Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân Tổ - Chương 642: Gặp phu tử.
Tôn Kỳ đang tại khoanh chân tu luyện, chợt lông mày nhảy lên. Đến rồi!
Một sợi vô hình đi vào trong thần hải, đây chính là nguyện lực mà bọn hắn nói đến sao?
Nguyện lực như những sợi chỉ trong suốt cuốn lấy các viên tinh thần, làm giảm tính bài xích giữa các viên tinh thần. Các sợi nguyện lực còn cuốn lấy nhau. Tôn Kỳ hiểu ra vì sao nói nguyện lực có hỗ trợ nhất định trong liên tinh và hợp tinh.
Tôn Kỳ vận khởi công pháp, những sợi nguyện lực cùng thần khí quấn quanh tay. Hắn đánh ra một chưởng, cảm nhận chưởng lực, thấy được gia tăng một chút.
Tôn Kỳ chuyển động ý nghĩ. Phốc, phốc, phốc… cắt đứt các sợi nguyện lực nhưng các sợi nguyện lực cũng không tan rã mà từ từ nối lại với nhau. Hắn lại trộm một ít đạo hỏa của Hỏa Hỏa đốt thử, sợi nguyện lực bị đốt thành hư vô, nhưng rất nhanh lại có sợi khác thay thế.
Hắn phong tỏa thần hải thì không thấy nguyện lực truyền vào, những sợi nguyện lực không có nguồn cung nên tự tiêu tan hòa lực lượng vào trong tinh thần, nhưng tốc độ tiêu tan cực chậm. Không đáng kể.
Hắn tiếp tục thử nghiệm tất cả các tính chất của nguyện lực, xem có giúp ích gì được cho mình không?
Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, giúp thì ít mà hại thì nhiều. Hèn gì mọi người coi nguyện lực như rượu độc.
Nguyện lực quá nhiều sẽ cuốn lấy bao trùm lấy tinh thần khiến tinh thần khó hấp thụ thần khí, buộc phải hấp thụ nguyện lực nhiều hơn để thay thế. Trở thành quá trình tuần hoàn bóp nghẹt tinh thần. Đó cũng là lý do vì sao tu luyện nguyện lực không quá nhị dực. Khá giống với cách thuốc phiện hoạt động.
Sau khi thử nghiệm chán chê, hắn phong tỏa thần hải ngăn nguyện lực đổ vào, dự định mấy ngày nữa sẽ rao bán pho tượng, hắn có thể không cần nhưng nhiều người sẽ vì nó mà tranh sứt đầu mẻ trán.
Hắn tưởng như vậy là xong. Nhưng hôm sau đột nhiên bên tai vang lên tiếng ù ù, hắn còn tưởng tai mình có vấn đề. Nhưng âm thanh dần trở nên rõ ràng, là những tiếng cầu nguyện. Không ngờ phong tỏa thần hồn cắt đứt nguyện lực nhưng những tiếng cầu nguyện vẫn có thể trực tiếp đi vào đầu hắn.
Lời cầu xin tới tai hắn. Hắn không thèm thực hiện. Hắn vẫn duy trì chính sách cây gậy và củ cà rốt. Nam Từ còn nhắc nhở hắn cẩn trọng khi ban phước, tránh ảnh hưởng đến người khác như lần trước.
Hắn nghe được rất nhiều lời cầu nguyện, hắn liền gia tăng thêm một tầng ngăn cách. Các tiếng rì rầm cầu nguyện im bặt.
Nhưng mà có một bà góa phụ suốt ngày rên rỉ cầu cho cô con gái khỏi chân què, hắn muốn bỏ qua nhưng lời nguyện này mang ý chí quá lớn, hắn bỏ qua cũng không được. Hắn bị bà này làm đau cả đầu, gia tăng mấy tầng ngăn cách cũng không được.
Cuối cùng hắn phải chịu thua trước sự lì lợm của bà góa nghèo, làm nhanh cho xong việc tránh cho bà ta tiếp tục làm phiền!
Tất nhiên là không thể trực tiếp ban phước, cần thiết kế một chút.
Ngày hôm đó, cô con gái vào rừng kiếm trái rừng, thấy một dấu chân khổng lồ, cô tò mò ướm thử thì chân được khỏi. Từ hôm đó hắn không nghe thấy tiếng bà rên rỉ nữa, ngược lại là những lời ca tụng, khiến cho những sợi nguyện lực trở nên lấp lánh. Nhờ miệng bà này, số lượng lời nguyện tăng thêm.
Nhưng ngay sau đó hắn nhận được tin nhắn của Nam Từ hy vọng hắn tiết chế, nguyện lực phải từ từ thu lấy, dễ dàng ban ơn cho con người, con người sẽ đòi hỏi nhiều hơn, coi thần như công cụ ban ơn.
Tôn Kỳ nhắn lại là sẽ cẩn trọng.
Xem ra nguyện lực không đơn giản như hắn nghĩ, hắn cần chú tâm hơn nghiên cứu.
….
Cũng trong thời gian này, tin tức Tôn Kỳ tu nguyện lực truyền khắp học đường, phần lớn nghe được đều sửng sốt, có nhiều người tiếc cho hắn, có nhiều người hả hê.
Bọn Trần Dung, Trần Kỷ, Ngọc Ly nhiều lần đến thăm, khuyên bảo nhưng mà hắn vẫn kiên quyết không bỏ, có lẽ do bị đả kích quá lớn bởi Nguyên Sa.
Nguyên Sa trong thời gian này dưỡng thương cũng nghe được tin này, hắn khịt mũi khinh thường khi biết Tôn Kỳ vì muốn vượt qua mình mà sẵn sàng hủy cả tương lai. Thật buồn cười! một khi bị hắn đánh bại tuyệt đối không có cơ hội lật bàn. Mục tiêu của hắn lúc này chính là tên ngân thương kia.
Nguyên Sa thả ra ngoài tin tức, bất kỳ ai cung cấp thông tin về tên ngân thương kia, hắn sẽ trả cho 10 điểm, thông tin càng hữu ích điểm càng nhiều, có thể lên tới 50 điểm.
Nguyên Sa sau khi treo cái này giải thưởng, hắn tin tưởng rất nhiều người đổ xô truy lùng tên ngân thương kia.
Sự thật đúng như hắn muốn, nhưng mà không phải vì hắn mà vì Dạ Tuyết treo thưởng 500 điểm cho bất kỳ thông tin nào về tên ngân thương. Điểm thưởng này khiến cho đám học viên bùng nổ, số điểm cũng quá cao đi, mà lại còn có cơ hội lấy lòng nữ thần.
Nguyên Sa khi biết chuyện này cũng gãi đầu ngơ ngác, nhà giàu đúng là nhà giàu! hắn cũng có một ông bố phong thần a! nhưng mà trước giờ hình như chưa cho hắn cái gì?!? nhìn mẹ người ta đi, bảo vật, điểm số dùng không hết, mở miệng là trăm điểm.
Vậy là hắn âm thầm gỡ xuống thông báo, không muốn mất mặt a!
Có điều hắn khó hiểu vì sao Dạ Tuyết lại quyết tìm tên kia như vậy, có ẩn ý gì chăng?
Không chỉ Nguyên Sa mà rất nhiều người cùng thắc mắc, nhưng mà không đạt được câu trả lời chính xác.
Những bạn đồng hành cùng Dạ Tuyết suy đoán có lẽ do lần đó bị tên ngân thương đánh cho thảm bại nên Dạ Tuyết mới như thế quyết liệt.
Dạ Tuyết đối với tất cả đều không nói rõ, còn cấm bọn Bảo Ngọc tiết lộ chuyện bị đánh.
Khổ nhất trong chuyện này có lẽ là Nam Từ, ai bảo bạch y ngân thương chiến đấu cho đội của hắn, nhưng mà hắn có biết gì đâu, hắn chỉ có thể đổ hết cho Tửu Lão.
Mọi người kéo đến tìm Tửu Lão nhưng Tửu Lão lúc tỉnh lúc say, ăn nói hàm hồ, không ai đạt được kết quả gì.
Bọn họ cũng không ra tay với Tửu Lão, Thần tộc đâu phải ai cũng như Tôn Kỳ, vô sỉ bất lương, không biết kính trên nhường dưới, kính lão đắc thọ.
Trong thời gian này Tôn Kỳ tiến vào không gian chữ viết mấy lần, có thêm được mấy phần ấn ký.
Bây giờ hắn chỉ còn thiếu một phần, hắn rất tò mò sau khi hoàn thành ấn ký sẽ như thế nào, gặp được người ấy không?
Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn một người thầy, hai tiểu học trò, khi vị phu tử hỏi Tôn Kỳ hiểu mấy phần, hắn giơ mười ngón tay. Ảo ảnh vị phu tử gõ xuống cây thước. Ấn ký trên tay lập tức được hoàn thành.
Không gian lập tức sai chuyển, tất cả hình ảnh gợn sóng chuyển hóa sang hình ảnh khác. Một lúc sau các hình ảnh ổn định lại.
Tôn Kỳ thật ra không đi đâu cả, chỉ có không gian thay đổi hình ảnh.
Không gian này có cây cỏ hoa lá, non nước hữu tình, những hình ảnh gợn sóng như bóng phản chiếu trong nước. Đây chỉ là một không gian hình chiếu.
Hắn thấy được một vị trung niên đang ngồi tại một bộ bàn đá đơn sơ, tay cầm quyển sách chăm chú đọc. Tôn Kỳ ngay lập tức thi lễ:
“Học trò kính chào phu tử.”
Vị trung niên không dời ánh mắt khỏi quyển sách, giống như mọi thứ đều trong dự tính, vị phu tử hỏi:
“Ngươi biết ta là ai?”
“Vâng! danh tiếng của phu tử không Thần tộc nào mà không biết.” Tôn Kỳ cung kính đáp.
“Ngươi tham ngộ được chữ viết cũng coi như có duyên với ta, ngươi có cái gì sở cầu.”
“Đệ tử muốn bái sư.”
Lời nói táo bạo, nhưng vị trung niên này cũng không ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy rất bình thường, hàng triệu năm nay, lời nói này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, ai mà không muốn bái hắn làm sư, đơn giản vì hắn là Độc Tôn Thần Sư Hàn Thuyên.
“Học chữ của ta, tri thức của ta, tất cả các ngươi đều là ta học trò. Không cần lại bái sư.”
“Không giống với.”
“Ồ! có điểm nào không giống.”
“Con ruột vẫn hơn con ghẻ.” Tôn Kỳ đơn giản nói, nhưng ý nghĩa đã đầy đủ.
Hàn Thuyên một thoáng ngừng lại, không thể phủ nhận điều này, chính hắn nhận mấy vị đệ tử cũng được nhiều hơn ưu ái.
“Nhưng ta đã lâu không nhận đệ tử, cũng không có ý nhận đệ tử.”
“Phu tử, vậy vì sao ngài lại nhận Thập Dương Thần?” Tôn Kỳ lại hỏi, ý sắc bén.
Năm xưa Hàn Thuyên cũng từng tuyên bố không nhận đệ tử, thế nhưng Thập Dương Thần xuất thế khiến ông đổi ý phá lệ. Sở dĩ ông không nhận đệ tử vì không ai vừa mắt mà thôi, chỉ cần có người đủ thiên phú ông có thể lần nữa phá lệ.
“Ngươi có cái gì hơn Thập Dương Thần, nếu chỉ ngang bằng ta cũng lười nhận. Có một Thập Dương Thần là đủ rồi. Năm xưa sở dĩ ta nhận nó vì nó vượt trội so với các học huynh, học tỷ.” Hàn Thuyên mỉm cười nói.
“Đệ tử có thể tham ngộ không gian chữ viết, đây là điều trước đây chưa ai làm được.” Tôn Kỳ tự tin nói.
“Mấy cái chữ đấy chỉ là ta tiện tay viết ra mà thôi, cũng không có cái gì ảo diệu. Không ai tham ngộ được là do bọn họ ngu muội, không đồng nghĩa ngươi thông minh.” Hàn Thuyên vẫn đọc sách nói chuyện, chưa từng liếc hắn một cái.
“Lại nói ta nhận Khúc nhi không đơn thuần vì thiên phú tốt, còn có dũng cảm, quyết tâm, đảm lượng và một khỏa lưu ly tâm bất hoại.”
Tôn Kỳ cúi đầu suy nghĩ, thì ra Thập Dương Thần trong tên có chữ Khúc, còn là Khúc gì thì không biết. Cũng chỉ có Hàn Thuyên mới có thể gọi Thập Dương Thần là Khúc nhi.
Thấy Tôn Kỳ im lặng, Hàn Thuyên cười nhẹ, đả kích một chút Tôn Kỳ cũng tốt để hắn nhận thức được thực tế.
“Phu tử, học trò có lễ vật ra mắt phu tử.” Tôn Kỳ nhanh chóng đổi chủ đề.
“Không cần phí tâm, ngươi tự để mà dùng.” Hàn Thuyên không quá quan trọng, bảo vật đời này hắn còn thiếu thứ gì, thứ hắn truy cầu Tôn Kỳ không cho được, thứ Tôn Kỳ cho hắn lại chẳng cần.
“Thảo!” Tôn Kỳ chỉ nói ra một chữ.
Hàn Thuyên đột nhiên bàn tay hơi nắm chặt quyển sách nhưng rất nhanh giãn ra.
“Ta không cần thảo dược.” Hắn cho rằng Tôn Kỳ tặng mình loại thảo dược nào đó.
“Không phải thảo dược, là Trí Tuyệt Thiên Hạ Nhân tộc Thảo.” Tôn Kỳ trịnh trọng nói.
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì?” Hàn Thuyên nhẹ nhàng đặt xuống quyển sách, giọng nói bình thản, nhưng mà không gian gợn sóng, uy áp như có như không.
Tôn Kỳ vội quỳ sụp xuống, trán toát mồ hôi.
“Thần tộc không quỳ gối, đứng dậy nói chuyện.” Hàn Thuyên vừa nói vừa thu lại uy áp.
Tôn Kỳ chống tay đứng dậy, vẫn nghiêm trang chắp tay cúi đầu.
“Nói đi! nhưng nhớ chớ có xằng ngôn.”
Tôn Kỳ mồ hôi ướt áo, bắt đầu thuật lại câu chuyện hắn đến Phàm giới khu 8 gặp được Uyển, phát hiện nàng có tu luyện, suy đoán nàng là hậu nhân của Thảo, hắn lại thông qua một số biện pháp lấy được khẩu quyết của nàng.
“Đọc ta nghe thử.”
Tôn Kỳ nhanh chóng đọc khẩu quyết, không dám giấu một chữ.
Hàn Thuyên nghe xong, tinh tế cảm nhận, gật đầu nói:
“Khẩu quyết này rất phù hợp với tính cách, trí tuệ của hắn.”
Mặc dù khẩu quyết nhiều chỗ thiếu sót nhưng với trí tuệ của Hàn Thuyên, mọi thứ đều sáng tỏ.
“Thưa thầy, đệ tử có thử tu luyện nhưng không thấy gì. Là do khẩu quyết thiếu hay vấn đề khác.” Tôn Kỳ không che giấu chút nào việc mình tu luyện, như vậy mới phù hợp với lẽ tự nhiên. Nhưng thực tế hắn chỉ rút ra tri thức hòa vào Linh Khí Quyết.
Hàn Thuyên không ngạc nhiên, cũng không làm ra cái gì giận dữ vì Tôn Kỳ tu luyện khẩu quyết của Thảo. Nếu là thời điểm đó, có lẽ hắn sẽ vui mừng vì bắt thóp được Thảo, giận dữ vì Tôn Kỳ dám tu luyện thứ ngoại lai này. Nhưng hàng triệu năm đã trôi qua, Thảo cũng đã xanh cỏ, rất nhiều thứ hắn đã thông suốt.
Thế hệ sau không biết nhưng vào thời kỳ của Thảo, Hàn Thuyên đã từng rất ganh tỵ, khắp nơi âm thầm bắt chẹt, ngăn cản sự phổ biến của Tân ngữ. Nhưng với sự ra đời của vị tân thần thứ nhất, Thần tộc đã coi Tân ngữ là chính thống.
Thảo nghiễm nhiên trở thành thần sư, nhận được rất nhiều sự ủng hộ. Hàn ngữ chỉ có thể lui về hậu trường.
500 năm tuổi, Thảo qua đời, cơn căm ghét của Hàn Thuyên cũng từ từ nguội bớt, cho tới hiện tại, hắn đã thấu triệt rất nhiều chuyện.
Bởi vậy khi nghe tin này, hắn lại bình thản như không.
“Khẩu quyết này tinh tế, đơn giản, xây chắc nền tảng, nếu toàn Nhân tộc tu luyện, tương lai tất rực rỡ.” Hàn Thuyên nhận xét.
Tôn Kỳ tròn mắt, biểu hiện như rất kinh hãi.
“Thưa thầy vậy thì phải diệt ngay, học trò sẽ ngay lập tức bắt lại hậu nhân của Thảo giao cho Pháp Gia.”
Hàn Thuyên nhẹ lắc đầu:
“Không còn quan trọng nữa.”
“Thưa thầy chuyện này có thể liên quan đến Nhân tộc phản loạn.” Tôn Kỳ không hiểu nói.
“Nếu Nhân tộc có thể phản thì đã phản lâu rồi. Ta hiểu Thảo, hắn rất thông minh, suy nghĩ cũng rất nhiều. Hắn sẽ không phổ biến khẩu quyết này. Thêm nữa, hắn không có hậu nhân.”
Một sợi vô hình đi vào trong thần hải, đây chính là nguyện lực mà bọn hắn nói đến sao?
Nguyện lực như những sợi chỉ trong suốt cuốn lấy các viên tinh thần, làm giảm tính bài xích giữa các viên tinh thần. Các sợi nguyện lực còn cuốn lấy nhau. Tôn Kỳ hiểu ra vì sao nói nguyện lực có hỗ trợ nhất định trong liên tinh và hợp tinh.
Tôn Kỳ vận khởi công pháp, những sợi nguyện lực cùng thần khí quấn quanh tay. Hắn đánh ra một chưởng, cảm nhận chưởng lực, thấy được gia tăng một chút.
Tôn Kỳ chuyển động ý nghĩ. Phốc, phốc, phốc… cắt đứt các sợi nguyện lực nhưng các sợi nguyện lực cũng không tan rã mà từ từ nối lại với nhau. Hắn lại trộm một ít đạo hỏa của Hỏa Hỏa đốt thử, sợi nguyện lực bị đốt thành hư vô, nhưng rất nhanh lại có sợi khác thay thế.
Hắn phong tỏa thần hải thì không thấy nguyện lực truyền vào, những sợi nguyện lực không có nguồn cung nên tự tiêu tan hòa lực lượng vào trong tinh thần, nhưng tốc độ tiêu tan cực chậm. Không đáng kể.
Hắn tiếp tục thử nghiệm tất cả các tính chất của nguyện lực, xem có giúp ích gì được cho mình không?
Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, giúp thì ít mà hại thì nhiều. Hèn gì mọi người coi nguyện lực như rượu độc.
Nguyện lực quá nhiều sẽ cuốn lấy bao trùm lấy tinh thần khiến tinh thần khó hấp thụ thần khí, buộc phải hấp thụ nguyện lực nhiều hơn để thay thế. Trở thành quá trình tuần hoàn bóp nghẹt tinh thần. Đó cũng là lý do vì sao tu luyện nguyện lực không quá nhị dực. Khá giống với cách thuốc phiện hoạt động.
Sau khi thử nghiệm chán chê, hắn phong tỏa thần hải ngăn nguyện lực đổ vào, dự định mấy ngày nữa sẽ rao bán pho tượng, hắn có thể không cần nhưng nhiều người sẽ vì nó mà tranh sứt đầu mẻ trán.
Hắn tưởng như vậy là xong. Nhưng hôm sau đột nhiên bên tai vang lên tiếng ù ù, hắn còn tưởng tai mình có vấn đề. Nhưng âm thanh dần trở nên rõ ràng, là những tiếng cầu nguyện. Không ngờ phong tỏa thần hồn cắt đứt nguyện lực nhưng những tiếng cầu nguyện vẫn có thể trực tiếp đi vào đầu hắn.
Lời cầu xin tới tai hắn. Hắn không thèm thực hiện. Hắn vẫn duy trì chính sách cây gậy và củ cà rốt. Nam Từ còn nhắc nhở hắn cẩn trọng khi ban phước, tránh ảnh hưởng đến người khác như lần trước.
Hắn nghe được rất nhiều lời cầu nguyện, hắn liền gia tăng thêm một tầng ngăn cách. Các tiếng rì rầm cầu nguyện im bặt.
Nhưng mà có một bà góa phụ suốt ngày rên rỉ cầu cho cô con gái khỏi chân què, hắn muốn bỏ qua nhưng lời nguyện này mang ý chí quá lớn, hắn bỏ qua cũng không được. Hắn bị bà này làm đau cả đầu, gia tăng mấy tầng ngăn cách cũng không được.
Cuối cùng hắn phải chịu thua trước sự lì lợm của bà góa nghèo, làm nhanh cho xong việc tránh cho bà ta tiếp tục làm phiền!
Tất nhiên là không thể trực tiếp ban phước, cần thiết kế một chút.
Ngày hôm đó, cô con gái vào rừng kiếm trái rừng, thấy một dấu chân khổng lồ, cô tò mò ướm thử thì chân được khỏi. Từ hôm đó hắn không nghe thấy tiếng bà rên rỉ nữa, ngược lại là những lời ca tụng, khiến cho những sợi nguyện lực trở nên lấp lánh. Nhờ miệng bà này, số lượng lời nguyện tăng thêm.
Nhưng ngay sau đó hắn nhận được tin nhắn của Nam Từ hy vọng hắn tiết chế, nguyện lực phải từ từ thu lấy, dễ dàng ban ơn cho con người, con người sẽ đòi hỏi nhiều hơn, coi thần như công cụ ban ơn.
Tôn Kỳ nhắn lại là sẽ cẩn trọng.
Xem ra nguyện lực không đơn giản như hắn nghĩ, hắn cần chú tâm hơn nghiên cứu.
….
Cũng trong thời gian này, tin tức Tôn Kỳ tu nguyện lực truyền khắp học đường, phần lớn nghe được đều sửng sốt, có nhiều người tiếc cho hắn, có nhiều người hả hê.
Bọn Trần Dung, Trần Kỷ, Ngọc Ly nhiều lần đến thăm, khuyên bảo nhưng mà hắn vẫn kiên quyết không bỏ, có lẽ do bị đả kích quá lớn bởi Nguyên Sa.
Nguyên Sa trong thời gian này dưỡng thương cũng nghe được tin này, hắn khịt mũi khinh thường khi biết Tôn Kỳ vì muốn vượt qua mình mà sẵn sàng hủy cả tương lai. Thật buồn cười! một khi bị hắn đánh bại tuyệt đối không có cơ hội lật bàn. Mục tiêu của hắn lúc này chính là tên ngân thương kia.
Nguyên Sa thả ra ngoài tin tức, bất kỳ ai cung cấp thông tin về tên ngân thương kia, hắn sẽ trả cho 10 điểm, thông tin càng hữu ích điểm càng nhiều, có thể lên tới 50 điểm.
Nguyên Sa sau khi treo cái này giải thưởng, hắn tin tưởng rất nhiều người đổ xô truy lùng tên ngân thương kia.
Sự thật đúng như hắn muốn, nhưng mà không phải vì hắn mà vì Dạ Tuyết treo thưởng 500 điểm cho bất kỳ thông tin nào về tên ngân thương. Điểm thưởng này khiến cho đám học viên bùng nổ, số điểm cũng quá cao đi, mà lại còn có cơ hội lấy lòng nữ thần.
Nguyên Sa khi biết chuyện này cũng gãi đầu ngơ ngác, nhà giàu đúng là nhà giàu! hắn cũng có một ông bố phong thần a! nhưng mà trước giờ hình như chưa cho hắn cái gì?!? nhìn mẹ người ta đi, bảo vật, điểm số dùng không hết, mở miệng là trăm điểm.
Vậy là hắn âm thầm gỡ xuống thông báo, không muốn mất mặt a!
Có điều hắn khó hiểu vì sao Dạ Tuyết lại quyết tìm tên kia như vậy, có ẩn ý gì chăng?
Không chỉ Nguyên Sa mà rất nhiều người cùng thắc mắc, nhưng mà không đạt được câu trả lời chính xác.
Những bạn đồng hành cùng Dạ Tuyết suy đoán có lẽ do lần đó bị tên ngân thương đánh cho thảm bại nên Dạ Tuyết mới như thế quyết liệt.
Dạ Tuyết đối với tất cả đều không nói rõ, còn cấm bọn Bảo Ngọc tiết lộ chuyện bị đánh.
Khổ nhất trong chuyện này có lẽ là Nam Từ, ai bảo bạch y ngân thương chiến đấu cho đội của hắn, nhưng mà hắn có biết gì đâu, hắn chỉ có thể đổ hết cho Tửu Lão.
Mọi người kéo đến tìm Tửu Lão nhưng Tửu Lão lúc tỉnh lúc say, ăn nói hàm hồ, không ai đạt được kết quả gì.
Bọn họ cũng không ra tay với Tửu Lão, Thần tộc đâu phải ai cũng như Tôn Kỳ, vô sỉ bất lương, không biết kính trên nhường dưới, kính lão đắc thọ.
Trong thời gian này Tôn Kỳ tiến vào không gian chữ viết mấy lần, có thêm được mấy phần ấn ký.
Bây giờ hắn chỉ còn thiếu một phần, hắn rất tò mò sau khi hoàn thành ấn ký sẽ như thế nào, gặp được người ấy không?
Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn một người thầy, hai tiểu học trò, khi vị phu tử hỏi Tôn Kỳ hiểu mấy phần, hắn giơ mười ngón tay. Ảo ảnh vị phu tử gõ xuống cây thước. Ấn ký trên tay lập tức được hoàn thành.
Không gian lập tức sai chuyển, tất cả hình ảnh gợn sóng chuyển hóa sang hình ảnh khác. Một lúc sau các hình ảnh ổn định lại.
Tôn Kỳ thật ra không đi đâu cả, chỉ có không gian thay đổi hình ảnh.
Không gian này có cây cỏ hoa lá, non nước hữu tình, những hình ảnh gợn sóng như bóng phản chiếu trong nước. Đây chỉ là một không gian hình chiếu.
Hắn thấy được một vị trung niên đang ngồi tại một bộ bàn đá đơn sơ, tay cầm quyển sách chăm chú đọc. Tôn Kỳ ngay lập tức thi lễ:
“Học trò kính chào phu tử.”
Vị trung niên không dời ánh mắt khỏi quyển sách, giống như mọi thứ đều trong dự tính, vị phu tử hỏi:
“Ngươi biết ta là ai?”
“Vâng! danh tiếng của phu tử không Thần tộc nào mà không biết.” Tôn Kỳ cung kính đáp.
“Ngươi tham ngộ được chữ viết cũng coi như có duyên với ta, ngươi có cái gì sở cầu.”
“Đệ tử muốn bái sư.”
Lời nói táo bạo, nhưng vị trung niên này cũng không ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy rất bình thường, hàng triệu năm nay, lời nói này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, ai mà không muốn bái hắn làm sư, đơn giản vì hắn là Độc Tôn Thần Sư Hàn Thuyên.
“Học chữ của ta, tri thức của ta, tất cả các ngươi đều là ta học trò. Không cần lại bái sư.”
“Không giống với.”
“Ồ! có điểm nào không giống.”
“Con ruột vẫn hơn con ghẻ.” Tôn Kỳ đơn giản nói, nhưng ý nghĩa đã đầy đủ.
Hàn Thuyên một thoáng ngừng lại, không thể phủ nhận điều này, chính hắn nhận mấy vị đệ tử cũng được nhiều hơn ưu ái.
“Nhưng ta đã lâu không nhận đệ tử, cũng không có ý nhận đệ tử.”
“Phu tử, vậy vì sao ngài lại nhận Thập Dương Thần?” Tôn Kỳ lại hỏi, ý sắc bén.
Năm xưa Hàn Thuyên cũng từng tuyên bố không nhận đệ tử, thế nhưng Thập Dương Thần xuất thế khiến ông đổi ý phá lệ. Sở dĩ ông không nhận đệ tử vì không ai vừa mắt mà thôi, chỉ cần có người đủ thiên phú ông có thể lần nữa phá lệ.
“Ngươi có cái gì hơn Thập Dương Thần, nếu chỉ ngang bằng ta cũng lười nhận. Có một Thập Dương Thần là đủ rồi. Năm xưa sở dĩ ta nhận nó vì nó vượt trội so với các học huynh, học tỷ.” Hàn Thuyên mỉm cười nói.
“Đệ tử có thể tham ngộ không gian chữ viết, đây là điều trước đây chưa ai làm được.” Tôn Kỳ tự tin nói.
“Mấy cái chữ đấy chỉ là ta tiện tay viết ra mà thôi, cũng không có cái gì ảo diệu. Không ai tham ngộ được là do bọn họ ngu muội, không đồng nghĩa ngươi thông minh.” Hàn Thuyên vẫn đọc sách nói chuyện, chưa từng liếc hắn một cái.
“Lại nói ta nhận Khúc nhi không đơn thuần vì thiên phú tốt, còn có dũng cảm, quyết tâm, đảm lượng và một khỏa lưu ly tâm bất hoại.”
Tôn Kỳ cúi đầu suy nghĩ, thì ra Thập Dương Thần trong tên có chữ Khúc, còn là Khúc gì thì không biết. Cũng chỉ có Hàn Thuyên mới có thể gọi Thập Dương Thần là Khúc nhi.
Thấy Tôn Kỳ im lặng, Hàn Thuyên cười nhẹ, đả kích một chút Tôn Kỳ cũng tốt để hắn nhận thức được thực tế.
“Phu tử, học trò có lễ vật ra mắt phu tử.” Tôn Kỳ nhanh chóng đổi chủ đề.
“Không cần phí tâm, ngươi tự để mà dùng.” Hàn Thuyên không quá quan trọng, bảo vật đời này hắn còn thiếu thứ gì, thứ hắn truy cầu Tôn Kỳ không cho được, thứ Tôn Kỳ cho hắn lại chẳng cần.
“Thảo!” Tôn Kỳ chỉ nói ra một chữ.
Hàn Thuyên đột nhiên bàn tay hơi nắm chặt quyển sách nhưng rất nhanh giãn ra.
“Ta không cần thảo dược.” Hắn cho rằng Tôn Kỳ tặng mình loại thảo dược nào đó.
“Không phải thảo dược, là Trí Tuyệt Thiên Hạ Nhân tộc Thảo.” Tôn Kỳ trịnh trọng nói.
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì?” Hàn Thuyên nhẹ nhàng đặt xuống quyển sách, giọng nói bình thản, nhưng mà không gian gợn sóng, uy áp như có như không.
Tôn Kỳ vội quỳ sụp xuống, trán toát mồ hôi.
“Thần tộc không quỳ gối, đứng dậy nói chuyện.” Hàn Thuyên vừa nói vừa thu lại uy áp.
Tôn Kỳ chống tay đứng dậy, vẫn nghiêm trang chắp tay cúi đầu.
“Nói đi! nhưng nhớ chớ có xằng ngôn.”
Tôn Kỳ mồ hôi ướt áo, bắt đầu thuật lại câu chuyện hắn đến Phàm giới khu 8 gặp được Uyển, phát hiện nàng có tu luyện, suy đoán nàng là hậu nhân của Thảo, hắn lại thông qua một số biện pháp lấy được khẩu quyết của nàng.
“Đọc ta nghe thử.”
Tôn Kỳ nhanh chóng đọc khẩu quyết, không dám giấu một chữ.
Hàn Thuyên nghe xong, tinh tế cảm nhận, gật đầu nói:
“Khẩu quyết này rất phù hợp với tính cách, trí tuệ của hắn.”
Mặc dù khẩu quyết nhiều chỗ thiếu sót nhưng với trí tuệ của Hàn Thuyên, mọi thứ đều sáng tỏ.
“Thưa thầy, đệ tử có thử tu luyện nhưng không thấy gì. Là do khẩu quyết thiếu hay vấn đề khác.” Tôn Kỳ không che giấu chút nào việc mình tu luyện, như vậy mới phù hợp với lẽ tự nhiên. Nhưng thực tế hắn chỉ rút ra tri thức hòa vào Linh Khí Quyết.
Hàn Thuyên không ngạc nhiên, cũng không làm ra cái gì giận dữ vì Tôn Kỳ tu luyện khẩu quyết của Thảo. Nếu là thời điểm đó, có lẽ hắn sẽ vui mừng vì bắt thóp được Thảo, giận dữ vì Tôn Kỳ dám tu luyện thứ ngoại lai này. Nhưng hàng triệu năm đã trôi qua, Thảo cũng đã xanh cỏ, rất nhiều thứ hắn đã thông suốt.
Thế hệ sau không biết nhưng vào thời kỳ của Thảo, Hàn Thuyên đã từng rất ganh tỵ, khắp nơi âm thầm bắt chẹt, ngăn cản sự phổ biến của Tân ngữ. Nhưng với sự ra đời của vị tân thần thứ nhất, Thần tộc đã coi Tân ngữ là chính thống.
Thảo nghiễm nhiên trở thành thần sư, nhận được rất nhiều sự ủng hộ. Hàn ngữ chỉ có thể lui về hậu trường.
500 năm tuổi, Thảo qua đời, cơn căm ghét của Hàn Thuyên cũng từ từ nguội bớt, cho tới hiện tại, hắn đã thấu triệt rất nhiều chuyện.
Bởi vậy khi nghe tin này, hắn lại bình thản như không.
“Khẩu quyết này tinh tế, đơn giản, xây chắc nền tảng, nếu toàn Nhân tộc tu luyện, tương lai tất rực rỡ.” Hàn Thuyên nhận xét.
Tôn Kỳ tròn mắt, biểu hiện như rất kinh hãi.
“Thưa thầy vậy thì phải diệt ngay, học trò sẽ ngay lập tức bắt lại hậu nhân của Thảo giao cho Pháp Gia.”
Hàn Thuyên nhẹ lắc đầu:
“Không còn quan trọng nữa.”
“Thưa thầy chuyện này có thể liên quan đến Nhân tộc phản loạn.” Tôn Kỳ không hiểu nói.
“Nếu Nhân tộc có thể phản thì đã phản lâu rồi. Ta hiểu Thảo, hắn rất thông minh, suy nghĩ cũng rất nhiều. Hắn sẽ không phổ biến khẩu quyết này. Thêm nữa, hắn không có hậu nhân.”
Bình luận facebook