Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân Tổ - Chương 686: Vu và Ngang.
Mấy vị phong thần ngạc nhiên, Hỏa Tổ? ai là Hỏa Tổ?
Vị Thiên Thần kia nếu như có biểu cảm, chắc cũng là nhíu mày, hắn cũng cảm nhận được một sợi khí tức hỏa nguyên, cái này có lẽ chỉ có thể đến từ Hỏa Tổ.
Tôn Kỳ toát mồ hôi, hỏi thầm:
“Không phải đang nói ngươi đấy chứ?”
“Không biết! ta chẳng nhớ hắn là ai?” Hỏa Hỏa đơn giản trả lời, nó đúng là chẳng nhớ ai với ai.
Tôn Kỳ lúc này đang mượn nhờ hỏa đạo để nghe trộm bọn họ nói chuyện, vì vậy bị bắt lấy một tia hỏa nguyên. Được nhắc nhở, Tôn Kỳ để Hỏa Hỏa thu liễm tối đa, nói:
“Bọn hắn nói chuyện, ngươi dịch lại cho ta, không cần lại phóng xuất đại đạo.”
“Tùy ngươi thôi.” Hỏa Hỏa nhún vai, không quan trọng.
Một lão binh bên cạnh thấy Tôn Kỳ sắc mặt cực không tốt thì hỏi:
“Ngươi bị sao vậy?”
“Không có gì! lần đầu thấy Thiên Thần, áp lực quá lớn.” Tôn Kỳ cố kéo nụ cười trả lời.
“Cẩn thận, Thiên Thần đều là mạnh như vậy.” vị lão binh nhắc.
“Bọn họ mạnh như vậy, ta không biết chúng ta đến đây hỗ trợ cái gì? hai chân ta còn đang run đây này.” Tôn Kỳ khổ sở nói.
Im lặng, không có ai đáp lời, bọn họ cũng đều là như vậy.
“Hỏa Tổ, thủ lĩnh thế nào rồi?” tên Thiên Thần Phản Bội lại lên tiếng hỏi. Nhưng vẫn không có ai đáp lại hắn.
Một lúc sau, không biết bằng cách nào suy đoán, tên Thiên Thần Phản Bội phá lên cười:
“Ngươi còn tồn tại tức là thủ lĩnh không sao? Ha, ha, ha… tốt lắm! xem ra người kêu gọi ta chính là thủ lĩnh.”
“Im miệng đi Ngang! Kẻ Phản Bội đã bị Trật Tự giết rồi! các ngươi chết tâm đi.” Thiên Thần hành tinh trắng mắng.
“Ha, ha… nếu thủ lĩnh đã chết, vậy thì Trật Tự cần gì tạo ra đám Thần tộc này, trừ phi hắn cũng có ý tạo phản.” Ngang lớn tiếng cười.
“Im miệng! Tổng Lãnh Thiên Thần Trật Tự tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội Đấng Sáng Tạo.”
“Vu, ngươi đừng nói chắc như vậy, phản bội thì đã sao? Đấng Sáng Tạo bất công, bọn ta sớm đã ngộ ra. Trật Tự bây giờ mới ngộ có trễ nhưng còn kịp. Ngươi và ta bây giờ có lẽ không cần đánh nhau, chúng ta có thể hợp tác cùng lật đổ Đấng Sáng Tạo.”
“Loài rắn độc các ngươi chết cũng không chịu hối cải.”
“Ha, ha… ngươi rồi cũng như ta thôi.”
Vu hừ lạnh không thèm nói với tên này, bọn hắn đã đánh nhau không biết bao lâu, cũng dính sát không biết bao lâu, nói nữa cũng chỉ bằng thừa. Vu hỏi bọn Trần Đằng:
“Trật Tự ở đâu? ta muốn gặp Trật Tự.”
“Ngài Tổng Lãnh đang ở Đại Thế Giới, phái bọn ta đến đây cứu viện ngài.” Trần Đằng trả lời. — QUẢNG CÁO —
“Cứu viện? quá muộn rồi! ta và hắn đã dính với nhau, chỉ có thể cùng hủy diệt.” Vu lắc đầu.
“Không thể làm gì sao? bọn ta có thể kéo ngài về Đại Thế Giới, ngài Tổng Lãnh hẳn là có cách.” Nhụy Kiều nói.
“Vô ích thôi! ta tự biết tình hình mình lúc này.”
“Bọn ta có thể làm gì được cho ngài?”
“Các ngươi tiến vào tâm của ta, lấy đi trái tim đưa về cho Trật Tự, hắn sẽ biết phải làm gì?”
“Ha, ha… Vu, ngươi hạ quyết tâm cùng chết với ta sao?” đúng lúc này, Ngang cắt ngang nói. “Ta với ngươi thế nhưng chưa chắc là kẻ thù.”
“Ngươi im miệng đi! ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào của ngươi.” Vu quát.
“Không nghe thì thôi!” Ngang không để ý, sau đó hắn nói lớn: “Hỏa Tổ, trở về nhắn với thủ lãnh, chúng ta không chết, chúng ta đang trở về, chúng ta sẽ lại theo chân thủ lĩnh đánh một trận cuối cùng.”
Vu không thèm để ý tên Ngang này nữa, nói:
“Các ngươi nhanh tiến vào.”
“Đâu có dễ dàng như vậy.” Ngang cười lên tiếng, từ thân thể hắn xuất hiện các loại sinh vật hung ác, dáng đứng như con người, tay dài, trên đầu mọc sừng, răng nanh sắc nhọn...
“Ngươi là một tên điên, ngươi đã tạo ra thứ gì thế này.” Vu cảm nhận được tinh thần hỗn loạn chỉ có ham muốn giết chóc của bầy thù thì mắng. Đấng Sáng Thế tạo ra mọi vật mọi loài đều tốt đẹp nhưng Ngang đang tạo ra những thứ ô uế khiến hắn tức giận.
“Đều sắp chết rồi, ngươi quan tâm nhiều làm gì?” Ngang cười lớn.
“Thiên Thần yên tâm! đám sinh vật này bọn ta có thể xử lý được. Nhưng mà lực lượng Thiên Thần...” Trần Đằng lúc này lên tiếng.
Nên nhớ Thiên Thần là đạo thể, chỉ cần một chút sức mạnh tản ra cũng đủ giết chín phần lính Thần tộc, đạo ngữ chính là ví dụ tốt nhất. Vu có thể khống chế bản thân nhưng Ngang thì không ai dám nói chắc.
“Các ngươi yên tâm. Ta sẽ ngăn cản hắn. Các ngươi phải nhanh lên.” Vu hối thúc.
Ba vị tướng quân Trần Đằng, Man Vương, Nhụy Kiều quay lại nói với quân sĩ:
“Nhiệm vụ của chúng ta là đi vào lõi hành tinh trắng, lấy đi tâm.”
Bọn họ chỉ nói đơn giản, không cần giải thích.
Vậy là ba nhánh quân từ ba hướng đổ bộ lên Bạch Tinh.
Hành tinh này kích thước tương đương với Thần giới, Thần tộc đại quân chỉ như đám bụi. Vậy mới thấy được Thiên Thần là cỡ nào to lớn.
Đặt chân lên hành tinh, đám binh lính nhìn mà quá lóa mắt, khắp nơi đều là đạo thạch, nếu như có thể đào về một khối vậy thì có thể chống đỡ bọn họ tu luyện một thời gian dài.
Mấy vị chỉ huy biết đám binh lính đang nghĩ gì, liền nhắc nhở:
“Đây là thân thể một vị Thiên Thần còn sống, các ngươi có suy nghĩ đen tối, ngài ấy tức giận, tản ra một tia lực lượng giết chết các ngươi, vậy thì cũng đừng trách.”
Đám binh lính nghe vậy sợ hãi, vội thu lại suy nghĩ.
“Tất cả các ngươi tập trung vào nhiệm vụ, ai có thể lấy được tâm trước tiên sẽ lập đại công, vạn điểm công huân.” tên chỉ huy tiếp tục làm công tác tư tưởng. — QUẢNG CÁO —
Nghe thấy điểm thưởng, đám binh lính sục sôi nhiệt huyết.
Tên chỉ huy hài lòng tiếp tục:
“Các ngươi tản ra tìm khe nứt, cẩn thận Sinh Vật Địa Ngục.”
“Tướng quân, sao chúng ta không trực tiếp đào xuống?” một tên lính hỏi.
“Đây là đạo thạch, đào hết đời các ngươi cũng không được mấy mét.” tên chỉ huy mắng.
“Tướng quân, vậy nói vị Thiên Thần này mở ra một khe nứt cho chúng ta đi vào hoặc đưa tâm ra ngoài, như vậy có phải đơn giản hơn không?” một tên khác thắc mắc.
“Thế sao ngươi không tự mổ tim cho ta xem? tùy ý mở khe nứt có thể khiến năng lượng Thiên Thần thoát ra không kiểm soát, Thiên Thần lúc này đang treo một hơi tàn, không thể lại mạo hiểm. Vả lại Thiên Thần đang dùng tất cả sức mạnh để áp chế kẻ địch, không thể lại giúp chúng ta.” chỉ huy giải thích.
Đến đây mọi người không còn gì thắc mắc, bắt đầu theo lệnh làm việc.
Lý Bôn tướng quân dẫn quân chạy về phía đông tìm kiếm.
Đang chạy, Lý Bôn hai ngón tay chỉ về bên trái, lập tức có một đội tách ra đi về hướng bên trái. Tiếp theo Lý Bôn lần lượt phân tán quân đi các hướng kiểm tra.
Lúc này, Ngang đang thiêu đốt sinh mệnh để tạo ra những Sinh Vật Địa Ngục, bọn chúng tràn qua người Vu tấn công Thần tộc. Chỉ cần giết hết đám Thần tộc trước khi hắn tan rã thì hắn thắng. Ngược lại để đám Thần tộc lấy đi tâm, hắn thua.
Đây là đánh cược, hai bên đều đang liều mạng đánh cược.
Tôn Kỳ lúc này đang dẫn đội tra xét một hẻm núi. Ở đây bọn hắn không thể mở ra thần ý, thậm chí thần lực cũng bị áp chế, cảm giác lúc nào cũng có một tảng đá lớn trên người, đây là tự nhiên áp chế, Vu hoàn toàn không phóng thích bất kỳ cái gì lực lượng, ngược lại Vu đã thu liễm tối đa.
Còn nhớ viên đạo thạch tại Thần giới, lực áp chế còn mạnh hơn, không phải phong thần không lên được. Tình huống này đã là rất khá.
Bọn họ tìm kiếm bị hạn chế rất nhiều, chỉ có thể dùng mắt từng chỗ kiểm tra.
“Đội trưởng, ở đây có một cái hố.” một tên kêu lên.
Tôn Kỳ ngay lập tức tới, nhìn cái hố đen có vẻ rất sâu, hắn lấy từ trong túi ra một viên khoáng thạch, thả vào trong hố, bắt đầu đếm.
Một, hai… tinh! chưa kịp đếm đến thứ ba thì đã nghe thấy tiếng va chạm. Tôn Kỳ lắc đầu:
“Không được.”
“Lần sau nếu thấy hố, ngươi có thể tự kiểm tra theo cách vừa rồi, nếu như quá 100 giây mà không nghe thấy tiếng thì gọi ta.” Tôn Kỳ nhắc.
Tên này gật đầu, sau đó tiếp tục tản ra tìm kiếm.
Thời gian từng ngày trôi qua, tại trên Bạch Tinh không có đêm ngày luân phiên, hành tinh vẫn cứ trôi trong không gian vô tận.
Đám Sinh Vật Địa Ngục với số lượng vô tận đã bẻ gãy được tuyến phòng thủ do Thú Vương quân lập ra, xác chết la liệt, máu tươi nhuộm đỏ một tuyến dài, giống như một dải băng đỏ cột quanh quả cầu.
Sinh Vật Địa Ngục lao lên tiến vào phòng tuyến thứ hai do Cửu Chân quân trấn giữ. Cửu Chân quân số lượng khá ít so với Thú Vương quân, nhưng nhờ Thú Vương quân câu giờ, bọn họ đủ thời gian bày ra pháp trận, vẽ minh văn.
Sinh Vật Địa Ngục vừa tiến vào lập tức bị đầy trời thần kiếm phong sát, bọn chúng ngã gục như rơm rạ. Nhưng một đợt ngã xuống một đợt khác lại tiến lên, bọn chúng là bầy đàn vô tận. — QUẢNG CÁO —
Gào! một con Sinh Vật Địa Ngục đột nhiên toàn thân rung lắc, ngửa mặt gầm rú, từ miệng khạc ra một quả hỏa cầu.
Oanh! hỏa cầu chạm vào kiếm trận trên không, hỏa cầu nát tan, kiếm trận rung lắc. Kiếm trận chưa phá nhưng đã cho bọn Sinh Vật Địa Ngục một gợi ý. Bọn chúng bắt đầu tiến hóa, tự động thay đổi.
Một phút sau có hàng trăm hàng ngàn cầu lửa tấn công kiếm trận, cuối cùng kiếm trận không chịu được, răng rắc vỡ tan.
Bầy thú lại lao lên, đột nhiên dưới đất sáng lên các vòng pháp trận, bầy thú bị cơn gió lốc cuốn lên trời rồi rớt ầm ầm xuống đất. Có con tan xương nát thịt, con con may mắn còn đứng dậy được.
Bọn chúng há miệng phun cầu lửa phá pháp trận, nhưng cầu lửa vừa tới gần liền bị gió lốc cuốn lên trời, tắt ngúm.
Bầy thú gào thét, cách này không được.
Lúc này có con cúi đầu ăn xác đồng loại, các khớp xương sai vị, xương sống biến đổi, đột nhiên… phốc! một đôi cánh thịt mọc ra.
Con thú đập cánh bay lên, sau những phút đầu chệch choạng, nó cũng dần quen với việc bay.
Con thú bay qua phong trận, gió lốc cuốn lên khiến nó loạng choạng, nhưng vẫn thành công bay qua.
Sinh Vật Địa Ngục thấy vậy liền ăn xác đồng loại lấy năng lượng biến hóa.
Đen kịt bầu trời, bầy thú bay qua phong trận.
Nhụy Kiều tướng quân mặt lạnh như băng, bọn họ đã biết đến khả năng tiến hóa không ngừng của bầy Sinh Vật Địa Ngục, nhưng tốc độ tiến hóa này cũng quá nhanh đi, hy vọng là câu đủ thời gian cho đám Trần Đằng làm việc.
Nhụy Kiều phất tay, tường băng dựng lên, thời gian không đủ, bọn họ chỉ có thể tạo ra ba lớp phòng thủ, đây là lớp cuối cùng.
Lúc này Man Vương đến đứng bên cạnh Nhụy Kiều nhìn chiến địa. Nhụy Kiều hỏi:
“Thiệt hại thế nào?”
“Thảm trọng! Yêu thú chết bảy phần, Thần tộc chết quá nửa.” Man Vương trả lời.
“Thạch ấn thu lại được bao nhiêu?” Nhụy Kiều lại hỏi.
“Hai phần ba, phần còn lại đang tìm cách thu lại nhưng bầy thú đông như thác đổ, chỉ sợ nhiều thạch ấn sẽ bị đạp nát.” Man Vương nói.
“Hy vọng đi!”
“Cần giúp đỡ không?”
“Không cần! khởi động chiến thuật đắp đập ngăn nước đi.”
“Được.” Man Vương gật đầu, bỏ đi làm việc.
Chiến thuật đắp đập ngăn nước bắt chước việc thả những hòn đá lớn xuống suối để tách dòng chảy. Thần tộc sẽ xây dựng những trụ phòng thủ cực kỳ chắc chắn nhằm chia cắt bầy thú, tiêu diệt từng bộ phận.
Chiến thuật này khá hữu dụng khi đối phó với bầy thú vô tận, nhưng có một khuyết điểm đó là nếu như trụ phòng thủ bị đánh sụp vậy thì chết chắc, sẽ không có cứu viện.
Vị Thiên Thần kia nếu như có biểu cảm, chắc cũng là nhíu mày, hắn cũng cảm nhận được một sợi khí tức hỏa nguyên, cái này có lẽ chỉ có thể đến từ Hỏa Tổ.
Tôn Kỳ toát mồ hôi, hỏi thầm:
“Không phải đang nói ngươi đấy chứ?”
“Không biết! ta chẳng nhớ hắn là ai?” Hỏa Hỏa đơn giản trả lời, nó đúng là chẳng nhớ ai với ai.
Tôn Kỳ lúc này đang mượn nhờ hỏa đạo để nghe trộm bọn họ nói chuyện, vì vậy bị bắt lấy một tia hỏa nguyên. Được nhắc nhở, Tôn Kỳ để Hỏa Hỏa thu liễm tối đa, nói:
“Bọn hắn nói chuyện, ngươi dịch lại cho ta, không cần lại phóng xuất đại đạo.”
“Tùy ngươi thôi.” Hỏa Hỏa nhún vai, không quan trọng.
Một lão binh bên cạnh thấy Tôn Kỳ sắc mặt cực không tốt thì hỏi:
“Ngươi bị sao vậy?”
“Không có gì! lần đầu thấy Thiên Thần, áp lực quá lớn.” Tôn Kỳ cố kéo nụ cười trả lời.
“Cẩn thận, Thiên Thần đều là mạnh như vậy.” vị lão binh nhắc.
“Bọn họ mạnh như vậy, ta không biết chúng ta đến đây hỗ trợ cái gì? hai chân ta còn đang run đây này.” Tôn Kỳ khổ sở nói.
Im lặng, không có ai đáp lời, bọn họ cũng đều là như vậy.
“Hỏa Tổ, thủ lĩnh thế nào rồi?” tên Thiên Thần Phản Bội lại lên tiếng hỏi. Nhưng vẫn không có ai đáp lại hắn.
Một lúc sau, không biết bằng cách nào suy đoán, tên Thiên Thần Phản Bội phá lên cười:
“Ngươi còn tồn tại tức là thủ lĩnh không sao? Ha, ha, ha… tốt lắm! xem ra người kêu gọi ta chính là thủ lĩnh.”
“Im miệng đi Ngang! Kẻ Phản Bội đã bị Trật Tự giết rồi! các ngươi chết tâm đi.” Thiên Thần hành tinh trắng mắng.
“Ha, ha… nếu thủ lĩnh đã chết, vậy thì Trật Tự cần gì tạo ra đám Thần tộc này, trừ phi hắn cũng có ý tạo phản.” Ngang lớn tiếng cười.
“Im miệng! Tổng Lãnh Thiên Thần Trật Tự tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội Đấng Sáng Tạo.”
“Vu, ngươi đừng nói chắc như vậy, phản bội thì đã sao? Đấng Sáng Tạo bất công, bọn ta sớm đã ngộ ra. Trật Tự bây giờ mới ngộ có trễ nhưng còn kịp. Ngươi và ta bây giờ có lẽ không cần đánh nhau, chúng ta có thể hợp tác cùng lật đổ Đấng Sáng Tạo.”
“Loài rắn độc các ngươi chết cũng không chịu hối cải.”
“Ha, ha… ngươi rồi cũng như ta thôi.”
Vu hừ lạnh không thèm nói với tên này, bọn hắn đã đánh nhau không biết bao lâu, cũng dính sát không biết bao lâu, nói nữa cũng chỉ bằng thừa. Vu hỏi bọn Trần Đằng:
“Trật Tự ở đâu? ta muốn gặp Trật Tự.”
“Ngài Tổng Lãnh đang ở Đại Thế Giới, phái bọn ta đến đây cứu viện ngài.” Trần Đằng trả lời. — QUẢNG CÁO —
“Cứu viện? quá muộn rồi! ta và hắn đã dính với nhau, chỉ có thể cùng hủy diệt.” Vu lắc đầu.
“Không thể làm gì sao? bọn ta có thể kéo ngài về Đại Thế Giới, ngài Tổng Lãnh hẳn là có cách.” Nhụy Kiều nói.
“Vô ích thôi! ta tự biết tình hình mình lúc này.”
“Bọn ta có thể làm gì được cho ngài?”
“Các ngươi tiến vào tâm của ta, lấy đi trái tim đưa về cho Trật Tự, hắn sẽ biết phải làm gì?”
“Ha, ha… Vu, ngươi hạ quyết tâm cùng chết với ta sao?” đúng lúc này, Ngang cắt ngang nói. “Ta với ngươi thế nhưng chưa chắc là kẻ thù.”
“Ngươi im miệng đi! ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào của ngươi.” Vu quát.
“Không nghe thì thôi!” Ngang không để ý, sau đó hắn nói lớn: “Hỏa Tổ, trở về nhắn với thủ lãnh, chúng ta không chết, chúng ta đang trở về, chúng ta sẽ lại theo chân thủ lĩnh đánh một trận cuối cùng.”
Vu không thèm để ý tên Ngang này nữa, nói:
“Các ngươi nhanh tiến vào.”
“Đâu có dễ dàng như vậy.” Ngang cười lên tiếng, từ thân thể hắn xuất hiện các loại sinh vật hung ác, dáng đứng như con người, tay dài, trên đầu mọc sừng, răng nanh sắc nhọn...
“Ngươi là một tên điên, ngươi đã tạo ra thứ gì thế này.” Vu cảm nhận được tinh thần hỗn loạn chỉ có ham muốn giết chóc của bầy thù thì mắng. Đấng Sáng Thế tạo ra mọi vật mọi loài đều tốt đẹp nhưng Ngang đang tạo ra những thứ ô uế khiến hắn tức giận.
“Đều sắp chết rồi, ngươi quan tâm nhiều làm gì?” Ngang cười lớn.
“Thiên Thần yên tâm! đám sinh vật này bọn ta có thể xử lý được. Nhưng mà lực lượng Thiên Thần...” Trần Đằng lúc này lên tiếng.
Nên nhớ Thiên Thần là đạo thể, chỉ cần một chút sức mạnh tản ra cũng đủ giết chín phần lính Thần tộc, đạo ngữ chính là ví dụ tốt nhất. Vu có thể khống chế bản thân nhưng Ngang thì không ai dám nói chắc.
“Các ngươi yên tâm. Ta sẽ ngăn cản hắn. Các ngươi phải nhanh lên.” Vu hối thúc.
Ba vị tướng quân Trần Đằng, Man Vương, Nhụy Kiều quay lại nói với quân sĩ:
“Nhiệm vụ của chúng ta là đi vào lõi hành tinh trắng, lấy đi tâm.”
Bọn họ chỉ nói đơn giản, không cần giải thích.
Vậy là ba nhánh quân từ ba hướng đổ bộ lên Bạch Tinh.
Hành tinh này kích thước tương đương với Thần giới, Thần tộc đại quân chỉ như đám bụi. Vậy mới thấy được Thiên Thần là cỡ nào to lớn.
Đặt chân lên hành tinh, đám binh lính nhìn mà quá lóa mắt, khắp nơi đều là đạo thạch, nếu như có thể đào về một khối vậy thì có thể chống đỡ bọn họ tu luyện một thời gian dài.
Mấy vị chỉ huy biết đám binh lính đang nghĩ gì, liền nhắc nhở:
“Đây là thân thể một vị Thiên Thần còn sống, các ngươi có suy nghĩ đen tối, ngài ấy tức giận, tản ra một tia lực lượng giết chết các ngươi, vậy thì cũng đừng trách.”
Đám binh lính nghe vậy sợ hãi, vội thu lại suy nghĩ.
“Tất cả các ngươi tập trung vào nhiệm vụ, ai có thể lấy được tâm trước tiên sẽ lập đại công, vạn điểm công huân.” tên chỉ huy tiếp tục làm công tác tư tưởng. — QUẢNG CÁO —
Nghe thấy điểm thưởng, đám binh lính sục sôi nhiệt huyết.
Tên chỉ huy hài lòng tiếp tục:
“Các ngươi tản ra tìm khe nứt, cẩn thận Sinh Vật Địa Ngục.”
“Tướng quân, sao chúng ta không trực tiếp đào xuống?” một tên lính hỏi.
“Đây là đạo thạch, đào hết đời các ngươi cũng không được mấy mét.” tên chỉ huy mắng.
“Tướng quân, vậy nói vị Thiên Thần này mở ra một khe nứt cho chúng ta đi vào hoặc đưa tâm ra ngoài, như vậy có phải đơn giản hơn không?” một tên khác thắc mắc.
“Thế sao ngươi không tự mổ tim cho ta xem? tùy ý mở khe nứt có thể khiến năng lượng Thiên Thần thoát ra không kiểm soát, Thiên Thần lúc này đang treo một hơi tàn, không thể lại mạo hiểm. Vả lại Thiên Thần đang dùng tất cả sức mạnh để áp chế kẻ địch, không thể lại giúp chúng ta.” chỉ huy giải thích.
Đến đây mọi người không còn gì thắc mắc, bắt đầu theo lệnh làm việc.
Lý Bôn tướng quân dẫn quân chạy về phía đông tìm kiếm.
Đang chạy, Lý Bôn hai ngón tay chỉ về bên trái, lập tức có một đội tách ra đi về hướng bên trái. Tiếp theo Lý Bôn lần lượt phân tán quân đi các hướng kiểm tra.
Lúc này, Ngang đang thiêu đốt sinh mệnh để tạo ra những Sinh Vật Địa Ngục, bọn chúng tràn qua người Vu tấn công Thần tộc. Chỉ cần giết hết đám Thần tộc trước khi hắn tan rã thì hắn thắng. Ngược lại để đám Thần tộc lấy đi tâm, hắn thua.
Đây là đánh cược, hai bên đều đang liều mạng đánh cược.
Tôn Kỳ lúc này đang dẫn đội tra xét một hẻm núi. Ở đây bọn hắn không thể mở ra thần ý, thậm chí thần lực cũng bị áp chế, cảm giác lúc nào cũng có một tảng đá lớn trên người, đây là tự nhiên áp chế, Vu hoàn toàn không phóng thích bất kỳ cái gì lực lượng, ngược lại Vu đã thu liễm tối đa.
Còn nhớ viên đạo thạch tại Thần giới, lực áp chế còn mạnh hơn, không phải phong thần không lên được. Tình huống này đã là rất khá.
Bọn họ tìm kiếm bị hạn chế rất nhiều, chỉ có thể dùng mắt từng chỗ kiểm tra.
“Đội trưởng, ở đây có một cái hố.” một tên kêu lên.
Tôn Kỳ ngay lập tức tới, nhìn cái hố đen có vẻ rất sâu, hắn lấy từ trong túi ra một viên khoáng thạch, thả vào trong hố, bắt đầu đếm.
Một, hai… tinh! chưa kịp đếm đến thứ ba thì đã nghe thấy tiếng va chạm. Tôn Kỳ lắc đầu:
“Không được.”
“Lần sau nếu thấy hố, ngươi có thể tự kiểm tra theo cách vừa rồi, nếu như quá 100 giây mà không nghe thấy tiếng thì gọi ta.” Tôn Kỳ nhắc.
Tên này gật đầu, sau đó tiếp tục tản ra tìm kiếm.
Thời gian từng ngày trôi qua, tại trên Bạch Tinh không có đêm ngày luân phiên, hành tinh vẫn cứ trôi trong không gian vô tận.
Đám Sinh Vật Địa Ngục với số lượng vô tận đã bẻ gãy được tuyến phòng thủ do Thú Vương quân lập ra, xác chết la liệt, máu tươi nhuộm đỏ một tuyến dài, giống như một dải băng đỏ cột quanh quả cầu.
Sinh Vật Địa Ngục lao lên tiến vào phòng tuyến thứ hai do Cửu Chân quân trấn giữ. Cửu Chân quân số lượng khá ít so với Thú Vương quân, nhưng nhờ Thú Vương quân câu giờ, bọn họ đủ thời gian bày ra pháp trận, vẽ minh văn.
Sinh Vật Địa Ngục vừa tiến vào lập tức bị đầy trời thần kiếm phong sát, bọn chúng ngã gục như rơm rạ. Nhưng một đợt ngã xuống một đợt khác lại tiến lên, bọn chúng là bầy đàn vô tận. — QUẢNG CÁO —
Gào! một con Sinh Vật Địa Ngục đột nhiên toàn thân rung lắc, ngửa mặt gầm rú, từ miệng khạc ra một quả hỏa cầu.
Oanh! hỏa cầu chạm vào kiếm trận trên không, hỏa cầu nát tan, kiếm trận rung lắc. Kiếm trận chưa phá nhưng đã cho bọn Sinh Vật Địa Ngục một gợi ý. Bọn chúng bắt đầu tiến hóa, tự động thay đổi.
Một phút sau có hàng trăm hàng ngàn cầu lửa tấn công kiếm trận, cuối cùng kiếm trận không chịu được, răng rắc vỡ tan.
Bầy thú lại lao lên, đột nhiên dưới đất sáng lên các vòng pháp trận, bầy thú bị cơn gió lốc cuốn lên trời rồi rớt ầm ầm xuống đất. Có con tan xương nát thịt, con con may mắn còn đứng dậy được.
Bọn chúng há miệng phun cầu lửa phá pháp trận, nhưng cầu lửa vừa tới gần liền bị gió lốc cuốn lên trời, tắt ngúm.
Bầy thú gào thét, cách này không được.
Lúc này có con cúi đầu ăn xác đồng loại, các khớp xương sai vị, xương sống biến đổi, đột nhiên… phốc! một đôi cánh thịt mọc ra.
Con thú đập cánh bay lên, sau những phút đầu chệch choạng, nó cũng dần quen với việc bay.
Con thú bay qua phong trận, gió lốc cuốn lên khiến nó loạng choạng, nhưng vẫn thành công bay qua.
Sinh Vật Địa Ngục thấy vậy liền ăn xác đồng loại lấy năng lượng biến hóa.
Đen kịt bầu trời, bầy thú bay qua phong trận.
Nhụy Kiều tướng quân mặt lạnh như băng, bọn họ đã biết đến khả năng tiến hóa không ngừng của bầy Sinh Vật Địa Ngục, nhưng tốc độ tiến hóa này cũng quá nhanh đi, hy vọng là câu đủ thời gian cho đám Trần Đằng làm việc.
Nhụy Kiều phất tay, tường băng dựng lên, thời gian không đủ, bọn họ chỉ có thể tạo ra ba lớp phòng thủ, đây là lớp cuối cùng.
Lúc này Man Vương đến đứng bên cạnh Nhụy Kiều nhìn chiến địa. Nhụy Kiều hỏi:
“Thiệt hại thế nào?”
“Thảm trọng! Yêu thú chết bảy phần, Thần tộc chết quá nửa.” Man Vương trả lời.
“Thạch ấn thu lại được bao nhiêu?” Nhụy Kiều lại hỏi.
“Hai phần ba, phần còn lại đang tìm cách thu lại nhưng bầy thú đông như thác đổ, chỉ sợ nhiều thạch ấn sẽ bị đạp nát.” Man Vương nói.
“Hy vọng đi!”
“Cần giúp đỡ không?”
“Không cần! khởi động chiến thuật đắp đập ngăn nước đi.”
“Được.” Man Vương gật đầu, bỏ đi làm việc.
Chiến thuật đắp đập ngăn nước bắt chước việc thả những hòn đá lớn xuống suối để tách dòng chảy. Thần tộc sẽ xây dựng những trụ phòng thủ cực kỳ chắc chắn nhằm chia cắt bầy thú, tiêu diệt từng bộ phận.
Chiến thuật này khá hữu dụng khi đối phó với bầy thú vô tận, nhưng có một khuyết điểm đó là nếu như trụ phòng thủ bị đánh sụp vậy thì chết chắc, sẽ không có cứu viện.
Bình luận facebook