• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhân Tổ (4 Viewers)

  • Nhân Tổ - Chương 760: Lại thêm cảm ngộ

Hoa Cương Đạo Tràng.



Lần này là một cái đạo tràng thạch thuộc tính, cái này đạo tràng ôn hòa hơn Tử Lôi Đạo Tràng, ai tới cũng không gạt bỏ, tùy ý mọi người cảm ngộ.



Tôn Kỳ cũng tiến tới.



Hắn xuất hiện khiến mọi người nghi ngờ, Tôn Kỳ đây là cái gì tu đạo, đạo nào hắn cũng tinh thông sao?



Bình thường tu nhất đạo đã khổ công cả đời, thiên tài một chút thì nhị đạo, tam đạo, tuyệt thế thiên tài cũng năm đạo là cùng.



Tôn Kỳ đây là cái gì? hắn cho mọi người cảm giác hắn cái gì cũng tinh thông.



Hắn tinh lực nhiều như vậy?



Không có ai dạy hắn tiền kỳ tham lam, hậu kỳ gian nan sao?



Tốt a, thầy của hắn là Hàn Thuyên mà Hàn Thuyên cũng là bách nghệ bách tinh, nghĩ đến đây không ai còn dám có ý kiến.



Mọi người lại không biết được rằng Hàn Thuyên chưa dạy qua hắn bất kỳ cái gì tu luyện, một chút cơ sở cũng không.



Bước vào đạo tràng, Tôn Kỳ ngồi xuống cảm ngộ.



Ba ngày sau, Tôn Kỳ chợt mở mắt, một cỗ đạo vận từ hắn tràn lan khiến những người ngồi gần tâm thần kịch trấn.



Bọn họ giật mình tỉnh lại, nghi ngờ, cảm giác như đạo tràng công kích. Chuyện này cũng khá kỳ lạ, không như Tử Lôi Đạo Tràng hay công kích, Kim Cương Đạo Tràng mười phần ôn hòa. Đột nhiên bạo khởi, khiến mọi người lo lắng.



“Không phải đạo tràng. Nhìn! là hắn.” có tên nhạy cảm lập tức nhìn ra vấn đề chỉ về phía Tôn Kỳ.



Mọi người đưa mắt nhìn.



Vấn đề đúng là tại Tôn Kỳ. Từ người hắn tràn lan ra cỗ đạo vận giống với đạo tràng.



Hắn từ từ đứng dậy, tròng mắt lượn lờ thần quang, tay kết ấn, vỗ mạnh xuống.



“Xuất hiện cho ta!”



Cả đạo tràng rung động, tại giữa trung tâm, ầm ầm… dâng lên một khối đá hoa cương.



“Đạo vật xuất thế!” mọi người kinh hãi kêu lên.



Nhưng chuyện này sao có thể? mới chỉ có mấy ngày, rõ ràng đạo vật chưa thể nào xuất hiện, mà dấu hiệu cũng không đúng.



Chẳng lẽ là do hồi nãy…



Mọi người không thể nào tin được nhìn về phía Tôn Kỳ, chẳng lẽ là do Tôn Kỳ triệu hồi.



Không thể nào!



Rất nhiều người phủ nhận. Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, cũng không phải là không thể, đạo vật tại trong đạo tràng, theo đúng thời gian sẽ tự hiện thân nhưng nếu có thể dung hợp với đạo tràng, triệu hồi đạo vật cũng là có thể.



Lần trước Tôn Kỳ và Lôi Động đều có thể cộng minh với đạo tràng, Tôn Kỳ tiếp tục làm được cũng không quá ngạc nhiên.



Như vậy nói rõ Tôn Kỳ đối với Thạch Đạo nghiên cứu đã cực sâu, mới có thể trong ba ngày câu thông với đạo tràng, triệu hồi đạo vật.






Cái này mới là vấn đề!



Ba ngày? quá ngắn, quá ngắn… tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy dung hợp với đạo tràng.



Bọn hắn hoài nghi, có phải hay không Tôn Kỳ là cái này đạo tràng chủ nhân. Tất nhiên nghi ngờ một chút mà thôi không ai cho là thật.



Bọn họ không biết rằng, bọn họ chỉ nhìn thấy Tôn Kỳ ba ngày dung hợp đạo tràng, nhưng Tôn Kỳ đã chìm đắm trong Thạch Đạo mấy vạn năm trong tiểu thế giới.



Bọn họ tất nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện này, vì người đi vào tiểu thế giới nhiều lắm, lúc đi ra cũng không có cái gì biến hóa nghiêng trời lệch đất, khá lắm là nhặt được một cái Đạo Chủng, không giống như Tôn Kỳ có được vô vàn cảm ngộ.



Tôn Kỳ cười ha ha… từng bước đi tới, không có cái gì áp lực, đơn giản cầm lấy đạo vật. Sau đó không nhiều lời biến mất.



Đạo tràng đạo vận cấp tốc mất đi một mảng lớn, chỉ còn một phần mười.



Mọi người ngẩn ngơ. Cứ như vậy xong rồi! ta thế nhưng quyết tâm lấy bằng được lần này đạo vật.



“Thẩm Văn… ngươi thật độc ác!” có tiếng hét thê lương vang vọng.







Vân Sơn Đạo Tràng.



Ngày thứ hai, Tôn Kỳ đang cộng minh đạo tràng.



Mọi người lần này đều biết nên thay vì tập trung cảm ngộ, bọn chúng bắt chước cộng minh nhưng mà muốn cộng minh, phải hòa hợp tần số, muốn hòa hợp phải tinh thông, muốn tinh thông lại phải cảm ngộ. Đây là một cái vòng tròn.



Tôn Kỳ sắp cộng minh thành công với đạo tràng chợt cảm thấy có người đang cùng mình tranh giành quyền chưởng khống.



Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, rất nhanh phát hiện, đó là một vị thanh niên tướng mạo phi phàm.



Tên này cũng nhìn Tôn Kỳ, hiển nhiên biết đối phương đang cùng mình tranh giành.



Những lần trước Tôn Kỳ không bắt gặp hắn.



Hắn gọi là Đạo Trung Thiên, đã nhận được một cái đạo vật. Những lần trước không xuất hiện vì không có phù hợp nhưng lần này Vân Sơn Đạo Tràng phù hợp hắn.



“Người là Thẩm Văn?” Đạo Trung Thiên hỏi.



Tôn Kỳ gật đầu.



“Tốt!” Đạo Trung Thiên nói một câu, lại không tiếp tục.



Tôn Kỳ hơi ngẩn ngơ, chỉ vậy thôi? ngươi là ai nha? không giới thiệu một chút sao? thật là mất lịch sự.



Không trách được Đạo Trung Thiên, hắn cho rằng mọi người đều biết nhau, hắn dù sao cũng rất nổi tiếng.



Có thể đoạt được đạo vật cũng chỉ có mấy người, hắn không nổi tiếng sao được.



Nhưng mà Tôn Kỳ quả thật không biết hắn.



Được rồi! mặc kệ ngươi.



Một giờ trôi qua.



Đạo Trung Thiên trên mặt mồ hôi đổ ròng ròng, hắn chiếm được ba phần quyền khống chế, bảy phần còn lại là của Tôn Kỳ. Nhưng mà lúc trước cũng không như thế, lúc trước chia năm năm, chứng tỏ hắn đang thua.



Chuyện này không thể nào!



Hắn thế nhưng là tứ dực, hơn Tôn Kỳ ròng rã hai cái cảnh giới, số tuổi càng là chênh lệch xa.



Hắn lại chìm đắm trong Vân Đạo không biết bao lâu, Tôn Kỳ nghe nói chủ tu Hỏa Đạo.



Rất nhiều ưu thế cho hắn, vậy mà kết quả lại trái ngược.



Hai giờ sau, Đạo Trung Thiên đã hoàn toàn bất lực.



Tôn Kỳ lại một lần nữa triệu hoán đạo vật, sau đó cầm đi.



Đạo Trung Thiên toàn thân mồ hôi nghiến răng không ngừng.







Thủy Mặc Đạo Tràng.



Dạ Tuyết nhìn Tôn Kỳ cầm đi đạo vật, ánh mắt bốc hỏa.



Nàng không bỏ qua cho hắn, vạn dặm truy sát, kết quả bị hắn một chưởng đánh lui.



“Tuyết nhi, không cần lại theo sư thúc.” Tôn Kỳ cười lớn, thân hình đã biến mất trong mây.



Dạ Tuyết nhìn xem lưỡi kiếm rung động không ngừng, sắc mặt khó coi, tên khốn kiếp này lại mạnh lên.



Nếu cứ theo tốc độ tu luyện thông thường là không thể nào bắt kịp hắn, thậm chí càng đuổi càng xa.



Mặc dù rất hận Tôn Kỳ, thế nhưng thiên phú của hắn, Dạ Tuyết không thể nào phủ nhận được.



Xem ra phải nhanh chóng luyện thành bí thuật.



Dạ Tuyết tự nhủ trong lòng.



...



Kim Long Đạo Tràng.



Nguyên Sa cùng Tôn Kỳ tranh chấp, đến nửa chừng, cảm giác không đoạt lại Tôn Kỳ. Tất nhiên nếu hắn mời thầy giúp đỡ vậy thì không vấn đề gì.



Nhưng mà chẳng lẽ chuyện nhỏ thế này cũng phải mời thầy ra, vậy hắn còn xứng với thiên mệnh sao?



Hắn tỏ ra quyết tâm.



Nhưng quyết tâm thuộc về quyết tâm, kết quả vẫn là kết quả, hắn thật sự không đoạt lại Tôn Kỳ.



Để Tôn Kỳ từng bước xâm chiếm, hắn lựa chọn giao chiến, nhân lúc hắn vẫn giữ được một nửa quyền khống chế.






Sau lưng Nguyên Sa nổi lên một đầu Kim Long giương nanh múa vuốt, đôi mắt hung ác.



Tôn Kỳ nhếch mép cười, sau lưng hắn cũng đồng dạng một đầu Kim Long xuất hiện.



Nguyên Sa và Tôn Kỳ vẫn đứng tại chỗ, hai đầu Kim Long đã lao vào chiến đấu.



Trên không chi địa, chiến đấu dị thường đặc sắc, Tôn Kỳ và Nguyên Sa đều chiếm được một nửa quyền chưởng khống nên hai đầu Kim Long pháp lực như nhau.



Trên lý thuyết hai con Kim Long ngang bằng khó phân ra thắng bại nhưng mà chỉ được vài phút đầu, sau đó Kim Long của Nguyên Sa liên tục bại lui, càng đánh càng thua. Cuối cùng bị một ngụm nuốt trọn. Tôn Kỳ hoàn toàn giành lấy quyền chưởng khống.



Nguyên Sa khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt, nghi hoặc.



“Vì sao lại như vậy?”



Tôn Kỳ nhún vai, mỉm cười trêu đùa không có trả lời hắn, ta không có nghĩa vụ giải đáp thắc mắc cho ngươi, cầm đi đạo vật, sau đó biến mất.



Tôn Kỳ sở dĩ thắng vì hắn nguyên cứu qua rồng, còn Nguyên Sa thì không nên Kim Long của Nguyên Sa chỉ có hình và lực, còn của Tôn Kỳ có chân, cốt, kỹ… các loại. Tôn Kỳ chính là dùng những cái này khác biệt chiến thắng.







Liên tiếp sau đó đạo tràng đều bị Tôn Kỳ cướp đoạt, mà tốc độ càng lúc càng nhau.



Do Tôn Kỳ nắm nhiều các loại đại đạo trong tay. Có câu nói rất đúng: vạn đạo tương thông.



Các đại đạo đều là mảnh ghép trong một bức tranh lớn, càng biết nhiều mảnh ghép, ngươi càng nhìn rõ bức tranh, càng dễ suy đoán ra các loại đại đạo khác.



Thủy hỏa có thể tương khắc nhưng càng nghiên cứu sâu ngươi sẽ phát hiện thủy hỏa có thể tương dung.







Ban đầu nhiều người đối với Tôn Kỳ tán thưởng, một vị thiên tài luôn xứng đáng được mọi người tán thưởng nhưng mà hắn trắng trợn cướp đạo vật khiến mọi người hận nghiến răng.



Đạo tràng mới hình thành mấy ngày, hắn đã cướp đi đạo vật khiến cho đạo vận giảm sút nghiêm trọng. Lúc trước còn có một tháng ngộ đạo đây, bây giờ mấy ngày cũng không có.



Lòng người oán giận, mắng hắn không ngừng.



Khi Độc Lôi Đạo Tràng xuất hiện, mọi người thay vì cảm ngộ đã chọn hợp sức vây công Tôn Kỳ.



Tất nhiên không phải trực tiếp đánh lên mà là tranh chấp quyền chưởng khống.



Lôi Động dẫn đầu mọi người đối với Tôn Kỳ công kích, ai cũng cảm thấy sẽ thắng, dù sao trước đó Lôi Động ngang tay với Tôn Kỳ.



Kết quả lại khiến tất cả sững sờ, mọi người trơ mắt nhìn Tôn Kỳ lấy đi đạo vật.



Vì sao lại như vậy?



Trước đó Lôi Động còn ngang tay với Tôn Kỳ, lần này có nhiều người như vậy công kích Tôn Kỳ, mà lại thua.



Có vị trưởng bối nói cho bọn hắn biết: vạn đạo tương thông.



Mọi người đều bừng tỉnh.



Nếu như vậy càng không thể để Tôn Kỳ tiếp tục cướp đạo vật, nhất định phải ngăn hắn lại. Nhưng mà lại không có cách, cuối cùng bọn họ kiện cáo lên phong thần.



Mấy vị phong thần đau đầu, cảm thấy không thể không quản chuyện này.



Bọn họ sau khi thương lượng đưa ra quy định: không ai được cưỡng ép triệu hồi đạo vật, cái này cho mọi người thời gian ngộ đạo. Riêng với Tôn Kỳ thêm một đầu yêu cầu: đạo vật xuất hiện, trong vòng một ngày, hắn không được nhúng tay, cái này cho mấy vị thiên tài khác cơ hội.



Mọi người nghe được cái này quy định đều gật đầu hài lòng.



Tôn Kỳ thì bĩu môi, ta mới không thèm đây này!



Đã như thế bị mọi người chèn ép, hắn dứt khoát từ bỏ. Hắn cảm thấy như thế đã đủ, đúng lúc trong lòng chợt dâng lên cảm ngộ, cần tìm cái chỗ bế quan.



...



Trên một cánh đồng cỏ xanh.



Tôn Kỳ đang nhắm mắt tĩnh thần, tay cầm kiếm trịnh trọng dựng thẳng trước mặt, mặc cho làn gió phất phơ làm rối tóc.



Hắn đã đứng đấy được mười ngày.



Chợt! hắn mở mắt, tròng mắt bắn ra tinh quang, kiếm đâm về phía trước.



Không có cái gì động tĩnh chỉ có tiếng cỏ theo gió xào xạc… xào xạc…



Chỉ là một con ruồi đậu đang bay bị lá cỏ chém đứt đôi cánh, rơi xuống đất kêu u u...



Tôn Kỳ thu kiếm mỉm cười. Thành công!



Hắn gọi cái này là tràng.



Tràng chính là tạo ra xung quanh bản thân một khu vực tuyệt đối khống chế.



Hắn lấy một phần ý tưởng từ đạo tràng Thiên Thần.



Tràng nghe có vẻ khá tương tự với lĩnh vực hắn từng sáng tạo.



Nhưng thật sự rất khác nhau.



Ví dụ như kiếm.



Trong kiếm tràng, vạn vật hóa kiếm. Trong kiếm lĩnh vực, kiếm hóa vạn vật.



Cái nào càng cao hơn?



Nếu so về hiệu quả tăng phúc chiến lực hiện nay thì trành mạnh hơn lĩnh vực. Nhưng lĩnh vực ý cảnh lại sâu xa hơn.



Hắn trước đó tu ra Huyết Ngục Lĩnh Vực, bây giờ nghĩ lại, lòe một chút kẻ yếu còn được, gặp những kẻ tu đạo như Thần tộc, hoàn toàn bị nhìn thấu.



Lĩnh vực lúc đó nhiều hơn là một loại ảo giác, huyễn cảnh.



Hắn bây giờ kiến thức nhiều, cẩn thận suy nghĩ, lĩnh vực không nên là như vậy.



Lĩnh vực khái niệm không đổi, vẫn là lấy một đạo nào đó hóa vạn vật. Nhưng mà cách làm không thể như trước, còn chính xác làm sao, hắn vẫn chưa nghĩ ra.



Hắn sắp xếp lại những lĩnh ngộ của mình. Đầu tiên là ý, tiếp đến là thế, sau đó là tràng, thứ tư có thể là lĩnh vực hoặc thứ năm, thứ sáu, thứ bảy… hắn nghĩ ở giữa khả năng còn có thêm mấy loại khác. Ai biết được!?



Hắn hoàn toàn không rõ đâu là đích, còn bao nhiêu loại nữa. Hắn vẫn đang mò mẫm trong bóng tối vô tận. Mà cái bóng tối này sẽ khiến người ta nản lòng.



Tôn Kỳ chợt mỉm cười, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi một bước lại tính một bước. Hắn lấy ra các loại vũ khí khác bắt đầu diễn luyện, đẩy tất cả cùng tiến lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom