Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân Tổ - Chương 186: Vào Tiến Hóa bí cảnh
Thời gian nghỉ vừa hết, Tôn Kỳ lại bước xuống sân đấu, hắn đưa ngón tay chỉ Liên Thành Tú.
“Ngươi! Xuống đây.”
Liên Thành Tú nhíu mày, Tôn Kỳ vậy mà dám khiêu chiến hắn. Tôn Kỳ đánh thắng Tông Chính, nhưng lại bị một kích của Tông gia chủ đả thương, tuy chỉ là một kích vô tâm của Hợp Nhất cảnh nhưng mà cũng không thể coi thường.
Liên Thành Tú ánh mắt như kiếm, lướt xuống sàn đấu, hắn lạnh giọng nói:
“Ta không phải Tông Chính hay Liên Thành Bích. Ngươi khiêu chiến ta chính là sai lầm lớn nhất trong đầu ngươi.”
“Thật lắm lời!” Tôn Kỳ chỉ đáp lại hắn một câu.
Sau đó Tôn Kỳ đạp bước tiến tới.
Liên Thành Tú huy kiếm, ánh kiếm giăng trời như xẻ mây xé gió, sắc bén vô cùng, chạm vào tất bị chém.
Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, một đấm đấm tới như cuồng phong rít gào.
Kiếm nhận vỡ nát, không chịu nổi một tức thời gian.
Liên Thành Tú hoảng hốt, hắn không thể ngờ kiếm nhận mà hắn giăng ra không chịu nổi một đòn, vỡ nát như thủy tinh. Nắm đấm của Tôn Kỳ đã đến trước mặt hắn, Liên Thành Tú chỉ có thể hoành kiếm chắn trước ngực.
Nắm đấm của Tôn Kỳ thẳng tiến không lùi, đánh thẳng lên thanh kiếm.
Răng rắc! tiếng vang lên. Thanh kiếm cũng chỉ chịu được một tức thời gian rồi vỡ nát, mảnh vụn kiếm tung tóe.
Liên Thành Tú lúc này cảm thấy sợ hãi tột cùng, nhưng mà không có thời gian cho hắn suy nghĩ. Nắm đấm của Tôn Kỳ đã nện thẳng vào ngực hắn.
Liên Thành Tú như diều đứt dây bay ngược ra sau, trong miệng ọc ra từng ngụm ma khí.
Thân hình của Liên Thành Tú còn đang trên không chưa kịp rơi xuống, thì Tôn Kỳ động thân pháp, hắn đã đứng chờ sẵn tại vị trí Liên Thành Tú rơi xuống.
Không chút chần chờ, Tôn Kỳ lại giáng một đấm vào lưng của Liên Thành Tú, khiến hắn chưa kịp chạm đất đã phải bay ngược lên.
Không đợi Liên Thành Tú rơi xuống, Tôn Kỳ lại tung nắm đấm, đánh hắn bay ngược lên.
Nắm đấm của Tôn Kỳ rất vừa phải, không khiến Liên Thành Tú chết được nhưng mà lại khiến cho hắn đau đến chết đi sống lại, đau đến mức mở miệng nhận thua cũng không nổi.
Nhìn thấy cảnh Tôn Kỳ đánh Liên Thành Tú, đám thí sinh và khán giả ánh mắt sợ hãi, không ngờ Tôn Kỳ mạnh như vậy, mạnh tuyệt đối, Liên Thành Tú ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.
Trên đài cao, các vị đại lão ánh mắt co quắp, đây là muốn dùng Liên Thành Tú trút giận sao?
Liên gia gia chủ tất nhiên là không nhịn được, hắn vỗ bàn đứng dậy quát:
“Đủ rồi!”
Tôn Kỳ liếc hắn nói:
“Hắn chưa chết cũng chưa nhận thua!”
“Ta nói đủ rồi!” Liên gia chủ quát một lần nữa. Hắn vung tay, cuồng phong kéo tới.
Cuốn lấy Liên Thành Tú xuống sân đấu, đồng thời đánh bay Tôn Kỳ.
Thành chủ lạnh nhạt nói:
“Ngươi phá luật.”
“Ta sẽ bồi thường.” Liên gia chủ đáp lại.
Cũng giống như chuyện của Tông Chính trước đó, các vị giả chủ khác vẫn giữ thái độ như cũ. Đám khán giả và thí sinh thì càng không dám nhiều lời.
Đám thành chủ và đám gia chủ khi nhìn thấy Liên gia chủ đứng lên hẳn là đoán được Liên gia chủ sẽ phá luật nhưng mà bọn hắn vẫn không hành động. Đây rõ ràng là dung túng cho Liên gia chủ phá luật, vì chính bọn hắn cũng đã từng phá luật.
Thứ bọn hắn muốn chỉ là lợi ích được bồi thường, còn Tôn Kỳ, bọn hắn không một chút quan tâm.
Kẻ có lý do để lên tiếng vì Tôn Kỳ nhất là Công Tôn Độ nhưng mà hắn vẫn giữ thái độ im lặng.
Tôn Kỳ gian nan chống tay bò dậy, ma khí chảy dài từ mép xuống, hắn lấy tay lau đi vệt ma khí, hắn lê bước trở lại đệ nhất bảo tọa. Nhìn bóng lưng Tôn Kỳ, tất cả có cảm giác thê lương bi ai, nhưng có thể làm gì đây? Đây chính là Ma giới, chỉ có nắm đấm lớn mới có quyền nói chuyện.
Tôn Kỳ ngồi trên bảo tọa an tĩnh dưỡng thương. Giọng Hỏa Hỏa vang lên trong đầu hắn:
“Ngươi tội gì phải làm vậy?”
“Chỉ là một thoáng tức khí xông lên đầu. Ta muốn tìm một cái trút giận, nhưng không ngờ sự việc càng tồi tệ hơn.” Tôn Kỳ cười khổ đáp.
“Ta hiểu được.” Nói xong lời này Hỏa Hỏa lại không nói nữa.
Tiếp sau đó các trận đấu tranh bảo tọa vẫn diễn ra, bảo tọa của Liên Thành Tú nhanh chóng có kẻ ngồi vào.
Thời gian nửa canh giờ nghỉ của Tôn Kỳ đã hết, có mấy kẻ đang phân vân không biết có nên khiêu chiến Tôn Kỳ.
Sức chiến đấu đáng sợ của Tôn Kỳ còn bày ra đó nhưng mà hai lần bị Hợp Nhất cảnh làm bị thương, cũng không đơn giản ngồi xuống nửa canh giờ điều dưỡng là khỏi.
Đúng vào lúc này, có một kẻ nhảy lên sân đấu chỉ thẳng Tôn Kỳ nói:
“Ta khiêu chiến…”
Lời của hắn còn chưa dứt thì Tôn Kỳ đã biến mất tại chỗ, sau đó là tiếng phốc! vang lên. Đầu của tên này vỡ nát.
Tôn Kỳ từ từ thu lại nắm đấm, nhìn Tề Sở nói:
“Muốn đánh thì lập tức xuống, nếu sợ thì ngồi im cho ta.”
Tề Sở nghe lời này thì mặt hơi tái, với tính cách của hắn xưa nay thì hắn nhất quyết sẽ đánh với đối phương một trận, nhưng mà hôm nay trước mặt Tôn Kỳ, hắn lại không dám.
Hắn sợ. Lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra sợ hãi với một đối thủ cùng cấp.
Tề Sở ngón tay run nhẹ, sợ hãi từ trong bản năng của hắn, khó mà khống chế được. Trước đó, hắn quả thật còn muốn tranh với Tôn Kỳ đệ nhất bảo tọa, vậy nên hắn mới cho thuộc hạ thử Tôn Kỳ, xem Tôn Kỳ còn bao nhiêu sức chiến đấu.
Nhưng mà thấy được hành động của Tôn Kỳ, hắn triệt để chết đi tham vọng đệ nhất bảo tọa. Thậm chí lúc này hắn ước gì mình không phải ngồi đệ nhị bảo tọa.
Bảo tọa này quá gần Tôn Kỳ, cho hắn cảm giác như ngồi cạnh tử thần.
Nhiều kẻ có cùng ý nghĩ như Tề Sở nhưng cũng có kẻ lại nghĩ khác, cho rằng Tôn Kỳ đèn dầu đã cạn, Tôn Kỳ nhanh chóng giải quyết đối thủ chính là để chấn nhiếp những kẻ còn lại, nói rõ Tôn Kỳ bị trọng thương rất nặng, đã đến giới hạn.
Và kẻ có suy nghĩ như vậy đã ra sân, chính là Mộc Phá Thanh của phủ thành chủ. Hắn tin tưởng nếu như hắn đoán đúng thì hắn có thể lấy được đệ nhất bảo tọa, không chỉ là vinh hạnh cho hắn mà còn là vinh danh cho phủ thành chủ. Nếu như hắn sai, hắn tin tưởng thành chủ có thể ra tay cứu hắn. Dù sao hai vị gia chủ kia phá luật được, thành chủ há lại không thể.
Mộc Phá Thanh quát lớn:
“Ta khiêu chiến Tinh Niệm.”
Chữ “Tinh Niệm” vừa phun ra xong thì thân hắn đã thành cái sàn, bị vô số thương ảnh đâm thủng.
Thành chủ đang nhấc tay lên lại từ từ hạ xuống, hắn đã không kịp ra tay cứu Mộc Phá Thanh. Trên khóe mắt hắn nổi nên gân xanh, hiển nhiên là hắn đã tức giận, nhưng rất nhanh hắn lại trở lại như thường. Hắn dù sao cũng là bá chủ một khu, không dễ nổi giận.
Nhìn Tôn Kỳ trở lại bảo tọa. Bóng hình vô địch của Tôn Kỳ khắc sâu vào tâm trí Tề Sở, hắn và nhiều thí sinh khác triệt để tin tưởng Tôn Kỳ vô địch, không thể đánh bại.
Nhưng mà vẫn có nhiều kẻ lại nghĩ Tôn Kỳ đã đến giới hạn, lúc trước Tôn Kỳ dùng nắm đấm bây giờ phải dùng đến thương, phải chăng Tôn Kỳ đã sắp chịu không nổi.
Bọn hắn chưa bị đánh thì chưa chết tâm. Lúc này lại có một kẻ bước lên đài, chính là Quỷ Khốc.
Hắn bước lên đài cũng không mở miệng trực tiếp khiêu chiến mà lại dài dòng câu giờ:
“Ta là Quỷ Khốc đến từ Vô Minh thương hội, hôm nay được cùng các vị anh tài đối chiến thật khiến ta vinh hạnh…”
Hắn dài dòng câu giờ mục đích là để bố cục, mỗi bước chân của hắn đều để lại một ấn ký trên sàn đấu. Hắn đã bước được mười tám bước, chỉ còn lại hai bước thì trận thế hoàn thành. Nhưng đúng vào lúc này…
Phốc! một tiếng vang lên.
Đầu của Quỷ Khốc từ từ trượt xuống cổ. Quỷ Khốc đôi mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì, chỉ nghe có một giọng nói vang vảng quanh tai.
“Ta khiêu chiến ngươi.”
Trong ánh mắt mờ dần, hắn nhìn thấy một bóng hình quay lưng về phía hắn, đang chậm bước lên đệ nhất bảo tọa.
Thân hình Quỷ Khốc đổ xuống, tiêu biến hoàn toàn thành ma khí.
Từ đó về sau lại không có kẻ dám khiêu chiến Tôn Kỳ.
Vòng thi xếp hạng sau đó kết thúc, Tôn Kỳ giữ đệ nhất bảo tọa, Tề Sở thứ hai, Hỏa Bái Nhiên thứ ba,…
Tông Chính, Bạch Minh Minh, Liên Thành Tú sau khi trị liệu cũng quay lại nhóm mười.
Tiếp theo là phần trao thưởng, Tôn Kỳ nhận được một lọ mười viên Tạo Thể đan.
Trên đài cao, Nghệ gia chủ lúc này lên tiếng:
“Thi tuyển vòng này, thương vong vượt quá những lần trước, ta đề nghị tổ chức một trận vé vớt để bổ sung đủ một trăm thí sinh.”
Các vị đại lão nghe lời đề nghị đưa ánh mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt gật đầu.
Lần này số lượng thí sinh bị giết quá nhiều, viễn siêu các lần trước. Bởi vậy bọn hắn quyết định mở thêm vòng vé vớt để lấy đủ một trăm thí sinh. Điều này cũng là có lợi cho thế lực của bọn hắn.
Tất cả những điều này đã không còn liên quan đến Tôn Kỳ, hắn bước ra khỏi đấu trường.
Lúc này Trường Mi đã đứng sẵn đợi hắn. Nhìn thấy Tôn Kỳ, Trường Mi bức xúc nói:
“Bọn hắn thật là quá đáng! Nếu như có Đại ca ở đây thì bọn hắn sao dám ăn hiếp ngươi.”
Tôn Kỳ cười nhạt lắc đầu nói:
“Chuyện đã qua rồi thì thôi. Dù sao Đại ca cũng không bao giờ xuống núi.”
Trường Mi vẫn còn tức giận, mắng mỏ lung tung. Nhưng mà ẩn sâu trong đôi mắt hắn là sự vui mừng, vì hắn đã đặt cược rất nhiều cho Tôn Kỳ giành vị trí thứ nhất, và bây giờ hắn nhận được gấp mấy lần tiền bồi thưởng.
Hắn tức giận mấy tên đại lão kia vì bọn hắn suýt nữa giết Tôn Kỳ, khiến hắn thua bạc.
Tôn Kỳ trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư chờ đợi tĩnh dưỡng.
Một thoáng thời gian qua đi đã là mười ngày sau.
Hôm nay, Tiến Hóa bí cảnh chính thức mở ra. Một trăm thí sinh đã có mặt tại một quảng trường pháp trận lớn.
Tôn Kỳ liếc mắt nhìn quanh thì có chút ngạc nhiên vì hắn thấy cả Nghệ Cơ.
Hai chị em Nghệ Cơ, Nghệ Nguyệt bắt gặp ánh nhìn của hắn thì bước qua chào hỏi.
Nói chuyện một lúc, Tôn Kỳ mới biết, sau khi hắn rời đi, Nghệ Cơ tham gia thi đấu vé vớt và với thực lực của nàng không khó để kiếm được một tấm vé.
Tôn Kỳ cũng nhân cơ hội này hỏi Nghệ Cơ về Tiến Hóa bí cảnh. Hắn trước đó chỉ biết đi vào Tiến Hóa bí cảnh có cơ hội tạo thể nhưng cụ thể thế nào hắn lại không biết được.
Nghệ gia dù sao cũng là đại gia tộc thành Hắc Liên, thông tin của bọn hắn nhiều lắm, chuyện gì có thể nói, Nghệ Cơ đều nói cho Tôn Kỳ biết.
Đúng vào lúc này, từng đường hoa vân pháp trận sáng lên, tiếng ông ông vang lên.
Một vị lão giả lớn tiếng nói:
“Tiến Hóa bí cảnh sắp mở, các ngươi chuẩn bị bước vào vị trí.”
Tiến Hóa bí cảnh là tự hành vận động, không có ai điều khiển. Một trăm năm mở ra một lần, thời gian mở ra là ba tháng, chỉ cho phép một trăm Luyện Linh cảnh đi vào. Khi hết thời gian sẽ tự động bị truyền ra ngoài.
Các thí sinh lần lượt bước vào trong pháp trận, sau đó bị ánh sáng pháp trận cuốn lấy biến mất.
Tôn Kỳ cũng theo chân bọn họ bước vào pháp trận.
Một luồng ánh sáng chói mắt bao trùm toàn thân hắn. Khi hắn mở mắt ra thì khung cảnh trước mắt đã thay đổi.
“Ngươi! Xuống đây.”
Liên Thành Tú nhíu mày, Tôn Kỳ vậy mà dám khiêu chiến hắn. Tôn Kỳ đánh thắng Tông Chính, nhưng lại bị một kích của Tông gia chủ đả thương, tuy chỉ là một kích vô tâm của Hợp Nhất cảnh nhưng mà cũng không thể coi thường.
Liên Thành Tú ánh mắt như kiếm, lướt xuống sàn đấu, hắn lạnh giọng nói:
“Ta không phải Tông Chính hay Liên Thành Bích. Ngươi khiêu chiến ta chính là sai lầm lớn nhất trong đầu ngươi.”
“Thật lắm lời!” Tôn Kỳ chỉ đáp lại hắn một câu.
Sau đó Tôn Kỳ đạp bước tiến tới.
Liên Thành Tú huy kiếm, ánh kiếm giăng trời như xẻ mây xé gió, sắc bén vô cùng, chạm vào tất bị chém.
Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, một đấm đấm tới như cuồng phong rít gào.
Kiếm nhận vỡ nát, không chịu nổi một tức thời gian.
Liên Thành Tú hoảng hốt, hắn không thể ngờ kiếm nhận mà hắn giăng ra không chịu nổi một đòn, vỡ nát như thủy tinh. Nắm đấm của Tôn Kỳ đã đến trước mặt hắn, Liên Thành Tú chỉ có thể hoành kiếm chắn trước ngực.
Nắm đấm của Tôn Kỳ thẳng tiến không lùi, đánh thẳng lên thanh kiếm.
Răng rắc! tiếng vang lên. Thanh kiếm cũng chỉ chịu được một tức thời gian rồi vỡ nát, mảnh vụn kiếm tung tóe.
Liên Thành Tú lúc này cảm thấy sợ hãi tột cùng, nhưng mà không có thời gian cho hắn suy nghĩ. Nắm đấm của Tôn Kỳ đã nện thẳng vào ngực hắn.
Liên Thành Tú như diều đứt dây bay ngược ra sau, trong miệng ọc ra từng ngụm ma khí.
Thân hình của Liên Thành Tú còn đang trên không chưa kịp rơi xuống, thì Tôn Kỳ động thân pháp, hắn đã đứng chờ sẵn tại vị trí Liên Thành Tú rơi xuống.
Không chút chần chờ, Tôn Kỳ lại giáng một đấm vào lưng của Liên Thành Tú, khiến hắn chưa kịp chạm đất đã phải bay ngược lên.
Không đợi Liên Thành Tú rơi xuống, Tôn Kỳ lại tung nắm đấm, đánh hắn bay ngược lên.
Nắm đấm của Tôn Kỳ rất vừa phải, không khiến Liên Thành Tú chết được nhưng mà lại khiến cho hắn đau đến chết đi sống lại, đau đến mức mở miệng nhận thua cũng không nổi.
Nhìn thấy cảnh Tôn Kỳ đánh Liên Thành Tú, đám thí sinh và khán giả ánh mắt sợ hãi, không ngờ Tôn Kỳ mạnh như vậy, mạnh tuyệt đối, Liên Thành Tú ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.
Trên đài cao, các vị đại lão ánh mắt co quắp, đây là muốn dùng Liên Thành Tú trút giận sao?
Liên gia gia chủ tất nhiên là không nhịn được, hắn vỗ bàn đứng dậy quát:
“Đủ rồi!”
Tôn Kỳ liếc hắn nói:
“Hắn chưa chết cũng chưa nhận thua!”
“Ta nói đủ rồi!” Liên gia chủ quát một lần nữa. Hắn vung tay, cuồng phong kéo tới.
Cuốn lấy Liên Thành Tú xuống sân đấu, đồng thời đánh bay Tôn Kỳ.
Thành chủ lạnh nhạt nói:
“Ngươi phá luật.”
“Ta sẽ bồi thường.” Liên gia chủ đáp lại.
Cũng giống như chuyện của Tông Chính trước đó, các vị giả chủ khác vẫn giữ thái độ như cũ. Đám khán giả và thí sinh thì càng không dám nhiều lời.
Đám thành chủ và đám gia chủ khi nhìn thấy Liên gia chủ đứng lên hẳn là đoán được Liên gia chủ sẽ phá luật nhưng mà bọn hắn vẫn không hành động. Đây rõ ràng là dung túng cho Liên gia chủ phá luật, vì chính bọn hắn cũng đã từng phá luật.
Thứ bọn hắn muốn chỉ là lợi ích được bồi thường, còn Tôn Kỳ, bọn hắn không một chút quan tâm.
Kẻ có lý do để lên tiếng vì Tôn Kỳ nhất là Công Tôn Độ nhưng mà hắn vẫn giữ thái độ im lặng.
Tôn Kỳ gian nan chống tay bò dậy, ma khí chảy dài từ mép xuống, hắn lấy tay lau đi vệt ma khí, hắn lê bước trở lại đệ nhất bảo tọa. Nhìn bóng lưng Tôn Kỳ, tất cả có cảm giác thê lương bi ai, nhưng có thể làm gì đây? Đây chính là Ma giới, chỉ có nắm đấm lớn mới có quyền nói chuyện.
Tôn Kỳ ngồi trên bảo tọa an tĩnh dưỡng thương. Giọng Hỏa Hỏa vang lên trong đầu hắn:
“Ngươi tội gì phải làm vậy?”
“Chỉ là một thoáng tức khí xông lên đầu. Ta muốn tìm một cái trút giận, nhưng không ngờ sự việc càng tồi tệ hơn.” Tôn Kỳ cười khổ đáp.
“Ta hiểu được.” Nói xong lời này Hỏa Hỏa lại không nói nữa.
Tiếp sau đó các trận đấu tranh bảo tọa vẫn diễn ra, bảo tọa của Liên Thành Tú nhanh chóng có kẻ ngồi vào.
Thời gian nửa canh giờ nghỉ của Tôn Kỳ đã hết, có mấy kẻ đang phân vân không biết có nên khiêu chiến Tôn Kỳ.
Sức chiến đấu đáng sợ của Tôn Kỳ còn bày ra đó nhưng mà hai lần bị Hợp Nhất cảnh làm bị thương, cũng không đơn giản ngồi xuống nửa canh giờ điều dưỡng là khỏi.
Đúng vào lúc này, có một kẻ nhảy lên sân đấu chỉ thẳng Tôn Kỳ nói:
“Ta khiêu chiến…”
Lời của hắn còn chưa dứt thì Tôn Kỳ đã biến mất tại chỗ, sau đó là tiếng phốc! vang lên. Đầu của tên này vỡ nát.
Tôn Kỳ từ từ thu lại nắm đấm, nhìn Tề Sở nói:
“Muốn đánh thì lập tức xuống, nếu sợ thì ngồi im cho ta.”
Tề Sở nghe lời này thì mặt hơi tái, với tính cách của hắn xưa nay thì hắn nhất quyết sẽ đánh với đối phương một trận, nhưng mà hôm nay trước mặt Tôn Kỳ, hắn lại không dám.
Hắn sợ. Lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra sợ hãi với một đối thủ cùng cấp.
Tề Sở ngón tay run nhẹ, sợ hãi từ trong bản năng của hắn, khó mà khống chế được. Trước đó, hắn quả thật còn muốn tranh với Tôn Kỳ đệ nhất bảo tọa, vậy nên hắn mới cho thuộc hạ thử Tôn Kỳ, xem Tôn Kỳ còn bao nhiêu sức chiến đấu.
Nhưng mà thấy được hành động của Tôn Kỳ, hắn triệt để chết đi tham vọng đệ nhất bảo tọa. Thậm chí lúc này hắn ước gì mình không phải ngồi đệ nhị bảo tọa.
Bảo tọa này quá gần Tôn Kỳ, cho hắn cảm giác như ngồi cạnh tử thần.
Nhiều kẻ có cùng ý nghĩ như Tề Sở nhưng cũng có kẻ lại nghĩ khác, cho rằng Tôn Kỳ đèn dầu đã cạn, Tôn Kỳ nhanh chóng giải quyết đối thủ chính là để chấn nhiếp những kẻ còn lại, nói rõ Tôn Kỳ bị trọng thương rất nặng, đã đến giới hạn.
Và kẻ có suy nghĩ như vậy đã ra sân, chính là Mộc Phá Thanh của phủ thành chủ. Hắn tin tưởng nếu như hắn đoán đúng thì hắn có thể lấy được đệ nhất bảo tọa, không chỉ là vinh hạnh cho hắn mà còn là vinh danh cho phủ thành chủ. Nếu như hắn sai, hắn tin tưởng thành chủ có thể ra tay cứu hắn. Dù sao hai vị gia chủ kia phá luật được, thành chủ há lại không thể.
Mộc Phá Thanh quát lớn:
“Ta khiêu chiến Tinh Niệm.”
Chữ “Tinh Niệm” vừa phun ra xong thì thân hắn đã thành cái sàn, bị vô số thương ảnh đâm thủng.
Thành chủ đang nhấc tay lên lại từ từ hạ xuống, hắn đã không kịp ra tay cứu Mộc Phá Thanh. Trên khóe mắt hắn nổi nên gân xanh, hiển nhiên là hắn đã tức giận, nhưng rất nhanh hắn lại trở lại như thường. Hắn dù sao cũng là bá chủ một khu, không dễ nổi giận.
Nhìn Tôn Kỳ trở lại bảo tọa. Bóng hình vô địch của Tôn Kỳ khắc sâu vào tâm trí Tề Sở, hắn và nhiều thí sinh khác triệt để tin tưởng Tôn Kỳ vô địch, không thể đánh bại.
Nhưng mà vẫn có nhiều kẻ lại nghĩ Tôn Kỳ đã đến giới hạn, lúc trước Tôn Kỳ dùng nắm đấm bây giờ phải dùng đến thương, phải chăng Tôn Kỳ đã sắp chịu không nổi.
Bọn hắn chưa bị đánh thì chưa chết tâm. Lúc này lại có một kẻ bước lên đài, chính là Quỷ Khốc.
Hắn bước lên đài cũng không mở miệng trực tiếp khiêu chiến mà lại dài dòng câu giờ:
“Ta là Quỷ Khốc đến từ Vô Minh thương hội, hôm nay được cùng các vị anh tài đối chiến thật khiến ta vinh hạnh…”
Hắn dài dòng câu giờ mục đích là để bố cục, mỗi bước chân của hắn đều để lại một ấn ký trên sàn đấu. Hắn đã bước được mười tám bước, chỉ còn lại hai bước thì trận thế hoàn thành. Nhưng đúng vào lúc này…
Phốc! một tiếng vang lên.
Đầu của Quỷ Khốc từ từ trượt xuống cổ. Quỷ Khốc đôi mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì, chỉ nghe có một giọng nói vang vảng quanh tai.
“Ta khiêu chiến ngươi.”
Trong ánh mắt mờ dần, hắn nhìn thấy một bóng hình quay lưng về phía hắn, đang chậm bước lên đệ nhất bảo tọa.
Thân hình Quỷ Khốc đổ xuống, tiêu biến hoàn toàn thành ma khí.
Từ đó về sau lại không có kẻ dám khiêu chiến Tôn Kỳ.
Vòng thi xếp hạng sau đó kết thúc, Tôn Kỳ giữ đệ nhất bảo tọa, Tề Sở thứ hai, Hỏa Bái Nhiên thứ ba,…
Tông Chính, Bạch Minh Minh, Liên Thành Tú sau khi trị liệu cũng quay lại nhóm mười.
Tiếp theo là phần trao thưởng, Tôn Kỳ nhận được một lọ mười viên Tạo Thể đan.
Trên đài cao, Nghệ gia chủ lúc này lên tiếng:
“Thi tuyển vòng này, thương vong vượt quá những lần trước, ta đề nghị tổ chức một trận vé vớt để bổ sung đủ một trăm thí sinh.”
Các vị đại lão nghe lời đề nghị đưa ánh mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt gật đầu.
Lần này số lượng thí sinh bị giết quá nhiều, viễn siêu các lần trước. Bởi vậy bọn hắn quyết định mở thêm vòng vé vớt để lấy đủ một trăm thí sinh. Điều này cũng là có lợi cho thế lực của bọn hắn.
Tất cả những điều này đã không còn liên quan đến Tôn Kỳ, hắn bước ra khỏi đấu trường.
Lúc này Trường Mi đã đứng sẵn đợi hắn. Nhìn thấy Tôn Kỳ, Trường Mi bức xúc nói:
“Bọn hắn thật là quá đáng! Nếu như có Đại ca ở đây thì bọn hắn sao dám ăn hiếp ngươi.”
Tôn Kỳ cười nhạt lắc đầu nói:
“Chuyện đã qua rồi thì thôi. Dù sao Đại ca cũng không bao giờ xuống núi.”
Trường Mi vẫn còn tức giận, mắng mỏ lung tung. Nhưng mà ẩn sâu trong đôi mắt hắn là sự vui mừng, vì hắn đã đặt cược rất nhiều cho Tôn Kỳ giành vị trí thứ nhất, và bây giờ hắn nhận được gấp mấy lần tiền bồi thưởng.
Hắn tức giận mấy tên đại lão kia vì bọn hắn suýt nữa giết Tôn Kỳ, khiến hắn thua bạc.
Tôn Kỳ trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư chờ đợi tĩnh dưỡng.
Một thoáng thời gian qua đi đã là mười ngày sau.
Hôm nay, Tiến Hóa bí cảnh chính thức mở ra. Một trăm thí sinh đã có mặt tại một quảng trường pháp trận lớn.
Tôn Kỳ liếc mắt nhìn quanh thì có chút ngạc nhiên vì hắn thấy cả Nghệ Cơ.
Hai chị em Nghệ Cơ, Nghệ Nguyệt bắt gặp ánh nhìn của hắn thì bước qua chào hỏi.
Nói chuyện một lúc, Tôn Kỳ mới biết, sau khi hắn rời đi, Nghệ Cơ tham gia thi đấu vé vớt và với thực lực của nàng không khó để kiếm được một tấm vé.
Tôn Kỳ cũng nhân cơ hội này hỏi Nghệ Cơ về Tiến Hóa bí cảnh. Hắn trước đó chỉ biết đi vào Tiến Hóa bí cảnh có cơ hội tạo thể nhưng cụ thể thế nào hắn lại không biết được.
Nghệ gia dù sao cũng là đại gia tộc thành Hắc Liên, thông tin của bọn hắn nhiều lắm, chuyện gì có thể nói, Nghệ Cơ đều nói cho Tôn Kỳ biết.
Đúng vào lúc này, từng đường hoa vân pháp trận sáng lên, tiếng ông ông vang lên.
Một vị lão giả lớn tiếng nói:
“Tiến Hóa bí cảnh sắp mở, các ngươi chuẩn bị bước vào vị trí.”
Tiến Hóa bí cảnh là tự hành vận động, không có ai điều khiển. Một trăm năm mở ra một lần, thời gian mở ra là ba tháng, chỉ cho phép một trăm Luyện Linh cảnh đi vào. Khi hết thời gian sẽ tự động bị truyền ra ngoài.
Các thí sinh lần lượt bước vào trong pháp trận, sau đó bị ánh sáng pháp trận cuốn lấy biến mất.
Tôn Kỳ cũng theo chân bọn họ bước vào pháp trận.
Một luồng ánh sáng chói mắt bao trùm toàn thân hắn. Khi hắn mở mắt ra thì khung cảnh trước mắt đã thay đổi.
Bình luận facebook