Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5
Bàn tay Diệp Lâm Tây bị Phó Cẩm Hành nhè nhẹ nắm lấy, dưới cái nhìn của dì Trịnh, hai người cứ thế bước ra cửa, đi đến bên cạnh chiếc Bentley đang đậu bên ngoài. Tài xế đã đợi sẵn từ trước, lúc này thấy hai người bước ra liền nhanh chóng mở cửa xe. Diệp Lâm Tây lên xe trước, trong khi Phó Cẩm Hành lại bước lên từ phía cửa bên kia. Sau khi cả hai ổn định chỗ ngồi, tài xế lên xe lập tức khởi động máy. Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, khi cô hoàn hồn thì xe đã chạy ra khỏi sân của căn biệt thự.
Lúc đầu, không khí trong xe hết sức yên tĩnh. Tài xế đương nhiên không nói lời nào trong khi lái xe, người đàn ông bên cạnh lại càng ít nói, cho nên anh ta sẽ không chủ động mở lời. Về phần Diệp Lâm Tây, cô nhìn phong cảnh bên ngoài xe một lúc, kết quả là càng nhìn, cô lại càng tức giận. Chẳng được bao lâu, cô chủ động quay đầu lại, đưa hai ngón tay kéo lớp vải trên vai áo sơ mi của Phó Cẩm Hành, khiến người đàn ông đang cúi đầu xem điện thoại cũng phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
Phó Cẩm Hành nhìn cô nhưng không chủ động mở miệng. Tính cách Diệp Lâm Tây cũng không phải kiểu dễ dàng nhẫn nhịn, cái miệng nhỏ lập tức quay sang chất vấn: “Những lời anh nói lúc nãy là có ý gì, anh có biết như vậy rất ảnh hưởng đến danh dự của tôi không?”
Phó Cẩm Hành hơi nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Ảnh hưởng như thế nào?”
Thấy anh còn dám mạnh miệng, Diệp Lâm Tây lớn tiếng: “Sinh nhật anh mà lại phải cùng tôi đi xem Concert, để người khác biết được sẽ nghĩ như thế nào về tôi, chẳng phải sẽ nói tôi làm vợ mà không dịu dàng, không biết quan tâm đến chồng sao?”
Nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển vì thức giận của cô, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lúc này lại càng thêm sinh động. Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi nói chuyện, hương thơm nhẹ nhàng trên cơ thể cô từng chút từng chút một bay đến chóp mũi anh.
Chất lượng cuộc sống của Diệp Lâm Tây luôn toát ra hương vị của tiền bạc, ngay cả nước hoa cô chọn cũng vậy, không chỉ khiến Phó Cẩm Hành cảm thấy thải mái, mà còn có chút quyến rũ.
Phó Cẩm Hành đột nhiên bật ra một nụ cười khẽ: “Vì vậy, đây là lý do khiến em phải lén lút về nước?”
Sợ người khác dị nghị về mình vì đã bỏ mặc chồng, chạy đến xem buổi biểu diễn của tiểu Idol.
Diệp Lâm Tây bị đoán trúng tim đen, lúc này đành ngồi im không lên tiếng.
Con người cô quả thật quá ham hư vinh.
Rõ ràng quan hệ vợ chồng lạnh nhạt, hời hợt vẫn nhất định phải xây dựng hình ảnh ân ái chiều chuộng mỹ mãn. Cũng hết cách, Diệp Lâm Tây từ nhỏ đã quen nhận được ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị của người khác rồi. Trong khi mọi người vẫn vui vẻ với đôi giày Nike mới mua, thì cô đã mang trên chân đôi Chanel đính ngọc trai đến trường rồi. Cuộc sống của cô trong mắt người khác chính là sự hâm mộ dần dần dẫn đến đố kỵ, ghen ghét.
Vì vậy, cô không thể chấp nhận việc ai đó dùng giọng điệu mỉa mai để bàn tán dị nghị về cô, kiểu như: “Cái cô Diệp Lâm Tây kia dù có xinh đẹp đến đâu thì chồng cô ta cũng đâu có thích cô ta” hay là “Tôi đã nói rồi mà những cuộc hôn nhân vì lợi ích của hai gia tộc như thế này sẽ chẳng bao giờ có được kết thúc tốt đẹp” hoặc “Loại tiểu thư con nhà giàu kiểu này thì có gì đáng để ngưỡng mộ chứ, đến hôn nhân của chính bản thân mình cũng không được quyền tự do quyết định”.
Nói tóm lại, dù cô và Phó Cẩm Hành có giả tạo đến đâu, thì những người khác cũng không thể nói! Cô không muốn nghe dù chỉ là một lời.
Cô quay mặt nhìn ra bên ngoài, không thèm để ý đến anh ta, chỉ có điều im lặng được vài phút cô đột nhiên lại mở miệng hỏi: “Vậy tại sao anh lại theo tôi đến buổi Concert?”
Ngàn vạn lần cũng đừng có nói là vì cô nên mới đi đó nhé, cô chỉ sợ bản thân mình kiềm chế không nổi, rồi phun nước miếng lên đầy mặt anh ta như sao rơi luôn đó.
Phó Cẩm Hành: “Mọi người bên nhà không biết chuyện em về nước, vậy nên đã gọi điện cho tôi nói tôi qua bên đó ăn bữa cơm mừng sinh nhật.”
Cô! Đã! Biết! Rồi!
Cô chỉ là một công cụ để anh ta lợi dụng mà thôi.
Mặc dù Diệp Lâm Tây vẫn sử dụng anh như một công cụ để thể hiện tình cảm ân ái mỗi ngày, nhưng cô chính là không công bằng như vậy, mỗi khi anh ta làm điều đó, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng Diệp Lâm Tây luôn cảm thấy con người này thật sự rất kỳ quái. Anh ta là loại người có thể mắt thấy là rất xa lánh nhà họ Phó, nếu như không có ngoại hình giống hệt mẹ mình, Diệp Lâm Tây có lẽ sẽ thầm nghi ngờ rằng anh ta là đứa con ngoài dã thú được mang về từ bên ngoài.
Cũng như vào ngày sinh nhật, anh ta thà tình nguyện ở cùng cô vợ trên danh nghĩa này còn hơn là về nhà ăn cơm tối. Thế nhưng nghĩ lại thì Diệp Lâm Tây thấy rằng, các trưởng bối nhà họ Phó đều rất hiền lành, tốt bụng, bất kể là từ bà nội cho đến bố xem ra đều là người nhẹ nhàng, dễ gần. Trái ngược hoàn toàn, anh ta lại suốt ngày ôm bộ mặt lạnh lùng, cả người luôn như đeo một tấm biển cảnh báo “Đừng ai đến gần tôi” vậy.
Diệp Lâm Tây khẽ liếc nhìn anh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó hiểu. Nhất thời không biết nên đáng tiếc cho bố mẹ anh ta hay là đáng tiếc cho chính bản thân mình nữa. Dù sau thì sau tất cả người ở cùng với anh ta nốt phần đời còn lại cũng chính là cô.
*
Khi đến nơi diễn ra buổi Concert, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Phó Cẩm Hành đưa Diệp Lâm Tây đi ăn trước. Tuy nhiên, lúc này Diệp Lâm đang trong trạng thái hưng phấn, không có cảm giác thèm ăn. Lúc ở trong nhà hàng, cô còn tình cờ gặp một vài fans hâm mộ của Tề Tri Dật. Các cô nàng đang ngồi ở bàn bên cạnh, rất dễ nhận ra họ là fans nhờ bức chân dung hoạt hình của Tề Tri Dật trên chiếc túi họ mang theo.
Sau khi Diệp Lâm Tây liếc nhìn họ vài lần, Phó Cẩm Hành ở phía đối diện ngẩng đầu nhìn lên.
Cô đột nhiên nói: “Anh đừng có nói những lời tôi không thích nghe.”
Phó Cẩm Hành bị câu nói của cô chọc cười, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt thích thú: “Sao em biết được những lời tôi định nói em sẽ không thích nghe?”
Lại còn cần hỏi nữa à, chẳng phải là bởi vì miệng anh sẽ phun ra ngà voi* hay sao?
*Phép ẩn dụ về một người xấu sẽ không thể nói ra những điều tốt đẹp.
Diệp Lâm Tây âm thầm mắng nhiếc.
Nhưng vì hôm nay là sinh nhật anh ta, nên cô vẫn đành nhịn: “Nói đi, anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
“Điều này…” Phó Cẩm Hành chỉ nói ra hai từ, sau đó dừng lại, như thể cực kỳ khó tìm ra được từ ngữ thích hợp để diễn tả, sau vài giây, anh mới chậm rãi nói: “Thằng nhóc đó có điểm gì hấp dẫn được em vậy?”
Diệp Lâm Tây trợn trừng mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Anh mới là thằng nhóc thì có.
Cả nhà anh đều là nhóc con.
Chỉ là ngay một giây tiếp theo, cô chợt nhận ra: “Không phải anh đang ghen đó chứ?”
Cũng phải, có một cô vợ đẹp như hoa như ngọc thế này nhưng lại không thích anh, tối ngày mơ mộng đến tiểu thịt tươi trẻ đẹp kia, trong lòng cảm thấy hụt hẫng cũng là điều dễ hiểu. Nghĩ đến đây, Diệp Lâm Tây nhịn không được chống hay tai lên cằm, vẻ mặt cực kỳ thích thú.
Hôm nay, cô cố ý thay đổi kiểu tóc dài buông xõa hàng ngày thành kiểu buộc túm gọn gàng, trang điểm cũng đổi từ tinh tế cầu kỳ sang kiểu tươi sáng nhẹ nhàng, đến phấn mắt cũng dùng tone hồng phù hợp với mùa hè, bông hoa hồng quyến rũ đã biến thành cánh hoa đào mỏng manh, tinh khiết. Không chỉ có vẻ ngoài trẻ trung, hoạt bát mà còn bộc lộ vẻ đáng yêu hiếm có.
Cô chớp chớp đôi mắt: “Mặc dù người ta rất thích Dật Tể, nhưng địa vị của anh trong lòng người ta sẽ không bao giờ thay đổi.”
Với giọng nói đầy sự giả tạo như vậy, Phó Cẩm Hành đang gắp đồ ăn cũng không khỏi nhíu mày. Anh nhìn Diệp Lâm Tây, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang được hai bàn tay nâng lên, giống như loại động vật nhỏ thích ăn hạt thông nào đó, dễ thương một cách khó tả.
Phó Cẩm Hành: “Người ta là ai?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Thôi bỏ đi, coi như cô chưa nói gì.
*
Bỏ lại phía sau tình tiết đó, Diệp Lâm Tây đi đến nhà thi đấu nơi tổ chức Concert với tâm trạng hết sức vui vẻ. Bên ngoài có rất nhiều quầy hàng bày bán đủ thứ liên quan đến Tề Tri Dật ví dụ như: Đèn huỳnh quang, băng rôn, album ảnh, băng đô gắn đèn phát sáng. Đặc biệt là băng đô, hầu như mỗi người đều có một chiếc.
Khi Diệp Lâm Tây xuống xe, cô liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt. Để cô và Phó Cẩm Hành cùng nhau đeo cái đó sao? Mới nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình rồi.
Vừa đúng lúc bọn họ tới nơi cũng là lúc khán giả bắt đầu đi vào trong sân khấu. Vì vậy, họ đi theo đám đông, tiến vào nhà thi đấu. Khung cảnh ồn ào, nhưng không lộn xộn.
Hai người suôn sẻ tìm thấy vị trí của mình, vì là hàng đầu ghế đầu tiên mà.
Đặc biệt là ở mỗi vị trí ghế ngồi đều được Fandom chính thức của Tề Tri Dật chuẩn bị một chiếc gậy huỳnh quang, màu Fandom của Tề Tri Dật là màu trắng bạc. Có lẽ là muốn dành tặng cho cậu ấy một biển bạc khó quên trong ngày sinh nhật.
Diệp Lâm Tây cầm cây gậy lên, thích thú nhìn nó, nhưng quay sang lại thấy cây gậy huỳnh quang của Phó Cẩm Hành đang nằm dưới chân anh ta. Cô cố sức nhẫn nhịn, không nói một lời nào, kìm nén cơn tức giận.
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ, buổi Concert chính thức bắt đầu.
Khi Tề Tri Dật xuất hiện trên sân khấu, tiếng la hét của toàn bộ khán giả trên khán đài như muốn rung chuyển cả mái nhà.
Diệp Lâm Tây đang dò xét người đàn ông đứng bên cạnh mình, chỉ kiềm chế rụt rè vẫy vẫy cây gậy.
Chỉ có điều, trong buổi biểu diễn, Diệp Lâm Tây dần dần phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Bởi vì cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách sân khấu có có vài mét. Vậy nên cô có thể nhìn rất rõ ràng ánh mắt của Tề Tri Dật đang đứng trên sân khấu. Ban đầu, cô cho rằng đó là ảo giác của chính mình, bởi vì ánh mắt của Tề Tri Dật luôn nhìn về phía bên này. Đặc biệt là khi Tề Tri Dật hát một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, cậu ấy bước chầm chậm từ góc sân khấu đằng xa tiến lại gần phía cô, Diệp Lâm Tây ngước nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi trên sân khấu, trên trán đang lấm tấm những giọt mồ hôi. Cặp mắt đen nhánh nhẹ nhàng lướt qua cô, dường như mang theo một luồng điện.
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, Tề Tri Dật cũng cúi nhìn xuống dưới, bốn mắt đối diện nhau. Ngay sau đó, ánh mắt Tề Tri Dật rời đi, còn những người đang ngồi ở hai bên đều hướng hết về phía cô, như thể đang tìm xem người mà Tề Tri Dật vừa nhìn là ai.
Diệp Lâm Tây đột nhiên nắm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh: “Aaaaaaa, Tề Tri Dật của tôi đang nhìn tôi kìa.”
Cánh tay Phó Cẩm Hành bị cô nắm chặt, anh khẽ cau mày nhìn xuống bàn tay cô.
Diệp Lâm Tây cảm thấy cả người sôi trào vì vui sướng, đến nỗi cô không bận tâm đến công cụ đang bị cô ôm chặt lấy cánh tay đứng bên cạnh.
“Làm sao em biết được người mà cậu ta nhìn là em?”
Một câu thẳng thừng lạnh lùng của Phó Cẩm Hành, tuy là có muộn nhưng cũng đã nói rồi.
Có hai ảo tưởng lớn trong cuộc đời, đó là:
——Người con trai mà tôi yêu thầm cũng yêu tôi.
——Idol đang nhìn tôi.
Diệp Lâm Tây quay đầu lại: “Dựa vào góc nhìn của cậu ấy, thì chỉ có thể nhìn tôi hoặc anh, nhưng cậu ấy đương nhiên là không thèm nhìn anh rồi. Vì vậy, chắc chắn là đang nhìn tôi.”
Huống hồ, vẻ đẹp của cô sẽ vẫn tỏa sáng ngay cả trong bóng tối. Cô là ánh sáng, cô là dòng điện, cô là bóng đèn nhỏ thu hút Dật Tể.
Lúc này Diệp Lâm Tây lại quay đầu hướng lên sân khấu, hai tay ôm má: “Được Dật Tể của chúng ta nhìn chằm chằm thật là hạnh phúc.”
Phó Cẩm Hành nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đang vui vẻ của cô, khóe miệng hơi mím lại.
*
Trong lúc Tề Tri Dật vào trong thay trang phục biểu diễn, tiếng ồn ào dưới khán đài cũng dịu đi một chút.
Trong sự phấn khích tột độ, lúc này, Diệp Lâm Tây cũng yên lặng hơn, những người xung quanh đang bàn luận sôi nổi về màn biểu diễn vừa rồi, cô cũng nảy sinh ý định muốn tham gia một chút.
Vì vậy, cô huých nhẹ khửu tay lên người đàn ông đứng bên cạnh.
Phó Cẩm Hành quay lại nhìn cô.
Diệp Lâm Tây: “Vừa rồi không phải anh hỏi tôi rằng Tề Tri Dật có điểm gì khiến tôi yêu thích sao?”
Bất kể Phó Cẩm Hành có còn hứng thú với câu hỏi này hay không, cô vẫn bắt đầu nói.
“Anh không biết Dật Tể của chúng tôi đáng thương thế nào đâu, công ty đầu tiên của cậu ấy rất gian trá, lừa cậu ấy ký vào bản hợp đồng nô lệ, còn không cho cậu ấy debut. Công ty đã không cho cậu ấy ăn cơm lại còn bắt cậu ấy ngủ dưới tầng hầm. Ngay cả sau này tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng, cậu ấy cũng là dựa vào nỗ lực của chính bản thân mình. Công ty cũ của cậu ấy còn ra mặt đòi tiền khi cậu ấy nổi tiếng nữa.”
“Người khác tham gia dự án, công ty bỏ tiền bỏ sức, còn mua cả hot search. Còn Tề Tri Dật thì cái gì cũng không có.”
“Gia cảnh của Dật Tể không tốt, lăn lộn trong giới giải trí không có chỗ dựa dẫm, không có quan hệ, cậu ấy chỉ có chúng tôi thôi.”
Hai ảo tưởng lớn nhất của fans hâm mộ.
——Công ty đều là ma cà rồng hút máu.
——Idol chỉ có mình chúng ta làm chỗ dựa mà thôi.
Có lẽ do bị bầu không khí trong hội trường ảnh hưởng nên cô trở nên mẫn cảm hơn, khi nói đến chuyện kích động, mũi Diệp Lâm Tây còn sụt sịt, có một loại cảm xúc không thể nói nên lời.
Nếu bạn muốn làm người khác cảm động, thì bạn phải khiến chính bản thân mình cảm động trước đã.
Không hề nhận ra biểu cảm gì trên gương mặt tuấn tú của Phó Cầm Hành.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây ngẩng đầu lên, anh đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Câu này hình như là một lời an ủi.
Tận đáy lòng Diệp Lâm Tây có một chút cảm giác thoải mãn, người đàn ông chó chết này vẫn còn có lương tâm đó chứ.
Lại còn biết an ủi cô nữa.
Kết thúc buổi biểu diễn, mặc dù mọi người đã ra về nhưng họ vẫn đang đắm chìm trong không khí phấn khích.
Bởi vì có quá nhiều người nên Diệp Lâm Tây không vội rời đi.
Kết quả là người đàn ông bên cạnh lại đứng lên trước, anh trực tiếp vươn tay kéo Diệp Lâm Tây, dẫn cô đi về phía trước, chỉ là sau khi bước được hai bước, Diệp Lâm Tây phát hiện ra có gì đó không ổn.
Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Đó là hậu trường.”
Lối ra ở phía sau, mà bọn họ rõ ràng là đang đi về phía hậu trường.
Nhưng Phó Cẩm Hành không đáp lại, anh chỉ kéo cô về phía trước cho đến khi có hai người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện đứng chắn trước mặt họ, trông giống như nhân viên bảo vệ.
Khi nhìn thấy bọn họ, vốn dĩ cứ tưởng mình sẽ bị chăn lại, nào ngờ hai người vệ sĩ đó lại kính cẩn dẫn đường.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây cứ thế bị Phó Cẩm Hành kéo thẳng một mạch vào hậu trường.
Suốt dọc đường, cô miên man suy nghĩ. Hết hồi hộp đến vui mừng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra.
Chắc Chắn là Phó Cẩm Hành biết cô thích Tề Tri Dật nên mới cố tình đưa cô đến gặp thần tượng đây mà.
Bởi vì lối đi rất hẹp, mặc dù được Phó Cẩm Hành dắt tay, nhưng cô vẫn bị thụt lại phía sau một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông phía trước, vừa cao vừa rộng.
Trong lòng đột nhiên có chút tự hào.
Có vẻ như cô ấy thực sự nắm được kịch bản của nữ chính rồi, vẫn là cô vợ nhỏ của Tổng tài bá đạo. Bây giờ chẳng phải là Tổng tài bá đạo đang sắp xếp cuộc gặp gỡ cho cô vợ nhỏ với thần tượng của mình sao?
Vui quá!
Diệp Lâm Tây tự tin rằng Phó Cẩm Hành làm như vậy là vì đang muốn lấy lòng cô, trong lòng không khỏi vui mừng vì phát hiện rốt cuộc thì người đàn ông này vẫn có thể cứu chữa.
Trong hậu trường có rất nhiều người, vũ công, nhân viên, vệ sĩ, chỉ có Tề Tri Dật là không thấy.
Trong lúc Diệp Lâm Tây đang mông lung suy nghĩ, đột nhiên bức tường người phái trước được tản ra. Từ đầu kia của hành lang, Tề Tri Dật chầm chậm bước tới.
Trước khi cậu ấy đến gần, Phó Cẩm Hành đột nhiên tiến đến gần Diệp Lâm Tây, môi anh gần như chạm vào tai cô, khi anh nói hơi thở ấm áp tỏa ra bên tai.
Nóng bỏng, tê dại.
Diệp Lâm Tây giật mình rụt cổ lại, sau đó nghe thấy anh ta nói với giọng điệu cực kỳ xấu xa: “Tôi không chỉ có thể khiến cậu ta luôn luôn nhìn em, mà còn có thể bảo cậu ta gọi em là mợ út nữa cơ.”
Khi tiến lại gần, vành tai Diệp Lâm Tây bị anh ta làm cho tê dại. Vì vậy, đầu óc cũng có chút lơ đãng.
Thế nên, khi cô kịp nhận ra ý nghĩa của câu nói vừa rồi, thì Tề Tri Dật đã đi đến trước mặt bọn họ sau đó vui vẻ hét lên:
“Cậu út.”
Mợ út
Bàn tay Diệp Lâm Tây bị Phó Cẩm Hành nhè nhẹ nắm lấy, dưới cái nhìn của dì Trịnh, hai người cứ thế bước ra cửa, đi đến bên cạnh chiếc Bentley đang đậu bên ngoài. Tài xế đã đợi sẵn từ trước, lúc này thấy hai người bước ra liền nhanh chóng mở cửa xe. Diệp Lâm Tây lên xe trước, trong khi Phó Cẩm Hành lại bước lên từ phía cửa bên kia. Sau khi cả hai ổn định chỗ ngồi, tài xế lên xe lập tức khởi động máy. Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, khi cô hoàn hồn thì xe đã chạy ra khỏi sân của căn biệt thự.
Lúc đầu, không khí trong xe hết sức yên tĩnh. Tài xế đương nhiên không nói lời nào trong khi lái xe, người đàn ông bên cạnh lại càng ít nói, cho nên anh ta sẽ không chủ động mở lời. Về phần Diệp Lâm Tây, cô nhìn phong cảnh bên ngoài xe một lúc, kết quả là càng nhìn, cô lại càng tức giận. Chẳng được bao lâu, cô chủ động quay đầu lại, đưa hai ngón tay kéo lớp vải trên vai áo sơ mi của Phó Cẩm Hành, khiến người đàn ông đang cúi đầu xem điện thoại cũng phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
Phó Cẩm Hành nhìn cô nhưng không chủ động mở miệng. Tính cách Diệp Lâm Tây cũng không phải kiểu dễ dàng nhẫn nhịn, cái miệng nhỏ lập tức quay sang chất vấn: “Những lời anh nói lúc nãy là có ý gì, anh có biết như vậy rất ảnh hưởng đến danh dự của tôi không?”
Phó Cẩm Hành hơi nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Ảnh hưởng như thế nào?”
Thấy anh còn dám mạnh miệng, Diệp Lâm Tây lớn tiếng: “Sinh nhật anh mà lại phải cùng tôi đi xem Concert, để người khác biết được sẽ nghĩ như thế nào về tôi, chẳng phải sẽ nói tôi làm vợ mà không dịu dàng, không biết quan tâm đến chồng sao?”
Nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển vì thức giận của cô, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lúc này lại càng thêm sinh động. Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi nói chuyện, hương thơm nhẹ nhàng trên cơ thể cô từng chút từng chút một bay đến chóp mũi anh.
Chất lượng cuộc sống của Diệp Lâm Tây luôn toát ra hương vị của tiền bạc, ngay cả nước hoa cô chọn cũng vậy, không chỉ khiến Phó Cẩm Hành cảm thấy thải mái, mà còn có chút quyến rũ.
Phó Cẩm Hành đột nhiên bật ra một nụ cười khẽ: “Vì vậy, đây là lý do khiến em phải lén lút về nước?”
Sợ người khác dị nghị về mình vì đã bỏ mặc chồng, chạy đến xem buổi biểu diễn của tiểu Idol.
Diệp Lâm Tây bị đoán trúng tim đen, lúc này đành ngồi im không lên tiếng.
Con người cô quả thật quá ham hư vinh.
Rõ ràng quan hệ vợ chồng lạnh nhạt, hời hợt vẫn nhất định phải xây dựng hình ảnh ân ái chiều chuộng mỹ mãn. Cũng hết cách, Diệp Lâm Tây từ nhỏ đã quen nhận được ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị của người khác rồi. Trong khi mọi người vẫn vui vẻ với đôi giày Nike mới mua, thì cô đã mang trên chân đôi Chanel đính ngọc trai đến trường rồi. Cuộc sống của cô trong mắt người khác chính là sự hâm mộ dần dần dẫn đến đố kỵ, ghen ghét.
Vì vậy, cô không thể chấp nhận việc ai đó dùng giọng điệu mỉa mai để bàn tán dị nghị về cô, kiểu như: “Cái cô Diệp Lâm Tây kia dù có xinh đẹp đến đâu thì chồng cô ta cũng đâu có thích cô ta” hay là “Tôi đã nói rồi mà những cuộc hôn nhân vì lợi ích của hai gia tộc như thế này sẽ chẳng bao giờ có được kết thúc tốt đẹp” hoặc “Loại tiểu thư con nhà giàu kiểu này thì có gì đáng để ngưỡng mộ chứ, đến hôn nhân của chính bản thân mình cũng không được quyền tự do quyết định”.
Nói tóm lại, dù cô và Phó Cẩm Hành có giả tạo đến đâu, thì những người khác cũng không thể nói! Cô không muốn nghe dù chỉ là một lời.
Cô quay mặt nhìn ra bên ngoài, không thèm để ý đến anh ta, chỉ có điều im lặng được vài phút cô đột nhiên lại mở miệng hỏi: “Vậy tại sao anh lại theo tôi đến buổi Concert?”
Ngàn vạn lần cũng đừng có nói là vì cô nên mới đi đó nhé, cô chỉ sợ bản thân mình kiềm chế không nổi, rồi phun nước miếng lên đầy mặt anh ta như sao rơi luôn đó.
Phó Cẩm Hành: “Mọi người bên nhà không biết chuyện em về nước, vậy nên đã gọi điện cho tôi nói tôi qua bên đó ăn bữa cơm mừng sinh nhật.”
Cô! Đã! Biết! Rồi!
Cô chỉ là một công cụ để anh ta lợi dụng mà thôi.
Mặc dù Diệp Lâm Tây vẫn sử dụng anh như một công cụ để thể hiện tình cảm ân ái mỗi ngày, nhưng cô chính là không công bằng như vậy, mỗi khi anh ta làm điều đó, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng Diệp Lâm Tây luôn cảm thấy con người này thật sự rất kỳ quái. Anh ta là loại người có thể mắt thấy là rất xa lánh nhà họ Phó, nếu như không có ngoại hình giống hệt mẹ mình, Diệp Lâm Tây có lẽ sẽ thầm nghi ngờ rằng anh ta là đứa con ngoài dã thú được mang về từ bên ngoài.
Cũng như vào ngày sinh nhật, anh ta thà tình nguyện ở cùng cô vợ trên danh nghĩa này còn hơn là về nhà ăn cơm tối. Thế nhưng nghĩ lại thì Diệp Lâm Tây thấy rằng, các trưởng bối nhà họ Phó đều rất hiền lành, tốt bụng, bất kể là từ bà nội cho đến bố xem ra đều là người nhẹ nhàng, dễ gần. Trái ngược hoàn toàn, anh ta lại suốt ngày ôm bộ mặt lạnh lùng, cả người luôn như đeo một tấm biển cảnh báo “Đừng ai đến gần tôi” vậy.
Diệp Lâm Tây khẽ liếc nhìn anh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó hiểu. Nhất thời không biết nên đáng tiếc cho bố mẹ anh ta hay là đáng tiếc cho chính bản thân mình nữa. Dù sau thì sau tất cả người ở cùng với anh ta nốt phần đời còn lại cũng chính là cô.
*
Khi đến nơi diễn ra buổi Concert, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Phó Cẩm Hành đưa Diệp Lâm Tây đi ăn trước. Tuy nhiên, lúc này Diệp Lâm đang trong trạng thái hưng phấn, không có cảm giác thèm ăn. Lúc ở trong nhà hàng, cô còn tình cờ gặp một vài fans hâm mộ của Tề Tri Dật. Các cô nàng đang ngồi ở bàn bên cạnh, rất dễ nhận ra họ là fans nhờ bức chân dung hoạt hình của Tề Tri Dật trên chiếc túi họ mang theo.
Sau khi Diệp Lâm Tây liếc nhìn họ vài lần, Phó Cẩm Hành ở phía đối diện ngẩng đầu nhìn lên.
Cô đột nhiên nói: “Anh đừng có nói những lời tôi không thích nghe.”
Phó Cẩm Hành bị câu nói của cô chọc cười, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt thích thú: “Sao em biết được những lời tôi định nói em sẽ không thích nghe?”
Lại còn cần hỏi nữa à, chẳng phải là bởi vì miệng anh sẽ phun ra ngà voi* hay sao?
*Phép ẩn dụ về một người xấu sẽ không thể nói ra những điều tốt đẹp.
Diệp Lâm Tây âm thầm mắng nhiếc.
Nhưng vì hôm nay là sinh nhật anh ta, nên cô vẫn đành nhịn: “Nói đi, anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
“Điều này…” Phó Cẩm Hành chỉ nói ra hai từ, sau đó dừng lại, như thể cực kỳ khó tìm ra được từ ngữ thích hợp để diễn tả, sau vài giây, anh mới chậm rãi nói: “Thằng nhóc đó có điểm gì hấp dẫn được em vậy?”
Diệp Lâm Tây trợn trừng mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Anh mới là thằng nhóc thì có.
Cả nhà anh đều là nhóc con.
Chỉ là ngay một giây tiếp theo, cô chợt nhận ra: “Không phải anh đang ghen đó chứ?”
Cũng phải, có một cô vợ đẹp như hoa như ngọc thế này nhưng lại không thích anh, tối ngày mơ mộng đến tiểu thịt tươi trẻ đẹp kia, trong lòng cảm thấy hụt hẫng cũng là điều dễ hiểu. Nghĩ đến đây, Diệp Lâm Tây nhịn không được chống hay tai lên cằm, vẻ mặt cực kỳ thích thú.
Hôm nay, cô cố ý thay đổi kiểu tóc dài buông xõa hàng ngày thành kiểu buộc túm gọn gàng, trang điểm cũng đổi từ tinh tế cầu kỳ sang kiểu tươi sáng nhẹ nhàng, đến phấn mắt cũng dùng tone hồng phù hợp với mùa hè, bông hoa hồng quyến rũ đã biến thành cánh hoa đào mỏng manh, tinh khiết. Không chỉ có vẻ ngoài trẻ trung, hoạt bát mà còn bộc lộ vẻ đáng yêu hiếm có.
Cô chớp chớp đôi mắt: “Mặc dù người ta rất thích Dật Tể, nhưng địa vị của anh trong lòng người ta sẽ không bao giờ thay đổi.”
Với giọng nói đầy sự giả tạo như vậy, Phó Cẩm Hành đang gắp đồ ăn cũng không khỏi nhíu mày. Anh nhìn Diệp Lâm Tây, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang được hai bàn tay nâng lên, giống như loại động vật nhỏ thích ăn hạt thông nào đó, dễ thương một cách khó tả.
Phó Cẩm Hành: “Người ta là ai?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Thôi bỏ đi, coi như cô chưa nói gì.
*
Bỏ lại phía sau tình tiết đó, Diệp Lâm Tây đi đến nhà thi đấu nơi tổ chức Concert với tâm trạng hết sức vui vẻ. Bên ngoài có rất nhiều quầy hàng bày bán đủ thứ liên quan đến Tề Tri Dật ví dụ như: Đèn huỳnh quang, băng rôn, album ảnh, băng đô gắn đèn phát sáng. Đặc biệt là băng đô, hầu như mỗi người đều có một chiếc.
Khi Diệp Lâm Tây xuống xe, cô liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt. Để cô và Phó Cẩm Hành cùng nhau đeo cái đó sao? Mới nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình rồi.
Vừa đúng lúc bọn họ tới nơi cũng là lúc khán giả bắt đầu đi vào trong sân khấu. Vì vậy, họ đi theo đám đông, tiến vào nhà thi đấu. Khung cảnh ồn ào, nhưng không lộn xộn.
Hai người suôn sẻ tìm thấy vị trí của mình, vì là hàng đầu ghế đầu tiên mà.
Đặc biệt là ở mỗi vị trí ghế ngồi đều được Fandom chính thức của Tề Tri Dật chuẩn bị một chiếc gậy huỳnh quang, màu Fandom của Tề Tri Dật là màu trắng bạc. Có lẽ là muốn dành tặng cho cậu ấy một biển bạc khó quên trong ngày sinh nhật.
Diệp Lâm Tây cầm cây gậy lên, thích thú nhìn nó, nhưng quay sang lại thấy cây gậy huỳnh quang của Phó Cẩm Hành đang nằm dưới chân anh ta. Cô cố sức nhẫn nhịn, không nói một lời nào, kìm nén cơn tức giận.
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ, buổi Concert chính thức bắt đầu.
Khi Tề Tri Dật xuất hiện trên sân khấu, tiếng la hét của toàn bộ khán giả trên khán đài như muốn rung chuyển cả mái nhà.
Diệp Lâm Tây đang dò xét người đàn ông đứng bên cạnh mình, chỉ kiềm chế rụt rè vẫy vẫy cây gậy.
Chỉ có điều, trong buổi biểu diễn, Diệp Lâm Tây dần dần phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Bởi vì cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách sân khấu có có vài mét. Vậy nên cô có thể nhìn rất rõ ràng ánh mắt của Tề Tri Dật đang đứng trên sân khấu. Ban đầu, cô cho rằng đó là ảo giác của chính mình, bởi vì ánh mắt của Tề Tri Dật luôn nhìn về phía bên này. Đặc biệt là khi Tề Tri Dật hát một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, cậu ấy bước chầm chậm từ góc sân khấu đằng xa tiến lại gần phía cô, Diệp Lâm Tây ngước nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi trên sân khấu, trên trán đang lấm tấm những giọt mồ hôi. Cặp mắt đen nhánh nhẹ nhàng lướt qua cô, dường như mang theo một luồng điện.
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, Tề Tri Dật cũng cúi nhìn xuống dưới, bốn mắt đối diện nhau. Ngay sau đó, ánh mắt Tề Tri Dật rời đi, còn những người đang ngồi ở hai bên đều hướng hết về phía cô, như thể đang tìm xem người mà Tề Tri Dật vừa nhìn là ai.
Diệp Lâm Tây đột nhiên nắm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh: “Aaaaaaa, Tề Tri Dật của tôi đang nhìn tôi kìa.”
Cánh tay Phó Cẩm Hành bị cô nắm chặt, anh khẽ cau mày nhìn xuống bàn tay cô.
Diệp Lâm Tây cảm thấy cả người sôi trào vì vui sướng, đến nỗi cô không bận tâm đến công cụ đang bị cô ôm chặt lấy cánh tay đứng bên cạnh.
“Làm sao em biết được người mà cậu ta nhìn là em?”
Một câu thẳng thừng lạnh lùng của Phó Cẩm Hành, tuy là có muộn nhưng cũng đã nói rồi.
Có hai ảo tưởng lớn trong cuộc đời, đó là:
——Người con trai mà tôi yêu thầm cũng yêu tôi.
——Idol đang nhìn tôi.
Diệp Lâm Tây quay đầu lại: “Dựa vào góc nhìn của cậu ấy, thì chỉ có thể nhìn tôi hoặc anh, nhưng cậu ấy đương nhiên là không thèm nhìn anh rồi. Vì vậy, chắc chắn là đang nhìn tôi.”
Huống hồ, vẻ đẹp của cô sẽ vẫn tỏa sáng ngay cả trong bóng tối. Cô là ánh sáng, cô là dòng điện, cô là bóng đèn nhỏ thu hút Dật Tể.
Lúc này Diệp Lâm Tây lại quay đầu hướng lên sân khấu, hai tay ôm má: “Được Dật Tể của chúng ta nhìn chằm chằm thật là hạnh phúc.”
Phó Cẩm Hành nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đang vui vẻ của cô, khóe miệng hơi mím lại.
*
Trong lúc Tề Tri Dật vào trong thay trang phục biểu diễn, tiếng ồn ào dưới khán đài cũng dịu đi một chút.
Trong sự phấn khích tột độ, lúc này, Diệp Lâm Tây cũng yên lặng hơn, những người xung quanh đang bàn luận sôi nổi về màn biểu diễn vừa rồi, cô cũng nảy sinh ý định muốn tham gia một chút.
Vì vậy, cô huých nhẹ khửu tay lên người đàn ông đứng bên cạnh.
Phó Cẩm Hành quay lại nhìn cô.
Diệp Lâm Tây: “Vừa rồi không phải anh hỏi tôi rằng Tề Tri Dật có điểm gì khiến tôi yêu thích sao?”
Bất kể Phó Cẩm Hành có còn hứng thú với câu hỏi này hay không, cô vẫn bắt đầu nói.
“Anh không biết Dật Tể của chúng tôi đáng thương thế nào đâu, công ty đầu tiên của cậu ấy rất gian trá, lừa cậu ấy ký vào bản hợp đồng nô lệ, còn không cho cậu ấy debut. Công ty đã không cho cậu ấy ăn cơm lại còn bắt cậu ấy ngủ dưới tầng hầm. Ngay cả sau này tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng, cậu ấy cũng là dựa vào nỗ lực của chính bản thân mình. Công ty cũ của cậu ấy còn ra mặt đòi tiền khi cậu ấy nổi tiếng nữa.”
“Người khác tham gia dự án, công ty bỏ tiền bỏ sức, còn mua cả hot search. Còn Tề Tri Dật thì cái gì cũng không có.”
“Gia cảnh của Dật Tể không tốt, lăn lộn trong giới giải trí không có chỗ dựa dẫm, không có quan hệ, cậu ấy chỉ có chúng tôi thôi.”
Hai ảo tưởng lớn nhất của fans hâm mộ.
——Công ty đều là ma cà rồng hút máu.
——Idol chỉ có mình chúng ta làm chỗ dựa mà thôi.
Có lẽ do bị bầu không khí trong hội trường ảnh hưởng nên cô trở nên mẫn cảm hơn, khi nói đến chuyện kích động, mũi Diệp Lâm Tây còn sụt sịt, có một loại cảm xúc không thể nói nên lời.
Nếu bạn muốn làm người khác cảm động, thì bạn phải khiến chính bản thân mình cảm động trước đã.
Không hề nhận ra biểu cảm gì trên gương mặt tuấn tú của Phó Cầm Hành.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây ngẩng đầu lên, anh đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Câu này hình như là một lời an ủi.
Tận đáy lòng Diệp Lâm Tây có một chút cảm giác thoải mãn, người đàn ông chó chết này vẫn còn có lương tâm đó chứ.
Lại còn biết an ủi cô nữa.
Kết thúc buổi biểu diễn, mặc dù mọi người đã ra về nhưng họ vẫn đang đắm chìm trong không khí phấn khích.
Bởi vì có quá nhiều người nên Diệp Lâm Tây không vội rời đi.
Kết quả là người đàn ông bên cạnh lại đứng lên trước, anh trực tiếp vươn tay kéo Diệp Lâm Tây, dẫn cô đi về phía trước, chỉ là sau khi bước được hai bước, Diệp Lâm Tây phát hiện ra có gì đó không ổn.
Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Đó là hậu trường.”
Lối ra ở phía sau, mà bọn họ rõ ràng là đang đi về phía hậu trường.
Nhưng Phó Cẩm Hành không đáp lại, anh chỉ kéo cô về phía trước cho đến khi có hai người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện đứng chắn trước mặt họ, trông giống như nhân viên bảo vệ.
Khi nhìn thấy bọn họ, vốn dĩ cứ tưởng mình sẽ bị chăn lại, nào ngờ hai người vệ sĩ đó lại kính cẩn dẫn đường.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây cứ thế bị Phó Cẩm Hành kéo thẳng một mạch vào hậu trường.
Suốt dọc đường, cô miên man suy nghĩ. Hết hồi hộp đến vui mừng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra.
Chắc Chắn là Phó Cẩm Hành biết cô thích Tề Tri Dật nên mới cố tình đưa cô đến gặp thần tượng đây mà.
Bởi vì lối đi rất hẹp, mặc dù được Phó Cẩm Hành dắt tay, nhưng cô vẫn bị thụt lại phía sau một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông phía trước, vừa cao vừa rộng.
Trong lòng đột nhiên có chút tự hào.
Có vẻ như cô ấy thực sự nắm được kịch bản của nữ chính rồi, vẫn là cô vợ nhỏ của Tổng tài bá đạo. Bây giờ chẳng phải là Tổng tài bá đạo đang sắp xếp cuộc gặp gỡ cho cô vợ nhỏ với thần tượng của mình sao?
Vui quá!
Diệp Lâm Tây tự tin rằng Phó Cẩm Hành làm như vậy là vì đang muốn lấy lòng cô, trong lòng không khỏi vui mừng vì phát hiện rốt cuộc thì người đàn ông này vẫn có thể cứu chữa.
Trong hậu trường có rất nhiều người, vũ công, nhân viên, vệ sĩ, chỉ có Tề Tri Dật là không thấy.
Trong lúc Diệp Lâm Tây đang mông lung suy nghĩ, đột nhiên bức tường người phái trước được tản ra. Từ đầu kia của hành lang, Tề Tri Dật chầm chậm bước tới.
Trước khi cậu ấy đến gần, Phó Cẩm Hành đột nhiên tiến đến gần Diệp Lâm Tây, môi anh gần như chạm vào tai cô, khi anh nói hơi thở ấm áp tỏa ra bên tai.
Nóng bỏng, tê dại.
Diệp Lâm Tây giật mình rụt cổ lại, sau đó nghe thấy anh ta nói với giọng điệu cực kỳ xấu xa: “Tôi không chỉ có thể khiến cậu ta luôn luôn nhìn em, mà còn có thể bảo cậu ta gọi em là mợ út nữa cơ.”
Khi tiến lại gần, vành tai Diệp Lâm Tây bị anh ta làm cho tê dại. Vì vậy, đầu óc cũng có chút lơ đãng.
Thế nên, khi cô kịp nhận ra ý nghĩa của câu nói vừa rồi, thì Tề Tri Dật đã đi đến trước mặt bọn họ sau đó vui vẻ hét lên:
“Cậu út.”
Mợ út
Bình luận facebook