Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Đang định hỏi thì cánh tay Lữ Phúc Châu đã ôm chặt tôi, nhất quyết bắt tôi nghỉ ngơi.
Tôi thật sự đau đầu rất kinh khủng, nghĩ đến bác sĩ nói phẫu thuật phải cần đến một hai tiếng, liền lấy túi đựng máy tính và đi ra xe với anh ấy.
Lữ Phúc Châu gần như ôm nửa bế, dìu tôi lên xe.
Ngay khi tôi nằm xuống, cho rằng anh ấy sẽ đi chờ ba chồng tôi bên ngoài phòng phẫu thuật, thì anh ấy lại khóa cửa xe, chen chúc với tôi ở ghế sau, vẫn ôm chặt tôi như cũ.
Sau khi cửa xe vừa đóng lại, luồng khí trào ra, mùi trong lành bên ngoài và mùi trong xe giao nhau, lúc này tôi mới phát hiện, trong xe toàn là mùi rượu rắn.
Mà thân thể Lữ Phúc Châu giống hệt như rắn, chen từng chút lên ghế sau, còn ôm chặt tôi khẽ nói: “Hiệu quả của rượu rắn tối qua thế nào?”
Giọng anh khàn hơn trước, trong giọng điệu pha lẫn một sự kỳ dị khó tả.
Cả người tôi gần như bị chen đến ép chặt vào ghế sau, trong hơi thở lại giống như tối qua, đầy mùi rượu rắn.
Lữ Phúc Châu từng chút chen về phía tôi, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy tôi, cười hi hi nhìn tôi, chậm rãi dán lên mặt tôi cạ cạ…
Mặt anh vẫn lạnh ngắt như trước, còn có một cảm giác trắng mịn khó tả!
Tôi chớp mắt nhìn anh ấy, trong đầu lóe lên ý nghĩ giật gân và quỷ dị, trong nháy mắt chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run, dần dần trở nên cứng đờ.
“Sao vậy?” Cánh tay của Lữ Phúc Châu siết chặt eo tôi, khàn giọng nói “Sao cơ thể em bỗng nhiên đông cứng thế?”
Tôi vội nhắm mắt lại, cố kiềm nén cảm xúc. Lúc này tôi ngược lại biết ơn miệng mình vừa ngốc vừa chậm.
Cảm giác “Lữ Phúc Châu” một chốc lại một chốc hôn lên mặt tôi, tôi dùng hết sức lực, lúc này mới trầm mặt nói: “Anh đi xem ba chút đi, một mình ông ấy nuôi lớn anh không dễ dàng.”
Tay đang ôm eo tôi của Lữ Phúc Châu cứng đờ, sau đó mang theo một chút oán hận hừ lạnh một tiếng: “Không phải em rất chán ghét ông ấy à?”
Tôi mở to mắt nhìn anh ấy: “Trước đây không phải anh quan tâm ba mình nhất sao?”
Anh ấy nhìn tôi, đảo mắt, thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh, mới chậm chạp buông tôi ra.
Sau khi hôn vài cái lên mặt tôi, lúc này mới nghiến răng, có hơi không cam tâm nói: “Anh đi xem thử.”
Sau đó anh ấy đẩy cửa xe, trực tiếp rời đi.
Tôi đợi sau khi anh ấy đi, nhìn bệnh án rơi dưới đệm chân, ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh thở hổn hển. Trong mũi toàn là mũi rượu rắn, khiến tôi buồn nôn từng cơn.
Tôi ráng kiềm chế sự run rẩy của cơ thể bò đến buồng lái, mở hết tất cả cửa sổ ra, tay run run khởi động xe, chạy như bay đến đồn cảnh sát bên ngoài bệnh viện.
Từ nhỏ Lữ Phúc Châu đã bị ba chồng và họ hàng bên cạnh quản thúc, ba chồng vì anh ấy mà không lấy vợ nữa; vì anh ấy mà bỏ rơi đứa con gái mới 2,3 tuổi; vì anh ấy thắt lưng buộc bụng; ở công trường vừa làm việc thì đã làm hai mươi mấy năm…
Cho nên dù tính cách ba chồng vừa cứng đầu vừa hung hăng, người khác nói ba chồng nửa câu không tốt, Lữ Phúc Châu cũng sẽ lập tức trở mặt, bao gồm cả tôi!
Một khi ba chồng xảy ra chút chuyện, Lữ Phúc Châu sẽ áy náy trong lòng. Bây giờ ba chồng đang nằm trong phòng phẫu thuật, sống chết chưa rõ, sao anh ấy còn có thể nghĩ đến chuyện thân mật với tôi chứ…
Tôi không biết người vừa nãy là ai, nhưng tôi biết chắc chắn không phải Lữ Phúc Châu!
Nhưng tôi vừa quay đầu xe liền nhìn thấy Lữ Phúc Châu vốn đã rời đi đang đứng trước đầu xe, lạnh lùng nhìn tôi, rất giống bộ dạng của con rắn ở trong bình rượu.
Lập tức tôi bị dọa cho lùi lại, lặng lẽ nhìn anh ta sau lớp kính chắn gió.
Ánh nắng gần trưa chiếu lên người anh ta, cái bóng vốn không dài, nhưng không biết vì sao lại trải dài hắt lên mui trước, rồi từ từ kéo dài, kéo dài ra…
Nó giống như một con rắn lớn đen sì, từ lòng bàn chân bò ngoằn ngoèo lên kính chắn gió!
Tôi giữ chặt vô lăng, nhìn thân ảnh đen thui trên kính chắn gió, giống như lúc con rắn đen ở trong bình rượu thủy tinh dán người lên kính, bất cứ lúc nào cũng có thể đập vỡ lớp thủy tinh xông ra, một cú cắn chết tôi!
Chân tôi không thể không đạp ga…chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người phía trước.
Anh ấy vẫn như cũ cười với tôi, không nói được là quỷ dị hay là thế nào, tôi đã lạnh hết cả người!
Nếu như tôi tông qua đó, người bị thương là Lữ Phúc Châu thì phải làm sao?
Trên kính chắn gió, bóng rắn đã kéo dài gần một nửa, mà “Lữ Phúc Châu” cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chợt nghĩ đến cô “gái ngành” bị rắn gi ết chết kia, cùng với Lữ Phúc Châu không biết đã đi đâu và ba chồng vẫn đang trong phòng phẫu thuật.
Ngay khi tôi nắm chặt vô lăng chuẩn bị đạp ga, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe chói tai, sau đó bóng rắn kéo dài đến kính chắn gió bỗng rụt lại.
“Lữ Phúc Châu” cười với tôi, trực tiếp sải bước qua, bất chấp tiếng còi của xe sau, gõ lên cửa sổ, ra hiệu cho tôi mở cửa.
Tôi nhìn anh ấy qua một tấm cửa kính, không biết do khúc xạ của thủy tinh hay do sự giao thoa của ánh sáng, trên tấm kính có hai cái bóng thật thật giả giả chồng chéo lên nhau, một cái là Lữ Phúc Châu, một cái là đầu rắn với lớp vảy rõ rệt và đôi mắt u ám.
Giống như trước mặt tôi không phải là cửa kính xe, mà là bình rượu đó.
Tôi hoàn toàn không dám mở cửa sổ, tay ghì chặt vô lăng, lòng bàn chân tăng sức, chỉ muốn trốn thoát.
Nhưng khóe mắt nhìn thấy gương mặt của Lữ Phúc Châu in trên kính cửa sổ, tôi lại không dám đạp ga. Con rắn này dùng dáng vẻ của Lữ Phúc Châu xuất hiện trước mặt cảnh sát, bọn họ đều không phát hiện ra, nếu tôi đạp ga rồi, Lữ Phúc Châu phải làm sao?
Rốt cuộc anh ấy còn sống hay đã chết? Tại sao con rắn này lại biến thành anh ấy chứ?
Xe ra vào bệnh viện tấp nập, xe phía sau không ngừng bấm còi thúc giục, lại thêm bảo vệ hét sang đây bảo tôi không được dừng lại.
Tôi thấy bảo vệ đi qua đây, nhìn ảnh phản chiếu con rắn đen trên cửa kính không biết là thật hay là giả, sợ nó lại làm người khác bị thương, liền cố kiềm nén nỗi sợ hạ cửa kính xuống.
Nó vậy mà lại cười với tôi, sau đó cơ thể như rắn thò vào trong cửa xe.
Sau khi đầu rắn thò vào trong, lưng tôi thẳng cứng.
Nó hôn lên mặt tôi, giọng nói trầm và khàn như khi say rượu tối qua: “Em đừng sợ, tôi sẽ không hại em, chỉ là muốn nhờ em giúp tôi một chuyện.”
Bảo vệ đã đi đến bên cạnh xe và ngửi thấy mùi rượu rắn nồng nặc, tôi thẳng đơ lưng, cứng nhắc gật đầu.
Nó dường như khẽ thở dài, bất lực nói: “Em nói em ghét cô gái đó, tôi liền giúp em mang đi. Em nói ghét Lữ Bân, nhưng không hi vọng ông ta chết, tôi liền làm mất thứ ông ta nên mất, chỉ giữ lại mạng ông ta.”
Tôi nghe xong chỉ cảm thấy ớn lạnh, bỗng nhớ đến mình quả thật từng gọi điện thoại cho “Lữ Phúc Châu” bảo anh ấy mang người phụ nữ kia đi, lúc đó xác thực cũng từng có ý nghĩ độc ác trong lòng, ba chồng đã lớn tuổi như vậy còn quan hệ nam nữ bên ngoài, chi bằng bên dưới thối rữa luôn đi.
Cho nên nó giết cô gái đó, làm ba chồng biến thành thế này, là vì tôi sao?
Lòng tôi nghẹn lại, quay đầu nói với nó: “Anh muốn thế nào? Lữ Phúc Châu đâu?”
Nó vẫn mỉm cười với tôi, đưa tay sờ mặt tôi: “Tôi chỉ chiếm lấy cơ thể anh ta thôi, anh ta sẽ không sao đâu. Chỉ cần em giúp tôi, tôi sẽ trả anh ta lại cho em.”
Tôi đang định hỏi giúp cái gì thì bảo vệ dùng sức gõ vào cửa sổ xe, hét bảo không được dừng trên làn xe.
Mà nó cọ vào mặt tôi, dán vào tai tôi dịu dàng nói: “Bây giờ tôi là chồng em, em nghỉ ngơi trước đi, muộn tí nữa tôi đến tìm em.”
Nó nói đến đây, giọng bỗng trở nên lạnh lùng: “Tất nhiên nếu em muốn cha con Lữ Bân đều chết, thì cũng có thể tự mình chạy trốn.”
3
Tôi nghe con rắn nói, đang không biết phải làm gì mới tốt thì bảo vệ lại lần nữa dùng sức gõ vào cửa sổ xe, dùng loa hét vào cửa xe bên phải bảo tôi mau lái xe đi.
Con rắn kia xoa mặt tôi, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại mình tôi ngồi trong xe đơ ra giữa tiếng còi xe và tiếng bảo vệ hô hoán.
_____________________________
Chúc mọi người đọc xong ngủ ngon, tối mơ thấy mười...à mà thôi
Tôi thật sự đau đầu rất kinh khủng, nghĩ đến bác sĩ nói phẫu thuật phải cần đến một hai tiếng, liền lấy túi đựng máy tính và đi ra xe với anh ấy.
Lữ Phúc Châu gần như ôm nửa bế, dìu tôi lên xe.
Ngay khi tôi nằm xuống, cho rằng anh ấy sẽ đi chờ ba chồng tôi bên ngoài phòng phẫu thuật, thì anh ấy lại khóa cửa xe, chen chúc với tôi ở ghế sau, vẫn ôm chặt tôi như cũ.
Sau khi cửa xe vừa đóng lại, luồng khí trào ra, mùi trong lành bên ngoài và mùi trong xe giao nhau, lúc này tôi mới phát hiện, trong xe toàn là mùi rượu rắn.
Mà thân thể Lữ Phúc Châu giống hệt như rắn, chen từng chút lên ghế sau, còn ôm chặt tôi khẽ nói: “Hiệu quả của rượu rắn tối qua thế nào?”
Giọng anh khàn hơn trước, trong giọng điệu pha lẫn một sự kỳ dị khó tả.
Cả người tôi gần như bị chen đến ép chặt vào ghế sau, trong hơi thở lại giống như tối qua, đầy mùi rượu rắn.
Lữ Phúc Châu từng chút chen về phía tôi, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy tôi, cười hi hi nhìn tôi, chậm rãi dán lên mặt tôi cạ cạ…
Mặt anh vẫn lạnh ngắt như trước, còn có một cảm giác trắng mịn khó tả!
Tôi chớp mắt nhìn anh ấy, trong đầu lóe lên ý nghĩ giật gân và quỷ dị, trong nháy mắt chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run, dần dần trở nên cứng đờ.
“Sao vậy?” Cánh tay của Lữ Phúc Châu siết chặt eo tôi, khàn giọng nói “Sao cơ thể em bỗng nhiên đông cứng thế?”
Tôi vội nhắm mắt lại, cố kiềm nén cảm xúc. Lúc này tôi ngược lại biết ơn miệng mình vừa ngốc vừa chậm.
Cảm giác “Lữ Phúc Châu” một chốc lại một chốc hôn lên mặt tôi, tôi dùng hết sức lực, lúc này mới trầm mặt nói: “Anh đi xem ba chút đi, một mình ông ấy nuôi lớn anh không dễ dàng.”
Tay đang ôm eo tôi của Lữ Phúc Châu cứng đờ, sau đó mang theo một chút oán hận hừ lạnh một tiếng: “Không phải em rất chán ghét ông ấy à?”
Tôi mở to mắt nhìn anh ấy: “Trước đây không phải anh quan tâm ba mình nhất sao?”
Anh ấy nhìn tôi, đảo mắt, thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh, mới chậm chạp buông tôi ra.
Sau khi hôn vài cái lên mặt tôi, lúc này mới nghiến răng, có hơi không cam tâm nói: “Anh đi xem thử.”
Sau đó anh ấy đẩy cửa xe, trực tiếp rời đi.
Tôi đợi sau khi anh ấy đi, nhìn bệnh án rơi dưới đệm chân, ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh thở hổn hển. Trong mũi toàn là mũi rượu rắn, khiến tôi buồn nôn từng cơn.
Tôi ráng kiềm chế sự run rẩy của cơ thể bò đến buồng lái, mở hết tất cả cửa sổ ra, tay run run khởi động xe, chạy như bay đến đồn cảnh sát bên ngoài bệnh viện.
Từ nhỏ Lữ Phúc Châu đã bị ba chồng và họ hàng bên cạnh quản thúc, ba chồng vì anh ấy mà không lấy vợ nữa; vì anh ấy mà bỏ rơi đứa con gái mới 2,3 tuổi; vì anh ấy thắt lưng buộc bụng; ở công trường vừa làm việc thì đã làm hai mươi mấy năm…
Cho nên dù tính cách ba chồng vừa cứng đầu vừa hung hăng, người khác nói ba chồng nửa câu không tốt, Lữ Phúc Châu cũng sẽ lập tức trở mặt, bao gồm cả tôi!
Một khi ba chồng xảy ra chút chuyện, Lữ Phúc Châu sẽ áy náy trong lòng. Bây giờ ba chồng đang nằm trong phòng phẫu thuật, sống chết chưa rõ, sao anh ấy còn có thể nghĩ đến chuyện thân mật với tôi chứ…
Tôi không biết người vừa nãy là ai, nhưng tôi biết chắc chắn không phải Lữ Phúc Châu!
Nhưng tôi vừa quay đầu xe liền nhìn thấy Lữ Phúc Châu vốn đã rời đi đang đứng trước đầu xe, lạnh lùng nhìn tôi, rất giống bộ dạng của con rắn ở trong bình rượu.
Lập tức tôi bị dọa cho lùi lại, lặng lẽ nhìn anh ta sau lớp kính chắn gió.
Ánh nắng gần trưa chiếu lên người anh ta, cái bóng vốn không dài, nhưng không biết vì sao lại trải dài hắt lên mui trước, rồi từ từ kéo dài, kéo dài ra…
Nó giống như một con rắn lớn đen sì, từ lòng bàn chân bò ngoằn ngoèo lên kính chắn gió!
Tôi giữ chặt vô lăng, nhìn thân ảnh đen thui trên kính chắn gió, giống như lúc con rắn đen ở trong bình rượu thủy tinh dán người lên kính, bất cứ lúc nào cũng có thể đập vỡ lớp thủy tinh xông ra, một cú cắn chết tôi!
Chân tôi không thể không đạp ga…chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người phía trước.
Anh ấy vẫn như cũ cười với tôi, không nói được là quỷ dị hay là thế nào, tôi đã lạnh hết cả người!
Nếu như tôi tông qua đó, người bị thương là Lữ Phúc Châu thì phải làm sao?
Trên kính chắn gió, bóng rắn đã kéo dài gần một nửa, mà “Lữ Phúc Châu” cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chợt nghĩ đến cô “gái ngành” bị rắn gi ết chết kia, cùng với Lữ Phúc Châu không biết đã đi đâu và ba chồng vẫn đang trong phòng phẫu thuật.
Ngay khi tôi nắm chặt vô lăng chuẩn bị đạp ga, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe chói tai, sau đó bóng rắn kéo dài đến kính chắn gió bỗng rụt lại.
“Lữ Phúc Châu” cười với tôi, trực tiếp sải bước qua, bất chấp tiếng còi của xe sau, gõ lên cửa sổ, ra hiệu cho tôi mở cửa.
Tôi nhìn anh ấy qua một tấm cửa kính, không biết do khúc xạ của thủy tinh hay do sự giao thoa của ánh sáng, trên tấm kính có hai cái bóng thật thật giả giả chồng chéo lên nhau, một cái là Lữ Phúc Châu, một cái là đầu rắn với lớp vảy rõ rệt và đôi mắt u ám.
Giống như trước mặt tôi không phải là cửa kính xe, mà là bình rượu đó.
Tôi hoàn toàn không dám mở cửa sổ, tay ghì chặt vô lăng, lòng bàn chân tăng sức, chỉ muốn trốn thoát.
Nhưng khóe mắt nhìn thấy gương mặt của Lữ Phúc Châu in trên kính cửa sổ, tôi lại không dám đạp ga. Con rắn này dùng dáng vẻ của Lữ Phúc Châu xuất hiện trước mặt cảnh sát, bọn họ đều không phát hiện ra, nếu tôi đạp ga rồi, Lữ Phúc Châu phải làm sao?
Rốt cuộc anh ấy còn sống hay đã chết? Tại sao con rắn này lại biến thành anh ấy chứ?
Xe ra vào bệnh viện tấp nập, xe phía sau không ngừng bấm còi thúc giục, lại thêm bảo vệ hét sang đây bảo tôi không được dừng lại.
Tôi thấy bảo vệ đi qua đây, nhìn ảnh phản chiếu con rắn đen trên cửa kính không biết là thật hay là giả, sợ nó lại làm người khác bị thương, liền cố kiềm nén nỗi sợ hạ cửa kính xuống.
Nó vậy mà lại cười với tôi, sau đó cơ thể như rắn thò vào trong cửa xe.
Sau khi đầu rắn thò vào trong, lưng tôi thẳng cứng.
Nó hôn lên mặt tôi, giọng nói trầm và khàn như khi say rượu tối qua: “Em đừng sợ, tôi sẽ không hại em, chỉ là muốn nhờ em giúp tôi một chuyện.”
Bảo vệ đã đi đến bên cạnh xe và ngửi thấy mùi rượu rắn nồng nặc, tôi thẳng đơ lưng, cứng nhắc gật đầu.
Nó dường như khẽ thở dài, bất lực nói: “Em nói em ghét cô gái đó, tôi liền giúp em mang đi. Em nói ghét Lữ Bân, nhưng không hi vọng ông ta chết, tôi liền làm mất thứ ông ta nên mất, chỉ giữ lại mạng ông ta.”
Tôi nghe xong chỉ cảm thấy ớn lạnh, bỗng nhớ đến mình quả thật từng gọi điện thoại cho “Lữ Phúc Châu” bảo anh ấy mang người phụ nữ kia đi, lúc đó xác thực cũng từng có ý nghĩ độc ác trong lòng, ba chồng đã lớn tuổi như vậy còn quan hệ nam nữ bên ngoài, chi bằng bên dưới thối rữa luôn đi.
Cho nên nó giết cô gái đó, làm ba chồng biến thành thế này, là vì tôi sao?
Lòng tôi nghẹn lại, quay đầu nói với nó: “Anh muốn thế nào? Lữ Phúc Châu đâu?”
Nó vẫn mỉm cười với tôi, đưa tay sờ mặt tôi: “Tôi chỉ chiếm lấy cơ thể anh ta thôi, anh ta sẽ không sao đâu. Chỉ cần em giúp tôi, tôi sẽ trả anh ta lại cho em.”
Tôi đang định hỏi giúp cái gì thì bảo vệ dùng sức gõ vào cửa sổ xe, hét bảo không được dừng trên làn xe.
Mà nó cọ vào mặt tôi, dán vào tai tôi dịu dàng nói: “Bây giờ tôi là chồng em, em nghỉ ngơi trước đi, muộn tí nữa tôi đến tìm em.”
Nó nói đến đây, giọng bỗng trở nên lạnh lùng: “Tất nhiên nếu em muốn cha con Lữ Bân đều chết, thì cũng có thể tự mình chạy trốn.”
3
Tôi nghe con rắn nói, đang không biết phải làm gì mới tốt thì bảo vệ lại lần nữa dùng sức gõ vào cửa sổ xe, dùng loa hét vào cửa xe bên phải bảo tôi mau lái xe đi.
Con rắn kia xoa mặt tôi, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại mình tôi ngồi trong xe đơ ra giữa tiếng còi xe và tiếng bảo vệ hô hoán.
_____________________________
Chúc mọi người đọc xong ngủ ngon, tối mơ thấy mười...à mà thôi
Bình luận facebook