Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân Tổ - Chương 774: Hồn Luân
Tại một khu rừng âm u, không khí nặng trĩu hơi nước, đang trời xanh mây trắng, chợt mây đen vần vũ, sấm chớp đùng đùng, chiếu sáng đến những góc tối nhất khu rừng.
Bầy thú vội vàng chạy tìm chỗ tránh mưa, ngay cả Yêu Thú bình thường hung thần ác sát, hôm nay nghe tiếng sấm này, trong lòng không hiểu vì sao run rẩy, cũng tự tìm chỗ tránh.
Khu rừng này vốn không thiếu những trận mưa bất chợt nhưng lần này đặc biệt khác, đây không phải dấu hiệu mưa mà là… kiếp!
Tôn Kỳ ngồi trên một tảng đá, bên cạnh là xác mấy chục con Yêu Thú. Sau đầu hắn một vòng Chuyển Luân dựng lên, bên trong là hồn phách của Hắc Thiết Bọ Cạp.
Hồn phách bọ cạp không ngừng vẫy vùng phá hoại, mưu toan trốn thoát nhưng nó bị những sợi tơ vàng trói buộc, càng vùng vẫy càng bị quấn chặt, cho dù nó có cắt đứt bao nhiêu tơ vàng thì cũng không thoát khỏi.
Tơ nguyên ngay cả phong thần cũng khó phá, chỉ là hồn phách một con bọ cạp há có thể làm nên chuyện.
Tôn Kỳ thần thức hóa thành lưỡi đao không ngừng cắt chém, gọt bỏ ý thức của con bọ cạp.
Mỗi lần đắc thủ đều khiến con bọ cạp đau đớn vạn phần, Tôn Kỳ không dám mạnh tay từng chút từng chút một làm, sợ giống như những lần trước hồn phách bạo tạc.
Hồn phách bọ cạp bị gọt đi ý thức khiến nó dần trở nên ngu ngơ.
Nửa giờ sau, Tôn Kỳ trán toát mồ hôi, thần thức tiêu hao rất lớn khiến hắn tinh thần mệt mỏi, thần thức đao vung lên chém xuống một nhát cuối cùng.
Phốc! hồn phách bọ cạp triệt để ngu si, chỉ có hình mà không có ý.
Tôn Kỳ vui mừng, lau đi mồ hôi trên trán.
Oanh oanh… bầu trời sấm động, sinh linh sợ hãi.
Tôn Kỳ cũng là giật mình, ngước mắt nhìn trời, hơi khó hiểu, làm cái gì nha! có cần phải to tiếng như vậy!
Hắn cũng là bực mình, trận mưa này vậy mà mãi chưa hạ xuống, chỉ có sấm chớp đùng đùng. Dọa ai đây!
Hắn không lại để ý trên trời, tiếp tục công việc bản thân.
Hắn trước đó từng nghĩ làm sao để biến Chuyển Luân có đặc tính và khả năng tăng trưởng giống sinh vật sống nhưng không được có ý thức, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là vô kế khả thi.
Sau đó chợt nảy ra ý tưởng, sao không làm ngược lại, chỉ cần tìm vật sống sau đó loại bỏ ý thức không phải là được sao?!
Qua rất nhiều lần thử nghiệm, hắn phát hiện hồn phách có thể làm được.
Vậy là có lúc này.
Hồn phách sau khi bị tách ra khỏi cơ thể sẽ rất nhanh bị tan biến, bởi vậy Tôn Kỳ phải thật nhanh và chính xác.
Sau nhiều lần thất bại, hắn cuối cùng thành công đem gọt hết ý thức hồn phách. Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng: khóa hồn phách vào Chuyển Luân.
Chuyển Luân phát ra hấp lực, hấp thụ hồn phách.
Hồn phách hòa vào Chuyển Luân. Chuyển Luân kết cấu lập tức thay đổi, trước đó là những hình học cơ bản, bây giờ các hình tự phân chia kết hợp, biến hóa thành hình một con bọ cạp. Chuyển Luân vốn không có màu sắc, nhưng bây giờ cũng chuyển màu tím đen giống màu con bọ cạp.
Tôn Kỳ ánh mắt sáng ngời. Thành công sao?!
Oanh! đúng lúc này trời giáng thiên kiếp.
Kiếp này không phải để trừng phạt, mà là để kiểm tra nếu như hòa hợp với quy tắc thiên địa vậy thì sẽ thông qua, được kiếp tẩy lễ. Nếu không thể vượt qua, vậy thì hôi phi yên diệt.
Tia sét xuất hiện bất thình lình nhưng Tôn Kỳ không lo lắng, hắn tung chưởng đánh ra.
A! Tôn Kỳ kêu lên một tiếng, tia sét vậy mà xuyên qua lòng bàn tay hắn đánh thẳng vào Chuyển Luân.
Ầm ầm… Chuyển Luân rung động dữ dội, có từng tia rạn nứt.
Bất ngờ bị thương, không có chuẩn bị, Tôn Kỳ sắc mặt tái xanh, há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn nhanh chóng vận khởi thần lực chữa trị cơ thể.
Chuyện quỷ gì vậy?
Không chờ hắn hiểu rõ, tia sét thứ hai đã đánh xuống.
Tôn Kỳ phản ứng rất nhanh, thoát cái đã biến mất tại chỗ. Nhưng mà lôi kiếp đã khóa chặt hắn, chính xác hơn là khóa chặt vòng Chuyển Luân kia.
Oanh! lôi kiếp bổ vào Chuyển Luân.
Tôn Kỳ kêu lên một tiếng thống khổ.
Răng rắc… Chuyển Luân muốn vỡ. Tôn Kỳ vội thôi động thần lực chữa trị Chuyển Luân, công sức của hắn không thể để cho cái này lôi kiếp phá hỏng.
Hắn bây giờ có thể khẳng định đây không phải sấm sét bình thường mà chính là kiếp, mục tiêu là cái này Chuyển Luân mới.
Chuyển Luân vừa hơi khép lại.
Oanh! một đạo lôi kiếp thô to gấp ba lần đạo trước đánh xuống.
Rầm rầm… Chuyển Luân không chịu được lập tức sụp đổ.
Tôn Kỳ hét lên một tiếng, thất khiếu chảy máu, vừa tổn thương cơ thể vừa tiếc công sức bỏ ra.
Hắn lúc này giận không chịu nổi, bất chấp thương thế, chỉ tay lên trời hét lớn:
“Khốn kiếp! có giỏi thì đánh vào ta đây này!”
Bầu trời ầm ầm tiếng sấm, sau đó… mây đen tán đi, bầu trời trong sáng. ngôn tình ngược
Tôn Kỳ hơi ngẩn ngơ, chắc không phải là sợ ta a!
Buồn cười đâu?! thiên kiếp làm sao biết sợ!
Bởi vậy câu trả lời chính xác là thiên kiếp kết thúc.
Nghĩ kỹ thật không ngạc nhiên, Chuyển Luân mới cũng chỉ là cái tiểu thành tựu, còn chưa đến mức giáng xuống đại thiên kiếp.
Tôn Kỳ nhìn lại Chuyển Luân, đã vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ nhưng mà hắn cảm giác Chuyển Luân cũng không có bị biến mất.
Hắn hơi động suy nghĩ.
Những mảnh vỡ bay lên cấu thành trở lại Chuyển Luân.
Chuyển Luân là hắn một bộ phận, chỉ cần hắn không chết, Chuyển Luân sẽ không hoàn toàn hủy diệt.
Chuyển Luân dựng lại đổi sắc đen tím, hình con bọ cạp được cách điệu ở giữa một vòng tròn.
Tôn Kỳ thử vận dụng, Chuyển Luân lấp lánh, lập tức hai cỗ lực lượng thổ, kim chảy vào cơ thể giống với thuộc tính con bọ cạp.
Tôn Kỳ tung nắm đấm.
Bành! thổ cùng kim lực lượng bộc phát, nổ bể không khí.
Tôn Kỳ gật đầu hài lòng, lực phá hoại không nhỏ.
Chợt hắn động suy nghĩ, Chuyển Luân lập tức hóa thành hư ảnh Hắc Thiết Bọ Cạp giơ càng vẩy đuôi.
Ầm! đôi càng đập xuống phá nát một tảng đá lớn.
Phốc! cái đuôi xuyên thủng một cây cổ thụ.
Tôn Kỳ lắc vai, trên người lập tức khoác lên một bộ thiết giáp từ vỏ giáp Hắc Thiết Bọ Cạp.
Hắn còn có thể biến hình thành Hắc Thiết Bọ Cạp.
Tôn Kỳ vô cùng hài lòng, mặc dù tổng hợp lực công kích, phòng thủ, tốc độ... của Hắc Thiết Bọ Cạp không quá đáng chú ý. Nhưng đây là vì Hắc Thiết Bọ Cạp chỉ là Yêu Thú cấp 4, khá yếu trong mắt hắn.
Nếu như có thể bắt lấy Yêu Thú cường đại hơn chắc chắn sẽ không chỉ như vậy.
Vả lại Yêu Thú đôi khi có những đặc điểm khá hiếm mà Thần tộc không có, nếu biết lợi dụng sẽ giúp hắn thiên biến vạn hóa trong lối đánh.
Tôn Kỳ cảm giác Chuyển Luân mới rất có tiềm năng.
Có nên phổ biến cho Thần tộc đạt lấy đại công, bước tới trước mặt Trật Tự?
Hắn vẫn còn chưa quên ý tưởng nhờ Trật Tự giúp đỡ.
Nhưng suy nghĩ kỹ, hắn cảm thấy không cần, cái này Chuyển Luân thiên về lực lượng, biến hóa. Thần tộc chủ tu lại là đại đạo, có cái này Chuyển Luân, Thần tộc tăng chiến lực lên cũng chẳng bao nhiêu, chẳng được coi là đại công.
Thậm chí Hàn Thuyên còn có thể mắng hắn vẽ rắn thêm chân, hắn không tiếp xúc nhiều vị này nhưng đọc qua sách vở của Hàn Thuyên cũng biết được một phần tính cách.
Thần tộc chỉ quan tâm làm sao nhanh nhất cảm ngộ đại đạo, những thứ khác đều là râu ria.
Được rồi, không nói cho bọn họ!
Tôn Kỳ làm ra quyết định.
Chuyển Luân mới đã thành, vẫn gọi là Chuyển Luân không ổn lắm, bây giờ cũng nên cho nó một cái tên.
Chuyển Luân cùng hồn phách kết hợp, ừm… gọi nó là Hồn Luân đi!
Hồn Luân!
“Tốt!” Tôn Kỳ không khỏi tự khen một tiếng, cảm thấy tên này rất hay.
Tôn Kỳ định thí nghiệm thêm vài cái nữa, đúng lúc này, thẻ điểm có tin nhắn.
Thiên Thần chiến tử, đang được kéo xác trở về!
Tôn Kỳ đọc xong mà tròn mắt, cấp tốc trở về từ bỏ ý định tiếp tục thí nghiệm.
Đây là cái đại tin tức, Thần tộc rung động. Trong mắt Thần tộc Thiên Thần chính là bất tử bất diệt, sự thật cũng gần đúng như vậy.
Trước đây đã từng nghe tin Thiên Thần chết nhưng đó là xa xôi lịch sử, bọn họ cảm nhận không quá sâu sắc. Bây giờ lại có Thiên Thần chết.
Cái này cũng khiến cho bọn họ ý thức được chiến trường ngoài kia chỉ sợ rất ác liệt. Chung Cực Chiến mới mở ra không bao lâu đã có Thiên Thần vẫn lạc. Thật đáng sợ!
Rất nhiều Thần tộc theo cổng dịch chuyển chạy đến Mộc Tinh, theo tin tức xác Thiên Thần sẽ được kéo tới gần đây.
Tôn Kỳ đến Mộc Tinh đã có rất nhiều người, tất cả đều trong tâm trạng thấp thỏm lo lắng, có người còn ước rằng tin tức là sai.
Thiên Thần làm sao có thể chết được.
Sau đó bọn hắn thấy được Thần tộc cao tầng xuất hiện: Trác, Thanh Thiên, mấy vị thống soái, Vạn Pháp Chí Tôn… ngay cả Thần Sứ cũng góp mặt.
Thấy được mấy vị này, không ai nghi ngờ tin tức sai.
“Trác đại ca!” Tôn Kỳ lớn tiếng, vẫy tay gọi.
Trác đang đạp không, nghe tiếng, cúi đầu nhìn, thấy Tôn Kỳ mỉm cười, phất tay.
“Lên đây đi!”
Tôn Kỳ được cho phép mới dám đạp không sánh bước.
Hắn mặc dù là Cự Tử, học trò Hàn Thuyên nhưng mấy cái thân phận này không cho hắn được ưu tiên ở đây. Chung quy vẫn là do tu vi quá thấp.
Hắn muốn thấy nhiều hơn, vậy thì chỉ có thể cùng mấy vị này sánh vai.
Có mấy vị hắn từng gặp qua nhưng không thân, Thanh Thiên trên danh nghĩa là sư tỷ nhưng vị này nhìn hắn không tốt, chỉ có Trác là hào sảng, dễ nói chuyện nhất. Bởi vậy mới lên tiếng gọi, mà Trác đúng là không từ chối giúp hắn một chút.
Trác cùng Tôn Kỳ sánh vai đứng tại một hàng trước nhất.
“Trác ca, phía trước rất căng thẳng sao?” Tôn Kỳ nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi cứ nói xem...” Trác cười hắc hắc, mập mờ nói.
“Hẳn là đi… nếu không Thiên Thần cũng sẽ không chết.” Tôn Kỳ nói ra cùng loại suy đoán với rất nhiều người.
“Chưa chắc!” Trác cười nói.
Tôn Kỳ ồ lên một tiếng, chờ nghe giải thích.
Thấy thái độ của hắn như vậy, Trác rất vừa lòng, nói:
“Tổng số Thiên Thần hai bên lúc này chưa đến hai trăm, bây giờ cũng chỉ là khai vị, chủ lực còn chưa ra, bởi vậy không như ngươi nghĩ.”
“Nhưng không phải nói có Thiên Thần chết sao?” Tôn Kỳ thắc mắc.
“Ngươi quên Thiên Thần bất tử bất diệt sao? giết một vị Thiên Thần đâu có dễ như vậy.”
“Nhưng tin tức...”
“Yên tâm xem đi… sẽ có chuyện rất thú vị.” Trác cười bí hiểm.
Tôn Kỳ nghe vậy biết là mình sẽ không đạt được câu trả lời chính xác, vị này vẫn luôn như vậy, toàn thích làm chuyện bí hiểm.
Không biết, vậy thì chờ đợi tốt.
Lần này chờ đợi đi qua sáu ngày liền, không có ai nóng vội mất kiên nhẫn.
Chợt mọi người cảm giác tâm thần nặng nề, một cỗ ngột ngạt khó mà diễn tả. Bọn họ biết thứ bọn họ chờ đợi đã đến.
Mọi người đã bắt đầu mở ra thiên nhãn nhìn.
Đang tới gần là một cái xác khổng lồ to như hành tinh, cái này mọi người không bất ngờ. Cái xác này bị cột lấy vô số dây, sợi dây phát ra ánh sáng hoàng kim, không cần thông minh cũng biết chắc chắn là vật không tầm thường. Cùng với đó là rất nhiều phi thuyền kéo dây lôi đi cái xác.
Đội hình này phải nói rất hoành tráng.
Tại cách Mộc Tinh mấy trăm triệu dặm thì dừng lại.
Thiên Thần xác to lớn nếu tới gần Mộc Tinh sẽ nhiễu loạn quỹ tích Mộc Tinh, bởi vậy dừng ở ngoài xa không thể lại gần.
“Đi, chúng ta đi xem.” Thần Sứ lên tiếng.
Mấy vị Thần tộc cao tầng nhao nhao động bước. Bọn họ đi trước, những Thần tộc khác cũng khởi hành theo sau.
Bầy thú vội vàng chạy tìm chỗ tránh mưa, ngay cả Yêu Thú bình thường hung thần ác sát, hôm nay nghe tiếng sấm này, trong lòng không hiểu vì sao run rẩy, cũng tự tìm chỗ tránh.
Khu rừng này vốn không thiếu những trận mưa bất chợt nhưng lần này đặc biệt khác, đây không phải dấu hiệu mưa mà là… kiếp!
Tôn Kỳ ngồi trên một tảng đá, bên cạnh là xác mấy chục con Yêu Thú. Sau đầu hắn một vòng Chuyển Luân dựng lên, bên trong là hồn phách của Hắc Thiết Bọ Cạp.
Hồn phách bọ cạp không ngừng vẫy vùng phá hoại, mưu toan trốn thoát nhưng nó bị những sợi tơ vàng trói buộc, càng vùng vẫy càng bị quấn chặt, cho dù nó có cắt đứt bao nhiêu tơ vàng thì cũng không thoát khỏi.
Tơ nguyên ngay cả phong thần cũng khó phá, chỉ là hồn phách một con bọ cạp há có thể làm nên chuyện.
Tôn Kỳ thần thức hóa thành lưỡi đao không ngừng cắt chém, gọt bỏ ý thức của con bọ cạp.
Mỗi lần đắc thủ đều khiến con bọ cạp đau đớn vạn phần, Tôn Kỳ không dám mạnh tay từng chút từng chút một làm, sợ giống như những lần trước hồn phách bạo tạc.
Hồn phách bọ cạp bị gọt đi ý thức khiến nó dần trở nên ngu ngơ.
Nửa giờ sau, Tôn Kỳ trán toát mồ hôi, thần thức tiêu hao rất lớn khiến hắn tinh thần mệt mỏi, thần thức đao vung lên chém xuống một nhát cuối cùng.
Phốc! hồn phách bọ cạp triệt để ngu si, chỉ có hình mà không có ý.
Tôn Kỳ vui mừng, lau đi mồ hôi trên trán.
Oanh oanh… bầu trời sấm động, sinh linh sợ hãi.
Tôn Kỳ cũng là giật mình, ngước mắt nhìn trời, hơi khó hiểu, làm cái gì nha! có cần phải to tiếng như vậy!
Hắn cũng là bực mình, trận mưa này vậy mà mãi chưa hạ xuống, chỉ có sấm chớp đùng đùng. Dọa ai đây!
Hắn không lại để ý trên trời, tiếp tục công việc bản thân.
Hắn trước đó từng nghĩ làm sao để biến Chuyển Luân có đặc tính và khả năng tăng trưởng giống sinh vật sống nhưng không được có ý thức, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là vô kế khả thi.
Sau đó chợt nảy ra ý tưởng, sao không làm ngược lại, chỉ cần tìm vật sống sau đó loại bỏ ý thức không phải là được sao?!
Qua rất nhiều lần thử nghiệm, hắn phát hiện hồn phách có thể làm được.
Vậy là có lúc này.
Hồn phách sau khi bị tách ra khỏi cơ thể sẽ rất nhanh bị tan biến, bởi vậy Tôn Kỳ phải thật nhanh và chính xác.
Sau nhiều lần thất bại, hắn cuối cùng thành công đem gọt hết ý thức hồn phách. Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng: khóa hồn phách vào Chuyển Luân.
Chuyển Luân phát ra hấp lực, hấp thụ hồn phách.
Hồn phách hòa vào Chuyển Luân. Chuyển Luân kết cấu lập tức thay đổi, trước đó là những hình học cơ bản, bây giờ các hình tự phân chia kết hợp, biến hóa thành hình một con bọ cạp. Chuyển Luân vốn không có màu sắc, nhưng bây giờ cũng chuyển màu tím đen giống màu con bọ cạp.
Tôn Kỳ ánh mắt sáng ngời. Thành công sao?!
Oanh! đúng lúc này trời giáng thiên kiếp.
Kiếp này không phải để trừng phạt, mà là để kiểm tra nếu như hòa hợp với quy tắc thiên địa vậy thì sẽ thông qua, được kiếp tẩy lễ. Nếu không thể vượt qua, vậy thì hôi phi yên diệt.
Tia sét xuất hiện bất thình lình nhưng Tôn Kỳ không lo lắng, hắn tung chưởng đánh ra.
A! Tôn Kỳ kêu lên một tiếng, tia sét vậy mà xuyên qua lòng bàn tay hắn đánh thẳng vào Chuyển Luân.
Ầm ầm… Chuyển Luân rung động dữ dội, có từng tia rạn nứt.
Bất ngờ bị thương, không có chuẩn bị, Tôn Kỳ sắc mặt tái xanh, há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn nhanh chóng vận khởi thần lực chữa trị cơ thể.
Chuyện quỷ gì vậy?
Không chờ hắn hiểu rõ, tia sét thứ hai đã đánh xuống.
Tôn Kỳ phản ứng rất nhanh, thoát cái đã biến mất tại chỗ. Nhưng mà lôi kiếp đã khóa chặt hắn, chính xác hơn là khóa chặt vòng Chuyển Luân kia.
Oanh! lôi kiếp bổ vào Chuyển Luân.
Tôn Kỳ kêu lên một tiếng thống khổ.
Răng rắc… Chuyển Luân muốn vỡ. Tôn Kỳ vội thôi động thần lực chữa trị Chuyển Luân, công sức của hắn không thể để cho cái này lôi kiếp phá hỏng.
Hắn bây giờ có thể khẳng định đây không phải sấm sét bình thường mà chính là kiếp, mục tiêu là cái này Chuyển Luân mới.
Chuyển Luân vừa hơi khép lại.
Oanh! một đạo lôi kiếp thô to gấp ba lần đạo trước đánh xuống.
Rầm rầm… Chuyển Luân không chịu được lập tức sụp đổ.
Tôn Kỳ hét lên một tiếng, thất khiếu chảy máu, vừa tổn thương cơ thể vừa tiếc công sức bỏ ra.
Hắn lúc này giận không chịu nổi, bất chấp thương thế, chỉ tay lên trời hét lớn:
“Khốn kiếp! có giỏi thì đánh vào ta đây này!”
Bầu trời ầm ầm tiếng sấm, sau đó… mây đen tán đi, bầu trời trong sáng. ngôn tình ngược
Tôn Kỳ hơi ngẩn ngơ, chắc không phải là sợ ta a!
Buồn cười đâu?! thiên kiếp làm sao biết sợ!
Bởi vậy câu trả lời chính xác là thiên kiếp kết thúc.
Nghĩ kỹ thật không ngạc nhiên, Chuyển Luân mới cũng chỉ là cái tiểu thành tựu, còn chưa đến mức giáng xuống đại thiên kiếp.
Tôn Kỳ nhìn lại Chuyển Luân, đã vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ nhưng mà hắn cảm giác Chuyển Luân cũng không có bị biến mất.
Hắn hơi động suy nghĩ.
Những mảnh vỡ bay lên cấu thành trở lại Chuyển Luân.
Chuyển Luân là hắn một bộ phận, chỉ cần hắn không chết, Chuyển Luân sẽ không hoàn toàn hủy diệt.
Chuyển Luân dựng lại đổi sắc đen tím, hình con bọ cạp được cách điệu ở giữa một vòng tròn.
Tôn Kỳ thử vận dụng, Chuyển Luân lấp lánh, lập tức hai cỗ lực lượng thổ, kim chảy vào cơ thể giống với thuộc tính con bọ cạp.
Tôn Kỳ tung nắm đấm.
Bành! thổ cùng kim lực lượng bộc phát, nổ bể không khí.
Tôn Kỳ gật đầu hài lòng, lực phá hoại không nhỏ.
Chợt hắn động suy nghĩ, Chuyển Luân lập tức hóa thành hư ảnh Hắc Thiết Bọ Cạp giơ càng vẩy đuôi.
Ầm! đôi càng đập xuống phá nát một tảng đá lớn.
Phốc! cái đuôi xuyên thủng một cây cổ thụ.
Tôn Kỳ lắc vai, trên người lập tức khoác lên một bộ thiết giáp từ vỏ giáp Hắc Thiết Bọ Cạp.
Hắn còn có thể biến hình thành Hắc Thiết Bọ Cạp.
Tôn Kỳ vô cùng hài lòng, mặc dù tổng hợp lực công kích, phòng thủ, tốc độ... của Hắc Thiết Bọ Cạp không quá đáng chú ý. Nhưng đây là vì Hắc Thiết Bọ Cạp chỉ là Yêu Thú cấp 4, khá yếu trong mắt hắn.
Nếu như có thể bắt lấy Yêu Thú cường đại hơn chắc chắn sẽ không chỉ như vậy.
Vả lại Yêu Thú đôi khi có những đặc điểm khá hiếm mà Thần tộc không có, nếu biết lợi dụng sẽ giúp hắn thiên biến vạn hóa trong lối đánh.
Tôn Kỳ cảm giác Chuyển Luân mới rất có tiềm năng.
Có nên phổ biến cho Thần tộc đạt lấy đại công, bước tới trước mặt Trật Tự?
Hắn vẫn còn chưa quên ý tưởng nhờ Trật Tự giúp đỡ.
Nhưng suy nghĩ kỹ, hắn cảm thấy không cần, cái này Chuyển Luân thiên về lực lượng, biến hóa. Thần tộc chủ tu lại là đại đạo, có cái này Chuyển Luân, Thần tộc tăng chiến lực lên cũng chẳng bao nhiêu, chẳng được coi là đại công.
Thậm chí Hàn Thuyên còn có thể mắng hắn vẽ rắn thêm chân, hắn không tiếp xúc nhiều vị này nhưng đọc qua sách vở của Hàn Thuyên cũng biết được một phần tính cách.
Thần tộc chỉ quan tâm làm sao nhanh nhất cảm ngộ đại đạo, những thứ khác đều là râu ria.
Được rồi, không nói cho bọn họ!
Tôn Kỳ làm ra quyết định.
Chuyển Luân mới đã thành, vẫn gọi là Chuyển Luân không ổn lắm, bây giờ cũng nên cho nó một cái tên.
Chuyển Luân cùng hồn phách kết hợp, ừm… gọi nó là Hồn Luân đi!
Hồn Luân!
“Tốt!” Tôn Kỳ không khỏi tự khen một tiếng, cảm thấy tên này rất hay.
Tôn Kỳ định thí nghiệm thêm vài cái nữa, đúng lúc này, thẻ điểm có tin nhắn.
Thiên Thần chiến tử, đang được kéo xác trở về!
Tôn Kỳ đọc xong mà tròn mắt, cấp tốc trở về từ bỏ ý định tiếp tục thí nghiệm.
Đây là cái đại tin tức, Thần tộc rung động. Trong mắt Thần tộc Thiên Thần chính là bất tử bất diệt, sự thật cũng gần đúng như vậy.
Trước đây đã từng nghe tin Thiên Thần chết nhưng đó là xa xôi lịch sử, bọn họ cảm nhận không quá sâu sắc. Bây giờ lại có Thiên Thần chết.
Cái này cũng khiến cho bọn họ ý thức được chiến trường ngoài kia chỉ sợ rất ác liệt. Chung Cực Chiến mới mở ra không bao lâu đã có Thiên Thần vẫn lạc. Thật đáng sợ!
Rất nhiều Thần tộc theo cổng dịch chuyển chạy đến Mộc Tinh, theo tin tức xác Thiên Thần sẽ được kéo tới gần đây.
Tôn Kỳ đến Mộc Tinh đã có rất nhiều người, tất cả đều trong tâm trạng thấp thỏm lo lắng, có người còn ước rằng tin tức là sai.
Thiên Thần làm sao có thể chết được.
Sau đó bọn hắn thấy được Thần tộc cao tầng xuất hiện: Trác, Thanh Thiên, mấy vị thống soái, Vạn Pháp Chí Tôn… ngay cả Thần Sứ cũng góp mặt.
Thấy được mấy vị này, không ai nghi ngờ tin tức sai.
“Trác đại ca!” Tôn Kỳ lớn tiếng, vẫy tay gọi.
Trác đang đạp không, nghe tiếng, cúi đầu nhìn, thấy Tôn Kỳ mỉm cười, phất tay.
“Lên đây đi!”
Tôn Kỳ được cho phép mới dám đạp không sánh bước.
Hắn mặc dù là Cự Tử, học trò Hàn Thuyên nhưng mấy cái thân phận này không cho hắn được ưu tiên ở đây. Chung quy vẫn là do tu vi quá thấp.
Hắn muốn thấy nhiều hơn, vậy thì chỉ có thể cùng mấy vị này sánh vai.
Có mấy vị hắn từng gặp qua nhưng không thân, Thanh Thiên trên danh nghĩa là sư tỷ nhưng vị này nhìn hắn không tốt, chỉ có Trác là hào sảng, dễ nói chuyện nhất. Bởi vậy mới lên tiếng gọi, mà Trác đúng là không từ chối giúp hắn một chút.
Trác cùng Tôn Kỳ sánh vai đứng tại một hàng trước nhất.
“Trác ca, phía trước rất căng thẳng sao?” Tôn Kỳ nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi cứ nói xem...” Trác cười hắc hắc, mập mờ nói.
“Hẳn là đi… nếu không Thiên Thần cũng sẽ không chết.” Tôn Kỳ nói ra cùng loại suy đoán với rất nhiều người.
“Chưa chắc!” Trác cười nói.
Tôn Kỳ ồ lên một tiếng, chờ nghe giải thích.
Thấy thái độ của hắn như vậy, Trác rất vừa lòng, nói:
“Tổng số Thiên Thần hai bên lúc này chưa đến hai trăm, bây giờ cũng chỉ là khai vị, chủ lực còn chưa ra, bởi vậy không như ngươi nghĩ.”
“Nhưng không phải nói có Thiên Thần chết sao?” Tôn Kỳ thắc mắc.
“Ngươi quên Thiên Thần bất tử bất diệt sao? giết một vị Thiên Thần đâu có dễ như vậy.”
“Nhưng tin tức...”
“Yên tâm xem đi… sẽ có chuyện rất thú vị.” Trác cười bí hiểm.
Tôn Kỳ nghe vậy biết là mình sẽ không đạt được câu trả lời chính xác, vị này vẫn luôn như vậy, toàn thích làm chuyện bí hiểm.
Không biết, vậy thì chờ đợi tốt.
Lần này chờ đợi đi qua sáu ngày liền, không có ai nóng vội mất kiên nhẫn.
Chợt mọi người cảm giác tâm thần nặng nề, một cỗ ngột ngạt khó mà diễn tả. Bọn họ biết thứ bọn họ chờ đợi đã đến.
Mọi người đã bắt đầu mở ra thiên nhãn nhìn.
Đang tới gần là một cái xác khổng lồ to như hành tinh, cái này mọi người không bất ngờ. Cái xác này bị cột lấy vô số dây, sợi dây phát ra ánh sáng hoàng kim, không cần thông minh cũng biết chắc chắn là vật không tầm thường. Cùng với đó là rất nhiều phi thuyền kéo dây lôi đi cái xác.
Đội hình này phải nói rất hoành tráng.
Tại cách Mộc Tinh mấy trăm triệu dặm thì dừng lại.
Thiên Thần xác to lớn nếu tới gần Mộc Tinh sẽ nhiễu loạn quỹ tích Mộc Tinh, bởi vậy dừng ở ngoài xa không thể lại gần.
“Đi, chúng ta đi xem.” Thần Sứ lên tiếng.
Mấy vị Thần tộc cao tầng nhao nhao động bước. Bọn họ đi trước, những Thần tộc khác cũng khởi hành theo sau.
Bình luận facebook