Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Tiểu Mỹ xoã mái tóc dài của cô ra một cách tự nhiên. Màu nâu đen của tóc cô, người khác nhìn vào giống như nước từ trên thác lũ chảy xuống mặt hồ, tạo một sự tươi mát mềm mại động lồng người. Mái tóc dài bồng bềnh cùng với đường cong quyến rủ khiến cho người khác có cảm xúc mãnh liệt muốn dang tay chạm vào nó. Đôi mắt sắc sảo cùng với màu mắt tím huyền ảo làm cho lòng người bị mê hoặc. Con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng hồng không tỳ vết, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa anh đào hé mở. Nụ cười của cô khiên người khác cảm thấy như là thiên sứ giáng trần vừa ấm áp vừa thư thái đến lạ lùng.
Nhìn thiên sứ nhỏ trước mặt, Tiểu Mỹ thật sự nhịn không được mà khen ngợi “ Tuyết Thần, cô thật đẹp.”
Nghe Tiểu Mỹ khen ngợi, khuân mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng, càng hiện ra thêm sự ngọt ngào tươi mát.
“ Cảm ơn, chị cũng rất đẹp.”
Tiểu Mỹ nhìn vẻ thẹn thùng của An Tuyết Thần, cười nói “ Ánh mắt của Phàm Ngự quả thật rất tốt. Chị nhất định sẽ trang điểm thành một mỹ nhân khiến cho tất cả đàn ông nhìn thấy phải chảy nước miếng.”
Vừa nói xong liền bắt đầu làm tóc. Sau đó, mặc vào cho An Tuyết Thần trang phục mà chính mình thiết kế.
Phàm Ngự ngồi chờ trên ghế sa lon nhìn đồng hồ trên tay , tại sao lâu thế. Đã qua một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiểu Mỹ cũng kéo An Tuyết Thần đi ra.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từ từ đi ra sau canh cửa, sớm biết nàng là một mỹ nữ, nhưng không ngờ trải qua quá trình trang điểm lại mỹ lệ đến như vậy. Mái tóc đen uốn xoăn, bên phải được vén lên cao còn bên trái vài cộng tóc xoăn được để xoả, làn da trắng hồng làm cho người đối diện nhìn vào mà trong lòng nhẹ nhàng mà lay động. Đôi mắt long lanh như nước phản chiếu ánh nắng hoàng hôn, lông mi thật dài chớp chớp đôi mày đáng yêu giống như búp bê.
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự nhìn mình ngẩn người. “ Làm sao vậy? Nhìn em như vậy có chút kì quái sao?” An Tuyết Thần khẩn trương kéo tay Tiểu Mỹ lại hỏi nhỏ.
Phàm Ngự từ từ đi đến bên cạnh An Tuyết Thần, tiếp nhận bàn tay nhỏ bé của cô từ Tiểu Mỹ. Nhìn An Tuyết Thần trong mắt có chút si mê.
“ Bảo bối, em thật đẹp.”
An Tuyết Thần nghe thấy Phàm Ngự ca ngợi cô, khuôn mặt trước đó đã có mấy phần ngượng ngùng hồng hồng bây giờ càng thêm mấy phần đo đỏ.
“ Cảm ơn anh.”
Phàm Ngự cứ nhìn cô như vậy. Hắn dường như muốn dấu cô đến một chỗ bí mật làm của riêng, không cho kẻ khác nhìn thấy bảo bối của hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có ý nghĩ như vậy.
An Tuyết Thần thấy ánh mắt Phàm Ngự nhìn cô chan chứa sự chiếm hữu, đầu càng thêm cúi thấp hơn.
Phàm Ngự tiếng lên một bước ôm lấy eo thon của An Tuyết Thần. Ở nơi cổ trắng noãn của cô cúi đầu kèm theo hơi thở nói “ Em rất đẹp, tối nay em là người đẹp nhất.”
Tiểu Mỹ nhìn Phàm Ngự “ Mau đi đi, tiểu mỹ nhân của ngươi vẫn còn ở chỗ này thật lãng phí thời gian.” Nói xong mở cửa, ý bảo bọn họ mau mau rời đi.
Phàm Ngự đưa ra cánh tay ra hiệu An Tuyết Thần khoác lấy cánh tay của mình, An Tuyết Thần làm theo. Sau đó, bước đi rời khỏi cửa hàng.
An Tuyết Thần ngồi ở trong xe, nhìn Phàm Ngự ngồi cùng cô ở ghế sau xe có chút thắt mắc, hắn gọi chú Mã tới khi nào.
Chú Mã từ kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy vẻ mặt Phàm Ngự phía sau hình như hài lòng.
Chú Mã từ kính chiếu hậu tiếp tục nhìn An Tuyết Thần nói:
“ An tiểu thư, cô hôm nay thật xinh đẹp. Giống như tiên nữ giáng trần.”
Nghe thấy lời nói của Mã thúc, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cái cổ tuyết trắng, xương quai xanh tinh tế, vài lọn tóc rơi, từng hơi thở của cô như câu hồn người. Mỗi một chỗ trên người cô điều hấp dẫn nam giới phạm tội.
Phàm Ngự cảm thấy hô hấp của mình có chút rối loạn, lập tức đổi tầm mắt đang nhìn trên người An Tuyết Thần sang hướng khác. Sợ mình nhịn không được muốn cô ngay chỗ này, ngay tại chỗ này mà thoả mãn.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cố gắng quay đầu, tò mò hỏi:
“ Sao vậy, thật không đẹp chút nào à ?” Vừa nói xong liền dùng đôi tay trắng noãn nhỏ bé lôi kéo Phàm Ngự.
Phàm Ngự quay đầu lại, lộ ra nụ cười mị hoặc chết người.
“ Nếu như không muốn tôi muốn em ngay ở đây, đừng quyến rũ tôi.”
An Tuyết Thần lập tức buông ra tay nhỏ bé, trong lòng sinh ra buồn bực nói: “ Tôi quyến rũ anh chỗ nào cơ chứ.”
Nhìn thiên sứ nhỏ trước mặt, Tiểu Mỹ thật sự nhịn không được mà khen ngợi “ Tuyết Thần, cô thật đẹp.”
Nghe Tiểu Mỹ khen ngợi, khuân mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng, càng hiện ra thêm sự ngọt ngào tươi mát.
“ Cảm ơn, chị cũng rất đẹp.”
Tiểu Mỹ nhìn vẻ thẹn thùng của An Tuyết Thần, cười nói “ Ánh mắt của Phàm Ngự quả thật rất tốt. Chị nhất định sẽ trang điểm thành một mỹ nhân khiến cho tất cả đàn ông nhìn thấy phải chảy nước miếng.”
Vừa nói xong liền bắt đầu làm tóc. Sau đó, mặc vào cho An Tuyết Thần trang phục mà chính mình thiết kế.
Phàm Ngự ngồi chờ trên ghế sa lon nhìn đồng hồ trên tay , tại sao lâu thế. Đã qua một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiểu Mỹ cũng kéo An Tuyết Thần đi ra.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từ từ đi ra sau canh cửa, sớm biết nàng là một mỹ nữ, nhưng không ngờ trải qua quá trình trang điểm lại mỹ lệ đến như vậy. Mái tóc đen uốn xoăn, bên phải được vén lên cao còn bên trái vài cộng tóc xoăn được để xoả, làn da trắng hồng làm cho người đối diện nhìn vào mà trong lòng nhẹ nhàng mà lay động. Đôi mắt long lanh như nước phản chiếu ánh nắng hoàng hôn, lông mi thật dài chớp chớp đôi mày đáng yêu giống như búp bê.
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự nhìn mình ngẩn người. “ Làm sao vậy? Nhìn em như vậy có chút kì quái sao?” An Tuyết Thần khẩn trương kéo tay Tiểu Mỹ lại hỏi nhỏ.
Phàm Ngự từ từ đi đến bên cạnh An Tuyết Thần, tiếp nhận bàn tay nhỏ bé của cô từ Tiểu Mỹ. Nhìn An Tuyết Thần trong mắt có chút si mê.
“ Bảo bối, em thật đẹp.”
An Tuyết Thần nghe thấy Phàm Ngự ca ngợi cô, khuôn mặt trước đó đã có mấy phần ngượng ngùng hồng hồng bây giờ càng thêm mấy phần đo đỏ.
“ Cảm ơn anh.”
Phàm Ngự cứ nhìn cô như vậy. Hắn dường như muốn dấu cô đến một chỗ bí mật làm của riêng, không cho kẻ khác nhìn thấy bảo bối của hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có ý nghĩ như vậy.
An Tuyết Thần thấy ánh mắt Phàm Ngự nhìn cô chan chứa sự chiếm hữu, đầu càng thêm cúi thấp hơn.
Phàm Ngự tiếng lên một bước ôm lấy eo thon của An Tuyết Thần. Ở nơi cổ trắng noãn của cô cúi đầu kèm theo hơi thở nói “ Em rất đẹp, tối nay em là người đẹp nhất.”
Tiểu Mỹ nhìn Phàm Ngự “ Mau đi đi, tiểu mỹ nhân của ngươi vẫn còn ở chỗ này thật lãng phí thời gian.” Nói xong mở cửa, ý bảo bọn họ mau mau rời đi.
Phàm Ngự đưa ra cánh tay ra hiệu An Tuyết Thần khoác lấy cánh tay của mình, An Tuyết Thần làm theo. Sau đó, bước đi rời khỏi cửa hàng.
An Tuyết Thần ngồi ở trong xe, nhìn Phàm Ngự ngồi cùng cô ở ghế sau xe có chút thắt mắc, hắn gọi chú Mã tới khi nào.
Chú Mã từ kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy vẻ mặt Phàm Ngự phía sau hình như hài lòng.
Chú Mã từ kính chiếu hậu tiếp tục nhìn An Tuyết Thần nói:
“ An tiểu thư, cô hôm nay thật xinh đẹp. Giống như tiên nữ giáng trần.”
Nghe thấy lời nói của Mã thúc, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cái cổ tuyết trắng, xương quai xanh tinh tế, vài lọn tóc rơi, từng hơi thở của cô như câu hồn người. Mỗi một chỗ trên người cô điều hấp dẫn nam giới phạm tội.
Phàm Ngự cảm thấy hô hấp của mình có chút rối loạn, lập tức đổi tầm mắt đang nhìn trên người An Tuyết Thần sang hướng khác. Sợ mình nhịn không được muốn cô ngay chỗ này, ngay tại chỗ này mà thoả mãn.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cố gắng quay đầu, tò mò hỏi:
“ Sao vậy, thật không đẹp chút nào à ?” Vừa nói xong liền dùng đôi tay trắng noãn nhỏ bé lôi kéo Phàm Ngự.
Phàm Ngự quay đầu lại, lộ ra nụ cười mị hoặc chết người.
“ Nếu như không muốn tôi muốn em ngay ở đây, đừng quyến rũ tôi.”
An Tuyết Thần lập tức buông ra tay nhỏ bé, trong lòng sinh ra buồn bực nói: “ Tôi quyến rũ anh chỗ nào cơ chứ.”
Bình luận facebook