Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Phiên ngoại 01
Hôm nay Nguyễn gia đèn đuốc sáng trưng.
Nguyễn Niên và Tố Vân tự mình làm sủi cảo, hai người cười ha hả vây quanh Nguyễn nãi nãi nói chuyện phiếm. "Cuối cùng cũng trở về."
"Hải Khôn này thật không đáng tin cậy. Anh ấy đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy."
"Ừm, nghe nói lần này sẽ đưa Tiểu Hải trở về." "Không, chủ yếu là vì chuyện bọn trẻ."
......
Tố Vân đang làm sủi cảo, xoay người nhìn Nguyễn Y Hàm đang muốn ra ngoài: "A Hàm, đừng đi, lát nữa còn gặp Tiểu Hải tỷ tỷ! Con còn nhớ Tiểu Hải tỷ tỷ không?"
Tần Hải Khôn năm đó sau khi bị Nguyễn nãi nãi mắng một trận, hắn đến trước mộ Tần lão gia tử quỳ một ngày, nghĩ thông suốt, đem những việc làm không sạch sẽ đều triệt để xử lý, đưa Tần Thấm đang mang thai ra nước ngoài, ban đầu bọn họ nói với Nguyễn nãi nãi chỉ qua bên kia mấy năm, đem chuyện bên này hoàn toàn cắt dứt liền trở về, nhưng ở nước ngoài mấy năm nay, bọn họ sáng lập nhãn hiệu thiết kế thời trang QL, cư nhiên dần dần lớn mạnh, quy mô hiện tại tuy rằng còn không bằng Nam Dương, nhưng tất cả người trong ngành đều biết đến như một nhãn hiệu hàng đầu.
Vợ chồng bọn họ luôn bận rộn với công việc, Tần Thấm vô cùng hiếu thắng, đối với con gái duy nhất là Tần Hải Dao đều yêu cầu rất cao, nhưng cũng có thể là do thiếu sự chiếu cố từ cha mẹ, con gái càng lớn tính cách càng khó giao tiếp, mấy hôm trước, lão sư gọi điện cho họ nói Tiểu Hải ở trường học bị người khi dễ, Tần Thấm lần đầu tiên ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bà đem Tiểu Hải về nhà, hỏi nửa ngày con gái một câu cũng không nói, chỉ là đôi mắt đỏ rực, tuổi còn nhỏ, nhưng buổi tối lúc nào cũng gặp ác mộng, dần dần, tình trạng của Tiểu Hải ngày càng tồi tệ, không thích giao tiếp thường hay tự kỷ. Tần Thấm và Tần Hải Khôn thương lượng một phen, quyết định đưa con gái trở về nước để thi vào cao trung, có lẽ, khi trở về với sự thân thuộc của quê hương, được tiếp xúc nhiều hơn với các bạn cùng trang lứa, Tiểu Hải sẽ không còn cô đơn nữa, nàng sẽ ngày một khỏe hơn. Bác sĩ tâm lý cũng khuyên họ càng sớm càng tốt, nói rằng trẻ càng nhỏ thì càng sớm thoát ra được. Tiểu Hải 15 tuổi, đối với sự vật đã có nhận thức riêng, hơn nữa chỉ số thông minh của nàng cũng biểu hiện cao hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, đứa trẻ càng như vậy thì càng dễ rơi vào thế giới của riêng mình, rất nhiều thiên tài đều là như vậy, tuy rằng hai người đều vì con gái "Không giống bình thường" mà cảm thấy vui vẻ, nhưng không ai muốn con mình tiếp tục đi xuống thế này.
Bọn họ bồi không được nàng, nhưng thiên kim của Nguyễn gia Nguyễn Y Hàm bằng tuổi nàng, thêm việc Tiểu Hải ở nhà Nguyễn nãi nãi, bọn họ cũng yên tâm, vừa lúc có Nguyễn Y Hàm làm bạn, nghe Nguyễn Niên nói đứa nhỏ kia suốt ngày ầm ĩ quậy phá, trong nhà có cô liền không có thời điểm yên tĩnh.
Mấy năm nay bọn họ cũng nghĩ dần chuyển hướng tập trung về nước, nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên họ đưa Tiểu Hải về thăm dò trước, rốt cuộc bọn trẻ trưởng thành, có nhận thức riêng của mình, không thể chuyện gì cũng đều theo quyết định của họ, vẫn muốn xem Tiểu Hải cảm thấy thế nào.
Về phần Nguyễn Y Hàm...... Cô vô cùng khó chịu.
Tiểu Hải tỷ tỷ là cái quỷ gì?
Nguyễn Y Hàm không biết, vốn dĩ đã hẹn với Khương Trăn Nguyệt ra ngoài đánh nhau giải quyết sự tình, cô ngồi trên sô pha, rung chân nói: "Đại khái cần thời gian bao lâu? Con rất bận."
Đồng phục học sinh của cô cũng không mặc tử tế, tay áo bị xắn lên cao, Nguyễn Y Hàm đang học sơ tam nghiễm nhiên đã là một bá vương vườn trường, rõ ràng tính tình mềm như bông, từng ngày đi theo Khương Trăn Nguyệt cũng dần dần bá đạo.
Biết đây là tính cách của thiếu niên thời kỳ nổi loạn, nói nhiều cũng vô dụng, gia trưởng hay là lão sư cũng vô dụng.
Chỉ có nắm đấm mới là kiến thức thực sự.
Đánh một trận, luôn hơn muôn vàn lời nói.
Tố Vân xuất thân từ nghệ thuật, có đôi lông mày dài cùng đôi mắt thực ôn nhu, diện mạo không nói rằng quá xuất sắc, nhưng vô cùng có khí chất, bà đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, giúp cô kéo khóa lên: "A Hàm, con không mong gặp được Tiểu Hải tỷ tỷ sao? Lần trước gặp mặt, các con chỉ lớn chừng này, còn phải ẵm bồng. Nghe dì Tần nói Tiểu Hải vô cùng ôn nhu, nói chuyện cũng rất nũng nịu. Dì Tần cùng chú Tần của con vẫn luôn bận rộn với công việc kinh doanh ở nước ngoài, rất ít có thời gian chiếu cố Tiểu Hải, hiện tại Tiểu Hải cũng đang học sơ tam, bọn họ muốn đem con bé về làm bạn cùng con, sẵn tiện tiếp tục học cao trung, con phải chăm sóc con bé nhiều một chút."
Nguyễn Y Hàm nhướng mày nói: "Có đẹp không? Không xinh đẹp đừng mong ở bên cạnh con." Này liền vô cùng đơn giản nói trắng ra.
Tố Vân:.........
vietwriter.vn
Nguyễn Niên mày rậm mắt to, hàng năm luôn chăm chỉ tập thể hình nên dáng người rất tốt, hắn hạ giọng: "Xem con thành bộ dáng gì? Tiểu Hải người ta phẩm học kiêm ưu, không giống như con, từng ngày đội sổ!"
Nhắc tới thành tích của con gái khiến cho hắn đau đầu, tuy rằng hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn giáo dục con gái theo phương thức buông thả, nhưng cũng không hy vọng A Hàm đi theo con đường của nhiều con nhà giàu khác, tiêu xài hoang phí, ăn chơi quá độ, con gái họ không phải lo lắng về ngày mai, nhưng nếu như vậy mà làm lãng phí thanh xuân tốt đẹp nhất của cuộc đời, có một ngày, khi cô nhớ đến sẽ lập tức hối hận. Vừa nghe đến mấy chữ "Phẩm học kiêm ưu", Nguyễn Y Hàm liền nghĩ tới những tên học bá đeo kính nhàm chán trong lớp, suốt ngày vùi đầu vào sách giáo khoa, trong lòng lập tức mất hứng.
Thời điểm Tần Thấm và Tần Hải Khôn mang theo Tiểu Hải tới đây, rốt cuộc trong nhà không ai giữ Nguyễn Y Hàm lại được, cô từ cửa sau lén chạy mất. Làm Nguyễn nãi nãi tức điên, bà bảo con trai gửi tin nhắn cho Nguyễn Y Hàm, cho cô thời hạn trong một giờ để trở về, bằng không đêm nay liền đánh gãy hai chân cô!
Cả gia đình đã lâu không có quây quần bên nhau.
Tần Hải Long cũng tới đây, người một nhà ôm nhau rơm rớm nước mắt, Tần Hải Dao đứng ở ven tường im lặng nhìn mọi người. Khi còn nhỏ, Tiểu Hải cực kỳ xinh đẹp.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, nàng mặc một chiếc váy màu trắng, làn da tốt đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông, nàng đang xách một chiếc túi đeo chéo, bởi vì khẩn trương, tay dùng sức nắm lấy cái túi, đôi mắt to tròn như nho đen nhấp nháy, môi anh đào, đáng yêu lại xinh đẹp.
Tố Vân bước tới, "A, đây là Tiểu Hải sao?"
Tần Hải Dao thấy người lạ theo bản năng lùi về phía sau.
Nàng từ nhỏ đi theo ba mẹ ở nước ngoài lớn lên, tuy rằng vẫn luôn được học ở các trường quý tộc, nhưng trong trường người Hoa kiều thường xuyên sẽ bị khi dễ, hơn nữa nàng thập phần ưu tú, dương cầm, đấu kiếm, vũ đạo......... Các loại tài nghệ đều tinh thông, càng khiến người ghen ghét.
Tần Thấm có điểm bất đắc dĩ, "Đứa nhỏ này chính là như vậy, không biết làm sao, quá sợ người lạ."
Ánh mắt Tần Hải Khôn có điểm bất mãn: "Còn không phải do em đối với con gái yêu cầu quá cao sao."
Vợ chồng họ luôn có những ý kiến khác nhau trong việc giáo dục con gái.
Tần Thấm cảm thấy nếu đã có điều kiện, nhất định phải cho con gái một hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất, trau dồi sở thích, để nàng luôn là người đứng đầu trong mọi phương diện.
Nhưng Tần Hải Khôn cảm thấy không đứng đầu thì sao? Hắn năm đó cùng Tần Hải Long còn không phải chơi bùn mà lớn sao, so với ai khác đều không thua kém cái gì.
Nhưng hắn biết tính tình của Tần Thấm, trong nhà Tần Thấm luôn là người có tiếng nói nhất, cho nên Tiểu Hải từ nhỏ đã bị nghiêm khắc an bài sinh hoạt, học tập thậm chí cả thời gian nghỉ ngơi, đều chính xác đến từng giờ.
Tố Vân nghe xong thì sững sờ, Nguyễn Niên uống rượu hơi mỉm cười, cũng chỉ có Nguyễn nãi nãi mới dám nói thẳng: "Tiểu Thấm, con đối với con gái yêu cầu quá cao, xem ra đã làm cho đứa nhỏ không hoạt bát."
Đôi mắt đen láy của Tần Hải Dao xoay chuyển, nàng ngay cả ăn cơm bộ dáng cũng thực quy củ, thân mình thẳng tắp, một tay đặt ở phía dưới bàn, một tay khác cầm chiếc đũa, từ lúc vào cửa, nàng một câu cũng không nói.
Tần Thấm còn muốn nói nữa, Tần Hải Khôn lại vỗ vỗ cánh tay bà, "Được rồi, thả lỏng đi, chúng ta đưa con gái trở về không phải là vì hy vọng con bé sẽ tốt lên sao?"
Tần Thấm mím môi, không nói nữa, nhưng biểu tình tuyệt đối không phải vui vẻ.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bà vẫn cảm thấy con gái mình nhất định phải ưu tú không giống người thường.
Đêm nay ăn cơm, ngoài phương diện giáo dục bất đồng, mọi người đều trò chuyện vui vẻ, phần lớn là hồi tưởng về quá khứ, nháy mắt, bọn nhỏ đều lớn như vậy rồi.
Tần Hải Khôn cười tủm tỉm nhìn Tần Thấm, "Năm đó, thời điểm em mang thai, em dâu cũng không bao lâu liền mang thai, hai nhà chúng ta còn nghĩ đến chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ."
Tần Thấm nghe xong cũng dịu dàng cười, bà đối với Nguyễn nãi nãi là cảm kích, nhiều năm như vậy, nếu không có lão thái thái, sẽ không có Tần gia hiện tại. Bà nhìn con gái đã ăn cơm xong nhưng chưa được cho phép không dám rời đi, nhẹ giọng nói: "Hai đứa còn nhỏ, thuận theo tự nhiên đi."
Cả đời này, bà đối với nhiều chuyện đều yêu cầu nghiêm khắc, thậm chí vô cùng tinh tế.
Duy chỉ có tình cảm.
Bà là người từng trải, biết chuyện tình cảm là điều huyền diệu nhất trên đời, không ai có thể lý giải.
Bà không biết con gái sau này sẽ thích loại người như thế nào.
Tần Thấm nghĩ chỉ cần môn đăng hộ đối, để con gái không phải chôn vùi cuộc đời, không đến nỗi chịu khổ.
Bởi vì công ty không có người trông nom, cho nên Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn chỉ có thể ở lại hai ngày liền phải rời đi, Tần Hải Khôn uống hơi say, hắn nhìn ra bên ngoài nói: "A Hàm đâu? Còn chưa trở về sao?" Thời điểm hắn gặp Nguyễn Y Hàm, cô mới học mẫu giáo, khi đó tính tình rất tinh quái, hắn thực thích.
Nguyễn nãi nãi dõng dạc hùng hồn: "Tiểu hỗn đản này, suốt ngày nhảy nhót lung tung, nếu ngoan một nửa như Tiểu Hải thì tốt rồi! "
Cơm ăn không sai biệt lắm.
Tất nhiên là đến thời gian thể hiện tài nghệ.
Tần Thấm vui vẻ lại tự hào nhìn con gái bước đến bên cây đàn.
Đàn này là Nguyễn gia mua cho A Hàm, chỉ là sau khi mua nó, Nguyễn Y Hàm mới tập được vài ngày liền như gấu mù bẻ ngô vứt đi, ba mẹ cũng không ép buộc cô, hiện tại đều để im một góc.
Tần Hải Dao chậm rãi đi qua ngồi xuống, nàng đơn giản thử âm thanh rồi bắt đầu đàn.
Nàng đàn《 Khúc dương cầm trong đêm 》.
Ngón tay thon dài trên dưới phiên động, Tiểu Hải chơi rất hay, tất cả các bản nhạc đều được nàng nắm rõ trong lòng, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của Tần Thấm, nhìn mẹ nàng vui vẻ uống một ngụm rượu đỏ, nàng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Tần Hải Long cùng Tần Hải Khôn còn có Nguyễn Niên ba đại lão gia đi theo ồn ào vỗ tay, Tần Thấm nhấp thêm một ngụm rượu, trên mặt đều là hài lòng.
Tố Vân cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn đứa trẻ đang đàn trước mặt, tuy rằng không đồng ý với phương thức giáo dục của Tần Thấm, nhưng dù sao cũng là con gái của Tần gia, bà không thể nói được cái gì.
Bà làm nghệ thuật, điều chú ý nhất trong âm nhạc chính là linh hồn, đứa nhỏ này rõ ràng không thực sự muốn đàn, tuy rằng thuần thục, nhưng luôn thiếu thứ gì đó.
Thời điểm Tần Hải Dao đi tới, Tần Thấm nhìn nàng một cái, "Con đàn sai điệu thứ tư, buổi tối luyện lại mười lần."
Tiểu Hải gật đầu, lại cúi đầu theo thói quen, lông mi thật dài chớp động.
Nàng thực ngoan ngoãn.
Mọi người đều đang nói chuyện, nàng liền an tĩnh ngồi, giống như một con rối, không nói lời nào.
Tố Vân nhìn mà đau lòng, bà đưa Tiểu Hải đến phòng ngủ của Nguyễn Y Hàm, nhẹ giọng nói: "Con ngồi ở đây một lát, A Hàm sẽ sớm về tới, trên bàn là sách giáo khoa của nó, con có thể xem, về sau sẽ cần dùng."
Tài liệu giảng dạy ở nước ngoài khác với trong nước.
Tần Hải Khôn vốn nghĩ rằng để con gái trở về dần dần thích ứng, không nên tạo áp lực quá lớn, ở lại một năm, chính là Tần Thấm không vui, lạnh mặt cự tuyệt, "Như vậy sao được?" Con gái bà làm sao có thể ở lại một năm được, dù sao trong nhà có điều kiện, nếu thật sự theo không kịp thì tìm gia sư, bà không cho phép con gái lãng phí thời gian.
Tần Thấm từ sau khi có Tiểu Hải liền trở nên "ám ảnh cưỡng chế", bà giống như nhiều bậc gia trưởng khác, đem tất cả những điều mình muốn mà chưa bao giờ đạt được áp đặt lên người con gái, hơn nữa yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, hơi chút không đạt được liền lạnh mặt, bà cũng không có quá nhiều quở trách, rất nhiều thời điểm, Tần Thấm chỉ lạnh như băng nói một câu: "Con đứng quay vào tường mười phút."
Từ nhỏ chính là như vậy.
Tiểu Hải là một người luôn để tâm sự trong lòng, kiêu ngạo cũng đặc biệt mạnh mẽ, điều này khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn là bị đánh hay mắng.
Buổi tối, mấy nam nhân cùng Nguyễn nãi nãi bàn chuyện công việc.
Tần Thấm cùng Tố Vân thì trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, giữa chừng, bà thấy thời gian đã gần 8 giờ, nên cho Tiểu Hải ra luyện tiếng Trung.
Tần Thấm nghĩ nàng không thích nói chuyện nguyên nhân lớn liên quan đến môi trường sống của họ, bên cạnh Tiểu Hải chỉ có hai vợ chồng họ nói tiếng Trung, lại còn thường xuyên công tác, môi trường mà Tiểu Hải tiếp xúc nhiều nhất chính là tiếng Anh nên phát âm tiếng Trung của nàng đều không chuẩn.
Tần Thấm tìm một đoạn văn xuôi cho Tiểu Hải đọc, Tố Vân vừa mới đầu còn mỉm cười nhìn, trong mắt mang theo cổ vũ.
Nhưng về sau, có một vài âm tiết, nhất là âm cuối, Tiểu Hải luôn đọc không tốt, có điểm đông cứng, Tần Thấm ban đầu còn sửa lại vài lần, sau lại nhịn không được, liền đặt sách xuống bàn, mặt vô biểu tình nhìn Tần Hải Dao.
Tiểu Hải cắn môi, nàng không nói lời nào, một mình bước đến bức tường, tự chủ động kiểm điểm bản thân.
Tố Vân kinh ngạc nhìn nhìn Tần Thấm, Tần Thấm tựa hồ đã quen với việc này, bà còn đứng dậy tham gia trò chuyện đằng kia mà không nói một lời với Tiểu Hải.
Còn Tiểu Hải thì cứ trầm mặc đứng đối diện với bức tường, dường như nàng đã quen rồi, nhìn phía trước thực an tĩnh.
Cho đến khi cánh cửa được kéo ra bằng sức lực mạnh mẽ.
Nguyễn Y Hàm mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc rối bù, khóe mắt có chút đỏ lên, "Con đói rồi, con đói rồi, bà nội, con muốn ăn cơm!"
Cô tiến vào, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cô.
Nguyễn Y Hàm cởi đồng phục học sinh xuống, nhào thành một đoàn, ném nó lên ghế sô pha như một cái giẻ lau.
Tiểu Hải cũng muốn quay lại, nhưng không được sự cho phép của Tần Thấm, nàng không dám, chỉ có thể vểnh tai nghiêm túc nghe.
Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn đã thật lâu không thấy Nguyễn Y Hàm, lâu rồi không gặp, đứa nhỏ này đã lớn hơn rất nhiều.
Dáng người mảnh khảnh, cao hơn các bạn cùng lứa tuổi một chút, tóc dài sạch sẽ thoải mái, đôi mắt đặc biệt linh động, cô nhìn thấy Tần Hải Khôn liền vui vẻ chạy tới ôm: "Chú, chú có mua xe mô hình cho con không?"
Cô rất thích xe mô hình, từ nhỏ đã sưu tập các mô hình ô tô, thậm chí khoa trương đến mức có hẳn một phòng dành riêng cho cô để đặt các mô hình ô tô. Trước kia, chỉ cần Tần Hải Khôn có việc về nước liền sẽ nhớ mang cho cô một chiếc, A Hàm nhớ rất rõ ràng.
Cô trời sinh tính tình đơn giản, đối với Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn cũng không khách khí, gặp liền lập tức đòi quà.
Nguyễn Niên và Tố Vân vẫn luôn giáo dục thả lỏng, quan niệm của họ không giống như của Tần Thấm, cái gì mà phải ăn qua khổ mới trưởng thành, vất vả kinh doanh xí nghiệp lớn như vậy vì cái gì? Còn không phải vì bọn nhỏ sao? Bọn họ chỉ hy vọng A Hàm vui vẻ.
Bọn họ sẽ cung cấp cho cô những điều kiện tốt nhất, đối với Nguyễn Y Hàm yêu cầu cũng rất đơn giản.
—— Nếu có thể trở thành nhân tài thì trở thành nhân tài, nếu không thể trở thành nhân tài thì hãy trở thành một người thiện lương.
Tần Thấm nhìn cô cười: "A Hàm, chỉ biết ôm chú con, không ôm ta sao?"
Nguyễn Y Hàm thè lưỡi nói, "Con sợ dì lại hỏi đến thành tích của con, những lời này, trong điện thoại đều nghe đến lỗ tai đóng kén rồi?" Đôi mắt cô bị thu hút bởi Tiểu Hải vẫn đang quay mặt vào tường, đây có phải là tỷ tỷ gì đó ba mẹ nói không? Cô phải đến nhìn xem trông như thế nào.
Nguyễn Y Hàm lau mồ hôi trên đầu một phen, cô đi qua, nắm lấy bả vai Tiểu Hải, cường thế đem nàng xoay lại.
Đó là lần đầu tiên cả hai gặp lại sau khi lớn lên.
Tiểu Hải vĩnh viễn không quên được, một khắc kia, đôi mắt đen nhánh của Nguyễn Y Hàm cười có bao nhiêu xán lạn, còn có tuy rằng đang đổ mồ hôi nhưng như cũ có thể ngửi được hương bạc hà dễ chịu từ cô phát ra.
Nguyễn Y Hàm cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Hải Dao, cô không chút nào che giấu "Oa" một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Hải từ trên xuống dưới.
***** M€!
Nay nhân dịp Valentine mình up trước 1 chương phiên ngoại cho mng bớt chờ mong. Không cần cảm ơn đâu vì mình biết mình tốt mà ~~
Happy Valentine mọi người
Nguyễn Niên và Tố Vân tự mình làm sủi cảo, hai người cười ha hả vây quanh Nguyễn nãi nãi nói chuyện phiếm. "Cuối cùng cũng trở về."
"Hải Khôn này thật không đáng tin cậy. Anh ấy đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy."
"Ừm, nghe nói lần này sẽ đưa Tiểu Hải trở về." "Không, chủ yếu là vì chuyện bọn trẻ."
......
Tố Vân đang làm sủi cảo, xoay người nhìn Nguyễn Y Hàm đang muốn ra ngoài: "A Hàm, đừng đi, lát nữa còn gặp Tiểu Hải tỷ tỷ! Con còn nhớ Tiểu Hải tỷ tỷ không?"
Tần Hải Khôn năm đó sau khi bị Nguyễn nãi nãi mắng một trận, hắn đến trước mộ Tần lão gia tử quỳ một ngày, nghĩ thông suốt, đem những việc làm không sạch sẽ đều triệt để xử lý, đưa Tần Thấm đang mang thai ra nước ngoài, ban đầu bọn họ nói với Nguyễn nãi nãi chỉ qua bên kia mấy năm, đem chuyện bên này hoàn toàn cắt dứt liền trở về, nhưng ở nước ngoài mấy năm nay, bọn họ sáng lập nhãn hiệu thiết kế thời trang QL, cư nhiên dần dần lớn mạnh, quy mô hiện tại tuy rằng còn không bằng Nam Dương, nhưng tất cả người trong ngành đều biết đến như một nhãn hiệu hàng đầu.
Vợ chồng bọn họ luôn bận rộn với công việc, Tần Thấm vô cùng hiếu thắng, đối với con gái duy nhất là Tần Hải Dao đều yêu cầu rất cao, nhưng cũng có thể là do thiếu sự chiếu cố từ cha mẹ, con gái càng lớn tính cách càng khó giao tiếp, mấy hôm trước, lão sư gọi điện cho họ nói Tiểu Hải ở trường học bị người khi dễ, Tần Thấm lần đầu tiên ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bà đem Tiểu Hải về nhà, hỏi nửa ngày con gái một câu cũng không nói, chỉ là đôi mắt đỏ rực, tuổi còn nhỏ, nhưng buổi tối lúc nào cũng gặp ác mộng, dần dần, tình trạng của Tiểu Hải ngày càng tồi tệ, không thích giao tiếp thường hay tự kỷ. Tần Thấm và Tần Hải Khôn thương lượng một phen, quyết định đưa con gái trở về nước để thi vào cao trung, có lẽ, khi trở về với sự thân thuộc của quê hương, được tiếp xúc nhiều hơn với các bạn cùng trang lứa, Tiểu Hải sẽ không còn cô đơn nữa, nàng sẽ ngày một khỏe hơn. Bác sĩ tâm lý cũng khuyên họ càng sớm càng tốt, nói rằng trẻ càng nhỏ thì càng sớm thoát ra được. Tiểu Hải 15 tuổi, đối với sự vật đã có nhận thức riêng, hơn nữa chỉ số thông minh của nàng cũng biểu hiện cao hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, đứa trẻ càng như vậy thì càng dễ rơi vào thế giới của riêng mình, rất nhiều thiên tài đều là như vậy, tuy rằng hai người đều vì con gái "Không giống bình thường" mà cảm thấy vui vẻ, nhưng không ai muốn con mình tiếp tục đi xuống thế này.
Bọn họ bồi không được nàng, nhưng thiên kim của Nguyễn gia Nguyễn Y Hàm bằng tuổi nàng, thêm việc Tiểu Hải ở nhà Nguyễn nãi nãi, bọn họ cũng yên tâm, vừa lúc có Nguyễn Y Hàm làm bạn, nghe Nguyễn Niên nói đứa nhỏ kia suốt ngày ầm ĩ quậy phá, trong nhà có cô liền không có thời điểm yên tĩnh.
Mấy năm nay bọn họ cũng nghĩ dần chuyển hướng tập trung về nước, nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên họ đưa Tiểu Hải về thăm dò trước, rốt cuộc bọn trẻ trưởng thành, có nhận thức riêng của mình, không thể chuyện gì cũng đều theo quyết định của họ, vẫn muốn xem Tiểu Hải cảm thấy thế nào.
Về phần Nguyễn Y Hàm...... Cô vô cùng khó chịu.
Tiểu Hải tỷ tỷ là cái quỷ gì?
Nguyễn Y Hàm không biết, vốn dĩ đã hẹn với Khương Trăn Nguyệt ra ngoài đánh nhau giải quyết sự tình, cô ngồi trên sô pha, rung chân nói: "Đại khái cần thời gian bao lâu? Con rất bận."
Đồng phục học sinh của cô cũng không mặc tử tế, tay áo bị xắn lên cao, Nguyễn Y Hàm đang học sơ tam nghiễm nhiên đã là một bá vương vườn trường, rõ ràng tính tình mềm như bông, từng ngày đi theo Khương Trăn Nguyệt cũng dần dần bá đạo.
Biết đây là tính cách của thiếu niên thời kỳ nổi loạn, nói nhiều cũng vô dụng, gia trưởng hay là lão sư cũng vô dụng.
Chỉ có nắm đấm mới là kiến thức thực sự.
Đánh một trận, luôn hơn muôn vàn lời nói.
Tố Vân xuất thân từ nghệ thuật, có đôi lông mày dài cùng đôi mắt thực ôn nhu, diện mạo không nói rằng quá xuất sắc, nhưng vô cùng có khí chất, bà đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, giúp cô kéo khóa lên: "A Hàm, con không mong gặp được Tiểu Hải tỷ tỷ sao? Lần trước gặp mặt, các con chỉ lớn chừng này, còn phải ẵm bồng. Nghe dì Tần nói Tiểu Hải vô cùng ôn nhu, nói chuyện cũng rất nũng nịu. Dì Tần cùng chú Tần của con vẫn luôn bận rộn với công việc kinh doanh ở nước ngoài, rất ít có thời gian chiếu cố Tiểu Hải, hiện tại Tiểu Hải cũng đang học sơ tam, bọn họ muốn đem con bé về làm bạn cùng con, sẵn tiện tiếp tục học cao trung, con phải chăm sóc con bé nhiều một chút."
Nguyễn Y Hàm nhướng mày nói: "Có đẹp không? Không xinh đẹp đừng mong ở bên cạnh con." Này liền vô cùng đơn giản nói trắng ra.
Tố Vân:.........
vietwriter.vn
Nguyễn Niên mày rậm mắt to, hàng năm luôn chăm chỉ tập thể hình nên dáng người rất tốt, hắn hạ giọng: "Xem con thành bộ dáng gì? Tiểu Hải người ta phẩm học kiêm ưu, không giống như con, từng ngày đội sổ!"
Nhắc tới thành tích của con gái khiến cho hắn đau đầu, tuy rằng hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn giáo dục con gái theo phương thức buông thả, nhưng cũng không hy vọng A Hàm đi theo con đường của nhiều con nhà giàu khác, tiêu xài hoang phí, ăn chơi quá độ, con gái họ không phải lo lắng về ngày mai, nhưng nếu như vậy mà làm lãng phí thanh xuân tốt đẹp nhất của cuộc đời, có một ngày, khi cô nhớ đến sẽ lập tức hối hận. Vừa nghe đến mấy chữ "Phẩm học kiêm ưu", Nguyễn Y Hàm liền nghĩ tới những tên học bá đeo kính nhàm chán trong lớp, suốt ngày vùi đầu vào sách giáo khoa, trong lòng lập tức mất hứng.
Thời điểm Tần Thấm và Tần Hải Khôn mang theo Tiểu Hải tới đây, rốt cuộc trong nhà không ai giữ Nguyễn Y Hàm lại được, cô từ cửa sau lén chạy mất. Làm Nguyễn nãi nãi tức điên, bà bảo con trai gửi tin nhắn cho Nguyễn Y Hàm, cho cô thời hạn trong một giờ để trở về, bằng không đêm nay liền đánh gãy hai chân cô!
Cả gia đình đã lâu không có quây quần bên nhau.
Tần Hải Long cũng tới đây, người một nhà ôm nhau rơm rớm nước mắt, Tần Hải Dao đứng ở ven tường im lặng nhìn mọi người. Khi còn nhỏ, Tiểu Hải cực kỳ xinh đẹp.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, nàng mặc một chiếc váy màu trắng, làn da tốt đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông, nàng đang xách một chiếc túi đeo chéo, bởi vì khẩn trương, tay dùng sức nắm lấy cái túi, đôi mắt to tròn như nho đen nhấp nháy, môi anh đào, đáng yêu lại xinh đẹp.
Tố Vân bước tới, "A, đây là Tiểu Hải sao?"
Tần Hải Dao thấy người lạ theo bản năng lùi về phía sau.
Nàng từ nhỏ đi theo ba mẹ ở nước ngoài lớn lên, tuy rằng vẫn luôn được học ở các trường quý tộc, nhưng trong trường người Hoa kiều thường xuyên sẽ bị khi dễ, hơn nữa nàng thập phần ưu tú, dương cầm, đấu kiếm, vũ đạo......... Các loại tài nghệ đều tinh thông, càng khiến người ghen ghét.
Tần Thấm có điểm bất đắc dĩ, "Đứa nhỏ này chính là như vậy, không biết làm sao, quá sợ người lạ."
Ánh mắt Tần Hải Khôn có điểm bất mãn: "Còn không phải do em đối với con gái yêu cầu quá cao sao."
Vợ chồng họ luôn có những ý kiến khác nhau trong việc giáo dục con gái.
Tần Thấm cảm thấy nếu đã có điều kiện, nhất định phải cho con gái một hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất, trau dồi sở thích, để nàng luôn là người đứng đầu trong mọi phương diện.
Nhưng Tần Hải Khôn cảm thấy không đứng đầu thì sao? Hắn năm đó cùng Tần Hải Long còn không phải chơi bùn mà lớn sao, so với ai khác đều không thua kém cái gì.
Nhưng hắn biết tính tình của Tần Thấm, trong nhà Tần Thấm luôn là người có tiếng nói nhất, cho nên Tiểu Hải từ nhỏ đã bị nghiêm khắc an bài sinh hoạt, học tập thậm chí cả thời gian nghỉ ngơi, đều chính xác đến từng giờ.
Tố Vân nghe xong thì sững sờ, Nguyễn Niên uống rượu hơi mỉm cười, cũng chỉ có Nguyễn nãi nãi mới dám nói thẳng: "Tiểu Thấm, con đối với con gái yêu cầu quá cao, xem ra đã làm cho đứa nhỏ không hoạt bát."
Đôi mắt đen láy của Tần Hải Dao xoay chuyển, nàng ngay cả ăn cơm bộ dáng cũng thực quy củ, thân mình thẳng tắp, một tay đặt ở phía dưới bàn, một tay khác cầm chiếc đũa, từ lúc vào cửa, nàng một câu cũng không nói.
Tần Thấm còn muốn nói nữa, Tần Hải Khôn lại vỗ vỗ cánh tay bà, "Được rồi, thả lỏng đi, chúng ta đưa con gái trở về không phải là vì hy vọng con bé sẽ tốt lên sao?"
Tần Thấm mím môi, không nói nữa, nhưng biểu tình tuyệt đối không phải vui vẻ.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bà vẫn cảm thấy con gái mình nhất định phải ưu tú không giống người thường.
Đêm nay ăn cơm, ngoài phương diện giáo dục bất đồng, mọi người đều trò chuyện vui vẻ, phần lớn là hồi tưởng về quá khứ, nháy mắt, bọn nhỏ đều lớn như vậy rồi.
Tần Hải Khôn cười tủm tỉm nhìn Tần Thấm, "Năm đó, thời điểm em mang thai, em dâu cũng không bao lâu liền mang thai, hai nhà chúng ta còn nghĩ đến chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ."
Tần Thấm nghe xong cũng dịu dàng cười, bà đối với Nguyễn nãi nãi là cảm kích, nhiều năm như vậy, nếu không có lão thái thái, sẽ không có Tần gia hiện tại. Bà nhìn con gái đã ăn cơm xong nhưng chưa được cho phép không dám rời đi, nhẹ giọng nói: "Hai đứa còn nhỏ, thuận theo tự nhiên đi."
Cả đời này, bà đối với nhiều chuyện đều yêu cầu nghiêm khắc, thậm chí vô cùng tinh tế.
Duy chỉ có tình cảm.
Bà là người từng trải, biết chuyện tình cảm là điều huyền diệu nhất trên đời, không ai có thể lý giải.
Bà không biết con gái sau này sẽ thích loại người như thế nào.
Tần Thấm nghĩ chỉ cần môn đăng hộ đối, để con gái không phải chôn vùi cuộc đời, không đến nỗi chịu khổ.
Bởi vì công ty không có người trông nom, cho nên Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn chỉ có thể ở lại hai ngày liền phải rời đi, Tần Hải Khôn uống hơi say, hắn nhìn ra bên ngoài nói: "A Hàm đâu? Còn chưa trở về sao?" Thời điểm hắn gặp Nguyễn Y Hàm, cô mới học mẫu giáo, khi đó tính tình rất tinh quái, hắn thực thích.
Nguyễn nãi nãi dõng dạc hùng hồn: "Tiểu hỗn đản này, suốt ngày nhảy nhót lung tung, nếu ngoan một nửa như Tiểu Hải thì tốt rồi! "
Cơm ăn không sai biệt lắm.
Tất nhiên là đến thời gian thể hiện tài nghệ.
Tần Thấm vui vẻ lại tự hào nhìn con gái bước đến bên cây đàn.
Đàn này là Nguyễn gia mua cho A Hàm, chỉ là sau khi mua nó, Nguyễn Y Hàm mới tập được vài ngày liền như gấu mù bẻ ngô vứt đi, ba mẹ cũng không ép buộc cô, hiện tại đều để im một góc.
Tần Hải Dao chậm rãi đi qua ngồi xuống, nàng đơn giản thử âm thanh rồi bắt đầu đàn.
Nàng đàn《 Khúc dương cầm trong đêm 》.
Ngón tay thon dài trên dưới phiên động, Tiểu Hải chơi rất hay, tất cả các bản nhạc đều được nàng nắm rõ trong lòng, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của Tần Thấm, nhìn mẹ nàng vui vẻ uống một ngụm rượu đỏ, nàng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Tần Hải Long cùng Tần Hải Khôn còn có Nguyễn Niên ba đại lão gia đi theo ồn ào vỗ tay, Tần Thấm nhấp thêm một ngụm rượu, trên mặt đều là hài lòng.
Tố Vân cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn đứa trẻ đang đàn trước mặt, tuy rằng không đồng ý với phương thức giáo dục của Tần Thấm, nhưng dù sao cũng là con gái của Tần gia, bà không thể nói được cái gì.
Bà làm nghệ thuật, điều chú ý nhất trong âm nhạc chính là linh hồn, đứa nhỏ này rõ ràng không thực sự muốn đàn, tuy rằng thuần thục, nhưng luôn thiếu thứ gì đó.
Thời điểm Tần Hải Dao đi tới, Tần Thấm nhìn nàng một cái, "Con đàn sai điệu thứ tư, buổi tối luyện lại mười lần."
Tiểu Hải gật đầu, lại cúi đầu theo thói quen, lông mi thật dài chớp động.
Nàng thực ngoan ngoãn.
Mọi người đều đang nói chuyện, nàng liền an tĩnh ngồi, giống như một con rối, không nói lời nào.
Tố Vân nhìn mà đau lòng, bà đưa Tiểu Hải đến phòng ngủ của Nguyễn Y Hàm, nhẹ giọng nói: "Con ngồi ở đây một lát, A Hàm sẽ sớm về tới, trên bàn là sách giáo khoa của nó, con có thể xem, về sau sẽ cần dùng."
Tài liệu giảng dạy ở nước ngoài khác với trong nước.
Tần Hải Khôn vốn nghĩ rằng để con gái trở về dần dần thích ứng, không nên tạo áp lực quá lớn, ở lại một năm, chính là Tần Thấm không vui, lạnh mặt cự tuyệt, "Như vậy sao được?" Con gái bà làm sao có thể ở lại một năm được, dù sao trong nhà có điều kiện, nếu thật sự theo không kịp thì tìm gia sư, bà không cho phép con gái lãng phí thời gian.
Tần Thấm từ sau khi có Tiểu Hải liền trở nên "ám ảnh cưỡng chế", bà giống như nhiều bậc gia trưởng khác, đem tất cả những điều mình muốn mà chưa bao giờ đạt được áp đặt lên người con gái, hơn nữa yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, hơi chút không đạt được liền lạnh mặt, bà cũng không có quá nhiều quở trách, rất nhiều thời điểm, Tần Thấm chỉ lạnh như băng nói một câu: "Con đứng quay vào tường mười phút."
Từ nhỏ chính là như vậy.
Tiểu Hải là một người luôn để tâm sự trong lòng, kiêu ngạo cũng đặc biệt mạnh mẽ, điều này khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn là bị đánh hay mắng.
Buổi tối, mấy nam nhân cùng Nguyễn nãi nãi bàn chuyện công việc.
Tần Thấm cùng Tố Vân thì trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, giữa chừng, bà thấy thời gian đã gần 8 giờ, nên cho Tiểu Hải ra luyện tiếng Trung.
Tần Thấm nghĩ nàng không thích nói chuyện nguyên nhân lớn liên quan đến môi trường sống của họ, bên cạnh Tiểu Hải chỉ có hai vợ chồng họ nói tiếng Trung, lại còn thường xuyên công tác, môi trường mà Tiểu Hải tiếp xúc nhiều nhất chính là tiếng Anh nên phát âm tiếng Trung của nàng đều không chuẩn.
Tần Thấm tìm một đoạn văn xuôi cho Tiểu Hải đọc, Tố Vân vừa mới đầu còn mỉm cười nhìn, trong mắt mang theo cổ vũ.
Nhưng về sau, có một vài âm tiết, nhất là âm cuối, Tiểu Hải luôn đọc không tốt, có điểm đông cứng, Tần Thấm ban đầu còn sửa lại vài lần, sau lại nhịn không được, liền đặt sách xuống bàn, mặt vô biểu tình nhìn Tần Hải Dao.
Tiểu Hải cắn môi, nàng không nói lời nào, một mình bước đến bức tường, tự chủ động kiểm điểm bản thân.
Tố Vân kinh ngạc nhìn nhìn Tần Thấm, Tần Thấm tựa hồ đã quen với việc này, bà còn đứng dậy tham gia trò chuyện đằng kia mà không nói một lời với Tiểu Hải.
Còn Tiểu Hải thì cứ trầm mặc đứng đối diện với bức tường, dường như nàng đã quen rồi, nhìn phía trước thực an tĩnh.
Cho đến khi cánh cửa được kéo ra bằng sức lực mạnh mẽ.
Nguyễn Y Hàm mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc rối bù, khóe mắt có chút đỏ lên, "Con đói rồi, con đói rồi, bà nội, con muốn ăn cơm!"
Cô tiến vào, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cô.
Nguyễn Y Hàm cởi đồng phục học sinh xuống, nhào thành một đoàn, ném nó lên ghế sô pha như một cái giẻ lau.
Tiểu Hải cũng muốn quay lại, nhưng không được sự cho phép của Tần Thấm, nàng không dám, chỉ có thể vểnh tai nghiêm túc nghe.
Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn đã thật lâu không thấy Nguyễn Y Hàm, lâu rồi không gặp, đứa nhỏ này đã lớn hơn rất nhiều.
Dáng người mảnh khảnh, cao hơn các bạn cùng lứa tuổi một chút, tóc dài sạch sẽ thoải mái, đôi mắt đặc biệt linh động, cô nhìn thấy Tần Hải Khôn liền vui vẻ chạy tới ôm: "Chú, chú có mua xe mô hình cho con không?"
Cô rất thích xe mô hình, từ nhỏ đã sưu tập các mô hình ô tô, thậm chí khoa trương đến mức có hẳn một phòng dành riêng cho cô để đặt các mô hình ô tô. Trước kia, chỉ cần Tần Hải Khôn có việc về nước liền sẽ nhớ mang cho cô một chiếc, A Hàm nhớ rất rõ ràng.
Cô trời sinh tính tình đơn giản, đối với Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn cũng không khách khí, gặp liền lập tức đòi quà.
Nguyễn Niên và Tố Vân vẫn luôn giáo dục thả lỏng, quan niệm của họ không giống như của Tần Thấm, cái gì mà phải ăn qua khổ mới trưởng thành, vất vả kinh doanh xí nghiệp lớn như vậy vì cái gì? Còn không phải vì bọn nhỏ sao? Bọn họ chỉ hy vọng A Hàm vui vẻ.
Bọn họ sẽ cung cấp cho cô những điều kiện tốt nhất, đối với Nguyễn Y Hàm yêu cầu cũng rất đơn giản.
—— Nếu có thể trở thành nhân tài thì trở thành nhân tài, nếu không thể trở thành nhân tài thì hãy trở thành một người thiện lương.
Tần Thấm nhìn cô cười: "A Hàm, chỉ biết ôm chú con, không ôm ta sao?"
Nguyễn Y Hàm thè lưỡi nói, "Con sợ dì lại hỏi đến thành tích của con, những lời này, trong điện thoại đều nghe đến lỗ tai đóng kén rồi?" Đôi mắt cô bị thu hút bởi Tiểu Hải vẫn đang quay mặt vào tường, đây có phải là tỷ tỷ gì đó ba mẹ nói không? Cô phải đến nhìn xem trông như thế nào.
Nguyễn Y Hàm lau mồ hôi trên đầu một phen, cô đi qua, nắm lấy bả vai Tiểu Hải, cường thế đem nàng xoay lại.
Đó là lần đầu tiên cả hai gặp lại sau khi lớn lên.
Tiểu Hải vĩnh viễn không quên được, một khắc kia, đôi mắt đen nhánh của Nguyễn Y Hàm cười có bao nhiêu xán lạn, còn có tuy rằng đang đổ mồ hôi nhưng như cũ có thể ngửi được hương bạc hà dễ chịu từ cô phát ra.
Nguyễn Y Hàm cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Hải Dao, cô không chút nào che giấu "Oa" một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Hải từ trên xuống dưới.
***** M€!
Nay nhân dịp Valentine mình up trước 1 chương phiên ngoại cho mng bớt chờ mong. Không cần cảm ơn đâu vì mình biết mình tốt mà ~~
Happy Valentine mọi người
Bình luận facebook