Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Không phải là một người đơn phương một người khác, mà là hai người yêu nhau.
Một câu nói trong trẻo ngọt ngào của Lâm Tri Vi khiến cho cả đám truyền thông lặng thinh, đồng thời khiến trái tim Lục Tinh Hàn ngào đầy mật. Hai tay cậu ôm chặt cô, ánh mắt rực rỡ như nước chảy, cậu nghiêm túc gật đầu lặp lại: “Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau.”
Năm chữ, chữ nào cũng xuất phát từ tận đáy lòng, rõ rõ ràng ràng.
Cả đám phóng viên mồm năm miệng mười đều ngây người.
Khoan đã... Tình huống gì thế này?!
Sai kịch bản rồi!
Căn bản không khớp với hình ảnh hoảng loạn phủ nhận khi bắt gian tại trận mà bọn họ nghĩ ra trước đó chút nào. Hành nghề đã lâu, cũng bắt gặp vô số cặp đôi hư hư thực thực, thế nhưng bọn họ còn chưa đụng phải ai bình tĩnh, hào phóng hơn hai người này đâu!
Một người là ngôi sao đang ăn khách bậc nhất như mặt trời ban trưa, người còn lại là gương mặt mới nổi đang gây sự chú ý trong giới stylist năm nay. Tính ra thì hai người còn kém nhau năm tuổi rưỡi đấy, thế mà lại… Tình nồng ý mật công khai?!
Viên Mạnh dẫn vài trợ lý trung thành linh hoạt chen đến gần, biểu tình ai nấy đều kích động, đứng thành hai hàng, thẳng lưng nghiêm trang mà mở ra một lối đi bên cạnh.
Lục Tinh Hàn ôm bả vai Lâm Tri Vi, bảo vệ cô trước người, đỡ cô đi nhẹ nhàng.
Cậu cũng không rảnh đợi các phóng viên chậm rãi hiểu ra.
Viên Mạnh đi trước dẫn đường, nhỏ giọng nói: “Xe đã đợi ở cửa ra vào rồi, chúng ta ra khỏi sân bay trước rồi sau đó đến nơi khác rồi nói chuyện kỹ càng.”
Giới truyền thông bị sốc nặng, chỉ cần giải thích hợp lý là được, nói nhiều bọn họ lại dễ vạch lá tìm sâu, không thể để cho họ lợi dụng cơ hội này
Vị trí hiện tại cách cửa lớn còn khoảng năm mươi mét, thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng, tốt nhất vẫn nên chuồn trước.
Sau khi thành công đi được mười mét thì khiếp sợ qua đi, một đám người lộn xộn vội vàng ập tới, những câu hỏi hỗn loạn kèm theo tiếng thét chói tai tràn ngập khắp đại sảnh. Vô số micro và ống kính chen nhau sấn tới làm cho đội vệ sĩ cũng nghiêng ngả theo, từng cánh tay duỗi vào trong, bất kể cái nào có khả năng đụng vào Lâm Tri Vi đều bị Lục Tinh Hàn kịp thời ngăn cản.
“Cô Lâm, không phải trong phỏng vấn lần trước cô đã không thừa nhận có bạn trai là thanh mai trúc mã sao?”
“Là cô chia tay ở bên Hàn Hàn? Hay là kẻ thứ ba chen chân vào?”
“Lúc đó không phải cô đã nói là dù có hợp tác cùng với nam minh tinh đẹp trai hơn nữa cũng sẽ không rung động sao? Cô không làm được sao?”
Lâm Tri Vi đang muốn làm sáng tỏ thì Lục Tinh Hàn đã quay về phía phóng viên to mồm nhất kia trả lời rõ ràng: “Thật ngại quá, bạn trai thanh mai trúc mã của cô ấy, chính là tôi.”
Hiện trường lại ngỡ ngàng thêm lần nữa, tiếp tục thuận lợi đi được mười mét.
Đám phóng viên sắp mắc bệnh tim đến nơi rồi: “Hàn Hàn, cậu đã từng nói rằng có quen biết với bạn trai của cô ấy, cảm thấy rất ưu tú, xứng đôi gì đó...”
Lục Tinh Hàn ngọt ngào thừa nhận: “Ồ, không sai, tôi đang nói về chính mình đấy.”
Phóng viên kia suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Lại đi được thêm năm mét nữa.
“Hàn Hàn, chính cậu đã nói hình mẫu lý tưởng của cậu là những cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng cơ mà, cả tính cách lẫn ngoại hình và cả tuổi tác của cô Lâm đều chẳng khớp gì cả!?”
“Còn nói cậu đã từng yêu một người? Chẳng qua là không công khai?”
“Vậy tại sao cậu lại thay đổi khẩu vị, thích một chị gái lớn hơn mình nhiều tuổi? Là cô Lâm chủ động theo đuổi cậu sao?”
Lục Tinh Hàn lạnh lùng liếc mắt, trả lời vô cùng rõ ràng: “Không liên quan gì đến tuổi tác cả, từ trước đến nay, cô ấy là cô gái duy nhất của tôi, tôi không quan tâm đến ngoại hình hay sở thích gì hết, mọi sự yêu thích của tôi đều là cô ấy.”
“Còn nữa.” Cậu nhếch môi, lộ ra mấy chiếc răng trắng, lạnh lùng nói: “Tôi phải vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy, anh đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận dọa cô ấy sợ.”
Chuyện này đúng là vượt qua kịch bản hơi xa rồi đó!
Có biết câu trả lời này có thể khiến bệnh tim người ta tái phát không hả!
Lục Tinh Hàn đắc ý nhướng mày. Rất tốt, lại một lần khiếp sợ, thành công đi thêm được mười mét nữa.
Còn mười lăm mét.
Viên Mạnh đi trước đã phá vỡ vòng vây phía ngoài cùng. Chờ đợi bọn họ không phải là những phóng viên cuồng nhiệt, mà là cực kỳ nhiều người hâm mộ đang không thể tin được.
Bước chân Lục Tinh Hàn không ngừng lại, cậu che chở cho người trong lòng, theo sát Viên Mạnh. Những người hâm mộ tận mắt nhìn thấy cậu đến đến, hình ảnh kích thích ngay trước mắt khiến bọn họ không chịu nổi hét chói tai, theo bản năng gọi biệt danh mà các cô tự lén lút gắn cho Lục Tinh Hàn: “Anh trai...”
Một tiếng cất lên, ngàn vạn tiếng hưởng ứng. Trong phút chốc, tiếng hô như thủy triều, ong ong chấn động trong màng nhĩ.
Lâm Tri Vi nắm lấy tay Lục Tinh Hàn theo phản xạ.
Lục Tinh Hàn cũng nắm chặt lại bàn tay như để cô, cười cực kỳ bình tĩnh. Cậu nhìn qua trái phải, giơ tay về phía mọi người, ngón trỏ dựng thẳng đặt hờ lên môi.
Tất cả các fans đều lặng xuống, chăm chú nhìn cậu.
Lục Tinh Hàn xoa tóc Lâm Tri Vi, cậu nở nụ cười ngọt ngào, tự nhiên thể hiện tình cảm yêu thương sâu sắc khiến người ta cũng cảm động theo, không đành lòng quấy rầy.
Giọng nói cậu trầm ấm nói với bọn họ: “Tại buổi lưu diễn tôi đã từng nói rằng sẽ giới thiệu cho mọi người biết, vì vậy hiện tại...”
“Nào, gọi chị dâu đi.”
An toàn vượt qua mười lăm mét cuối cùng.
Viên Mạnh và nhóm trợ lý xếp hàng hộ tống cặp đôi nhỏ lên xe, theo sát phía sau là đám truyền thông và người hâm mộ, khí thế như dời non lấp bể. Viên Mạnh nhanh tay nhanh chân, lắc mình xông vào cửa xe, “rầm” một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại: “Lái xe! Về nhà mới!”
Tài xế hừng hực ý chí chiến đấu đáp lại một tiếng, đánh vô lăng lao ra ngoài. Vài phút sau, chiếc xe tiến thẳng vào cao tốc sân bay, cắt đuôi mấy chiếc xe đằng sau, lại đổi sang hai chiếc xe khác đã chờ sẵn ở điểm hẹn trước đó, mọi thứ xung quanh mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Sau khi Lâm Tri Vi xuất ngoại, Lục Tinh Hàn thực sự trở thành nhân viên gương mẫu chăm chỉ cố gắng khiến Viên Mạnh bớt lo hơn nhiều. Đã lâu anh ta không phải trải qua cảnh thoát thân chạy trối chết khỏi bị đám đông vây quanh như thế này, một lúc lâu sau anh ta vẫn còn đang thở gấp, nhưng không hiểu sao anh ta lại thấy có chút hưng phấn, máu nóng bốc lên, muốn bày tỏ sự xúc động với hai nhân vật chính phía sau, vừa quay đầu lại...
OK, trẻ em không nên xem.
Ghế ngồi phía sau, Lục Tinh Hàn nghiêng mình, ỷ lại mà dựa lên vai Lâm Tri Vi, mười ngón tay cậu đan lấy ngón tay cô, ngón giữa đeo chiếc nhẫn khẽ đung đưa, đuôi mắt cậu đỏ lên, tiếng nói mềm mại kéo dài: “Em đã có danh phận...”
Cậu hơi chần chừ, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, trái tim đập liên hồi, cậu ngẩng mặt lên ngây người nhìn cô: “Vi Vi, em có danh phận rồi...”
“Danh phận gì chứ, đứa nhỏ cổ hủ này.” Lâm Tri Vi chọc chọc mặt cậu, vành mắt không khống chế được hơi ẩm ướt, càng nắm chặt bàn tay của cậu, cô thủ thỉ: “Cuối cùng thì chúng ta cũng không cần phải trốn tránh bất kỳ ai nữa rồi.”
Lục Tinh Hàn dính người hồi lâu, hết nghiện làm nhóc con rồi lại không nhịn được trở tay ôm chặt cô vào trong lòng, đổi sang chế độ ông xã: “Không trốn tránh nữa, sau này dù là công tác hay nghỉ ngơi thì chúng ta đều ở cùng nhau, không quan tâm có để ý hay không.”
Lâm Tri Vi nhìn cậu hết từ mềm mại lại đến cứng rắn mà thấy không có gì không phù hợp, cô buồn cười gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn băn khoăn. Những khó khăn thực sự sau khi công khai vẫn chưa xuất hiện, giờ phút này trên mạng hẳn là đã sớm bùng nổ rồi, hơn nữa, Giải trí Tinh Hỏa một chiêu không thành, ắt hẳn sẽ lập tức có chuẩn bị phía sau.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại của Lục Tinh Hàn đột nhiên đổ chuông, cậu nhìn lướt qua, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Vi Vi, chị đoán xem lần này là ai?”
Lâm Tri Vi đảo mắt suy ngẫm, từ phản ứng của cậu suy đoán: “... Lương Thầm?”
Lục Tinh Hàn nhướng mày rồi hôn cô một cái: “Thật thông minh.”
Cuộc gọi thứ nhất cậu cũng không nhận mà quay sang hỏi Viên Mạnh: “Trong khoảng thời gian này Lương Thầm đã tới tìm anh à?”
Viên Mạnh tắt tiếng nửa ngày, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, anh ta nhanh chóng đáp lại: “Liên lạc với tôi rất nhiều lần để hỏi về tình huống của cậu. Tôi chưa gặp cậu ta lần nào nên chỉ kiếm cớ ậm ừ cho qua chuyện.”
Đang nói chuyện thì cuộc gọi thứ hai đã nhanh chóng vang lên, Lục Tinh Hàn nhận điện thoại, âm thanh quát tháo cùng tiếng thở phì phò của Lương Thầm lập tức truyền tới: “Tinh Hàn, cậu cứ vậy mà trực tiếp công khai có phải quá hấp tấp rồi không? Ba tôi cũng mới chỉ tung ra tin tức hai người mập mờ, vẫn có thế giải quyết mà.”
Lục Tinh Hàn không nói một lời.
Lương Thầm nghẹn họng, chủ động nói sang chuyện khác: “Tôi gọi đến là muốn nhắc nhở cậu, ba tôi đã nắm chắc cậu trong lòng bàn tay, nếu việc yêu đương của cậu gây ra rắc rối lớn khiến ông ấy không được như ý thì cậu cứ chuẩn bị sẵn tâm lý...”
“Còn có việc gì không?”
Lương Thầm nghẹn lời, bắt đầu nói chuyện quanh co lòng vòng.
Lục Tinh Hàn đối mặt với Lâm Tri Vi, cô cũng nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tạp âm, giống như bên cạnh Lương Thầm còn có những người khác nữa.
Lương Thầm ấp a ấp úng nói: “Tôi thấy anh Viên gần đây công việc bề bộn... Có phải anh ấy đang giúp cậu lên kế hoạch gì đó không? Tiệc đêm của đạo diễn Triệu là do tôi cảm thấy không an lòng nên mới tạm thời thuyết phục ba tôi rời đi, ông ấy vô tội, ông cũng không biết hóa ra đạo diễn Triệu lại là một người như vậy! Không nghĩ tới, đêm đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi… Không phải đã bất cẩn phá hỏng kế hoạch của cậu rồi chứ?”
Ánh mắt Lục Tinh Hàn sắc bén.
Viên Mạnh dậm chân một cái, chửi thầm: “Mẹ nó! Quả nhiên là thằng nhãi này! Nếu không thì đã có thể một lưới bắt trọn luôn rồi!”
Lại còn nói ba cậu ta vô tội, còn mặt dày chạy tới dò hỏi, kiểu này thì chắc là ba cậu ta đang ngồi bên cạnh trông coi, chỉ chờ thời cơ tóm được nhược điểm trong lời nói của Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn điều chỉnh giọng nói, nghi hoặc hỏi lại: “Cậu nói gì thế, kế hoạch gì của tôi cơ? Tôi còn đang chuẩn bị tự tạo sự nghiệp riêng, bận bịu đến mức không thoát ra được. Hơn nữa, đúng là phải cảm ơn người đã khiến đạo diễn Triệu sa lưới, nếu không thì tôi còn không biết ông ta chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện của Tri Vi đâu.”
Cậu không cho Lương Thầm cơ hội nói tiếp: “Còn ba của cậu.” Cậu cười lạnh lùng, giọng nói chỉ toàn chứa sự khinh miệt: “Tôi chờ ông ta.”
Lời nói vừa dứt thì đã có tiếng đồ sứ nện xuống đất vỡ tan truyền qua điện thoại.
Quả nhiên là nhân vật chính đang có mặt ở đây.
Lục Tinh Hàn lười nghe, trực tiếp cúp máy. Lâm Tri Vi một bụng tò mò nhưng lúc liếc mắt nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, cô kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Nhà mới đó...”
Lập tức chiếc xe dừng lại, Lâm Tri Vi vẫn hơi khó hiểu, theo lời Lục Tinh Hàn nói, nhà mới không chỉ có một, chỗ này chỉ là điểm dừng đầu tiên.
Cửa xe mở ra, Lâm Tri Vi nhìn trái ngó phải phân biệt một lúc, cô nhận ra nơi này là nơi tập trung studio cá nhân của các minh tinh có tên tuổi trong giới, bao gồm cả các studio tạo hình và trang phục hàng đầu cách đó không xa, toàn bộ khu vực này đều được xem là tấc đất tấc vàng.
Mà ngay trước mắt cô là một căn nhà ba tầng màu be theo phong cách phục cổ, cổng chính mở rộng, bên trong thấp thoáng mấy bóng người đang đứng.
Lục Tinh Hàn xuống xe trước một bước, nắng chiều phủ lên người cậu như sắc hoa, khuôn mặt cậu tỏa sáng, vươn tay về phía cô: “Bà chủ của em, cùng em vào nhé.”
Bà chủ... của em?!
Lâm Tri Vi cầm tay cậu lắc lắc: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lục Tinh Hàn vòng tay ôm cô xuống xe, lưu luyến buông tay nên dứt khoát ôm cả người bước vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Studio của cô Tiểu Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, chỉ chờ bà chủ về nước chính thức bước vào thôi. Em lại là một kẻ lang thang không ai cần, đương nhiên là muốn chị thu nhận rồi...”
Cậu cúi đầu hôn cô thật khẽ: “Không bao giờ muốn tách ra khỏi chị nữa. Về sau em chính là nghệ sĩ của chị, chị cho em nơi ăn chốn ở, em sẽ dốc sức làm việc cho chị.”
Giờ mà Lâm Tri Vi không hiểu ý cậu nữa thì đúng là đồ ngốc.
Cô thoáng thấy mũi mình đau xót khôn cùng, mắt ươn ướt ôm lấy cổ cậu.
Mãi cho đến khi có tiếng ho khan vang lên, cô mới giật mình nhận ra là mình đã vào cửa. Quay đầu nhìn lại, trong đại sảnh lầu một bao nhiêu người đang đứng, Hà Vãn dẫn đầu đội stylist đứng thành một đoàn, Viên Mạnh đứng đầu lãnh đạo những thành viên cũ của Giải trí Tinh Hỏa đứng thành một nhóm khác.
Đội ngũ hai phe đã tan rã từ lâu, lại một lần nữa tập hợp lại không sót một ai.
Hà Vãn nghẹn ngào gân cổ nói: “Ái chà chà, mắt của tôi… Tôi thấy cái gì thế này! Chọc mù mắt chó độc thân của tôi rồi!”
Từ trán đến xương quai xanh của Lâm Tri Vi đỏ bừng, cô vội vàng đẩy Lục Tinh Hàn rồi trèo xuống, nhào tới ôm ấp các cô gái trong đoàn, mấy cô gái nhỏ không kiểm soát được nỗi lòng, ai nấy đều thi nhau gào khóc.
Lục Tinh Hàn sợ Lâm Tri Vi buồn, cậu hắng giọng: “Gọi bà chủ.”
“Vâng, anh Hàn!” Mọi người đồng thanh, lau nước mắt, cực kỳ nghe lời: “Bà chủ Tiểu Lâm...”
Mặt Lâm Tri Vi càng đỏ hơn, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, khắp nơi đều được thiết kế theo phong cách mà cô yêu thích.
Ánh mắt Lục Tinh Hàn ra hiệu mọi người hãy tiếp tục làm việc của mình. Cậu bước qua ôm chặt lấy eo cô, “Đều do em làm đấy, chị thích không?”
Cậu thấp giọng: “Lầu một và hai là chỗ làm việc, lầu ba và phía dưới tách biệt, có thể dùng để nghỉ ngơi, là phòng riêng của chúng ta, chị muốn lên tham quan chút không?”
Phong cách của phòng làm việc rất đơn giản, gọn gàng, nhưng từ tầng một đến tầng ba đều là màu be sữa ấm áp, giống như một chiếc bánh gato nhỏ xinh thực tươi mát, những vật dụng cần thiết trong sinh hoạt đều được chuẩn bị đủ cả.
Từng gợn sóng trong lồng ngực Lâm Tri Vi bắt đầu khơi dậy liên hồi, đôi mắt không ngừng nóng lên.
Nhiệt độ cơ thể Lục Tinh Hàn từ phía sau bao trùm lấy cô, cậu danh tay ôm cô vào lòng, đôi môi chạm lên vành tai cô, khẽ trượt dọc theo vành tai nhẵn nhụi, giọng nói cậu trầm ấm: “Chỗ này dùng làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, chúng ta còn có nhà mới thực sự, là ngôi nhà mà em tự tay chọn, tối nay sẽ đưa chị về đó.”
Cậu nhắm mắt lại, cánh tay dùng sức ôm cô: “Từ nhỏ đến lớn, đã qua vài chục năm rồi, em vẫn luôn mơ ước có thể sở hữu một nơi như vậy, tự có được dựa vào chính bản thân mình, trong đó không có bất kỳ người nào khác, chỉ thuộc về em và chị.”
Lâm Tri Vi nhớ tới lúc còn ở nước ngoài, có lần Lục Tinh Hàn từng bảo cô chọn nhà ở, còn đưa tới rất nhiều bản thiết kế biệt thự.
Khi đó cậu còn nói đùa là xem trước thôi, nhưng hóa ra là không phải.
Cậu đã cho cô xem, cũng hứa hẹn sẽ thực hiện, ước nguyện này không phải là nói suông.
Lông mi Lâm Tri Vi ướt đẫm, cô quay lại ôm eo cậu.
Tiếng bước chân dồn dập đi lên truyền đến từ phía tầng trệt, Lâm Tri Vi nhận ra rằng sự yên bình ngắn ngủi này đã chấm dứt, chuyện công khai tình cảm còn rất nhiều vấn đề phải tiến hành xử lý.
Cô tận dụng thời gian nhón chân lên hôn Lục Tinh Hàn một cái, những nghi vấn tích tụ bắt đầu tuôn ra: “Tinh Hàn, Lương Thầm nhắc đến vài lần là ông ta đã nắm được nhược điểm của em, rốt cuộc là em có gì để ông ta nắm được gì vậy?”
Trong giới này làm gì còn người nào trong sạch hơn Lục Tinh Hàn nữa.
Lục Tinh Hàn vỗ nhẹ lên người cô, cậu nhớ là mình vẫn chưa kịp nói tỉ mỉ cho cô biết, bèn cười nhắc nhở: “Chị suy nghĩ một chút về khuyết điểm trước đây của em đi.”
Lâm Tri Vi mờ mịt: “Khuyết điểm?”
Cụm từ này cách Lục Tinh Hàn quá xa.
Lục Tinh Hàn lập tức đắc ý cực kỳ, cái đuôi vô hình đang vẫy loạn cả lên, cậu nhào qua dính lên người cô cọ cọ: “Bé cưng, có phải chị vô cùng yêu thương em hay không… Trong mắt chị, em không có chút khuyết điểm nào sao...”
“Rồi rồi rồi.” Lâm Tri Vi bóp mặt cậu: “Mau nói chính sự.”
Lục Tinh Hàn cúi đầu cười: “Lần đầu tiên hình tượng của em sụp đổ trước mặt chị, chị còn nhớ không?”
Không đợi Lâm Tri Vi trả lời, Viên Mạnh đã gõ cửa: “Tinh Hàn, Tri Vi, lại đây!” Sắc mặt anh ta nghiêm trọng: “Đúng như cậu nghĩ, video cậu đánh nhau với đội bóng rổ trường lần trước khi trở về thành phố Giang vừa bị tung ra rồi.”
Lâm Tri Vi rùng mình.
Lục Tinh Hàn an ủi, vòng quanh cô đi xuống tầng dưới: “Dẫn chị đi xem anh Hàn mười tám tuổi đánh nhau, so với mấy cảnh chiếu trên phim thanh xuân vườn trường thì đúng là tốt hơn nhiều.”
Lâm Tri Vi gấp muốn chết: “Làm gì còn tâm trạng để xem chứ?”
Lục Tinh Hàn kề sát bên tai cô: “Đừng lo, đoạn clip này là em đặc biệt chuẩn bị cho Giải trí Tinh Hỏa.”
Một câu nói trong trẻo ngọt ngào của Lâm Tri Vi khiến cho cả đám truyền thông lặng thinh, đồng thời khiến trái tim Lục Tinh Hàn ngào đầy mật. Hai tay cậu ôm chặt cô, ánh mắt rực rỡ như nước chảy, cậu nghiêm túc gật đầu lặp lại: “Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau.”
Năm chữ, chữ nào cũng xuất phát từ tận đáy lòng, rõ rõ ràng ràng.
Cả đám phóng viên mồm năm miệng mười đều ngây người.
Khoan đã... Tình huống gì thế này?!
Sai kịch bản rồi!
Căn bản không khớp với hình ảnh hoảng loạn phủ nhận khi bắt gian tại trận mà bọn họ nghĩ ra trước đó chút nào. Hành nghề đã lâu, cũng bắt gặp vô số cặp đôi hư hư thực thực, thế nhưng bọn họ còn chưa đụng phải ai bình tĩnh, hào phóng hơn hai người này đâu!
Một người là ngôi sao đang ăn khách bậc nhất như mặt trời ban trưa, người còn lại là gương mặt mới nổi đang gây sự chú ý trong giới stylist năm nay. Tính ra thì hai người còn kém nhau năm tuổi rưỡi đấy, thế mà lại… Tình nồng ý mật công khai?!
Viên Mạnh dẫn vài trợ lý trung thành linh hoạt chen đến gần, biểu tình ai nấy đều kích động, đứng thành hai hàng, thẳng lưng nghiêm trang mà mở ra một lối đi bên cạnh.
Lục Tinh Hàn ôm bả vai Lâm Tri Vi, bảo vệ cô trước người, đỡ cô đi nhẹ nhàng.
Cậu cũng không rảnh đợi các phóng viên chậm rãi hiểu ra.
Viên Mạnh đi trước dẫn đường, nhỏ giọng nói: “Xe đã đợi ở cửa ra vào rồi, chúng ta ra khỏi sân bay trước rồi sau đó đến nơi khác rồi nói chuyện kỹ càng.”
Giới truyền thông bị sốc nặng, chỉ cần giải thích hợp lý là được, nói nhiều bọn họ lại dễ vạch lá tìm sâu, không thể để cho họ lợi dụng cơ hội này
Vị trí hiện tại cách cửa lớn còn khoảng năm mươi mét, thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng, tốt nhất vẫn nên chuồn trước.
Sau khi thành công đi được mười mét thì khiếp sợ qua đi, một đám người lộn xộn vội vàng ập tới, những câu hỏi hỗn loạn kèm theo tiếng thét chói tai tràn ngập khắp đại sảnh. Vô số micro và ống kính chen nhau sấn tới làm cho đội vệ sĩ cũng nghiêng ngả theo, từng cánh tay duỗi vào trong, bất kể cái nào có khả năng đụng vào Lâm Tri Vi đều bị Lục Tinh Hàn kịp thời ngăn cản.
“Cô Lâm, không phải trong phỏng vấn lần trước cô đã không thừa nhận có bạn trai là thanh mai trúc mã sao?”
“Là cô chia tay ở bên Hàn Hàn? Hay là kẻ thứ ba chen chân vào?”
“Lúc đó không phải cô đã nói là dù có hợp tác cùng với nam minh tinh đẹp trai hơn nữa cũng sẽ không rung động sao? Cô không làm được sao?”
Lâm Tri Vi đang muốn làm sáng tỏ thì Lục Tinh Hàn đã quay về phía phóng viên to mồm nhất kia trả lời rõ ràng: “Thật ngại quá, bạn trai thanh mai trúc mã của cô ấy, chính là tôi.”
Hiện trường lại ngỡ ngàng thêm lần nữa, tiếp tục thuận lợi đi được mười mét.
Đám phóng viên sắp mắc bệnh tim đến nơi rồi: “Hàn Hàn, cậu đã từng nói rằng có quen biết với bạn trai của cô ấy, cảm thấy rất ưu tú, xứng đôi gì đó...”
Lục Tinh Hàn ngọt ngào thừa nhận: “Ồ, không sai, tôi đang nói về chính mình đấy.”
Phóng viên kia suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Lại đi được thêm năm mét nữa.
“Hàn Hàn, chính cậu đã nói hình mẫu lý tưởng của cậu là những cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng cơ mà, cả tính cách lẫn ngoại hình và cả tuổi tác của cô Lâm đều chẳng khớp gì cả!?”
“Còn nói cậu đã từng yêu một người? Chẳng qua là không công khai?”
“Vậy tại sao cậu lại thay đổi khẩu vị, thích một chị gái lớn hơn mình nhiều tuổi? Là cô Lâm chủ động theo đuổi cậu sao?”
Lục Tinh Hàn lạnh lùng liếc mắt, trả lời vô cùng rõ ràng: “Không liên quan gì đến tuổi tác cả, từ trước đến nay, cô ấy là cô gái duy nhất của tôi, tôi không quan tâm đến ngoại hình hay sở thích gì hết, mọi sự yêu thích của tôi đều là cô ấy.”
“Còn nữa.” Cậu nhếch môi, lộ ra mấy chiếc răng trắng, lạnh lùng nói: “Tôi phải vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy, anh đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận dọa cô ấy sợ.”
Chuyện này đúng là vượt qua kịch bản hơi xa rồi đó!
Có biết câu trả lời này có thể khiến bệnh tim người ta tái phát không hả!
Lục Tinh Hàn đắc ý nhướng mày. Rất tốt, lại một lần khiếp sợ, thành công đi thêm được mười mét nữa.
Còn mười lăm mét.
Viên Mạnh đi trước đã phá vỡ vòng vây phía ngoài cùng. Chờ đợi bọn họ không phải là những phóng viên cuồng nhiệt, mà là cực kỳ nhiều người hâm mộ đang không thể tin được.
Bước chân Lục Tinh Hàn không ngừng lại, cậu che chở cho người trong lòng, theo sát Viên Mạnh. Những người hâm mộ tận mắt nhìn thấy cậu đến đến, hình ảnh kích thích ngay trước mắt khiến bọn họ không chịu nổi hét chói tai, theo bản năng gọi biệt danh mà các cô tự lén lút gắn cho Lục Tinh Hàn: “Anh trai...”
Một tiếng cất lên, ngàn vạn tiếng hưởng ứng. Trong phút chốc, tiếng hô như thủy triều, ong ong chấn động trong màng nhĩ.
Lâm Tri Vi nắm lấy tay Lục Tinh Hàn theo phản xạ.
Lục Tinh Hàn cũng nắm chặt lại bàn tay như để cô, cười cực kỳ bình tĩnh. Cậu nhìn qua trái phải, giơ tay về phía mọi người, ngón trỏ dựng thẳng đặt hờ lên môi.
Tất cả các fans đều lặng xuống, chăm chú nhìn cậu.
Lục Tinh Hàn xoa tóc Lâm Tri Vi, cậu nở nụ cười ngọt ngào, tự nhiên thể hiện tình cảm yêu thương sâu sắc khiến người ta cũng cảm động theo, không đành lòng quấy rầy.
Giọng nói cậu trầm ấm nói với bọn họ: “Tại buổi lưu diễn tôi đã từng nói rằng sẽ giới thiệu cho mọi người biết, vì vậy hiện tại...”
“Nào, gọi chị dâu đi.”
An toàn vượt qua mười lăm mét cuối cùng.
Viên Mạnh và nhóm trợ lý xếp hàng hộ tống cặp đôi nhỏ lên xe, theo sát phía sau là đám truyền thông và người hâm mộ, khí thế như dời non lấp bể. Viên Mạnh nhanh tay nhanh chân, lắc mình xông vào cửa xe, “rầm” một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại: “Lái xe! Về nhà mới!”
Tài xế hừng hực ý chí chiến đấu đáp lại một tiếng, đánh vô lăng lao ra ngoài. Vài phút sau, chiếc xe tiến thẳng vào cao tốc sân bay, cắt đuôi mấy chiếc xe đằng sau, lại đổi sang hai chiếc xe khác đã chờ sẵn ở điểm hẹn trước đó, mọi thứ xung quanh mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Sau khi Lâm Tri Vi xuất ngoại, Lục Tinh Hàn thực sự trở thành nhân viên gương mẫu chăm chỉ cố gắng khiến Viên Mạnh bớt lo hơn nhiều. Đã lâu anh ta không phải trải qua cảnh thoát thân chạy trối chết khỏi bị đám đông vây quanh như thế này, một lúc lâu sau anh ta vẫn còn đang thở gấp, nhưng không hiểu sao anh ta lại thấy có chút hưng phấn, máu nóng bốc lên, muốn bày tỏ sự xúc động với hai nhân vật chính phía sau, vừa quay đầu lại...
OK, trẻ em không nên xem.
Ghế ngồi phía sau, Lục Tinh Hàn nghiêng mình, ỷ lại mà dựa lên vai Lâm Tri Vi, mười ngón tay cậu đan lấy ngón tay cô, ngón giữa đeo chiếc nhẫn khẽ đung đưa, đuôi mắt cậu đỏ lên, tiếng nói mềm mại kéo dài: “Em đã có danh phận...”
Cậu hơi chần chừ, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, trái tim đập liên hồi, cậu ngẩng mặt lên ngây người nhìn cô: “Vi Vi, em có danh phận rồi...”
“Danh phận gì chứ, đứa nhỏ cổ hủ này.” Lâm Tri Vi chọc chọc mặt cậu, vành mắt không khống chế được hơi ẩm ướt, càng nắm chặt bàn tay của cậu, cô thủ thỉ: “Cuối cùng thì chúng ta cũng không cần phải trốn tránh bất kỳ ai nữa rồi.”
Lục Tinh Hàn dính người hồi lâu, hết nghiện làm nhóc con rồi lại không nhịn được trở tay ôm chặt cô vào trong lòng, đổi sang chế độ ông xã: “Không trốn tránh nữa, sau này dù là công tác hay nghỉ ngơi thì chúng ta đều ở cùng nhau, không quan tâm có để ý hay không.”
Lâm Tri Vi nhìn cậu hết từ mềm mại lại đến cứng rắn mà thấy không có gì không phù hợp, cô buồn cười gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn băn khoăn. Những khó khăn thực sự sau khi công khai vẫn chưa xuất hiện, giờ phút này trên mạng hẳn là đã sớm bùng nổ rồi, hơn nữa, Giải trí Tinh Hỏa một chiêu không thành, ắt hẳn sẽ lập tức có chuẩn bị phía sau.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại của Lục Tinh Hàn đột nhiên đổ chuông, cậu nhìn lướt qua, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Vi Vi, chị đoán xem lần này là ai?”
Lâm Tri Vi đảo mắt suy ngẫm, từ phản ứng của cậu suy đoán: “... Lương Thầm?”
Lục Tinh Hàn nhướng mày rồi hôn cô một cái: “Thật thông minh.”
Cuộc gọi thứ nhất cậu cũng không nhận mà quay sang hỏi Viên Mạnh: “Trong khoảng thời gian này Lương Thầm đã tới tìm anh à?”
Viên Mạnh tắt tiếng nửa ngày, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, anh ta nhanh chóng đáp lại: “Liên lạc với tôi rất nhiều lần để hỏi về tình huống của cậu. Tôi chưa gặp cậu ta lần nào nên chỉ kiếm cớ ậm ừ cho qua chuyện.”
Đang nói chuyện thì cuộc gọi thứ hai đã nhanh chóng vang lên, Lục Tinh Hàn nhận điện thoại, âm thanh quát tháo cùng tiếng thở phì phò của Lương Thầm lập tức truyền tới: “Tinh Hàn, cậu cứ vậy mà trực tiếp công khai có phải quá hấp tấp rồi không? Ba tôi cũng mới chỉ tung ra tin tức hai người mập mờ, vẫn có thế giải quyết mà.”
Lục Tinh Hàn không nói một lời.
Lương Thầm nghẹn họng, chủ động nói sang chuyện khác: “Tôi gọi đến là muốn nhắc nhở cậu, ba tôi đã nắm chắc cậu trong lòng bàn tay, nếu việc yêu đương của cậu gây ra rắc rối lớn khiến ông ấy không được như ý thì cậu cứ chuẩn bị sẵn tâm lý...”
“Còn có việc gì không?”
Lương Thầm nghẹn lời, bắt đầu nói chuyện quanh co lòng vòng.
Lục Tinh Hàn đối mặt với Lâm Tri Vi, cô cũng nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tạp âm, giống như bên cạnh Lương Thầm còn có những người khác nữa.
Lương Thầm ấp a ấp úng nói: “Tôi thấy anh Viên gần đây công việc bề bộn... Có phải anh ấy đang giúp cậu lên kế hoạch gì đó không? Tiệc đêm của đạo diễn Triệu là do tôi cảm thấy không an lòng nên mới tạm thời thuyết phục ba tôi rời đi, ông ấy vô tội, ông cũng không biết hóa ra đạo diễn Triệu lại là một người như vậy! Không nghĩ tới, đêm đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi… Không phải đã bất cẩn phá hỏng kế hoạch của cậu rồi chứ?”
Ánh mắt Lục Tinh Hàn sắc bén.
Viên Mạnh dậm chân một cái, chửi thầm: “Mẹ nó! Quả nhiên là thằng nhãi này! Nếu không thì đã có thể một lưới bắt trọn luôn rồi!”
Lại còn nói ba cậu ta vô tội, còn mặt dày chạy tới dò hỏi, kiểu này thì chắc là ba cậu ta đang ngồi bên cạnh trông coi, chỉ chờ thời cơ tóm được nhược điểm trong lời nói của Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn điều chỉnh giọng nói, nghi hoặc hỏi lại: “Cậu nói gì thế, kế hoạch gì của tôi cơ? Tôi còn đang chuẩn bị tự tạo sự nghiệp riêng, bận bịu đến mức không thoát ra được. Hơn nữa, đúng là phải cảm ơn người đã khiến đạo diễn Triệu sa lưới, nếu không thì tôi còn không biết ông ta chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện của Tri Vi đâu.”
Cậu không cho Lương Thầm cơ hội nói tiếp: “Còn ba của cậu.” Cậu cười lạnh lùng, giọng nói chỉ toàn chứa sự khinh miệt: “Tôi chờ ông ta.”
Lời nói vừa dứt thì đã có tiếng đồ sứ nện xuống đất vỡ tan truyền qua điện thoại.
Quả nhiên là nhân vật chính đang có mặt ở đây.
Lục Tinh Hàn lười nghe, trực tiếp cúp máy. Lâm Tri Vi một bụng tò mò nhưng lúc liếc mắt nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, cô kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Nhà mới đó...”
Lập tức chiếc xe dừng lại, Lâm Tri Vi vẫn hơi khó hiểu, theo lời Lục Tinh Hàn nói, nhà mới không chỉ có một, chỗ này chỉ là điểm dừng đầu tiên.
Cửa xe mở ra, Lâm Tri Vi nhìn trái ngó phải phân biệt một lúc, cô nhận ra nơi này là nơi tập trung studio cá nhân của các minh tinh có tên tuổi trong giới, bao gồm cả các studio tạo hình và trang phục hàng đầu cách đó không xa, toàn bộ khu vực này đều được xem là tấc đất tấc vàng.
Mà ngay trước mắt cô là một căn nhà ba tầng màu be theo phong cách phục cổ, cổng chính mở rộng, bên trong thấp thoáng mấy bóng người đang đứng.
Lục Tinh Hàn xuống xe trước một bước, nắng chiều phủ lên người cậu như sắc hoa, khuôn mặt cậu tỏa sáng, vươn tay về phía cô: “Bà chủ của em, cùng em vào nhé.”
Bà chủ... của em?!
Lâm Tri Vi cầm tay cậu lắc lắc: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lục Tinh Hàn vòng tay ôm cô xuống xe, lưu luyến buông tay nên dứt khoát ôm cả người bước vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Studio của cô Tiểu Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, chỉ chờ bà chủ về nước chính thức bước vào thôi. Em lại là một kẻ lang thang không ai cần, đương nhiên là muốn chị thu nhận rồi...”
Cậu cúi đầu hôn cô thật khẽ: “Không bao giờ muốn tách ra khỏi chị nữa. Về sau em chính là nghệ sĩ của chị, chị cho em nơi ăn chốn ở, em sẽ dốc sức làm việc cho chị.”
Giờ mà Lâm Tri Vi không hiểu ý cậu nữa thì đúng là đồ ngốc.
Cô thoáng thấy mũi mình đau xót khôn cùng, mắt ươn ướt ôm lấy cổ cậu.
Mãi cho đến khi có tiếng ho khan vang lên, cô mới giật mình nhận ra là mình đã vào cửa. Quay đầu nhìn lại, trong đại sảnh lầu một bao nhiêu người đang đứng, Hà Vãn dẫn đầu đội stylist đứng thành một đoàn, Viên Mạnh đứng đầu lãnh đạo những thành viên cũ của Giải trí Tinh Hỏa đứng thành một nhóm khác.
Đội ngũ hai phe đã tan rã từ lâu, lại một lần nữa tập hợp lại không sót một ai.
Hà Vãn nghẹn ngào gân cổ nói: “Ái chà chà, mắt của tôi… Tôi thấy cái gì thế này! Chọc mù mắt chó độc thân của tôi rồi!”
Từ trán đến xương quai xanh của Lâm Tri Vi đỏ bừng, cô vội vàng đẩy Lục Tinh Hàn rồi trèo xuống, nhào tới ôm ấp các cô gái trong đoàn, mấy cô gái nhỏ không kiểm soát được nỗi lòng, ai nấy đều thi nhau gào khóc.
Lục Tinh Hàn sợ Lâm Tri Vi buồn, cậu hắng giọng: “Gọi bà chủ.”
“Vâng, anh Hàn!” Mọi người đồng thanh, lau nước mắt, cực kỳ nghe lời: “Bà chủ Tiểu Lâm...”
Mặt Lâm Tri Vi càng đỏ hơn, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, khắp nơi đều được thiết kế theo phong cách mà cô yêu thích.
Ánh mắt Lục Tinh Hàn ra hiệu mọi người hãy tiếp tục làm việc của mình. Cậu bước qua ôm chặt lấy eo cô, “Đều do em làm đấy, chị thích không?”
Cậu thấp giọng: “Lầu một và hai là chỗ làm việc, lầu ba và phía dưới tách biệt, có thể dùng để nghỉ ngơi, là phòng riêng của chúng ta, chị muốn lên tham quan chút không?”
Phong cách của phòng làm việc rất đơn giản, gọn gàng, nhưng từ tầng một đến tầng ba đều là màu be sữa ấm áp, giống như một chiếc bánh gato nhỏ xinh thực tươi mát, những vật dụng cần thiết trong sinh hoạt đều được chuẩn bị đủ cả.
Từng gợn sóng trong lồng ngực Lâm Tri Vi bắt đầu khơi dậy liên hồi, đôi mắt không ngừng nóng lên.
Nhiệt độ cơ thể Lục Tinh Hàn từ phía sau bao trùm lấy cô, cậu danh tay ôm cô vào lòng, đôi môi chạm lên vành tai cô, khẽ trượt dọc theo vành tai nhẵn nhụi, giọng nói cậu trầm ấm: “Chỗ này dùng làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, chúng ta còn có nhà mới thực sự, là ngôi nhà mà em tự tay chọn, tối nay sẽ đưa chị về đó.”
Cậu nhắm mắt lại, cánh tay dùng sức ôm cô: “Từ nhỏ đến lớn, đã qua vài chục năm rồi, em vẫn luôn mơ ước có thể sở hữu một nơi như vậy, tự có được dựa vào chính bản thân mình, trong đó không có bất kỳ người nào khác, chỉ thuộc về em và chị.”
Lâm Tri Vi nhớ tới lúc còn ở nước ngoài, có lần Lục Tinh Hàn từng bảo cô chọn nhà ở, còn đưa tới rất nhiều bản thiết kế biệt thự.
Khi đó cậu còn nói đùa là xem trước thôi, nhưng hóa ra là không phải.
Cậu đã cho cô xem, cũng hứa hẹn sẽ thực hiện, ước nguyện này không phải là nói suông.
Lông mi Lâm Tri Vi ướt đẫm, cô quay lại ôm eo cậu.
Tiếng bước chân dồn dập đi lên truyền đến từ phía tầng trệt, Lâm Tri Vi nhận ra rằng sự yên bình ngắn ngủi này đã chấm dứt, chuyện công khai tình cảm còn rất nhiều vấn đề phải tiến hành xử lý.
Cô tận dụng thời gian nhón chân lên hôn Lục Tinh Hàn một cái, những nghi vấn tích tụ bắt đầu tuôn ra: “Tinh Hàn, Lương Thầm nhắc đến vài lần là ông ta đã nắm được nhược điểm của em, rốt cuộc là em có gì để ông ta nắm được gì vậy?”
Trong giới này làm gì còn người nào trong sạch hơn Lục Tinh Hàn nữa.
Lục Tinh Hàn vỗ nhẹ lên người cô, cậu nhớ là mình vẫn chưa kịp nói tỉ mỉ cho cô biết, bèn cười nhắc nhở: “Chị suy nghĩ một chút về khuyết điểm trước đây của em đi.”
Lâm Tri Vi mờ mịt: “Khuyết điểm?”
Cụm từ này cách Lục Tinh Hàn quá xa.
Lục Tinh Hàn lập tức đắc ý cực kỳ, cái đuôi vô hình đang vẫy loạn cả lên, cậu nhào qua dính lên người cô cọ cọ: “Bé cưng, có phải chị vô cùng yêu thương em hay không… Trong mắt chị, em không có chút khuyết điểm nào sao...”
“Rồi rồi rồi.” Lâm Tri Vi bóp mặt cậu: “Mau nói chính sự.”
Lục Tinh Hàn cúi đầu cười: “Lần đầu tiên hình tượng của em sụp đổ trước mặt chị, chị còn nhớ không?”
Không đợi Lâm Tri Vi trả lời, Viên Mạnh đã gõ cửa: “Tinh Hàn, Tri Vi, lại đây!” Sắc mặt anh ta nghiêm trọng: “Đúng như cậu nghĩ, video cậu đánh nhau với đội bóng rổ trường lần trước khi trở về thành phố Giang vừa bị tung ra rồi.”
Lâm Tri Vi rùng mình.
Lục Tinh Hàn an ủi, vòng quanh cô đi xuống tầng dưới: “Dẫn chị đi xem anh Hàn mười tám tuổi đánh nhau, so với mấy cảnh chiếu trên phim thanh xuân vườn trường thì đúng là tốt hơn nhiều.”
Lâm Tri Vi gấp muốn chết: “Làm gì còn tâm trạng để xem chứ?”
Lục Tinh Hàn kề sát bên tai cô: “Đừng lo, đoạn clip này là em đặc biệt chuẩn bị cho Giải trí Tinh Hỏa.”
Bình luận facebook