Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
Lời nói của anh như lời niệm chú của Satan vang vọng, cô bắt đầu đáp lại anh, thậm chí cảm thụ anh. Được sự đáp trả của cô, anh như một con báo đói. Anh nâng eo cô lên, nhắm ngay u cốc sâu thẳm của cô mà đâm vào.
"A, bảo bối, em nhỏ quá, đừng thít chặt quá, anh ra vào không được. Ngoan, thả lỏng một chút, em làm anh đau quá!"
"A, cô như cảm nhận được sự to lớn của anh, người đàn ông này sao vậy? "Ngự, anh... anh... sao lại lớn vậy? Nhiều lần như vậy, so với trước càng lớn hơn, chẳng lẽ nó còn lớn được nữa sao?"
(Ặc, tôi nói này Tuyết Thần, cô đừng có mà ngu ngốc đi hỏi vấn đền này, không biết nó có ảnh hưởng thế nào đối với đàn ông sao?! Cô hãy lo mà tiếp chiêu đê)
Phàm Ngự khẽ nhếch miệng, hôn môi cô, trán rịn mồ hôi. Lời nói của cô hoàn toàn làm cho anh thỏa mãn, càng ra sức co rút, càng khiến cô phát ra âm thanh yêu kiều, mềm mại.
"Bảo bối, không tốt sao? Sau này em sẽ càng ngày càng hạnh phúc." Nói xong hai người cũng bắt đầu vận động, cô cũng ra sức đáp trả anh.
(bla bla bla..... Mọi người tự tưởng tượng nhóe.... )
---------------------
Lâm Mộng Tuyết ngồi trên sofa, nhìn tờ báo, đáy mắt tràn ngập sự ghen tị, vô cùng ghen tị cũng lo lắng. Cô hung hăng vứt tờ báo xuống.
"Aaaaaa-------, tiện nhân, tao sẽ không để mày cướp đi tất cả, sẽ không đâu." Đáy mắt ả ta vô cùng tàn nhẫn, bị sự ghen tị làm mờ mắt, ả ta cầm lấy điện thoại.
"Alo, Lý Nham, tôi hợp tác với anh." Lâm Mộng Tuyết nói xong, hung hăng tắt máy. An Tuyết Thần, lần này mày đừng nghĩ mày sẽ còn sống mà đứng trước mặt tao. Nghĩ đến đây, khóe miệng ả nhếch lên đầy nham hiểm, lại nặn ra vẻ mặt Thiên sứ.
An Tuyết Thần nằm trong bồn tắm lớn trong phòng nghỉ, thật khó chịu, còn hơn tự mình chuốc bực vào thân, vốn là đi tìm anh tính sổ, thế mà lại bị anh câu dẫn. Cái tên yêu quái chết tiệt này, bô dạng kia sẽ mê hoặc phụ nữ mất, quá nguy hiểm, thật muốn nhốt anh ở nhà, không cho anh tiếp tục gây tai họa cho phụ nữ khác. Hừ! (Đáng yêu quá đi mất (*.*)/ : [ )
An Tuyết Thần sửa soạn xong, ra khỏi phòng nghỉ, nhìn Phàm Ngự nghiêm túc xử lý tài liệu, anh thật sự bận rộn, năng lực người đàn ông này thật khiến người ta nể phục.
Khuôn mặt góc cạnh như tạc, ngũ quan rõ nét, anh tuấn vô cùng. Thoạt nhìn, bề ngoài anh rất phóng khoáng, không câu nệ, nhưng trong mắt lại vô tình toát ra ánh sáng thực khiến người ta không dám nhìn. Tóc dày, đôi mày kiếm, đôi mắt đào hoa nhỏ, dài, ngập ý đa tình làm cho người ta một lòng say mê. Cái mũi cao, thẳng, đôi môi đỏ mọng có độ dày vừa phải lúc này lại tươi cười tươi đến chói mắt. Đặc biệt là cái khoen tai kim cương trên tai trái của anh lóe lên ánh sáng đẹp mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai hoàn mỹ, ngang ngạnh của anh.
Phàm Ngự cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. "Sao vậy? Thích ngắm như vậy sao?" Nói xong buông văn kiện trong tay ra, vẻ mặt có chút háo sắc cười cười nhìn cô. Cô xấu hổ ho khan một tiếng, mặt đỏ ửng. Thấy anh lộ vẻ xấu xa, cười cười nhìn mình, lông mi khẽ rung, dường như mang ý cười, khóe miệng cong lên như trăng lưỡi liềm. Làn da trắng nõn càng bật lên đôi môi hồng, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt hoàn mỹ; hơn nữa bộ đồ trắng tinh khiết lại toát lên khí chất tuyệt mỹ. Nhìn chằm chằm không thôi, cũng không muốn buông tha cô.
An Tuyết Thần lắc đầu, sau đó chạy nhanh tới cửa: "Yêu quái, em cảnh cáo anh đừng có chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt đấy."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cô gái này làm ình yêu đến mức không thể buông tay, mê đắm. "Được, có điều, cái từ yêu nghiệt này hình như không thích hợp cho lắm."
An Tuyết Thần dừng lại, xoay người nhìn Phàm Ngự: "Bớt tự kiêu đi nhé, em có việc, phải về nhà Lệ Lệ một chuyến, lát nữa sẽ về tìm anh. Cho em nghỉ sớm nhé."
"Này, trở về sớm một chút, anh chờ em." Phàm Ngự yêu chiều nói.
An Tuyết Thần trừng mắt với anh một cái, lẩm bẩm "Không có gì, giương bộ mặt đẹp trai như vậy, ai mà yên tâm cho được." Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng mà Phàm Ngự vẫn nghe thấy. Cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Thư ký Trương vừa đến thì nhìn thấy anh cười vô cùng hạnh phúc, còn có chút cưng chiều, sủng nịch; khiến cô hoài nghi liệu có nhìn lầm không.
"Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần anh ký tên."
Phàm Ngự thu lại vẻ mặt tươi cười lúc nãy, vẻ mặt lãnh đạm, qua hơi thở tản ra khí thái cao quý. "Ừ, để xuống đi."
Thư ký Trương nhìn sắc mặt anh thay đổi một cách nhanh chóng, thật khiến người ta kinh ngạc, xem ra cô bé kia rất quan trọng đối với anh.
------------------
"Lệ Lệ, mi lên đi, ta ở dưới chờ mi, ta hơi mệt." An Tuyết Thần đứng trước cửa nhà trọ Lệ Lệ nói.
Giang Lệ Lệ cười xấu xa, nhìn An Tuyết Thần: "Sao thế, vừa làm chuyện gì xấu xa pham, ta nói... thể lực của tổng giám đốc chúng ta thật không đùa. Hahaha."
An Tuyết Thần bị cô nói, mặt ửng đỏ. "Lệ Lệ!"
Giang Lệ Lệ nhìn vẻ mặt phiếm hồng của cô, mở miệng: "Được rồi, không chọc mi nữa, ở đây chờ ta, ta xuống liền." Nói xong liền đi về phía căn hộ của mình.
An Tuyết Thần chờ ở dưới, bắt đầu nghịch điện thoại , hoàn toàn không biết nguyu hiểm đang cận kề. Đột nhiên cảm giác phía sau có người, bất giác xoay đầu lại.
"Á-----" An Tuyết Thần té xuống đất, mấy tên đàn ông nhìn nhau.
"Mau đưa cô ta đi." Mấy tên đó đem An Tuyết Thần ném vào một chiếc xe. Vừa bước xuống lầu, Giang Lệ Lệ nhìn quanh nhìn quẩn cũng không thấy An Tuyết Thần.
"Tuyết Thần, Tuyết Thần." Lệ Lệ thấy điện thoại nằm trên túi xách của An Tuyết Thần, nhớ lại chiếc xe vừa mới nổ máy kia. Trong lòng linh cảm không tốt rằng Tuyết Thần bị bắt cóc, liền cầm lấy điện thoại An Tuyết Thần, gọi cho Phàm Ngự.
Đang trong phòng họp, Phàm Ngự nhìn thoáng qua di động đang reo, khẽ nhếch miệng. Mọi người trong phòng cứ nghĩ mình nhìn lầm; tổng giám đốc không phải là không thích người khác mang điện thoại vào phòng họp sao.
"Alo, bảo bối, anh đây." không đợi Phàm Ngự nói hết, giọng nói lo lắng của Giang Lệ Lệ truyền tới.
"Phàm Ngự, tôi là Lệ Lệ, Tuyết Thần bị bắt cóc rồi."
Nghe thế, sắc mặt vốn đang ôn hòa nháy cái trở nên hung bạo, nham hiểm; vô cùng lo lắng.
"Nói rõ ra." Thanh âm lạnh đi rất nhiều.
"Lúc nãy tôi lên nhà lấy vài thứ, ngay thời điểm đi xuống thì thấy có một chiếc xe tải, thấy có mấy người đang dìu một cô gái, lúc ấy tôi không để ý, khi tới nơi mới thấy túi xách với điện thoại của cô ấy, cảm giác đã xảy ra chuyện."
Ngay lập tức, Phàm Ngự nhíu mày, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: "Vị trí hiện tại của cô?"
"Ơ dưới nhà. Tôi thấy có một cái máy quay bên đường, xem thử có thể tra được gì không?"
"Ở đó, đừng đi đâu cả." Phàm Ngự cúp máy, xoay người rời khỏi phòng họp. Lái xe, bấm vài cái vào điện thoại.
"A, bảo bối, em nhỏ quá, đừng thít chặt quá, anh ra vào không được. Ngoan, thả lỏng một chút, em làm anh đau quá!"
"A, cô như cảm nhận được sự to lớn của anh, người đàn ông này sao vậy? "Ngự, anh... anh... sao lại lớn vậy? Nhiều lần như vậy, so với trước càng lớn hơn, chẳng lẽ nó còn lớn được nữa sao?"
(Ặc, tôi nói này Tuyết Thần, cô đừng có mà ngu ngốc đi hỏi vấn đền này, không biết nó có ảnh hưởng thế nào đối với đàn ông sao?! Cô hãy lo mà tiếp chiêu đê)
Phàm Ngự khẽ nhếch miệng, hôn môi cô, trán rịn mồ hôi. Lời nói của cô hoàn toàn làm cho anh thỏa mãn, càng ra sức co rút, càng khiến cô phát ra âm thanh yêu kiều, mềm mại.
"Bảo bối, không tốt sao? Sau này em sẽ càng ngày càng hạnh phúc." Nói xong hai người cũng bắt đầu vận động, cô cũng ra sức đáp trả anh.
(bla bla bla..... Mọi người tự tưởng tượng nhóe.... )
---------------------
Lâm Mộng Tuyết ngồi trên sofa, nhìn tờ báo, đáy mắt tràn ngập sự ghen tị, vô cùng ghen tị cũng lo lắng. Cô hung hăng vứt tờ báo xuống.
"Aaaaaa-------, tiện nhân, tao sẽ không để mày cướp đi tất cả, sẽ không đâu." Đáy mắt ả ta vô cùng tàn nhẫn, bị sự ghen tị làm mờ mắt, ả ta cầm lấy điện thoại.
"Alo, Lý Nham, tôi hợp tác với anh." Lâm Mộng Tuyết nói xong, hung hăng tắt máy. An Tuyết Thần, lần này mày đừng nghĩ mày sẽ còn sống mà đứng trước mặt tao. Nghĩ đến đây, khóe miệng ả nhếch lên đầy nham hiểm, lại nặn ra vẻ mặt Thiên sứ.
An Tuyết Thần nằm trong bồn tắm lớn trong phòng nghỉ, thật khó chịu, còn hơn tự mình chuốc bực vào thân, vốn là đi tìm anh tính sổ, thế mà lại bị anh câu dẫn. Cái tên yêu quái chết tiệt này, bô dạng kia sẽ mê hoặc phụ nữ mất, quá nguy hiểm, thật muốn nhốt anh ở nhà, không cho anh tiếp tục gây tai họa cho phụ nữ khác. Hừ! (Đáng yêu quá đi mất (*.*)/ : [ )
An Tuyết Thần sửa soạn xong, ra khỏi phòng nghỉ, nhìn Phàm Ngự nghiêm túc xử lý tài liệu, anh thật sự bận rộn, năng lực người đàn ông này thật khiến người ta nể phục.
Khuôn mặt góc cạnh như tạc, ngũ quan rõ nét, anh tuấn vô cùng. Thoạt nhìn, bề ngoài anh rất phóng khoáng, không câu nệ, nhưng trong mắt lại vô tình toát ra ánh sáng thực khiến người ta không dám nhìn. Tóc dày, đôi mày kiếm, đôi mắt đào hoa nhỏ, dài, ngập ý đa tình làm cho người ta một lòng say mê. Cái mũi cao, thẳng, đôi môi đỏ mọng có độ dày vừa phải lúc này lại tươi cười tươi đến chói mắt. Đặc biệt là cái khoen tai kim cương trên tai trái của anh lóe lên ánh sáng đẹp mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai hoàn mỹ, ngang ngạnh của anh.
Phàm Ngự cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. "Sao vậy? Thích ngắm như vậy sao?" Nói xong buông văn kiện trong tay ra, vẻ mặt có chút háo sắc cười cười nhìn cô. Cô xấu hổ ho khan một tiếng, mặt đỏ ửng. Thấy anh lộ vẻ xấu xa, cười cười nhìn mình, lông mi khẽ rung, dường như mang ý cười, khóe miệng cong lên như trăng lưỡi liềm. Làn da trắng nõn càng bật lên đôi môi hồng, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt hoàn mỹ; hơn nữa bộ đồ trắng tinh khiết lại toát lên khí chất tuyệt mỹ. Nhìn chằm chằm không thôi, cũng không muốn buông tha cô.
An Tuyết Thần lắc đầu, sau đó chạy nhanh tới cửa: "Yêu quái, em cảnh cáo anh đừng có chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt đấy."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cô gái này làm ình yêu đến mức không thể buông tay, mê đắm. "Được, có điều, cái từ yêu nghiệt này hình như không thích hợp cho lắm."
An Tuyết Thần dừng lại, xoay người nhìn Phàm Ngự: "Bớt tự kiêu đi nhé, em có việc, phải về nhà Lệ Lệ một chuyến, lát nữa sẽ về tìm anh. Cho em nghỉ sớm nhé."
"Này, trở về sớm một chút, anh chờ em." Phàm Ngự yêu chiều nói.
An Tuyết Thần trừng mắt với anh một cái, lẩm bẩm "Không có gì, giương bộ mặt đẹp trai như vậy, ai mà yên tâm cho được." Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng mà Phàm Ngự vẫn nghe thấy. Cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Thư ký Trương vừa đến thì nhìn thấy anh cười vô cùng hạnh phúc, còn có chút cưng chiều, sủng nịch; khiến cô hoài nghi liệu có nhìn lầm không.
"Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần anh ký tên."
Phàm Ngự thu lại vẻ mặt tươi cười lúc nãy, vẻ mặt lãnh đạm, qua hơi thở tản ra khí thái cao quý. "Ừ, để xuống đi."
Thư ký Trương nhìn sắc mặt anh thay đổi một cách nhanh chóng, thật khiến người ta kinh ngạc, xem ra cô bé kia rất quan trọng đối với anh.
------------------
"Lệ Lệ, mi lên đi, ta ở dưới chờ mi, ta hơi mệt." An Tuyết Thần đứng trước cửa nhà trọ Lệ Lệ nói.
Giang Lệ Lệ cười xấu xa, nhìn An Tuyết Thần: "Sao thế, vừa làm chuyện gì xấu xa pham, ta nói... thể lực của tổng giám đốc chúng ta thật không đùa. Hahaha."
An Tuyết Thần bị cô nói, mặt ửng đỏ. "Lệ Lệ!"
Giang Lệ Lệ nhìn vẻ mặt phiếm hồng của cô, mở miệng: "Được rồi, không chọc mi nữa, ở đây chờ ta, ta xuống liền." Nói xong liền đi về phía căn hộ của mình.
An Tuyết Thần chờ ở dưới, bắt đầu nghịch điện thoại , hoàn toàn không biết nguyu hiểm đang cận kề. Đột nhiên cảm giác phía sau có người, bất giác xoay đầu lại.
"Á-----" An Tuyết Thần té xuống đất, mấy tên đàn ông nhìn nhau.
"Mau đưa cô ta đi." Mấy tên đó đem An Tuyết Thần ném vào một chiếc xe. Vừa bước xuống lầu, Giang Lệ Lệ nhìn quanh nhìn quẩn cũng không thấy An Tuyết Thần.
"Tuyết Thần, Tuyết Thần." Lệ Lệ thấy điện thoại nằm trên túi xách của An Tuyết Thần, nhớ lại chiếc xe vừa mới nổ máy kia. Trong lòng linh cảm không tốt rằng Tuyết Thần bị bắt cóc, liền cầm lấy điện thoại An Tuyết Thần, gọi cho Phàm Ngự.
Đang trong phòng họp, Phàm Ngự nhìn thoáng qua di động đang reo, khẽ nhếch miệng. Mọi người trong phòng cứ nghĩ mình nhìn lầm; tổng giám đốc không phải là không thích người khác mang điện thoại vào phòng họp sao.
"Alo, bảo bối, anh đây." không đợi Phàm Ngự nói hết, giọng nói lo lắng của Giang Lệ Lệ truyền tới.
"Phàm Ngự, tôi là Lệ Lệ, Tuyết Thần bị bắt cóc rồi."
Nghe thế, sắc mặt vốn đang ôn hòa nháy cái trở nên hung bạo, nham hiểm; vô cùng lo lắng.
"Nói rõ ra." Thanh âm lạnh đi rất nhiều.
"Lúc nãy tôi lên nhà lấy vài thứ, ngay thời điểm đi xuống thì thấy có một chiếc xe tải, thấy có mấy người đang dìu một cô gái, lúc ấy tôi không để ý, khi tới nơi mới thấy túi xách với điện thoại của cô ấy, cảm giác đã xảy ra chuyện."
Ngay lập tức, Phàm Ngự nhíu mày, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: "Vị trí hiện tại của cô?"
"Ơ dưới nhà. Tôi thấy có một cái máy quay bên đường, xem thử có thể tra được gì không?"
"Ở đó, đừng đi đâu cả." Phàm Ngự cúp máy, xoay người rời khỏi phòng họp. Lái xe, bấm vài cái vào điện thoại.
Bình luận facebook