• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi (2 Viewers)

  • Chương 73

Lầu dưới — —
An Tuyết Thần đã chuẩn bị rất tốt để về thăm cha mẹ, vừa nghĩ đến mình có thể lập tức nhìn thấy cha mẹ, trong lòng hưng phấn không thôi. Giờ phút này, cô giống như đứa bé được tặng kẹo. Cô như vậy, dịu dàng lại thêm phần hoạt bát ngây thơ. Ở trong mắt người khác, cô vĩnh viễn tự cho là thanh cao. An tĩnh như vậy. Nhưng cuối cùng cũng giống như một đứa trẻ trốn vào trong lòng mẹ.
Cái gì cô cũng không cầm theo, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, mục đích là không muốn làm cho cha mẹ hoài nghi. Cô đứng ở cửa, chờ vú Trương, trước khi đi cô vẫn muốn nói cám ơn bà lần nữa. Bà giống như người mẹ hiền từ.
Vú Trương tiến lên phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cừng chiều nói giống như đó là con của bà vậy.
An Tuyết Thần khéo léo từ chối. Nhưng, Phàm Ngự giống như đoán biết trước cô sẽ nói như vậy.
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần nói.
An Tuyết Thần cũng không đành lòng cự tuyệt, cô cũng không muốn không được về nhà, tất cả là do hắn.
Đôi mắt to trong suốt của An Tuyết Thần biến thành mơ màng. Từ từ hiện lên sương mù.
Nhưng ai biết, một tháng qua, mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng cũng không gặp.
Nói xong, liền lưu luyến rời khỏi biệt thự. Bà giống như một người mẹ yêu thương cô, từ tận đáy lòng cô tôn kính bà.
Vú Trương nhìn theo bóng dáng trong trẻo - đáng yêu kia, khuôn mặt già theo năm tháng có chút luyến tiếc nở nụ cười thản nhiên.
Trên lầu, Phàm Ngự cầm ly rượu, vẫn buông thả không quyết. Lạnh lùng – kiêu ngạo. Chẳng qua là khi đó trên mặt hắn xuất hiện tâm tình phức tạp. Sở dĩ để cho cô về nhà là không muốn cô tiếp tục kháng cự, bị thương tổn như vậy sau này lúc cô yếu ớt nhất, hắn liền có cơ hội chiếm lấy tâm tư đó, lúc mới bắt đầu đơn giản chỉ là đoạt lấy, nhưng mà cô đối với hắn lạnh nhạt, đã khơi lên cuồng ngạo chinh phục của người đàn ông. Hắn không chỉ muốn có con người cô, mà còn muốn có được trái tim cô. Tất cả những người phụ nữ khác đều vâng dạ nghe theo, cũng chỉ có mình cô là người dám chống lại. Không coi cô là quan trọng. Nên còn làm tổn hại lòng tự trọng của cao thủ săn mồi như hắn – Phàm Ngự.
Bên trong xe, An Tuyết Thần nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, bây giờ cô cực kỳ hưng phấn. Cô lập tức sẽ được về nhà, cô thật vui mừng. Cầm lên điện thoại trong túi, liền gọi.
Đô - đô - đô — —
Trong điện thoại truyền đến thanh âm dịu dàng của mẹ.

Nghe con gái nói sắp về, mẹ An kích động không thôi, dù sao đã mấy tháng không có nhìn thấy con gái rồi.
Nghe thấy giọng nói có chút nức nở kích động của mẹ, giờ phút này, trái tim của An Tuyết Thần cũng được sưởi ấm. Thật thỏa mãn. Tình thân chiếm lấy, bao trùm tất cả.
Giờ phút này, cô thật sự rất hạnh phúc, cũng cảm thấy thật thỏa mãn, nếu như ngày nào cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy.


Nói xong, cúp điện thoại, nhìn vào điện thoại, khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc thật lâu cũng không thu hồi. Cứ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động nhìn. Ở ghế lái, lão Mã nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô.
Lão Mã nhìn qua kính chiếu hậu thấy An Tuyết Thần vẫn ngẩn người nhìn điện thoại di động, cười hỏi.
Dứt lời, liền cười vui vẻ - hạnh phúc.
Nhìn thấy hạnh phúc An Tuyết Thần như vậy, cùng thái độ trầm ổn – an tĩnh thường ngày của cô khác nhau, bây giờ cô mới giống cô gái 18 tuổi nên có. Thích lệ thuộc vào cha mẹ của mình, thích núp trong lồng ngực cha mẹ làm nũng. Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của cô, lão Mã cũng cười theo.
An Tuyết Thần nhìn vào kính chiếu hậu thấy lão Mã trong đó, mở miệng nói.

Lão Mã lúng túng ho khan. Sau đó liền chuyên tâm lái xe, khôi phục vẻ mặt trước đó.
An Tuyết Thần trợn to hai mắt, trong lòng không ngừng nói thầm dĩ nhiên, cô sẽ không ngốc đến mức nói ra.
Rất nhanh, một chiếc Maybach màu đen dừng trước một trung cư cũ nát.
“ầm” — — đóng cửa xe, liền chạy nhanh vào trong trung cư.
Thùng thùng - thùng thùng — —
Cách cánh cửa dày, truyền đến âm thanh tiếng gõ cửa.

Rắc rắc — —
Nhìn thấy mẹ đang đeo tạp dề, không nói hai lời liền ôm thật chặt mẹ của mình, cái đầu nhỏ rúc vào trong ngực mẹ, tham lam hấp thụ hương vị tình thương của mẹ.
Mẹ An cưng chìu vỗ vỗ sau lưng An Tuyết Thần.
Mẹ An nở nụ cười nhìn con gái. Hơn một tháng không thấy, con gái bà hình như gầy đi rồi?
Thời gian dài bao lâu? Bao lâu rồi cô không được ở trong ngực mẹ nũng nịu rồi? Lần trước ba mẹ đi công tác cũng không. Lúc này, cô muốn hảo hảo làm nũng.
Mẹ An hiền lành nhìn con gái núp ở trong ngực mình nũng nịu, bất đắc dĩ nói.
An Tuyết Thần nghe mẹ nói vậy, ngẩng đầu lên, ngước khuôn mặt tươi cười.
Nói xong, liền nhìn quanh phòng khách.
Ầm — —
Giờ khắc này, tim đập không tần suất. Sắp hít thở không thông. Hắn? Tại sao hắn lại ở đây?
Không sai, chính là người đàn ông hung ác làm nhục cô trong party đính hôn. Giản Nam.
74.3
Mẹ An nhìn phản ứng của con gái mình coi đó là bị dọa đến giật mình mà thôi. Bà quả thật cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Giản Nam sẽ tới đây.
Mẹ An lôi kéo con gái đến trước sofa. "Giản Nam, Tuyết Thần đã về rồi, để cho nó ngồi chơi với cháu, cô vào phòng bếp nấu nốt món cá đang đun dở chưa xong. " Nói xong, vẻ mặt đầy ý cười tiến vào phòng bếp.
An Tuyết Thần nhìn Giản Nam, Giản Nam cũng nhìn cô như vậy. Cuối cùng sau khi ổn định lại cảm xúc, cô chậm rãi ngồi xuống.
"Sao lại tới đây?" Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, không nóng không lạnh. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giản Nam nhìn gương mặt có chút tái nhợt của cô. Đã rất lâu rồi, anh cũng chưa nhìn qua gương mặt này.
"Muốn tới đây thăm bác trai bác gái, thấy bác nói em đang về, nên nán lại một chút."
An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn anh, mấy năm qua, cô mong đợi anh trở về đến cỡ nào, mong đợi vòng ôm của anh biết bao nhiêu. Nhưng mà bây giờ, ngay cả tưởng tượng cũng cảm thấy xa xỉ. Khóe miệng không khỏi tự giễu, cười khổ.
Vậy mà cũng chưa có ai nói gì? Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy. Thật sự có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà bây giờ lại không biết nên nói cái gì trước. Bởi vì hai người bọn họ, vô luận là ai cũng không còn tư cách nữa rồi.
Anh vẫn giống như ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc. Một đôi mắt thâm tình. Lông mày anh tuấn. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng mím chặt. Song những điều đó cũng không dạt bỏ đi được sự thật là anh đã có vị hôn thê, không phải sao?
"Anh có vẻ như chưa từng thay đổi nhỉ?" Rốt cuộc cô cũng không chịu nổi cái cảm giác im lặng này, tức giận mở miệng nói.
Giản Nam cứ tiếp tục nhìn co chăm chú như cũ, cô đẹp hơn, không giống như đứa trẻ hoạt bát đáng yêu nữa, mà trở nên bắt mắt, bình tĩnh, dịu dàng ít nói. Con ngươi đen như mực kia lại lộ vẻ ưu thương, còn tản ra nhàn nhạt bi ai.
"Ừ, đúng vậy. Anh không thay đổi?" Anh vẫn nhìn cô.
Từ trong phòng bếp đi ra, mẹ An nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sofa đang nhìn nhau, len lén cười cười. Sau đó phá vỡ bầu không khí này.
"Món ăn đã xong hết rồi, đợi ba An trở lại rồi cùng ăn nhé!" Dứt lời, món ăn cuối cùng cngx được đặt ở trên bàn ăn dài.
An Tuyết Thần chỉ nhàn nhạt nói một câu. "Ăn cơm thôi" đã hướng bàn ăn đi tới. Lúc này, ba An cũng tan làm về. Thấy trong nhà có nhiều người, quan sát kỹ. Liền cười ha ha.
"Ơ, đây không phải là Giản tiểu tử sao? Trở về lúc nào thế." Ba An vỗ bả vai Giản Nam, nói.
Nhìn thấy ba An trở lại, Giản Nam liền vội vàng đứng lên. "Bác trai, bác có khỏe không?"
"Ha ha, tốt, chúng ta rất tốt, ăn cơm trước, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Nói xong, liền cười to, nắm bả vai Giản Nam đi về phía bàn ăn.
Trên bàn ăn, An Tuyết Thần nhìn thấy trước mắt toàn là những món mình thích ăn, đã cảm thấy có khẩu vị rồi. Chỉ là bỗng chốc, cô không có gắp vào bát mình.
"Giản tiểu tử, lần này trở về còn đi nữa không?" Ba An vừa uống hớp rượu trắng vừa hỏi.
"Không ạ, lần này cháu không đi nữa." Giản Nam cũng nhấp một ngụm. Sau đó đặt xuống.
Mẹ An nhìn Giản Nam, vô tình mở miệng hỏi. "Vậy lần này, có phải sẽ cùng Tuyết Thần kết giao?"
Lạch cạch — —
Đôi đũa trên tay An Tuyết Thần rơi xuống mặt đất. Đánh vỡ bầu không khí. Mẹ An nhìn con gái, bộ dạng hình như có tâm sự. Thay con lấy một đôi mới. Lo lắng gặng hỏi.
"Tuyết Thần à, có phải do ở trường mới không thích ứng được, phòng ngủ không quen, quan trọng là Phàm tổng coi trọng đưa con đến công ty làm việc. Nhìn xem, Tuyết Thần nhà mình mệt mỏi thế kia."
Ba An thấy con gái có chút tiều tụy, cũng mở miệng: "Ôi giời, mẹ đứa trẻ, công ty trọn trúng con gái chúng ta là vì con gái mình ưu tú nhất trong đám học sinh đó. Huống chi, nếu không phải con gái chúng ta tài năng thì chúng ta đâu kiếm được một trăm vạn viện phí để phẫu thuật chứ!"
Nghe đến đó, Giản Nam không nhịn được mở miệng hỏi ba An. "Bác trai, một trăm vạn gì vậy, cái gì mà tiền thuốc men?"
Ba An đặt đôi đũa xuống, nhìn Giản Nam có chút men say nói.
"À, lần trước hai bác xảy ra tai nạn xe, cần một trăm vạn, chính là Phàm tổng chi trả toàn bộ, còn tìm bác sỹ giỏi chăm sóc cho hai bác. Nói là sẽ trả tiền lương cho Tuyết Thần khi đến làm ở công ty của họ, còn nói là muốn để cho Tuyết Thần học lên cao nhưng hơi xa nhà."
Câu nói này, khiến đầu óc Giản Nam nhất thời không thể bình tĩnh được, trở nên trống rỗng. Trong đầu chỉ lặp lại hình ảnh ở nhà hàng, cùng hành động ngày đó của mình ở toilet. Anh áy náy nhìn An Tuyết Thần, còn cô trước sau như một chỉ nhìn chằm chằm vào bát cơm, giống như mọi người không phải đang nói đến cô.
"Tuyết Thần, chuyện là như thế này sao?" Thật lâu sau, anh mới nói ra được một câu.
Theo Phàm Ngự học xa, ánh mắt này là sao, thương hại? Còn có gì nữa? Thật sự là châm chọc?
Đúng lúc này, điện thoại của An Tuyết vang lên. Ông ông — — rung động.
Liếc mắt nhìn cái tên trên màn hình, Ngự. An Tuyết Thần liền vội vàng đứng lên, đi vào toilet.
Cố gắng hô hấp bình thường, An Tuyết Thần mới nhận điện thoại.
"A lô"
"Đang làm gì?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn u ám, nhưng lại mê hoặc.
"Ăn cơm" Nói xong, An Tuyết Thần bắt đầu khẩn trương. Nếu như để anh biết được sự thật, hậu quả cô cũng không dám tưởng tượng.
"Cùng người nhà?"
"Ừ"
Cứ như vậy, hai người ngưng nói chuyện. Cho đến — —
"Bảo bối, trộm người trộm được trong nhà, tôi nên nói em quá lớn mật rồi, hay là em không thèm quan tâm đến lời cảnh cáo và trừng phạt của tôi đây?"
An Tuyết Thần mở to hai mắt khi nghe câu nói của Phàm Ngự, rất rõ ràng, anh ta biết rồi. Bây giờ phải làm thế nào, nếu như anh ta đi lên, cô phải giải thích thế nào đây?
"Một phút. Tôi đợi em ở dưới lầu." Dứt lời, trực tiếp cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại tôi om, nghe cũng biết anh ta đang tức giận, nhưng mà càng như vậy cô càng sợ hãi - khẩn trương. Đây chính là sự dịu dàng trước mưa to gió lớn.
"Cha mẹ, trường học đột nhiên có việc gấp, con phải về ngay." Không đợi ai trả lời, cô đã biến mất khỏi căn phòng rồi.
Giản Nam chú ý tới vẻ mặt hốt hoảng của cô, liền vội vàng đứng lên, đi theo sau.
"Bác trai bác gái, con xin phép đi xem thế nào."
Chạy đến cửa cầu thang, lần nhìn thấy chiếc xe thể thao Lamborghini màu xanh dương, vừa muốn tiến lên, liền bị một đôi có lực kéo lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhà tôi rất giàu
  • 我有故事你有酒吗 - Tôi có câu chuyện. Bạn có rượu không
Phần 3 END
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom