Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Lâm Tri Vi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô mơ mơ màng màng mò mẫm tìm điện thoại nhìn thử, nhìn xong cô không còn buồn ngủ chút nào nữa.
Tám giờ!
Rõ ràng tối hôm qua cô đã đặt đồng hồ sáu giờ, định thức dậy nấu mì trường thọ cho Lục Tinh Hàn. Cuối cùng không những kế hoạch tan thành mây khói mà còn muộn những hai tiếng đồng hồ.
Cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, vuốt lại mái tóc rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.
Căn nhà không lớn lắm, tất cả các cửa phòng đều yên tĩnh mở ra, rõ ràng là không có ai.
Lâm Tri Vi cúi đầu, vò lộn xộn mái tóc dài vừa sửa lại, chán nản ngã ra sô pha. Trên bàn trà có một mảnh giấy ghi chú mỏng bị động tác của cô làm thổi bay lên rồi rơi xuống đất.
Cô cúi người nhặt lên, phía trên là nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc: “Mặc dù em tự tiện sửa lại đồng hồ báo thức nhưng chắc chắn chị sẽ không nỡ mắng em. Em đi học đây, mong lần sau gặp chị.”
Phía dưới còn có chữ ký, chỉ hai chữ, viết hết sức ngay ngắn “nhóc con”.
Lâm Tri Vi vừa bực vừa buồn cười, hai chữ cuối cùng này đúng là tinh hoa, làm bộ dáng dán sát vào người cô cười đùa đáng yêu của cậu hiện lên rõ ràng trước mắt.
Khoan đã, không đúng…
Đột nhiên nụ cười của cô tắt ngầm, nhớ tới chuyện gì đó, cô vội vàng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, cầm chiếc điện thoại bên cạnh chiếc gối lên. Hoàn mỹ không chút tì vết, là điện thoại mới, cô ấn mở màn hình, không thiếu những dữ liệu mà cô cần có.
“Lục Tinh Hàn, em thật là…” Lâm Tri Vi cắn môi, khóe mắt cay cay. Cô lập tức gọi điện thoại cho cậu nhưng lại nhớ ra bây giờ vẫn đang là giờ học nên lại vội vàng dập máy.
Điện thoại lạnh lẽo trong tay cô dần dần nóng lên.
Lâm Tri Vi ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài ấn vào giữa hai đầu chân mày. Cô chuyển qua gọi điện cho Hà Vãn: “Chị Vãn, em muốn ở lại thêm một ngày nữa, hôm nay không có em được không?”
Ống nghe truyền đến tiếng giày cao gót lanh lảnh mạnh mẽ của Hà Vãn, cô ấy thở gấp nói: “Bé cưng à, bây giờ chị phải chạy hết lầu trên lầu dưới, không có em thật sự không được. Sếp sốt ruột đến mức cứ thúc giục mãi, nói ra thì cũng là vì tối qua, ngôi sao kia làm tất cả khán giả kinh ngạc, người ta cũng biết tới chúng ta, nếu không làm sao có thể bận như vậy được.”
Lâm Tri Vi khịt khịt mũi, biết rằng không thể chờ đến khi Lục Tinh Hàn tan học: “Thôi vậy, bây giờ em sẽ xuất phát.”
“Chị tới sân bay đón em.”
Lúc máy bay cất cánh đúng vào giờ tan học, cô gọi điện lại lần nữa nhưng Lục Tinh Hàn không bắt máy, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nhắc nhở cô, cô đành phải tắt điện thoại đi.
Không phải là Lục Tinh Hàn không muốn bắt máy mà cậu đang ở trên xe rất đông người, bên cạnh toàn là những hành khách lên xuống xe giữa đường.
Một khi bắt máy, chắc chắn Lâm Tri Vi nhất định sẽ phát hiện ra, lời nói dối có hoàn chỉnh thế nào cũng vô dụng.
Gần hai tiếng sau, tàu cao tốc đến trạm cuối cùng, cậu xuôi theo dòng người ồn ào hỗn loạn về phía cửa ra.
Đi qua cánh cửa kính, người ra vào trạm đông như thủy triều dâng cao, càng ngày càng xô đẩy chen chúc, nhưng có một bóng người mặc áo khoác đỏ vô cùng nói bật, giơ tấm bảng lớn nhảy xuống, khiến mọi người xung quanh đều quay ra nhìn.
Anh ta híp đôi mắt như ra đa, định vị chuẩn xác vị trí của Lục Tinh Hàn, thân thể ục ịch cực kỳ linh hoạt, bước lớn bước nhỏ đi tới, vỗ một cái trên lưng cậu: “Đã nói để tôi thanh toán tiền vé máy bay cho cậu mà! Ngồi tàu hỏa làm gì, không sợ chen chúc chật chội sao?”
Lục Tinh Hàn né tránh, ánh nắng buổi sáng đang chiếu xuống khuôn mặt vô tình thiếu niên, giọng điệu thản nhiên: “Tiết kiệm tiền.”
“Ai ui, sau khi ký hợp đồng xong, tôi phải sửa cái tật xấu lòng dạ hẹp hòi này của cậu đầu tiên.” Anh ta không so đo với thái độ của Lục Tinh Hàn mà vẫn nhiệt tình: “Đi thôi, lên xe, đến công ty.”
Người đàn ông này tên Viên Mạnh, là người đại điện của giải trí Tinh Hỏa, từ tháng trước đã bắt đầu lót dép ngóng chờ ở những học viện âm nhạc lớn tổ chức kỳ thi nghệ thuật. Anh ta vô cùng kinh ngạc trước khả năng của Lục Tinh Hàn, bám riết mãi không buông, vất vả lắm mới cướp được về tay, hiện giờ trong đầu anh ta chỉ toàn suy nghĩ tới những kế hoạch bồi dưỡng.
Quãng đường từ trạm tàu cao tốc đến Giải trí Tinh Hỏa rất ngắn, đây là lần thứ hai Lục Tinh Hàn đến đây, không có gì để tò mò cả, cậu và Viên Mạnh đi thang máy lên thẳng bên trên.
Tấm kính lớn trong thang máy soi một lượt từ đầu tới chân, phản chiếu vóc người cao ráo của Lục Tinh Hàn, eo thon chân dài, vẻ mặt trẻ trung, da trắng mặt đẹp. Vẻ đẹp này về sau nhất định vượt qua được cả những ngôi sao hạng một, Viên Mạnh càng nhìn càng hài lòng, hưng phấn xoa xoa tay.
Tới cửa phòng sếp, Viên Mạnh nhỏ giọng dặn dò Lục Tinh Hàn: “Thái độ tốt một chút, cười một cái cho tôi xem.”
Lục Tinh Hàn liếc anh ta một cái: “Tôi không phải tới đây để bán nụ cười.”
“Cậu, thằng nhóc này…” Viên Mạnh xoa eo, không còn cách nào khác nên chỉ biết xua tay: “Nói trước nhé, là ba người trong nhóm các cậu cùng ra mắt, nếu cậu không nghe lời, đắc tội với sếp, sau này tất cả tài nguyên tốt đều sẽ dành cho bạn cậu, xem tới lúc đó cậu sẽ làm gì. Cậu có muốn nhanh chóng nổi tiếng không?”
Lục Tinh Hàn nghiến chặt hàm dưới, không nói gì, Viên Mạnh biết cậu đã nghe lọt tai, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn chút mới gõ cửa bước vào.
Sếp là một người đàn ông trung niên, ngoại trừ đầu hơi hói, dáng vẻ cũng coi như đàng hoàng, cũng có khí thế của cấp trên. Ông ta quơ quơ tay, kêu Lục Tinh Hàn ngồi xuống: “Có thể ký rồi chứ?”
Viên Mạnh trả lời giúp cậu: “Có thể có thể, vừa đủ mười tám.”
Ông chủ gõ tay lên bàn, hứng thú đánh giá cậu từ đầu đến chân: “Cậu đã xem qua hợp đồng, ngoại trừ những điều đó, các nghệ sĩ từng ký hợp đồng, tôi đều cho phép thêm vào một điều kiện, cậu nói thử đi?”
Viên Mạnh vội vàng vỗ vai của Lục Tinh Hàn, ý muốn cậu tranh thủ giành lấy lợi ích cho mình.
Lục Tinh Hàn trả lời không chút do dự: “Cho dù là tình huống gì, tôi cũng không chấp nhận bị ghép đôi vào những tin lá cải.”
Sếp giật mình, Viên Mạnh lo lắng đến mức muốn đập đầu vào tường, định xoay chuyển tình hình: “Thằng nhóc này còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hết chuyện trong giới này, ông để cậu ta nói lại lần nữa…”
“Vẫn là điều này.” Lục Tinh Hàn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì: “Được thì tôi ký ngay.”
Sau một hồi, sếp dựa lưng vào ghế, trong mắt ngập tràn ý cười, ông ta nhìn cậu: “Được, chỉ sợ sau này cơ hội tới, cậu lại đến cầu xin tôi thay đổi quyết định ngày hôm nay.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Lục Tinh Hàn bị Viên Mạnh cằn nhằn đến mức lỗ tai sắp mọc kén, cậu không nhịn được nữa mới nói: “Anh Viên, chỉ cần không chạm vào giới hạn của tôi, những chuyện khác tôi đều phối hợp.”
Cuối cùng Viên Mạnh cũng nghe được một câu hài lòng, nỗi lo âu trong bụng trong nhất thời biến mất hơn một nửa. Viên Mạnh xoay người dẫn cậu xuống lầu, đi tới phòng tài vụ nhận phong bì: “Công ty sẽ thanh toán toàn bộ giá vé máy bay cho cậu, nếu cậu muốn ngồi tàu cao tốc để tiết kiệm tiền thì số chênh lệch sẽ là của cậu. Đối diện có một trung tâm thương mại, buổi trưa qua đó ăn gì ngon một chút, buổi chiều đi gặp mặt các thành viên trong nhóm.”
Rất nhiều người cùng đứng chờ thang máy, Lục Tinh Hàn không muốn chen chúc, khi đi bộ xuống lầu, cậu lấy ra số tiền Viên Mạnh đã đưa, gộp chung với số tiền lén ra ngoài làm công kiếm được, nhét chung vào phong bì rồi mới đi ra khỏi chiếc cửa kính xoay tròn.
Viên Mạnh nói trung tâm thương mại ở đối diện đường lớn, tấm biển quảng cáo trang sức và các sản phẩm xa xỉ phía trên tòa nhà được chiếu đèn sáng rực rỡ, những khuôn mặt chỉnh sửa kỹ càng trên đó đều là những ngôi sao hàng đầu.
Màn hình LED to ở chính giữa đang chiếu đoạn phim sau hậu trường của buổi liên hoan phim tối hôm qua.
Vốn dĩ Lục Tinh Hàn cũng không để ý đến nhưng đến khi đứng cạnh vạch trắng đợi đèn xanh, cậu chợt nghe được một giọng nói quen thuộc, rất ngắn, rất nhỏ vang lên trong đám đông và ngã tư đường ồn ào giữa trưa, ngoại trừ cậu, không ai chú ý đến nó cả.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên màn hình đang chiếu chính xác là cảnh một ngôi sao nào đó đang thay trang phục, trang điểm trong khách sạn. Cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của người thợ trang điểm đang đứng đối diện với ngôi sao kia, nhẹ nhàng mà chuyên nghiệp. Cô mỉm cười, buộc chặt dây thắt lưng cho cô ta rồi nói: “Đừng sợ, không làm cô đau đâu.”
Đã ba bốn tốp người đứng bên cạnh sang được đường bên kia rồi, Lục Tinh Hàn vẫn ngẩng đầu lên nhìn, xác định Lâm Tri Vi sẽ không xuất hiện lần nữa thì cậu mới thu hồi ánh mắt, sải bước đi, đi vài bước đã qua tới bên kia.
Cậu cất tiền, chọn một quán cơm nhỏ trên con đường chật hẹp bên cạnh, mười phút cậu đã giải quyết xong tô mỳ nước có giá rẻ nhất, ăn xong cậu đeo ba lô lên vai, ra ngoài cửa rồi rẽ vào trung tâm thương mại.
Tầng ba của trung tâm thương mại có các tiệm bán đồ trang sức dễ thương, hai tay Lục Tinh Hàn đút túi, cậu đi giữa vô số những món trang sức đa dạng bên trong, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh cậu vô cùng nhỏ nhắn, cô gái đỏ mặt hỏi: “Anh cần gì ạ?”
Cậu nhìn đủ loại dây cột tóc treo trên tường, rồi đưa tay chỉ hai cái trong số đó.
Nhân viên cửa hàng lần lượt lấy xuống đưa cho cậu, vừa nhiệt tình vừa ngưỡng mộ hỏi: “Anh tặng bạn gái sao? Hai món này đều là hàng mới của mùa xuân, thích hợp nhất với các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.”
Anh đẹp trai này nhìn có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi, bạn gái nhất định là một đàn em.
Lục Tinh Hàn sờ thử chất liệu của dây cột tóc, so sánh với cái mà Lâm Tri Vi đang dùng, cậu cũng không biết có tốt hơn hay không. Đôi mắt cậu dịu dàng đi rất nhiều: “Tôi lấy hai cái này, gói lại giúp tôi.”
“Tổng cộng của anh là 420 tệ, xin hỏi anh trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Lục Tinh Hàn lấy phong bì ra: “Tiền mặt.”
Cậu cảm thấy vô cùng hài lòng khi cầm chiếc túi nhỏ nhẹ tênh được đổi bằng một khoản tiền không nhỏ. Khi chuẩn bị quay về công ty thì Lâm Tri Vi gọi điện tới.
“Em tan học rồi chứ?”
Giọng nói của Lục Tinh Hàn thoải mái “vâng” một tiếng: “Em mới ăn cơm trưa xong.”
Cô hỏi: “Em ăn cái gì?”
“Sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên.” Cảm thấy vẫn chưa đủ lắm, cậu tiếp tục bổ sung thêm: “Thêm một chén canh thịt viên.”
Cô lại hỏi: “Tiếng nhạc bên chỗ em là ở đâu ra vậy?”
Là tiếng nhạc trong trung tâm thương mại, Lục Tinh Hàn bình tĩnh nói dối cô: “Căn tin mở đấy ạ.”
Cậu không dám nói chuyện chuyện mình tới giải trí Tinh Hỏa ký hợp đồng cho Lâm Tri Vi biết.
Lần này không giống với kỳ thi nghệ thuật, kỳ thi nghệ thuật rất được quan tâm, ảnh chụp lén đều bị đăng tùy tiện lên mạng, tỷ lệ cô nhìn thấy rất cao, nhưng chuyện ký hợp đồng với công ty thì đến khi nổi tiếng để cô phát hiện ra cũng phải đã mấy tháng rồi. Thời gian đó đủ để cậu nghĩ xong cách giải thích với cô.
Nếu bây giờ bị lộ tẩy…
Nghĩ đến vẻ mặt tức giận và thất vọng của Lâm Tri Vi, lưng cậu căng cứng, cảm thấy chắc chắn 18 tuổi sẽ là dấu chấm hết đáng thương cho sinh mạng của mình.
Lâm Tri Vi vừa xuống máy bay, tiếng người xung quanh ồn ào, nhưng giọng nói trong ống nghe vẫn rõ ràng như trước, nghĩ đến Lục Tinh Hàn có lẽ đang dùng chiếc điện thoại cũ lẫn tạp âm kia, trong lòng lập tức buồn phiền: “Hôm nay em đi ăn với bạn món gì ngon một chút, đừng tiết kiệm tiền, tháng sau chị sẽ gửi tiền sinh hoạt cho em, về phần điện thoại...” Cô không cho cậu từ chối: “Lần sau sẽ đổi lại.”
Dù bây giờ cách nhau khá xa, khóe môi Lục Tinh Hàn vẫn cong lên, xấu xa nói: “Không… Đổi…”
Lâm Tri Vi tức đến bật cười, xa xa nhìn thấy Hà Vãn đang vẫy tay với cô, cô nói vội với Lục Tinh Hàn: “Chị bận đi trước, chờ gặp lại sẽ chỉnh đốn em sau.”
Hà Vãn đi giày cao gót, bước đi như bay, cô ấy kéo tay Lâm Tri Vi, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Bận muốn chết luôn!”
Lâm Tri Vi đi theo cô ấy ra khỏi sân bay, ngồi vào ghế phụ lái: “Vì ngôi sao kia trở mình thành công sao?”
Hà Vãn đánh tay lái, liên tục thở dài: “Không chỉ vì chuyện này, hôm nay nhóm nhạc nam “Mười tám” vừa xác định xong thành viên, sắp chụp ảnh tuyên truyền lần thứ nhất, chờ chúng ta cho ra tạo hình. Cũng chẳng còn cách nào khác, những công việc khác chỉ có thể nhét vào hai ngày này.”
Sau đó Hà Vãn nói nhỏ thần bí: “Nhưng… Nghe nói trong nhóm đều là các em trai cực kỳ đẹp trai!”
Ánh mặt trời giữa trưa chói chang, xuyên qua kính xe chiếu lên phần nhũ lóe sáng trên mặt Lâm Tri Vi, những tia sáng nhạt nhòa di chuyển nhẹ nhàng trên làn da trắng sứ, khiến người ta muốn đưa tay ra phủi nhẹ.
Cô cười nói: “Chị Vãn, lòng tham của chị vẫn không tắt nhỉ?”
Hà Vãn coi cô thành cảnh đẹp vui tai vui mắt, nhìn đến say sưa thích thú, nhận xét lấp lửng: “Người đẹp đúng là báu vật của nhân gian, ai nhìn cũng thấy yêu.”
Lâm Tri Vi từ chối cho ý kiến, cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Trong giới giải trí, những cậu em xinh trai cô đã gặp quá nhiều, nhưng cho dù đẹp cỡ nào, thì làm sao có thể so sánh với nhóc con họ Lục ngoan ngoãn đang đi học của cô được chứ.
Tám giờ!
Rõ ràng tối hôm qua cô đã đặt đồng hồ sáu giờ, định thức dậy nấu mì trường thọ cho Lục Tinh Hàn. Cuối cùng không những kế hoạch tan thành mây khói mà còn muộn những hai tiếng đồng hồ.
Cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, vuốt lại mái tóc rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.
Căn nhà không lớn lắm, tất cả các cửa phòng đều yên tĩnh mở ra, rõ ràng là không có ai.
Lâm Tri Vi cúi đầu, vò lộn xộn mái tóc dài vừa sửa lại, chán nản ngã ra sô pha. Trên bàn trà có một mảnh giấy ghi chú mỏng bị động tác của cô làm thổi bay lên rồi rơi xuống đất.
Cô cúi người nhặt lên, phía trên là nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc: “Mặc dù em tự tiện sửa lại đồng hồ báo thức nhưng chắc chắn chị sẽ không nỡ mắng em. Em đi học đây, mong lần sau gặp chị.”
Phía dưới còn có chữ ký, chỉ hai chữ, viết hết sức ngay ngắn “nhóc con”.
Lâm Tri Vi vừa bực vừa buồn cười, hai chữ cuối cùng này đúng là tinh hoa, làm bộ dáng dán sát vào người cô cười đùa đáng yêu của cậu hiện lên rõ ràng trước mắt.
Khoan đã, không đúng…
Đột nhiên nụ cười của cô tắt ngầm, nhớ tới chuyện gì đó, cô vội vàng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, cầm chiếc điện thoại bên cạnh chiếc gối lên. Hoàn mỹ không chút tì vết, là điện thoại mới, cô ấn mở màn hình, không thiếu những dữ liệu mà cô cần có.
“Lục Tinh Hàn, em thật là…” Lâm Tri Vi cắn môi, khóe mắt cay cay. Cô lập tức gọi điện thoại cho cậu nhưng lại nhớ ra bây giờ vẫn đang là giờ học nên lại vội vàng dập máy.
Điện thoại lạnh lẽo trong tay cô dần dần nóng lên.
Lâm Tri Vi ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài ấn vào giữa hai đầu chân mày. Cô chuyển qua gọi điện cho Hà Vãn: “Chị Vãn, em muốn ở lại thêm một ngày nữa, hôm nay không có em được không?”
Ống nghe truyền đến tiếng giày cao gót lanh lảnh mạnh mẽ của Hà Vãn, cô ấy thở gấp nói: “Bé cưng à, bây giờ chị phải chạy hết lầu trên lầu dưới, không có em thật sự không được. Sếp sốt ruột đến mức cứ thúc giục mãi, nói ra thì cũng là vì tối qua, ngôi sao kia làm tất cả khán giả kinh ngạc, người ta cũng biết tới chúng ta, nếu không làm sao có thể bận như vậy được.”
Lâm Tri Vi khịt khịt mũi, biết rằng không thể chờ đến khi Lục Tinh Hàn tan học: “Thôi vậy, bây giờ em sẽ xuất phát.”
“Chị tới sân bay đón em.”
Lúc máy bay cất cánh đúng vào giờ tan học, cô gọi điện lại lần nữa nhưng Lục Tinh Hàn không bắt máy, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nhắc nhở cô, cô đành phải tắt điện thoại đi.
Không phải là Lục Tinh Hàn không muốn bắt máy mà cậu đang ở trên xe rất đông người, bên cạnh toàn là những hành khách lên xuống xe giữa đường.
Một khi bắt máy, chắc chắn Lâm Tri Vi nhất định sẽ phát hiện ra, lời nói dối có hoàn chỉnh thế nào cũng vô dụng.
Gần hai tiếng sau, tàu cao tốc đến trạm cuối cùng, cậu xuôi theo dòng người ồn ào hỗn loạn về phía cửa ra.
Đi qua cánh cửa kính, người ra vào trạm đông như thủy triều dâng cao, càng ngày càng xô đẩy chen chúc, nhưng có một bóng người mặc áo khoác đỏ vô cùng nói bật, giơ tấm bảng lớn nhảy xuống, khiến mọi người xung quanh đều quay ra nhìn.
Anh ta híp đôi mắt như ra đa, định vị chuẩn xác vị trí của Lục Tinh Hàn, thân thể ục ịch cực kỳ linh hoạt, bước lớn bước nhỏ đi tới, vỗ một cái trên lưng cậu: “Đã nói để tôi thanh toán tiền vé máy bay cho cậu mà! Ngồi tàu hỏa làm gì, không sợ chen chúc chật chội sao?”
Lục Tinh Hàn né tránh, ánh nắng buổi sáng đang chiếu xuống khuôn mặt vô tình thiếu niên, giọng điệu thản nhiên: “Tiết kiệm tiền.”
“Ai ui, sau khi ký hợp đồng xong, tôi phải sửa cái tật xấu lòng dạ hẹp hòi này của cậu đầu tiên.” Anh ta không so đo với thái độ của Lục Tinh Hàn mà vẫn nhiệt tình: “Đi thôi, lên xe, đến công ty.”
Người đàn ông này tên Viên Mạnh, là người đại điện của giải trí Tinh Hỏa, từ tháng trước đã bắt đầu lót dép ngóng chờ ở những học viện âm nhạc lớn tổ chức kỳ thi nghệ thuật. Anh ta vô cùng kinh ngạc trước khả năng của Lục Tinh Hàn, bám riết mãi không buông, vất vả lắm mới cướp được về tay, hiện giờ trong đầu anh ta chỉ toàn suy nghĩ tới những kế hoạch bồi dưỡng.
Quãng đường từ trạm tàu cao tốc đến Giải trí Tinh Hỏa rất ngắn, đây là lần thứ hai Lục Tinh Hàn đến đây, không có gì để tò mò cả, cậu và Viên Mạnh đi thang máy lên thẳng bên trên.
Tấm kính lớn trong thang máy soi một lượt từ đầu tới chân, phản chiếu vóc người cao ráo của Lục Tinh Hàn, eo thon chân dài, vẻ mặt trẻ trung, da trắng mặt đẹp. Vẻ đẹp này về sau nhất định vượt qua được cả những ngôi sao hạng một, Viên Mạnh càng nhìn càng hài lòng, hưng phấn xoa xoa tay.
Tới cửa phòng sếp, Viên Mạnh nhỏ giọng dặn dò Lục Tinh Hàn: “Thái độ tốt một chút, cười một cái cho tôi xem.”
Lục Tinh Hàn liếc anh ta một cái: “Tôi không phải tới đây để bán nụ cười.”
“Cậu, thằng nhóc này…” Viên Mạnh xoa eo, không còn cách nào khác nên chỉ biết xua tay: “Nói trước nhé, là ba người trong nhóm các cậu cùng ra mắt, nếu cậu không nghe lời, đắc tội với sếp, sau này tất cả tài nguyên tốt đều sẽ dành cho bạn cậu, xem tới lúc đó cậu sẽ làm gì. Cậu có muốn nhanh chóng nổi tiếng không?”
Lục Tinh Hàn nghiến chặt hàm dưới, không nói gì, Viên Mạnh biết cậu đã nghe lọt tai, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn chút mới gõ cửa bước vào.
Sếp là một người đàn ông trung niên, ngoại trừ đầu hơi hói, dáng vẻ cũng coi như đàng hoàng, cũng có khí thế của cấp trên. Ông ta quơ quơ tay, kêu Lục Tinh Hàn ngồi xuống: “Có thể ký rồi chứ?”
Viên Mạnh trả lời giúp cậu: “Có thể có thể, vừa đủ mười tám.”
Ông chủ gõ tay lên bàn, hứng thú đánh giá cậu từ đầu đến chân: “Cậu đã xem qua hợp đồng, ngoại trừ những điều đó, các nghệ sĩ từng ký hợp đồng, tôi đều cho phép thêm vào một điều kiện, cậu nói thử đi?”
Viên Mạnh vội vàng vỗ vai của Lục Tinh Hàn, ý muốn cậu tranh thủ giành lấy lợi ích cho mình.
Lục Tinh Hàn trả lời không chút do dự: “Cho dù là tình huống gì, tôi cũng không chấp nhận bị ghép đôi vào những tin lá cải.”
Sếp giật mình, Viên Mạnh lo lắng đến mức muốn đập đầu vào tường, định xoay chuyển tình hình: “Thằng nhóc này còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hết chuyện trong giới này, ông để cậu ta nói lại lần nữa…”
“Vẫn là điều này.” Lục Tinh Hàn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì: “Được thì tôi ký ngay.”
Sau một hồi, sếp dựa lưng vào ghế, trong mắt ngập tràn ý cười, ông ta nhìn cậu: “Được, chỉ sợ sau này cơ hội tới, cậu lại đến cầu xin tôi thay đổi quyết định ngày hôm nay.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Lục Tinh Hàn bị Viên Mạnh cằn nhằn đến mức lỗ tai sắp mọc kén, cậu không nhịn được nữa mới nói: “Anh Viên, chỉ cần không chạm vào giới hạn của tôi, những chuyện khác tôi đều phối hợp.”
Cuối cùng Viên Mạnh cũng nghe được một câu hài lòng, nỗi lo âu trong bụng trong nhất thời biến mất hơn một nửa. Viên Mạnh xoay người dẫn cậu xuống lầu, đi tới phòng tài vụ nhận phong bì: “Công ty sẽ thanh toán toàn bộ giá vé máy bay cho cậu, nếu cậu muốn ngồi tàu cao tốc để tiết kiệm tiền thì số chênh lệch sẽ là của cậu. Đối diện có một trung tâm thương mại, buổi trưa qua đó ăn gì ngon một chút, buổi chiều đi gặp mặt các thành viên trong nhóm.”
Rất nhiều người cùng đứng chờ thang máy, Lục Tinh Hàn không muốn chen chúc, khi đi bộ xuống lầu, cậu lấy ra số tiền Viên Mạnh đã đưa, gộp chung với số tiền lén ra ngoài làm công kiếm được, nhét chung vào phong bì rồi mới đi ra khỏi chiếc cửa kính xoay tròn.
Viên Mạnh nói trung tâm thương mại ở đối diện đường lớn, tấm biển quảng cáo trang sức và các sản phẩm xa xỉ phía trên tòa nhà được chiếu đèn sáng rực rỡ, những khuôn mặt chỉnh sửa kỹ càng trên đó đều là những ngôi sao hàng đầu.
Màn hình LED to ở chính giữa đang chiếu đoạn phim sau hậu trường của buổi liên hoan phim tối hôm qua.
Vốn dĩ Lục Tinh Hàn cũng không để ý đến nhưng đến khi đứng cạnh vạch trắng đợi đèn xanh, cậu chợt nghe được một giọng nói quen thuộc, rất ngắn, rất nhỏ vang lên trong đám đông và ngã tư đường ồn ào giữa trưa, ngoại trừ cậu, không ai chú ý đến nó cả.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên màn hình đang chiếu chính xác là cảnh một ngôi sao nào đó đang thay trang phục, trang điểm trong khách sạn. Cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của người thợ trang điểm đang đứng đối diện với ngôi sao kia, nhẹ nhàng mà chuyên nghiệp. Cô mỉm cười, buộc chặt dây thắt lưng cho cô ta rồi nói: “Đừng sợ, không làm cô đau đâu.”
Đã ba bốn tốp người đứng bên cạnh sang được đường bên kia rồi, Lục Tinh Hàn vẫn ngẩng đầu lên nhìn, xác định Lâm Tri Vi sẽ không xuất hiện lần nữa thì cậu mới thu hồi ánh mắt, sải bước đi, đi vài bước đã qua tới bên kia.
Cậu cất tiền, chọn một quán cơm nhỏ trên con đường chật hẹp bên cạnh, mười phút cậu đã giải quyết xong tô mỳ nước có giá rẻ nhất, ăn xong cậu đeo ba lô lên vai, ra ngoài cửa rồi rẽ vào trung tâm thương mại.
Tầng ba của trung tâm thương mại có các tiệm bán đồ trang sức dễ thương, hai tay Lục Tinh Hàn đút túi, cậu đi giữa vô số những món trang sức đa dạng bên trong, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh cậu vô cùng nhỏ nhắn, cô gái đỏ mặt hỏi: “Anh cần gì ạ?”
Cậu nhìn đủ loại dây cột tóc treo trên tường, rồi đưa tay chỉ hai cái trong số đó.
Nhân viên cửa hàng lần lượt lấy xuống đưa cho cậu, vừa nhiệt tình vừa ngưỡng mộ hỏi: “Anh tặng bạn gái sao? Hai món này đều là hàng mới của mùa xuân, thích hợp nhất với các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.”
Anh đẹp trai này nhìn có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi, bạn gái nhất định là một đàn em.
Lục Tinh Hàn sờ thử chất liệu của dây cột tóc, so sánh với cái mà Lâm Tri Vi đang dùng, cậu cũng không biết có tốt hơn hay không. Đôi mắt cậu dịu dàng đi rất nhiều: “Tôi lấy hai cái này, gói lại giúp tôi.”
“Tổng cộng của anh là 420 tệ, xin hỏi anh trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Lục Tinh Hàn lấy phong bì ra: “Tiền mặt.”
Cậu cảm thấy vô cùng hài lòng khi cầm chiếc túi nhỏ nhẹ tênh được đổi bằng một khoản tiền không nhỏ. Khi chuẩn bị quay về công ty thì Lâm Tri Vi gọi điện tới.
“Em tan học rồi chứ?”
Giọng nói của Lục Tinh Hàn thoải mái “vâng” một tiếng: “Em mới ăn cơm trưa xong.”
Cô hỏi: “Em ăn cái gì?”
“Sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên.” Cảm thấy vẫn chưa đủ lắm, cậu tiếp tục bổ sung thêm: “Thêm một chén canh thịt viên.”
Cô lại hỏi: “Tiếng nhạc bên chỗ em là ở đâu ra vậy?”
Là tiếng nhạc trong trung tâm thương mại, Lục Tinh Hàn bình tĩnh nói dối cô: “Căn tin mở đấy ạ.”
Cậu không dám nói chuyện chuyện mình tới giải trí Tinh Hỏa ký hợp đồng cho Lâm Tri Vi biết.
Lần này không giống với kỳ thi nghệ thuật, kỳ thi nghệ thuật rất được quan tâm, ảnh chụp lén đều bị đăng tùy tiện lên mạng, tỷ lệ cô nhìn thấy rất cao, nhưng chuyện ký hợp đồng với công ty thì đến khi nổi tiếng để cô phát hiện ra cũng phải đã mấy tháng rồi. Thời gian đó đủ để cậu nghĩ xong cách giải thích với cô.
Nếu bây giờ bị lộ tẩy…
Nghĩ đến vẻ mặt tức giận và thất vọng của Lâm Tri Vi, lưng cậu căng cứng, cảm thấy chắc chắn 18 tuổi sẽ là dấu chấm hết đáng thương cho sinh mạng của mình.
Lâm Tri Vi vừa xuống máy bay, tiếng người xung quanh ồn ào, nhưng giọng nói trong ống nghe vẫn rõ ràng như trước, nghĩ đến Lục Tinh Hàn có lẽ đang dùng chiếc điện thoại cũ lẫn tạp âm kia, trong lòng lập tức buồn phiền: “Hôm nay em đi ăn với bạn món gì ngon một chút, đừng tiết kiệm tiền, tháng sau chị sẽ gửi tiền sinh hoạt cho em, về phần điện thoại...” Cô không cho cậu từ chối: “Lần sau sẽ đổi lại.”
Dù bây giờ cách nhau khá xa, khóe môi Lục Tinh Hàn vẫn cong lên, xấu xa nói: “Không… Đổi…”
Lâm Tri Vi tức đến bật cười, xa xa nhìn thấy Hà Vãn đang vẫy tay với cô, cô nói vội với Lục Tinh Hàn: “Chị bận đi trước, chờ gặp lại sẽ chỉnh đốn em sau.”
Hà Vãn đi giày cao gót, bước đi như bay, cô ấy kéo tay Lâm Tri Vi, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Bận muốn chết luôn!”
Lâm Tri Vi đi theo cô ấy ra khỏi sân bay, ngồi vào ghế phụ lái: “Vì ngôi sao kia trở mình thành công sao?”
Hà Vãn đánh tay lái, liên tục thở dài: “Không chỉ vì chuyện này, hôm nay nhóm nhạc nam “Mười tám” vừa xác định xong thành viên, sắp chụp ảnh tuyên truyền lần thứ nhất, chờ chúng ta cho ra tạo hình. Cũng chẳng còn cách nào khác, những công việc khác chỉ có thể nhét vào hai ngày này.”
Sau đó Hà Vãn nói nhỏ thần bí: “Nhưng… Nghe nói trong nhóm đều là các em trai cực kỳ đẹp trai!”
Ánh mặt trời giữa trưa chói chang, xuyên qua kính xe chiếu lên phần nhũ lóe sáng trên mặt Lâm Tri Vi, những tia sáng nhạt nhòa di chuyển nhẹ nhàng trên làn da trắng sứ, khiến người ta muốn đưa tay ra phủi nhẹ.
Cô cười nói: “Chị Vãn, lòng tham của chị vẫn không tắt nhỉ?”
Hà Vãn coi cô thành cảnh đẹp vui tai vui mắt, nhìn đến say sưa thích thú, nhận xét lấp lửng: “Người đẹp đúng là báu vật của nhân gian, ai nhìn cũng thấy yêu.”
Lâm Tri Vi từ chối cho ý kiến, cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Trong giới giải trí, những cậu em xinh trai cô đã gặp quá nhiều, nhưng cho dù đẹp cỡ nào, thì làm sao có thể so sánh với nhóc con họ Lục ngoan ngoãn đang đi học của cô được chứ.
Bình luận facebook