Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân Tổ - Chương 659: Mở đầu cuộc thi.
Cuộc thi xếp hạng diễn ra. Luật thi đấu không khác gì lần trước.
Tôn Kỳ dễ dàng vượt qua vòng sơ loại, tiến vào vòng thách đấu.
500 năm qua, từng lớp thiên tài sinh ra, không nhiều người còn nhớ tới Tôn Kỳ, cùng lắm là trở thành bài học cho người sau: Tôn Kỳ thiên phú không tệ nhưng vì ganh ghét, tự tôn quá cao, mới chịu một thất bại mà đã tìm đến nguyện lực, tự hủy tiền đồ.
Trái ngược với sự đi xuống của Tôn Kỳ, Nguyên Sa ngày càng tỏa sáng rực rỡ, hắn là con của gia chủ Thần Đạo Gia, nên nhiều người gọi là Thần Đạo Gia Chi Tử, đôi khi có người bỏ đi chữ gia, trở thành Thần Đạo Chi Tử, đây là cỡ nào danh hiệu!
Ngoài ra Nguyên Sa còn là đệ tử của Bắc Ngạo tướng quân, mặc dù Bắc Ngạo tướng quân chưa từng dạy dỗ, nhưng kế thừa di sản của một vị phong thần lão tướng quân, cũng là lợi ích không thể tưởng tượng nổi.
Ngày xưa Nhật Nguyệt Song Kiệt, Nguyên Sa càng ngày càng tỏa sáng, Dạ Tuyết thì ảm đạm phai mờ, gần đây Dạ Tuyết ít xuất hiện hơn, nghe nói là thường xuyên bế quan.
Vòng thi thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai nhanh chóng được tiến hành.
Tôn Kỳ nhìn vào tấm thẻ, hiện số 1245. Hắn mỉm cười, không biết nạn nhân đầu tiên của mình là ai.
Trên sân đấu, đối diện với Tôn Kỳ là một lão học viên, sở dĩ gọi là lão bởi vì vị này tóc đã điểm hoa râm, mặt còn già hơn cả mấy vị phong thần hắn gặp.
Tôn Kỳ chắp tay chào, sau đó mỉm cười nói:
“Lão tiên sinh lạc đường sao? nhà dưỡng lão thế nhưng đi bên kia.”
Hắn trong lời đầy vẻ mỉa mai, đây là trước công tâm sau công phạt .
Tên kia phì phò thở ra tức giận, hiển nhiên là bị chọc vào nỗi đau.
“Thẩm Văn, ngươi đừng quá đáng! nếu không phải do dịch đen kia, ta đâu đến nỗi này. Ngươi tu luyện nguyện lực, cũng chẳng tốt đẹp gì mà nói ta. Ta tương lai còn có thể khôi phục, còn ngươi chắc chắn tương lai vô minh.”
Tôn Kỳ nghe một liền đoán ra mười, đại khái là tên này xui xẻo bị dịch đen dính vào, không chết nhưng bị thôn phệ không ít bản nguyên sinh mệnh.
Xem ra giám khảo lựa chọn cặp đấu cùng là có ý đồ. Khổ gặp khốn!
“Nhìn lão tiên sinh run run sắp đổ, có cần ta cho mượn cây gậy.” Tôn Kỳ mặc kệ hắn nói gì, tiếp tục công tâm.
“Thẩm Văn, tên khốn kiếp!” tên này tức giận bốc khói. “Ta, Đông...”
“Được rồi! nhân vật phụ không cần giới thiệu, không ai nhớ ngươi đâu!” Tôn Kỳ lạnh nhạt, trong lúc nói thân hình đã phóng tới.
Tên này phản ứng vội lấy ra tấm thuẫn.
Răng rắc… Tôn Kỳ nắm đấm xuyên thủng tấm thuẫn, xoáy vào bụng, đánh hắn bay như tên bắn ra khỏi sân đấu, dính người vào trên vách tường.
Tôn Kỳ thổi nắm đấm, hỏi trọng tài:
“Thắng sao?”
Trọng tài nhìn hắn, ánh mắt chán ghét không trả lời, trên sách phếch dòng chữ: Thẩm Văn thắng!
Tôn Kỳ bước xuống sân đấu, một lúc sau bọn Ngọc Ly tới hỏi chuyện. Lần thi trước, bọn họ không là gì, nhưng lần này thực lực tương đối tốt, đều vượt qua vòng đầu.
Trần Kỷ còn lớn tiếng cá cược xem, nàng và hắn ai có thể tiến sâu hơn, xem ra nàng rất tự tin vào sự tiến bộ của mình.
Tôn Kỳ tất nhiên không thể từ chối, dù tiền cược chỉ có 50 điểm nhưng mà cũng là điểm, hắn sẽ không bỏ qua.
Ngược lại với Trần Kỷ thì đây là số điểm không nhỏ, nàng phải làm không ít nhiệm vụ mới có được. Nàng đây là muốn lợi dụng Tôn Kỳ, kiếm nhanh một khoản.
Trận thứ hai, Tôn Kỳ gặp lại người quen Công Tôn Tiên. Lại là cặp đấu sắp xếp dựa trên mối tương đồng, cả hai cùng tu luyện nguyện lực và cùng Liên Tinh cảnh.
Công Tôn Tiên gặp Tôn Kỳ mặt xám như tro.
Tôn Kỳ cười cười nhìn hắn, không nói lời nào, trong tay xuất hiện hai viên cầu nhỏ, đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay.
Công Tôn Tiên sắc mặt trầm trọng, suy nghĩ một thoáng, hắn vẫn là không vượt qua được ác mộng lần trước, giơ tay nói:
“Học trò nhận thua!”
Sau đó bước nhanh xuống đài. Vị trọng tài lắc đầu, bậc này tâm tính, chỉ sợ cả đời sẽ chết tại cảnh giới này, thua không đáng sợ, đáng sợ là không dám chiến, những người này lên chiến trường cũng chỉ làm gánh nặng.
Thần tộc tổ chức thi xếp hạng, đâu phải vì rảnh rỗi. Bọn họ muốn rèn luyện học viên. Đánh nhau càng kịch liệt càng tốt, gãy tay gãy chân, tàn phế… bọn họ đều có thể cứu về. Nhưng nếu không có tinh thần chiến đấu thì chẳng ai cứu được.
Hắn phếch nhẹ lên thư quyển: Thẩm Văn thắng.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng trở về chỗ.
Trần Kỷ ở dưới nhìn hắn hằm hằm, không phục tí nào, nàng thế nhưng phải vất vả đánh nhau với qua được trận hai, còn tên này cứ như vậy chiến thắng.
“Ngươi lại giở trò gì?” Trần Kỷ hỏi.
“Ta có làm gì đâu? là hắn tự chịu thua đấy thôi.” Tôn Kỳ nhún vai thản nhiên.
“Chưa đánh cái gì sao hắn có thể nhận thua?” Trần Kỷ tra hỏi.
“Ai biết được. Có thể do hắn cảm thấy có lỗi vì gián tiếp khiến ta bị phế.” Tôn Kỳ tìm đại một lý do.
Trần Kỷ nhíu mày: có thật không? nàng nhìn hắn chằm chằm, không cảm giác được hắn nói dối.
Buồn cười! hắn chính là chuyên gia nói dối, nàng có thể nhìn ra sao!
Được rồi! hắn lần trước đã đứng vị trí 1000, thắng qua mấy vòng này cũng là bình thường.
Trận đấu thứ ba bắt đầu.
Đối thủ của Tôn Kỳ thế nhưng là một người trẻ tuổi, trên trán có một nốt chu sa, hắn bước lên đài, phía dưới rất nhiều người hò reo ủng hộ. Xem ra danh tiếng rất lớn.
Nghe tiếng hô thì mọi người gọi hắn là Thượng Quan Du, có biệt danh là Tam Nhãn Thần Đồng, có lẽ vì nốt chu sa trên mi tâm. Sinh cách đây 100 năm, khá mới.
Thượng Quan Du sinh ra trên trán đã có nốt chu sa, có trưởng bối kiểm tra qua nói đây là thần nhãn chưa mở, sau này tu đạo mở ra thần nhãn, chắc chắn khó lường, tiền đồ vô lượng. Hắn chính là viên tân tinh sáng nhất cùng lứa, tính đến cả mấy lứa trước có lẽ chỉ có vài người như Nguyên Sa, Dạ Tuyết có thể sánh vai.
Hai bên đứng trên đài, chưa chào hỏi thì Thượng Quan Du lên tiếng:
“Ngươi là Thẩm Văn, xếp thứ 1000?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Tốt! ngươi là hạt giống đầu tiên ta loại.” Thượng Quan Du cười nói như không, không hề quan trọng đối thủ trước mặt là hạng 1000.
Những người đã lọt vào vòng xếp hạng lần trước đều được xếp là hạt giống lần này, tất nhiên có một vài người đã thành nhất dực không có tham gia. Thứ tự hạt giống sẽ được đẩy lên, theo lẽ Tôn Kỳ sẽ không xếp thứ 1000, nhưng do hắn biểu hiện quá tệ. Một số người như Nguyên Sa không vào vòng xếp hạng nhưng biểu hiện tốt trở thành hạt giống, thứ tự cao hơn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ trợn mắt, tên nhóc này lấy đâu ra tự tin như vậy.
Nhìn thái độ của Tôn Kỳ, Thượng Quan Du không lấy làm ngạc nhiên.
“Ngươi có thể không phục, nếu ngươi không tu nguyện lực, ta còn tôn trọng ngươi một chút, nhưng mà… thôi bỏ đi! Ta lười nói với ngươi. Ngươi muốn tự đi xuống hay bò đi xuống.”
Tôn Kỳ nhìn hắn, hai khóe môi từ từ cong lên, không những không giận mà nụ cười còn kéo cực đại.
“Nhóc con! gặp học huynh không chào! ăn nói vô lễ. Ngươi không được dạy sao?”
“Nhóc con?” Thượng Quan Du biết Tôn Kỳ đang công tâm, nhưng hoàn toàn không bận tâm, đây là thực lực mang đến tự tin cho hắn. Hắn cũng nở nụ cười:
“Thứ nhất muốn làm học huynh thì phải được xác định bằng thực lực, không phải bằng tuổi tác. Thực lực ngươi không được.
Thứ hai miệng lưỡi của ngươi vô dụng với ta. Không cần dùng mưu hèn kế bẩn này.
Thứ ba ngươi có biết ai là thầy của ta? mà dám nói ta không được dạy dỗ!”
“Thầy của ngươi!??” Tôn Kỳ ngửi thấy mùi con ông cháu cha.
Trên khán đài danh dự, một cỗ khí tức thăng thiên, một ánh mắt sắc bén nhìn Tôn Kỳ khiến hắn lạnh cả người.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, hắn nhận ra vị này, là một vị phong thần, còn là cái gì phong hiệu thì hắn không biết. Tất cả phong thần tham gia trận chiến với dịch đen hắn đều nhớ mặt, chỉ là không rõ tên tuổi.
“Là ta dạy hắn, ngươi có ý kiến gì sao?” vị này lão niên nam tử, lông mày bạch kim hình một thanh đao, ánh mắt cực kỳ uy nghiêm, cho người ta cảm giác áp bức.
Tôn Kỳ nở nụ cười khó khăn, chắp tay hướng vị này hành lễ:
“Học trò không dám!”
“Hừ! chỉ giỏi múa lưỡi, không lo tu luyện.”
“Vâng, vâng… học trò xin ghi nhớ.” Tôn Kỳ cúi sâu người, không dám phản kháng.
“Thầy ngươi là ai? ta cũng muốn biết là ai dạy ra thứ như ngươi.”
“Học trò mới là đệ tử ký danh, không dám mạo muội nói tên thầy, mong… ” Tôn Kỳ nói đến đây dừng một chút.
Vị phong thần này hiểu ý, nói:
“Ta gọi Thiên Sát Thần Đồng.”
“Vâng! mong Thiên Sát Thần Đồng đại nhân tha thứ, học trò sẽ báo lại thầy mình, để thầy đến nhà đại nhân nói chuyện.”
“Được!” Thiên Sát Thần Đồng gật đầu, không có truy cùng cái tên thầy của Tôn Kỳ, giữ một chút mặt mũi cho đối phương, hai bên kín đáo nói chuyện là được.
Trên khán đài mấy vị phong thần nãy giờ quan sát, không có xen vào, kết thúc câu chuyện, mấy vị phong thần mới mở miệng.
“Lão Đồng, ngươi cũng đừng dọa sợ đứa nhỏ.”
“Đúng vậy! nhìn từ góc độ khác thì đây là công tâm, cũng là một loại thủ đoạn, không thể nói là xấu.”
Thiên Sát Thần Đồng khoan tay, hừ một tiếng, dựa lưng ra sau ghế, hắn không cho rằng mình sai, còn đám kia thích nói sao thì nói.
Thấy thái độ của Thiên Sát Thần Đồng có người quen có người không quen. Dù sao thì Thiên Sát Thần Đồng đã lâu không xuất thế, trước đây hắn rất có danh tiếng, từng là gia chủ Đồng Gia, chuyên tụ tập những người tu luyện đồng thuật.
Đáng tiếc, số người có thiên phú đồng thuật quá ít, Đồng Gia phát triển không như mong đợi, Thiên Sát tự động giải tán.
Thiên Sát từ đó đến nay ít hiện thân, trường kỳ bế quan, chính sự kiện đạo thạch đánh thức hắn. Sau đó hắn gặp Thượng Quan Du, đây chính là trời sinh thần đồng, thiên phú trác tuyệt, hắn liền động lòng thu làm đệ tử.
Thái độ Thiên Sát không tốt, không ai muốn nói chuyện với hắn nữa. Quyển Phong Thần đổi chủ đề:
“Nghe nói trước kia tên Thẩm Văn này thiên phú rất tốt, mấy vị gia chủ còn tranh giành hắn.”
“Còn không phải là nhi tử của ngươi sao?” Đấu Chiến bực mình nói.
“Không thể nói như vậy. Thắng thua là chuyện bình thường, hắn không vượt qua được là do chính hắn thôi. Có thể trách ai!” Tà Dương Thần, phó gia chủ Thần Đạo Gia nói đỡ.
Đạo lý là vậy nhưng mà Đấu Chiến vẫn thấy khó chịu.
Chung Sơn Thần, một vị phó gia chủ Thần Đạo Gia khác cười nói:
“Nghe nói Nhã Văn huynh thế nhưng còn tặng bảo cầm cho hắn.”
“Là hắn thắng được, không phải ta tặng. Nguyên Sa lúc đó cũng từng thử qua nhưng không bằng.” Nhã Văn nhìn ra dụng ý đâm chọc của Chung Sơn Thần, hắn liền phản kích. So miệng lưỡi hắn chưa sợ ai bao giờ.
Thần Đạo Gia thành lập mang cho đám Tân Thần niềm tin bành trướng, bọn họ luôn tìm cơ hội lấy mới thay cũ.
Chung Sơn Thần bị nói mà khơi khựng người, nhất thời chưa biết thế nào đối đáp.
Ngay lúc này, Quyển Phong Thần nhanh chóng đổi chiêu:
“Hắn nói là đệ tử ký danh, thầy của hắn chắc không phải Nhã Văn huynh đi?”
Nghe câu này, mọi người tập trung ánh mắt vào Nhã Văn, khả năng này dường như rất lớn. Bọn họ có thể mường tượng ra sự việc: Tôn Kỳ sau khi có được Thanh Huyền Cầm, Nhã Văn xuất hiện đề nghị thu hắn, Tôn Kỳ tất nhiên vui vẻ chấp nhận. Nhưng do ước hẹn với mấy vị gia chủ khác, Nhã Văn không nhận chính thức mà chỉ nhận làm ký danh đệ tử, đợi khi Tôn Kỳ thành nhất dực sẽ chính thức công bố.
Đấu Chiến, tri kỷ của Nhã Văn cũng trợn mắt nhìn, mắng:
“Lão Văn, ngươi ăn mảnh.”
“Không có!” Nhã Văn ngay lập tức chối.
Mọi người nhìn Nhã Văn, trên mặt hiện rõ chữ: có ngu mới tin!
Nhã Văn cười khổ, hắn đúng là không biết giải thích làm sao, càng giải thích sẽ chỉ càng rối.
“Ngươi không biết dạy học trò.” Thiên Sát mở miệng nói một câu, sau đó lại nhắm mắt tĩnh thần. Hắn cũng nhận định Nhã Văn là thầy của Tôn Kỳ.
Nhã Văn đau khổ, bị oan mà chẳng thể nói gì.
Trên sân đấu, hai bên đã ra tay được mấy hiệp.
Thượng Quan Du không hổ là thiên tài, mặc dù thua Tôn Kỳ mấy trăm năm tuổi nhưng chiến lực cường hoành, võ kỹ đa dạng.
“Ta nghe nói ngươi đã Liên Tinh, mặc dù là dùng nguyện lực Liên Tinh nhưng chắc cũng có chút lực. Ngươi bây giờ không dùng, sẽ không còn cơ hội.”
“Không cần!” Tôn Kỳ lạnh nhạt. Hắn thế nhưng đã hòa tan tinh thần, lấy đâu ra liên tinh mà dùng.
“Vậy thì ngươi tiếp tục giấu bài đi!” Thượng Quan Du mỉm cười, sau lưng 20 viên tinh thần to tròn xuất hiện. Đây tất nhiên không phải toàn bộ thực lực của hắn. Đối với Tôn Kỳ, hắn nghĩ cũng không cần dùng nhiều như vậy. Nhưng hắn muốn nhìn thấy Tôn Kỳ tuyệt vọng!
Tôn Kỳ dễ dàng vượt qua vòng sơ loại, tiến vào vòng thách đấu.
500 năm qua, từng lớp thiên tài sinh ra, không nhiều người còn nhớ tới Tôn Kỳ, cùng lắm là trở thành bài học cho người sau: Tôn Kỳ thiên phú không tệ nhưng vì ganh ghét, tự tôn quá cao, mới chịu một thất bại mà đã tìm đến nguyện lực, tự hủy tiền đồ.
Trái ngược với sự đi xuống của Tôn Kỳ, Nguyên Sa ngày càng tỏa sáng rực rỡ, hắn là con của gia chủ Thần Đạo Gia, nên nhiều người gọi là Thần Đạo Gia Chi Tử, đôi khi có người bỏ đi chữ gia, trở thành Thần Đạo Chi Tử, đây là cỡ nào danh hiệu!
Ngoài ra Nguyên Sa còn là đệ tử của Bắc Ngạo tướng quân, mặc dù Bắc Ngạo tướng quân chưa từng dạy dỗ, nhưng kế thừa di sản của một vị phong thần lão tướng quân, cũng là lợi ích không thể tưởng tượng nổi.
Ngày xưa Nhật Nguyệt Song Kiệt, Nguyên Sa càng ngày càng tỏa sáng, Dạ Tuyết thì ảm đạm phai mờ, gần đây Dạ Tuyết ít xuất hiện hơn, nghe nói là thường xuyên bế quan.
Vòng thi thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai nhanh chóng được tiến hành.
Tôn Kỳ nhìn vào tấm thẻ, hiện số 1245. Hắn mỉm cười, không biết nạn nhân đầu tiên của mình là ai.
Trên sân đấu, đối diện với Tôn Kỳ là một lão học viên, sở dĩ gọi là lão bởi vì vị này tóc đã điểm hoa râm, mặt còn già hơn cả mấy vị phong thần hắn gặp.
Tôn Kỳ chắp tay chào, sau đó mỉm cười nói:
“Lão tiên sinh lạc đường sao? nhà dưỡng lão thế nhưng đi bên kia.”
Hắn trong lời đầy vẻ mỉa mai, đây là trước công tâm sau công phạt .
Tên kia phì phò thở ra tức giận, hiển nhiên là bị chọc vào nỗi đau.
“Thẩm Văn, ngươi đừng quá đáng! nếu không phải do dịch đen kia, ta đâu đến nỗi này. Ngươi tu luyện nguyện lực, cũng chẳng tốt đẹp gì mà nói ta. Ta tương lai còn có thể khôi phục, còn ngươi chắc chắn tương lai vô minh.”
Tôn Kỳ nghe một liền đoán ra mười, đại khái là tên này xui xẻo bị dịch đen dính vào, không chết nhưng bị thôn phệ không ít bản nguyên sinh mệnh.
Xem ra giám khảo lựa chọn cặp đấu cùng là có ý đồ. Khổ gặp khốn!
“Nhìn lão tiên sinh run run sắp đổ, có cần ta cho mượn cây gậy.” Tôn Kỳ mặc kệ hắn nói gì, tiếp tục công tâm.
“Thẩm Văn, tên khốn kiếp!” tên này tức giận bốc khói. “Ta, Đông...”
“Được rồi! nhân vật phụ không cần giới thiệu, không ai nhớ ngươi đâu!” Tôn Kỳ lạnh nhạt, trong lúc nói thân hình đã phóng tới.
Tên này phản ứng vội lấy ra tấm thuẫn.
Răng rắc… Tôn Kỳ nắm đấm xuyên thủng tấm thuẫn, xoáy vào bụng, đánh hắn bay như tên bắn ra khỏi sân đấu, dính người vào trên vách tường.
Tôn Kỳ thổi nắm đấm, hỏi trọng tài:
“Thắng sao?”
Trọng tài nhìn hắn, ánh mắt chán ghét không trả lời, trên sách phếch dòng chữ: Thẩm Văn thắng!
Tôn Kỳ bước xuống sân đấu, một lúc sau bọn Ngọc Ly tới hỏi chuyện. Lần thi trước, bọn họ không là gì, nhưng lần này thực lực tương đối tốt, đều vượt qua vòng đầu.
Trần Kỷ còn lớn tiếng cá cược xem, nàng và hắn ai có thể tiến sâu hơn, xem ra nàng rất tự tin vào sự tiến bộ của mình.
Tôn Kỳ tất nhiên không thể từ chối, dù tiền cược chỉ có 50 điểm nhưng mà cũng là điểm, hắn sẽ không bỏ qua.
Ngược lại với Trần Kỷ thì đây là số điểm không nhỏ, nàng phải làm không ít nhiệm vụ mới có được. Nàng đây là muốn lợi dụng Tôn Kỳ, kiếm nhanh một khoản.
Trận thứ hai, Tôn Kỳ gặp lại người quen Công Tôn Tiên. Lại là cặp đấu sắp xếp dựa trên mối tương đồng, cả hai cùng tu luyện nguyện lực và cùng Liên Tinh cảnh.
Công Tôn Tiên gặp Tôn Kỳ mặt xám như tro.
Tôn Kỳ cười cười nhìn hắn, không nói lời nào, trong tay xuất hiện hai viên cầu nhỏ, đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay.
Công Tôn Tiên sắc mặt trầm trọng, suy nghĩ một thoáng, hắn vẫn là không vượt qua được ác mộng lần trước, giơ tay nói:
“Học trò nhận thua!”
Sau đó bước nhanh xuống đài. Vị trọng tài lắc đầu, bậc này tâm tính, chỉ sợ cả đời sẽ chết tại cảnh giới này, thua không đáng sợ, đáng sợ là không dám chiến, những người này lên chiến trường cũng chỉ làm gánh nặng.
Thần tộc tổ chức thi xếp hạng, đâu phải vì rảnh rỗi. Bọn họ muốn rèn luyện học viên. Đánh nhau càng kịch liệt càng tốt, gãy tay gãy chân, tàn phế… bọn họ đều có thể cứu về. Nhưng nếu không có tinh thần chiến đấu thì chẳng ai cứu được.
Hắn phếch nhẹ lên thư quyển: Thẩm Văn thắng.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng trở về chỗ.
Trần Kỷ ở dưới nhìn hắn hằm hằm, không phục tí nào, nàng thế nhưng phải vất vả đánh nhau với qua được trận hai, còn tên này cứ như vậy chiến thắng.
“Ngươi lại giở trò gì?” Trần Kỷ hỏi.
“Ta có làm gì đâu? là hắn tự chịu thua đấy thôi.” Tôn Kỳ nhún vai thản nhiên.
“Chưa đánh cái gì sao hắn có thể nhận thua?” Trần Kỷ tra hỏi.
“Ai biết được. Có thể do hắn cảm thấy có lỗi vì gián tiếp khiến ta bị phế.” Tôn Kỳ tìm đại một lý do.
Trần Kỷ nhíu mày: có thật không? nàng nhìn hắn chằm chằm, không cảm giác được hắn nói dối.
Buồn cười! hắn chính là chuyên gia nói dối, nàng có thể nhìn ra sao!
Được rồi! hắn lần trước đã đứng vị trí 1000, thắng qua mấy vòng này cũng là bình thường.
Trận đấu thứ ba bắt đầu.
Đối thủ của Tôn Kỳ thế nhưng là một người trẻ tuổi, trên trán có một nốt chu sa, hắn bước lên đài, phía dưới rất nhiều người hò reo ủng hộ. Xem ra danh tiếng rất lớn.
Nghe tiếng hô thì mọi người gọi hắn là Thượng Quan Du, có biệt danh là Tam Nhãn Thần Đồng, có lẽ vì nốt chu sa trên mi tâm. Sinh cách đây 100 năm, khá mới.
Thượng Quan Du sinh ra trên trán đã có nốt chu sa, có trưởng bối kiểm tra qua nói đây là thần nhãn chưa mở, sau này tu đạo mở ra thần nhãn, chắc chắn khó lường, tiền đồ vô lượng. Hắn chính là viên tân tinh sáng nhất cùng lứa, tính đến cả mấy lứa trước có lẽ chỉ có vài người như Nguyên Sa, Dạ Tuyết có thể sánh vai.
Hai bên đứng trên đài, chưa chào hỏi thì Thượng Quan Du lên tiếng:
“Ngươi là Thẩm Văn, xếp thứ 1000?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Tốt! ngươi là hạt giống đầu tiên ta loại.” Thượng Quan Du cười nói như không, không hề quan trọng đối thủ trước mặt là hạng 1000.
Những người đã lọt vào vòng xếp hạng lần trước đều được xếp là hạt giống lần này, tất nhiên có một vài người đã thành nhất dực không có tham gia. Thứ tự hạt giống sẽ được đẩy lên, theo lẽ Tôn Kỳ sẽ không xếp thứ 1000, nhưng do hắn biểu hiện quá tệ. Một số người như Nguyên Sa không vào vòng xếp hạng nhưng biểu hiện tốt trở thành hạt giống, thứ tự cao hơn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ trợn mắt, tên nhóc này lấy đâu ra tự tin như vậy.
Nhìn thái độ của Tôn Kỳ, Thượng Quan Du không lấy làm ngạc nhiên.
“Ngươi có thể không phục, nếu ngươi không tu nguyện lực, ta còn tôn trọng ngươi một chút, nhưng mà… thôi bỏ đi! Ta lười nói với ngươi. Ngươi muốn tự đi xuống hay bò đi xuống.”
Tôn Kỳ nhìn hắn, hai khóe môi từ từ cong lên, không những không giận mà nụ cười còn kéo cực đại.
“Nhóc con! gặp học huynh không chào! ăn nói vô lễ. Ngươi không được dạy sao?”
“Nhóc con?” Thượng Quan Du biết Tôn Kỳ đang công tâm, nhưng hoàn toàn không bận tâm, đây là thực lực mang đến tự tin cho hắn. Hắn cũng nở nụ cười:
“Thứ nhất muốn làm học huynh thì phải được xác định bằng thực lực, không phải bằng tuổi tác. Thực lực ngươi không được.
Thứ hai miệng lưỡi của ngươi vô dụng với ta. Không cần dùng mưu hèn kế bẩn này.
Thứ ba ngươi có biết ai là thầy của ta? mà dám nói ta không được dạy dỗ!”
“Thầy của ngươi!??” Tôn Kỳ ngửi thấy mùi con ông cháu cha.
Trên khán đài danh dự, một cỗ khí tức thăng thiên, một ánh mắt sắc bén nhìn Tôn Kỳ khiến hắn lạnh cả người.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, hắn nhận ra vị này, là một vị phong thần, còn là cái gì phong hiệu thì hắn không biết. Tất cả phong thần tham gia trận chiến với dịch đen hắn đều nhớ mặt, chỉ là không rõ tên tuổi.
“Là ta dạy hắn, ngươi có ý kiến gì sao?” vị này lão niên nam tử, lông mày bạch kim hình một thanh đao, ánh mắt cực kỳ uy nghiêm, cho người ta cảm giác áp bức.
Tôn Kỳ nở nụ cười khó khăn, chắp tay hướng vị này hành lễ:
“Học trò không dám!”
“Hừ! chỉ giỏi múa lưỡi, không lo tu luyện.”
“Vâng, vâng… học trò xin ghi nhớ.” Tôn Kỳ cúi sâu người, không dám phản kháng.
“Thầy ngươi là ai? ta cũng muốn biết là ai dạy ra thứ như ngươi.”
“Học trò mới là đệ tử ký danh, không dám mạo muội nói tên thầy, mong… ” Tôn Kỳ nói đến đây dừng một chút.
Vị phong thần này hiểu ý, nói:
“Ta gọi Thiên Sát Thần Đồng.”
“Vâng! mong Thiên Sát Thần Đồng đại nhân tha thứ, học trò sẽ báo lại thầy mình, để thầy đến nhà đại nhân nói chuyện.”
“Được!” Thiên Sát Thần Đồng gật đầu, không có truy cùng cái tên thầy của Tôn Kỳ, giữ một chút mặt mũi cho đối phương, hai bên kín đáo nói chuyện là được.
Trên khán đài mấy vị phong thần nãy giờ quan sát, không có xen vào, kết thúc câu chuyện, mấy vị phong thần mới mở miệng.
“Lão Đồng, ngươi cũng đừng dọa sợ đứa nhỏ.”
“Đúng vậy! nhìn từ góc độ khác thì đây là công tâm, cũng là một loại thủ đoạn, không thể nói là xấu.”
Thiên Sát Thần Đồng khoan tay, hừ một tiếng, dựa lưng ra sau ghế, hắn không cho rằng mình sai, còn đám kia thích nói sao thì nói.
Thấy thái độ của Thiên Sát Thần Đồng có người quen có người không quen. Dù sao thì Thiên Sát Thần Đồng đã lâu không xuất thế, trước đây hắn rất có danh tiếng, từng là gia chủ Đồng Gia, chuyên tụ tập những người tu luyện đồng thuật.
Đáng tiếc, số người có thiên phú đồng thuật quá ít, Đồng Gia phát triển không như mong đợi, Thiên Sát tự động giải tán.
Thiên Sát từ đó đến nay ít hiện thân, trường kỳ bế quan, chính sự kiện đạo thạch đánh thức hắn. Sau đó hắn gặp Thượng Quan Du, đây chính là trời sinh thần đồng, thiên phú trác tuyệt, hắn liền động lòng thu làm đệ tử.
Thái độ Thiên Sát không tốt, không ai muốn nói chuyện với hắn nữa. Quyển Phong Thần đổi chủ đề:
“Nghe nói trước kia tên Thẩm Văn này thiên phú rất tốt, mấy vị gia chủ còn tranh giành hắn.”
“Còn không phải là nhi tử của ngươi sao?” Đấu Chiến bực mình nói.
“Không thể nói như vậy. Thắng thua là chuyện bình thường, hắn không vượt qua được là do chính hắn thôi. Có thể trách ai!” Tà Dương Thần, phó gia chủ Thần Đạo Gia nói đỡ.
Đạo lý là vậy nhưng mà Đấu Chiến vẫn thấy khó chịu.
Chung Sơn Thần, một vị phó gia chủ Thần Đạo Gia khác cười nói:
“Nghe nói Nhã Văn huynh thế nhưng còn tặng bảo cầm cho hắn.”
“Là hắn thắng được, không phải ta tặng. Nguyên Sa lúc đó cũng từng thử qua nhưng không bằng.” Nhã Văn nhìn ra dụng ý đâm chọc của Chung Sơn Thần, hắn liền phản kích. So miệng lưỡi hắn chưa sợ ai bao giờ.
Thần Đạo Gia thành lập mang cho đám Tân Thần niềm tin bành trướng, bọn họ luôn tìm cơ hội lấy mới thay cũ.
Chung Sơn Thần bị nói mà khơi khựng người, nhất thời chưa biết thế nào đối đáp.
Ngay lúc này, Quyển Phong Thần nhanh chóng đổi chiêu:
“Hắn nói là đệ tử ký danh, thầy của hắn chắc không phải Nhã Văn huynh đi?”
Nghe câu này, mọi người tập trung ánh mắt vào Nhã Văn, khả năng này dường như rất lớn. Bọn họ có thể mường tượng ra sự việc: Tôn Kỳ sau khi có được Thanh Huyền Cầm, Nhã Văn xuất hiện đề nghị thu hắn, Tôn Kỳ tất nhiên vui vẻ chấp nhận. Nhưng do ước hẹn với mấy vị gia chủ khác, Nhã Văn không nhận chính thức mà chỉ nhận làm ký danh đệ tử, đợi khi Tôn Kỳ thành nhất dực sẽ chính thức công bố.
Đấu Chiến, tri kỷ của Nhã Văn cũng trợn mắt nhìn, mắng:
“Lão Văn, ngươi ăn mảnh.”
“Không có!” Nhã Văn ngay lập tức chối.
Mọi người nhìn Nhã Văn, trên mặt hiện rõ chữ: có ngu mới tin!
Nhã Văn cười khổ, hắn đúng là không biết giải thích làm sao, càng giải thích sẽ chỉ càng rối.
“Ngươi không biết dạy học trò.” Thiên Sát mở miệng nói một câu, sau đó lại nhắm mắt tĩnh thần. Hắn cũng nhận định Nhã Văn là thầy của Tôn Kỳ.
Nhã Văn đau khổ, bị oan mà chẳng thể nói gì.
Trên sân đấu, hai bên đã ra tay được mấy hiệp.
Thượng Quan Du không hổ là thiên tài, mặc dù thua Tôn Kỳ mấy trăm năm tuổi nhưng chiến lực cường hoành, võ kỹ đa dạng.
“Ta nghe nói ngươi đã Liên Tinh, mặc dù là dùng nguyện lực Liên Tinh nhưng chắc cũng có chút lực. Ngươi bây giờ không dùng, sẽ không còn cơ hội.”
“Không cần!” Tôn Kỳ lạnh nhạt. Hắn thế nhưng đã hòa tan tinh thần, lấy đâu ra liên tinh mà dùng.
“Vậy thì ngươi tiếp tục giấu bài đi!” Thượng Quan Du mỉm cười, sau lưng 20 viên tinh thần to tròn xuất hiện. Đây tất nhiên không phải toàn bộ thực lực của hắn. Đối với Tôn Kỳ, hắn nghĩ cũng không cần dùng nhiều như vậy. Nhưng hắn muốn nhìn thấy Tôn Kỳ tuyệt vọng!
Bình luận facebook