Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Không biết cùng bà tâm sự bao lâu lúc cô từ phòng bà bước ra, hắn đã ở đó.
Cô cố giữ bĩnh tĩnh bước qua hắn, nhưng hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt chim ưng mang nhiều ý vị sâu xa cùng chế giễu:
"Bây giờ tôi nên gọi em là gì? Là vợ hay em gái? Em đừng có mơ tưởng xa vời, muốn làm em gái tôi? Ha ha! nằm mơ đi!"
Cô vụt tay ra, ánh mắt không còn run sợ như trước, dường như ở gần bà nội cô đã tiếp thêm sức mạnh:
"Tôi không phải em gái anh, tôi chỉ là cháu của bà nội."
"Được, có bà nội chống lưng khí thế liền tăng lên...."
Hắn tức giận bắt lấy tay cô, từ túi quần lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng đời mới, nhét vào.
Cô:"..."
"Tôi sẽ gọi cho em bất cứ lúc nào! tốt nhất là nhận điện thoại, em mà để tôi biết em cúp máy, tôi sẽ..."
Sẽ làm gì? Cô kiên nhẫn chờ hắn nói ra câu tiếp theo, nhưng mà hắn mãi không nói, cứ nhìn qua nhìn lại, thẹn quá hoá giận nói:
"Tốt nhất là nhận điện thoại cho tôi!"
Nói xong hắn quay người bỏ đi. Thật ra sáng nay hắn vội vội vàng vàng như vậy là cảm thấy cô không có điện thoại sẽ rất bất tiện, muốn mua cho cô một chiếc điện thoại mới với danh nghĩa là vị hôn thê, nhưng mà bây giờ...
Hắn âm trầm, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này hắn thấy mình quá ngu ngốc.
Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, hắn thật sự khó hiểu, bà nội chỉ nhận cô làm cháu nuôi, hắn lại nhất mực phản đối như thế. Là thật sự ghét cô hay vì sợ cô cướp đi tiền bà nội hoặc là cả hai điều đó?
Nhưng mà đột nhiên mua cho cô chiếc điện thoại này làm gì? Nhìn qua chắc chắn không rẻ.
Thở dài, con người hắn, chính là vô cớ như vậy, nổi giận bất cứ lúc nào, đời trước cô đã nhìn thấu.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, trên màn hình một dãy số lạ, hắn mới mua điện thoại cho cô, ai lại biết mà gọi chứ?
Ấn nhận máy.
Bên kia Phàm Ngụy Cảnh có chút mất kiên nhẫn: "Bắt máy lâu thế hả?"
Sau đó ngắt máy.
"..."
Cô ấn ấn lưu số hắn.
ooOoo
"Nhà máy lọc dầu ở chi nhánh A tiến hành đến đâu rồi?"
Hắn nhìn đống tài liệu trên bàn, ấn đường nhíu lại.
Tam Nguyên cung kính:
"Thưa chủ tịch, với hiệu suất bây giờ hơn một tuần nữa có thể đưa vào sử dụng."
Nhớ tới gì đó cậu ta nói tiếp:
"Đã thuyết phục được một số cổ đông lớn."
Trong vòng một năm nữa, nếu kế hoạch thuận lợi theo kế hoạch của hắn, các nhà máy lọc dầu làm việc hết công suất, thu mua gần hết tất cả các công ty, nhà máy nhỏ để đảm bảo giá bán không bị hụt giảm bất ngờ, tiến hành sáp nhập vào trụ sở của hắn, chắc chắn hắn sẽ nắm thóp được phần lớn kinh tế Châu Á.
"Sắp xếp một cuộc họp bây giờ cho tôi."
Đẩy nhanh tiến nhanh, không chờ đợi. Đó là triết lý của hắn.
TingTing
Tam Nguyên ngây người xem chủ tịch nhà cậu ta nhìn nhìn điện thoại, bình thường sau khi tan làm hắn mới sử dụng tới điện thoại, dù bất kì ai gọi cũng không nghe kể cả cô Ý tiểu thư gì đó.
Hắn đanh mặt lại không biết đang chờ đợi điều gì:
"Cậu thêm tin nhắn này vào danh sách đen đi."
"Vâng, thưa chủ tịch."
Là số của tổng đài, cụ thể tin nhắn là: chúc quý khách một ngày tốt lành, hôm nay có khuyến mãi lớn, tặng 20% giá trị thẻ nạp trong ngày...
Trong lúc họp tất cả nhân viên mồ hôi chảy ròng rã. Hắn cứ 5 phút lại dòm xuống điện thoại.
"Thưa chủ tịch tôi đã nói xong."
Hắn nhíu nhíu mày:
"Tôi không nghe rõ." tại sao khi biết được mọi chuyện hắn chẳng cảm thấy vui vẻ gì?
Cô ta muốn khóc, cô ta đã nói liên tục 3 lần rồi...
ooOoo
Lưu Châu Hân cầm lấy chiếc điện thoại mới, cảm thấy bản thân ngoại trừ gọi điện đây đó cũng không làm gì, sài chiếc điện thoại đắc tiền như vậy cũng thật uổng phí.
Đời trước điện thoại cô dùng là chiếc cảm ứng rẻ đã có người dùng qua, cô mua cũng chỉ lướt tin xem hắn có xuất hiện trên các trang báo online không, rãnh sẽ đọc rồi tự cảm thấy tự hào.
Bây giờ cô cũng không cần.
Nghĩ là vậy, cô chạy đến chỗ mua bán điện thoại, giữ lấy thẻ sim sau đó mua lại chiếc điện thoại rẻ hơn.
Cô không ngờ loại hắn mua cho cô, chỉ bán lại thôi mà vẫn được ông chủ trả nhiều tiền như vậy, cô quấn quýt cảm ơn rồi nhận lấy.
Có một chiếc điện thoại cảm ứng, lại có hơn 20 triệu trên tay, nhất thời cô không biết nên dùng số tiền này vào đâu. Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, vẫn là không nên đưa lại.
Cô cố giữ bĩnh tĩnh bước qua hắn, nhưng hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt chim ưng mang nhiều ý vị sâu xa cùng chế giễu:
"Bây giờ tôi nên gọi em là gì? Là vợ hay em gái? Em đừng có mơ tưởng xa vời, muốn làm em gái tôi? Ha ha! nằm mơ đi!"
Cô vụt tay ra, ánh mắt không còn run sợ như trước, dường như ở gần bà nội cô đã tiếp thêm sức mạnh:
"Tôi không phải em gái anh, tôi chỉ là cháu của bà nội."
"Được, có bà nội chống lưng khí thế liền tăng lên...."
Hắn tức giận bắt lấy tay cô, từ túi quần lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng đời mới, nhét vào.
Cô:"..."
"Tôi sẽ gọi cho em bất cứ lúc nào! tốt nhất là nhận điện thoại, em mà để tôi biết em cúp máy, tôi sẽ..."
Sẽ làm gì? Cô kiên nhẫn chờ hắn nói ra câu tiếp theo, nhưng mà hắn mãi không nói, cứ nhìn qua nhìn lại, thẹn quá hoá giận nói:
"Tốt nhất là nhận điện thoại cho tôi!"
Nói xong hắn quay người bỏ đi. Thật ra sáng nay hắn vội vội vàng vàng như vậy là cảm thấy cô không có điện thoại sẽ rất bất tiện, muốn mua cho cô một chiếc điện thoại mới với danh nghĩa là vị hôn thê, nhưng mà bây giờ...
Hắn âm trầm, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này hắn thấy mình quá ngu ngốc.
Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, hắn thật sự khó hiểu, bà nội chỉ nhận cô làm cháu nuôi, hắn lại nhất mực phản đối như thế. Là thật sự ghét cô hay vì sợ cô cướp đi tiền bà nội hoặc là cả hai điều đó?
Nhưng mà đột nhiên mua cho cô chiếc điện thoại này làm gì? Nhìn qua chắc chắn không rẻ.
Thở dài, con người hắn, chính là vô cớ như vậy, nổi giận bất cứ lúc nào, đời trước cô đã nhìn thấu.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, trên màn hình một dãy số lạ, hắn mới mua điện thoại cho cô, ai lại biết mà gọi chứ?
Ấn nhận máy.
Bên kia Phàm Ngụy Cảnh có chút mất kiên nhẫn: "Bắt máy lâu thế hả?"
Sau đó ngắt máy.
"..."
Cô ấn ấn lưu số hắn.
ooOoo
"Nhà máy lọc dầu ở chi nhánh A tiến hành đến đâu rồi?"
Hắn nhìn đống tài liệu trên bàn, ấn đường nhíu lại.
Tam Nguyên cung kính:
"Thưa chủ tịch, với hiệu suất bây giờ hơn một tuần nữa có thể đưa vào sử dụng."
Nhớ tới gì đó cậu ta nói tiếp:
"Đã thuyết phục được một số cổ đông lớn."
Trong vòng một năm nữa, nếu kế hoạch thuận lợi theo kế hoạch của hắn, các nhà máy lọc dầu làm việc hết công suất, thu mua gần hết tất cả các công ty, nhà máy nhỏ để đảm bảo giá bán không bị hụt giảm bất ngờ, tiến hành sáp nhập vào trụ sở của hắn, chắc chắn hắn sẽ nắm thóp được phần lớn kinh tế Châu Á.
"Sắp xếp một cuộc họp bây giờ cho tôi."
Đẩy nhanh tiến nhanh, không chờ đợi. Đó là triết lý của hắn.
TingTing
Tam Nguyên ngây người xem chủ tịch nhà cậu ta nhìn nhìn điện thoại, bình thường sau khi tan làm hắn mới sử dụng tới điện thoại, dù bất kì ai gọi cũng không nghe kể cả cô Ý tiểu thư gì đó.
Hắn đanh mặt lại không biết đang chờ đợi điều gì:
"Cậu thêm tin nhắn này vào danh sách đen đi."
"Vâng, thưa chủ tịch."
Là số của tổng đài, cụ thể tin nhắn là: chúc quý khách một ngày tốt lành, hôm nay có khuyến mãi lớn, tặng 20% giá trị thẻ nạp trong ngày...
Trong lúc họp tất cả nhân viên mồ hôi chảy ròng rã. Hắn cứ 5 phút lại dòm xuống điện thoại.
"Thưa chủ tịch tôi đã nói xong."
Hắn nhíu nhíu mày:
"Tôi không nghe rõ." tại sao khi biết được mọi chuyện hắn chẳng cảm thấy vui vẻ gì?
Cô ta muốn khóc, cô ta đã nói liên tục 3 lần rồi...
ooOoo
Lưu Châu Hân cầm lấy chiếc điện thoại mới, cảm thấy bản thân ngoại trừ gọi điện đây đó cũng không làm gì, sài chiếc điện thoại đắc tiền như vậy cũng thật uổng phí.
Đời trước điện thoại cô dùng là chiếc cảm ứng rẻ đã có người dùng qua, cô mua cũng chỉ lướt tin xem hắn có xuất hiện trên các trang báo online không, rãnh sẽ đọc rồi tự cảm thấy tự hào.
Bây giờ cô cũng không cần.
Nghĩ là vậy, cô chạy đến chỗ mua bán điện thoại, giữ lấy thẻ sim sau đó mua lại chiếc điện thoại rẻ hơn.
Cô không ngờ loại hắn mua cho cô, chỉ bán lại thôi mà vẫn được ông chủ trả nhiều tiền như vậy, cô quấn quýt cảm ơn rồi nhận lấy.
Có một chiếc điện thoại cảm ứng, lại có hơn 20 triệu trên tay, nhất thời cô không biết nên dùng số tiền này vào đâu. Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, vẫn là không nên đưa lại.
Bình luận facebook