• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhân Tổ (1 Viewer)

  • Nhân Tổ - Chương 803: Địa Ngục đáng sợ!

Nghĩ đến thật buồn cười, Hàn Thuyên được mệnh danh là Vạn Thế Tôn Sư vậy mà đại đệ tử phản bội, tiểu đệ tử chết, đệ tử ký danh phát cuồng.



Mọi người không ai dám nói gì, sau lưng cũng không dám, vẫn như cũ vô cùng tôn trọng nhưng với tư cách là một người thầy, đã không thể thực hiện mục tiêu trò giỏi hơn thầy ngược lại khiến sư huynh đệ tương tàn, phát cuồng. Hàn Thuyên vô cùng buồn rầu, mệt mỏi, cả ngày thẫn thờ. Hắn muốn quy ẩn, không lại xuất hiện. Nhưng Thần tộc lúc này không cho phép, Thích vẫn còn ngoài kia tiêu diêu tự tại.



Đạo tâm hắn đã rạn nứt, chỉ sợ tu vi cả đời này khó lòng tiến thêm.



...



Địa Ngục được chia thành hai bộ phận, bên dưới là biển lửa gọi là Hỏa Ngục, bên trên mới kiến thiết hòn đảo gọi là Luyện Ngục.



Lửa Hỏa Ngục là loại lửa đáng sợ nhất thế gian, nhưng lại không giết người, nó chỉ khiến ngươi thống khổ cầu chết.



Tôn Kỳ bị đóng đinh trên một trụ đá, hai tay giang rộng như cánh chim, thạch đinh đóng vào cổ tay, hai chân chụm lại chồng lên nhau, một cây thạch đinh xuyên thủng hai mu bàn chân.



Hắn gục đầu toàn thân vô lực, thần hồn, tu vi bị phong ấn.



“Hắc hắc… tên tiểu tử này bao lâu rồi chưa tỉnh lại, không phải đã chết rồi chứ?”



“Chết! vậy thì quá tốt cho hắn. Chỉ sợ hắn muốn chết cũng không được.”



“Hắn vì sao vẫn còn chưa tỉnh?”



“Ai biết được, có thể do thương thế quá nặng.”



Đám Thiên Thần phe Địa Ngục rảnh rỗi vô sự, bàn chuyện tên mới đến. Ở đây bọn chúng cũng không có việc gì làm. Để giảm bớt nỗi đau ngoài la hét, chửi bới, nguyền rủa… chính là nói chuyện Tôn Kỳ.



“Này, ngươi nói chúng ta có thể bò lên trên sao?” một tên hỏi.



Dưới biển lửa Hỏa Ngục quá nóng, quá thống khổ nếu như có thể bò lên đảo Luyện Ngục, vậy thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



“Ngươi nghĩ quá đơn giản, Trật Tự há có thể ngu ngốc như vậy cho ngươi xuyên lỗ thủng.”



“Đã thử bao nhiêu lần rồi, vô dụng thôi!” Một tên khác thêm vào.



“Hắc hắc… đấy là trước kia, nếu như tên nhóc này kéo chúng ta lên vậy thì không phải không có khả năng.”



Mấy tên nhìn nhau, ý này… rất có khả năng.



“Có thể thử.”



“Phải! có thể thử.”



Bọn họ rất nhanh làm ra quyết định.



“Làm sao gọi hắn dậy đây? hắn hình như bị thương rất nặng.”



“Nặng cũng chỉ là trên nhục thân thôi, truyền có hắn một chút sinh mệnh đại đạo, đảm bảo không có chuyện gì.”






“Tốt! vậy người làm đi!”



“Sao lại là ta?” tên này nhảy dựng lên.



“Thì ý kiến là ngươi ra.”



“Ý kiến là ta ra nhưng không có nghĩa phải là ta làm.” tên này lập tức đùn đẩy.



Mấy tên đồng bọn hừ lạnh khinh thường: đồ nhát gan!



Tại đây nghiệp hỏa thiêu đốt thời thời khắc khắc, bọn chúng phải dùng bản nguyên sinh mệnh đại đạo chống lại. Bản thân dùng còn không đủ lấy đâu ra cho Tôn Kỳ.



Nhưng ngoài bản nguyên sinh mệnh đại đạo, bọn chúng cũng chẳng có cái gì giúp được Tôn Kỳ.



Nhìn nhau chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định mỗi tên bỏ ra một ít. Không thả con tép làm sao bắt được con tôm.



Từng sợi sinh mệnh đại đạo chui vào trong người Tôn Kỳ nhanh chóng chữa lành các vết thương.



Tôn Kỳ đang trong bóng tối vô tận yên tĩnh nằm chết, hắn rất hưởng thụ cảm giác này, không còn áp lực, không còn lo lắng, không còn sợ hãi, không còn trách nhiệm...



Nhưng đột nhiên có một cỗ lực lượng chụp lấy hắn, còn không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn lập tức bị kéo về hiện tại.



Tôn Kỳ vừa mở mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì…



“Á!!!!!” hắn hét lên thống khổ, quá đau đớn, đau đến khủng bố.



Bộp bộp bộp… hắn liên tục đập đầu về phía sau trụ đá, chỉ mong rằng giảm bớt thống khổ.



Mấy tên Thiên Thần Địa Ngục nhìn nhau.



“Chúng ta không phải vừa lãng phí cứu một tên điên đấy chứ?”



“Hẳn là không. Hắn có lẽ do chưa quen, cho hắn một chút thời gian đi. Ngươi lần đầu rơi vào đây không phải cũng như vậy sao, khóc lóc, điên cuồng, chửi bới,... còn cầu chúng ta giết ngươi.”



“Hứ! có sao? ta hoàn toàn không nhớ.”



“Hắc hắc… nhớ hay không kệ ngươi, bọn ta nhớ là được.”



Những Thiên Thần này bên ngoài ít nói nhưng hiện nay đặc biệt nói nhiều, không có cách nào khác, nếu không nói chuyện phân tán sự chú ý, bọn họ chỉ sợ sẽ thống gào đến chết mất.



Tôn Kỳ không để ý tất cả, hắn liên tục đập đầu ra sau, đầu nát bét, máu bắn tung tóe, hắn chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng khi hắn gần đạt được mục đích thì giống như thời gian quay ngược, máu thịt trở lại, vết thương hoàn nguyên.



Hắn tiếp tục đập đầu, bị thương, sau đó khỏi hẳn… cứ như thế liên tục tuần hoàn. Đây là không muốn cho ngươi chết. Đáng sợ đến cùng cực. Trên thế gian này tra tấn cũng chỉ đến thế là cùng. Ở đây, chết chính là một đặc ân.



Trong đầu hắn lúc này là vô vàn hình ảnh cùng tiếng gào thét đau khổ, tất cả đều là những tội ác hắn phạm qua.



Hắn giết nhiều không?



Rất nhiều!



Có một phần nhỏ là trả thù, phần lớn giết để nghiên cứu, còn lại là giết để thỏa mãn ma tính, dã tính.



So với bọn Mộ Dung Vô Địch, hắn tội ác chỉ có hơn chứ không có kém.



Dù cho giết hại sinh linh có lý do chính đáng hay không thì giết vẫn là giết, trừng phạt vẫn phải nhận.



Tất cả bọn họ bây giờ đều đến tìm hắn đòi nợ.



Hắn cứ như thế, phải từng cái từng cái trả nợ. Hắn trợn mắt, há miệng phun ra từng đợt nhiệt khí, nếu nhìn vào bên trong miệng hắn có thể thấy được ánh lửa hồng đang thiêu đốt từ bên trong.



Đây là hắn tự làm tự chịu, không có bất kỳ cái gì ngoại lực có thể giúp được, chỉ có thể chịu đựng đi tới. Không chịu thì cũng chẳng còn cách nào, chết cũng không được phép.



Thời gian cứ thế trôi qua… là đối với bên ngoài. Bên trong Địa Ngục không có khái niệm thời gian, mọi thứ bất biến.



Thỉnh thoảng sẽ có một tên Thiên Thần Địa Ngục bị ném vào đây, cảm xúc đầu tiên luôn là thống khổ, sau đó không ngừng chửi mắng.



Bởi vậy Tôn Kỳ cũng không cô đơn, luôn có người cùng hắn hòa âm kêu gào.



Sau khi bọn họ chịu đựng quen… vẫn là kêu gào thống khổ. Nơi đây đơn giản quá đáng sợ.



Nhưng ít nhất vẫn giữ được lý trí, không giống như Tôn Kỳ.



“Này, hắn đã kêu gào được bao lâu rồi? bao giờ mới chịu im đây?” một tên khó chịu nói.



“Ai biết được! khi nào hắn hết tội.”



“Có vẻ hắn đã phạm rất nhiều tội.”



“Chờ đi! chúng ta chẳng lẽ cái này kiên nhẫn cũng không có.”



Thời gian tàn nhẫn trôi qua, các hình ảnh tội lỗi cứ lần lượt hiện lên, hắn càng muốn quên lại càng không thể quên. Cuối cùng hắn chỉ có thể đối mặt, nhìn vào hết thảy sai lầm, nhìn vào những kẻ mình đã giết hoặc vì mình mà chết.



Để bọn chúng cắn xé chính mình.



Trong cuộc đời hắn cũng không chỉ có giết chóc, hắn cũng từng giúp rất nhiều kẻ. Những kẻ này trở thành vệ sĩ cho hắn.



Năm xưa hắn từng giúp một tên ăn mày một đồng tiền vậy thì bây giờ tên ăn mày này sẽ dùng một đồng tiền cản lại công kích.



Năm xưa hắn từng giúp kẻ qua đường một ly nước, bây giờ kẻ này sẽ dùng một ly nước tưới mát cổ họng hắn.



Năm xưa hắn từng thay đổi cuộc sống một người, bây giờ người này sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ hắn.










n ân oán oán cứ thế đan xen.



Luyện Ngục công bằng, xử tội ngươi nhưng cũng trừ tội cho ngươi. Công bằng phán xử. Đây là ý nghĩa của chữ “Luyện.”



Luyện Ngục tạo ra không phải để trừng phạt mà là để thanh tẩy.



Hàng tỷ ân oán rồi cũng sẽ qua, rồi cũng sẽ tan biến.



Nhưng có một thứ hắn không thể nào vượt qua nổi.



Nàng!



Không phải tội không thể tha, Luyện Ngục tha cho hắn nhưng hắn lại không chịu tha thứ cho chính mình.



Nàng khiến hắn day dứt mãi không thôi. Hắn muốn quên đi nhưng càng quên lại càng nhớ. Còn tra tấn nào ác hơn thế này nữa!



Khi tội lỗi tan biến hai phần ba, hắn bắt đầu thanh tỉnh. Hắn đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi là biển lửa, hắn thì treo trên cột đá.



“Tiểu tử ngươi tỉnh rồi!” một tên Thiên Thần Địa Ngục lập tức phát hiện.



“A! tiểu tử nhà ngươi, ngủ cũng thật là lâu.” một tên khác cười nói.



Tôn Kỳ lúc này như cái xác chết, hắn vẫn chưa vượt qua được chướng ngại tâm lý, đối với mấy tên ở dưới la hét hắn làm như không nghe thấy.



Hắn đang tự mình nhấm nuốt nỗi đau.



Ngoại giới đã qua trăm năm thời gian.



Nơi đây không có thời gian, thời thời khắc khắc đều là như vậy. Hắn không thể quên đi, không thể tự sát, không thể thôi miên chính mình… hắn không muốn tỉnh táo. Bởi vậy hắn tự biến mình thành xác sống chỉ biết vô thức đập đầu vào đá.



Ầm ầm ầm… chẳng mấy chốc mà đầu hắn nát bét, hắn có thể cảm nhận được xương sọ rạn nứt. Nhưng khi hắn muốn kết thúc cuộc đời mình bằng cú đập cuối cùng thì giống như thời gian đảo lưu, đầu hắn lại hoàn hảo. Không bỏ cuộc hắn tiếp tục… nhưng cho dù có thử qua bao nhiêu lần hắn vẫn không thể chết được.



Nhìn cơ thể phục hồi, cảm giác được thời gian đảo lưu, đột nhiên trong đầu hắn lóe linh quang, nếu như hắn có thể đảo ngược thời gian trở về quá khứ liệu có thể cứu được nàng.



Hắn không biết nhưng rất có khả năng!



Dạ Tuyết trước kia từng gọi đến tương lai thân, tức là quá khứ, hiện tại, tương lai có thể trực tiếp tương tác với nhau, vậy thì có thể thể triệu hồi quá khứ không?



Hẳn là có thể, chỉ cần tu vi đủ cao, cao đến mức vượt qua thời không, vượt qua thiên địa quy tắc, dưới mắt thiên địa nghịch đảo càn khôn...



Có khả năng không? nơi đây không phải cái bằng chứng tốt nhất sao!



Cứ nhìn mỗi lần hắn bị thương rồi hoàn nguyên là biết. Là hoàn nguyên không phải chữa thương, có sự khác nhau rất to lớn.



Mà nơi đây do Trật Tự xây dựng, đồng nghĩa muốn ảnh hưởng dòng thời gian thực lực phải tương đương Trật Tự.



Suy nghĩ này vừa nảy sinh liền không thể nào kiềm lại, giống như hạt giống nảy mầm, nhanh chóng vươn sợi rễ khắp thân thể.



Thật ra Tôn Kỳ đã nghĩ sai, Trật Tự không ảnh hưởng dòng thời gian, mà xây dựng nơi đây thành một hệ kín bảo toàn năng lượng, Địa Ngục ghi nhớ và trả lại trạng thái ban đầu cho hắn nên cho dù hắn có đập đầu nát bét, hắn vẫn sẽ sống.



Khí tức của Tôn Kỳ từ từ thay đổi, hắn muốn tỉnh táo, sau đó chính là… AAAA! Tôn Kỳ gào lớn. Hắn càng tỉnh táo, đối với nỗi đau cảm nhận càng rõ ràng.



“Hắn sao vậy?”



“Hẳn là tỉnh.”



“Vậy tiếp theo phải làm sao?”



“Cho hắn năng lượng.” một tên cắn răng nói.



Tôn Kỳ trạng thái lúc này cực tệ, không có bất kỳ cái gì chống lại nghiệp hỏa như bọn hắn.



Nhận được bản nguyên sinh mệnh đại đạo, Tôn Kỳ mới giữ được một chút ý thức.



“Các ngươi là ai?” Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi.



“Thiên Thần!” một tên trả lời.



Tôn Kỳ tròn mắt, nghe không hiểu, Thiên Thần dùng đạo ngữ hắn tất nhiên nghe không hiểu nhưng nhớ lại trước đó mình bị phạt giam vào Luyện Ngục, hắn liền đoán được đây là Thiên Thần Địa Ngục.



“Hắn hình như không nghe hiểu chúng ta.” một tên nhìn ra vấn đề.



“Phải làm sao đây?”



“Dùng tinh thần lực nói chuyện.”



“Có lý!”



Một tên Thiên Thần tinh thần lực bắn ra.



“Tiểu tử ngươi tên là gì?”



Tôn Kỳ nghe hiểu, hắn mở miệng đáp lại nhưng bọn họ lại chẳng nghe hiểu.



“Tiểu tử dùng tinh thần lực nói chuyện.” một tên nhắc.



Tôn Kỳ ú ớ lắc đầu, biết là như vậy nhưng hắn quá yếu để truyền tinh thần lực.



Bọn họ suy nghĩ một thoáng, quyết định cho hắn thêm bản nguyên sinh mệnh đại đạo, đã câu cá vậy thì phải chịu khó thả mồi ngon.



Tôn Kỳ nhận được bản nguyên sinh mệnh đại đạo, khí sắc lập tức tốt lên, nhưng kỳ diệu ở chỗ, hắn đối với đại đạo cảm ngộ thêm phần sâu đậm.



Nghĩ kỹ cũng là bình thường, bọn ở đây đều là Thiên Thần nắm giữ một đầu đại đạo, nên bản nguyên sinh mệnh đại đạo của bọn họ mang theo đại đạo lý giải.



Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng.



Đây đối với mình có thể là cơ duyên lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom