Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Edit by Link
—
Hứa Mân không hề có chút ấn tượng gì với chuyện xảy ra lúc sau nữa, cả người cô cứ ngây ngây ngất ngất, chỉ loáng thoáng nghe thấy hình như Phó Thư Dạng đang cảm ơn khán giả.
Phó Thư Dạng nói xong, nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của cô, trực tiếp quay người bế người lên theo kiểu công chúa.
Dưới sân khấu ồn ào thét chói tai, mái nhà của studio như sắp bị lật tung.
Hứa Mân giật mình, theo bản năng ôm cổ Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng cúi đầu đối mặt với Hứa Mân, cũng không nhìn đường dưới chân.
Hứa Mân xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, lại hơi lo lắng: "Anh đừng nhìn em, nhìn đường đi, đằng trước có bậc thang, em không muốn bị ngã đâu."
Phó Thư Dạng khẽ nói: "Em hôn anh một cái, anh sẽ nhìn đường."
Hứa Mân: "..."
Cô mím môi, nhanh chóng ngẩng đầu mổ một chút lên môi Phó Thư Dạng.
Sau đó, Hứa Mân cảm nhận rõ ràng tay Phó Thư Dạng đang ôm eo cô chợt siết chặt.
Xung quanh bỗng vang lên tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc này Hứa Mân mới phát hiện ra bọn họ vẫn chưa đi tới phạm vi hậu trường, cảnh vừa rồi bị rất nhiều người thấy.
Gương mặt Hứa Mân lập tức đỏ bừng, chôn mặt vào sâu trong ngực Phó Thư Dạng, có chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Phó Thư Dạng khẽ cười một tiếng, lên tiếng chào hỏi mọi người rồi nhanh chóng đi ra bãi đỗ xe.
Tìm được xe của mình, anh nhẹ nhàng đặt Hứa Mân lên ghế ngồi, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Lúc này Hứa Mân mới ngẩng đầu lên, giả vờ thản nhiên nói: "Anh còn gọi tài xế tới à?"
"Không có." Phó Thư Dạng vén một sợi tóc trượt xuống gò má của cô ra sau tai: "Hôm nay anh là tài xế của em. Chúng ta trôi qua thế giới của hai người, không ai được quấy rầy."
Hứa Mân luống cuống dời mắt: "Vậy tại sao anh lại để em ngồi ở ghế sau?"
Phó Thư Dạng cúi đầu, khẽ nói bên tai cô: "Bởi vì em ngồi trước sẽ ảnh hưởng đến anh lái xe."
Tai Hứa Mân như bị thiêu đốt, vô thức phản bác: "Em không làm gì cả, sao ảnh hưởng anh được?"
"Em không làm gì cũng là một loại cám dỗ mạnh mẽ." Giọng của Phó Thư Dạng hơi khàn: "Bởi vì anh muốn làm chút gì đó với em."
Cả người Hứa Mân nóng lên, một tay đẩy anh ra.
Trong mắt Phó Thư Dạng đều là ý cười. Anh giúp cô đóng cửa xe lại, sau đó trở về ghế lái, khởi động xe.
Hứa Mân hạ cửa sổ xe xuống để gió đêm giảm bớt nhiệt độ trên mặt mình.
Trong xe an tĩnh, lực chú ý của Hứa Mân nhanh chóng bị dời đi.
Đối với một người không có thói quen đeo trang sức mà nói, trên ngón tay chợt nhiều thêm một chiếc nhẫn, cảm giác tồn tại thật sự hơi mạnh.
Hứa Mân lặng lẽ cúi xuống nhìn, kim cương rất lớn, vừa rồi cô còn nghe thấy có người hô "trứng bồ câu" nhưng thật ra đối với cô mà nói, kim cương lớn hay nhỏ cũng không hề quan trọng. Cô rất thích hình dáng của chiếc nhẫn này, nó cùng một series với sợi dây chuyền đính ước mà Phó Thư Dạng tặng, vừa nhìn là thấy rất có dụng tâm.
Hứa Mân không nhịn được đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn kia, sau đó lén ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng, kết quả đúng lúc đối mặt với ánh mắt của anh.
Cô vội quay đầu, giả vờ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn mới phát hiện, đường mà Phó Thư Dạng đang đi không phải là đường về nhà trọ.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Hứa Mân hỏi.
Phó Thư Dạng nói: "Về nhà."
"Nhưng đường này không đúng." Hứa Mân ngây ngốc hỏi.
Phó Thư Dạng khẽ cười một tiếng: "Em nhìn kỹ lại chút xem."
Hứa Mân nghiêm túc phân biệt, phát hiện ra đây là đường về tiểu khu Bạch Hạc Tháp.
Đúng, nhà trọ bên kia chỉ là phòng mướn, là một điểm dừng chân tạm thời, nói cho đúng thì tiểu khu Bạch Hạc Tháp mới là nhà của cô.
Chỉ là bây giờ rất ít về bên kia, cô lại hơi quên một chút.
Nhưng đến tiểu khu Bạch Hạc Tháp, Phó Thư Dạng không lái đến khu H mà là lái về khu F.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự mới vừa được trùng tu, Phó Thư Dạng nhanh chóng xuống xe, cướp mở cửa xe giúp cô, thân sĩ bảo vệ trên đỉnh đầu: "Phu nhân, chào mừng về nhà."
Chân Hứa Mân mềm nhũn, suýt chút quỳ với anh.
Phó Thư Dạng nhân cơ hội hơi khom lưng bế người lên.
Chỗ này không có người ngoài, Hứa Mân cũng không còn thẹn thùng như trước, dù sau cũng đã yêu đương với Phó Thư Dạng hơn một năm, lúc hai người một mình ở chung với nhau đương nhiên cũng rất nhiều. Vừa rồi chỉ vì nhiều người, cộng thêm bị cầu hôn đột ngột, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nên hơi luống cuống, bây giờ đã khôi phục rất nhiều.
"Cũng không phải em không biết đi đường, anh bế em làm gì?" Hứa Mân cười hỏi.
Phó Thư Dạng nói: "Vì anh rất vui, không biết phải làm thế nào để bày tỏ sự vui sướng của mình nên muốn ôm em một chút."
"Lúc trước anh cũng không có nhiều lời ngon tiếng ngọt như thế đâu." Hứa Mân vẫn không nhịn được hơi đỏ mặt: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh hiểu rồi." Phó Thư Dạng nghiêm túc nói: "Em chê lúc trước anh ít nói lời ngon tiếng ngọt, sau này anh sẽ cố gắng nói nhiều một chút."
Hứa Mân: "Ý của em không phải như vậy."
"Nhìn xem, em biết cây này không?" Phó Thư Dạng không giải thích với cô, dừng lại trong sân.
Hứa Mân nhận ra, đây là mấy cây lựu trồng trong sân nhà anh.
"Biết chứ, là cây lựu." Hứa Mân hơi khó hiểu: "Anh thích ăn quả lựu à? Sao lúc trước không nghe anh nói?"
"Thích." Phó Thư Dạng dừng một chút, bổ sung thêm: "Thích em chia cho anh."
Hứa Mân chợt nhớ lại, trong sân nhà cũ của anh cũng có trồng mấy gốc cây lựu. Lúc mới quen không lâu, Phó Thư Dạng hái một quả lựu cho cô, sau đó cô chia một nửa cho Phó Thư Dạng.
"Đó là lần đầu tiên anh ăn vào cảm thấy ngọt." Hiển nhiên Phó Thư Dạng cũng nhớ đến lần đó.
Hứa Mân không biết phải nói gì, lắp bắp nói: "Sau này anh có thể ăn nhiều một chút."
Phó Thư Dạng gật đầu: "Ừm, chúng ta cùng ăn, ngồi trên ghế đá kia, giơ tay cũng có thể hái được quả lựu."
Hứa Mân tưởng tượng đến hình ảnh kia, thật sự có phần ngóng trông, nhưng cô vẫn đổi đề tài: "Anh mua căn nhà này từ bao giờ vậy?"
"Lúc lấy được khoản phí độc quyền đầu tiên là anh đã mua rồi." Phó Thư Dạng nói.
Hứa Mân muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.
Dường như Phó Thư Dạng biết cô đang nghĩ gì, chủ động nói: "Lúc đó vẫn không dám nghĩ có thể ở bên em, nhưng anh vẫn muốn ở cùng một tiểu khu với em, cho nên đến mua mấy căn. Sau khi trải qua sự chọn lọc, anh cảm thấy vị trí của căn này rất tốt, muốn trang trí thành nhà tân hôn. Nếu như em không thích, ngày mai anh có thể đi xem thêm mấy căn khác, làm lại một lần nữa cũng được."
Hứa Mân nghe hình thức phát biểu thổ hào này của anh, cố ý tranh luận: "Nhà tân hôn gì chứ? Em đồng ý gả cho anh rồi sao?"
Phó Thư Dạng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
Đáy lòng Hứa Mân run lên, vừa định nói là mình chỉ đùa, Phó Thư Dạng đã mở cửa nhà ra.
Một giây sau, Hứa Mân chợt bị Phó Thư Dạng buông ra, cô còn chưa kịp đứng vững, Phó Thư Dạng đã đè cô lên tường, cúi đầu hôn lên.
Hồi lâu sau, Hứa Mân cảm giác không khí trong phổi đã bị hút khô, mình sắp chết vì ngạt thở, rốt cuộc Phó Thư Dạng mới buông lỏng tay ra.
Cô có được chút tự do đáng thương, chỉ biết thở từng ngụm từng ngụm.
Mà Phó Thư Dạng đứng dán vào cô, chịu phần lớn sức nặng của cơ thể cô, đôi mắt của anh đen nhánh sâu thẳm, nhìn chăm chú vào cô.
Mặt của hai người cách nhau cỡ bằng quả đấm, hô hấp đều quấn lấy nhau, giống như bất cứ lúc nào Phó Thư Dạng cũng sẽ hôn xuống.
"Em, em muốn đi xem nhà." Tim Hứa Mân đập như nổi trống, hơi không chịu nổi Phó Thư Dạng như vậy.
Đêm nay Phó Thư Dạng rất lạ, giống như có chút bóng dáng cường thế, hung ác trong sách.
Hứa Mân cũng không ghét Phó Thư Dạng như thế, chỉ là chân cô mềm, cô sợ khiến mình mất mặt.
"Được, nhưng chúng ta phải nói rõ một vấn đề trước đã." Một tay Phó Thư Dạng chống lên đỉnh đầu Hứa Mân, toàn bộ khí tràng đều triển khai.
Hứa Mân sợ đến mức dán trên tường: "Vấn đề gì?"
"Lời vừa rồi em nói." Phó Thư Dạng lời ít ý nhiều hỏi: "Gả không?"
Hứa Mân lập tức sốt lên, vừa rồi cô chỉ đùa thôi, sao anh lại tưởng thật chứ?
Phó Thư Dạng truy hỏi: "Hả?"
"Gả." Hứa Mân khẽ nói.
Phó Thư Dạng: "Không nghe rõ."
"Em nói gả. Nhẫn cũng đã nhận rồi, còn có thể không gả sao?" Hứa Mân cắn răng, cất cao giọng, tức giận nói: "Anh biết rõ em chỉ nói đùa, sao còn cố ý ép em?"
Phó Thư Dạng mặc kệ cô nói gì đó: "Không được đổi ý, chờ đến sinh nhật em, chúng ta đi lãnh chứng."
Hứa Mân: "Được."
Lúc này Phó Thư Dạng mới thu khí thế lại, cúi đầu hôn lên mặt cô, ôn nhu nói: "Sau này không được đùa giỡn như vậy. Không phải anh đang ép em, đối với chuyện này, anh không biết có phải là đùa hay không, anh biết sợ, biết lo lắng."
Hứa Mân nhìn anh chân thành như vậy, hơi giật mình: "Anh thật sự lo lắng sao? Anh biết có bao nhiêu người muốn gả cho anh không?"
"Bọn họ đều không phải em." Phó Thư Dạng chân thành nói.
Trong lòng Hứa Mân nóng lên, khẽ nói: "Em cũng muốn gả."
Hô hấp Phó Thư Dạng hơi ngưng lại, Hứa Mân lập tức biết không ổn rồi.
Quả nhiên một giây sau, cô lại bị đè lên tường hôn đến mức choáng váng đầu óc.
Cuối cùng Hứa Mân vẫn không xem được căn nhà tân hôn này được trang trí thế nào, chờ lúc cô lấy lại tinh thần thì đã bị Phó Thư Dạng bế vào phòng ngủ.
Trái lại, Hứa Mân nhìn thấy rõ ràng bố trí của phòng ngủ.
Tất cả đều phối màu sắc ấm. Trên tủ đầu giường có một chùm đèn đỏ, đèn tường ở đầu giường còn là màu hồng. Chăn trên giường cũng không phô trương dùng màu đỏ nhưng lại dùng cánh hoa tươi trải thành hình trái tim.
Đúng là bố trí phòng tân hôn thật.
Hứa Mân đứng cạnh giường, có chút không biết làm sao.
Sau khi Phó Thư Dạng buông cô ra, hơi lui về sau một chút.
Hai người đứng đối mặt nhau, không nói chuyện, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
"Em..." Phó Thư Dạng đấu tranh một hồi, nói: "Nếu không thì anh sang bên cạnh ngủ."
Hứa Mân ngẩng đầu nhìn anh.
Hô hấp của Phó Thư Dạng hơi loạn, đi tới gần cô hai bước, chống lên mép giường, giam người trong ngực mình, thấp giọng nói: "Em còn nhìn anh như vậy, đêm nay anh sẽ không đi được."
Hứa Mân mấp máy môi: "Em cũng không nói để anh đi mà."
Trong chớp mắt, cô bị ném vào trong chăn mềm mại xõa tung trên giường.
Cánh hoa rơi xuống đầy người, nhưng người còn đẹp hơn hoa.
"Anh, ôn nhu một chút..." Hứa Mân nắm lấy chăn dưới người, khẽ nỉ non.
Phó Thư Dạng kéo tay cô qua, đặt trên cổ mình: "Ôn nhu đời này đều cho em."
—
Hứa Mân không hề có chút ấn tượng gì với chuyện xảy ra lúc sau nữa, cả người cô cứ ngây ngây ngất ngất, chỉ loáng thoáng nghe thấy hình như Phó Thư Dạng đang cảm ơn khán giả.
Phó Thư Dạng nói xong, nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của cô, trực tiếp quay người bế người lên theo kiểu công chúa.
Dưới sân khấu ồn ào thét chói tai, mái nhà của studio như sắp bị lật tung.
Hứa Mân giật mình, theo bản năng ôm cổ Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng cúi đầu đối mặt với Hứa Mân, cũng không nhìn đường dưới chân.
Hứa Mân xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, lại hơi lo lắng: "Anh đừng nhìn em, nhìn đường đi, đằng trước có bậc thang, em không muốn bị ngã đâu."
Phó Thư Dạng khẽ nói: "Em hôn anh một cái, anh sẽ nhìn đường."
Hứa Mân: "..."
Cô mím môi, nhanh chóng ngẩng đầu mổ một chút lên môi Phó Thư Dạng.
Sau đó, Hứa Mân cảm nhận rõ ràng tay Phó Thư Dạng đang ôm eo cô chợt siết chặt.
Xung quanh bỗng vang lên tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc này Hứa Mân mới phát hiện ra bọn họ vẫn chưa đi tới phạm vi hậu trường, cảnh vừa rồi bị rất nhiều người thấy.
Gương mặt Hứa Mân lập tức đỏ bừng, chôn mặt vào sâu trong ngực Phó Thư Dạng, có chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Phó Thư Dạng khẽ cười một tiếng, lên tiếng chào hỏi mọi người rồi nhanh chóng đi ra bãi đỗ xe.
Tìm được xe của mình, anh nhẹ nhàng đặt Hứa Mân lên ghế ngồi, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Lúc này Hứa Mân mới ngẩng đầu lên, giả vờ thản nhiên nói: "Anh còn gọi tài xế tới à?"
"Không có." Phó Thư Dạng vén một sợi tóc trượt xuống gò má của cô ra sau tai: "Hôm nay anh là tài xế của em. Chúng ta trôi qua thế giới của hai người, không ai được quấy rầy."
Hứa Mân luống cuống dời mắt: "Vậy tại sao anh lại để em ngồi ở ghế sau?"
Phó Thư Dạng cúi đầu, khẽ nói bên tai cô: "Bởi vì em ngồi trước sẽ ảnh hưởng đến anh lái xe."
Tai Hứa Mân như bị thiêu đốt, vô thức phản bác: "Em không làm gì cả, sao ảnh hưởng anh được?"
"Em không làm gì cũng là một loại cám dỗ mạnh mẽ." Giọng của Phó Thư Dạng hơi khàn: "Bởi vì anh muốn làm chút gì đó với em."
Cả người Hứa Mân nóng lên, một tay đẩy anh ra.
Trong mắt Phó Thư Dạng đều là ý cười. Anh giúp cô đóng cửa xe lại, sau đó trở về ghế lái, khởi động xe.
Hứa Mân hạ cửa sổ xe xuống để gió đêm giảm bớt nhiệt độ trên mặt mình.
Trong xe an tĩnh, lực chú ý của Hứa Mân nhanh chóng bị dời đi.
Đối với một người không có thói quen đeo trang sức mà nói, trên ngón tay chợt nhiều thêm một chiếc nhẫn, cảm giác tồn tại thật sự hơi mạnh.
Hứa Mân lặng lẽ cúi xuống nhìn, kim cương rất lớn, vừa rồi cô còn nghe thấy có người hô "trứng bồ câu" nhưng thật ra đối với cô mà nói, kim cương lớn hay nhỏ cũng không hề quan trọng. Cô rất thích hình dáng của chiếc nhẫn này, nó cùng một series với sợi dây chuyền đính ước mà Phó Thư Dạng tặng, vừa nhìn là thấy rất có dụng tâm.
Hứa Mân không nhịn được đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn kia, sau đó lén ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng, kết quả đúng lúc đối mặt với ánh mắt của anh.
Cô vội quay đầu, giả vờ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn mới phát hiện, đường mà Phó Thư Dạng đang đi không phải là đường về nhà trọ.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Hứa Mân hỏi.
Phó Thư Dạng nói: "Về nhà."
"Nhưng đường này không đúng." Hứa Mân ngây ngốc hỏi.
Phó Thư Dạng khẽ cười một tiếng: "Em nhìn kỹ lại chút xem."
Hứa Mân nghiêm túc phân biệt, phát hiện ra đây là đường về tiểu khu Bạch Hạc Tháp.
Đúng, nhà trọ bên kia chỉ là phòng mướn, là một điểm dừng chân tạm thời, nói cho đúng thì tiểu khu Bạch Hạc Tháp mới là nhà của cô.
Chỉ là bây giờ rất ít về bên kia, cô lại hơi quên một chút.
Nhưng đến tiểu khu Bạch Hạc Tháp, Phó Thư Dạng không lái đến khu H mà là lái về khu F.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự mới vừa được trùng tu, Phó Thư Dạng nhanh chóng xuống xe, cướp mở cửa xe giúp cô, thân sĩ bảo vệ trên đỉnh đầu: "Phu nhân, chào mừng về nhà."
Chân Hứa Mân mềm nhũn, suýt chút quỳ với anh.
Phó Thư Dạng nhân cơ hội hơi khom lưng bế người lên.
Chỗ này không có người ngoài, Hứa Mân cũng không còn thẹn thùng như trước, dù sau cũng đã yêu đương với Phó Thư Dạng hơn một năm, lúc hai người một mình ở chung với nhau đương nhiên cũng rất nhiều. Vừa rồi chỉ vì nhiều người, cộng thêm bị cầu hôn đột ngột, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nên hơi luống cuống, bây giờ đã khôi phục rất nhiều.
"Cũng không phải em không biết đi đường, anh bế em làm gì?" Hứa Mân cười hỏi.
Phó Thư Dạng nói: "Vì anh rất vui, không biết phải làm thế nào để bày tỏ sự vui sướng của mình nên muốn ôm em một chút."
"Lúc trước anh cũng không có nhiều lời ngon tiếng ngọt như thế đâu." Hứa Mân vẫn không nhịn được hơi đỏ mặt: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh hiểu rồi." Phó Thư Dạng nghiêm túc nói: "Em chê lúc trước anh ít nói lời ngon tiếng ngọt, sau này anh sẽ cố gắng nói nhiều một chút."
Hứa Mân: "Ý của em không phải như vậy."
"Nhìn xem, em biết cây này không?" Phó Thư Dạng không giải thích với cô, dừng lại trong sân.
Hứa Mân nhận ra, đây là mấy cây lựu trồng trong sân nhà anh.
"Biết chứ, là cây lựu." Hứa Mân hơi khó hiểu: "Anh thích ăn quả lựu à? Sao lúc trước không nghe anh nói?"
"Thích." Phó Thư Dạng dừng một chút, bổ sung thêm: "Thích em chia cho anh."
Hứa Mân chợt nhớ lại, trong sân nhà cũ của anh cũng có trồng mấy gốc cây lựu. Lúc mới quen không lâu, Phó Thư Dạng hái một quả lựu cho cô, sau đó cô chia một nửa cho Phó Thư Dạng.
"Đó là lần đầu tiên anh ăn vào cảm thấy ngọt." Hiển nhiên Phó Thư Dạng cũng nhớ đến lần đó.
Hứa Mân không biết phải nói gì, lắp bắp nói: "Sau này anh có thể ăn nhiều một chút."
Phó Thư Dạng gật đầu: "Ừm, chúng ta cùng ăn, ngồi trên ghế đá kia, giơ tay cũng có thể hái được quả lựu."
Hứa Mân tưởng tượng đến hình ảnh kia, thật sự có phần ngóng trông, nhưng cô vẫn đổi đề tài: "Anh mua căn nhà này từ bao giờ vậy?"
"Lúc lấy được khoản phí độc quyền đầu tiên là anh đã mua rồi." Phó Thư Dạng nói.
Hứa Mân muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.
Dường như Phó Thư Dạng biết cô đang nghĩ gì, chủ động nói: "Lúc đó vẫn không dám nghĩ có thể ở bên em, nhưng anh vẫn muốn ở cùng một tiểu khu với em, cho nên đến mua mấy căn. Sau khi trải qua sự chọn lọc, anh cảm thấy vị trí của căn này rất tốt, muốn trang trí thành nhà tân hôn. Nếu như em không thích, ngày mai anh có thể đi xem thêm mấy căn khác, làm lại một lần nữa cũng được."
Hứa Mân nghe hình thức phát biểu thổ hào này của anh, cố ý tranh luận: "Nhà tân hôn gì chứ? Em đồng ý gả cho anh rồi sao?"
Phó Thư Dạng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
Đáy lòng Hứa Mân run lên, vừa định nói là mình chỉ đùa, Phó Thư Dạng đã mở cửa nhà ra.
Một giây sau, Hứa Mân chợt bị Phó Thư Dạng buông ra, cô còn chưa kịp đứng vững, Phó Thư Dạng đã đè cô lên tường, cúi đầu hôn lên.
Hồi lâu sau, Hứa Mân cảm giác không khí trong phổi đã bị hút khô, mình sắp chết vì ngạt thở, rốt cuộc Phó Thư Dạng mới buông lỏng tay ra.
Cô có được chút tự do đáng thương, chỉ biết thở từng ngụm từng ngụm.
Mà Phó Thư Dạng đứng dán vào cô, chịu phần lớn sức nặng của cơ thể cô, đôi mắt của anh đen nhánh sâu thẳm, nhìn chăm chú vào cô.
Mặt của hai người cách nhau cỡ bằng quả đấm, hô hấp đều quấn lấy nhau, giống như bất cứ lúc nào Phó Thư Dạng cũng sẽ hôn xuống.
"Em, em muốn đi xem nhà." Tim Hứa Mân đập như nổi trống, hơi không chịu nổi Phó Thư Dạng như vậy.
Đêm nay Phó Thư Dạng rất lạ, giống như có chút bóng dáng cường thế, hung ác trong sách.
Hứa Mân cũng không ghét Phó Thư Dạng như thế, chỉ là chân cô mềm, cô sợ khiến mình mất mặt.
"Được, nhưng chúng ta phải nói rõ một vấn đề trước đã." Một tay Phó Thư Dạng chống lên đỉnh đầu Hứa Mân, toàn bộ khí tràng đều triển khai.
Hứa Mân sợ đến mức dán trên tường: "Vấn đề gì?"
"Lời vừa rồi em nói." Phó Thư Dạng lời ít ý nhiều hỏi: "Gả không?"
Hứa Mân lập tức sốt lên, vừa rồi cô chỉ đùa thôi, sao anh lại tưởng thật chứ?
Phó Thư Dạng truy hỏi: "Hả?"
"Gả." Hứa Mân khẽ nói.
Phó Thư Dạng: "Không nghe rõ."
"Em nói gả. Nhẫn cũng đã nhận rồi, còn có thể không gả sao?" Hứa Mân cắn răng, cất cao giọng, tức giận nói: "Anh biết rõ em chỉ nói đùa, sao còn cố ý ép em?"
Phó Thư Dạng mặc kệ cô nói gì đó: "Không được đổi ý, chờ đến sinh nhật em, chúng ta đi lãnh chứng."
Hứa Mân: "Được."
Lúc này Phó Thư Dạng mới thu khí thế lại, cúi đầu hôn lên mặt cô, ôn nhu nói: "Sau này không được đùa giỡn như vậy. Không phải anh đang ép em, đối với chuyện này, anh không biết có phải là đùa hay không, anh biết sợ, biết lo lắng."
Hứa Mân nhìn anh chân thành như vậy, hơi giật mình: "Anh thật sự lo lắng sao? Anh biết có bao nhiêu người muốn gả cho anh không?"
"Bọn họ đều không phải em." Phó Thư Dạng chân thành nói.
Trong lòng Hứa Mân nóng lên, khẽ nói: "Em cũng muốn gả."
Hô hấp Phó Thư Dạng hơi ngưng lại, Hứa Mân lập tức biết không ổn rồi.
Quả nhiên một giây sau, cô lại bị đè lên tường hôn đến mức choáng váng đầu óc.
Cuối cùng Hứa Mân vẫn không xem được căn nhà tân hôn này được trang trí thế nào, chờ lúc cô lấy lại tinh thần thì đã bị Phó Thư Dạng bế vào phòng ngủ.
Trái lại, Hứa Mân nhìn thấy rõ ràng bố trí của phòng ngủ.
Tất cả đều phối màu sắc ấm. Trên tủ đầu giường có một chùm đèn đỏ, đèn tường ở đầu giường còn là màu hồng. Chăn trên giường cũng không phô trương dùng màu đỏ nhưng lại dùng cánh hoa tươi trải thành hình trái tim.
Đúng là bố trí phòng tân hôn thật.
Hứa Mân đứng cạnh giường, có chút không biết làm sao.
Sau khi Phó Thư Dạng buông cô ra, hơi lui về sau một chút.
Hai người đứng đối mặt nhau, không nói chuyện, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
"Em..." Phó Thư Dạng đấu tranh một hồi, nói: "Nếu không thì anh sang bên cạnh ngủ."
Hứa Mân ngẩng đầu nhìn anh.
Hô hấp của Phó Thư Dạng hơi loạn, đi tới gần cô hai bước, chống lên mép giường, giam người trong ngực mình, thấp giọng nói: "Em còn nhìn anh như vậy, đêm nay anh sẽ không đi được."
Hứa Mân mấp máy môi: "Em cũng không nói để anh đi mà."
Trong chớp mắt, cô bị ném vào trong chăn mềm mại xõa tung trên giường.
Cánh hoa rơi xuống đầy người, nhưng người còn đẹp hơn hoa.
"Anh, ôn nhu một chút..." Hứa Mân nắm lấy chăn dưới người, khẽ nỉ non.
Phó Thư Dạng kéo tay cô qua, đặt trên cổ mình: "Ôn nhu đời này đều cho em."
Bình luận facebook