền đánh gãy chân mày!"
"Chặt đứt chân con, con cũng sẽ bò đi."
"... Người đâu!"
Vừa thấy cha Nguyễn tức giận, mẹ Nguyễn liền nháy mắt với Nguyễn Lăng, còn mình thì lấy trà đi trấn an cảm xúc của chồng.
Nguyễn Lăng tiến đến trước người Nguyễn Lân, vừa ngăn cản tầm mắt của cha miễn cho ông ấy tức giận lớn hơn, vừa thấp giọng khuyên Nguyễn Lân.
"Anh, không phải đã thương lượng tốt rồi sao? Trước tiên anh chịu đi, cuối năm rồi nói sau."
"Không, Lăng, cái khác đều có thể, nhưng trên vấn đề của cô ấy, anh không thể chấp nhận."
"Anh..." Nguyễn Lăng ngậm miệng. Ngày xưa chỉ cần anh xúc động đều sẽ nghe hắn khuyên, chẳng bao lâu sau, trên mặt anh trai vẫn không hề bớt đi vẻ kiệt ngạo bất tuân, cuồng bạo, cao ngạo!
"Mỏ quặng phía Nam ba tháng trước lão Hình về hưu, cha vẫn chưa sắp xếp người tiếp nhận, bây giờ anh không chấp nhận, đi ra khỏi nhà họ Nguyễn sẽ không có cơ hội gì. Anh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."
Nguyễn Lân nhìn vào mắt em trai, nâng cánh tay đẩy nhẹ Nguyễn Lăng sang một bên, không hề sợ hãi đón nhận đôi mắt thịnh nộ của cha, quỳ gối xuống.
"Cha, tổ tiên nhà họ Nguyễn có dạy bảo, không thể làm đào kép (kiểu như con hát thời xưa, bây giờ là diễn viên thần tượng), con làm hơn 7 năm; không thể động thủ đánh con gái, con làm không chỉ một lần; không thể khi dễ kẻ nhỏ yếu; không thể đam mê tửu sắc; không thể bắt nạt, giấu diếm; không thể tham lam... 77 điều giáo huấn con vi phạm hơn một nửa, nhưng câu giáo huấn cuối cùng con ghi nhớ cả đời ── mọi điều đều có thể tha thứ, chỉ có duy nhất một điều đó là vợ chồng không chung thủy - chém."
"Thúi lắm! Vợ của mày không phải nó! Đó phải là người có thể ──" Cha Nguyễn rít gào.
"Cha!" Nguyễn Lân hét lớn, "Là con cường bạo cô ấy, là con có lỗi với cô ấy, bây giờ cũng là con mạnh mẽ ép buộc ở lại bên cạnh cô ấy! Mặc kệ cô ấy có tình nguyện gả cho con hay không, cuộc đời này của con chỉ nhận định cô ấy là vợ!"
"Nguyễn Lân! Con, con..." Mẹ Nguyễn vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, "Nguyễn Lăng, con đưa anh trai về phòng trước đi, Diệu Hoa, anh xem bây giờ đầu năm, ở ngoài sảnh còn đang chờ anh, chuyện này cuối năm nói sau, được không?"
"... Không cần phải nói!" Cha Nguyễn nhìn chằm chằm khuôn mặt mang ý chí kiên quyết của Nguyễn Lân, "Truyền lệnh toàn tộc, bắt đầu từ đây, trong nhà họ Nguyễn ta không có con cháu là hắn!"
"Diệu Hoa!"
"Cha!"
Mẹ Nguyễn và Nguyễn Lăng kinh hãi, ngược lại Nguyễn Lân vẻ mặt bình tĩnh. Dừng trước thân ảnh lạnh lẽo uy nghiêm của cha, Nguyễn Lân cúi người dập đầu, đứng dậy liền đi.
Mười phút sau, sân bay nhà họ Nguyễn.
"Anh, đừng trách cha, ông ấy..." Nguyễn Lăng nhíu mày, không biết nên giải thích như thế nào.
"Anh hiểu được, ông ấy có lập trường và trách nhiệm của ông."
Nguyễn Lăng kinh dị nhìn anh trai nhà mình, "Vậy anh, anh cố ý?"
"Lăng, cảm ơn em. Nhiều năm như thế, em luôn luôn làm những việc nên là anh làm."
"Không, đây là chuyện em thích cũng tình nguyện làm, em nên cảm ơn anh vẫn luôn tin tưởng em có thể làm tốt."
"Được rồi, anh phải đi, nếu không đi, lão cha sẽ thả chó." Nguyễn Lân cười nói.
Nguyễn Lăng thấy thế cũng khẽ cười cười, hai anh em ăn ý ôm nhau một cái, Nguyễn Lân liền xoay người đi lên trực thăng.
Trong tiếng chuyển động thật lớn, kiến trúc đặc sắc nhà họ Nguyễn càng ngày càng nhỏ trong mắt Nguyễn Lân, giống như mô hình đồ chơi mấy đứa trẻ hay xếp...
Lần này trở về, hắn đột nhiên hiểu được cha.
Đi qua thời kỳ phản nghịch, ương ngạnh, hắn luôn cố ý đối nghịch với cha, là vì hắn cảm thấy trong thành phố đã không có hoàng đế, nhưng cha vẫn ôm lấy tư tưởng quân thần phong kiến không bỏ, rất cổ hủ ngu muội.
Nhưng hắn đã quên, trong tay cha tiếp nhận trọng trách của tổ tiên để lại quan trọng biết bao nhiêu.
Con ngươi đen, tóc đen, da vàng, cho dù đã cắm rể tại vùng đất này trăm năm, trên thực tế bọn họ vẫn bị coi là người nước ngoài đến.
Là người từ ngoài đến, bọn họ phải có một tư tưởng đầy đủ để làm tín ngưỡng, để lòng người ngưng tụ, biết tư tưởng kia có vấn đề có thiếu hụt cũng không thể tùy ý nghi ngờ, sửa đổi.
Thân phận tộc trưởng của cha không chấp nhận được hắn là ngoại lệ, thân là người thừa kế gia tộc càng không thể có chung vợ, căn cơ của gia tộc cũng không được ngạo mạn ── đạo lý này vậy mà đến bây giờ hắn mới nhìn rõ.
Cha nhìn như khắc nghiệt, nhưng thật ra đang lấy một hình thức khác để cho hắn tự do, dung túng sự tùy hứng của hắn.
Mà hắn, chưa bao giờ nghĩ tới việc đứng ở lập trường của cha mà lo lắng một chút, sống như vậy không phải cuồng vọng, mà là buồn cười, thậm chí đáng xấu hổ.
Nhưng hắn không cười.
Di động nhẹ rung.
Lăng: Đã quên nói, thay em chào hỏi chị dâu thật tốt. Còn có, em sẽ bảo vệ nhà họ Nguyễn, làm cho nó chậm rãi từ từ phát triển theo dáng vẻ chúng ta kỳ vọng! Anh, anh cũng phải cố lên!
Nhìn màn hình, Nguyễn Lân cong khóe miệng lên, tươi cười rạng rỡ.
Thành phố S, công viên tao nhã khu A, bãi đỗ xe dưới đất.
"Anh đưa em lên." Nắm bàn tay nhỏ bé của Hà Nhạc Nhạc đi về thang máy, Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói.
"Ừ." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt nhau, nhỏ giọng đáp.
Trên thực tế, hôm nay là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông ra ngoài xem phim...
Dựa vào tình hình của cô cùng mấy người kia, chuyện ngại ngùng nhất cũng đã làm rồi, nhưng... cả đêm trong lòng cô như con nai chạy loạn, nhìn thấy trong phim xuất hiện một ít hình ảnh thân mật, hai mắt cô liền không biết nhìn chỗ nào.
"Suy nghĩ cái gì? Lỗ tai cũng đỏ." Lê Dĩ Quyền trêu đùa.
Hà Nhạc Nhạc vội vàng sờ lỗ tai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn gương phản chiếu trong thang máy, "Nào có." Nhỏ giọng oán giận.
Lê Dĩ Quyền tươi cười càng đậm, vây cô ở một góc cúi đầu nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ nhắn.
Chỉ chốc lát sau, thang máy ngừng lại, phát ra một tiếng thanh thúy. Lê Dĩ Quyền không tha rời khỏi cánh môi cô, tiếng nói thấp nặng đã ẩn ẩn lộ ra dục vọng.
"Đêm nay anh có thể ở lại không?"
"L... Tu, Tu ở nhà... Nếu không để em nhìn xem ba mẹ ngủ chưa."
"Ừ."
Thế là, Hà Nhạc Nhạc rón ra rón rén mở cửa ra ──
"Ba cái A căng mười, còn thừa hai căng." Giọng của cha.
Trễ như thế cha mẹ còn đánh bài với Tu? Hà Nhạc Nhạc nghi hoặc đi về phía phòng khách.
"Xù! Bốn năm! Cả đêm rồi dù sao cũng phải cho con thắng một ván chứ!" Giọng nói có chút hưng phấn.
"Nguyễn Lân!" Sao hắn đã trở lại! Còn cùng ba, Chi Tu chơi đánh bài? Mẹ ở một bên cầm giấy bút làm cái gì?
"Nhạc Nhạc! Mau tới giúp anh, đêm nay trên mặt anh vẽ mấy con rùa rồi!" Nguyễn Lân cầu cứu nói.
Hà Nhạc Nhạc tiến lên thấy, mấy tờ giấy trắng trong tay mẹ rõ ràng vẽ mấy con rùa, trong đó trên mặt Nguyễn Lân là một đội ngũ khổng lồ.
"..." Hà Nhạc Nhạc trong lòng biết rõ nhìn về phía Tần Chi Tu.
Có hắn ở đó, còn đánh gì nữa.
Tần Chi Tu ngẩng đầu dịu dàng cười cười với cô, không nói gì.
"Bom nếu không có, con ra đi!" Cha Hà đắc ý bỏ hai quân bài trong tay xuống, "Hai căng nhỏ 2, đơn hai, tới con ra đi."
Nguyễn Lân nhìn nhìn bài trong tay, vẻ mặt đau khổ nhận thua, rồi đáng thương hề hề nhìn mẹ Hà vẽ mấy con rùa nhỏ trên mặt hắn.
Mẹ Hà nghẹn cười vẽ xong, "Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, Nhạc Nhạc cũng đã trở lại, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai lại chơi."
Cha Hà cười đứng dậy, đang muốn nói cái gì đó, nhưng vừa thấy con gái cùng hai nam nhân trẻ tuổi, nhất thời nghẹn lời, ho nhẹ hai tiếng liền đi vào phòng ngủ.
"Nguyễn Lân, sao anh trở lại sớm vậy?" Hà Nhạc Nhạc hỏi.
"... Anh bị trục xuất khỏi nhà rồi. Cầu xin thu nhận."
Hà Nhạc Nhạc do dự một cái chớp mắt, "Anh chờ một chút."
Hà Nhạc Nhạc xoay người đi về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
"Thực xin lỗi, L, Nguyễn Lân đã trở lại, bây giờ đang ở nhà của em, giống như có chuyện xảy ra. Hôm nay anh về trước đi, ngày mai em đi tìm anh được không?"
Một hồi lâu, cúi đầu một tiếng "Ừ" phát ra.
"L! Em, hôm nay em rất vui vẻ, lần sau em mời anh đi xem nữa nhà?"
Đêm đó, tên đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà chưa ăn cơm kéo Hà Nhạc Nhạc ra khỏi cửa, rồi lại nói ở dưới ánh sáng ăn cái gì cũng rất nhàm chán lấy cớ đó kéo người ta đi rạp chiếu phim điện ảnh đêm khuya. Vì sao lại là rạp chiếu phim?
Ở trong rạp chiếu phim hắn nói mình hay diễn cho người ta xem ─ ở trên giường khách sạn.
"Nhạc Nhạc..." Động tác mạnh mẽ, xâm chiếm làm cô gái yêu kiều dưới thân rên rỉ không thôi, "Gả cho anh."