Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 49
Ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây thoải mái ngủ đến trưa mới dậy. Trong nhóm, chị em rất sôi nổi, vì mọi người đang gửi ảnh cho nhau. Diệp Lâm Tây nằm trên giường, xem lại ảnh hôm qua, ban tổ chức khá tốt, đã thuê thợ chỉnh sửa ngay tại chỗ để đảm bảo rằng ảnh của mỗi người khi đăng lên đều đẹp không đối thủ. Cô đã xem hết một lượt nhưng không hề thấy ảnh của mình. Cô cho rằng mình đã bỏ qua chi tiết nào đó nên kéo lên trên xem lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy.
Những chị em bạn dì trong nhóm đều có, còn cả một vài bức ảnh họ chụp chung với nhau, Diệp Lâm Tây đến muộn nên không kịp chụp chung cùng bọn họ. Nhưng với thân phận của cô lẽ nào không xứng có một tấm ảnh riêng hay sao?
Vì vậy Diệp Lâm Tây rất khó chịu.
Có người phát hiện thắc mắc: “Sao lại không có ảnh của Lâm Tây, chiếc váy cô ấy mặc tối qua đẹp như vậy mà.”
“Ừ, tôi cũng không thấy, hay là hỏi nhân viên xem sao.”
Vì Diệp Lâm Tây không có liên lạc của ban tổ chức, nhìn thấy có người hỏi giúp cô nên cô lập tức gửi một biểu tượng nụ hôn vào nhóm. Ngay sau đó, người chị em giúp cô hỏi ban tổ chúc đã inbox riêng cho cô. Đối phương gửi một tin nhắn thoại rất dài.
Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng ấn mở.
“Tình yêu ơi, tôi hỏi giúp cô rồi, ban tổ chức nói do nhân viên bên phía Phó tổng đã dặn dò trước rằng ảnh của Phó tổng không được đăng lên truyền thông. Tối qua cô đi cùng chồng nên thợ chụp ảnh không chụp được tấm ảnh nào của riêng cô, cũng không thể Photoshop bỏ chồng cô đi, nên chỉ đành lưu ảnh lại đó.”
“Nhưng nhân viên bên ban tổ chức nghe tôi hỏi xong liền nói anh ta có rất nhiều ảnh của hai người, nên sẽ gửi vào mail cho cô.”
Diệp Lâm Tây không ngờ lại còn có chuyện như vậy. Nên ngay lập tức gửi địa chỉ email của mình và nhờ đối phương chuyển giúp cho ban tổ chức.
Tên đàn ông chó, bảo mật riêng tư quá đáng quá thể.
Tuy nhiên, Diệp Lâm Tây nghĩ đến trước đây anh đã tham gia rất nhiều các hoạt động, diễn đàn. Khi lần đầu tiên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, bên mảng truyền thông tài chính đã dành cho anh một số diện tích lớn mặt báo để khen ngợi vẻ đẹp trai của anh. Không phải là thế hệ thứ hai trẻ trung giàu có thì cũng là ông chồng quốc dân. Nếu Phó Cẩm Hành không quá kén chọn thì người yêu của anh chắc phải xếp hàng từ Bắc An sang đến Pháp mất. Nghĩ đến đây, Diệp Lâm Tây cảm thấy thật khó giải thích, cô cạn lời luôn rồi.
Đến chiều, ban tổ chức đích thân cử người đến giao nhẫn. Hôm qua, Diệp Lâm Tây mới chỉ xem ảnh của nó mà thôi, quả thực là rất đẹp. Lúc này nhận được chiếc nhẫn, cô đã đeo thử nó lên tay mình. Buổi chiều, ánh sáng nồng ấm, cô thả mình trên chiếc sofa trong phòng khách, cánh tay dơ lên trước đôi mắt ửng hồng, chiếc nhẫn trên tay được nắng chiều chiếu vào, kỹ thuật cắt gọt hoàn hảo khiến mọi góc độ của viên kim cương đều phản chiếu lại ánh sáng long lanh.
Diệp Lâm Tây ngồi đó một mình, trầm mặc hồi lâu.
Thật đẹp.
Đó là điều mà mọi người đều sẽ nói về nó.
Cho dù có tận thế thì tình yêu của phụ nữ dành cho trang sức cũng sẽ không bao giờ ngừng. Viên đá lấp lành này là kẻ thù không đội trời chung của mọi cô gái. Không có ai là không yêu thương chúng.
Diệp Lâm Tây tự cảm kích xong, lập tức mở Wechat nhắn tin.
[Các chị em.】
[Ảnh. 】
[Mọi người có thấy đẹp không?】
Tấm ảnh mà cô gửi chính là ảnh chụp ngón tay cô đang đeo chiếc nhẫn kim cương xanh này, những ngón tay mảnh khảnh mềm mại được tôn lên trên nền viên kim cương xanh như trứng chim bồ câu khiến nó càng trở nên tinh xảo, trắng ngần. Nó đẹp như một bức ảnh quảng cáo trang sức vậy.
Kha Đường: [Đù mẹ.】
Kha Đường: [Đù mẹ.】
Khương Lập Hạ: [Con mẹ nó.】
Kha Đường: [Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy viên kim cương lớn như vậy, chỉ nhìn thấy trên ảnh thôi, chưa được nhìn đồ thật bao giờ.】
Khương Lập Hạ: [Tôi cũng vậy.】
Diệp Lâm Tây: [Được rồi.】
Vì vậy, cả ba nhanh chóng hẹn nhau làm một bữa trà chiều tại nhà hàng nổi tiếng trên mạng mà trước đó Diệp Lâm Tây và Khương Lập Hạ đã từng đến.
Trà chiều tại nhà hàng này thực sự rất tinh tế. Diệp Lâm Tây cứ thế đeo theo chiếc nhẫn, vì ở xa nhất nên cô là người đến cuối cùng. Ngay khi cô đi tới, hay người kia lập tức ngẩng đầu khỏi điện thoại.
Diệp Lâm Tây vừa ngồi xuống, Kha Đường nhìn thấy ngón tay cô, liền hít sâu một hơi: “Cô cứ đeo chiếc nhẫn như này rồi đi ra ngoài?”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Lẽ nào tôi nên đội nó lên đầu rồi mới ra khỏi cửa à?”
“Cũng là vì tình hình an ninh hiện nay đã được cải thiện nhiều rồi, nếu như là trước đây, cứ thế đeo nó ra đường thì kiểu gì cũng bị cướp.”
Khương Lập Hạ không nói gì, bởi vì cô ấy trực tiếp nắm lấy tay Diệp Lâm Tây, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, khẽ thở dài: “Thì ra đây chính là quả trứng bồ câu tớ thường viết trong tiểu thuyết, thế nhưng đây là lần đầu tiên tớ được nhìn thấy nó.”
Diệp Lâm Tây: “Tớ phải nhắc nhở cậu một chút, cậu cũng là người đến tham dự lễ cưới của tớ.”
Chiếc nhẫn kim cương mà cô đeo trong lễ cưới còn lớn hơn chiếc này. Khương Lập Hạ đột nhiên nhớ ra, hóa ra đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì vậy, cô ấy đổi thành một câu cảm thán: “Trứng bồ câu, cho dù có thấy bao nhiêu lần thì vẫn tuyệt vời như lần đầu tiên.”
Kha Đường phải dơ ngón tay cái lên với Khương Lập Hạ.
“Nhà văn quả thật lợi hại, cho dù chém gió thế nào thì cũng có cách chém thật gọn gàng.”
“Thường thôi, thường thôi.”
Diệp Lâm Tây thấy tương tác giữa hai người họ, đột nhiên đặt tay lên cằm, giọng điệu rất thuần thục nói: “Hai người xem có phải tôi bây giờ rất gần đến được cái đích tóm gọn người đàn ông chó kia trong lòng bàn tay rồi không?”
Vẻ mặt Khương Lập Hạ vô cùng kinh ngạc: “Anh ấy đã đốt bao nhiêu tiền lên người cậu như vậy còn chưa được gọi là tóm gọn sao?”
Diệp Lâm Tây thở dài: “Nhưng anh ấy vẫn chưa nói với tớ mấy câu kiểu như anh yêu em hay là anh thích em mà.”
Nhất thời, cả Khương Lập Hạ và Kha Đường đều cảm thấy kỳ quái.
Kha Đường nhìn cô: “Lâm Tây, sau này chúng ta làm người nên thẳng thắn một chút.”
Diệp Lâm Tây: “Sao tôi lại không thẳng thắn cơ chứ?”
Khương Lập Hạ: “Ý của Kha Đường là nếu cậu muốn thể hiện tình cảm thì cứ thẳng thắn nói ra, không cần phải câu nệ như vậy.”
Nhưng chính bản thân Diệp Lâm Tây cũng đang nghi ngờ. Cô không biết những người đàn ông khác như thế nào, nhưng Phó Cẩm Hành chính là như vậy, anh ấy sẵn sàng bỏ ra cả chục triệu tệ cho cô, nhưng không phải là người đàn ông sẽ nói với cô câu Anh yêu em.
Trong khoảng thời gian này, anh ấy đối xử với cô rất khác, quả thực là cô cảm nhận được nó. Vậy cũng có nghĩa là anh ấy có tình cảm với cô?
Diệp Lâm Tây: “Nhưng có một số câu nên nói ra khỏi miệng chứ.”
Nếu thích thì nên nói ra.
Khương Lập Hạ: “Trong chuyện tình cảm cũng không nhất thiết phải là người đàn ông chủ động. Con cái cũng có thể chủ động tỏ tình mà…”
Đột nhiên cánh tay cô bị Kha Đường giật giật, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Khương Lập Hạ.
Lúc này, Diệp Lâm Tây đang nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Sắc mặt trắng bệch.
Giống như bị đụng phải một ký ức không mấy đẹp đẽ.
*
Mùa hè dường như đã nhanh chóng trôi qua.
Diệp Lâm Tây sáng sớm nhận chiếc áo khoác do dì giúp việc chuẩn bị cho cô lúc đi làm, bởi vì thời tiết ngày càng lạnh, nhưng điều hòa nhiệt độ ở văn phòng vẫn để ở mức nhiệt rất thấp. Và rất nhiều người đã quen với việc đem theo một chiếc áo khoác khi đi làm.
Khi Diệp Lâm Tây đến công ty, cô vẫn đang đợi Ninh Dĩ Hoài.
“Hôm nay, tôi có một cuộc hẹn với Quan Bằng Phi và Kiều Vân Phàm để nói về vấn đề quyền sở hữu trí tuệ.”
Diệp Lâm Tây chủ động nói.
Phùng Kính muốn hất cẳng Kiều Vân Phàm ra khỏi công ty, nhưng Kiều Vân Phàm với tư cách là Giám đốc công nghệ, nên có rất nhiều sáng chế dưới tên cá nhân của anh ta.
Vì vậy, Phùng Kính rất tham lam, anh ta không chỉ muốn Kiều Vân Phàm cuốn gói, mà còn muốn giữ lại toàn bộ những công nghệ đã được cấp bằng sáng chế của Kiều Vân Phàm.
Với tư cách là một Luật sư trung gian, Diệp Lâm Tây phải nhận trách nhiệm thuyết phục Kiều Vân Phàm.
Ninh Dĩ Hoài gật đầu: “Theo những gì đã thảo luận trước đó, chúng ta phải thật kiên nhẫn.”
Là một Luật sư của mảng không kiện tụng, thì việc thương lượng cũng thuộc phạm vi kinh doanh của bọn họ. Vì vậy, Diệp Lâm Tây đã đến Khoa học Công nghệ An Hàn.
Robot an ninh màu trắng chào cô ở cửa. Theo tình hình, Diệp Lâm Tây đã chủ động nói chuyện với Quan Bằng Phi. Trên thực tế, anh ta cũng là một kỹ thuật viên giống như Phùng Kính và Kiều Vân Phàm, ngay từ đầu ba người sáng lập ra An Hàn đều là những chuyên gia kỹ thuật. Nhưng khi công ty mở rộng, họ bắt đầu đảm nhận những trách nhiệm khác nhau. Quan Bằng Phi phụ trách thị trường, đồng thời chịu trách nhiệm quảng bá sản phẩm và kế hoạch kinh doanh của An Hàn. Vì vậy, trước đây Diệp Lâm Tây ít gặp anh ta nhất, bởi vì anh ta lúc nào cũng bận rộn, bay khắp mọi miền trên đất nước.
“Quan tổng, xin chào, thật lãng phí thời gian của anh.” Diệp Lâm Tây lịch sự nói khi bước vào văn phòng của anh ta.
Quan Bằng Phi lập tức đáp: “Nói ra thì tôi phải cảm ơn cô mới đúng, dù sao thì cô cũng là người giúp công ty chúng tôi về vấn đề vốn đầu tư.”
Là một nhà thị trường, anh ta ăn nói rất trôi chảy.
Sau cuộc nói chuyện tìm hiểu ngắn với anh ta, Diệp Lâm Tây nói: “Tôi nhớ anh có hai bằng sáng chế liên quan đến công ty phải không?”
“Đúng, quả thực là có, là vào lúc công ty mới được thành lập, nhân viên kỹ thuật còn ít, nên chúng tôi đã phải tự tay làm.”
Quan Bằng Phi nói với cô rất chi tiết.
Trên thực tế, hai công nghệ được cấp bằng sáng chế này của Quan Bằng Phi không phải là trọng điểm, mà là lý do tại sao Diệp Lâm Tây lại nói việc này với anh ta. Đây cũng là một chiến lược do Ninh Dĩ Hoài đưa ra.
Nếu một công ty muốn cấp vốn, nó phải đảm bảo rằng các bằng sáng chế, công nghệ độc quyền và các quyền sở hữu trí tuệ quan trọng khác của công ty không được có rủi ro thay đổi, từ đó ảnh hưởng đến doanh nghiệp. Đây cũng là một sự đảm bảo cho các nhà đầu tư. Nhưng nếu họ chỉ yêu cầu Quan Bằng Phi ký chuyển nhượng bằng sáng chế, có lẽ anh ta không những không tình nguyện mà còn biết được ý định thực sự của Phùng Kính. Vì vậy, chỉ cần chuyển tất cả các quyền sở hữu bằng sáng chế sang tên công ty. Điều này sẽ đảm bảo rằng lợi ích của công ty được tối đa hóa. Mà Phùng Kính với tư cách là người sắp làm chủ toàn bộ công ty, tất nhiên sẽ tối đa hóa toàn bộ lợi ích đó.
Sau khi Diệp Lâm Tây giải thích về sự cần thiết của việc chuyển giao bằng sáng chế, may mắn là Quan Bằng Phi vốn là một cựu sinh viên có thành tích tốt và không xa lạ gì với hoạt động của thị trường vốn.
Anh ta gật đầu: “Tôi hiểu những gì cô nói.”
Sau đó anh ta cân nhắc: “Nhưng liệu công ty có nên bồi thường thêm cổ phần cho chúng tôi hay không?”
Nghe câu hỏi này của anh ta, Diệp Lâm Tây lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Chứng tỏ đã có thể thương lượng.
Diệp Lâm Tây lập tức lấy ra bản kế hoạch, bản kế hoạch này do chính Ninh Dĩ Hoài và Phùng Kính cùng nhau bàn bạc, dù sao thì bằng sáng chế đã được chuyển giao cho công ty, không thể không bồi thường cổ phần cho bọn họ. Chỉ có điều bồi thường bao nhiêu thì cần phải bàn thêm.
Chừng mực này, Ninh Dĩ Hoài cũng đã vạch ra cho Diệp Lâm Tây Vốn dĩ một buổi nói chuyện kinh doanh quan trọng này, Ninh Dĩ Hoài phải đích thân đến chứ không phải Diệp Lâm Tây – một con gà mờ thậm chí còn chưa có chứng chỉ hợp pháp. Tuy nhiên, Ninh Dĩ Hoài dường như luôn có thái độ sống chết mặc bay với việc của An Hàn. Có lẽ là do anh ta đã có liên quan đến lợi ích và không muốn dính líu thêm.
Cũng may, Quan tổng quả thật dễ nói chuyện như lời đồn, sau khi Diệp Lâm Tây đưa ra câu trả lời, anh ta cũng gật đầu.
Sau đó, anh ta nhìn lên và hỏi: “Đúng rồi, Luật sư Diệp, không phải tôi là người duy nhất tham gia vào việc chuyển giao các bằng sáng chế đó chứ?”
Đây không phải là bí mật gì không thể nói ra, Diệp Lâm Tây gật đầu nói: “Người tiếp theo tôi sẽ gặp mặt nói chuyện là Kiều tổng.”
Kiều Vân Phàm không ở công ty, anh ta đang làm việc tại phòng thí nghiệm của Khoa học Công nghệ An Hàn. Khi đến đó, cô thấy một vài kỹ thuật viên hình như đang thử nghiệm một số công nghệ mới, vài người trong số họ còn rất trẻ, một số còn trông như vừa mới tốt nghiệp, lúc này họ đang tụ tập lại để thảo luận. Mà Kiều Vân Phàm đang đứng ở giữa.
Thực ra, anh ta là người trẻ nhất trong số ba nhà sáng lập, vừa rồi Quan Bằng Phi đã biết cô sẽ nói chuyện với Kiều Vân Phàm về vấn đề bằng sáng chế.
Anh ta cười, nói: “Không giống như chúng tôi, Vân Phàm là một kỹ thuật sư thực thụ và tư duy của anh ta rất đơn giản. Những bằng sáng chế đó là do anh ta có được trong phòng thí nghiệm, tôi cảm thấy sẽ không dễ dàng thương lượng với anh ta.”
Diệp Lâm Tây cười đáp: “Tôi sẽ cố gắng hết sức thuyết phục Kiều tổng, mọi thứ đều vì lợi ích của công ty.”
Cô đứng đợi nửa tiếng đồng hồ ở ngoài cửa.
Khi có người nhìn thấy cô đi giày cao gót, đoán là sẽ không thoải mái liền bảo cô sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút, nhưng Diệp Lâm Tây đã từ chối.
Cứ thế cho đến khi Kiều Vân Phàm mở cửa bước ra. Diệp Lâm Tây định bước tới, nhưng lại phát hiện chân mình bị tê cho đứng quá lâu một chỗ.
“Luật sư Diệp, cô không sao chứ?” Trợ lý của Kiều Vân Phàm biết cô.
Diệp Lâm Tây vẫy vẫy tay: “Tôi không sao.”
Kiều Vân Phàm yêu cầu mọi người rời đi trước, còn anh ta đứng tại chỗ chờ đợi
Diệp Lâm Tây không ngờ mình lại gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, nhưng chân cô đang tê đến phát đau, thực sự phải giảm tốc độ mới có thể bước đi. Cô xin lỗi: “Xin lỗi, Kiều tổng, lãng phí thời gian của anh rồi.”
“Không có gì, cô muốn nói chuyện với tôi về việc chuyển giao bằng sáng chế phải không?”
Kiều Vân Phàm đeo kính, nhưng cả người không thực sự có đặc điểm rõ ràng của một kỹ thuật viên. Ngược lại, anh ta có ngoại hình khá ưa nhìn, dáng người cao ráo, đẹp trai, là kiểu mà mọi người phải ngoái lại nhìn khi gặp trên đường.
Diệp Lâm Tây nói: “Bởi vì sáng chế của công ty còn nhiều thiếu sót, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến quy mô tài chính của doanh nghiệp, vì vậy chúng tôi với tư cách là Luật sư sẽ đưa ra lời khuyên cho anh rằng hãy chuyển quyền sở hữu công nghệ được cấp bằng sáng chế dưới tên anh sang tên công ty.”
Kiều Vân Phàm không lên tiếng.
Diệp Lâm Tây: “Bên phía Quan tổng đã đồng ý rồi.”
Đột nhiên Kiều Vân Phàm quay sang nhìn cô với một nụ cười trên môi.
Diệp Lâm Tây dường như bị anh ta nhìn thấu tâm tư.
Cô ngoảnh mặt đi với lương tâm cắn dứt.
Khi cô nhìn vào căn phòng qua tấm kính, Kiều Vân Phàm ở bên cạnh nói: “Luật sư cũng có thể coi là nhà văn nhỉ.”
Diệp Lâm Tây không biết anh ta muốn nói gì.
“Vì vậy Luật sư Diệp chắc cô cũng chưa từng làm qua kỹ thuật cũng như thí nghiệm đúng chứ?”
Diệp Lâm Tây kiên nhẫn: “Chưa từng.”
Kiều Vân Phàm tiến lên một bước nhìn vào trong phòng qua tấm cửa kính, bức tường của căn phòng này được thiết kế như một tấm kính khổng lồ, cũng giống như nhiều phòng thí nghiệm khác. Từ bên ngoài có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Giọng Kiều Vân Phàm bình thản: “Việc làm thí nghiệm đối với chúng tôi mà nói cũng giống như ăn uống hàng ngày. Sau khi thất bại hết lần này đến lần khác, bản thân tôi cũng không thể đếm được sau bao nhiêu lần thất bại đó mới được nhận cái gọi là bằng sáng chế như mọi người vẫn gọi. Nhưng bên ngoài không hề biết những người làm việc thực sự như chúng tôi phải vất vả đến mức nào.”
Diệp Lâm Tây hơi nhíu mày.
Cô an ủi: “Kiều tổng, Phùng tổng biết sự vất vả của anh, nên anh ta đã hứa chỉ cần anh chuyển nhượng lại bằng sáng chế, anh ta nhất định sẽ đền bù cổ phần cho anh.”
“Bao nhiêu?” Kiều Vân Phàm quay lại nhìn cô.
Chỉ có điều lần này Diệp Lâm Tây không có loại cảm giác nhẹ nhõm như vừa mới nói chuyện với Quan Bằng Phi vừa rồi.
Thay vào đó, cô nghe ra giọng điệu mỉa mai trong câu nói của Kiều Vân Phàm. Diệp Lâm Tây nhíu mày, cô cố ý phớt lờ ý tứ mỉa mai đó của Kiều Vân Phàm rồi thấp giọng nói ra một con số. So với mức bồi thường của Quan Bằng Phi thì con số của Kiều Vân Phàm nhiều hơn rõ ràng.
Cho đến khi Kiều Vân Phàm trực tiếp báo một con số, Diệp Lâm Tây nhướng mày, bởi vì nó vượt xa ranh giới đàm phàn mà Ninh Dĩ Hoài đặt ra cho cô.
Trước khi đến đây, Ninh Dĩ Hoài đã từng đề ra cho cô một vài con số, chỉ cần phần bù đắp nằm trong khoảng này thì cô có thể trực tiếp đưa ra quyết định. Nhưng nếu nó vượt quá phạm vi này thì cô cần ổn định đối phương trước, rồi mang yêu cầu của đối phương về báo cáo lại. Sau đó, để Ninh Dĩ Hoài và Phùng Kính đưa ra quyết định khác.
Vì vậy, cô không hề hoang mang, nhẹ giọng nói: “Kiều tổng, vì mức bồi thường mà anh yêu cầu cao hơn nhiều so với phạm vi bội thường mà chúng tôi đã tính toán và cũng vượt quá phạm vi quyền lực của tôi, vì vậy tôi cần phải quay về xin chỉ thị tiếp theo.”
“Việc này sao Phùng Kính không trực tiếp đến gặp tôi bàn bạc?”
Kiều Vân Phàm hỏi.
Diệp Lâm Tây cười nói: “Với tư cách là bên trung gian thứ ba, vốn dĩ đây là các vấn đề chúng tôi cần giải quyết. Hơn nữa, các nhà đầu tư cũng hy vọng rằng vấn đề này có thể được thông qua càng sớm càng tốt, bởi vì ai cũng muốn xác nhận vòng tài trợ A nhanh nhất có thể.”
“Vì cuối cùng, mục tiêu chung của tất cả chúng tôi đều là vì lợi ích của công ty.”
Sau khi cô dứt lời, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, Kiều Vân Phàm lại lên tiếng: “Tôi hy vọng mọi thứ cô làm đều là vì lợi ích của công ty.”
Diệp Lâm Tây cau mày, nhưng cũng không mở miệng nói thêm gì cả.
*
Buổi tối, cô cũng mang theo công việc về nhà, chỉ là cô không có phòng làm việc, nên cứ thế ngồi ở bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, dù sao dưới ghế sô pha cũng có một tấm thảm len mềm mại. Thảm lông xù xù, mềm như bông. Diệp Lâm Tây thích cái cảm giác như bước trên mây này.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây ngả ra phía sau thì nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Diệp Lâm Tây vui vẻ đứng dậy, khi cô ra đến nơi thì thấy Phó Cẩm Hành đang thay giầy ở hành lang, anh nhìn thấy cô liền cười: “Còn chưa ngủ à?”
“Mới có chín giờ mà.”
Anh thay dép đi trong nhà, chậm rãi bước tới, vừa đi vừa cởi cúc áo ngoài.
Rõ ràng đó là một hành động rất đơn giản, nhưng lại khiến Diệp Lâm Tây đỏ lựng cả hai tai.
Cô dường như phải đi vòng vào bếp để né tránh, vừa đi vừa hỏi: “Anh có muốn ăn chút hoa quả không? Hôm nay dì mua nhiều lắm, dì nói chúng ta phải ăn nhiều hoa quả lên chút.”
Phó Cẩm Hành nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, Rồi lại nghĩ đến đôi tai đỏ ửng của cô.
Dường như là thật, lại có vẻ như anh đã nhìn nhầm.
Hôm nay, Phó Cẩm Hành có uống chút rượu, nhưng không say, vì vậy anh chậm rãi bước tới. Diệp Lâm Tây vừa lấy nho tươi trong tủ lạnh ra, nho xanh vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, vẫn còn nguyên hơi mát.
Phó Cẩm Hành hỏi cô: “Em đang đợi anh à?”
Diệp Lâm Tây sợ anh quá đắc ý nên vội vàng từ chối: “Không phải, em cũng có công việc, oke, em đang làm việc.”
“Việc gì?”
Phó Cẩm Hành thản nhiên hỏi.
Diệp Lâm Tây dường như đang muốn thay đổi bầu không khí quá mức mơ hồ này, cô đột nhiên đưa nho đến trước mặt anh, nói: “Cũng không có gì, giống như chùm nho mọc lên từ cây nho này, đột nhiên có một trái nho lớn nhất muốn đá bay những trái nho khác đi để độc chiếm cả giàn nho.”
Diệp Lâm Tây chưa bao giờ nói với ai về việc của An Hàn. Nhưng trong suốt thời gian qua, cô cũng đã tự hỏi bản thân mình từ tận đáy lòng, liệu mình đã làm đúng hay chưa? Điều này có thực sự tốt cho công ty họ hay không?
Cuối cùng, cô đã nắm bắt được cơ hội để nói ra vấn đề đang thắc mắc trong lòng mình bằng một cách khác.
Phó Cẩm Hành nghe cách lấy ví dụ của cô, nhưng không hề cười nhạo. Thay vào đó, chính Diệp Lâm Tây lại cảm thấy cách ẩn dụ của mình thực sự vô nghĩa, cái gì mà nho với lại cây cơ chứ?
Cô nhanh chóng đem nho đi rửa.
Nhưng vừa mở vòi nước, Phó Cẩm Hành liền chọn một trái to nhất cắn một miếng, Diệp Lâm Tây quay đầu lại nhìn, thì nghe thấy anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy thì ăn nó luôn đi.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Sau đó cô nghiêm túc nói: “Còn chưa rửa sạch mà, cẩn thận ngộ độc đó.”
Tất nhiên là cô đang phóng đại.
Sau đó, Phó Cẩm Hành cúi đầu áp xuống, mùi nho ngọt ngào còn vương vấn trên môi anh, ánh đèn trong bếp hơi chói mắt, Diệp Lâm Tây bất giác nhắm mắt lại.
Âm thanh ái muội giữa môi và lưỡi vang lên bên tai khiến tâm trí cô thả lỏng. Toàn thân cô bị anh giữ chặt, rồi một luồng khí quen thuộc từ anh phả vào mặt cô, từng chút từng chút xâm chiếm, bao bọc lấy cô.
Nó khiến cô phát nghiện, trầm mê với nụ hôn này.
Một lúc lâu sau, khi cô được thả ra, toàn thân mềm mại, cô ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt ngập nước như sương.
Phó Cầm Hành nhìn cô: “Chúng là ta vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ.”
Anh đang nói đến vấn đề ngộ độc.
Diệp Lâm Tây kiên định nói: “Anh mơ đi nhé, chỉ có thể đồng cam, chứ không cộng khổ.”
Nhưng giọng nói của cô lại mềm mại như bông, không hề có chút đe dọa nào.
Diệp Lâm Tây lại nói: “Em sẽ không chịu một chút ấm ức, thiệt thòi nào, anh nghe rõ chưa?”
Phó Cẩm Hành cuối cùng cũng phải bật cười: “Nghe rõ rồi.”
Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, mà anh ngoan ngoãn nói ra ba từ vừa rồi lại khiến cô hài lòng một cách khó hiểu.
Ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây thoải mái ngủ đến trưa mới dậy. Trong nhóm, chị em rất sôi nổi, vì mọi người đang gửi ảnh cho nhau. Diệp Lâm Tây nằm trên giường, xem lại ảnh hôm qua, ban tổ chức khá tốt, đã thuê thợ chỉnh sửa ngay tại chỗ để đảm bảo rằng ảnh của mỗi người khi đăng lên đều đẹp không đối thủ. Cô đã xem hết một lượt nhưng không hề thấy ảnh của mình. Cô cho rằng mình đã bỏ qua chi tiết nào đó nên kéo lên trên xem lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy.
Những chị em bạn dì trong nhóm đều có, còn cả một vài bức ảnh họ chụp chung với nhau, Diệp Lâm Tây đến muộn nên không kịp chụp chung cùng bọn họ. Nhưng với thân phận của cô lẽ nào không xứng có một tấm ảnh riêng hay sao?
Vì vậy Diệp Lâm Tây rất khó chịu.
Có người phát hiện thắc mắc: “Sao lại không có ảnh của Lâm Tây, chiếc váy cô ấy mặc tối qua đẹp như vậy mà.”
“Ừ, tôi cũng không thấy, hay là hỏi nhân viên xem sao.”
Vì Diệp Lâm Tây không có liên lạc của ban tổ chức, nhìn thấy có người hỏi giúp cô nên cô lập tức gửi một biểu tượng nụ hôn vào nhóm. Ngay sau đó, người chị em giúp cô hỏi ban tổ chúc đã inbox riêng cho cô. Đối phương gửi một tin nhắn thoại rất dài.
Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng ấn mở.
“Tình yêu ơi, tôi hỏi giúp cô rồi, ban tổ chức nói do nhân viên bên phía Phó tổng đã dặn dò trước rằng ảnh của Phó tổng không được đăng lên truyền thông. Tối qua cô đi cùng chồng nên thợ chụp ảnh không chụp được tấm ảnh nào của riêng cô, cũng không thể Photoshop bỏ chồng cô đi, nên chỉ đành lưu ảnh lại đó.”
“Nhưng nhân viên bên ban tổ chức nghe tôi hỏi xong liền nói anh ta có rất nhiều ảnh của hai người, nên sẽ gửi vào mail cho cô.”
Diệp Lâm Tây không ngờ lại còn có chuyện như vậy. Nên ngay lập tức gửi địa chỉ email của mình và nhờ đối phương chuyển giúp cho ban tổ chức.
Tên đàn ông chó, bảo mật riêng tư quá đáng quá thể.
Tuy nhiên, Diệp Lâm Tây nghĩ đến trước đây anh đã tham gia rất nhiều các hoạt động, diễn đàn. Khi lần đầu tiên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, bên mảng truyền thông tài chính đã dành cho anh một số diện tích lớn mặt báo để khen ngợi vẻ đẹp trai của anh. Không phải là thế hệ thứ hai trẻ trung giàu có thì cũng là ông chồng quốc dân. Nếu Phó Cẩm Hành không quá kén chọn thì người yêu của anh chắc phải xếp hàng từ Bắc An sang đến Pháp mất. Nghĩ đến đây, Diệp Lâm Tây cảm thấy thật khó giải thích, cô cạn lời luôn rồi.
Đến chiều, ban tổ chức đích thân cử người đến giao nhẫn. Hôm qua, Diệp Lâm Tây mới chỉ xem ảnh của nó mà thôi, quả thực là rất đẹp. Lúc này nhận được chiếc nhẫn, cô đã đeo thử nó lên tay mình. Buổi chiều, ánh sáng nồng ấm, cô thả mình trên chiếc sofa trong phòng khách, cánh tay dơ lên trước đôi mắt ửng hồng, chiếc nhẫn trên tay được nắng chiều chiếu vào, kỹ thuật cắt gọt hoàn hảo khiến mọi góc độ của viên kim cương đều phản chiếu lại ánh sáng long lanh.
Diệp Lâm Tây ngồi đó một mình, trầm mặc hồi lâu.
Thật đẹp.
Đó là điều mà mọi người đều sẽ nói về nó.
Cho dù có tận thế thì tình yêu của phụ nữ dành cho trang sức cũng sẽ không bao giờ ngừng. Viên đá lấp lành này là kẻ thù không đội trời chung của mọi cô gái. Không có ai là không yêu thương chúng.
Diệp Lâm Tây tự cảm kích xong, lập tức mở Wechat nhắn tin.
[Các chị em.】
[Ảnh. 】
[Mọi người có thấy đẹp không?】
Tấm ảnh mà cô gửi chính là ảnh chụp ngón tay cô đang đeo chiếc nhẫn kim cương xanh này, những ngón tay mảnh khảnh mềm mại được tôn lên trên nền viên kim cương xanh như trứng chim bồ câu khiến nó càng trở nên tinh xảo, trắng ngần. Nó đẹp như một bức ảnh quảng cáo trang sức vậy.
Kha Đường: [Đù mẹ.】
Kha Đường: [Đù mẹ.】
Khương Lập Hạ: [Con mẹ nó.】
Kha Đường: [Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy viên kim cương lớn như vậy, chỉ nhìn thấy trên ảnh thôi, chưa được nhìn đồ thật bao giờ.】
Khương Lập Hạ: [Tôi cũng vậy.】
Diệp Lâm Tây: [Được rồi.】
Vì vậy, cả ba nhanh chóng hẹn nhau làm một bữa trà chiều tại nhà hàng nổi tiếng trên mạng mà trước đó Diệp Lâm Tây và Khương Lập Hạ đã từng đến.
Trà chiều tại nhà hàng này thực sự rất tinh tế. Diệp Lâm Tây cứ thế đeo theo chiếc nhẫn, vì ở xa nhất nên cô là người đến cuối cùng. Ngay khi cô đi tới, hay người kia lập tức ngẩng đầu khỏi điện thoại.
Diệp Lâm Tây vừa ngồi xuống, Kha Đường nhìn thấy ngón tay cô, liền hít sâu một hơi: “Cô cứ đeo chiếc nhẫn như này rồi đi ra ngoài?”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Lẽ nào tôi nên đội nó lên đầu rồi mới ra khỏi cửa à?”
“Cũng là vì tình hình an ninh hiện nay đã được cải thiện nhiều rồi, nếu như là trước đây, cứ thế đeo nó ra đường thì kiểu gì cũng bị cướp.”
Khương Lập Hạ không nói gì, bởi vì cô ấy trực tiếp nắm lấy tay Diệp Lâm Tây, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, khẽ thở dài: “Thì ra đây chính là quả trứng bồ câu tớ thường viết trong tiểu thuyết, thế nhưng đây là lần đầu tiên tớ được nhìn thấy nó.”
Diệp Lâm Tây: “Tớ phải nhắc nhở cậu một chút, cậu cũng là người đến tham dự lễ cưới của tớ.”
Chiếc nhẫn kim cương mà cô đeo trong lễ cưới còn lớn hơn chiếc này. Khương Lập Hạ đột nhiên nhớ ra, hóa ra đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì vậy, cô ấy đổi thành một câu cảm thán: “Trứng bồ câu, cho dù có thấy bao nhiêu lần thì vẫn tuyệt vời như lần đầu tiên.”
Kha Đường phải dơ ngón tay cái lên với Khương Lập Hạ.
“Nhà văn quả thật lợi hại, cho dù chém gió thế nào thì cũng có cách chém thật gọn gàng.”
“Thường thôi, thường thôi.”
Diệp Lâm Tây thấy tương tác giữa hai người họ, đột nhiên đặt tay lên cằm, giọng điệu rất thuần thục nói: “Hai người xem có phải tôi bây giờ rất gần đến được cái đích tóm gọn người đàn ông chó kia trong lòng bàn tay rồi không?”
Vẻ mặt Khương Lập Hạ vô cùng kinh ngạc: “Anh ấy đã đốt bao nhiêu tiền lên người cậu như vậy còn chưa được gọi là tóm gọn sao?”
Diệp Lâm Tây thở dài: “Nhưng anh ấy vẫn chưa nói với tớ mấy câu kiểu như anh yêu em hay là anh thích em mà.”
Nhất thời, cả Khương Lập Hạ và Kha Đường đều cảm thấy kỳ quái.
Kha Đường nhìn cô: “Lâm Tây, sau này chúng ta làm người nên thẳng thắn một chút.”
Diệp Lâm Tây: “Sao tôi lại không thẳng thắn cơ chứ?”
Khương Lập Hạ: “Ý của Kha Đường là nếu cậu muốn thể hiện tình cảm thì cứ thẳng thắn nói ra, không cần phải câu nệ như vậy.”
Nhưng chính bản thân Diệp Lâm Tây cũng đang nghi ngờ. Cô không biết những người đàn ông khác như thế nào, nhưng Phó Cẩm Hành chính là như vậy, anh ấy sẵn sàng bỏ ra cả chục triệu tệ cho cô, nhưng không phải là người đàn ông sẽ nói với cô câu Anh yêu em.
Trong khoảng thời gian này, anh ấy đối xử với cô rất khác, quả thực là cô cảm nhận được nó. Vậy cũng có nghĩa là anh ấy có tình cảm với cô?
Diệp Lâm Tây: “Nhưng có một số câu nên nói ra khỏi miệng chứ.”
Nếu thích thì nên nói ra.
Khương Lập Hạ: “Trong chuyện tình cảm cũng không nhất thiết phải là người đàn ông chủ động. Con cái cũng có thể chủ động tỏ tình mà…”
Đột nhiên cánh tay cô bị Kha Đường giật giật, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Khương Lập Hạ.
Lúc này, Diệp Lâm Tây đang nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Sắc mặt trắng bệch.
Giống như bị đụng phải một ký ức không mấy đẹp đẽ.
*
Mùa hè dường như đã nhanh chóng trôi qua.
Diệp Lâm Tây sáng sớm nhận chiếc áo khoác do dì giúp việc chuẩn bị cho cô lúc đi làm, bởi vì thời tiết ngày càng lạnh, nhưng điều hòa nhiệt độ ở văn phòng vẫn để ở mức nhiệt rất thấp. Và rất nhiều người đã quen với việc đem theo một chiếc áo khoác khi đi làm.
Khi Diệp Lâm Tây đến công ty, cô vẫn đang đợi Ninh Dĩ Hoài.
“Hôm nay, tôi có một cuộc hẹn với Quan Bằng Phi và Kiều Vân Phàm để nói về vấn đề quyền sở hữu trí tuệ.”
Diệp Lâm Tây chủ động nói.
Phùng Kính muốn hất cẳng Kiều Vân Phàm ra khỏi công ty, nhưng Kiều Vân Phàm với tư cách là Giám đốc công nghệ, nên có rất nhiều sáng chế dưới tên cá nhân của anh ta.
Vì vậy, Phùng Kính rất tham lam, anh ta không chỉ muốn Kiều Vân Phàm cuốn gói, mà còn muốn giữ lại toàn bộ những công nghệ đã được cấp bằng sáng chế của Kiều Vân Phàm.
Với tư cách là một Luật sư trung gian, Diệp Lâm Tây phải nhận trách nhiệm thuyết phục Kiều Vân Phàm.
Ninh Dĩ Hoài gật đầu: “Theo những gì đã thảo luận trước đó, chúng ta phải thật kiên nhẫn.”
Là một Luật sư của mảng không kiện tụng, thì việc thương lượng cũng thuộc phạm vi kinh doanh của bọn họ. Vì vậy, Diệp Lâm Tây đã đến Khoa học Công nghệ An Hàn.
Robot an ninh màu trắng chào cô ở cửa. Theo tình hình, Diệp Lâm Tây đã chủ động nói chuyện với Quan Bằng Phi. Trên thực tế, anh ta cũng là một kỹ thuật viên giống như Phùng Kính và Kiều Vân Phàm, ngay từ đầu ba người sáng lập ra An Hàn đều là những chuyên gia kỹ thuật. Nhưng khi công ty mở rộng, họ bắt đầu đảm nhận những trách nhiệm khác nhau. Quan Bằng Phi phụ trách thị trường, đồng thời chịu trách nhiệm quảng bá sản phẩm và kế hoạch kinh doanh của An Hàn. Vì vậy, trước đây Diệp Lâm Tây ít gặp anh ta nhất, bởi vì anh ta lúc nào cũng bận rộn, bay khắp mọi miền trên đất nước.
“Quan tổng, xin chào, thật lãng phí thời gian của anh.” Diệp Lâm Tây lịch sự nói khi bước vào văn phòng của anh ta.
Quan Bằng Phi lập tức đáp: “Nói ra thì tôi phải cảm ơn cô mới đúng, dù sao thì cô cũng là người giúp công ty chúng tôi về vấn đề vốn đầu tư.”
Là một nhà thị trường, anh ta ăn nói rất trôi chảy.
Sau cuộc nói chuyện tìm hiểu ngắn với anh ta, Diệp Lâm Tây nói: “Tôi nhớ anh có hai bằng sáng chế liên quan đến công ty phải không?”
“Đúng, quả thực là có, là vào lúc công ty mới được thành lập, nhân viên kỹ thuật còn ít, nên chúng tôi đã phải tự tay làm.”
Quan Bằng Phi nói với cô rất chi tiết.
Trên thực tế, hai công nghệ được cấp bằng sáng chế này của Quan Bằng Phi không phải là trọng điểm, mà là lý do tại sao Diệp Lâm Tây lại nói việc này với anh ta. Đây cũng là một chiến lược do Ninh Dĩ Hoài đưa ra.
Nếu một công ty muốn cấp vốn, nó phải đảm bảo rằng các bằng sáng chế, công nghệ độc quyền và các quyền sở hữu trí tuệ quan trọng khác của công ty không được có rủi ro thay đổi, từ đó ảnh hưởng đến doanh nghiệp. Đây cũng là một sự đảm bảo cho các nhà đầu tư. Nhưng nếu họ chỉ yêu cầu Quan Bằng Phi ký chuyển nhượng bằng sáng chế, có lẽ anh ta không những không tình nguyện mà còn biết được ý định thực sự của Phùng Kính. Vì vậy, chỉ cần chuyển tất cả các quyền sở hữu bằng sáng chế sang tên công ty. Điều này sẽ đảm bảo rằng lợi ích của công ty được tối đa hóa. Mà Phùng Kính với tư cách là người sắp làm chủ toàn bộ công ty, tất nhiên sẽ tối đa hóa toàn bộ lợi ích đó.
Sau khi Diệp Lâm Tây giải thích về sự cần thiết của việc chuyển giao bằng sáng chế, may mắn là Quan Bằng Phi vốn là một cựu sinh viên có thành tích tốt và không xa lạ gì với hoạt động của thị trường vốn.
Anh ta gật đầu: “Tôi hiểu những gì cô nói.”
Sau đó anh ta cân nhắc: “Nhưng liệu công ty có nên bồi thường thêm cổ phần cho chúng tôi hay không?”
Nghe câu hỏi này của anh ta, Diệp Lâm Tây lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Chứng tỏ đã có thể thương lượng.
Diệp Lâm Tây lập tức lấy ra bản kế hoạch, bản kế hoạch này do chính Ninh Dĩ Hoài và Phùng Kính cùng nhau bàn bạc, dù sao thì bằng sáng chế đã được chuyển giao cho công ty, không thể không bồi thường cổ phần cho bọn họ. Chỉ có điều bồi thường bao nhiêu thì cần phải bàn thêm.
Chừng mực này, Ninh Dĩ Hoài cũng đã vạch ra cho Diệp Lâm Tây Vốn dĩ một buổi nói chuyện kinh doanh quan trọng này, Ninh Dĩ Hoài phải đích thân đến chứ không phải Diệp Lâm Tây – một con gà mờ thậm chí còn chưa có chứng chỉ hợp pháp. Tuy nhiên, Ninh Dĩ Hoài dường như luôn có thái độ sống chết mặc bay với việc của An Hàn. Có lẽ là do anh ta đã có liên quan đến lợi ích và không muốn dính líu thêm.
Cũng may, Quan tổng quả thật dễ nói chuyện như lời đồn, sau khi Diệp Lâm Tây đưa ra câu trả lời, anh ta cũng gật đầu.
Sau đó, anh ta nhìn lên và hỏi: “Đúng rồi, Luật sư Diệp, không phải tôi là người duy nhất tham gia vào việc chuyển giao các bằng sáng chế đó chứ?”
Đây không phải là bí mật gì không thể nói ra, Diệp Lâm Tây gật đầu nói: “Người tiếp theo tôi sẽ gặp mặt nói chuyện là Kiều tổng.”
Kiều Vân Phàm không ở công ty, anh ta đang làm việc tại phòng thí nghiệm của Khoa học Công nghệ An Hàn. Khi đến đó, cô thấy một vài kỹ thuật viên hình như đang thử nghiệm một số công nghệ mới, vài người trong số họ còn rất trẻ, một số còn trông như vừa mới tốt nghiệp, lúc này họ đang tụ tập lại để thảo luận. Mà Kiều Vân Phàm đang đứng ở giữa.
Thực ra, anh ta là người trẻ nhất trong số ba nhà sáng lập, vừa rồi Quan Bằng Phi đã biết cô sẽ nói chuyện với Kiều Vân Phàm về vấn đề bằng sáng chế.
Anh ta cười, nói: “Không giống như chúng tôi, Vân Phàm là một kỹ thuật sư thực thụ và tư duy của anh ta rất đơn giản. Những bằng sáng chế đó là do anh ta có được trong phòng thí nghiệm, tôi cảm thấy sẽ không dễ dàng thương lượng với anh ta.”
Diệp Lâm Tây cười đáp: “Tôi sẽ cố gắng hết sức thuyết phục Kiều tổng, mọi thứ đều vì lợi ích của công ty.”
Cô đứng đợi nửa tiếng đồng hồ ở ngoài cửa.
Khi có người nhìn thấy cô đi giày cao gót, đoán là sẽ không thoải mái liền bảo cô sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút, nhưng Diệp Lâm Tây đã từ chối.
Cứ thế cho đến khi Kiều Vân Phàm mở cửa bước ra. Diệp Lâm Tây định bước tới, nhưng lại phát hiện chân mình bị tê cho đứng quá lâu một chỗ.
“Luật sư Diệp, cô không sao chứ?” Trợ lý của Kiều Vân Phàm biết cô.
Diệp Lâm Tây vẫy vẫy tay: “Tôi không sao.”
Kiều Vân Phàm yêu cầu mọi người rời đi trước, còn anh ta đứng tại chỗ chờ đợi
Diệp Lâm Tây không ngờ mình lại gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, nhưng chân cô đang tê đến phát đau, thực sự phải giảm tốc độ mới có thể bước đi. Cô xin lỗi: “Xin lỗi, Kiều tổng, lãng phí thời gian của anh rồi.”
“Không có gì, cô muốn nói chuyện với tôi về việc chuyển giao bằng sáng chế phải không?”
Kiều Vân Phàm đeo kính, nhưng cả người không thực sự có đặc điểm rõ ràng của một kỹ thuật viên. Ngược lại, anh ta có ngoại hình khá ưa nhìn, dáng người cao ráo, đẹp trai, là kiểu mà mọi người phải ngoái lại nhìn khi gặp trên đường.
Diệp Lâm Tây nói: “Bởi vì sáng chế của công ty còn nhiều thiếu sót, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến quy mô tài chính của doanh nghiệp, vì vậy chúng tôi với tư cách là Luật sư sẽ đưa ra lời khuyên cho anh rằng hãy chuyển quyền sở hữu công nghệ được cấp bằng sáng chế dưới tên anh sang tên công ty.”
Kiều Vân Phàm không lên tiếng.
Diệp Lâm Tây: “Bên phía Quan tổng đã đồng ý rồi.”
Đột nhiên Kiều Vân Phàm quay sang nhìn cô với một nụ cười trên môi.
Diệp Lâm Tây dường như bị anh ta nhìn thấu tâm tư.
Cô ngoảnh mặt đi với lương tâm cắn dứt.
Khi cô nhìn vào căn phòng qua tấm kính, Kiều Vân Phàm ở bên cạnh nói: “Luật sư cũng có thể coi là nhà văn nhỉ.”
Diệp Lâm Tây không biết anh ta muốn nói gì.
“Vì vậy Luật sư Diệp chắc cô cũng chưa từng làm qua kỹ thuật cũng như thí nghiệm đúng chứ?”
Diệp Lâm Tây kiên nhẫn: “Chưa từng.”
Kiều Vân Phàm tiến lên một bước nhìn vào trong phòng qua tấm cửa kính, bức tường của căn phòng này được thiết kế như một tấm kính khổng lồ, cũng giống như nhiều phòng thí nghiệm khác. Từ bên ngoài có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Giọng Kiều Vân Phàm bình thản: “Việc làm thí nghiệm đối với chúng tôi mà nói cũng giống như ăn uống hàng ngày. Sau khi thất bại hết lần này đến lần khác, bản thân tôi cũng không thể đếm được sau bao nhiêu lần thất bại đó mới được nhận cái gọi là bằng sáng chế như mọi người vẫn gọi. Nhưng bên ngoài không hề biết những người làm việc thực sự như chúng tôi phải vất vả đến mức nào.”
Diệp Lâm Tây hơi nhíu mày.
Cô an ủi: “Kiều tổng, Phùng tổng biết sự vất vả của anh, nên anh ta đã hứa chỉ cần anh chuyển nhượng lại bằng sáng chế, anh ta nhất định sẽ đền bù cổ phần cho anh.”
“Bao nhiêu?” Kiều Vân Phàm quay lại nhìn cô.
Chỉ có điều lần này Diệp Lâm Tây không có loại cảm giác nhẹ nhõm như vừa mới nói chuyện với Quan Bằng Phi vừa rồi.
Thay vào đó, cô nghe ra giọng điệu mỉa mai trong câu nói của Kiều Vân Phàm. Diệp Lâm Tây nhíu mày, cô cố ý phớt lờ ý tứ mỉa mai đó của Kiều Vân Phàm rồi thấp giọng nói ra một con số. So với mức bồi thường của Quan Bằng Phi thì con số của Kiều Vân Phàm nhiều hơn rõ ràng.
Cho đến khi Kiều Vân Phàm trực tiếp báo một con số, Diệp Lâm Tây nhướng mày, bởi vì nó vượt xa ranh giới đàm phàn mà Ninh Dĩ Hoài đặt ra cho cô.
Trước khi đến đây, Ninh Dĩ Hoài đã từng đề ra cho cô một vài con số, chỉ cần phần bù đắp nằm trong khoảng này thì cô có thể trực tiếp đưa ra quyết định. Nhưng nếu nó vượt quá phạm vi này thì cô cần ổn định đối phương trước, rồi mang yêu cầu của đối phương về báo cáo lại. Sau đó, để Ninh Dĩ Hoài và Phùng Kính đưa ra quyết định khác.
Vì vậy, cô không hề hoang mang, nhẹ giọng nói: “Kiều tổng, vì mức bồi thường mà anh yêu cầu cao hơn nhiều so với phạm vi bội thường mà chúng tôi đã tính toán và cũng vượt quá phạm vi quyền lực của tôi, vì vậy tôi cần phải quay về xin chỉ thị tiếp theo.”
“Việc này sao Phùng Kính không trực tiếp đến gặp tôi bàn bạc?”
Kiều Vân Phàm hỏi.
Diệp Lâm Tây cười nói: “Với tư cách là bên trung gian thứ ba, vốn dĩ đây là các vấn đề chúng tôi cần giải quyết. Hơn nữa, các nhà đầu tư cũng hy vọng rằng vấn đề này có thể được thông qua càng sớm càng tốt, bởi vì ai cũng muốn xác nhận vòng tài trợ A nhanh nhất có thể.”
“Vì cuối cùng, mục tiêu chung của tất cả chúng tôi đều là vì lợi ích của công ty.”
Sau khi cô dứt lời, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, Kiều Vân Phàm lại lên tiếng: “Tôi hy vọng mọi thứ cô làm đều là vì lợi ích của công ty.”
Diệp Lâm Tây cau mày, nhưng cũng không mở miệng nói thêm gì cả.
*
Buổi tối, cô cũng mang theo công việc về nhà, chỉ là cô không có phòng làm việc, nên cứ thế ngồi ở bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, dù sao dưới ghế sô pha cũng có một tấm thảm len mềm mại. Thảm lông xù xù, mềm như bông. Diệp Lâm Tây thích cái cảm giác như bước trên mây này.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây ngả ra phía sau thì nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Diệp Lâm Tây vui vẻ đứng dậy, khi cô ra đến nơi thì thấy Phó Cẩm Hành đang thay giầy ở hành lang, anh nhìn thấy cô liền cười: “Còn chưa ngủ à?”
“Mới có chín giờ mà.”
Anh thay dép đi trong nhà, chậm rãi bước tới, vừa đi vừa cởi cúc áo ngoài.
Rõ ràng đó là một hành động rất đơn giản, nhưng lại khiến Diệp Lâm Tây đỏ lựng cả hai tai.
Cô dường như phải đi vòng vào bếp để né tránh, vừa đi vừa hỏi: “Anh có muốn ăn chút hoa quả không? Hôm nay dì mua nhiều lắm, dì nói chúng ta phải ăn nhiều hoa quả lên chút.”
Phó Cẩm Hành nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, Rồi lại nghĩ đến đôi tai đỏ ửng của cô.
Dường như là thật, lại có vẻ như anh đã nhìn nhầm.
Hôm nay, Phó Cẩm Hành có uống chút rượu, nhưng không say, vì vậy anh chậm rãi bước tới. Diệp Lâm Tây vừa lấy nho tươi trong tủ lạnh ra, nho xanh vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, vẫn còn nguyên hơi mát.
Phó Cẩm Hành hỏi cô: “Em đang đợi anh à?”
Diệp Lâm Tây sợ anh quá đắc ý nên vội vàng từ chối: “Không phải, em cũng có công việc, oke, em đang làm việc.”
“Việc gì?”
Phó Cẩm Hành thản nhiên hỏi.
Diệp Lâm Tây dường như đang muốn thay đổi bầu không khí quá mức mơ hồ này, cô đột nhiên đưa nho đến trước mặt anh, nói: “Cũng không có gì, giống như chùm nho mọc lên từ cây nho này, đột nhiên có một trái nho lớn nhất muốn đá bay những trái nho khác đi để độc chiếm cả giàn nho.”
Diệp Lâm Tây chưa bao giờ nói với ai về việc của An Hàn. Nhưng trong suốt thời gian qua, cô cũng đã tự hỏi bản thân mình từ tận đáy lòng, liệu mình đã làm đúng hay chưa? Điều này có thực sự tốt cho công ty họ hay không?
Cuối cùng, cô đã nắm bắt được cơ hội để nói ra vấn đề đang thắc mắc trong lòng mình bằng một cách khác.
Phó Cẩm Hành nghe cách lấy ví dụ của cô, nhưng không hề cười nhạo. Thay vào đó, chính Diệp Lâm Tây lại cảm thấy cách ẩn dụ của mình thực sự vô nghĩa, cái gì mà nho với lại cây cơ chứ?
Cô nhanh chóng đem nho đi rửa.
Nhưng vừa mở vòi nước, Phó Cẩm Hành liền chọn một trái to nhất cắn một miếng, Diệp Lâm Tây quay đầu lại nhìn, thì nghe thấy anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy thì ăn nó luôn đi.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Sau đó cô nghiêm túc nói: “Còn chưa rửa sạch mà, cẩn thận ngộ độc đó.”
Tất nhiên là cô đang phóng đại.
Sau đó, Phó Cẩm Hành cúi đầu áp xuống, mùi nho ngọt ngào còn vương vấn trên môi anh, ánh đèn trong bếp hơi chói mắt, Diệp Lâm Tây bất giác nhắm mắt lại.
Âm thanh ái muội giữa môi và lưỡi vang lên bên tai khiến tâm trí cô thả lỏng. Toàn thân cô bị anh giữ chặt, rồi một luồng khí quen thuộc từ anh phả vào mặt cô, từng chút từng chút xâm chiếm, bao bọc lấy cô.
Nó khiến cô phát nghiện, trầm mê với nụ hôn này.
Một lúc lâu sau, khi cô được thả ra, toàn thân mềm mại, cô ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt ngập nước như sương.
Phó Cầm Hành nhìn cô: “Chúng là ta vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ.”
Anh đang nói đến vấn đề ngộ độc.
Diệp Lâm Tây kiên định nói: “Anh mơ đi nhé, chỉ có thể đồng cam, chứ không cộng khổ.”
Nhưng giọng nói của cô lại mềm mại như bông, không hề có chút đe dọa nào.
Diệp Lâm Tây lại nói: “Em sẽ không chịu một chút ấm ức, thiệt thòi nào, anh nghe rõ chưa?”
Phó Cẩm Hành cuối cùng cũng phải bật cười: “Nghe rõ rồi.”
Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, mà anh ngoan ngoãn nói ra ba từ vừa rồi lại khiến cô hài lòng một cách khó hiểu.
Bình luận facebook