-
Chương 10
Với tư cách là chủ nhân, lại không có cách nào cho anh thứ anh thích. Loại cảm giác hổ thẹn đó cùng với dục vọng chiếm hữu ngày càng lan rộng, cô hít sâu một hơi, quay người đi ra ngoài, lục lọi trong tủ lấy ra chiếc xe cút kít mà đêm hôm trước đã từng dùng.
Chàng người cá... cố gắng vẫn có thể ngồi vừa nhỉ.
Cô kéo xe ra, mở một cánh cửa khác đi ra ngoài trong phòng tắm.
Đối với cửa phòng tắm ở bên cạnh, Ngải Thụy Tư đang vẫy đuôi đợi Cửu Âm trở về khiếp sợ đến sững sờ trước tình cảnh này, quay người bơi đến bên người cô. “Hóa ra từ nơi này có thể đi ra ngoài.”
“Ừm, lên nào.” Cô chỉ vào chiếc xe cút kít. “Em đưa anh về biển.”
Dù cô rất vui nhưng đó không phải là cuộc sống của anh, so với việc bị giam giữ để người cá tủi thân trong phòng tắm ăn trái cây và hải sản không tươi ngon, không bằng thả anh về với biển cả.
Nhưng Ngải Thụy Tư hiển nhiên không có được sự bình tĩnh như cô, anh nhíu chặt lông mày, quay người bơi vào. “Em muốn đuổi anh đi?”
Không chờ Cửu Âm kịp trả lời, anh nhanh chóng nói tiếp. “Em không vừa lòng với giao dịch kia? Chúng ta có thể thương lượng lại.”
“Gì á?” Cô hoàn toàn không kịp suy nghĩ.
Dường như Ngải Thụy Tư phải đấu tranh mãi mới có thể hạ quyết định, ngón tay dùng sức vịn vách tường đến mức hơi trắng bệch. Giọng của anh bỗng hơi khàn khàn. “Anh và bạn đời của em cùng hưởng chung trứng của em được không?”
“Ồ, ừm hử?” Hình như anh đã hiểu lầm cái gì rồi, cô lắc đầu. “Không, em...”
“Không phải em muốn nuôi anh sao? Anh có thể cùng bạn đời của em cộng hưởng... không chiếm riêng.” Anh nắm lấy áo cô. “Hãy để anh ở lại.”
Xảy, xảy ra chuyện gì rồi đây? “Ngải Thụy Tư...”
“Vẫn không được sao? Anh... anh không cần trứng nữa.”
“Hả?”
“Anh không cần trứng nữa... anh bỏ cuộc. Người cá đối với bọn em rất quý giá mà!” Anh kéo Cửu Âm vào nước lần nữa. “Anh không cần trứng nữa, nhường cả cho bạn đời của em, hãy để anh ở lại.”
Trong tiểu thuyết tình cảm thường nói, gặp chuyện không thể nói rõ ràng mà bạn lười phải giải thích dài dòng, có thể dùng nụ hôn để giải quyết. Cô thở dài một hơi, nắm bắt thời cơ phủ lên đôi môi anh.
Kế hoạch thành công mỹ mãn, nụ hôn này cuối cùng ngăn Ngải Thụy Tư nói tiếp, hai tay anh ôm lấy cái đầu Cửu Âm, dường như dùng hết sức lực toàn thân lè lưỡi liếm cắn, mút vào, sức nặng cả cơ thể đẩy anh ra.
“Phù phù, suýt nữa chết trong phòng tắm rồi.” Cô thở hộc hộc, ngón tay đâm vào cơ ngực Ngải Thụy Tư. “Nhất định anh cố ý! Anh cố ý đúng không! Biết em thích anh như thế, sao có thể lấy trứng cho người khác đây? Phụ nữ đâu phải người phóng khoáng có thể chia sẻ mọi thứ? Đầu của anh nhét đầy rơm à? Bây giờ! Buông ra! Ngoan ngoãn lên xe! Trở lại biển tìm thức ăn cho mình đi!”
“Em thích anh?” Dường như anh rất vui mừng, vô cùng phối hợp ngồi lên chiếc xe cút kít nhỏ, ôm lấy thắt lưng Cửu Âm.
“Đúng, đúng, thích anh đấy!” Cô không thẹn thùng chút nào, ít nhất ở nơi này không thể có phu xe dụ mất người khách cô thích chạy mất. Vậy nên không cần phải ngại ngùng. “Em lo rằng khi anh trở lại biển sẽ vẫy đuôi không thấy bóng dáng nữa.”
“Không đâu!”
Trọng lượng của người cũng không nhẹ, may mà sườn núi trở lại bờ biển tương đối ngắn, Cửu Âm vừa mới khỏi bệnh vẫn còn chịu được. Cho dù như vậy, sau khi đưa anh trở lại nước, cô vẫn mệt rã rời lè lưỡi thở hổn hển, ngồi bệt trên bờ cát.
“Này, Ngải Thụy Tư...”
“Hử?”
Anh ngồi bên cạnh bên cạnh Cửu Âm, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay bị sưng đỏ vì nắm chặt cán xe.
“Anh ở ngoài cửa sổ nhà em rơi một hạt châu lấp lánh nào đó, thứ đó là nước mắt của anh à?”
“... Phải.” Nếu như lúc này cô ngoảnh đầu nhìn, có lẽ sẽ phát hiện gương mặt người cá hơi ửng hồng.
“Tuyệt vọng?”
“Nếu như lúc đó em rời khỏi đây về đất liền, cho dù anh cố sức bò đến biển, chết cũng khó có thể gặp em rồi.”
“Sao anh lại suy nghĩ tiêu cực thế!” Cô giơ tay gảy vảy cá của anh.
Tuy thế, Cửu Âm vẫn băn khoăn, cô lật đật trở lại biệt thự lấy lều vải nhủ ngòi trời, hạ quyết định liều mình ở lại bờ biển trường kỳ với nam nhân ngư. Xem như cuộc đời cô đã lật sang trang mới, chỉ cần có internet, làm việc ở nơi nào cũng không thành vấn đề.
Chàng người cá... cố gắng vẫn có thể ngồi vừa nhỉ.
Cô kéo xe ra, mở một cánh cửa khác đi ra ngoài trong phòng tắm.
Đối với cửa phòng tắm ở bên cạnh, Ngải Thụy Tư đang vẫy đuôi đợi Cửu Âm trở về khiếp sợ đến sững sờ trước tình cảnh này, quay người bơi đến bên người cô. “Hóa ra từ nơi này có thể đi ra ngoài.”
“Ừm, lên nào.” Cô chỉ vào chiếc xe cút kít. “Em đưa anh về biển.”
Dù cô rất vui nhưng đó không phải là cuộc sống của anh, so với việc bị giam giữ để người cá tủi thân trong phòng tắm ăn trái cây và hải sản không tươi ngon, không bằng thả anh về với biển cả.
Nhưng Ngải Thụy Tư hiển nhiên không có được sự bình tĩnh như cô, anh nhíu chặt lông mày, quay người bơi vào. “Em muốn đuổi anh đi?”
Không chờ Cửu Âm kịp trả lời, anh nhanh chóng nói tiếp. “Em không vừa lòng với giao dịch kia? Chúng ta có thể thương lượng lại.”
“Gì á?” Cô hoàn toàn không kịp suy nghĩ.
Dường như Ngải Thụy Tư phải đấu tranh mãi mới có thể hạ quyết định, ngón tay dùng sức vịn vách tường đến mức hơi trắng bệch. Giọng của anh bỗng hơi khàn khàn. “Anh và bạn đời của em cùng hưởng chung trứng của em được không?”
“Ồ, ừm hử?” Hình như anh đã hiểu lầm cái gì rồi, cô lắc đầu. “Không, em...”
“Không phải em muốn nuôi anh sao? Anh có thể cùng bạn đời của em cộng hưởng... không chiếm riêng.” Anh nắm lấy áo cô. “Hãy để anh ở lại.”
Xảy, xảy ra chuyện gì rồi đây? “Ngải Thụy Tư...”
“Vẫn không được sao? Anh... anh không cần trứng nữa.”
“Hả?”
“Anh không cần trứng nữa... anh bỏ cuộc. Người cá đối với bọn em rất quý giá mà!” Anh kéo Cửu Âm vào nước lần nữa. “Anh không cần trứng nữa, nhường cả cho bạn đời của em, hãy để anh ở lại.”
Trong tiểu thuyết tình cảm thường nói, gặp chuyện không thể nói rõ ràng mà bạn lười phải giải thích dài dòng, có thể dùng nụ hôn để giải quyết. Cô thở dài một hơi, nắm bắt thời cơ phủ lên đôi môi anh.
Kế hoạch thành công mỹ mãn, nụ hôn này cuối cùng ngăn Ngải Thụy Tư nói tiếp, hai tay anh ôm lấy cái đầu Cửu Âm, dường như dùng hết sức lực toàn thân lè lưỡi liếm cắn, mút vào, sức nặng cả cơ thể đẩy anh ra.
“Phù phù, suýt nữa chết trong phòng tắm rồi.” Cô thở hộc hộc, ngón tay đâm vào cơ ngực Ngải Thụy Tư. “Nhất định anh cố ý! Anh cố ý đúng không! Biết em thích anh như thế, sao có thể lấy trứng cho người khác đây? Phụ nữ đâu phải người phóng khoáng có thể chia sẻ mọi thứ? Đầu của anh nhét đầy rơm à? Bây giờ! Buông ra! Ngoan ngoãn lên xe! Trở lại biển tìm thức ăn cho mình đi!”
“Em thích anh?” Dường như anh rất vui mừng, vô cùng phối hợp ngồi lên chiếc xe cút kít nhỏ, ôm lấy thắt lưng Cửu Âm.
“Đúng, đúng, thích anh đấy!” Cô không thẹn thùng chút nào, ít nhất ở nơi này không thể có phu xe dụ mất người khách cô thích chạy mất. Vậy nên không cần phải ngại ngùng. “Em lo rằng khi anh trở lại biển sẽ vẫy đuôi không thấy bóng dáng nữa.”
“Không đâu!”
Trọng lượng của người cũng không nhẹ, may mà sườn núi trở lại bờ biển tương đối ngắn, Cửu Âm vừa mới khỏi bệnh vẫn còn chịu được. Cho dù như vậy, sau khi đưa anh trở lại nước, cô vẫn mệt rã rời lè lưỡi thở hổn hển, ngồi bệt trên bờ cát.
“Này, Ngải Thụy Tư...”
“Hử?”
Anh ngồi bên cạnh bên cạnh Cửu Âm, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay bị sưng đỏ vì nắm chặt cán xe.
“Anh ở ngoài cửa sổ nhà em rơi một hạt châu lấp lánh nào đó, thứ đó là nước mắt của anh à?”
“... Phải.” Nếu như lúc này cô ngoảnh đầu nhìn, có lẽ sẽ phát hiện gương mặt người cá hơi ửng hồng.
“Tuyệt vọng?”
“Nếu như lúc đó em rời khỏi đây về đất liền, cho dù anh cố sức bò đến biển, chết cũng khó có thể gặp em rồi.”
“Sao anh lại suy nghĩ tiêu cực thế!” Cô giơ tay gảy vảy cá của anh.
Tuy thế, Cửu Âm vẫn băn khoăn, cô lật đật trở lại biệt thự lấy lều vải nhủ ngòi trời, hạ quyết định liều mình ở lại bờ biển trường kỳ với nam nhân ngư. Xem như cuộc đời cô đã lật sang trang mới, chỉ cần có internet, làm việc ở nơi nào cũng không thành vấn đề.
Bình luận facebook