Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Lâm Tri Vi dang rộng vòng tay, nghênh đón bé thỏ to bự đang nhao đến, bám lấy cô như món trang sức đeo trên người.
Thỏ con không chỉ muốn làm linh vật tượng trưng, trong chốc lát đã thăm dò công việc của cô, cậu nhanh tay lẹ mắt trực tiếp thay thế trợ lý, phối hợp công tác với cô.
Hứa Đại cũng không nhịn được tặng cậu một like, nói đùa với Lâm Tri Vi: “Giá trị con người của trợ lý em cao quá nha.”
Lục Tinh Hàn giống như cái đuôi nhỏ bám dính sau lưng Lâm Tri Vi, cậu tỏ vẻ đương nhiên: “Em rất rẻ.”
Hứa Đại cố ý nói: “Ồ... Ngôi sao lớn này, nếu tiện, các thương hiệu nổi tiếng bên kia cũng thèm nhỏ dãi muốn mời em hợp tác đấy.”
“Đắt lắm.” Mặt Lục Tinh Hàn không đổi sắc, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Bọn họ không mời nổi.”
Lâm Tri Vi che miệng cười, móc lấy một ngón tay của cậu: “Đi thôi, ngôi sao lớn, chúng tôi muốn đổi sân.”
Lục Tinh Hàn chịu khó bê thùng đạo cụ lên, nhắm mắt bám đuôi cô, cậu sợ có hõm tuyết nào đó khiến cô bước hụt là cậu có thể sẵn sàng đỡ lấy cô. Khung cảnh này khiến toàn bộ đám phụ nữ trong tổ trông thấy mà gào thét.
Buổi chụp ảnh tuyên truyền nội dung mất một ngày rưỡi mới xong. Giữa trưa hôm sau, đạo diễn tuyên bố công tác hoàn thành xuất sắc. Lúc đó, Hứa Đại đang lấy tư cách bên thứ ba, sắp xếp lại thời gian làm việc mấy ngày qua báo cáo lại cho đạo sư của Lâm Tri Vi. Bên phía ông ấy còn nhanh tay hơn, một phút sau đã nhắn lại thành tích cực cao.
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm bảng điểm vài giây: “... Nghĩa là, em đã tốt nghiệp rồi phải không ạ?”
Hứa Đại cười, ôm nhẹ lấy cô: “Ông ấy bảo sẽ chuyển phát giấy chứng nhận cho em, nếu rảnh thì em hãy dẫn Tinh Hàn đến gặp ông ấy. Chúc mừng em, học trò cuối cùng của cô.”
Thật vất vả, cuối cùng cũng vượt qua được thử thách này.
Sau này sẽ không phải chịu đựng những nỗi niềm nhớ nhung khi phải chia xa nữa.
Lòng Lâm Tri Vi đột nhiên dâng trào những cảm xúc không tên, cô không biết mình nên vui hay buồn, tự nhiên muốn cầm tay Lục Tinh Hàn, lần mò một lúc mới phát hiện ra cậu đã đi đâu từ lúc nào không hay.
Lúc cô quay lại tìm xung quanh thì thấy Lục Tinh Hàn bước trên những bậc thang bằng gỗ của khách sạn đi tới. Nắng chiều nhẹ nhàng lọt qua những ô cửa sổ, phủ lên bờ vai thẳng tắp và vững chãi cậu.
Vừa cao lớn, vừa dịu dàng.
Cậu lấy ra bó hoa giả giấu sau lưng: “Chúc mừng bé cưng nhà ta đã tốt nghiệp.”
Cô kinh ngạc: “Hoa ở đâu đây?”
Lục Tinh Hàn có chút ngượng ngùng: “Mượn trong bình hoa ở sảnh lầu dưới...”
Cậu cúi đầu nhìn một lượt: “Quả thật có hơi xấu nhưng lúc này tạm thời không mua được cái khác.”
Lâm Tri Vi lùi một bước nhỏ, cô cười: “Chỉ cần em đẹp là đủ rồi.” Cô lại lùi vài bước nữa, nghiêng đầu nói: “Tinh Hàn, em chuẩn bị đón chị nhé...”
Hả?
Lục Tinh Hàn theo bản năng dang hay tay, Lâm Tri Vi lấy đà, chớp mắt sà vào lòng cậu, để cậu bế lên.
Hứa Đại nhanh tay che mắt.
Cô vùi mặt vào hõm cổ cậu, nước mắt nóng hổi thấm ướt cổ áo cậu, nghẹn ngào nói: “Tinh Hàn, chị sẽ không bao giờ… Rời xa em nữa.”
Hai tay Lục Tinh Hàn ôm chặt, nghiêng đầu liên tục hôn cô, có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng, hơn nửa ngày sau mới dùng giọng mũi nhả ra một chữ: “Được.”
Lúc dùng bữa tối, phục vụ khách sạn thông báo với mọi người sau tám giờ tối sẽ có cực quang, chắc đêm nay là thời điểm xem được rõ nhất. Nếu ai muốn thưởng thức thì có thể tới khu vực dã ngoại cách khách sạn không xa, tại đó có cho thuê lều giữ ấm bằng vật liệu trong suốt, du khách có thể vừa nằm vừa ngắm cảnh.
Hai mắt Lục Tinh Hàn rực sáng, nắm lấy bàn tay của Lâm Tri Vi dưới gầm bàn.
Mới qua bảy giờ, Lục Tinh Hàn đã sớm nôn nóng muốn đi. Hứa Đại nhớ rằng ngày mai còn có hậu chiêu đối phó với đạo diễn Triệu, bà có chút lo lắng tới hỏi: “Rốt cuộc là còn kế hoạch gì, có thể tiết lộ cho cô biết để cô bớt lo lắng không?”
Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi nhìn nhau. Hành lang khách sạn có nhiều người qua lại, đóng kín cửa cũng vẫn nghe thấy tiếng ồn, Lâm Tri Vi chợt nảy ra ý tưởng: “Hay là chúng ta vào trong lều rồi nói.”
Khu vực dã ngoại đã có vài người tới, những ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng nhè nhẹ sưởi ấm từng túp lều, màn đêm đen kịt càng làm nổi bật lên những ngôi sao lấp lánh phía xa.
Kéo khóa lều vải lại, Lục Tinh Hàn lập tức nối máy với Viên Mạnh để cùng thảo luận nhóm.
Viên Mạnh nghiêm túc báo cáo lại tiến triển trước mắt: “Gã họ Triệu kia sứt đầu mẻ trán toàn tập rồi, quá nhiều chuyện cùng xảy ra một lúc, chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa khi xảy ra chuyện này ông ta cũng thân bất do kỷ vậy nên để lỡ hết những cơ hội vãn hồi. Đến giờ đoàn đội chính thức của ông ta cũng chưa nghĩ ra nên phải làm thế nào, ngược lại lần này vợ ông ta lại rất dũng cảm, đứng ra đổ thêm không ít dầu vào lửa.”
Nói xong, anh ta không khỏi lo lắng: “Tinh Hàn, với tình trạng như hiện tại, cậu có chắc rằng đêm mai ông ta còn có thể làm chủ?”
Lục Tinh Hàn cười lạnh: "Càng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió thì ông ta càng phải giữ gìn những mối quan hệ chính trong vòng. Người khác cũng càng thích lấy ông ta ra làm trò đùa nên chắc chắn mọi chuyện không những không kết thúc mà còn đúng thời gian đó trở nên lớn hơn nữa.”
“Suy cho cùng, đợt đầu tiên chỉ uy hiếp ông ta ở việc quan hệ nam nữ. Chúng ta cố tình im hơi lặng tiếng một hai ngày, ông ta sẽ nghĩ rằng đối phương chỉ muốn phơi bày sinh hoạt cá nhân của ông ta thôi.” Sắc mặt Lục Tinh Hàn u ám: “Ông ta càng thả lỏng tinh thần, ngược lại càng dễ phóng túng.”
Nghe vậy, Hứa Đại càng sốt ruột, bà thực sự không nhịn được hỏi: “Đến cùng là có kết cục gì?”
Hứa Đại trợn mắt há mồm.
Lục Tinh Hàn nắm chặt tay Lâm Tri Vi, nhớ lại những gì đã biết và đã thấy vào hai năm trước. Cậu im lặng một lát rồi cau mày nói: “Gã họ Triệu kia có một nhóm mấy người thân cận, bên trái là nhóm của Trần Lệnh Nghi và những lãnh đạo có quan hệ thân thiết với đội ngũ sau hậu trường. Bên phải là mấy nhà đầu tư và một số người trong giới. Ông ta như một người môi giới đứng ở giữa, lấy những stylist mới vào nghề, những cô gái mới dễ nghe lời ra làm vật trao đổi, đổi lấy mối quan hệ và số tiền đầu tư lớn.”
Mặc dù Lâm Tri Vi đã nghe tương đối rõ ràng, nhưng trước đó Lục Tinh Hàn không đành lòng nói tỉ mỉ cho cô nghe nên đến tận bây giờ cô mới hiểu được tường tận.
Nếu không phải Trần Lệnh Nghi không ôm mộng “Mở rộng quy mô Studio, khiến nó trở nên nổi tiếng trong tương lai” thì với năng lực của bà ta, cho dù dốc sức làm việc cũng khó thoát khỏi vận rủi.
Lục Tinh Hàn không dám nghĩ sâu, sợ đến mức tim đập thình thịch: "Những người phối hợp, nghe lời đều thì sẽ có danh tiếng, những người không nghe lời thì sẽ bị loại bỏ. Gã họ Triệu nắm giữ toàn bộ điểm yếu của những người đó, nếu không có điểm yếu thì ông ta sẽ bịa ra, làm giả học bạ, hủy hoại thanh danh người đó, dần dần khiến họ không thể sống trong cái giới này nữa. Đó là thủ đoạn mà ông ta thường dùng.”
Cậu nhắm mắt, kéo Lâm Tri Vi lại gần hơn: “Ông ta làm bằng giả đã quen tay, còn sợ quên mà bỏ dở. Trong một lần quá chén, ông ta sợ em không tin nên bất chấp khoe khoang, bày ra một phần, còn thuận tay lật vài cái, khi nhìn thấy tên Tri Vi trong đó, em thực sự...”
Muốn giết người.
Muốn băm vằm tên cặn bã kia thành trăm mảnh.
Cậu phải dùng móng tay bấu chặt vào thịt đến rớm máu mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Lâm Tri Vi thấy vậy vội vàng ôm lấy cậu, xoa nhẹ an ủi nhiều lần, trong lòng cô chua xót đến mềm nhũn.
Đường đi của Tinh Hàn tràn ngập những khó khăn gian khổ, cô chỉ biết được một phần nhỏ trong đó.
Sắc mặt Hứa Đại tái nhợt, bà thì thào: “Em đã vất vả rồi, nếu cô có thể giúp đỡ mấy đứa em sớm hơn chút thì, aii.” Bà thở dài: “Thời gian có hạn, cô chỉ tìm được vỏ bên ngoài ảnh chụp giấy chứng nhận bằng cấp mà đạo diễn Triệu lén lút trao đổi cùng Trần Lệnh Nghi, nếu bên trong có tên Tri Vi thì càng có hiệu quả tối đa.”
Lục Tinh Hàn điều chỉnh hô hấp, lắc đầu một cái: “Cực kỳ hữu dụng, em vẫn không tra được quá trình bọn họ xử lý, hiện giờ có thể bổ sung, tuyệt không để xảy ra sai sót.”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời qua tấm màn trong suốt: “Vào ngày mùng một, mười lăm mỗi tháng, vòng bạn bè của ông ta đều tụ tập đầy đủ, ăn chơi nhảy múa. Ngày mai đúng là mười lăm, mọi việc đã chuẩn bị xong, một khi chúng khai tiệc, vật chứng được tung ra, cảnh sát chắc chắn sẽ đánh hơi được.”
Trong điện thoại, Viên Mạnh nghiêm giọng cam đoan: “Yên tâm, bên này tôi đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, hậu họa về sau cũng biến mất. Chồng cô Hứa đã liên lạc với tôi rồi, ông ấy nói cảnh sát bên kia hành động tuyệt đối dứt khoát, đối xử bình đẳng, sẽ không để xảy ra vấn đề cũng sẽ không liên đới đến cậu đâu.”
Tám giờ đúng.
Người đến khu dã ngoại cũng nhiều lên.
Viên Mạnh cúp máy.
Hứa Đại thở dài: “Hai người yêu nhau thì cứ tiếp tục thủ thỉ tâm tình với nhau đi nhé, trong lòng cô có chuyện, sang bên lều khác đây.”
Lục Tinh Hàn ôm Lâm Tri Vi đứng dậy trước: “Cô Hứa, cô cứ ở chỗ này đi! Em dẫn Vi Vi đến chỗ đặc biệt này.”
Cái nơi tuyết mênh mông vô bờ thế này thì có gì đặc biệt?
Nhưng Lâm Tri Vi cũng không để ý, dù đi đâu cũng được, cô vẫn đi theo cậu.
Phía trước khu dã ngoại có một căn phòng nhỏ dành cho nhân viên quản lý nghỉ ngơi, nhìn bên ngoài trông như trong truyện cổ tích, nhà không quá cao, bên cạnh còn bắc một cái thang để tiện dọn tuyết trên mái nhà.
Lục Tinh Hàn quấn kín khăn quàng cổ cho cô, lại kéo hết khóa áo lên rồi mới chỉ lên trên bảo: “Bé cưng, có sợ lạnh không?”
Đôi mắt Lâm Tri Vi lấp lánh: “Không sợ, chúng ta đi thôi.”
Cả người cô mặc tròn vo, từ từ leo thang lên cao, cô thấy mái nhà đỏ thẫm khá thoải, có một chỗ bằng phẳng, bên trên đã trải mấy cái đệm vừa dày vừa mềm.
Lục Tinh Hàn kiêu ngạo chỉ chính mình: “Em đã chuẩn bị đấy, chỗ này có xịn hơn mấy túp lều kia không?”
Lâm Tri Vi dò dẫm bước đến hôn nhẹ lên chóp mũi đã lạnh đến đỏ bừng của cậu: “Em lợi hại nhất.”
Hai người lần lượt ngồi xuống đệm bông, bất chợt không ai nói câu gì, chỉ lén nhìn đối phương mà suy nghĩ trong lòng.
Màn trời vẫn nhuộm một màu đen đặc.
Chưa tới ba giây, Lục Tinh Hàn trước đã nhịn hết nổi, cậu túm lấy cô: “Bé cưng, chị đang nghĩ gì thế?”
Lâm Tri Vi thò tay vào túi áo rộng thùng thình, nắm lấy chiếc hộp thủy tinh, nhẹ giọng nói: “Chị có vật nhỏ muốn tặng em.”
Lục Tinh Hàn mở to mắt: “Em cũng có một món đồ nhỏ muốn tặng cho chị!”
Hai biểu cảm kinh ngạc đối diện nhau, cuối cùng phát ra tiếng cười khúc khích.
Lâm Tri Vi vuốt ve túi giữ nhiệt, chớp mắt nhìn cậu: “Chị để trong túi.”
“Em cũng vậy!”
Cô cười híp mắt: “Chị đếm đến ba, hai người chúng ta cùng lấy ra nhé.”
Đếm xong ba con số, hai bàn tay đối diện nhau cùng vươn ra không trung, hai chiếc hộp thủy tinh nho nhỏ đồng thời chạm vào nhau vang lên tiếng lanh canh nhẹ nhàng dễ nghe.
Ánh mắt Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn cùng nhìn lại.
Trong hộp thủy tinh là hai người tuyết nhỏ đang dính vào nhau, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn xinh xắn, trên cái bụng tròn của cả hai còn khắc hai chữ riêng biệt “Nhóc con” và “Tri Vi”, ngay cả biểu cảm trên mặt và chiếc kẹp tóc trên đầu cũng y như đúc.
Là hai chiếc bị bão tuyết làm hỏng trong sân sau khách sạn ngày đó.
Rõ ràng là hai món đồ được làm riêng mà tựa như được phục khắc từ hiện thực.
Một lúc lâu, Lục Tinh Hàn không chớp mắt: “Bé cưng... Chị còn chưa nhìn thấy cái em đã đắp mà.”
Lâm Tri Vi cười ra tiếng: “Nhưng chị đã nghe qua mấy trăm lần rồi, không nhìn cũng biết nó như thế nào.”
Gò má cô được phủ lên ánh sao lấp lánh, đôi mắt tựa hồ nước: “Làm sao bây giờ, quà tặng bị trùng rồi.”
“Em quyết định.” Cậu cười nhẹ: “Mau chóng bắt chúng nó kết hôn.”
Lúc nói chuyện, phía sau khu dã ngoại bỗng dưng truyền đến những tiếng hô kinh ngạc.
Trong lúc không để ý, trời đất đã hoàn toàn đổi sắc.
Dải ánh sáng khổng lồ như tấm lụa sa mềm mại, nhẹ nhàng phủ kín màn trời. Trên cao, những vì sao tựa như những mảnh vụn kim cương mờ ảo đang tranh tối tranh sáng. Cả thế giới như ngừng thở, chỉ có vẻ đẹp trong khoảnh khắc này là rực rỡ, mỹ lệ.
Khung cảnh trước nay chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, giờ đây lại gần đến mức chỉ cần vươn tay lên là người ta có thể chạm tới.
Lục Tinh Hàn quay đầu, ánh mắt dừng lại ở gò má Lâm Tri Vi.
Làm sao đây, ngay cả cực quang cũng không thể hấp dẫn cậu, không vẻ đẹp nào sánh được với Vi Vi của cậu.
Động tác cậu êm ái cởi khăn quàng cổ của cô ra một chút, lộ ra bờ môi đầy đặn ửng hồng.
Thật ngoan.
Thật ngon miệng.
Trong lồng ngực Lục Tinh Hàn có ngọn lửa bập bùng, cậu nghiêng người qua đặt lên một chiếc hôn mềm mại.
Những thanh âm cô vô thức phát ra đều bị cậu nhấm nuốt.
Lâm Tri Vi ôm cậu, hơi ngẩng đầu, lại khiến cậu hôn càng sâu hơn.
Môi lưỡi kết hợp chặt chẽ, một lúc sau, Lục Tinh Hàn mở miệng, tiếng nói khàn khàn đan xen: “Bé cưng, chúng mình công khai đi.”
Thỏ con không chỉ muốn làm linh vật tượng trưng, trong chốc lát đã thăm dò công việc của cô, cậu nhanh tay lẹ mắt trực tiếp thay thế trợ lý, phối hợp công tác với cô.
Hứa Đại cũng không nhịn được tặng cậu một like, nói đùa với Lâm Tri Vi: “Giá trị con người của trợ lý em cao quá nha.”
Lục Tinh Hàn giống như cái đuôi nhỏ bám dính sau lưng Lâm Tri Vi, cậu tỏ vẻ đương nhiên: “Em rất rẻ.”
Hứa Đại cố ý nói: “Ồ... Ngôi sao lớn này, nếu tiện, các thương hiệu nổi tiếng bên kia cũng thèm nhỏ dãi muốn mời em hợp tác đấy.”
“Đắt lắm.” Mặt Lục Tinh Hàn không đổi sắc, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Bọn họ không mời nổi.”
Lâm Tri Vi che miệng cười, móc lấy một ngón tay của cậu: “Đi thôi, ngôi sao lớn, chúng tôi muốn đổi sân.”
Lục Tinh Hàn chịu khó bê thùng đạo cụ lên, nhắm mắt bám đuôi cô, cậu sợ có hõm tuyết nào đó khiến cô bước hụt là cậu có thể sẵn sàng đỡ lấy cô. Khung cảnh này khiến toàn bộ đám phụ nữ trong tổ trông thấy mà gào thét.
Buổi chụp ảnh tuyên truyền nội dung mất một ngày rưỡi mới xong. Giữa trưa hôm sau, đạo diễn tuyên bố công tác hoàn thành xuất sắc. Lúc đó, Hứa Đại đang lấy tư cách bên thứ ba, sắp xếp lại thời gian làm việc mấy ngày qua báo cáo lại cho đạo sư của Lâm Tri Vi. Bên phía ông ấy còn nhanh tay hơn, một phút sau đã nhắn lại thành tích cực cao.
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm bảng điểm vài giây: “... Nghĩa là, em đã tốt nghiệp rồi phải không ạ?”
Hứa Đại cười, ôm nhẹ lấy cô: “Ông ấy bảo sẽ chuyển phát giấy chứng nhận cho em, nếu rảnh thì em hãy dẫn Tinh Hàn đến gặp ông ấy. Chúc mừng em, học trò cuối cùng của cô.”
Thật vất vả, cuối cùng cũng vượt qua được thử thách này.
Sau này sẽ không phải chịu đựng những nỗi niềm nhớ nhung khi phải chia xa nữa.
Lòng Lâm Tri Vi đột nhiên dâng trào những cảm xúc không tên, cô không biết mình nên vui hay buồn, tự nhiên muốn cầm tay Lục Tinh Hàn, lần mò một lúc mới phát hiện ra cậu đã đi đâu từ lúc nào không hay.
Lúc cô quay lại tìm xung quanh thì thấy Lục Tinh Hàn bước trên những bậc thang bằng gỗ của khách sạn đi tới. Nắng chiều nhẹ nhàng lọt qua những ô cửa sổ, phủ lên bờ vai thẳng tắp và vững chãi cậu.
Vừa cao lớn, vừa dịu dàng.
Cậu lấy ra bó hoa giả giấu sau lưng: “Chúc mừng bé cưng nhà ta đã tốt nghiệp.”
Cô kinh ngạc: “Hoa ở đâu đây?”
Lục Tinh Hàn có chút ngượng ngùng: “Mượn trong bình hoa ở sảnh lầu dưới...”
Cậu cúi đầu nhìn một lượt: “Quả thật có hơi xấu nhưng lúc này tạm thời không mua được cái khác.”
Lâm Tri Vi lùi một bước nhỏ, cô cười: “Chỉ cần em đẹp là đủ rồi.” Cô lại lùi vài bước nữa, nghiêng đầu nói: “Tinh Hàn, em chuẩn bị đón chị nhé...”
Hả?
Lục Tinh Hàn theo bản năng dang hay tay, Lâm Tri Vi lấy đà, chớp mắt sà vào lòng cậu, để cậu bế lên.
Hứa Đại nhanh tay che mắt.
Cô vùi mặt vào hõm cổ cậu, nước mắt nóng hổi thấm ướt cổ áo cậu, nghẹn ngào nói: “Tinh Hàn, chị sẽ không bao giờ… Rời xa em nữa.”
Hai tay Lục Tinh Hàn ôm chặt, nghiêng đầu liên tục hôn cô, có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng, hơn nửa ngày sau mới dùng giọng mũi nhả ra một chữ: “Được.”
Lúc dùng bữa tối, phục vụ khách sạn thông báo với mọi người sau tám giờ tối sẽ có cực quang, chắc đêm nay là thời điểm xem được rõ nhất. Nếu ai muốn thưởng thức thì có thể tới khu vực dã ngoại cách khách sạn không xa, tại đó có cho thuê lều giữ ấm bằng vật liệu trong suốt, du khách có thể vừa nằm vừa ngắm cảnh.
Hai mắt Lục Tinh Hàn rực sáng, nắm lấy bàn tay của Lâm Tri Vi dưới gầm bàn.
Mới qua bảy giờ, Lục Tinh Hàn đã sớm nôn nóng muốn đi. Hứa Đại nhớ rằng ngày mai còn có hậu chiêu đối phó với đạo diễn Triệu, bà có chút lo lắng tới hỏi: “Rốt cuộc là còn kế hoạch gì, có thể tiết lộ cho cô biết để cô bớt lo lắng không?”
Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi nhìn nhau. Hành lang khách sạn có nhiều người qua lại, đóng kín cửa cũng vẫn nghe thấy tiếng ồn, Lâm Tri Vi chợt nảy ra ý tưởng: “Hay là chúng ta vào trong lều rồi nói.”
Khu vực dã ngoại đã có vài người tới, những ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng nhè nhẹ sưởi ấm từng túp lều, màn đêm đen kịt càng làm nổi bật lên những ngôi sao lấp lánh phía xa.
Kéo khóa lều vải lại, Lục Tinh Hàn lập tức nối máy với Viên Mạnh để cùng thảo luận nhóm.
Viên Mạnh nghiêm túc báo cáo lại tiến triển trước mắt: “Gã họ Triệu kia sứt đầu mẻ trán toàn tập rồi, quá nhiều chuyện cùng xảy ra một lúc, chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa khi xảy ra chuyện này ông ta cũng thân bất do kỷ vậy nên để lỡ hết những cơ hội vãn hồi. Đến giờ đoàn đội chính thức của ông ta cũng chưa nghĩ ra nên phải làm thế nào, ngược lại lần này vợ ông ta lại rất dũng cảm, đứng ra đổ thêm không ít dầu vào lửa.”
Nói xong, anh ta không khỏi lo lắng: “Tinh Hàn, với tình trạng như hiện tại, cậu có chắc rằng đêm mai ông ta còn có thể làm chủ?”
Lục Tinh Hàn cười lạnh: "Càng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió thì ông ta càng phải giữ gìn những mối quan hệ chính trong vòng. Người khác cũng càng thích lấy ông ta ra làm trò đùa nên chắc chắn mọi chuyện không những không kết thúc mà còn đúng thời gian đó trở nên lớn hơn nữa.”
“Suy cho cùng, đợt đầu tiên chỉ uy hiếp ông ta ở việc quan hệ nam nữ. Chúng ta cố tình im hơi lặng tiếng một hai ngày, ông ta sẽ nghĩ rằng đối phương chỉ muốn phơi bày sinh hoạt cá nhân của ông ta thôi.” Sắc mặt Lục Tinh Hàn u ám: “Ông ta càng thả lỏng tinh thần, ngược lại càng dễ phóng túng.”
Nghe vậy, Hứa Đại càng sốt ruột, bà thực sự không nhịn được hỏi: “Đến cùng là có kết cục gì?”
Hứa Đại trợn mắt há mồm.
Lục Tinh Hàn nắm chặt tay Lâm Tri Vi, nhớ lại những gì đã biết và đã thấy vào hai năm trước. Cậu im lặng một lát rồi cau mày nói: “Gã họ Triệu kia có một nhóm mấy người thân cận, bên trái là nhóm của Trần Lệnh Nghi và những lãnh đạo có quan hệ thân thiết với đội ngũ sau hậu trường. Bên phải là mấy nhà đầu tư và một số người trong giới. Ông ta như một người môi giới đứng ở giữa, lấy những stylist mới vào nghề, những cô gái mới dễ nghe lời ra làm vật trao đổi, đổi lấy mối quan hệ và số tiền đầu tư lớn.”
Mặc dù Lâm Tri Vi đã nghe tương đối rõ ràng, nhưng trước đó Lục Tinh Hàn không đành lòng nói tỉ mỉ cho cô nghe nên đến tận bây giờ cô mới hiểu được tường tận.
Nếu không phải Trần Lệnh Nghi không ôm mộng “Mở rộng quy mô Studio, khiến nó trở nên nổi tiếng trong tương lai” thì với năng lực của bà ta, cho dù dốc sức làm việc cũng khó thoát khỏi vận rủi.
Lục Tinh Hàn không dám nghĩ sâu, sợ đến mức tim đập thình thịch: "Những người phối hợp, nghe lời đều thì sẽ có danh tiếng, những người không nghe lời thì sẽ bị loại bỏ. Gã họ Triệu nắm giữ toàn bộ điểm yếu của những người đó, nếu không có điểm yếu thì ông ta sẽ bịa ra, làm giả học bạ, hủy hoại thanh danh người đó, dần dần khiến họ không thể sống trong cái giới này nữa. Đó là thủ đoạn mà ông ta thường dùng.”
Cậu nhắm mắt, kéo Lâm Tri Vi lại gần hơn: “Ông ta làm bằng giả đã quen tay, còn sợ quên mà bỏ dở. Trong một lần quá chén, ông ta sợ em không tin nên bất chấp khoe khoang, bày ra một phần, còn thuận tay lật vài cái, khi nhìn thấy tên Tri Vi trong đó, em thực sự...”
Muốn giết người.
Muốn băm vằm tên cặn bã kia thành trăm mảnh.
Cậu phải dùng móng tay bấu chặt vào thịt đến rớm máu mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Lâm Tri Vi thấy vậy vội vàng ôm lấy cậu, xoa nhẹ an ủi nhiều lần, trong lòng cô chua xót đến mềm nhũn.
Đường đi của Tinh Hàn tràn ngập những khó khăn gian khổ, cô chỉ biết được một phần nhỏ trong đó.
Sắc mặt Hứa Đại tái nhợt, bà thì thào: “Em đã vất vả rồi, nếu cô có thể giúp đỡ mấy đứa em sớm hơn chút thì, aii.” Bà thở dài: “Thời gian có hạn, cô chỉ tìm được vỏ bên ngoài ảnh chụp giấy chứng nhận bằng cấp mà đạo diễn Triệu lén lút trao đổi cùng Trần Lệnh Nghi, nếu bên trong có tên Tri Vi thì càng có hiệu quả tối đa.”
Lục Tinh Hàn điều chỉnh hô hấp, lắc đầu một cái: “Cực kỳ hữu dụng, em vẫn không tra được quá trình bọn họ xử lý, hiện giờ có thể bổ sung, tuyệt không để xảy ra sai sót.”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời qua tấm màn trong suốt: “Vào ngày mùng một, mười lăm mỗi tháng, vòng bạn bè của ông ta đều tụ tập đầy đủ, ăn chơi nhảy múa. Ngày mai đúng là mười lăm, mọi việc đã chuẩn bị xong, một khi chúng khai tiệc, vật chứng được tung ra, cảnh sát chắc chắn sẽ đánh hơi được.”
Trong điện thoại, Viên Mạnh nghiêm giọng cam đoan: “Yên tâm, bên này tôi đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, hậu họa về sau cũng biến mất. Chồng cô Hứa đã liên lạc với tôi rồi, ông ấy nói cảnh sát bên kia hành động tuyệt đối dứt khoát, đối xử bình đẳng, sẽ không để xảy ra vấn đề cũng sẽ không liên đới đến cậu đâu.”
Tám giờ đúng.
Người đến khu dã ngoại cũng nhiều lên.
Viên Mạnh cúp máy.
Hứa Đại thở dài: “Hai người yêu nhau thì cứ tiếp tục thủ thỉ tâm tình với nhau đi nhé, trong lòng cô có chuyện, sang bên lều khác đây.”
Lục Tinh Hàn ôm Lâm Tri Vi đứng dậy trước: “Cô Hứa, cô cứ ở chỗ này đi! Em dẫn Vi Vi đến chỗ đặc biệt này.”
Cái nơi tuyết mênh mông vô bờ thế này thì có gì đặc biệt?
Nhưng Lâm Tri Vi cũng không để ý, dù đi đâu cũng được, cô vẫn đi theo cậu.
Phía trước khu dã ngoại có một căn phòng nhỏ dành cho nhân viên quản lý nghỉ ngơi, nhìn bên ngoài trông như trong truyện cổ tích, nhà không quá cao, bên cạnh còn bắc một cái thang để tiện dọn tuyết trên mái nhà.
Lục Tinh Hàn quấn kín khăn quàng cổ cho cô, lại kéo hết khóa áo lên rồi mới chỉ lên trên bảo: “Bé cưng, có sợ lạnh không?”
Đôi mắt Lâm Tri Vi lấp lánh: “Không sợ, chúng ta đi thôi.”
Cả người cô mặc tròn vo, từ từ leo thang lên cao, cô thấy mái nhà đỏ thẫm khá thoải, có một chỗ bằng phẳng, bên trên đã trải mấy cái đệm vừa dày vừa mềm.
Lục Tinh Hàn kiêu ngạo chỉ chính mình: “Em đã chuẩn bị đấy, chỗ này có xịn hơn mấy túp lều kia không?”
Lâm Tri Vi dò dẫm bước đến hôn nhẹ lên chóp mũi đã lạnh đến đỏ bừng của cậu: “Em lợi hại nhất.”
Hai người lần lượt ngồi xuống đệm bông, bất chợt không ai nói câu gì, chỉ lén nhìn đối phương mà suy nghĩ trong lòng.
Màn trời vẫn nhuộm một màu đen đặc.
Chưa tới ba giây, Lục Tinh Hàn trước đã nhịn hết nổi, cậu túm lấy cô: “Bé cưng, chị đang nghĩ gì thế?”
Lâm Tri Vi thò tay vào túi áo rộng thùng thình, nắm lấy chiếc hộp thủy tinh, nhẹ giọng nói: “Chị có vật nhỏ muốn tặng em.”
Lục Tinh Hàn mở to mắt: “Em cũng có một món đồ nhỏ muốn tặng cho chị!”
Hai biểu cảm kinh ngạc đối diện nhau, cuối cùng phát ra tiếng cười khúc khích.
Lâm Tri Vi vuốt ve túi giữ nhiệt, chớp mắt nhìn cậu: “Chị để trong túi.”
“Em cũng vậy!”
Cô cười híp mắt: “Chị đếm đến ba, hai người chúng ta cùng lấy ra nhé.”
Đếm xong ba con số, hai bàn tay đối diện nhau cùng vươn ra không trung, hai chiếc hộp thủy tinh nho nhỏ đồng thời chạm vào nhau vang lên tiếng lanh canh nhẹ nhàng dễ nghe.
Ánh mắt Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn cùng nhìn lại.
Trong hộp thủy tinh là hai người tuyết nhỏ đang dính vào nhau, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn xinh xắn, trên cái bụng tròn của cả hai còn khắc hai chữ riêng biệt “Nhóc con” và “Tri Vi”, ngay cả biểu cảm trên mặt và chiếc kẹp tóc trên đầu cũng y như đúc.
Là hai chiếc bị bão tuyết làm hỏng trong sân sau khách sạn ngày đó.
Rõ ràng là hai món đồ được làm riêng mà tựa như được phục khắc từ hiện thực.
Một lúc lâu, Lục Tinh Hàn không chớp mắt: “Bé cưng... Chị còn chưa nhìn thấy cái em đã đắp mà.”
Lâm Tri Vi cười ra tiếng: “Nhưng chị đã nghe qua mấy trăm lần rồi, không nhìn cũng biết nó như thế nào.”
Gò má cô được phủ lên ánh sao lấp lánh, đôi mắt tựa hồ nước: “Làm sao bây giờ, quà tặng bị trùng rồi.”
“Em quyết định.” Cậu cười nhẹ: “Mau chóng bắt chúng nó kết hôn.”
Lúc nói chuyện, phía sau khu dã ngoại bỗng dưng truyền đến những tiếng hô kinh ngạc.
Trong lúc không để ý, trời đất đã hoàn toàn đổi sắc.
Dải ánh sáng khổng lồ như tấm lụa sa mềm mại, nhẹ nhàng phủ kín màn trời. Trên cao, những vì sao tựa như những mảnh vụn kim cương mờ ảo đang tranh tối tranh sáng. Cả thế giới như ngừng thở, chỉ có vẻ đẹp trong khoảnh khắc này là rực rỡ, mỹ lệ.
Khung cảnh trước nay chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, giờ đây lại gần đến mức chỉ cần vươn tay lên là người ta có thể chạm tới.
Lục Tinh Hàn quay đầu, ánh mắt dừng lại ở gò má Lâm Tri Vi.
Làm sao đây, ngay cả cực quang cũng không thể hấp dẫn cậu, không vẻ đẹp nào sánh được với Vi Vi của cậu.
Động tác cậu êm ái cởi khăn quàng cổ của cô ra một chút, lộ ra bờ môi đầy đặn ửng hồng.
Thật ngoan.
Thật ngon miệng.
Trong lồng ngực Lục Tinh Hàn có ngọn lửa bập bùng, cậu nghiêng người qua đặt lên một chiếc hôn mềm mại.
Những thanh âm cô vô thức phát ra đều bị cậu nhấm nuốt.
Lâm Tri Vi ôm cậu, hơi ngẩng đầu, lại khiến cậu hôn càng sâu hơn.
Môi lưỡi kết hợp chặt chẽ, một lúc sau, Lục Tinh Hàn mở miệng, tiếng nói khàn khàn đan xen: “Bé cưng, chúng mình công khai đi.”
Bình luận facebook