Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Chưa từng có.
Trong nhân sinh của Nguyễn Y Hàm chưa từng có ai nói với cô như vậy, cô kinh ngạc nhìn Tần Hải Dao, còn chưa kịp phản ứng, Tần Hải Dao đã ghé sát vào tai cô, phun ra những lời câu dẫn, đôi mắt thâm thúy làm người trầm luân, âm thanh lại vô cùng dụ hoặc.
"Nếu chị thật sự không nghĩ muốn nói cho em."
Lời nói của Tần Hải Dao rất nhu hoà, nhưng căn bản không cho Nguyễn Y Hàm thời gian phản kháng, tại một khắc đó liền tước đoạt hô hấp của cô.
Khống chế tuyệt đối như vậy.
Chiếm thượng phong tuyệt đối như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tần Hải Dao làm triệt để đến thế, cũng là lần đầu tiên Nguyễn Y Hàm triệt để bị làm đến thế.
Cô muốn phản kháng, nhưng ngày thường cô đã không phải là đối thủ của Tần Hải Dao, huống chi, hoàn cảnh như vậy, độ ấm như vậy, gần gũi như vậy, một lần lại một lần hôn như vậy, Nguyễn Y Hàm đã sớm yếu ớt không còn chút sức lực nào.
Tần a di chính là đôi tay cày ruộng......
Tần Hải Dao hôn mồ hôi đang chảy trên trán cô, ở bên tai Nguyễn Y Hàm nỉ non nói: "A Hàm, em yêu chị."
Thời điểm nói lời này, nước mắt nàng rơi xuống.
Nàng rất yêu Nguyễn Y Hàm.
Rất yêu rất yêu.
Yêu đến mức dù quên hết chuyện đã từng, quên mất cô, quên mất tất cả những kỷ niệm, chính là cảm giác lại vẫn còn đó.
Nàng không thầy dạy cũng tự hiểu.
Tựa hồ có thể lập tức nắm bắt được tất cả điểm yếu của Nguyễn Y Hàm, nàng biết nơi nào có thể khiến hô hấp của cô rối loạn, nơi nào có thể làm cô rách nát, nơi nào có thể làm cô cắn môi nhẫn nại, nàng đều biết.
Cô chính là của nàng.
— Giống như lần đầu tiên gặp mặt, giác quan thứ sáu của Tần Hải Dao cho biết.
Nguyễn Y Hàm, vốn dĩ chính là của nàng.
Đôi môi ôn nhu, Tần Hải Dao bắt lấy Nguyễn Y Hàm đan chặt mười ngón tay vào nhau, ở một khắc cuối cùng kia, nàng nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, nuốt xuống tiếng rên rỉ hỗn độn của cô, âm thanh khàn khàn lại tràn đầy cường thế: "Nhìn em."
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, cả người đã sớm xụi lơ vô lực, ngay cả ánh mắt nhìn Tần Hải Dao cũng yếu ớt như thế.
Cô chưa bao giờ biết, Tiểu Hải sẽ như vậy.........
Nàng không phải quên hết thảy sao?
Như thế nào so với trước kia còn...... Còn muốn lợi hại hơn?
Mái tóc dài của Tần Hải Dao xõa trên vai cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, "A Hàm, em hỏi chị, em là ai? Ai mới có thể sở hữu được chị?"
Thời khắc như vậy lại nói ra những lời như vậy.
Nguyễn Y Hàm cắn môi muốn kháng nghị, lại trong nháy mắt bị cướp đoạt, Tần Hải Dao nhìn cô cười, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm cùng chiếm hữu, "Còn muốn nói không yêu em sao? Còn muốn để em đi sao? A Hàm, chị biết chị thích em nhiều bao nhiêu sao?"
Nguyễn Y Hàm cắn môi nói: "Vô sỉ."
Càng nói càng thêm vô sỉ.
"Em hỏi chị lần nữa, em là ai?"
Tần Hải Dao thân mình đè ép xuống, giống như mưa rền giông bão thổi qua, đến cuối cùng, nước mắt của Nguyễn Y Hàm cũng chảy xuống, giọng nói đứt quãng, thậm chí không thể nói thành câu, "Tần Hải Dao...... Em là Tần Hải Dao...... "
"Chị có yêu em không?"
Tần Hải Dao hôn lên giọt nước mắt của cô, âm thanh lãnh khốc lại ôn nhu, thật sự làm Nguyễn Y Hàm hỏng mất.
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em......... Em đừng chờ tôi......... Ngô...... "
Lúc này còn sức để nói như vậy?
Ánh trăng mờ ảo.
Nhiệt độ trong phòng như thiêu đốt.
Tần Hải Dao dường như đã thay đổi thành một con người khác, nàng muốn cô hết lần này tới lần khác không biết mệt mỏi, trong mắt tản ra nồng đậm tình yêu làm Nguyễn tổng ngoài miệng không nói yêu hoàn toàn thần phục.
Là thật sự thần phục.........
Sau nửa đêm.
Tần Hải Dao lau giọt nước mắt từ khóe mắt Nguyễn Y Hàm, nàng có chút đau lòng, Nguyễn Y Hàm không còn chút sức lực nào, xoay người quấn chăn bông lên người.
Tần Hải Dao lại duỗi tay ôm lấy cô, "A Hàm, em thật hạnh phúc."
Nguyễn Y Hàm:......
Tần a di này có cần biến thái như vậy không?
Cô hiện tại một thân màu sắc rực rỡ đều muốn bị đào rỗng, nàng còn muốn ở chỗ này không mảnh áo che thân ôm cô nói cảm tưởng sao?
"Em vốn dĩ cho rằng......" Giọng nói của Tần Hải Dao có chút run rẩy: "Em cho rằng em nhớ lầm, chúng ta không có thâm nhập sâu như vậy."
vietwriter.vn
Lúc này, từ ngữ dùng đến phi thường tinh xảo.
Nguyễn Y Hàm thân mình run lên một chút, bản năng ẩn ẩn đau.
Tần Hải Dao liên tục hôn lên gương mặt cô, khóe môi mang theo nụ cười: "Nguyên lai...... Lúc trước chúng ta thật sự thuần khiết như vậy."
Nguyễn Y Hàm:......
Tiểu Hải cho rằng lấy tính cách các nàng, đã sớm muốn lẫn nhau vô số lần, nhưng cũng không có.
Tần a di thật sự hiểu lầm.
Các nàng...... Vậy mà còn có thể dính dáng đến hai chữ "thuần khiết", Tần a di thật sự một chút cũng không thuần khiết, trong lòng đen tối. "A Hàm, chị có vui không?"
Tần Hải Dao cúi đầu, chờ mong nhìn cô, nàng thật sự không biết hai chữ "xấu hổ" được viết như thế nào.
Không vướng bận quá khứ, Tần Hải Dao trở nên thực nguyên thủy đơn thuần, ở trong thế giới của nàng, nguyên bản chính là một màu trắng tinh khiết. Thích chính là thích.
Thoải mái chính là thoải mái.
Đi theo người mình yêu nhất, có điều gì không thể nói?
Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, "Không vui."
Không vui?
Cô không muốn để Tần a di như ý, tuy rằng thể lực không thể so với Tần a di hư hỏng này, nhưng trong lời nói cô nhất định không để đối phương có thế chiếm thế thượng phong.
Tần a di này có bao nhiêu điên cuồng, bản thân nàng sợ là cũng không biết.
Hơn nữa, thể lực của nàng......... Thật sự vượt quá tầm với của bất kỳ ai.
Thắt lưng của Nguyễn tổng hiện tại vẫn còn đau, cô cảm thấy chính mình như bị đào rỗng.
"Không vui chính là không hài lòng?" Tần Hải Dao vừa nghe lời này liền bật cười, nàng giống như một dây leo quấn tới phía sau hôn Nguyễn Y Hàm: "Vậy thì đêm nay, em nhất định phải làm Nguyễn tổng vừa lòng."
............
Chính mình đào hang, thì nên tự gánh chịu hậu quả.
Sáng sớm hôm sau.
Tần Hải Dao vẫn như cũ thức dậy làm bữa sáng, sau khi Nguyễn nãi nãi tỉnh lại, hướng trong phòng nhìn nhìn, "A Hàm đâu?"
Tần Hải Dao hơi mỉm cười nói: "Chị ấy đang ngủ."
Còn đang ngủ?
Nguyễn nãi nãi đã thay đổi tính táo bạo lúc trước, nghe thấy tin tức này liền vạn phần vui vẻ, nước mắt đều muốn chảy xuống.
Tiểu Hải học tâm lý thật không sai, ngày đầu tiên làm A Hàm ngủ vài phút, ngày hôm sau đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, xem ra phương pháp trị liệu kia rất hữu dụng.
Bà nội uống cháo quay đầu nhìn Tần Hải Dao, Tiểu Hải mặc áo sơmi của Nguyễn Y Hàm, dù sao cũng có trưởng bối, nàng vẫn nên ăn mặc chỉnh tề, trên chân là dép lê của Nguyễn Y Hàm, tóc dài xõa trên vai, nữ nhân vũ mị cùng ôn nhu đều được lộ rõ.
Nàng hôm nay tựa hồ rất vui vẻ, vừa nấu ăn vừa ngâm nga giai điệu bài hát, Nguyễn nãi nãi trộm nhìn nhìn, dù sao cũng đã ở tuổi đó, bà nghĩ nghĩ: "Ta hôm nay cùng người ra ngoài tản bộ, chắc trễ một chút mới trở về, các con không cần chờ ta về ăn cơm trưa."
Tần Hải Dao gật đầu, mỉm cười dịu dàng, "Vậy con sẽ chuẩn bị cơm tối cho bà nội."
Khi ngẩng đầu lên, vết đỏ sậm trên cổ nàng khiến Nguyễn nãi nãi kinh hãi cùng kích động, ai u? Chẳng lẽ là do cháu gái gặm? Oa, A Hàm nhà bà cuối cùng cũng dùng được!
Buổi trưa nắng vừa phải.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm tỉnh dậy, cả người vô lực, thân mình như rã rời thành từng mảnh, cô nhìn xung quanh rồi khàn giọng gọi: "Bà nội? Bà nội?"
Tại sao đến giờ này bà nội còn không kêu cô rời giường.
Đáng sợ nhất chính là......... Cô...... Cư nhiên ngủ đến giờ này?
Tần Hải Dao từ ngoài cửa bước vào, nàng dựa vào khung cửa nhìn Nguyễn Y Hàm: "Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi?"
Nguyễn Y Hàm:.........
Tỉnh thì tỉnh.
Tần a di thêm từ "Cuối cùng" vào làm gì, đây là muốn nhục nhã ai sao?
Nguyễn Y Hàm vươn tay sờ điện thoại, kiểm tra thời gian rồi lập tức ngồi bật dậy.
Ngọa tào???
Gần 11 giờ!!!
Cô xoay người định ra khỏi giường, nhưng ai biết, chân mềm nhũn, nếu không phải Tần Hải Dao tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, Nguyễn Y Hàm sẽ bị té nhào.
"Em đã xin nghỉ phép rồi, chị còn lo lắng cái gì?"
Tần Hải Dao nhịn không được oán trách, Nguyễn Y Hàm nghe xong quả thực sắp tức giận đến nổ tung, nàng còn có lý để nói? Nếu không phải tại nàng, chính mình có thể như vậy sao?
Hơn nữa lần đầu tiên...... Thật sự rất đau.
Cô hiện tại vẫn không thoải mái.
Nguyễn Y Hàm ngồi trở lại trên giường, Tần Hải Dao xoa xoa eo cô, săn sóc hỏi: "Còn đau không?"
Nguyễn Y Hàm căm giận nói: "Đương nhiên, lần sau em thử xem."
"Hiện tại có thể thử." Tần Hải Dao nhìn cô, Nguyễn Y Hàm trong lòng lạnh cả người, lại tới nữa, Tần a di lại tới nữa, lại bắt đầu không biết xấu hổ.
Tần Hải Dao mỉm cười hôn lên môi cô: "Em đọc sách nghe bảo, lần đầu tiên đều sẽ như thế, chờ về sau số lần làm nhiều thì tốt rồi, chị cũng sẽ không ồn ào làm loạn, cũng sẽ không khóc lóc thương tâm như vậy."
Nguyễn Y Hàm:...............
Tần —— Hải —— Dao!!!
Ban đêm là ban đêm.
Ban ngày là ban ngày.
Nguyễn tổng rất tức giận, cô lạnh lùng đẩy Tần Hải Dao ra, định tìm quần áo để mặc vào người.
Tìm một vòng, Nguyễn Y Hàm quay đầu lại, phẫn nộ nói, "Em thích mặc quần áo của tôi đến vậy sao?"
Tần Hải Dao cong cong khóe môi, hôm nay bà nội không ở nhà, âm thanh nàng phá lệ dụ hoặc, "Đương nhiên, tối hôm qua Nguyễn tổng không làm em tận hứng, cũng chỉ có thể mặc quần áo ngửi hương vị cho đỡ ghiền."
Nguyễn Y Hàm:............
Cô muốn điên rồi!
Vị Tần a di này tại sao cái gì cũng dám nói? Còn nói không tận hứng???
Trong đầu Nguyễn tổng, đều là những giọt nước mắt cuối cùng của cô đêm qua, còn có cô không ngừng một lần lại một lần cầu xin Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao khát vọng đã lâu, sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy.
Đêm dài đằng đẵng, cùng với sự đòi hỏi bất tận.
Thời điểm nữ nhân vũ mị cùng cường thế dung hợp, không phải Nguyễn Y Hàm một câu cầu xin là có thể kháng cự, là có thể cự tuyệt.
Nguyễn Y Hàm thật sự biết lý do tại sao, trước kia cô cùng Tần Hải Dao uống rượu chơi trò mạo hiểm hay nói thật, nàng vì cái gì nói không hài lòng.
Lấy năng lực của nàng, đừng nói một ngày bảy lần, Nguyễn Y Hàm thậm chí cảm thấy nàng có thể không ăn không uống liền làm chuyện này.
Tuy rằng Nguyễn tổng không cho rằng chính mình là một người cấm dục, nhưng Tần a di này không khỏi cũng quá điên cuồng đi?
Nguyễn Y Hàm trong lòng càng nghẹn đến mức khó chịu, cô khoác khăn tắm đứng dậy chuẩn bị đi tẩy rửa thân thể, Tần Hải Dao thực săn sóc muốn đến đỡ: "Em giúp chị, đừng để té ngã."
Nàng cảm thấy hai chân Nguyễn Y Hàm mềm như bông, đứng không được vững.
Nguyễn Y Hàm cảm thấy Tần a di vẫn còn một chút nhân tính, Tần Hải Dao bổ sung thêm: "Em đang cao hứng, buổi tối còn muốn trị liệu, không thể té ngã."
Nguyễn Y Hàm:!!!
Nhìn thấy đôi mắt Nguyễn tổng đều bị khi dễ đến ửng đỏ, Tần Hải Dao lúc này mới mỉm cười buông lỏng tay ra, chỉ là nàng thật sự có chút không yên tâm, đứng nghe một hồi ở cửa phòng tắm, xác định không có vấn đề mới rời đi. Thời điểm nấu cơm, nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng của Nguyễn Y Hàm, Tần Hải Dao nhịn không được cúi đầu cười.
Nàng thật sự yêu chết Nguyễn Y Hàm như vậy, trên đời này, có lẽ không có gì đẹp hơn là nhìn người mình yêu mê đắm, mất kiểm soát trong tay mình đúng không?
Nguyễn Y Hàm hiện tại khó xử hay rụt rè cũng thế, Tần Hải Dao đều rất tin tưởng vào thể lực và năng lực của mình, nàng tin một ngày nào đó, Nguyễn tổng rốt cuộc cũng sẽ luyến tiếc rời khỏi nàng. Vô luận là tâm trí, hay là thân thể.
Nàng sẽ là người tốt nhất mà cô từng gặp. Không ai có thể so sánh được.
Nguyễn Y Hàm tắm lần này rất lâu, cô vẫn luôn kì cọ đến toàn thân đỏ bừng mới bằng lòng bỏ qua. Tần a di thật sự quá đáng.
Tối hôm qua, Tần Hải Dao hôn hết những nơi có thể hôn, trên người cô chi chít dấu vết, mãi cho đến khi Nguyễn Y Hàm muốn hỏng mất, nàng mới sâu kín nói: "Bao nhiêu lần muốn để chị tới chị cũng không tới, em nghẹn thật lâu chính là vì nhường chị, tới hiện tại chị chịu đựng đi, đều do Nguyễn tổng quá khiêm tốn, còn có chị đừng khóc, càng khóc em liền càng hưng phấn."
Nguyễn Y Hàm vùi đầu vào trong nước, nàng như thế nào...... Như thế nào có thể nói ra lời như vậy.
Trước kia, cô cùng Tiểu Hải ngẫu nhiên cũng điên cuồng, nhưng đều là do cô chủ đạo.
Nguyễn Y Hàm nhớ lại thủ đoạn cô khi dễ Tiểu Hải, so với Tần a di bây giờ quả thực chính là cấp bậc hellokitty, lúc ấy cô còn dõng dạc hỏi Tiểu Hải, thích không? Cầu xin cô.
Nhìn xem bây giờ......
Tần Hải Dao thẹn thùng đều là giả! Lần đầu tiên nàng đã có nhiều thủ đoạn như vậy, về sau còn lợi hại thế nào?
Chỉ là......
Nguyễn Y Hàm trầm mặc, các nàng đã có quan hệ da thịt rồi, sau này để Tiểu Hải quay lại như thế...... Cô nhẫn tâm sao?
Để nàng đi tìm gã thanh niên tuấn tú chết tiệt kia sao?
......
"Bang" một tiếng, Nguyễn Y Hàm dùng sức đập mạnh xuống mặt nước, hình ảnh kia, cơ hồ nghĩ một chút cũng khiến cô nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là muốn đẩy nàng ra, rõ ràng là cô luôn mãi do dự.
Nhưng hiện giờ, cô cư nhiên biến thành dạng người luôn thấp thỏm lo âu.
Từ phòng tắm ra tới.
Nguyễn Y Hàm sắc mặt lạnh lùng, cô không đói, nhưng bụng lại kêu vang, không chút khách khí, ngồi ở trên bàn cơm, ăn uống thỏa thích những món do Tần Hải Dao làm.
Tần Hải Dao hai tay chống cằm, ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô, tình ý trong mắt gần như tràn ra.
Người hạnh phúc đang nếm trải tình yêu thì khác thế nào......
Nguyễn Y Hàm cảm thấy Tần Hải Dao giống như một con hồ ly tinh, hút đủ dương khí, lúc này làn da tinh tế của nàng nếu bóp vào gần như sẽ chảy ra nước, đôi môi đỏ mọng mê người, ánh mắt lại đang phát sáng, tuy rằng không nói gì, nhưng Nguyễn Y Hàm lại có thể đọc hiểu ánh mắt của nàng.
—— Chị ăn nhanh lên, chờ chị ăn no, em lại ăn chị.
Nguyễn Y Hàm càng lúc càng sợ hãi, quay đầu nhìn xung quanh, bà nội đâu? Như thế nào sáng sớm đã không thấy người?
Tần Hải Dao mỉm cười ôn nhu nói, "Bà nội là một lão thái thái rất biết săn sóc, người đại khái nhìn ra gì đó, cố ý viện cớ ra ngoài, nói buổi tối mới trở về, cho chúng ta không gian hai người." Bà nội thật sự rất tốt bụng, lại EQ cao.
Nguyễn Y Hàm:......
Đó vẫn là bà của cô sao? Đối với Tần Hải Dao đã yên tâm như vậy, không sợ cháu gái của bà "Dê vào miệng cọp" sao?
"Chị rất khẩn trương sao?"
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán cô sắp chảy ra, Nguyễn tổng lạnh mặt trả lời: "Tôi khẩn trương làm gì? Tôi nói cho em biết, Tần Hải Dao, ngày hôm qua là sơ suất của tôi mới để em được đắc ý."
"Tối hôm qua em làm không tốt chỗ nào sao?"
Tần Hải Dao đôi mắt phát ra ánh sáng, đó là một loại ánh mắt của thợ săn khi nhìn con mồi.
Nguyễn Y Hàm đỏ mặt, cô đông cứng quay đầu đi, "Tự mình biết, em hẳn là nghĩ lại đi."
"Đúng vậy." Tần Hải Dao không phủ nhận điều này, "Em buổi sáng thức dậy liền bắt đầu nghĩ, lần đầu tiên, em hẳn phải nên ôn nhu một chút, không nên hết sức như vậy."
Nguyễn Y Hàm nghi hoặc nhìn nàng, cô mới không tin Tần a di đột nhiên thiện lương.
Tần Hải Dao ghé sát vào tai cô: "Cũng may, từ giờ trở đi, sẽ có lần thứ hai."
Nguyễn Y Hàm:...............
A a a a a!!! Cô muốn bị bức điên rồi!!!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nguyễn Y Hàm lấy nước bên cạnh uống vào, nỗ lực duy trì hình tượng cùng địa vị tổng tài của mình, cô ổn định cảm xúc một chút, nhàn nhạt nói: "Em chuẩn bị khi nào đi?" Cô biết Tần Hải Dao sợ cô đuổi nàng đi, nhất định sẽ dùng ngữ khí thấp hèn cùng yếu thế với mình.
Tần Hải Dao suy nghĩ một chút, "Ngày mai?"
Nàng hoàn toàn không có ý lộ ra vẻ yếu thế, thật giống như đã suy nghĩ rất nhiều lần.
Trái tim, đột nhiên run lên.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô cười: "Lừa chị thôi."
Nguyễn Y Hàm:............
Chết tiệt, nữ nhân đáng ghét này, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ trả thù.
Tần Hải Dao không biết từ khi nào đã tiến đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, nàng đem đầu dựa vào trên vai cô, mái tóc dài xõa ngang vai, nồng đậm hương khí bay tới, Nguyễn Y Hàm thân mình cứng đờ, không biết Tần a di lại muốn làm gì.
Tần Hải Dao thực dịu ngoan, nàng sâu kín nói: "A Hàm, từ sau khi tỉnh lại em cái gì cũng không nhớ rõ. Hiện tại, càng là vật dư thừa, hai bàn tay trắng, trên đời này không có gì có thể làm tổn thương em, ngoại trừ chị. "
Âm thanh nàng rất nhẹ: "Đừng để em đi."
Thân thể Nguyễn tổng lập tức mềm nhũn, vẫn còn cảm nhận được cơn đau âm ỉ.
Tần Hải Dao quay đầu, nàng tiến về phía trước một chút, Nguyễn Y Hàm liền lui về phía sau một chút, nàng tiến về phía trước một bước, cô lại lui về phía sau một bước, cuối cùng, eo của Nguyễn Y Hàm đều bị nắm lấy, nàng lôi kéo cổ cô, "Tần Hải Dao, lần nào em cũng nói em rất yêu tôi, không phải là đang nói dối sao?"
Tần Hải Dao ngửi thấy hương vị trên cổ cô là của chính mình làm thế nào cũng không tẩy sạch: "Em vì cái gì muốn gạt chị? Lừa chị để hôn môi sao?"
Nguyễn Y Hàm:......
Ngay sau đó, thắt lưng của Nguyễn tổng lại bị Tần Hải Dao kéo trở về, nàng ôm lấy cô, dùng sức hôn cô.
Nguyễn Y Hàm rõ ràng là kháng cự, rõ ràng là không muốn, nhưng từng tế bào trong cơ thể cô đều đáp lại bằng những hành động thiết thực "Rất thích", "Tôi rất thích", "Rất thích nàng như vậy." Cuối cùng, vẫn là ở trên bàn ăn.
Quần áo của Nguyễn tổng vừa thay xong lại rối loạn lên.
Hô hấp hỗn độn lại nức nở, tóc dài tán loạn, muốn chạy trốn, nhưng bị Tần Hải Dao bắt lấy cổ tay.
......
Hô mưa gọi gió.
Tần a di ở phương diện này, thật sự thiên phú dị bẩm.
Không......
Ở một khắc lên đỉnh kia, Nguyễn Y Hàm thậm chí còn suy nghĩ, nàng có phải nhớ tới cái gì hay không...... Ba kiếp này cho nàng không chỉ là thống khổ, càng có các nàng đã từng......... Còn có kỹ thuật của nàng......
Này không phải đều là chuyện có trọng lượng sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Y Hàm trong lòng dễ chịu một ít, ngón tay Tần Hải Dao nhẹ nhàng xoa môi, áp vào lỗ tai của cô: "Không cần suy nghĩ, A Hàm, chị thật sự rất mẫn cảm."
Chỉ một câu.
Quả thực làm người trong nháy mắt hỏng mất.
Nguyễn Y Hàm không nghĩ như vậy, chính là Tần a di lại biết thì làm sao bây giờ. Đến cuối cùng, A Hàm là được Tần Hải Dao đỡ đến trong phòng tắm.
Nàng biết người này có thói quen ở sạch, một thân mồ hôi như vậy, tự nhiên muốn tắm rửa. Tần Hải Dao hiểu cô, cũng dung túng cô.
Chỉ tiếc......
Tự làm bậy thì không thể sống.
Ở bồn tắm, Tần Hải Dao giúp cô tẩy rửa, nhìn thấy bộ dạng mềm như bông của cô, đôi mắt lại bắt đầu sáng rực.
Nguyễn Y Hàm:......
Tách ra dòng nước, Tần Hải Dao từng chút tới gần Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm quả thực sợ hãi, cô rúc thành một đoàn: "Em......... Đừng tới đây...... "
Bất quá nàng nghe lời cô sao?
Tần Hải Dao mỉm cười, đến cuối cùng, toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập một bầu không khí ái muội.
Nguyễn tổng hoàn toàn không xuống giường được.
Ban đêm.
Ánh trăng đã lên cao.
Nguyễn nãi nãi về đến nhà, Tần Hải Dao đã chuẩn bị cơm tối, Nguyệt Nguyệt cũng tới đây, bọn họ thảo luận chuyện về quê ăn Tết cùng nhau, mọi người cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Hải cô đơn, hơn nữa lão thái thái cảm thấy trong thành thị ăn tết không thoải mái, trôi qua một năm mệt mỏi, còn muốn rước về các lời hàn huyên khách sáo, không bằng đến nông thôn hưởng thụ sự náo nhiệt, bà cũng muốn trải nghiệm một chút.
Khương Trăn Nguyệt đi rửa tay, nàng ấy là một họa sĩ, ngũ quan so với người bình thường đều nhạy bén hơn nhiều, vừa tiến vào đã cảm giác không khí có chút không đúng.
Nàng cái mũi ngửi ngửi, không biết làm sao, cảm giác trong không khí tràn ngập một loại hương vị không nói nên lời.
Nguyễn nãi nãi rửa tay và ngồi vào bàn, nhìn Tiểu Hải đã chuẩn bị tốt một bàn đồ ăn liền vui tươi hớn hở, bà hướng trong phòng nhìn nhìn: "A Hàm đâu?"
Tần Hải Dao mỉm cười trả lời: "Chị ấy còn ngủ."
Nguyễn nãi nãi lắp bắp kinh hãi: "Còn chưa tỉnh sao?"
Tần Hải Dao tươi cười không giảm, "Dạ."
"Bang" một tiếng, cái muỗng dừng ở trên bàn, Nguyễn nãi nãi mím môi, bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Hải Dao: "Đã lâu như vậy, ta đi xem một chút."
Tần Hải Dao hơi mỉm cười nói: "Không cần, bà nội, chị ấy hiện tại không ra được."
Khương Trăn Nguyệt cũng đang đứng gần đó, đại tiểu thư tuy rằng tính cách nóng nảy, nhưng ở phương diện tình cảm cũng cực kỳ đơn thuần, nàng ấy một bên xoa xoa tay một bên hướng đi vào phòng ngủ của Nguyễn Y Hàm, "Cậu ấy làm sao vậy? Tôi đều tới đây, Nguyễn tổng còn không ra tiếp đãi, đến địa bàn của cậu ấy liền bắt đầu muốn giở thói kênh kiệu sao?"
Tần Hải Dao vừa nhìn thấy liền vội vàng đi theo, Khương Trăn Nguyệt và Nguyễn Y Hàm cùng nhau lớn lên, hai người thân như chị em, Nguyễn nãi nãi cũng đứng dậy đi theo xem có chuyện gì xảy ra, như thế nào ngủ lâu như vậy, còn hiệu quả hơn uống thuốc ngủ.
Tần Hải Dao gọi vài tiếng, hai người cũng đều phớt lờ.
Ở trong lòng bọn họ, Tiểu Hải quá dung túng cho Nguyễn Y Hàm, túng đến cô không biết trời cao đất rộng.
Cánh cửa bị đẩy ra, trong phòng Nguyễn Y Hàm đã tỉnh, cô đang ngồi ngay ngắn trên giường với dáng vẻ của một lão bản.
"Làm gì?"
Âm thanh thực lãnh đạm, mặt mày Nguyễn Y Hàm vẫn như thường lệ, ngoại trừ giọng nói có chút khàn khàn, nhìn không ra được khác biệt gì so với bình thường. "Này không phải đã tỉnh rồi sao?"
Khương Trăn Nguyệt quay đầu nhìn xem Tần Hải Dao, Tần Hải Dao nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, mím môi.
"Tỉnh rồi, còn không ra ăn cơm? Nhanh lên!" Nguyễn nãi nãi lại bắt đầu cáu kỉnh, Nguyễn Y Hàm sắc mặt cứng đờ: "Các người ăn cơm trước đi, lát nữa con ra tới."
"Nhanh lên, nói nhảm cái gì vậy, đều chờ cậu để thương lượng chuyện này." Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm, "Như thế nào, cậu không đi nổi sao?"
Một câu, quả thực giống như chọc vào miệng vết thương của Nguyễn tổng, ở lúc lòng tự trọng bị kích thích, Nguyễn Y Hàm cắn môi, bất động thanh sắc muốn đứng dậy, chính là...... Thật sự một chút sức lực cũng không có. Cô chậm rãi nắm lấy lan can đầu giường, thật vất vả đứng lên, Nguyễn Y Hàm lại cắn môi, gian nan đi từng bước một.
Chỉ vài bước đi cũng thật vất vả.
Nguyễn nãi nãi dù sao cũng là người từng trải, bà nháy mắt minh bạch, không nói nên lời, ánh mắt nhìn cháu gái từ tò mò biến thành "Xem thường."
Khương Trăn Nguyệt nghi hoặc nhìn chân cô: "Cậu làm sao vậy? Chân bị đau sao?"
Nguyễn Y Hàm:......
Mắt thấy Tần Hải Dao nở nụ cười, Nguyễn Y Hàm tức giận đến mức nhìn chằm chằm vào Tần Hải Dao.
Cười?
Nàng còn không biết xấu hổ mà cười???
Có nhân tính hay không???
Vẫn không nghĩ phải làm gì?
Tần Hải Dao thu được trách cứ cùng oán hận của Nguyễn Y Hàm, nàng đích xác bắt đầu nghĩ muốn đền bù cho cô, nhìn Nguyễn nãi nãi hỏi: "Bà nội, quải trượng của người đâu?"
Nguyễn nãi nãi thuận miệng trả lời: "Để ngoài cửa, con hỏi làm gì?"
Tần Hải Dao: "Con muốn lấy để A Hàm dùng một chút."
Nguyễn Y Hàm:......
Khương Trăn Nguyệt:......
Nguyễn nãi nãi:......
Trong nhân sinh của Nguyễn Y Hàm chưa từng có ai nói với cô như vậy, cô kinh ngạc nhìn Tần Hải Dao, còn chưa kịp phản ứng, Tần Hải Dao đã ghé sát vào tai cô, phun ra những lời câu dẫn, đôi mắt thâm thúy làm người trầm luân, âm thanh lại vô cùng dụ hoặc.
"Nếu chị thật sự không nghĩ muốn nói cho em."
Lời nói của Tần Hải Dao rất nhu hoà, nhưng căn bản không cho Nguyễn Y Hàm thời gian phản kháng, tại một khắc đó liền tước đoạt hô hấp của cô.
Khống chế tuyệt đối như vậy.
Chiếm thượng phong tuyệt đối như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tần Hải Dao làm triệt để đến thế, cũng là lần đầu tiên Nguyễn Y Hàm triệt để bị làm đến thế.
Cô muốn phản kháng, nhưng ngày thường cô đã không phải là đối thủ của Tần Hải Dao, huống chi, hoàn cảnh như vậy, độ ấm như vậy, gần gũi như vậy, một lần lại một lần hôn như vậy, Nguyễn Y Hàm đã sớm yếu ớt không còn chút sức lực nào.
Tần a di chính là đôi tay cày ruộng......
Tần Hải Dao hôn mồ hôi đang chảy trên trán cô, ở bên tai Nguyễn Y Hàm nỉ non nói: "A Hàm, em yêu chị."
Thời điểm nói lời này, nước mắt nàng rơi xuống.
Nàng rất yêu Nguyễn Y Hàm.
Rất yêu rất yêu.
Yêu đến mức dù quên hết chuyện đã từng, quên mất cô, quên mất tất cả những kỷ niệm, chính là cảm giác lại vẫn còn đó.
Nàng không thầy dạy cũng tự hiểu.
Tựa hồ có thể lập tức nắm bắt được tất cả điểm yếu của Nguyễn Y Hàm, nàng biết nơi nào có thể khiến hô hấp của cô rối loạn, nơi nào có thể làm cô rách nát, nơi nào có thể làm cô cắn môi nhẫn nại, nàng đều biết.
Cô chính là của nàng.
— Giống như lần đầu tiên gặp mặt, giác quan thứ sáu của Tần Hải Dao cho biết.
Nguyễn Y Hàm, vốn dĩ chính là của nàng.
Đôi môi ôn nhu, Tần Hải Dao bắt lấy Nguyễn Y Hàm đan chặt mười ngón tay vào nhau, ở một khắc cuối cùng kia, nàng nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, nuốt xuống tiếng rên rỉ hỗn độn của cô, âm thanh khàn khàn lại tràn đầy cường thế: "Nhìn em."
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, cả người đã sớm xụi lơ vô lực, ngay cả ánh mắt nhìn Tần Hải Dao cũng yếu ớt như thế.
Cô chưa bao giờ biết, Tiểu Hải sẽ như vậy.........
Nàng không phải quên hết thảy sao?
Như thế nào so với trước kia còn...... Còn muốn lợi hại hơn?
Mái tóc dài của Tần Hải Dao xõa trên vai cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, "A Hàm, em hỏi chị, em là ai? Ai mới có thể sở hữu được chị?"
Thời khắc như vậy lại nói ra những lời như vậy.
Nguyễn Y Hàm cắn môi muốn kháng nghị, lại trong nháy mắt bị cướp đoạt, Tần Hải Dao nhìn cô cười, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm cùng chiếm hữu, "Còn muốn nói không yêu em sao? Còn muốn để em đi sao? A Hàm, chị biết chị thích em nhiều bao nhiêu sao?"
Nguyễn Y Hàm cắn môi nói: "Vô sỉ."
Càng nói càng thêm vô sỉ.
"Em hỏi chị lần nữa, em là ai?"
Tần Hải Dao thân mình đè ép xuống, giống như mưa rền giông bão thổi qua, đến cuối cùng, nước mắt của Nguyễn Y Hàm cũng chảy xuống, giọng nói đứt quãng, thậm chí không thể nói thành câu, "Tần Hải Dao...... Em là Tần Hải Dao...... "
"Chị có yêu em không?"
Tần Hải Dao hôn lên giọt nước mắt của cô, âm thanh lãnh khốc lại ôn nhu, thật sự làm Nguyễn Y Hàm hỏng mất.
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em......... Em đừng chờ tôi......... Ngô...... "
Lúc này còn sức để nói như vậy?
Ánh trăng mờ ảo.
Nhiệt độ trong phòng như thiêu đốt.
Tần Hải Dao dường như đã thay đổi thành một con người khác, nàng muốn cô hết lần này tới lần khác không biết mệt mỏi, trong mắt tản ra nồng đậm tình yêu làm Nguyễn tổng ngoài miệng không nói yêu hoàn toàn thần phục.
Là thật sự thần phục.........
Sau nửa đêm.
Tần Hải Dao lau giọt nước mắt từ khóe mắt Nguyễn Y Hàm, nàng có chút đau lòng, Nguyễn Y Hàm không còn chút sức lực nào, xoay người quấn chăn bông lên người.
Tần Hải Dao lại duỗi tay ôm lấy cô, "A Hàm, em thật hạnh phúc."
Nguyễn Y Hàm:......
Tần a di này có cần biến thái như vậy không?
Cô hiện tại một thân màu sắc rực rỡ đều muốn bị đào rỗng, nàng còn muốn ở chỗ này không mảnh áo che thân ôm cô nói cảm tưởng sao?
"Em vốn dĩ cho rằng......" Giọng nói của Tần Hải Dao có chút run rẩy: "Em cho rằng em nhớ lầm, chúng ta không có thâm nhập sâu như vậy."
vietwriter.vn
Lúc này, từ ngữ dùng đến phi thường tinh xảo.
Nguyễn Y Hàm thân mình run lên một chút, bản năng ẩn ẩn đau.
Tần Hải Dao liên tục hôn lên gương mặt cô, khóe môi mang theo nụ cười: "Nguyên lai...... Lúc trước chúng ta thật sự thuần khiết như vậy."
Nguyễn Y Hàm:......
Tiểu Hải cho rằng lấy tính cách các nàng, đã sớm muốn lẫn nhau vô số lần, nhưng cũng không có.
Tần a di thật sự hiểu lầm.
Các nàng...... Vậy mà còn có thể dính dáng đến hai chữ "thuần khiết", Tần a di thật sự một chút cũng không thuần khiết, trong lòng đen tối. "A Hàm, chị có vui không?"
Tần Hải Dao cúi đầu, chờ mong nhìn cô, nàng thật sự không biết hai chữ "xấu hổ" được viết như thế nào.
Không vướng bận quá khứ, Tần Hải Dao trở nên thực nguyên thủy đơn thuần, ở trong thế giới của nàng, nguyên bản chính là một màu trắng tinh khiết. Thích chính là thích.
Thoải mái chính là thoải mái.
Đi theo người mình yêu nhất, có điều gì không thể nói?
Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, "Không vui."
Không vui?
Cô không muốn để Tần a di như ý, tuy rằng thể lực không thể so với Tần a di hư hỏng này, nhưng trong lời nói cô nhất định không để đối phương có thế chiếm thế thượng phong.
Tần a di này có bao nhiêu điên cuồng, bản thân nàng sợ là cũng không biết.
Hơn nữa, thể lực của nàng......... Thật sự vượt quá tầm với của bất kỳ ai.
Thắt lưng của Nguyễn tổng hiện tại vẫn còn đau, cô cảm thấy chính mình như bị đào rỗng.
"Không vui chính là không hài lòng?" Tần Hải Dao vừa nghe lời này liền bật cười, nàng giống như một dây leo quấn tới phía sau hôn Nguyễn Y Hàm: "Vậy thì đêm nay, em nhất định phải làm Nguyễn tổng vừa lòng."
............
Chính mình đào hang, thì nên tự gánh chịu hậu quả.
Sáng sớm hôm sau.
Tần Hải Dao vẫn như cũ thức dậy làm bữa sáng, sau khi Nguyễn nãi nãi tỉnh lại, hướng trong phòng nhìn nhìn, "A Hàm đâu?"
Tần Hải Dao hơi mỉm cười nói: "Chị ấy đang ngủ."
Còn đang ngủ?
Nguyễn nãi nãi đã thay đổi tính táo bạo lúc trước, nghe thấy tin tức này liền vạn phần vui vẻ, nước mắt đều muốn chảy xuống.
Tiểu Hải học tâm lý thật không sai, ngày đầu tiên làm A Hàm ngủ vài phút, ngày hôm sau đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, xem ra phương pháp trị liệu kia rất hữu dụng.
Bà nội uống cháo quay đầu nhìn Tần Hải Dao, Tiểu Hải mặc áo sơmi của Nguyễn Y Hàm, dù sao cũng có trưởng bối, nàng vẫn nên ăn mặc chỉnh tề, trên chân là dép lê của Nguyễn Y Hàm, tóc dài xõa trên vai, nữ nhân vũ mị cùng ôn nhu đều được lộ rõ.
Nàng hôm nay tựa hồ rất vui vẻ, vừa nấu ăn vừa ngâm nga giai điệu bài hát, Nguyễn nãi nãi trộm nhìn nhìn, dù sao cũng đã ở tuổi đó, bà nghĩ nghĩ: "Ta hôm nay cùng người ra ngoài tản bộ, chắc trễ một chút mới trở về, các con không cần chờ ta về ăn cơm trưa."
Tần Hải Dao gật đầu, mỉm cười dịu dàng, "Vậy con sẽ chuẩn bị cơm tối cho bà nội."
Khi ngẩng đầu lên, vết đỏ sậm trên cổ nàng khiến Nguyễn nãi nãi kinh hãi cùng kích động, ai u? Chẳng lẽ là do cháu gái gặm? Oa, A Hàm nhà bà cuối cùng cũng dùng được!
Buổi trưa nắng vừa phải.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm tỉnh dậy, cả người vô lực, thân mình như rã rời thành từng mảnh, cô nhìn xung quanh rồi khàn giọng gọi: "Bà nội? Bà nội?"
Tại sao đến giờ này bà nội còn không kêu cô rời giường.
Đáng sợ nhất chính là......... Cô...... Cư nhiên ngủ đến giờ này?
Tần Hải Dao từ ngoài cửa bước vào, nàng dựa vào khung cửa nhìn Nguyễn Y Hàm: "Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi?"
Nguyễn Y Hàm:.........
Tỉnh thì tỉnh.
Tần a di thêm từ "Cuối cùng" vào làm gì, đây là muốn nhục nhã ai sao?
Nguyễn Y Hàm vươn tay sờ điện thoại, kiểm tra thời gian rồi lập tức ngồi bật dậy.
Ngọa tào???
Gần 11 giờ!!!
Cô xoay người định ra khỏi giường, nhưng ai biết, chân mềm nhũn, nếu không phải Tần Hải Dao tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, Nguyễn Y Hàm sẽ bị té nhào.
"Em đã xin nghỉ phép rồi, chị còn lo lắng cái gì?"
Tần Hải Dao nhịn không được oán trách, Nguyễn Y Hàm nghe xong quả thực sắp tức giận đến nổ tung, nàng còn có lý để nói? Nếu không phải tại nàng, chính mình có thể như vậy sao?
Hơn nữa lần đầu tiên...... Thật sự rất đau.
Cô hiện tại vẫn không thoải mái.
Nguyễn Y Hàm ngồi trở lại trên giường, Tần Hải Dao xoa xoa eo cô, săn sóc hỏi: "Còn đau không?"
Nguyễn Y Hàm căm giận nói: "Đương nhiên, lần sau em thử xem."
"Hiện tại có thể thử." Tần Hải Dao nhìn cô, Nguyễn Y Hàm trong lòng lạnh cả người, lại tới nữa, Tần a di lại tới nữa, lại bắt đầu không biết xấu hổ.
Tần Hải Dao mỉm cười hôn lên môi cô: "Em đọc sách nghe bảo, lần đầu tiên đều sẽ như thế, chờ về sau số lần làm nhiều thì tốt rồi, chị cũng sẽ không ồn ào làm loạn, cũng sẽ không khóc lóc thương tâm như vậy."
Nguyễn Y Hàm:...............
Tần —— Hải —— Dao!!!
Ban đêm là ban đêm.
Ban ngày là ban ngày.
Nguyễn tổng rất tức giận, cô lạnh lùng đẩy Tần Hải Dao ra, định tìm quần áo để mặc vào người.
Tìm một vòng, Nguyễn Y Hàm quay đầu lại, phẫn nộ nói, "Em thích mặc quần áo của tôi đến vậy sao?"
Tần Hải Dao cong cong khóe môi, hôm nay bà nội không ở nhà, âm thanh nàng phá lệ dụ hoặc, "Đương nhiên, tối hôm qua Nguyễn tổng không làm em tận hứng, cũng chỉ có thể mặc quần áo ngửi hương vị cho đỡ ghiền."
Nguyễn Y Hàm:............
Cô muốn điên rồi!
Vị Tần a di này tại sao cái gì cũng dám nói? Còn nói không tận hứng???
Trong đầu Nguyễn tổng, đều là những giọt nước mắt cuối cùng của cô đêm qua, còn có cô không ngừng một lần lại một lần cầu xin Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao khát vọng đã lâu, sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy.
Đêm dài đằng đẵng, cùng với sự đòi hỏi bất tận.
Thời điểm nữ nhân vũ mị cùng cường thế dung hợp, không phải Nguyễn Y Hàm một câu cầu xin là có thể kháng cự, là có thể cự tuyệt.
Nguyễn Y Hàm thật sự biết lý do tại sao, trước kia cô cùng Tần Hải Dao uống rượu chơi trò mạo hiểm hay nói thật, nàng vì cái gì nói không hài lòng.
Lấy năng lực của nàng, đừng nói một ngày bảy lần, Nguyễn Y Hàm thậm chí cảm thấy nàng có thể không ăn không uống liền làm chuyện này.
Tuy rằng Nguyễn tổng không cho rằng chính mình là một người cấm dục, nhưng Tần a di này không khỏi cũng quá điên cuồng đi?
Nguyễn Y Hàm trong lòng càng nghẹn đến mức khó chịu, cô khoác khăn tắm đứng dậy chuẩn bị đi tẩy rửa thân thể, Tần Hải Dao thực săn sóc muốn đến đỡ: "Em giúp chị, đừng để té ngã."
Nàng cảm thấy hai chân Nguyễn Y Hàm mềm như bông, đứng không được vững.
Nguyễn Y Hàm cảm thấy Tần a di vẫn còn một chút nhân tính, Tần Hải Dao bổ sung thêm: "Em đang cao hứng, buổi tối còn muốn trị liệu, không thể té ngã."
Nguyễn Y Hàm:!!!
Nhìn thấy đôi mắt Nguyễn tổng đều bị khi dễ đến ửng đỏ, Tần Hải Dao lúc này mới mỉm cười buông lỏng tay ra, chỉ là nàng thật sự có chút không yên tâm, đứng nghe một hồi ở cửa phòng tắm, xác định không có vấn đề mới rời đi. Thời điểm nấu cơm, nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng của Nguyễn Y Hàm, Tần Hải Dao nhịn không được cúi đầu cười.
Nàng thật sự yêu chết Nguyễn Y Hàm như vậy, trên đời này, có lẽ không có gì đẹp hơn là nhìn người mình yêu mê đắm, mất kiểm soát trong tay mình đúng không?
Nguyễn Y Hàm hiện tại khó xử hay rụt rè cũng thế, Tần Hải Dao đều rất tin tưởng vào thể lực và năng lực của mình, nàng tin một ngày nào đó, Nguyễn tổng rốt cuộc cũng sẽ luyến tiếc rời khỏi nàng. Vô luận là tâm trí, hay là thân thể.
Nàng sẽ là người tốt nhất mà cô từng gặp. Không ai có thể so sánh được.
Nguyễn Y Hàm tắm lần này rất lâu, cô vẫn luôn kì cọ đến toàn thân đỏ bừng mới bằng lòng bỏ qua. Tần a di thật sự quá đáng.
Tối hôm qua, Tần Hải Dao hôn hết những nơi có thể hôn, trên người cô chi chít dấu vết, mãi cho đến khi Nguyễn Y Hàm muốn hỏng mất, nàng mới sâu kín nói: "Bao nhiêu lần muốn để chị tới chị cũng không tới, em nghẹn thật lâu chính là vì nhường chị, tới hiện tại chị chịu đựng đi, đều do Nguyễn tổng quá khiêm tốn, còn có chị đừng khóc, càng khóc em liền càng hưng phấn."
Nguyễn Y Hàm vùi đầu vào trong nước, nàng như thế nào...... Như thế nào có thể nói ra lời như vậy.
Trước kia, cô cùng Tiểu Hải ngẫu nhiên cũng điên cuồng, nhưng đều là do cô chủ đạo.
Nguyễn Y Hàm nhớ lại thủ đoạn cô khi dễ Tiểu Hải, so với Tần a di bây giờ quả thực chính là cấp bậc hellokitty, lúc ấy cô còn dõng dạc hỏi Tiểu Hải, thích không? Cầu xin cô.
Nhìn xem bây giờ......
Tần Hải Dao thẹn thùng đều là giả! Lần đầu tiên nàng đã có nhiều thủ đoạn như vậy, về sau còn lợi hại thế nào?
Chỉ là......
Nguyễn Y Hàm trầm mặc, các nàng đã có quan hệ da thịt rồi, sau này để Tiểu Hải quay lại như thế...... Cô nhẫn tâm sao?
Để nàng đi tìm gã thanh niên tuấn tú chết tiệt kia sao?
......
"Bang" một tiếng, Nguyễn Y Hàm dùng sức đập mạnh xuống mặt nước, hình ảnh kia, cơ hồ nghĩ một chút cũng khiến cô nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là muốn đẩy nàng ra, rõ ràng là cô luôn mãi do dự.
Nhưng hiện giờ, cô cư nhiên biến thành dạng người luôn thấp thỏm lo âu.
Từ phòng tắm ra tới.
Nguyễn Y Hàm sắc mặt lạnh lùng, cô không đói, nhưng bụng lại kêu vang, không chút khách khí, ngồi ở trên bàn cơm, ăn uống thỏa thích những món do Tần Hải Dao làm.
Tần Hải Dao hai tay chống cằm, ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô, tình ý trong mắt gần như tràn ra.
Người hạnh phúc đang nếm trải tình yêu thì khác thế nào......
Nguyễn Y Hàm cảm thấy Tần Hải Dao giống như một con hồ ly tinh, hút đủ dương khí, lúc này làn da tinh tế của nàng nếu bóp vào gần như sẽ chảy ra nước, đôi môi đỏ mọng mê người, ánh mắt lại đang phát sáng, tuy rằng không nói gì, nhưng Nguyễn Y Hàm lại có thể đọc hiểu ánh mắt của nàng.
—— Chị ăn nhanh lên, chờ chị ăn no, em lại ăn chị.
Nguyễn Y Hàm càng lúc càng sợ hãi, quay đầu nhìn xung quanh, bà nội đâu? Như thế nào sáng sớm đã không thấy người?
Tần Hải Dao mỉm cười ôn nhu nói, "Bà nội là một lão thái thái rất biết săn sóc, người đại khái nhìn ra gì đó, cố ý viện cớ ra ngoài, nói buổi tối mới trở về, cho chúng ta không gian hai người." Bà nội thật sự rất tốt bụng, lại EQ cao.
Nguyễn Y Hàm:......
Đó vẫn là bà của cô sao? Đối với Tần Hải Dao đã yên tâm như vậy, không sợ cháu gái của bà "Dê vào miệng cọp" sao?
"Chị rất khẩn trương sao?"
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán cô sắp chảy ra, Nguyễn tổng lạnh mặt trả lời: "Tôi khẩn trương làm gì? Tôi nói cho em biết, Tần Hải Dao, ngày hôm qua là sơ suất của tôi mới để em được đắc ý."
"Tối hôm qua em làm không tốt chỗ nào sao?"
Tần Hải Dao đôi mắt phát ra ánh sáng, đó là một loại ánh mắt của thợ săn khi nhìn con mồi.
Nguyễn Y Hàm đỏ mặt, cô đông cứng quay đầu đi, "Tự mình biết, em hẳn là nghĩ lại đi."
"Đúng vậy." Tần Hải Dao không phủ nhận điều này, "Em buổi sáng thức dậy liền bắt đầu nghĩ, lần đầu tiên, em hẳn phải nên ôn nhu một chút, không nên hết sức như vậy."
Nguyễn Y Hàm nghi hoặc nhìn nàng, cô mới không tin Tần a di đột nhiên thiện lương.
Tần Hải Dao ghé sát vào tai cô: "Cũng may, từ giờ trở đi, sẽ có lần thứ hai."
Nguyễn Y Hàm:...............
A a a a a!!! Cô muốn bị bức điên rồi!!!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nguyễn Y Hàm lấy nước bên cạnh uống vào, nỗ lực duy trì hình tượng cùng địa vị tổng tài của mình, cô ổn định cảm xúc một chút, nhàn nhạt nói: "Em chuẩn bị khi nào đi?" Cô biết Tần Hải Dao sợ cô đuổi nàng đi, nhất định sẽ dùng ngữ khí thấp hèn cùng yếu thế với mình.
Tần Hải Dao suy nghĩ một chút, "Ngày mai?"
Nàng hoàn toàn không có ý lộ ra vẻ yếu thế, thật giống như đã suy nghĩ rất nhiều lần.
Trái tim, đột nhiên run lên.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô cười: "Lừa chị thôi."
Nguyễn Y Hàm:............
Chết tiệt, nữ nhân đáng ghét này, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ trả thù.
Tần Hải Dao không biết từ khi nào đã tiến đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, nàng đem đầu dựa vào trên vai cô, mái tóc dài xõa ngang vai, nồng đậm hương khí bay tới, Nguyễn Y Hàm thân mình cứng đờ, không biết Tần a di lại muốn làm gì.
Tần Hải Dao thực dịu ngoan, nàng sâu kín nói: "A Hàm, từ sau khi tỉnh lại em cái gì cũng không nhớ rõ. Hiện tại, càng là vật dư thừa, hai bàn tay trắng, trên đời này không có gì có thể làm tổn thương em, ngoại trừ chị. "
Âm thanh nàng rất nhẹ: "Đừng để em đi."
Thân thể Nguyễn tổng lập tức mềm nhũn, vẫn còn cảm nhận được cơn đau âm ỉ.
Tần Hải Dao quay đầu, nàng tiến về phía trước một chút, Nguyễn Y Hàm liền lui về phía sau một chút, nàng tiến về phía trước một bước, cô lại lui về phía sau một bước, cuối cùng, eo của Nguyễn Y Hàm đều bị nắm lấy, nàng lôi kéo cổ cô, "Tần Hải Dao, lần nào em cũng nói em rất yêu tôi, không phải là đang nói dối sao?"
Tần Hải Dao ngửi thấy hương vị trên cổ cô là của chính mình làm thế nào cũng không tẩy sạch: "Em vì cái gì muốn gạt chị? Lừa chị để hôn môi sao?"
Nguyễn Y Hàm:......
Ngay sau đó, thắt lưng của Nguyễn tổng lại bị Tần Hải Dao kéo trở về, nàng ôm lấy cô, dùng sức hôn cô.
Nguyễn Y Hàm rõ ràng là kháng cự, rõ ràng là không muốn, nhưng từng tế bào trong cơ thể cô đều đáp lại bằng những hành động thiết thực "Rất thích", "Tôi rất thích", "Rất thích nàng như vậy." Cuối cùng, vẫn là ở trên bàn ăn.
Quần áo của Nguyễn tổng vừa thay xong lại rối loạn lên.
Hô hấp hỗn độn lại nức nở, tóc dài tán loạn, muốn chạy trốn, nhưng bị Tần Hải Dao bắt lấy cổ tay.
......
Hô mưa gọi gió.
Tần a di ở phương diện này, thật sự thiên phú dị bẩm.
Không......
Ở một khắc lên đỉnh kia, Nguyễn Y Hàm thậm chí còn suy nghĩ, nàng có phải nhớ tới cái gì hay không...... Ba kiếp này cho nàng không chỉ là thống khổ, càng có các nàng đã từng......... Còn có kỹ thuật của nàng......
Này không phải đều là chuyện có trọng lượng sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Y Hàm trong lòng dễ chịu một ít, ngón tay Tần Hải Dao nhẹ nhàng xoa môi, áp vào lỗ tai của cô: "Không cần suy nghĩ, A Hàm, chị thật sự rất mẫn cảm."
Chỉ một câu.
Quả thực làm người trong nháy mắt hỏng mất.
Nguyễn Y Hàm không nghĩ như vậy, chính là Tần a di lại biết thì làm sao bây giờ. Đến cuối cùng, A Hàm là được Tần Hải Dao đỡ đến trong phòng tắm.
Nàng biết người này có thói quen ở sạch, một thân mồ hôi như vậy, tự nhiên muốn tắm rửa. Tần Hải Dao hiểu cô, cũng dung túng cô.
Chỉ tiếc......
Tự làm bậy thì không thể sống.
Ở bồn tắm, Tần Hải Dao giúp cô tẩy rửa, nhìn thấy bộ dạng mềm như bông của cô, đôi mắt lại bắt đầu sáng rực.
Nguyễn Y Hàm:......
Tách ra dòng nước, Tần Hải Dao từng chút tới gần Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm quả thực sợ hãi, cô rúc thành một đoàn: "Em......... Đừng tới đây...... "
Bất quá nàng nghe lời cô sao?
Tần Hải Dao mỉm cười, đến cuối cùng, toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập một bầu không khí ái muội.
Nguyễn tổng hoàn toàn không xuống giường được.
Ban đêm.
Ánh trăng đã lên cao.
Nguyễn nãi nãi về đến nhà, Tần Hải Dao đã chuẩn bị cơm tối, Nguyệt Nguyệt cũng tới đây, bọn họ thảo luận chuyện về quê ăn Tết cùng nhau, mọi người cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Hải cô đơn, hơn nữa lão thái thái cảm thấy trong thành thị ăn tết không thoải mái, trôi qua một năm mệt mỏi, còn muốn rước về các lời hàn huyên khách sáo, không bằng đến nông thôn hưởng thụ sự náo nhiệt, bà cũng muốn trải nghiệm một chút.
Khương Trăn Nguyệt đi rửa tay, nàng ấy là một họa sĩ, ngũ quan so với người bình thường đều nhạy bén hơn nhiều, vừa tiến vào đã cảm giác không khí có chút không đúng.
Nàng cái mũi ngửi ngửi, không biết làm sao, cảm giác trong không khí tràn ngập một loại hương vị không nói nên lời.
Nguyễn nãi nãi rửa tay và ngồi vào bàn, nhìn Tiểu Hải đã chuẩn bị tốt một bàn đồ ăn liền vui tươi hớn hở, bà hướng trong phòng nhìn nhìn: "A Hàm đâu?"
Tần Hải Dao mỉm cười trả lời: "Chị ấy còn ngủ."
Nguyễn nãi nãi lắp bắp kinh hãi: "Còn chưa tỉnh sao?"
Tần Hải Dao tươi cười không giảm, "Dạ."
"Bang" một tiếng, cái muỗng dừng ở trên bàn, Nguyễn nãi nãi mím môi, bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Hải Dao: "Đã lâu như vậy, ta đi xem một chút."
Tần Hải Dao hơi mỉm cười nói: "Không cần, bà nội, chị ấy hiện tại không ra được."
Khương Trăn Nguyệt cũng đang đứng gần đó, đại tiểu thư tuy rằng tính cách nóng nảy, nhưng ở phương diện tình cảm cũng cực kỳ đơn thuần, nàng ấy một bên xoa xoa tay một bên hướng đi vào phòng ngủ của Nguyễn Y Hàm, "Cậu ấy làm sao vậy? Tôi đều tới đây, Nguyễn tổng còn không ra tiếp đãi, đến địa bàn của cậu ấy liền bắt đầu muốn giở thói kênh kiệu sao?"
Tần Hải Dao vừa nhìn thấy liền vội vàng đi theo, Khương Trăn Nguyệt và Nguyễn Y Hàm cùng nhau lớn lên, hai người thân như chị em, Nguyễn nãi nãi cũng đứng dậy đi theo xem có chuyện gì xảy ra, như thế nào ngủ lâu như vậy, còn hiệu quả hơn uống thuốc ngủ.
Tần Hải Dao gọi vài tiếng, hai người cũng đều phớt lờ.
Ở trong lòng bọn họ, Tiểu Hải quá dung túng cho Nguyễn Y Hàm, túng đến cô không biết trời cao đất rộng.
Cánh cửa bị đẩy ra, trong phòng Nguyễn Y Hàm đã tỉnh, cô đang ngồi ngay ngắn trên giường với dáng vẻ của một lão bản.
"Làm gì?"
Âm thanh thực lãnh đạm, mặt mày Nguyễn Y Hàm vẫn như thường lệ, ngoại trừ giọng nói có chút khàn khàn, nhìn không ra được khác biệt gì so với bình thường. "Này không phải đã tỉnh rồi sao?"
Khương Trăn Nguyệt quay đầu nhìn xem Tần Hải Dao, Tần Hải Dao nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, mím môi.
"Tỉnh rồi, còn không ra ăn cơm? Nhanh lên!" Nguyễn nãi nãi lại bắt đầu cáu kỉnh, Nguyễn Y Hàm sắc mặt cứng đờ: "Các người ăn cơm trước đi, lát nữa con ra tới."
"Nhanh lên, nói nhảm cái gì vậy, đều chờ cậu để thương lượng chuyện này." Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm, "Như thế nào, cậu không đi nổi sao?"
Một câu, quả thực giống như chọc vào miệng vết thương của Nguyễn tổng, ở lúc lòng tự trọng bị kích thích, Nguyễn Y Hàm cắn môi, bất động thanh sắc muốn đứng dậy, chính là...... Thật sự một chút sức lực cũng không có. Cô chậm rãi nắm lấy lan can đầu giường, thật vất vả đứng lên, Nguyễn Y Hàm lại cắn môi, gian nan đi từng bước một.
Chỉ vài bước đi cũng thật vất vả.
Nguyễn nãi nãi dù sao cũng là người từng trải, bà nháy mắt minh bạch, không nói nên lời, ánh mắt nhìn cháu gái từ tò mò biến thành "Xem thường."
Khương Trăn Nguyệt nghi hoặc nhìn chân cô: "Cậu làm sao vậy? Chân bị đau sao?"
Nguyễn Y Hàm:......
Mắt thấy Tần Hải Dao nở nụ cười, Nguyễn Y Hàm tức giận đến mức nhìn chằm chằm vào Tần Hải Dao.
Cười?
Nàng còn không biết xấu hổ mà cười???
Có nhân tính hay không???
Vẫn không nghĩ phải làm gì?
Tần Hải Dao thu được trách cứ cùng oán hận của Nguyễn Y Hàm, nàng đích xác bắt đầu nghĩ muốn đền bù cho cô, nhìn Nguyễn nãi nãi hỏi: "Bà nội, quải trượng của người đâu?"
Nguyễn nãi nãi thuận miệng trả lời: "Để ngoài cửa, con hỏi làm gì?"
Tần Hải Dao: "Con muốn lấy để A Hàm dùng một chút."
Nguyễn Y Hàm:......
Khương Trăn Nguyệt:......
Nguyễn nãi nãi:......
Bình luận facebook