• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi (2 Viewers)

  • Chương 139

Lời nói của bác sĩ giống như con dao hung hăng cắm mạnh vào tim cô. Đạn xẹt qua tim nên chảy máu rất nhiều. An Tuyết Thần nhìn bác sĩ rời đi, sắc mặt cô tái nhợt, lui về sau mấy bước, cũng may có Mị Ảnh đỡ cô. Lạc Trạch ý vị thâm lường (thích thú) liếc mắt nhìn An Tuyết Thần nói: "Mị Ảnh, cậu đưa An tiểu thư đi đổi bộ quần áo khác, tắm gội sạch sẽ rồi đưa cô ấy quay lại đây." Phàm Ngự cũng được đưa ra ngoài, anh đeo bình dưỡng khí, sắc mặt trắng bệch, một chút sức sống cũng không có, được các y tá đẩy về phòng hồi sức đặc biệt. Cô nhìn người đang nằm bình thản trên giường, tim không khỏi nhảy lên mấy cái.
An Tuyết Thần vừa nghe liền cự tuyệt: "Không muốn, tôi không đi đâu hết, tôi muốn chăm sóc cho anh ấy."
Lạc Trạch nhìn cô, thở dài một hơi: "Cô cứ như thế mà vào, tôi sợ cậu ấy sẽ chết ngay lập tức, phải diệt khuẩn trên người cô đã, cậu ta nằm trong phòng chăm sóc hồi sức đặc biệt."
An Tuyết Thần lúc này mới cảm thấy Lạc Trạch nói rất đúng, sau đó máy móc gật đầu một cái, để mặc cho Mị Ảnh đỡ mình rời khỏi phòng cấp cứu đến một phòng vip khác để làm sạch toàn thân đều là máu của cô.
----------
Lạc Trạch và Khôi Ảnh nhìn nhau một cái rồi đi vào phòng bệnh, ngồi lên ghế salon, mặt giễu cợt, khinh bỉ nói: "Ngự, người đi rồi, đừng có giả bộ nữa, từ khi nào mà cậu lại dùng biện pháp như thế này để giữ lại một cô gái vậy?"
Quả nhiên Phàm Ngự mở mắt ra, lạnh lùng liếc Lạc Trạch một cái, sắc mặt thật không tốt, thanh âm khàn khàn nói: "Cậu dùng súng gì vậy, vết thương không sâu nhưng mà lại đau kinh khủng."
Lạc Trạch liếc anh một cái, nói: "Súng mình chế, lực sát thương không lớn. Có điều vị bác sĩ kia nói cũng quá, xẹt qua tim, cách tim 3 cm cơ đấy."
Phàm Ngự mặc kệ Lạc Trạch, mở miệng nói: "Cô ấy sao rồi?"
Lạc Trạch cưởi nhạo nói: "Rất có hiệu quả, dọa cô ấy sợ đến hết hồn, nếu sau này cô ấy biết được, thì cậu chết chắc."
"Không biết." Phàm Ngự rất chắc chắn nói, mình diễn còn hơn diễn viên diễn nữa mà. (Bó tay cái chú này, chậc chậc)
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, cười gian tà, mở miệng: "Có điều, ai nghĩ ra cái chiêu độc địa này vậy?"
"Tiểu tử kia." Phàm Ngự thản nhiên nói.
Quả nhiên, Lạc Trạch kinh ngạc một trận, ngay sau đó cười ha hả: "Công nhận, tiểu tử kia thật sự có tài, chiêu này cũng nghĩ ra được, cậu không giống như là cha ruột nó. Ha ha, tiểu tử kia rất hợp ý mình."
Phàm Ngự lạnh lùng nhìn Lạc Trạch một cái, sau đó nhếch mày. "Mình bị trọng thương, công ty giao cho cậu."
Một câu nói khiến Lạc Trạch đang cười ngây dại phải dừng lại, khóe miệng anh cứng ngắc, còn Phàm Ngự lại khẽ động khóe miệng. Lạc Trạch nghiến răng nghiến lợi , tại sao mình lại không nghĩ đến cái này chứ. Đôi mắt anh tản ra lửa giận, ngược lại, Phàm Ngự nhắm mắt dưỡng thương, không thèm để ý đến cái người đang nổi giận đùng đùng bên cạnh kia.
Khôi Ảnh ở một bên cũng bất đắc dĩ a, lần đầu tiên thấy thiếu chủ như vậy, thậm chí là vì một người phụ nữ, mặc dù lần trước cướp dâu cũng đã biết An Tuyết Thần quan trọng với thiếu chủ tới mức nào, nhưng mà lần này thiếu chủ không tiếc việc tổn thương đến chính mình chỉ để giữ lại cô, như thế làm cho anh có chút khó hiểu.
An Tuyết Thần đứng dưới vòi sen, nhìn đôi tay dính đầy máu, cô run rẩy đưa tay đến vòi nước, đem những vết máu rửa trôi hết. Cô ôm lấy tim mình, giống như là ôm tim của Phàm Ngự, đau đớn đến vậy.
Nhớ lại việc anh vì mình mà đỡ phát súng rồi ngã trong lòng mình, lòng cô chợt đau thắt, rất đau. Cô trượt xuống theo vách tường, im lặng khóc thút thít, tiếng khóc lu mờ trong tiếng nước chảy. Bây giờ cô vô cùng bất lực. Trong đầu đều là hình ảnh toàn thân anh đềulà máu nằm trong lòng mình, mở miệng xin mình tha thứ, xin cô đừng rời đi. Mình sai rồi, sai vô cùng, trong lòng anh ấy mình có vị trí rất quan trọng.
An Tuyết Thần lau nước mắt, sau đó rửa qua loa một chút, mặc bộ váy mà vệ sĩ chuẩn bị, cũng không để ý đến việc đầu mình ướt nhẹp mà quay người đi đến phòng bệnh vip, đi về phía phòng hồi sức đặc biệt.
Lạc Trạch nhìn An Tuyết Thần đã chạy tới nơi, nhỏ giọng nói: "Ngự, cô ấy tới."
Phàm Ngự vẫn nhắm mắt, An Tuyết Thần đứng ngoài cửa phòng nhìn anh nằm trên giường bệnh, nước mắt tuôn trào.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngờ nghệch bước từng bước đến mép giường, nhìn anh, giơ bàn tay nhỏ bé lên mà không biết chạm vào đâu, mặ cho nước mắt rơi lên tay anh, cuối cùng cô vuốt lên gương mặt anh tuấn trắng bệch của anh, thanh âm nghẹn ngào, không biết nói gì mà chỉ thút thít. Lạc Trạch liếc mắt nhìn Khôi Ảnh rồi hai người cùng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Cô ngồi lên ghế, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú, tay kia nắm chặt bàn tay lạnh của anh, nước mắt ấm áp rơi xuống tay anh.
"Tiểu Ngự, anh tỉnh lại đi được không, em bảo đảm sẽ ở lại bên anh, không rời khỏi anh, chuyện lúc trước, chúng ta xóa bỏ, anh còn có tiểu Niệm Ngự đang chờ đấy. Anh cũng không muốn vừa mới nhìn thấy con vừa có baba lại phải mất đi đúng không? Hu hu, còn có em, em cũng không thể không có anh. Sao anh lúc nào cũng như vậy, luôn xông vào lòng em, lại không chút lưu tình rút ra. Anh muốn em làm sao bây giờ, làm sao chấp nhận được." Đôi mắt cô vì khóc mà sưng húp lên. Cô nằm trên giường bệnh, thân thể run rẩy, khóc thút thít.
Phàm Ngự hé mắt nhìn thấy bộ dáng muốn chết của cô thì có chút không đành lòng, lúc này muốn ôm cô vào lòng như lại không thể, nhất định phải kiên trì, nhẫn nại đến cuối. Nằm 24 tiếng sao? Sau đó hé mắt nhìn cô, cảm giác cô vì khóc mà run lên, trong lòng có cái gì đó không nỡ. Tên bác sĩ này, mẹ kiếp, 12 tiếng không phải tốt sao, gì mà tới 24 tiếng, thật *** tra tấn người mà.
Không biết qua bao lâu mà An Tuyết Thần nằm trên giường ngủ thiếp đi, có lẽ do quá mệt, lại sợ hãi, tinh thần có chút căng thẳng cho nên mới ngủ thiếp đi.
Đến khi Phàm Ngự cảm nhận được hơi thở đều đều của cô, anh mới mở mắt, nhìn cô gái bé nhỏ này nằm co người lại. Tay phải bị cô nắm thật chặt, không thể làm gì hơn là đưa tay trái vuốt ve mái tóc dài của cô, trong mắt đầy sủng ái, còn có chút thỏa mãn cùng hạnh phúc, hoàn toàn không chú ý tới cậu bé đứng ngoài cửa.
Tiểu Niệm Ngự đẩy cửa vào, Phàm Ngự nhìn con trai đi tới, ra dấu tay ý bảo cậu nhỏ tiếng thôi, sau đó nhìn cậu. Cậu đến cạnh anh, cậu cũng nghe hai thủ hạ của Phàm Ngự nói, không ngờ đến việc lão ba thật sự chịu một phát súng. Cậu dùng ánh mắt hỏi anh: "Sao lại như vậy? Không phải nói chỉ diễn thôi sao?"
Phàm Ngự cũng dùng ánh mắt trả lời: "Không phải con muốn nó giống thật sao, không dùng súng thật bắn làm sao giống được."
Lúc ấy tiểu Niệm Ngự liếc mắt, cậu phản đối. Người đàn ông này đúng là phần tử nguy hiểm, ngang ngược như vậy, vẫn là con mãnh thú, như vậy cũng quá nặng đi.
Tiểu Niệm Ngự đi tới mép giường, trèo lên giường, kéo chăn ra thấy ngực anh đeo băng, còn có chút máu rỉ ra. Cậu nhíu chặt mày, Phàm Ngự nhìn vẻ mặt của cậu, nghĩ 'không phải tiểu tử này đang lo lắng ình chứ?' Bên phải là người con gái mình yêu nhất, bên trái là kết tinh của mình với người con gái mình yêu nhất, loại cảm giác ày đúng là tuyệt vời.
An Tuyết Thần động người, Phàm Ngự vội vàng nhắm mắt lại, tiểu Niệm Ngự thấy thế liền điều chỉnh lại cảm xúc một chút. Khuôn mặt khóc lóc không ra bộ dạng gì, cô nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên mới thấy con trai đứng một bên khóc, thấy thế cô có chút đau lòng.
"Bảo bối, sao con lại tới đây? Có mama ở đây rồi." An Tuyết Thần buông tay Phàm Ngự ra, dang hai tay đón tiểu bảo bối.
Tiểu Niệm Ngự liền nhào vào lòng mẹ, thanh âm non nớt nức nở nói: "Mama, baba sao vậy, sao baba nằm ở đó giống người chết vậy huhu."
An Tuyết Thần đau lòng nhìn con trai, nắm chặt tay Phàm Ngự, sau đó vẻ mặt ưu thương, mắt phiếm hồng. "Không sao, baba bị bệnh, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, Niệm Ngự đừng khóc, Niệm Ngự là nam tử hán mà. Bảo bối ngoan."
Tiểu Niệm Ngự ở trong lòng cô gật đầu một cái, thật sự cậu không muốn khóc tí nào, ghét nước mắt chết được, nếu không vì gia tài kia trăm tỉ kia thì còn lâu cậu mới khóc.
"Mama, baba khi nào khỏe lại, baba nói baba rất thích mama, còn nói năm năm nay baba rất cô đơn, thậm chí ngu xuẩn đến mức không ngừng thay phụ nữ, muốn quên mama nhưng thế nào lại không thể quên được, mama, sao baba lại nói vậ?" Tiểu Niệm Ngự cố tình nói để cho An Tuyết Thần toàn thân tê liệt, lòng đau đớn, áy náy cô cùng. Ôm chặt bảo bối trong mình, nước mắt lại rơi. Hiện tại đã qua 12 giờ, còn lại chủ yếu là tối nay.
Đang lúc này, cô liếc mắt nhìn, trừ một chút dụng cụ y tế ở ngoài, nhất định đây là phòng thượng hạng, ghế salon, nhà vệ sinh thông minh, giường, cái gì cũng có, cô ôm con đặt lên giường, "Bảo bối, con ăn cơm chưa?"
Tiểu Niệm Ngự ở trên cổ cô, khàn khàn nói: "Ưng, ăn rồi, vú Trương nói sẽ đưa bữa tối tới ama."
Cô xoa đầu cậu, cười một tiếng, bất quá còn khó coi hơn là khóc. "Ừ, bảo bối con ngủ trước đi, baba mà tỉnh thì mama nói con."Nói xong hôn lên trán cậu. Tiểu Niệm Ngự cũng rất nghe lời, nhắm mắt lại nhưng lại không ngủ được. An Tuyết Thần đắp chăn cho cậu rồi đi tới cạnh giường bệnh, ngồi xuống, hai tay cầm tay phải của Phàm Ngự, nắm thật chặt, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình,nhỏ giọng: "Tiểu Ngự, xin anh, nhất định phải tỉnh lại, em hứa sẽ không rời khỏi anh."
Tiểu Niệm Ngự ngóc cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn hai người,khẽ mỉm cười, chuẩn bị đi ngũ. Nói thật cậu có chút mệt, lo lắng cả ngày rồi, bậy giờ chỉ việc đánh một giấc ngon lành, ngày mai còn có màn kịch hay chờ cậu diễn nữa.
An Tuyết Thần đi vào phòng vệ sinh, phòng vệ sinh cũng chính là phòng tắm. Cô lấy một chậu nước ấm, sau đó cho khăn vào vắt, lau sạch sẽ mặt mũi Phàm Ngự, vừa lau vừa nói chuyện với anh: "Tiểu Ngự, sao anh vẫn còn ngủ như vậy, có phải vì nhiều thuốc mê quá không. Không sao, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi nhưng mà sáng mai nhất định anh phải tỉnh đấy."
Lúc này vú Trương đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi chua xót, bà không biết chuyện, cho nên biểu hiện đó là chân thật nhất. Vú Trương đi tới giường bệnh, vỗ vỗ vai An Tuyết Thần, nói: "Tuyết Thần, ta làm ít đồ, con ăn chút đi.''
An Tuyết Thần chỉ lắc đầu, Phàm Ngự cũng biết là cô sẽ như thế, trong lòng có chút sốt ruột, như là không thể làm gì hơn. Vú Trương khuyên: "Tuyết Thần, ăn chút đi, mặc dù thiếu gia đang hôn mê nhưng cũng có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, con cũng không muốn cậu ấy lo lắng phải không."
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó gật đầu một cái. Thấy thế, vú Trương lấy bình đựngcháo bát bảo ra. Sơn hào hải vị gì gì cô cũng ăn không vô, ăn thức ăn lỏng như vậy vẫn hơn, dễ nuốt.
An Tuyết Thần nhận lấy bát cháo, húp một hơi. Rất ngon, lại ngọt nữa nhưng trong lòng lại hết sức đau khổ. Cô miễn cưỡng ăn hết chén cháo. Vú Trương nhận lấy chén, sau đó lấy bình nước dâu ép ra.
An Tuyết Thần lắc đầu, sau đó cầm tay Phàm Ngự, nhất thời không chịu buông ra. Vú Trương liếc mắt nhìn Phàm Ngự rồi an ủi cô: "Tuyết Thần, con đi nghỉ đi, để ta trông thiếu gia được rồi." Cô vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu, vú Trương về trước đi, con ở đây trông nom anh ấy được rồi, con không mệt đâu."
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm đồ lên rồi rời đi, cuối cùng cũng không quên nhìn họ lần nữa, thở dài một hơi rồi rời đi.
An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn Phàm Ngự, rồi nằm sấp lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Phàm Ngự mở mắt, sau đó nhìn cô, liếc mắt nhìn đồng hồ, còn 5 tiếng nữa, một lát nữa là được rồi, thật mong đợi. Anh cầm một lọn tóc của cô lên, hít thật sâu mùi hương thơm ngát của cô, thân thể anh đột nhiên có phản ứng, người anh em bên dưới lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Phàm Ngự rủa thầm: "Chết tiệt", anh nhìn cái nơi hơi nhô lên kia. Cảm giác mình bị quan sát, anh hơi xoay đầu, liền nhìn thấy đôi mắt nhỏ đang nhìn mình chằm chằm. Còn có cái nơi nhô cao kia. Tiểu Niệm Ngự nhẹ nhàng bước xuống giường, liếc mắt nhìn cái vật phẩm nguy hiểm dưới chăn kia, bĩu môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Thời gian không cần phải chính xác."
Phàm Ngự lắc đầu một cái, sau đó nói: "Để cô ấy ngủ một lát, chờ ta tỉnh lại rồi chăm sóc, sao con lại tỉnh?"
Tiểu Niệm Ngự bĩu môi nói: "Ở đây ngủ không quen."
"Quay lại ngủ tiếp."
Tiểu Niệm Ngự lấy chăn trên giường mình đắp lên ama, rồi lại mơ mơ màng màng quay về giường ngủ tiếp.
Phàm Ngự nhìn người con gái bên cạnh, cảm giác hạnh phúc vô cùng mặc dù bị một phát súng. Như vậy thôi anh cũng đủ mạn nguyện rồi, anh vốn dĩ là không buồn ngủ lắm, nhưng bây giờ có chút mệt mỏi, có chút buồn ngủ.
------------------------
Sáng sớm, tiếng gà gáy báo hiệu mặt trời mọc, duỗi thẳng tay, mỉm cười với những tia nắng rực rỡ, luồng sáng vàng rực, ấm áp chiếu thẳng vào gian phòng, bức tường vàng rực làm ắt người ta phải sáng lên, tinh thần phấn chấn cũng vì thế mà đến.
Phàm Ngự mở mắt ra, dịu dàng cười một tiếng, sau đó vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của An Tuyết Thần. Cô cảm giác đầu mình được ai đó vuốt ve, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt thâm tình mà anh dành ình, cô chớp chớp đôi mắt to. Động tác đáng yêu này khiến Phàm Ngự vui vẻ, khẽ động khóe miệng. An Tuyết Thần thế mới biết anh thực sự tỉnh,sau đó chạy vội ra cửa phòng, la to, nhìn xung quanh. Phàm Ngự nhìn phản ứng của cô như vậy, trong lòng có chút ấm áp, được quan tâm như vậy thật tốt.
An Tuyết Thần đứng ở cửa la to: "Bác sĩ, bác sĩ, anh ất tỉnh rồi, bác sĩ."
Mấy vị bác sĩ nghe An Tuyết Thần la to như vậy, vội chạy tới phòng bệnh. Phàm Ngự cần kiể tra cơ bản một chút, An Tuyết Thần im lặng đứng một bên chờ đợi. Sốt ruột nhìn từng thao tác của họ.
Bác sĩ đứng thẳng dậy, sau đó ngữ giọng bình thản nói: "Thiếu chủ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhất định phải tịnh dưỡng thật tốt, tim bị thương cho nên nhất định phải cẩn thận."
An Tuyết Thần liền vội vàng gật đầu, cái đầu nhỏ nhắn gật đầu cực kỳ nhanh. Phàm Ngự dịu dàng nhìn cô, các vị bác sĩ thấy thế cũng muốn trợn mắt hốc mồm, nhưng là không dám biểu hiện ra. Sau đó họ báo cáo một chút rồi ra ngoài, An Tuyết Thần bước từng bước đến mép giường, cầm tay Phàm Ngự, nức nở: "Ngự, anh không sao chứ, anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Phàm Ngự đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, yếu ớt cười một cái: "Không sao, đừng khóc, am xem xem, mắt em đỏ hết rồi."
An Tuyết Thần gật đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi, xúc động nói: "Tiểu Ngự, em rất sợ, em sợ anh sẽ rời bỏ em, cũng may anh đã tỉnh lại hu hu."
Phàm Ngự nhìn cô, trong lòng rất ấm áp. "Tuyết Thần, không phải anh đã tỉnh rồi sao. Vậy những lời em đã đồng ý với anh có phải là nên thực hiện rồi không?"
An Tuyết Thần ngừng khóc, khuông mặt nhỏ nhắn, đôi mắt phiếm hồng: "Em đồng ý cái gì?"
Phàm Ngự vừa nghe thế liền trở nên nóng nảy: "Em nói sẽ không rời xa anh, đêm qua dường như anh mơ màng nghe thấy em nói vậy. Chẳng lẽ anh lầm. Anh đến Quỷ Môn Quan thì nghe thấy lời em nói sẽ trở lại bên anh liền thương lượng với Diêm Vương nửa ngày mới trở vè được."
An Tuyết Thần nhìn anh, thật sự có Quỷ Môn Quan và Diêm Vương sao? Nhưng mà anh ấy đã tỉnh lại, mình cũng muốn tỏ rõ lập trường: "Dù sao em cũng chưa nói gì hết."
Phàm Ngự tức giận liền đổi sắc mặt, lúc này tiển Niệm Ngự thấy có gì không đúng, liền mở miệng mệt mỏi: "Baba, mama."
An Tuyết Thần thấy cậu đã tỉnh, tới mép giường ôm lấy cậu đi qua giường của Phàm Ngự, gương mặt anh lúc này rất căng, sắc mặt u ám.
Tiểu Niệm Ngự nhìn mama. "Mama, baba tỉnh rồi, sao mặt lại khó coi như vậy, hình như có chút tức giận."
An Tuyết Thần lúng túng nói: "Không có, baba không phải không vui đâu."
"Anh chính là không vui." Giờ phút này, Phàm Ngự thật giống như một đứa trẻ, cái tính cách này, thật hết cách.
Tiểu Niệm Ngự liền xoay đầu, khóc lớn: "A------, hu hu hu, hu hu."
An Tuyết Thần cả kinh, vội vàng nói: "Sao vậy, bảo bối sao lại khóc."
Tiểu Niệm Ngự ở trong lòng An Tuyết Thần ngẩn đầu lên nói, nhìn rất thương tâm: "Mama, nhưng bạn khác có gia đình đầy đủ, con muốn mama, cũng muốn baba, hu hu, baba mama không yêu con phải không''
Cô bị con trai hỏi vậy liền giải thích: "Làm sao lại thế được, baba và mama sao lại không yêu con, tiểu Niệm Ngự ngoan, đừng khóc."
Phàm Ngự nhìn tiểu Niệm Ngự, tức giận nói: "Chúng ta không phải là một gia đình hoàn chỉnh, cho nên ta không thương con, con nói rất đúng."
Lời nói của anh không phải càng làm cho cậu khóc thảm hơn nữa sao. "Hu hu, mama, baba nói không thương con, vậy con cũng không cần yêu mama nữa. Con ghét hai người."
An Tuyết Thần đau đầu, trừng mắt nhìn Phàm Ngự mới phát hiện anh đang ôm tim, còn có máu chảy. Cô luống cuống, vội vàng nhấn chuông đầu giường. "Tiểu Ngự, anh sao vậy, sao máu lại chảy như thế?"
Phàm Ngự lạnh lùng nói: "Đừng động vào tôi, cô ra ngoài, tôi không muốn gặp lại cô, lúc này thấy cô không tuân thủ lời hứa nên Diêm Vương muốn đòilại mạng của tôi thôi."
An Tuyết Thần vừa nghe, tim đập liên hồi, trong lòng ủy khuất và áy náy vô cùng, đứa bé trong lòng mình vẫn còn khóc. Lúc này, Lạc Trạch đưa người chạy tới, họ vừa nhìn thấy vết thương liền lấy băng ra, vẻ mặt nghiêm trọng, xoay người nói: "Sao vậy tiểu thư, không phải tôi đã nói là hãy chăm sóc cẩn thận sao, sao cô lại ngược đãi thiếu chủ thành ra thế này."
An Tuyết Thần vừa nghe, ủy khuất rơi nước mắt, nhưng khó mà nói gì được, lúc này Lạc Trạch lên tiếng: "An tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết, làm sao để cô chiếu cố không?
An Tuyết Thần chỉ khíc, hai tay nắm chặt giống như một đứa bé mắc lỗi, cô cũng hối hận, tại sao mình lại nói như vậy? Thấy cô không nói lời nào, thanh âm lạnh lẽo của Phàm Ngự vang lên: "Trạch, đưa cô ấy về nhà."
Một câu nói khiến An Tuyết Thần đang trầm mặc trở lại, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt đầy kinh ngạc, nhìn Phàm Ngự, cô cũng không ngoan cố nữa, chạy nhào vào lòng anh, khóc lớn: "Tiểu Ngự, đừng như vậy, em sai rồi, anh đừng đuổi em đi, em không bỏ anh đi đâu, hu hu."
Lúc này Phàm Ngự mới hài lòng cười một tiếng, Lạc Trạch nhìn gian kế của Phàm Ngự được như ý, dường như đọc được ánh mắt của tiểu Niệm Ngự, cả hai người liền rời khỏi. Chỉ còn lại hai người.
"Vậy em còn rời khỏi anh nữa không?" Phàm Ngự nhân cơ hội hỏi lại lần nữa.
"Ừ, em sẽ không rời khỏi anh, hu hu" Nước mắt ấm nóng của cô thấm ướt bờ ngực rộng lớn của Phàm Ngự.
Lúc này Phàm Ngự mới đưa cánh tay ra ôm người con gái đang run rẩy, thanh âm không còn lạnh lẽo như vừa rồi mà nhu hòa giống như một dòng suối nhỏ, "Ngoan, em biết đấy, anh không thể rời bỏ em, cho nên em cũng đừng chạy trốn khỏi anh, đời này em nhất định là người phụ nữa của Phàm Ngự này." Phàm Ngự vẫn còn bá đạo tuyên bố.
An Tuyết Thần ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt tươi cười nhìn anh, Phàm Ngự nhân cơ hội này hít trọn hương thơm của cô. "Ưm"
An Tuyết Thần đột nhiên bị anh hôn thì sợ hết hồn, bản năng muốn đẩy anh ra nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh họng súng kia,cũng không phản kháng nữa mà ngược lại, từ từ đắm chìm trong nụ hôn này, hơn nữa còn đáp lại anh, đưa cái lưỡi thơm tho lôi kéo cái lưỡi của anh, Phàm Ngự như được mời, càng hôn sâu hơn, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật mà du ngoạn trên người cô, xâm nhập vào cái eo thon của cô, hướng về phía trước mà vòng lại, vòng đến trước ngực cô, anh bắt đầu vuốt ve nơi đẫy đà mềm mại. Cô bị đau kêu một tiếng.
"A"
An Tuyết Thần bị nụ hôn kia làm cho hít thở không thông, vùng vẫy muốn thoát khỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn hồng, xấu hổ đánh anh, thanh âm giống như tiếng mũi kêu: "Tiểu Ngự, anh, anh dừng lại, bây giờ anh không thể làm vậy được."
Phàm Ngự căn bản không dừng lại mà động tác còn mạnh hơn tàn sát cơ thể mềm mại của cô, khóe miệng khẽ động xấu xa, tiếng cười mị hoặc ám ách nói: "Không thể cái gì? Bảo bối, sao có thể bỏ giữa chừng được?" Phàm Ngự vừa nói vừa tăng lực đạo thêm mấy phần, khiến cho cô môt phen rên rỉ.
"Này, tiểu Ngự, anh"
Khóe miệng của anh càng cong hơn, thanh âm cực kỳ mị hoặc: "Anh nghĩ là anh muốn" Vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên nơi khí thế tráng kiện đã ngẩng cao đầu của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm hồng, giống như một quả hồng chín, anh yêu chết bộ dáng này của cô, cuống họng chuyển động lên xuống.
Cô vội vàng nhấc tay ra, tránh xa anh, nói: "Anh, bây giờ anh không thể vận động kịch liệt, nếu không vết thương lại nứt ra, em sẽ không thoát khỏi liên lụy."
Anh nhìn bộ dạng cuống cuồng của cô, quả thực đáng yêu chết đi được, nhưng là vì tương lai nên phải nhịn, nhưng mà anh đã nghiện quá rồi.
"A, đau quá" Phàm Ngự kêu đau, thét lên, trong lòng An Tuyết Thần có chút lo lắng, vội vàng tiến lên: "Anh sao vậy, có cần bác sĩ không, anh...."
Phàm Ngự áp dụng biện pháp đơn giản nhất để ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô, sau đó bắt đầu kìm chặt tay của cô. Cô vì vết thương trên người anh cho nên cũng khôn dám phản kháng , chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
----------------------
Lạc Trạch và tiểu Niệm Ngự ở bên ngoài liếc mắt nhìn một cái rồi rời đi. Hai người đàn ông ngồi trong xe, một lớn một nhỏ. Lạc Trạch liếc mắt nhìn tiểu Niệm Ngự, cậu còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Mật quá a.
"Tiểu tử, cái chiêu độc này là con nghĩ ra?" Lạc Trạch hỏi.
Tiểu Niệm Ngự cũng không mở mắt, nói: "Nói nhảm"
Lạc Trạch bị quê, lần nào hỏi thì lần nấy bị nó làm cho thành ra như vậy, còn là một tiểu tử xấu xa. "Tại sao lại nói nhảm?"
"Biết còn hỏi? Chẳng lẽ không phải nói nhảm." Tiểu Niệm Ngự cười nhạo nói.
Lạc Trạch vẻ mặt gian tà, tiểu tử này. "Tiểu tử con cũng quá dữ, đây chính là ba mẹ ruột của con đấy."
"Nếu không thì làm sao bây giờ? Ra chiêu như vậy thì phải lợi hại rồi, một chiêu gãi đúng chỗ ngứa, biết chưa." Tiểu Niệm Ngự bắt đầu giáo dục Lạc Trạch. Nói một thôi một hồi, cũng không thèm để ý đến sắc mặt của anh đen lại. Đó giờ mới để ột người giáo dục, tâm tình này, cũng giống như bãi shit thối a.
----------------
Phàm Ngự rốt cục cũng chịu buông An Tuyết Thần ra, đó cũng bởi vì không khống chế được, thật giày vò mà, từ khi nào mà mình lại ham muốn như vậy, thật không biết là mình đang làm gì, thật khó chịu, mặc dù chiếm tiện nghi nhưng mình cũng rất khó kìm nén. Phàm Ngự khàn giọng nói: "Bảo bối, anh khó chịu quá, em giúp anh một chút."
An Tuyết Thần lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, tươi cười, liếc cự long dũng mãnh cao vút kia: "Giúp thế nào?"
Phàm Ngự cười gian: "Dùng tay đi"
An Tuyết Thần trợn mắt. "A? không muốn, em không muốn."
Anh cũng không để ý đến sự phản kháng của cô, cầm tay nhỏ nhắn của cô, bắt cô cầm cự long của anh, khiến anh khẽ rên một tiếng trầm thấp.
"Tiểu Ngự, bên ngoài sẽ nhìn thấy, đứng như vậy." Cô vô cùng quýnh nói.
Phàm Ngự vừa nhìn, cầm điều khiển, nhấn một cái, rèm cửa liền kéo xuống. "Bây giờ thì có thể rồi, nhanh một chút, bảo bối, anh sắp nổ tung rồi."
An Tuyết Thần cúi đầu, mặc cho bàn tay mình bị buộc phải siết chặt cự long nóng hổi. Phàm Ngự cầm tay cô chuyển động lên xuống, được một lúc, cô cảm giác cự long của anh càng lúc càng lớn. Cô giật mình ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh. Anh nhìn phản ứng của cô thì hoàn toàn thỏa mãn. Xấu xa cười: "Bảo bối, em thật là đáng yêu, sao, thích không? Sau này em định bao bọc anh thế nào. Ưm...a..."
An Tuyết Thần đỏ mặt, cắn môi dưới. Rõ ràng đã hơn hai mươi, nhưng sao cô vẫn cảm thấy xấu hổ như cô gái mới lớn vậy?
Phàm Ngự nhìn nét mặt của cô, rốt cục chịu không nổi, tay càng tăng tốc, gầm nhẹ một tiếng. "A---------"
Cuối cùng cũng dừng lại, cô cảm giác trong tay mình có cái gì dình dính, quay đầu lại nhìn, sợ hãi la lên: "A----------------" La xong liền rút tay ra rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần hoảng hốt, thả lỏng cơ thể nằm xuống, nghiêng đầu nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đốt một điếu thuốc, từ từ hút. Ánh mắt khẽ nheo lại, ánh mắt này phóng đãng có chút dã tính hấp dẫn (sexy).
An Tuyết Thần rửa tay, tim đập liên hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn như lửa đốt, có thể nhận thấy rõ tim đập kịch liệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhà tôi rất giàu
  • 我有故事你有酒吗 - Tôi có câu chuyện. Bạn có rượu không
Phần 3 END
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom