Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột, khiến cô nhỏ và Dung Thụy đều sững sờ ngay tại chỗ, sau một hai giây, Dung Thụy mới phản ứng trở lại, sợ hãi hét lên sải bước chạy đến bên cạnh Lục Tinh Hàn.
Trước mắt Lâm Tri Vi trở nên trắng xóa, hai tai ù đi, cô áp chặt vào ngực Lục Tinh Hàn, chỉ biết dùng lực bóp vào cổ tay căng như tấm thép của cậu, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói: “Nước sôi... Là nước sôi...”
Nước đã thấm ướt cả vải vóc, nhỏ giọt xuống từng giọt bên cạnh chân cậu.
Tất cả nhiệt độ đều bị cậu hấp thu hết, khi nước chảy xuống mặt đất thì đã sớm trở thành nước ấm rồi.
Thần kinh đang đứt quãng của Lâm Tri Vi cuối cùng cũng nối lại với nhau, cô kéo Lục Tinh Hàn lại, kéo quần áo của cậu ra, chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng bên trong cũng bị ướt rất nhiều, chiếc gáy trắng nõn và vành tai cũng bị bắn lên không ít, bây giờ bắt đầu hơi ửng đỏ lên.
Nếu không phải vì muốn che giấu thân phận mà mặc thêm một chiếc áo khoác thì khó có thể tưởng tượng ra được cốc nước này sẽ khiến cậu bỏng đến mức nào.
“Ai! Mày... Mày là ai!”
Bà cụ cũng không tiếp tục che giấu nữa, điên cuồng vung vẩy chiếc cốc rỗng còn đang nhỏ giọt nước, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, cổ họng hét lên những âm thanh sàn sạt như hộp sắt bị đâm thủng.
Lưỡi bà ta cứng ngắc, cắn chữ không rõ ràng, nhưng giọng điệu độc ác cũng đủ khiến người ta hiểu bà ta đang hét cái gì: “Ai dám chắn lại! Ai dám bảo vệ nó!”
Lục Tinh Hàn đột nhiên xoay người lại, bước một bước đến trước giường, nghiêm túc trầm giọng nói: “Bà nhìn cho rõ đi, chính là tôi! Lúc nhỏ là tôi, lớn lên vẫn là tôi! Chỉ cần tôi còn sống, bà đừng bao giờ nghĩ đến việc ra tay với cô ấy một lần nào nữa!”
Cái cổ gầy gò nhăn nheo của bà ta miễn cương mới chống đỡ lấy cái đầu gầy trơ xương, đôi mắt sáng đến đáng sợ như đóng đinh nhìn thẳng vào mặt Lục Tinh Hà, bà ta nheo mắt lại để phân biệt cho thật kỹ.
Trước mặt bà ta, là một người đàn ông trưởng thành đã lột xác, thân hình cao lớn nhưng những đường nét sắc xảo vẫn còn ẩn chứa bóng dáng lúc nhỏ, càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, càng nhìn lại càng thấy lo lắng. Cổ họng bà ta vang lên tiếng sột soạt, còn mãnh liệt hơn cảm xúc lúc nãy nữa, bà ta loạng choạng đứng dậy, nhẫn tâm ném chiếc cốc rỗng về phía Lục Tinh Hàn: “Mày… Mày... Tao đã nói từ lâu rồi mà, mày là thứ hồ ly tinh... Y hệt như như con mẹ của mày vậy, hồ ly tinh, đều là hồ ly tinh!”
“Con trai tao... Con trai tao là bị chúng mày hại chết!”
“Từng đứa một, đều là hồ ly tinh! Tao sẽ không chết, tại sao tao lại phải chết?” Bà ta dùng lòng bàn tay khô ráp đen nhẻm đập vào lan can sắt bên cạnh giường, tùy tiện quơ lấy các lọ thuốc khác nhau, ném cả thảy về phía Lâm Tri Vi đang đứng phía sau: “Tao gọi mày về đây, gọi mày về đây là để mày đi chết! Tao sẽ làm bỏng chết mày, ném chết mày...”
Bà ta giống như
hồi quang phản chiếu* nhanh chóng kéo chiếc đèn bàn làm bằng sắt lá ném về phía Lục Tinh Hàn: “Tao chính là muốn hưởng phúc! Tất cả chúng mày đều nên chết thay tao!”
*hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu đột nhiên trở nên tỉnh táo, cơ thể khỏe mạnh hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống.
Những cái khác có thể nói không rõ, nhưng từ “chết” cứ lặp đi lặp lại một cách rõ ràng.
“Đủ rồi!”
Toàn thân Lâm Tri Vi run lên cầm cập, vết răng cắn trên môi sâu đến nỗi đã rướm máu, cô sải bước đi lên trước và bảo vệ Lục Tinh Hàn về phía sau, cô không còn kiềm chế được cảm xúc suy sụp nữa, mà gào to lên: “Không có ai có lỗi với bà cả! Cái chết của ba tôi không liên quan đến ai hết! Nhưng bà cứ phải truy cứu, đó đều là do bà gây ra cả, nếu như không phải bà cứ một mực thúc ép ông ấy thì gia đình này đã không như ngày hôm nay!”
Cô hít một hơi thật sâu, nhịn xuống cảm giác muốn bật khóc: “Trước đây bà đối xử với tôi như thế nào cũng được cả, tôi chỉ muốn sống tiếp, muốn nuôi nấng em trai, nên chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn! Nhưng mà bây giờ thì đừng có mơ nữa, không một ai có thể thay bà đi chết đâu, bà tự đi mà chết đi, đi gặp ba tôi để xem ông ấy sẽ nói gì!”
Lâm Tri Vi siết chặt tay của Lục Tinh Hàn, từ từ lùi về sau, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn vẩn đục sắp chết nhưng lại điên cuồng đến đáng sợ đó, gằn từng câu từng chữ: “Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, nhân tiện muốn nói cho bà biết, đứa trẻ yêu tinh lẳng lơ mà bà đã nói, bây giờ em ấy không chỉ là em trai tôi mà còn là bạn trai của tôi nữa, tôi sẽ ở bên cạnh em ấy suốt cả cuộc đời này, chúng tôi đã làm bà thất vọng rồi, cuộc sống của chúng tôi không hề có một chút đau khổ nào cả mà còn cực kỳ hạnh phúc!”
“Không phải bà rất oán hận chúng tôi sao?” Cô nắm lấy cánh tay Lục Tinh Hàn, khóe môi lạnh lùng cong lên: “Vậy thì từ bây giờ trở đi, bà cứ oán hận gấp bội đi!”
Cánh cửa đóng “rầm” lại một tiếng.
Nhưng tiếng la hét và chửi bới vẫn cứ vang lên không dứt.
Giọt nước mắt đang cố kìm nén của Lâm Tri Vi đột nhiên rơi xuống, cô kéo Lục Tinh Hàn đi vào phòng bếp nhưng lại bị cậu duỗi tay ra kéo lại ôm chặt cô vào trong lòng, bất động như một tượng đá.
Tay chân cô mềm nhũn, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống tay áo cậu.
Cô nhỏ loạng choạng đuổi theo với vẻ mặt tái mét, khi vừa nhìn thấy dáng vẻ ôm ấp của hai người họ, không hiểu sao mũi lại cay cay, bà quay lưng lại lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cô, để cô đi tìm xem có thuốc trị bỏng hay không.”
“Không cần đâu.” Lâm Tri Vi mở mắt, khàn giọng hỏi: “Có đường trắng không?”
“Có có có!”
Cô xòe các ngón tay ra, nắm chặt mười ngón tay của Lục Tinh Hàn, cẩn thận thoát khỏi sự kìm hãm của cậu, dẫn cậu bước về phía trước: “Các thành phần chính của thuốc trị bỏng sẽ làm Tinh Hàn bị dị ứng khi dùng, lúc nhỏ khi em ấy sơ ý bị bỏng, con đều học theo phương thức cổ truyền dùng đường trắng bôi cho em ấy, rất hữu dụng.”
Cô nhỏ vội vàng lấy lọ thủy tinh đựng đường trắng.
Đầu tiên Lâm Tri Vi dùng đường trắng phủ lên những mảnh da đã bị bỏng đỏ của cậu, rồi cuộn áo của cậu lên, nhìn thấy trên vai và lưng bên trái vẫn có một số vết đỏ, hơn nữa những vết thương do chiếc kéo kia để lại cũng hiện ra theo.
Động tác của cô dừng lại đột ngột, ngây người nhìn vào thân thể của Lục Tinh Hàn vì cô mà chằng chịt vết sẹo.
Thân hình này, vốn dĩ phải rất đẹp đẽ hoàn mỹ, khi mặc bộ trang phục cầu kỳ nhất, chỉ cần thản nhiên đứng trước ống kính là đã có thể khiến người ta điên cuồng la hét lên, vậy mà bây giờ lại phải đứng trên mặt đất lát gạch đất sét để chắn nước thay cô.
Tại sao vậy.
Tại sao cậu luôn bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Lâm Tri Vi dùng lực dụi dụi mắt, sau khi phủ đường trắng lên trên vai và lưng Lục Tinh Hàn, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, mặc kệ cô nhỏ hay Dung Thụy có ở bên cạnh hay không, ôm eo cậu, vùi mặt vào người cậu.
Lục Tinh Hàn lật ngược tay ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc, không sao đâu, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, sẽ không bao giờ gặp lại bà ta nữa.”
Chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa, người trong phòng đã chửi bới đến mệt rồi, cuối cùng cũng dừng lại.
Cô nhỏ ngồi đối diện nhìn vào hai đứa nhỏ đang an ủi nhau, trong lòng buồn đến mức rơi cả nước mắt, bà quay đầu khẽ khịt khịt mũ, nhẹ giọng nói: “Vi Vi, xin lỗi, cô không biết...”
Bà không ổn định được cảm xúc, khóc lóc nói: “Thật sự không biết bà ấy lại có ý đồ như vậy, nếu không, nếu không cô đã không bao giờ cho con quay trở về rồi.”
Lâm Tri Vi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Lục Tinh Hàn, cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Cô à, con không trách cô đâu.”
“Sao bà ấy cứ phải như thế này chứ.” Cô nhỏ thở dài: “Đến tận cuối cuộc đời, mà cũng không biết mình đã ác độc đến mức nào.”
Bà cụ ở dưới quê lấy chồng sớm, năm đầu tiên kết hôn đã sinh được một đứa con trai bụ bẫm, luôn cưng chiều xem nó như bảo bối, mấy năm sau lại sinh thêm một đứa con gái nữa, có thể xem là đủ cả nếp lẫn tẻ, cho nên rất hài lòng thỏa dạ.
Nhưng cơ thể ông cụ bẩm sinh vốn đã yếu, lại cộng thêm công việc đồng áng nặng nhọc, cho nên chẳng mấy chốc đã đổ bệnh, tiền dành dụm trong nhà cũng đã cạn kiệt, nhưng vẫn không cứu nổi ông ấy.
Bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ đều đợi bà ta chăm sóc, hai đứa con cũng đang đợi bà ta nuôi nấng, nhưng sức khỏe lại có hạn, tiền bạc lại càng có hạn hơn, nên bà ta đã tự đưa ra sự lựa chọn, những người khác đều phải sống tạm bợ cho qua ngày, bà ta chỉ lấy con trai làm hy vọng duy nhất của mình, cố gắng hết sức làm những công việc khó khăn để cho nó được ăn ngon mặc đẹp.
Khi đứa con trai đến tuổi ra ngoài đi học, những người lớn tuổi trong nhà cũng lần lượt qua đời, con gái cũng được xem như là người hỗ trợ sức lao động, bà ta nghĩ rằng sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ cần chờ sau này được lên thành phố sống cùng con trai để tận hưởng niềm hạnh phúc.
Nhưng mọi người trong thôn đều cười nhạo bà ta rằng đừng nên trông chờ, con trai vào thành phố, sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thôi, khi thấy được thế giới xa hoa bên ngoài, ai mà còn quan tâm đến bà mẹ già dưới quê nữa. Mỗi khi bà ta nghe thấy như vậy, đều chửi ầm lên như phát điên vậy.
Mọi người lại càng cười nhạo hơn: “Cho dù có đến đón bà đi, thì sớm muộn gì cũng sẽ cưới một đứa con dâu trong thành phố, bà ở trong nhà của hai vợ chồng trẻ, không phải đang khiến người khác cảm thấy khó chịu hay sao?”
Bà ta la lên: “Cái gì mà con dâu! Cái gì mà hai vợ chồng trẻ! Ai có thể quan trọng hơn người làm mẹ như tôi được, tôi đã vất vả nuôi nấng nó như thế này...”
Lại là những câu đòi báo đáp cũ rích, mọi người đều đã sớm nghe đến thuộc lòng rồi, ai cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Không ngờ cậu con trai vẫn đúng là một người không chịu thua kém, còn rất có lương tâm, đầu óc anh ấy rất thông minh, khi còn đi học đã biết kinh doanh những quầy buôn bán nhỏ để kiếm tiền, còn thuyết phục bà ta cho em gái đi lên thành phố học, nhưng bà ta lại bất mãn nói: “Con nhớ đến đón em gái mà không nhớ đến đón mẹ sao?”
Cậu con trai dở khóc dở cười: “Mẹ, con vẫn chưa lập nghiệp mà, còn em gái đi học thì con cũng không cần phải bận tâm gì, nhưng mà mẹ lên thành phố, thì con không chăm lo được đâu, hãy đợi thêm chút nữa đi.”
Sau mấy năm chờ đợi, tuy rằng việc học hành của cậu con trai rất tầm thường, không đỗ vào một trường đại học tốt nào nhưng lại có óc kinh doanh, anh ta lao vào mở một xưởng sản xuất, nên kiếm được nhiều tiền hơn cả các bạn cùng lớp, sau đó cũng đưa bà cụ lên thành phố như đã hẹn, nhưng đồng thời, anh ta cũng yêu thầm một người mà khiến anh ta mê đắm như điên như dại.
Khi anh ta bỏ tiền ra tài trợ cho một cuộc triển lãm tranh, anh ta đã bị mê mẩn bởi một cô họa sĩ xinh đẹp, nhưng nghệ thuật tình cảm mà người họa sĩ gửi gắm thường thanh cao hơn người bình thường, thích tri âm tri kỷ, cho nên không hề thích một doanh nhân toàn thân sặc mùi tiền, học vấn không cao như anh ta.
Bà cụ sau khi biết chuyện đã tức giận đến muốn chết, gây chuyện ầm ĩ trong nhà không biết bao nhiêu lần, nhất quyết không cho con trai theo đuổi loại đàn bà này. Nửa năm sau, khi thấy con trai vẫn không có kết quả, bà ấy thầm vui mừng vì nghĩ rằng đã giải quyết được nguy cơ, nhưng không ngờ rằng cô họa sĩ đó chỉ vì đau buồn do thất tình, mà đã chấp nhận hẹn hò với anh ta ngay lập tức. Hơn nữa còn không thể chịu đựng được sự tấn công cuồng nhiệt của anh ta, mà đã bốc đồng đồng ý quan hệ thể xác ngay trong đêm hôm đó. Hai tháng sau, cô ấy phát hiện mình đã mang thai.
Cái thai này, càng khiến cho sự tấn công của anh ta càng trở nên mãnh liệt hơn, anh ta cứ dùng mọi cách khác nhau để cầu hôn cô ấy.
Cô họa sĩ cũng không cưỡng lại được, lại cộng thêm việc sợ đau đớn khi phá thai, nên đã ỡm ờ đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng khi anh ta về nhà thưa với mẹ, bà cụ đã tức giận đến mức sắp nổ tung, những đồ vật có thể ném trong nhà đều bị bà ấy ném rơi xuống đất cả thảy, sau đó không ngừng ngồi xuống đất đập ngực gào khóc.
Đứa con trai mà bà ta yêu thương nhất, là chỗ dựa duy nhất của bà ta nửa đời sau, nếu như kết hôn với một người phụ nữ như vậy, ngày nào cũng phải ăn nói khép nép nghe lời cô ta, thì làm sao bà ta còn có chỗ đứng trong gia đình này nữa?!
“Con dám cưới nó sao?! Nếu con không nghe lời khuyên của mẹ, mẹ sẽ nhảy lầu cho mà xem!” Bà cụ khàn giọng hét lên: “Để mọi người xem con đối xử với mẹ đẻ của mình như thế nào!”
Thấy anh ta bất động, bà ta còn không ngần ngại đập đầu vào tường.
Anh ta thực sự đã bị ép đến bất lực, khi nghĩ đến việc những người già đều yêu trẻ con, nên đã không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, mà lấy đứa trẻ ra làm cái cớ, anh ta buột miệng nói: “Không phải cô ấy đã có thai rồi sao! Vì đứa trẻ này, con nhất định phải cưới cô ấy! Mẹ, nếu mẹ không thích ở cùng với chúng con, con sẽ đưa mẹ về quê và xây cho mẹ một ngôi nhà mới.”
Chỉ vì câu nói tùy tiện này mà khiến Lâm Tri Vi khi còn chưa chào đời đã trở thành cái gai trong mắt bà cụ.
Mặc kệ bà cụ có làm như thế nào có gây chuyện như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng họ vẫn kết hôn với nhau, đứa trẻ cũng được thuận lợi sinh ra.
Nhưng mâu thuẫn cũng bắt đầu trở nên gay gắt.
Cô họa sĩ luôn chê bai anh ta đủ điều như xuất thân nhà quê, trình độ học vấn thấp, không tình cảm, không lãng mạn, mỗi lần như vậy anh ta đều phải cố gắng hết sức nghĩ ra cách để lấy lòng cô ấy, cư xử nhẹ nhàng và nói năng nhỏ nhẹ. Bà cụ ở bên cạnh thấy vậy, ngày nào tức giận đến mức suýt nổ cả phổi.
Bà ấy đã vất vả hơn nửa cuộc đời, nhưng vẫn không có chỗ đứng trong trái tim của con trai. Cho nên bà ấy cảm thấy cô độc, oán hận, không cam tâm, thậm chí còn có chút ghen ghét, cả ngày luôn tìm cơ hội làm khó con dâu, nhưng những cuộc công kích trong sáng ngoài tối đều bị đứa con trai cản lại, dưới sự phẫn nộ tột cùng, bà ấy chỉ có thể trút hết tất cả nỗi niềm lên người cháu gái nhỏ.
Hơn nữa mẹ luôn bận rộn theo đuổi nghệ thuật, không muốn quan tâm đến con cái, người làm cha lại luôn bận tìm cách chiều lòng vợ nên cũng không có thời gian quan tâm, thời gian bà cụ ở nhà với cháu gái là nhiều nhất, cho nên mỗi khi tức giận, bà ấy đều đánh một cái thật tàn nhẫn lên trên cơ thể mềm mại trắng nõn của cô.
“Đều là tại mày cả.” Bà ta hung dữ nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không có mày, con trai tao đã không lấy người phụ nữ đó rồi! Không có mày, con trai tao vẫn đặt tao lên trên hết!”
Khi Lâm Tri Vi lớn hơn một chút, khi đã biết đi và biết chạy.
Thỉnh thoảng bà ta cố tình ra hiệu: “Vi Vi, cháu qua đây.”
Khi đứa nhỏ đang loạng choạng chạy về phía bà ta, vừa mới tới trước mặt, vẻ mặt bà ấy liền thay đổi ngay lập tức, bà ấy tiến lên vừa nhéo vừa cấu vào người đứa bé: “Cho mày chết!”
Bà ta rất vui mừng khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của đứa trẻ, vô cùng đắc ý như đã giành được chiến thắng.
Sống trong môi trường như vậy, nên Lâm Tri Vi đã sớm biết quan sát đến lời nói và sắc mặt của người khác, cô biết rằng khóc lóc là việc vô dụng nhất, sẽ không có ai cảm thấy đau xót, không có ai quan tâm, nếu muốn sống tốt thì phải làm cho mình trở nên có ích và có giá trị.
Khả năng tự lập trong cuộc sống của cô rất tốt, khi vừa mới lớn một chút đã biết dùng một cái chậu nhỏ giặt tất cho cả nhà, cọ nhà vệ sinh, ngồi xổm lau từng miếng gạch trên sàn nhà. Miễn là những việc nhà cô có thể làm được, cô đều sẽ quán xuyến tất cả. Sau khi lớn hơn một chút nữa, cô bắt đầu di chuyển cái ghế đẩu nhỏ đứng bên cạnh bồn rửa bát, chủ động học rửa rau nấu ăn, chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy có chút bất mãn nào.
Vào lúc đó, mối quan hệ của hai vợ chồng dần dần rơi vào điểm đóng băng, bà cụ cũng bớt hung dữ hơn một chút, hơn nữa Lâm Tri Vi lại trở thành một người tàng hình biết chịu cực chịu khổ, nên bà ấy cũng kìm chế lại hơn rất nhiều, cũng không còn thường xuyên ra tay với cô nữa. Bình thường cô vẫn được đi học hoặc học bù, được ăn no mặc ấm, chỉ cần cô chịu làm việc, cho dù có mắt nhắm mắt mở, bà ta cũng vui vẻ xem cô như một bảo mẫu có thể tùy tiện sai khiến.
Càng tùy tiện sai khiến, càng khiến bà ta hả giận.
Giống như là đang sai khiến con dâu vậy.
Thỉnh thoảng khi ba mẹ nghĩ đến Lâm Tri Vi, thấy cô hiểu chuyện, biết nghe lời, không bao giờ gây chuyện, nên cũng đưa cô một ít tiền tiêu vặt, mua hai bộ quần áo cho cô, hỏi han một vài câu về việc học, rồi coi đó như là đã hoàn thành trách nhiệm của mình.
Lâm Tri Vi không biết “được người ta yêu thương” là như thế nào, cho đến khi vô tình nhặt được Lục Tinh Hàn của nhà hàng xóm sắp chết đói ở cửa.
Cô đã đem toàn bộ những thứ mình chưa từng trải qua, trao cho thằng nhóc con tội nghiệp được xác định là không thể tách rời khỏi cô mà không giữ lại một chút lại.
Trước mắt Lâm Tri Vi trở nên trắng xóa, hai tai ù đi, cô áp chặt vào ngực Lục Tinh Hàn, chỉ biết dùng lực bóp vào cổ tay căng như tấm thép của cậu, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói: “Nước sôi... Là nước sôi...”
Nước đã thấm ướt cả vải vóc, nhỏ giọt xuống từng giọt bên cạnh chân cậu.
Tất cả nhiệt độ đều bị cậu hấp thu hết, khi nước chảy xuống mặt đất thì đã sớm trở thành nước ấm rồi.
Thần kinh đang đứt quãng của Lâm Tri Vi cuối cùng cũng nối lại với nhau, cô kéo Lục Tinh Hàn lại, kéo quần áo của cậu ra, chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng bên trong cũng bị ướt rất nhiều, chiếc gáy trắng nõn và vành tai cũng bị bắn lên không ít, bây giờ bắt đầu hơi ửng đỏ lên.
Nếu không phải vì muốn che giấu thân phận mà mặc thêm một chiếc áo khoác thì khó có thể tưởng tượng ra được cốc nước này sẽ khiến cậu bỏng đến mức nào.
“Ai! Mày... Mày là ai!”
Bà cụ cũng không tiếp tục che giấu nữa, điên cuồng vung vẩy chiếc cốc rỗng còn đang nhỏ giọt nước, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, cổ họng hét lên những âm thanh sàn sạt như hộp sắt bị đâm thủng.
Lưỡi bà ta cứng ngắc, cắn chữ không rõ ràng, nhưng giọng điệu độc ác cũng đủ khiến người ta hiểu bà ta đang hét cái gì: “Ai dám chắn lại! Ai dám bảo vệ nó!”
Lục Tinh Hàn đột nhiên xoay người lại, bước một bước đến trước giường, nghiêm túc trầm giọng nói: “Bà nhìn cho rõ đi, chính là tôi! Lúc nhỏ là tôi, lớn lên vẫn là tôi! Chỉ cần tôi còn sống, bà đừng bao giờ nghĩ đến việc ra tay với cô ấy một lần nào nữa!”
Cái cổ gầy gò nhăn nheo của bà ta miễn cương mới chống đỡ lấy cái đầu gầy trơ xương, đôi mắt sáng đến đáng sợ như đóng đinh nhìn thẳng vào mặt Lục Tinh Hà, bà ta nheo mắt lại để phân biệt cho thật kỹ.
Trước mặt bà ta, là một người đàn ông trưởng thành đã lột xác, thân hình cao lớn nhưng những đường nét sắc xảo vẫn còn ẩn chứa bóng dáng lúc nhỏ, càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, càng nhìn lại càng thấy lo lắng. Cổ họng bà ta vang lên tiếng sột soạt, còn mãnh liệt hơn cảm xúc lúc nãy nữa, bà ta loạng choạng đứng dậy, nhẫn tâm ném chiếc cốc rỗng về phía Lục Tinh Hàn: “Mày… Mày... Tao đã nói từ lâu rồi mà, mày là thứ hồ ly tinh... Y hệt như như con mẹ của mày vậy, hồ ly tinh, đều là hồ ly tinh!”
“Con trai tao... Con trai tao là bị chúng mày hại chết!”
“Từng đứa một, đều là hồ ly tinh! Tao sẽ không chết, tại sao tao lại phải chết?” Bà ta dùng lòng bàn tay khô ráp đen nhẻm đập vào lan can sắt bên cạnh giường, tùy tiện quơ lấy các lọ thuốc khác nhau, ném cả thảy về phía Lâm Tri Vi đang đứng phía sau: “Tao gọi mày về đây, gọi mày về đây là để mày đi chết! Tao sẽ làm bỏng chết mày, ném chết mày...”
Bà ta giống như
hồi quang phản chiếu* nhanh chóng kéo chiếc đèn bàn làm bằng sắt lá ném về phía Lục Tinh Hàn: “Tao chính là muốn hưởng phúc! Tất cả chúng mày đều nên chết thay tao!”
*hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu đột nhiên trở nên tỉnh táo, cơ thể khỏe mạnh hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống.
Những cái khác có thể nói không rõ, nhưng từ “chết” cứ lặp đi lặp lại một cách rõ ràng.
“Đủ rồi!”
Toàn thân Lâm Tri Vi run lên cầm cập, vết răng cắn trên môi sâu đến nỗi đã rướm máu, cô sải bước đi lên trước và bảo vệ Lục Tinh Hàn về phía sau, cô không còn kiềm chế được cảm xúc suy sụp nữa, mà gào to lên: “Không có ai có lỗi với bà cả! Cái chết của ba tôi không liên quan đến ai hết! Nhưng bà cứ phải truy cứu, đó đều là do bà gây ra cả, nếu như không phải bà cứ một mực thúc ép ông ấy thì gia đình này đã không như ngày hôm nay!”
Cô hít một hơi thật sâu, nhịn xuống cảm giác muốn bật khóc: “Trước đây bà đối xử với tôi như thế nào cũng được cả, tôi chỉ muốn sống tiếp, muốn nuôi nấng em trai, nên chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn! Nhưng mà bây giờ thì đừng có mơ nữa, không một ai có thể thay bà đi chết đâu, bà tự đi mà chết đi, đi gặp ba tôi để xem ông ấy sẽ nói gì!”
Lâm Tri Vi siết chặt tay của Lục Tinh Hàn, từ từ lùi về sau, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn vẩn đục sắp chết nhưng lại điên cuồng đến đáng sợ đó, gằn từng câu từng chữ: “Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, nhân tiện muốn nói cho bà biết, đứa trẻ yêu tinh lẳng lơ mà bà đã nói, bây giờ em ấy không chỉ là em trai tôi mà còn là bạn trai của tôi nữa, tôi sẽ ở bên cạnh em ấy suốt cả cuộc đời này, chúng tôi đã làm bà thất vọng rồi, cuộc sống của chúng tôi không hề có một chút đau khổ nào cả mà còn cực kỳ hạnh phúc!”
“Không phải bà rất oán hận chúng tôi sao?” Cô nắm lấy cánh tay Lục Tinh Hàn, khóe môi lạnh lùng cong lên: “Vậy thì từ bây giờ trở đi, bà cứ oán hận gấp bội đi!”
Cánh cửa đóng “rầm” lại một tiếng.
Nhưng tiếng la hét và chửi bới vẫn cứ vang lên không dứt.
Giọt nước mắt đang cố kìm nén của Lâm Tri Vi đột nhiên rơi xuống, cô kéo Lục Tinh Hàn đi vào phòng bếp nhưng lại bị cậu duỗi tay ra kéo lại ôm chặt cô vào trong lòng, bất động như một tượng đá.
Tay chân cô mềm nhũn, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống tay áo cậu.
Cô nhỏ loạng choạng đuổi theo với vẻ mặt tái mét, khi vừa nhìn thấy dáng vẻ ôm ấp của hai người họ, không hiểu sao mũi lại cay cay, bà quay lưng lại lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cô, để cô đi tìm xem có thuốc trị bỏng hay không.”
“Không cần đâu.” Lâm Tri Vi mở mắt, khàn giọng hỏi: “Có đường trắng không?”
“Có có có!”
Cô xòe các ngón tay ra, nắm chặt mười ngón tay của Lục Tinh Hàn, cẩn thận thoát khỏi sự kìm hãm của cậu, dẫn cậu bước về phía trước: “Các thành phần chính của thuốc trị bỏng sẽ làm Tinh Hàn bị dị ứng khi dùng, lúc nhỏ khi em ấy sơ ý bị bỏng, con đều học theo phương thức cổ truyền dùng đường trắng bôi cho em ấy, rất hữu dụng.”
Cô nhỏ vội vàng lấy lọ thủy tinh đựng đường trắng.
Đầu tiên Lâm Tri Vi dùng đường trắng phủ lên những mảnh da đã bị bỏng đỏ của cậu, rồi cuộn áo của cậu lên, nhìn thấy trên vai và lưng bên trái vẫn có một số vết đỏ, hơn nữa những vết thương do chiếc kéo kia để lại cũng hiện ra theo.
Động tác của cô dừng lại đột ngột, ngây người nhìn vào thân thể của Lục Tinh Hàn vì cô mà chằng chịt vết sẹo.
Thân hình này, vốn dĩ phải rất đẹp đẽ hoàn mỹ, khi mặc bộ trang phục cầu kỳ nhất, chỉ cần thản nhiên đứng trước ống kính là đã có thể khiến người ta điên cuồng la hét lên, vậy mà bây giờ lại phải đứng trên mặt đất lát gạch đất sét để chắn nước thay cô.
Tại sao vậy.
Tại sao cậu luôn bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Lâm Tri Vi dùng lực dụi dụi mắt, sau khi phủ đường trắng lên trên vai và lưng Lục Tinh Hàn, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, mặc kệ cô nhỏ hay Dung Thụy có ở bên cạnh hay không, ôm eo cậu, vùi mặt vào người cậu.
Lục Tinh Hàn lật ngược tay ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc, không sao đâu, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, sẽ không bao giờ gặp lại bà ta nữa.”
Chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa, người trong phòng đã chửi bới đến mệt rồi, cuối cùng cũng dừng lại.
Cô nhỏ ngồi đối diện nhìn vào hai đứa nhỏ đang an ủi nhau, trong lòng buồn đến mức rơi cả nước mắt, bà quay đầu khẽ khịt khịt mũ, nhẹ giọng nói: “Vi Vi, xin lỗi, cô không biết...”
Bà không ổn định được cảm xúc, khóc lóc nói: “Thật sự không biết bà ấy lại có ý đồ như vậy, nếu không, nếu không cô đã không bao giờ cho con quay trở về rồi.”
Lâm Tri Vi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Lục Tinh Hàn, cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Cô à, con không trách cô đâu.”
“Sao bà ấy cứ phải như thế này chứ.” Cô nhỏ thở dài: “Đến tận cuối cuộc đời, mà cũng không biết mình đã ác độc đến mức nào.”
Bà cụ ở dưới quê lấy chồng sớm, năm đầu tiên kết hôn đã sinh được một đứa con trai bụ bẫm, luôn cưng chiều xem nó như bảo bối, mấy năm sau lại sinh thêm một đứa con gái nữa, có thể xem là đủ cả nếp lẫn tẻ, cho nên rất hài lòng thỏa dạ.
Nhưng cơ thể ông cụ bẩm sinh vốn đã yếu, lại cộng thêm công việc đồng áng nặng nhọc, cho nên chẳng mấy chốc đã đổ bệnh, tiền dành dụm trong nhà cũng đã cạn kiệt, nhưng vẫn không cứu nổi ông ấy.
Bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ đều đợi bà ta chăm sóc, hai đứa con cũng đang đợi bà ta nuôi nấng, nhưng sức khỏe lại có hạn, tiền bạc lại càng có hạn hơn, nên bà ta đã tự đưa ra sự lựa chọn, những người khác đều phải sống tạm bợ cho qua ngày, bà ta chỉ lấy con trai làm hy vọng duy nhất của mình, cố gắng hết sức làm những công việc khó khăn để cho nó được ăn ngon mặc đẹp.
Khi đứa con trai đến tuổi ra ngoài đi học, những người lớn tuổi trong nhà cũng lần lượt qua đời, con gái cũng được xem như là người hỗ trợ sức lao động, bà ta nghĩ rằng sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ cần chờ sau này được lên thành phố sống cùng con trai để tận hưởng niềm hạnh phúc.
Nhưng mọi người trong thôn đều cười nhạo bà ta rằng đừng nên trông chờ, con trai vào thành phố, sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thôi, khi thấy được thế giới xa hoa bên ngoài, ai mà còn quan tâm đến bà mẹ già dưới quê nữa. Mỗi khi bà ta nghe thấy như vậy, đều chửi ầm lên như phát điên vậy.
Mọi người lại càng cười nhạo hơn: “Cho dù có đến đón bà đi, thì sớm muộn gì cũng sẽ cưới một đứa con dâu trong thành phố, bà ở trong nhà của hai vợ chồng trẻ, không phải đang khiến người khác cảm thấy khó chịu hay sao?”
Bà ta la lên: “Cái gì mà con dâu! Cái gì mà hai vợ chồng trẻ! Ai có thể quan trọng hơn người làm mẹ như tôi được, tôi đã vất vả nuôi nấng nó như thế này...”
Lại là những câu đòi báo đáp cũ rích, mọi người đều đã sớm nghe đến thuộc lòng rồi, ai cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Không ngờ cậu con trai vẫn đúng là một người không chịu thua kém, còn rất có lương tâm, đầu óc anh ấy rất thông minh, khi còn đi học đã biết kinh doanh những quầy buôn bán nhỏ để kiếm tiền, còn thuyết phục bà ta cho em gái đi lên thành phố học, nhưng bà ta lại bất mãn nói: “Con nhớ đến đón em gái mà không nhớ đến đón mẹ sao?”
Cậu con trai dở khóc dở cười: “Mẹ, con vẫn chưa lập nghiệp mà, còn em gái đi học thì con cũng không cần phải bận tâm gì, nhưng mà mẹ lên thành phố, thì con không chăm lo được đâu, hãy đợi thêm chút nữa đi.”
Sau mấy năm chờ đợi, tuy rằng việc học hành của cậu con trai rất tầm thường, không đỗ vào một trường đại học tốt nào nhưng lại có óc kinh doanh, anh ta lao vào mở một xưởng sản xuất, nên kiếm được nhiều tiền hơn cả các bạn cùng lớp, sau đó cũng đưa bà cụ lên thành phố như đã hẹn, nhưng đồng thời, anh ta cũng yêu thầm một người mà khiến anh ta mê đắm như điên như dại.
Khi anh ta bỏ tiền ra tài trợ cho một cuộc triển lãm tranh, anh ta đã bị mê mẩn bởi một cô họa sĩ xinh đẹp, nhưng nghệ thuật tình cảm mà người họa sĩ gửi gắm thường thanh cao hơn người bình thường, thích tri âm tri kỷ, cho nên không hề thích một doanh nhân toàn thân sặc mùi tiền, học vấn không cao như anh ta.
Bà cụ sau khi biết chuyện đã tức giận đến muốn chết, gây chuyện ầm ĩ trong nhà không biết bao nhiêu lần, nhất quyết không cho con trai theo đuổi loại đàn bà này. Nửa năm sau, khi thấy con trai vẫn không có kết quả, bà ấy thầm vui mừng vì nghĩ rằng đã giải quyết được nguy cơ, nhưng không ngờ rằng cô họa sĩ đó chỉ vì đau buồn do thất tình, mà đã chấp nhận hẹn hò với anh ta ngay lập tức. Hơn nữa còn không thể chịu đựng được sự tấn công cuồng nhiệt của anh ta, mà đã bốc đồng đồng ý quan hệ thể xác ngay trong đêm hôm đó. Hai tháng sau, cô ấy phát hiện mình đã mang thai.
Cái thai này, càng khiến cho sự tấn công của anh ta càng trở nên mãnh liệt hơn, anh ta cứ dùng mọi cách khác nhau để cầu hôn cô ấy.
Cô họa sĩ cũng không cưỡng lại được, lại cộng thêm việc sợ đau đớn khi phá thai, nên đã ỡm ờ đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng khi anh ta về nhà thưa với mẹ, bà cụ đã tức giận đến mức sắp nổ tung, những đồ vật có thể ném trong nhà đều bị bà ấy ném rơi xuống đất cả thảy, sau đó không ngừng ngồi xuống đất đập ngực gào khóc.
Đứa con trai mà bà ta yêu thương nhất, là chỗ dựa duy nhất của bà ta nửa đời sau, nếu như kết hôn với một người phụ nữ như vậy, ngày nào cũng phải ăn nói khép nép nghe lời cô ta, thì làm sao bà ta còn có chỗ đứng trong gia đình này nữa?!
“Con dám cưới nó sao?! Nếu con không nghe lời khuyên của mẹ, mẹ sẽ nhảy lầu cho mà xem!” Bà cụ khàn giọng hét lên: “Để mọi người xem con đối xử với mẹ đẻ của mình như thế nào!”
Thấy anh ta bất động, bà ta còn không ngần ngại đập đầu vào tường.
Anh ta thực sự đã bị ép đến bất lực, khi nghĩ đến việc những người già đều yêu trẻ con, nên đã không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, mà lấy đứa trẻ ra làm cái cớ, anh ta buột miệng nói: “Không phải cô ấy đã có thai rồi sao! Vì đứa trẻ này, con nhất định phải cưới cô ấy! Mẹ, nếu mẹ không thích ở cùng với chúng con, con sẽ đưa mẹ về quê và xây cho mẹ một ngôi nhà mới.”
Chỉ vì câu nói tùy tiện này mà khiến Lâm Tri Vi khi còn chưa chào đời đã trở thành cái gai trong mắt bà cụ.
Mặc kệ bà cụ có làm như thế nào có gây chuyện như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng họ vẫn kết hôn với nhau, đứa trẻ cũng được thuận lợi sinh ra.
Nhưng mâu thuẫn cũng bắt đầu trở nên gay gắt.
Cô họa sĩ luôn chê bai anh ta đủ điều như xuất thân nhà quê, trình độ học vấn thấp, không tình cảm, không lãng mạn, mỗi lần như vậy anh ta đều phải cố gắng hết sức nghĩ ra cách để lấy lòng cô ấy, cư xử nhẹ nhàng và nói năng nhỏ nhẹ. Bà cụ ở bên cạnh thấy vậy, ngày nào tức giận đến mức suýt nổ cả phổi.
Bà ấy đã vất vả hơn nửa cuộc đời, nhưng vẫn không có chỗ đứng trong trái tim của con trai. Cho nên bà ấy cảm thấy cô độc, oán hận, không cam tâm, thậm chí còn có chút ghen ghét, cả ngày luôn tìm cơ hội làm khó con dâu, nhưng những cuộc công kích trong sáng ngoài tối đều bị đứa con trai cản lại, dưới sự phẫn nộ tột cùng, bà ấy chỉ có thể trút hết tất cả nỗi niềm lên người cháu gái nhỏ.
Hơn nữa mẹ luôn bận rộn theo đuổi nghệ thuật, không muốn quan tâm đến con cái, người làm cha lại luôn bận tìm cách chiều lòng vợ nên cũng không có thời gian quan tâm, thời gian bà cụ ở nhà với cháu gái là nhiều nhất, cho nên mỗi khi tức giận, bà ấy đều đánh một cái thật tàn nhẫn lên trên cơ thể mềm mại trắng nõn của cô.
“Đều là tại mày cả.” Bà ta hung dữ nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không có mày, con trai tao đã không lấy người phụ nữ đó rồi! Không có mày, con trai tao vẫn đặt tao lên trên hết!”
Khi Lâm Tri Vi lớn hơn một chút, khi đã biết đi và biết chạy.
Thỉnh thoảng bà ta cố tình ra hiệu: “Vi Vi, cháu qua đây.”
Khi đứa nhỏ đang loạng choạng chạy về phía bà ta, vừa mới tới trước mặt, vẻ mặt bà ấy liền thay đổi ngay lập tức, bà ấy tiến lên vừa nhéo vừa cấu vào người đứa bé: “Cho mày chết!”
Bà ta rất vui mừng khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của đứa trẻ, vô cùng đắc ý như đã giành được chiến thắng.
Sống trong môi trường như vậy, nên Lâm Tri Vi đã sớm biết quan sát đến lời nói và sắc mặt của người khác, cô biết rằng khóc lóc là việc vô dụng nhất, sẽ không có ai cảm thấy đau xót, không có ai quan tâm, nếu muốn sống tốt thì phải làm cho mình trở nên có ích và có giá trị.
Khả năng tự lập trong cuộc sống của cô rất tốt, khi vừa mới lớn một chút đã biết dùng một cái chậu nhỏ giặt tất cho cả nhà, cọ nhà vệ sinh, ngồi xổm lau từng miếng gạch trên sàn nhà. Miễn là những việc nhà cô có thể làm được, cô đều sẽ quán xuyến tất cả. Sau khi lớn hơn một chút nữa, cô bắt đầu di chuyển cái ghế đẩu nhỏ đứng bên cạnh bồn rửa bát, chủ động học rửa rau nấu ăn, chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy có chút bất mãn nào.
Vào lúc đó, mối quan hệ của hai vợ chồng dần dần rơi vào điểm đóng băng, bà cụ cũng bớt hung dữ hơn một chút, hơn nữa Lâm Tri Vi lại trở thành một người tàng hình biết chịu cực chịu khổ, nên bà ấy cũng kìm chế lại hơn rất nhiều, cũng không còn thường xuyên ra tay với cô nữa. Bình thường cô vẫn được đi học hoặc học bù, được ăn no mặc ấm, chỉ cần cô chịu làm việc, cho dù có mắt nhắm mắt mở, bà ta cũng vui vẻ xem cô như một bảo mẫu có thể tùy tiện sai khiến.
Càng tùy tiện sai khiến, càng khiến bà ta hả giận.
Giống như là đang sai khiến con dâu vậy.
Thỉnh thoảng khi ba mẹ nghĩ đến Lâm Tri Vi, thấy cô hiểu chuyện, biết nghe lời, không bao giờ gây chuyện, nên cũng đưa cô một ít tiền tiêu vặt, mua hai bộ quần áo cho cô, hỏi han một vài câu về việc học, rồi coi đó như là đã hoàn thành trách nhiệm của mình.
Lâm Tri Vi không biết “được người ta yêu thương” là như thế nào, cho đến khi vô tình nhặt được Lục Tinh Hàn của nhà hàng xóm sắp chết đói ở cửa.
Cô đã đem toàn bộ những thứ mình chưa từng trải qua, trao cho thằng nhóc con tội nghiệp được xác định là không thể tách rời khỏi cô mà không giữ lại một chút lại.
Bình luận facebook