Sư phụ thấp giọng đáp lại một tiếng, sau khi nói xong, tiếng nói càng nhỏ, nghe có vẻ nặng nề, “Ban nãy là các ngươi đả thương Trang chưởng môn có phải hay không?”
Ta buột miệng hỏi, “Hắn chết chưa?”
“…” Sư phụ nhìn ta, “Nếu ngươi muốn tìm Trang Thế Chính trả thù chuyện hắn hãm hại ngươi, vậy thì không nên giết hắn.”
Ta nhức đầu, “Đáng lẽ định bắt sống hắn, nhưng trên đường xảy ra chút việc ngoài dự tính.”
Sư phụ hỏi, “Ngươi có bị thương không?”
“Không có.” Ta cẩn thận nhìn hắn, “Hắn tìm tới Hoa Sơn tính sổ rồi hả?”
“Tạm thời không có, hiện giờ hắn đang hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, xét theo nội thương của hắn, không phải người trong phái chúng ta gây ra.” Sư phụ hỏi, “Đả thương hắn, là Thủy Đông Lưu làm sao?”
Ta do dự một lát, không biết có nên nói chuyện ở Khoái Hoạt Lâm cho sư phụ nghe hay không. Lỡ hắn biết ta không còn nội lực và võ công của Hoa Sơn nữa, liệu có đánh ta ngay tại chỗ, sau đó trục xuất khỏi sư môn không nhỉ.
Sư phụ không ép ta trả lời lại nói, “Ngươi đừng dính dáng đến chuyện này nữa, mau chóng rời khỏi đây, nếu ngươi thật sự đang đi cùng Thủy Đông Lưu, vậy cứ trông cậy vào hắn đi.”
Ta nắm chặt tay sư phụ, sợ hãi hỏi, “Sư phụ, người không cần đồ nhi nữa sao? Con không đi, chắc chắn Trang Thế Chính đang có âm mưu gì đó, nếu không tại sao năm lần bảy lượt hắn sai cao thủ đi truy sát con chứ.”
Sư phụ suy nghĩ chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, “Hắn sai người đuổi giết ngươi?”
Ta gật đầu, thấy sư phụ lo lắng cho mình, ta liền mang chuyện Khoái Hoạt Lâm kể cho hắn nghe. Ít nhất để hắn biết, ta bây giờ có thể bảo vệ bản thân thật tốt, người bình thường không thể làm gì được ta.
Sư phụ nghe xong thở dài, nắm cổ tay ta, bắt mạch một lúc, mới thả xuống, “Đúng là nội lực của môn phái chúng ta bị phong bế rồi… Trong họa có phúc, cũng là chuyện tốt, chuyện này ta tạm thời không nói cho thái sư phụ ngươi biết, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Sau khi ngươi xuống núi, ta cùng thái sư phụ bàn bạc một hồi, cũng thấy chuyện này rất kì quái.”
Nghe bảo bọn người thái sư phụ không hề nghi ngờ ta dù chỉ một chút, trong lòng ta vô cùng cảm động. Sư phụ thở dài, “Sư phụ không thể đi cùng với ngươi, nhớ kĩ phải cẩn thận mọi sự. Để tránh người khác hoài nghi, vi sư về trước.”
Ta gật gật đầu, thật lòng trả lời, “Sư phụ, người cũng phải cẩn thận.”
Thân hình cao lớn của sư phụ biến mất ở cuối vách tường, ta nhìn theo thật lâu, rất giống với năm đó lúc cha mẹ vứt ta ở Hoa Sơn, xoay người bỏ đi.
“Cặn bã, đến lúc phải đi rồi.”
“A…” Chỉnh đốn lại tâm trạng, ta tiếp tục kéo hắn đi, “Thừa dịp Trang Thế Chính bất tỉnh, chúng ta lên đường thôi, chờ lúc hẳn tỉnh lại, bày đủ thứ bẫy khi ấy khó đi lắm nha.” Trên tay cảm thấy ấm áp, ta cúi đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới kịp phản ứng, “Tiểu quỷ, ngươi bị thương nặng như vậy, thế mà vẫn bình an nhỉ?”
Khóe miệng tiểu quỷ kéo lên, “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ngu ngốc vậy.”
Ta thừa dịp nhéo mặt với cánh tay hắn, “A, thể chất không tệ nha… Đúng rồi, ngươi có biết mấy chục tên ma giáo đã đến đây rồi không? Còn ở trọ tại khách điếm Vinh Cẩm nữa. Nhưng ta không biết mấy tên đó có người hãm hại Thủy Đông Lưu hay không, nên không dám chào hỏi.”
Tiểu quỷ nhíu mày, “Mới đây đã tìm ra chỗ này rồi.”
“Tiểu quỷ, theo trí nhớ của ta Thủy Đông Lưu không có huynh đệ nha…” Ta nắm xương quai xanh của hắn, sau đó nhéo một cái, “Nói, ngươi có phải là tiểu cô nương hay không.”
Tiểu quỷ nổi giận, né người sang một bên, “Ngươi mới là tiểu cô nương.”
“Ha ha ha ha ha.”
“Dừng, đi đến khách điếm xem thử.”
Cứ nghĩ khách điếm Vinh Cẩm sẽ náo nhiệt lắm, còn cho rằng người trong phái Hành Sơn đã chạy tới chất vấn ma giáo, nhưng chưa thấy bàn tay nào vỗ tiếng vang nữa là, cũng đúng không ai sẵn sàng đi khiêu khích ma giáo càng không có bằng chứng do người ma giáo làm.
Nghe tiểu nhị kể chuyện xong, tiểu quỷ rất rộng rãi cho tên đó ít bạc rồi đuổi đi. Thấy trên người hắn đeo ngọc bội hoa mai, ta ngồi xuống hỏi, “Cái này cũng là người nhà mẹ đẻ ngươi cho ngươi à?”
Tiểu quỷ đưa khối ngọc bội cho ta, “Vừa nãy ta nhìn thấy người của cậu mười bảy đang đi tìm ca ca, bảo tóm được một tên cầm ngọc bội này, bây giờ trả vật lại nguyên chủ.”
“Vậy sao ngươi lại đưa cho ta? Không sợ ta lấy tiền ở khắp nơi sao?”
Tiểu quỷ giận dữ nói, “Bởi vì cậu mười bảy nói, ca ca ta là đồ cặn bã, nên tạm thời giao ngọc bội cho ngươi bảo quản.”
“..”
Tiêu môn chủ thực sự đã hiểu lầm, ta không phải là vợ của tên Thủy Đông Lưu kia.
Nhưng để ta giữ ngọc bội vẫn an toàn hơn là giao cho tiểu quỷ. Đeo bên hông, chọc chọc hắn, “Chúng ta ngồi chồm hổm ở đây bao lâu nữa.”
Sân sau vắng vẻ, thỉnh thoảng nhìn thấy người ló đầu ra ngoài cửa sổ. Hai người chúng ta ngồi ở chỗ này, cực kì giống những người ngốc nghếch nha…
Tiểu quỷ nóng nảy nói, “Kiên nhẫn một chút thôi. Ngươi không biết đạo lý người ta rất thích ngồi trên nóc nhà bàn bạc sao, chỗ này vừa vặn hợp lí. Nếu chạy đến phía trước, với thân thủ hiện tại của ta, nhất định bị phát hiện, ngươi muốn bị chặt thành bánh bao thịt sao.”
“Cái gì mà thân thủ hiện tại? Chẳng lẽ ngươi có thể biến thành cao thủ thiên hạ?”
“Ừ, cặn bã ngươi không cần nói chuyện đâu, giọng ngươi to quá bị phát hiện đấy.”
“Ngươi có biết kẻ nào hãm hại ca ca ngươi không?”
Tiểu quỷ im lặng vài giây, mới mở miệng, “Tả hộ pháp Hàn Dương của ma giáo.”
Hộ pháp? Ta nuốt nước bọt, ma giáo có ba cấp bậc chính, đầu tiên là giáo chủ, thánh cô, nhưng thánh cô là con dâu của giáo chủ, phải có giáo chủ phu nhân trước mới có thánh cô, bây giờ vẫn chưa có. Tiếp theo là Tả Hữu hộ pháp.
“Không ngờ cánh tai trái của hắn lại muốn tạo phản, hắn muốn giết ca ca ngươi sau đó leo lên ngôi vị giáo chủ?”
Tiểu quỷ bỉu môi, “Không biết, có lẽ đầu hắn bị cánh cửa kẹp.”
“…”
Không hổ danh là người trong ma giáo, cái gì cũng biết. Không lâu sau, quả thực nhìn thấy mấy bóng người ở trên nóc nhà, vừa nhìn đã biết là ma giáo. Ta ghé tai qua nghe, với khoảng cách này không làm khó gì ta.
“Tập kích chưởng môn Hành Sơn là giáo chủ?”
“Trang Thế Chính đang hôn mê bất tỉnh, tạm thời không rõ lắm, chỉ nghe đối phương bảo tên kia có võ công rất cao cường, không phải hạng đầu đường xó chợ.”
“Có thể đánh Trang Thế Chính trọng thương, sao có thể là bọn người trộm cắp được.”
Ta nghe xong vô cùng đắc ý, nếu không sợ bị họ phát hiện ta lập tức nhảy vào xác nhận sự thật.
“Thuộc hạ đã điều tra, giáo chủ vẫn chưa đến trấn, nhưng ở trấn nhỏ kia có người nhìn thấy. Cho nên thuộc hạ đoán rằng, giáo chủ dịch dung rồi mới vào trấn.”
“Tiếp tục điều tra.”
Ta đưa mắt nhìn, bốn năm người đứng cung kính, mặt hướng về một người. Hé mắt nhìn thật kĩ, không chừng người kia là Hàn Dương. Không biết có phải ánh mắt ta sáng quá hay không, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn, trong khoảnh khắc đó ta nhớ lại ánh mắt sắc bén đã gặp ở khách điếm kia, không phải là hắn. Không kịp tránh, tiểu quỷ đẩy ta, “Là Hàn Dương, đi mau.”
Ta vội vàng lôi hắn chạy ra ngoài, những người kia phản ứng cực kì lẹ, âm thanh xé gió lọt vào lỗ tai, trong lòng ta kinh hãi. Mang theo tiểu quỷ căn bản không chạy nhanh được, bọn họ sắp đuổi kịp, ta bỗng nhiên xoay người lại, đánh ra một chưởng.
Qủa nhiên là tên Hàn Dương đuổi theo đầu tiên, trong mắt hắn có chút ngạc nhiên, lúc khôi phục thì đã giơ tay đỡ chưởng lực.
Ầm.
Hai chưởng va chạm, ngón tay rồi cánh tay mạnh mẽ run rẩy, hai bên tự nhiên lui về phía sau. Nội lực của Hàn Dương cao hơn Trang Thế Chính, nhưng cũng không nhiều. Ta vững vàng rơi xuống đất, còn Hàn Dương phun một bụm máu. Nhân lúc năm người kia dừng lại đỡ hắn, ta vội vã kéo tiểu quỷ chạy.
Trời đất bao la ta chợt tỉnh ngộ, chạy một mạch liền tới trấn khác, được cỡ mười dặm đường. Thật sự là không di chuyển được nữa rồi, vừa mới đến chỗ đất bằng phẳng, đôi chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất chung với tiểu quỷ, không còn sức lực để thở nữa rồi.
Sắc mặt tiểu quỷ trắng bệch, khuôn mặt của hắn hiện vẻ, “Ngươi làm ta ngã chết rồi.” Hắn nằm ngửa mặt lên trời, cười khổ, “Cặn bã, tiền bối không nên truyền nội lực cho ngươi mới phải, tay trái đánh chưởng môn Hành Sơn hôn mê, tay phải đánh hộ pháp ma giáo… Dù thế nào, ngươi cũng gặp rắc rối lớn rồi.”
Ta nghiêng đầu nắm cánh tay hắn, nức nở, “Làm sao bây giờ, ta không muốn chết, bây giờ ta không thể khống chế sức lực khi xuất chưởng. Tiểu quỷ ngươi tuyệt đối đừng đánh lén ta, nếu không ta ra một chưởng đánh ngươi chết toi.”
“…”
Hít thở xong, nếu có Thủy Đông Lưu ở đây thật tốt, hắn có thể giúp ta vận khí điều tức. Đúng rồi, không phải hắn đang ở trấn này hay sao! Nhanh đi tìm hắn, không đợi ta đứng dậy, đã thấy đầu tiểu quỷ phóng tới, nhìn xuống ta. Ta lập tức giơ tay ---
“Bốp!”
… Tiểu quỷ bị ta đánh bay…
“Tiểu bánh chưng!” Ta vội vàng chạy tới, mắng, “Cũng may ta đã thu khí lực, nếu không ngươi chết là cái chắc! Bảo ngươi đừng đánh lén ta, ngươi có nghe hay không hả.”
Tiểu quỷ yếu ớt nói, “Cho… cho ta hôn một cái.”
Ta chưa kịp khóc cho hắn, thì đầu tiểu quỷ nghiêng ngã, ngất xỉu. Ta vội vàng truyền chân khí trị thương cho hắn, sắc mặt hắn mới tốt hơn một chút, ta liền yên tâm. Trên lưng vẫn đeo Lưu Quang Kiếm, vì vậy chỉ có thể ôm hắn mà đi.
Đi vào trấn hỏi hết các vị đại phu có tiếng, sau đó đưa hắn đến y quán chữa trị, nói không có gì đáng ngại, ta mới chạy đi tìm tiền trang. Để hắn uống thuốc xong, rồi tìm một khách điếm. Giúp hắn lau người, mệt mỏi một ngày, ta cảm thấy buồn ngủ. Trong lúc ngủ, mơ hồ cảm thấy tiểu quỷ động đậy, ta giơ tay nhấn hắn xuống, “Đừng… náo nữa.”
Hai gò má hơi nóng, hơi thở của tiểu quỷ phả trên mặt, thật giống một cái bánh bao lớn. Ta liếm liếm miệng, không đợi ta cắn hắn, trên môi nóng lên… Lại bị hôn trộm, quả nhiên là tiểu sắc quỷ.
Nhưng mà… mệt quá đi. Xoay lưng về phía hắn, miễn cho tên kia ăn đậu hũ. Ngáp một cái, loáng thoáng nghe thấy tiếng xé vải, giận nha, “Ầm ĩ chết được.”
Sau lưng có tiếng cười nhẹ, chỉ trong chốc lát rồi dừng lại.
Giống như đã ngủ thật lâu, cuối cùng cũng cảm thấy có sức sống, đưa tay mò bên cạnh, vậy mà không có ai, “Tiểu quỷ?!”
“Tiểu quỷ thì không có, trái lại có một giáo chủ.”
Trong căn phòng tối đen ta lập tức giơ tay, đụng trúng một khuôn mặt lạnh, mừng rỡ, “Thủy Bánh Chưng.”
“Ừ, ngủ ngon không? Chúng ta tiếp tục lên đường.”
Ta dừng lại một chút, thu tay lại, “Đốt đèn đi.”
Sau đó nghe tiếng hắn đứng dậy, ngọn đèn trong phòng được bật lên. Ta chậm rãi mặc quần áo cho tử tế, cầm lược soi gương thật lâu.
Hai tay Thủy Đông Lưu ôm ngực dựa lưng vào cửa sổ, hắn vô cùng yên lặng. Chờ ta chải tóc, cầm thứ gì đó, rút kiếm, chỉa vào trước mũi hắn, “Ngươi còn không mau gỡ lớp mặt nạ kia xuống, để ta gỡ giúp cũng được.”
Hắn lập tức kinh ngạc, gương mặt cười cười, “Làm sao ngươi biết ta không phải Thủy Đông Lưu?”
Giọng nói có chút quen tai, ta nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi là… A! Ngươi chính là tên thái giám chết bằm!”
Mặt hắn hung hăng cãi lại, “Đại gia là Ngọc Hồ Ly, không phải thái…”
“Chậc.” Ta lắc đầu, tên này không đến kiếm ta, ta cũng muốn bảo Thủy Đông Lưu đi tìm hắn, chắc hắn không ngờ cầm ngọc bội hoa mai đến tiền trang lại bị người ta bắt được, mới đây đã đến tìm ta. Tên Thủy Đông Lưu miệng lưỡi ác độc thì làm sao có thể hỏi ta ngủ ngon hay không, lại còn chờ ta trang điểm, rõ ràng là giả.
Hắn đặt ngón tay trên má, ra vẻ muốn lột mặt nạ, nháy mắt giơ tay hất văng thanh kiếm của ta, lao người nhảy qua cửa sổ. Ta giữ chặt bả vai hắn, lại đánh cho hắn một chưởng, “Giao tiểu quỷ ra đây!”
Hắn quả thật là hồ ly, rõ ràng nắm quần áo hắn, thế mà chớp mắt một phát, hắn cởi đồ luôn rồi.
Ta lập tức rút kiếm, chém ngang, tất cả cửa sổ đều vỡ tan tành, kèm theo những mảnh vụn bay tung tóe, lúc này mới thấy bên ngoài hành lang xuất hiện mười mấy người. Đang ngạc nhiên vì bóng lưng Ngọc Hồ Ly biến mất trong đêm, bên kia kêu lên, “Giáo chủ!”
“..”
Không đợi ta giải thích, mười mấy người kia tức giận quát, “Kẻ làm hại giáo chủ, giết!”
“..”
Lệ, rơi, đầy, mặt!
Bình luận facebook