• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NHÃI CON (1 Viewer)

  • Chương 93

Lục Tinh Hàn tìm được không ít đồ trang trí nho nhỏ đủ màu sắc treo lên người tuyết, "Vi" không dùng được mới đưa cho "Cún con", cậu còn đặc biệt chú ý phối hợp màu sắc, không thể đánh mất thể diện stylist của Vi Vi được.



Không biết từ bao giờ mà tuyết càng lúc càng dày, kết thành những mảnh băng vỡ vụn, rơi sột soạt trên trang phục chống lạnh.



Cậu không cảm thấy đã tốn quá nhiều thời gian, nhưng khi ngẩng đầu lên thì sắc trời đã sẫm hơn không ít, giống như lớp mực mỏng bị hắt vào khói bụi, chưa kịp khuấy đều nên còn pha tạp hỗn loạn.



Gió cũng bắt đầu cứa qua mặt.



Nhiệt độ không khí liên tục giảm xuống.



Không đúng lắm.



Lục Tinh Hàn theo bản năng lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lâm Tri Vi, nhưng cậu bấm vài cái lần không thấy phản ứng mới chợt nhớ đến thời tiết đang rất lạnh, điện thoại tự động bật chức năng bảo vệ khi ở nhiệt độ thấp nên không mở máy được.



Cậu hơi lo lắng, tuy rằng trước đó đã tìm hiểu không ít về khí hậu của nơi này nhưng dù sao vẫn chưa tự mình trải nghiệm, huống hồ nhiệt độ bây giờ còn thấp hơn rất nhiều so với nhiệt độ trung bình hàng năm được ghi trên tư liệu, trong lòng cậu thấp thỏm không yên.



Lục Tinh Hàn đứng dậy quay về đại sảnh của khách sạn, cậu muốn tìm người bản xứ hỏi tình hình một chút, em trai lễ tân thấy trên người cậu có tuyết nên chủ động nhắc nhở: "Thưa anh, tôi đề nghị tạm thời giảm bớt các hoạt động ngoài trời."



"Có phải là thời tiết thay đổi hay không?"



Cậu trai cười an ủi: "Quả thật gần đây không ổn định, thường xuyên xảy ra các trận gió tuyết nhỏ, có điều đều thuộc vào loại bình thường, rất nhanh sẽ qua, không cần lo lắng đâu."



Lục Tinh Hàn cau mày: "Chắc chắn chứ?"



Cậu trai trả lời không chút do dự: "Yên tâm đi, không đến nửa tiếng nữa là mặt trời sẽ lộ ra."



Lục Tinh Hàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết không tiếp tục rơi nhiều hơn thì gật đầu, để ý trên giá treo tường bên cạnh có hai quyển sách nhỏ, một quyển là kiến thức thông thường về sinh hoạt trong nhiệt độ thấp, một quyển là tự cứu và cứu hộ khi gặp nạn trong bão tuyết.



Cậu lấy một quyển rồi quay về phòng trên lầu, trước hết là sạc điện thoại để ủ ấm nó, cậu định xuống lầu chạy ra vườn sau một lần nữa, tranh thủ lúc điện thoại chưa tắt chụp ảnh hai người tuyết.



Lỡ may bị gió thổi bay thì rất đáng tiếc.



Trong lúc chờ sạc pin, Lục Tinh Hàn cẩn thận đọc một lượt hai bản ghi chép, cậu tập trung tinh thần nên nhất thời không chú ý đến tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng nhiều, giống như đống bông gòn lớn rơi xuống, nhảy múa cuồng nhiệt trong gió.



Tuyết lớn đổ ập xuống, nhanh chóng phủ một lớp trên người Lâm Tri Vi.



Hứa Đại đứng bên cạnh cô, khăn choàng cổ không được quấn chặt nhanh chóng bị gió thổi phần phật, suýt nữa là bay mất. Lâm Tri Vi vội vàng dùng tay đè xuống, nhanh chóng quấn kín lại cho bà, che mũi miệng nói lớn: "Cô ơi, thời tiết không bình thường!"



Tiếng hô gần như chìm vào trong tiếng gió rít.



Vừa dứt lời, hai chiếc máy quay vốn được cố định chắc chắn lại bị gió thổi bay, rơi bình bịch vào trong đống tuyết, tiếng hô hào mắng chửi đều bị bao phủ trong tiếng ồn hỗn loạn.



Hai ngày trước đôi lúc cũng có gió tuyết, nhưng rất nhỏ, thời gian kéo dài cũng ngắn, chịu đựng một chút là qua, nhưng tình thế trước mắt rõ ràng không như vậy.



Hứa Đại ngẩng đầu nhìn sắc trời càng lúc càng tối đen, lung lay lảo đảo túm lấy cánh tay của Lâm Tri Vi: "Theo sát cô này!"



Nhiệm vụ quay chụp hôm nay vừa mới bắt đầu không bao lâu, mấy người mẫu mới chỉ đổi đến bộ quần áo thứ hai, lúc này tất cả mọi người đều nhận ra nguy hiểm, khoác áo bông trên người, vung tay về phía tổng đạo diễn của buổi chụp hình quảng cáo.



"Đi về trước đi…"



"Gió tuyết quá lớn không chụp được đâu! Tránh đi một chút không được sao?"



"Chờ thêm nữa sẽ gặp nguy hiểm đó!"



Tổng đạo diễn không muốn dừng lại trên đường, vì lượng công việc mỗi ngày là cố định, hôm nay chậm trễ có nghĩa là tiến độ phải kéo dài, ông ta lấy điện thoại chuyên dụng ở vùng địa cực duy nhất của cả đoàn, muốn gọi nhanh cho đồng nghiệp đang trực ở khách sạn để hỏi tình hình.



Điện thoại chưa kịp kết nối thì một trận gió cực mạnh đánh úp tới, thân thể to lớn hơn một trăm cân của đạo diễn cũng bị quật cho lảo đảo, điện thoại tuột khỏi tay rồi văng ra xa, phút chốc đã bị tuyết che phủ.



Sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, loạng choạng đi tìm, nhưng mà mặt tuyết nhanh chóng bị gió san bằng, không để lại chút dấu vết nào.



Giây tiếp theo, mấy công cụ định vị GPS mà đoàn mang theo liên tục nhấp nháy đèn đỏ, đây là công cụ định vị chuyên dụng trong tuyết, có thể cảm biến được nhiệt độ và áp suất tuyết rơi, đồng thời sẽ cảnh báo nhắc nhở khi vượt quá giới hạn cho phép.



Đạo diễn hoảng hốt rống to: "Đi… Đi mau! Đi đến chỗ đỗ xe!"



Vừa có lệnh, toàn bộ đoàn đội cố gắng thu gom mấy thứ chưa bị gió thổi bay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ đỗ xe cách đó khoảng bốn năm trăm mét.



Lâm Tri Vi cố gắng khống chế nhịp thở, không để cho bản thân tiêu hao nhiều thể lực, cũng không quên che chở cho Hứa Đại.



Hứa Đại năm nay đã hơn bốn mươi, bình thường vẫn luôn khỏe mạnh nhưng thân thể không chịu lạnh được, không có gió tuyết thì cũng đã thấy không khỏe, huống chi là ở trong thời tiết khắc nghiệt như bây giờ.



"Em tự chăm sóc cho bản thân đi!" Hứa Đại thở gấp gọi cô.



Lâm Tri Vi không nói gì, giữ chặt bà bước nhanh hơn, theo trí nhớ đi thẳng đến chỗ đỗ xe trượt tuyết của cô và Hứa Đại khi mới đến đây.



Lúc này, cách một lớp kính bảo hộ, bọn họ đã không còn thấy được ranh giới giữa đất trời.



Gió lốc như lưỡi dao cuốn bụi tuyết che phủ cả bầu trời, cả đất trời trở nên u ám, cảnh tượng tựa như tận thế kích thích mọi người đến váng đầu hoa mắt.



Tình hình xung quanh khách sạn không nghiêm trọng như ngoài vùng hoang dã, nhưng tất cả cửa sổ và cửa lớn đều bắt đầu rung kẽo kẹt.



Lục Tinh Hàn đi xuống lầu, khi đi ngang chỗ rẽ trên cầu thang thì liếc mắt nhìn hai người tuyết được đặt song song trong vườn hoa ở sân sau, đồng tử chợt co lại.



Chúng nó bị chia năm xẻ bảy, hai chiếc nón len bị chôn trong đống tuyết loang lổ, chỉ còn cầu lông đỏ thẫm lộ ra bên ngoài.



Trong đại sảnh của khách sạn vô cùng hỗn loạn, du khách đủ các loại màu da đang tụ tập xung quanh các khung cửa nhìn ra bên ngoài, chuông điện thoại nối đuôi nhau vang lên, trong giọng điệu của mỗi người đều lộ vẻ nôn nóng.



Cậu trai lễ tân bị sai sử chạy qua chạy lại, suýt nữa đã đụng đầu vào người Lục Tinh Hàn, cậu ta xoay người muốn lùi lại nhưng bị Lục Tinh Hàn túm vai: "Tình huống bây giờ là gì?"



Mặt cậu ta không còn chút máu, ấp úng nói: "Chỉ sợ là bão… Bão tuyết…"



Năm ngón tay ngón tay Lục Tinh Hàn siết chặt như sắt thép: "Không phải vừa nói là vẫn bình thường bình thường sao?"



"Tôi mới đến đây công tác năm nay, trước kia không trải qua nên không rõ lắm, nhưng mấy ngày gần đây thì rất nhanh đã tạnh rồi!" Cậu ta giải thích: "Ngay cả bản tin dự báo thời tiết của đài truyền hình cũng mới đưa ra cảnh báo rõ ràng năm phút trước thôi, đợt bão tuyết này đột nhiên xuất hiện, không ai ngờ nó sẽ đến nhanh chóng và đáng sợ như vậy."



Lục Tinh Hàn buông cậu ta ra: "Đoàn đội đi vào vùng tuyết có người ở lại trực hay không? Ở đâu rồi?"



Cậu ta nhanh chóng chỉ đường cho cậu: "Nghe bọn họ nói tín hiệu GPS đã báo về điện thoại, chắc là không sao đâu."



Người ở lại trực trong khách sạn đa số là người bên phía thương hiệu, còn có một cậu nhóc trẻ tuổi trong đội stylist ở lại, cậu ấy đang lo lắng đi qua đi lại, vừa liếc mắt thấy Lục Tinh Hàn thì kinh ngạc ngây người: "Lục… Lục Tinh Hàn?"



Lục Tinh Hàn nhìn thấy một gương mặt người Hoa thì đi thẳng qua chỗ cậu ấy: "Bọn họ đã về chưa?"



Cậu bé nâng thiết bị theo dõi định vị lên, ngơ ngác trả lời: "Tín hiệu được phân cho đội stylist bọn tôi đang chuyển động, chắc là…"



Lục Tinh Hàn đoạt lấy nhìn thử, tim đập ầm ĩ không ngừng: "Không di động nữa! Dừng lại rồi!"



Cậu bé không tin, nghiêng người qua nhìn: "Ơ, sao ngừng lại rồi!"



Lục Tinh Hàn một giây cũng không chờ đợi, nắm chặt thiết bị theo dõi, mặc đồ bảo hộ vào rồi đi thẳng ra cửa, thuận tay lấy chìa khóa xe máy đang treo bên cửa xuống.



Người phụ trách bên phía thương hiệu đang giữ các tín hiệu khác cũng nhận ra Lục Tinh Hàn, bọn họ từng tài trợ trang phục nên có gặp mặt một lần, anh ta lập tức chạy theo ngăn cản: "Lục, sao cậu lại ở đây? Muốn làm gì đấy?"



Lục Tinh Hàn nghiêng đầu liếc nhìn: "Cứu người."



Người phụ trách khó hiểu, túm lấy cánh tay cậu: "Trong đoàn quay chụp của chúng tôi có người cậu quen hả? Bây giờ ra ngoài sẽ chết người đó cậu có biết không?"



"Đương nhiên tôi biết!" Lục Tinh Hàn đẩy tay anh ta ra, đôi mắt sung huyết, gầm nhẹ: "Người yêu của tôi đang ở trong đó!"



Toàn bộ đại sảnh đang ồn ào bỗng chốc lại yên tĩnh.



"Chờ đã… chờ một chút." Có người giơ thiết bị định vị tương tự lên rồi hô lớn: "Không chỉ một cái đâu, tất cả tín hiệu trên người bọn họ đều dừng lại rồi! Nói không chừng là họ vội vàng rời đi nên không kịp mang theo, hoặc là rơi vào trong tuyết thôi, không nhất định là gặp chuyện không may! Tín hiệu gắn trên mấy chiếc xe đang di chuyển, hơn nữa trong đó còn có mấy chiếc đang chạy rất nhanh, đã sắp về rồi!"



"Trước hết đừng kích động, ít nhất là chờ xe trở về đã! Có thể tất cả mọi người đều an toàn!"



Người phụ trách vội nói: "Đúng vậy, tôi không rõ người yêu của anh là ai, nhưng lỡ cô ấy an toàn quay về thì anh với cô ấy không gặp nhau được, đến lúc đó thì làm sao bây giờ?"



Ruột gan của Lục Tinh Hàn như đang bị lửa đốt.



Dù là bị đốt thành tro, nhét trong bùn rồi lại bị hung hăng giẫm đạp, rơi vào vực sâu vạn trượng cũng không bằng một phần ngàn sự tra tấn trong giờ phút này.



Chiếc chìa khóa bị nắm chặt đâm vào da thịt, cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm gió tuyết đang tàn phá bừa bãi ngoài cửa sổ, nhìn về hướng Vi Vi sẽ trở về, dùng hết sức lực mới có thể đứng vững.



Cậu không thể mất kiểm soát được, cậu còn rất nhiều việc phải làm.



Lục Tinh Hàn gắng gượng giữ tỉnh táo: "Có đội cứu hộ hay không?"



Người phụ trách lộ vẻ mặt khó xử: "Có thì có, nhưng cách quá xa đội của nhà nước, đây chỉ là đội cứu hộ tư nhân thôi. Bây giờ lại đang là lúc nguy hiểm nhất, lại không rõ có mọi người có gặp nạn hay không nên không thể đi ngay, bọn họ vẫn đang chờ đợi."



"Được, không cứu hộ." Khớp hàm Lục Tinh Hàn căng chặt: "Vậy có thể dạy học chứ?"



"Cậu…"



"Tất cả mọi chuyện cần làm là dạy cho tôi ngay bây giờ, những thứ cần dùng đến bán lại cho tôi." Lục Tinh Hàn gằn từng chữ một, đôi mắt sung huyết đảo qua mọi người trong sảnh: "Nếu cô ấy gặp nguy hiểm, mấy người quyết định ra sao đều không liên quan đến tôi, tôi sẽ tự đi tìm cô ấy!"



Tín hiệu mang theo trên người đã dừng lại.



Lâm Tri Vi cong người, cố gắng nhét thiết bị định vị GPS vào trong túi áo, cất thật kĩ.



Đội xe máy nhanh chóng biến mất trong gió tuyết mịt mù phía trước.



Vài phút trước, khi đến chỗ đỗ xe thì họ phát hiện thiếu mất ba chiếc xe, hỏi qua mới biết là có vài vật dụng cần thiết cho bước quay chụp tiếp theo bị bỏ quên ở khách sạn, đã cho người quay lại lấy.



Không ngờ nguy hiểm đã đến ngay lập tức.



Không thể chờ xe trở về được, trước mắt chỉ có thể cố gắng hết sức đưa thật nhiều người về trước.



Xe gắn máy là loại cần người lái, tính cả người điều khiển thì một chiếc chỉ chở tối đa bốn người.



Sống chết ngay trước mắt, không ai lại không muốn sống mà đi nhường nhịn cả, đều nhanh chóng đi đến bên cạnh xe, sợ bị bỏ lại.



Hứa Đại suyễn quá nặng, Lâm Tri Vi kéo bà đi nên hơi chậm, chờ đến khi chạy tới gần chiếc xe thì tất cả các vị trí gần như đã bị lấp kín, mấy tên đàn ông đều lảng tránh tầm mắt của cô, không có ý giúp đỡ.



Lâm Tri Vi hiểu rõ, bây giờ ai cũng phải giữ mạng, cô cũng không gửi gắm hy vọng lên bất kỳ ai, đành kéo Hứa Đại đi qua từng chiếc xe, cuối cùng cũng tìm được một chiếc chỉ có hai người ngồi, nhưng hai người này hình thể to béo, sợ sức nặng vượt chỉ tiêu nên không ai mở miệng gọi các cô.



Cô đẩy Hứa Đại lên trước, trên xe đã gần kín chỗ, người điều khiển rống to trong gió tuyết: "Nhanh lên một chút! Phải đi rồi!"



Hứa Đại sợ cô bị bỏ lại, vội kéo cô lên phía trước.



Đoàn xe chậm rãi xuất phát.



Trời đất hòa thành một thể.



Nhưng mà đi được khoảng trăm mét thì xe gắn máy đều bãi công, nửa bước cũng không nhích được, người điều khiển sốt ruột kêu: "Quá nặng! Tuyết dày quá không đi được! Theo thứ tự đi, ai lên xe trễ nhất thì đi xuống! Nếu không thì tất cả đều xong đời!"



Tiếng hét chói tai thoáng chốc bùng nổ, người điều khiển lập tức bổ sung: "GPS để lại chỗ các người, chúng tôi sẽ cho người quay lại tiếp ứng, đi thẳng về phía trước có một căn nhà tị nạn, các người đến đó chờ đi!"



Hứa Đại chỉ do dự trong chớp mắt.



Nhưng trong một cái chớp mắt đó, Lâm Tri Vi đã đè bà lại, đôi mắt đằng sau kính bảo hộ vẫn sáng trong như trước, giọng nói của cô đáng ra nên tan vào trong gió, nhưng lại như tự động chui vào tai Hứa Đại: "Cô ơi, cô ngồi đi, em đi xuống."



Hứa Đại lập tức không chịu, dùng sức nắm lấy tay cô: "Không được! Em mới nhiêu tuổi đâu! Cô… cô đã gần năm mươi rồi, trải nghiệm nhiều hơn em, kinh nghiệm cũng nhiều hơn em, cô ở lại sẽ không sao cả."



Lâm Tri Vi nhìn hướng trở về, trái tim co rút một chút, sau đó quyết đoán nhảy xuống xe: "Cô ơi, chính vì tuổi của cô lớn hơn em nên em mới không thể để cô ở lại."



"Đi nhanh đi, mọi người quay về an toàn thì họ mới có thể quay lại tiếp ứng." Ngữ khí của Lâm Tri Vi rất kiên định, cổ họng lại nghèn nghẹn, dừng một chốc mới hô to: "Tinh Hàn… Tinh Hàn đã đến rồi! Cậu ấy ở trong khách sạn!"



Hứa Đại sửng sốt.



Thuyết phục một hồi, bỏ GPS lại, xe gắn máy lại khởi động một lần nữa.



Lâm Tri Vi không dám khóc, khàn giọng gào lên với Hứa Đại: "Nói cho cậu ấy biết! Em không sao cả! Em nhất định sẽ bình an trở về bên cạnh cậu ấy!"



Ngoại trừ Lâm Tri Vi, những người còn lại đều là bị ép xuống xe.



Mọi người ôm nhau thành một đoàn, trông như cát bụi nhỏ bé giữa gió tuyết đầy trời.



Tuyết đã dày lên đến bắp chân, Lâm Tri Vi cất kỹ GPS, cố gắng siết chặt đồ bảo hộ trên người lại, khom người đối mặt với bão tuyết, quay lại kêu gọi đồng bạn đang tuyệt vọng: "Nhanh đến chỗ nhà tị nạn, sẽ không ai trong chúng ta gặp chuyện không may cả!"



Tuyệt đối sẽ không.



Cuộc sống của cô và Lục Tinh Hàn chỉ mới bắt đầu, làm sao có thể chấm dứt trong bão tuyết được.



Còn rất nhiều lời chưa nói với cậu ấy.



Cậu ấy vất vả tới đây, cô vẫn chưa ôm chầm cậu, vẫn chưa hôn lên môi cậu.



Nói là dỗ dành an ủi, nhưng vẫn chưa thực hiện một chút nào cả.



Cô phải an toàn không chút hao tổn chạy về trước mặt cậu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom