Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: Luôn là mèo của cậu 2
Diệp Trần có cảm tưởng, Bạch Sùng của giờ phút này tựa hồ có chút không giống với Bạch Sùng trước lúc hôn mê.
Bạch Sùng trước hôn mê, ở trong mắt có gì đó trông rất u tối khiến Diệp Trần cảm thấy đôi phần nguy hiểm, đây cũng là lí do vì sao ban đầu Bạch Sùng dụ cô xuống, cô không chịu tới gần. Còn Bạch Sùng đang đưa tay nắm móng vuốt của cô lúc này đây, trong mắt không hề có sự tăm tối, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng, ấm áp, khiến cô cảm thấy rất an lòng, bất giác muốn tới gần hơn.
Nhưng không hiểu vì sao, thứ cảm giác này lại khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Vậy nên, cho dù trong lòng muốn đáp lại Bạch Sùng, cô vẫn quay đầu đi, tỏ vẻ khinh thường.
Lục Minh, hay chính là Bạch Sùng, ngẩn ra trước thái độ của Diệp Trần, anh ta có cảm giác, hình như, phải chăng mình vừa nhìn thấy… sự khinh thường trong nét mặt của con mèo này?
Lúc này, Trần Lâm đã xử lý xong nhóm Viên Nhị Nguyên. Anh ta là người yêu ghét rạch ròi, đối xử với kẻ địch tàn nhẫn như gió thu thổi sạch lá vàng. Trần Lâm thấy Bạch Sùng đã tỉnh, đang đi tới chào hỏi, không ngờ lại phát hiện ra Bạch Sùng đang cầm chân một con mèo nói chuyện với nó.
Trần Lâm vừa nhìn thấy mèo, mắt liền sáng lên, đi vội tới, hào hứng bảo: “Quào, là mèo này! Cậu có mèo à?! Tuổi đang trẻ mà có một con mèo đúng là tuyệt vời! Hơn nữa, mèo của cậu đến giờ vẫn không bị nhiễm bệnh!”
Bạch Sùng nghe giọng điệu thích thú của Trần Lâm, bất giác nắm móng vuốt nhỏ bé của mèo con chặt hơn một chút. Diệp Trần thấy hơi khó chịu, meo lên một tiếng, tỏ ý bất mãn.
Cô vốn định meo sao cho ghê gớm một chút nhưng vì giọng quá nhỏ, tiếng kêu quá mỏng, vừa lên tiếng, Diệp Trần liền cảm thất mất mặt, ngậm ngay miệng lại.
Hoàn toàn không có tí khí thế nào.
Bạch Sùng nghe tiếng kêu của Diệp Trần, toàn thân như tan chảy, Trần Lâm càng thích thú hơn, lại nói nữa: “Đây là mèo con! Mèo con này! Mấy tháng rồi? Vẫn còn đang uống sữa à?”
Mấy tháng rồi…
Bạch Sùng không biết. Tuy vậy, cậu ta không muốn để Trần Lâm biết là bản thân không phải chủ của con mèo này, con mèo này nhất định phải có một người chủ, bằng không, giờ thời thế như vậy, nó khó mà sinh tồn được. Thay vì để người khác làm chủ của nó, chi bằng để anh ta làm!
Vậy là Bạch Sùng cười cười đáp: “Tầm hơn một tháng, tôi mới nhặt được trên đường mấy hôm trước.”
“Giờ mà vẫn nhặt được loại mèo này?” Trần Lâm rất ngạc nhiên. Bạch Sùng ôm Diệp Trần vào lòng, Diệp Trần cũng không giãy. Bạch Sùng thấy Diệp Trần không phản kháng, trong lòng rất vui, bế mèo đứng dậy, hỏi Trần Lâm: “Tôi là Bạch Sùng, từ thành phố G đi căn cứ, anh là?”
“À, tôi là Trần Lâm.” Trần Lâm vác súng lên vai, hất cằm về phía Bắc: “Tôi tới căn cứ ở thành phố B để tòng quân, cậu muốn tới căn cứ nào? Tiện đường tôi đưa cậu đi luôn.”
Nghe thấy cái tên Trần Lâm, mắt Bạch Sùng hơi tối đi nhưng rồi anh ta nhanh chóng nở nụ cười, hòa nhã nói: “Vậy làm phiền anh. Đây là cha mẹ tôi, Bạch Nguyên, Lý Hân.”
Bạch Sùng chỉ về phía cặp vợ chồng nhà họ Bạch đang sợ hãi, sau đó chỉ vào con mèo mình đang ôm: “Đây là mèo của tôi, tên là… Bạch Tiểu Trần.”
Bạch Sùng hơi ngập ngừng, phân vân giữa hai cái tên Tống Uyển Thanh và Diệp Trần.
Thế giới trước, anh ta chết tại Nam Kinh, lịch sử không thể thay đổi, hệ thống khóa hết mọi năng lực đặc biệt anh ta có, anh ta chỉ có thể chiến đấu anh dũng như một người bình thường.
Trong giây phút thành phố rơi vào tay giặc, anh ta chết ở Nam Kinh, vào giây phút ấy, anh ta nhớ tới người đó, anh ta nghĩ, cô nhất định sẽ mặc kỳ bào đẹp đẽ, sống hạnh phúc ở Hương Cảng.
666 nói cho anh ta biết, Tống Uyển Thanh hoàn thành nhiệm vụ thay anh ta, năm 2000, trả văn vật lại cho quốc gia, anh ta nghĩ, cuộc đời của Tống Uyển Thanh hẳn là cũng không tệ.
Cô sống không tệ, anh ta cũng an tâm.
Đã bị tẩy trừ tình cảm, tình cảm kiếp trước của anh ta đã phai nhạt nhưng anh ta vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra. Anh ta bỗng nhận ra, hóa ra rốt cuộc mình vẫn không hiểu người con gái này, thậm chí ngay cả thực ra cô ấy tên là Diệp Trần hay là Tống Uyển Thanh, có phải là Tống Uyển Thanh thật không, cũng không rõ.
Có điều, chuyện này cũng không quan trọng, một cuộc đời mới đã bắt đầu rồi.
Bạch Sùng xoa đầu Diệp Trần, Diệp Trần xoay đầu lại nhìn anh ta, Bạch Sùng cười cười, gọi cô: “Tiểu Trần.”
Diệp Trần phớt lờ anh ta. Giờ Bạch Sùng cũng không có thời gian quan tâm cô, vỗ nhẹ đầu cô như dỗ trẻ con: “Em tên là Bạch Tiểu Trần, phải nhớ nhé.”
Diệp Trần không quay đầu lại, Bạch Sùng ngẫm nghĩ: “Em không để ý anh nói, không phải là em bị điếc đấy chứ?”
“Anh mới bị điếc ấy!”
Diệp Trần xoay đầu lại, kêu lên một tiếng đầy “hung ác”, Bạch Sùng cười rộ lên, y như thể hiểu ý cô, gật đầu đáp: “Vâng vâng, em không phải đồ điếc.”
Diệp Trần: “…”
Nói chuyện với cả một con mèo, tên này chắc mất trí rồi.
Bạch Sùng và Trần Lâm nói chuyện với nhau một lúc. Trần Lâm đi một mình suốt hành trình cũng cô đơn, thực ra vốn cũng cần có một người giúp sức, Bạch Sùng liền kết đội với Trần Lâm, hai người hẹn trước, đưa cha mẹ của anh ta tới căn cứ rồi hai người sẽ tới căn cứ ở thành phố B để tòng quân.
Đây vốn cũng chính là con đường Bạch Sùng tự hoạch định cho mình, giờ có Trần Lâm trợ giúp, trong lòng Bạch Sùng tất nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bạch Sùng hiểu rõ tình hình của mình, anh ta là một kẻ toàn hệ dị năng nhưng ban đầu không thể hiện ra được, máu của anh ta lại có khả năng kích hoạt dị năng của người khác, khiến anh ta rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Anh ta giống như một miếng thịt Đường Tăng, ai ai cũng muốn ăn.
Nguyên thân của Bạch Sùng vốn là kích hoạt dị năng của người khác để bảo vệ chính mình, sau này thì bị bắt lại ngày ngày rút máu. Vậy nên, tranh thủ lúc này đây, anh ta phải tìm một chỗ dựa vững chắc cho mình chứ không phải là bồi dưỡng nên một chỗ dựa.
Tình cờ, Trần Lâm đúng là một lựa chọn cực tốt.
Là nam chính của một truyện không ngừng phản công thăng cấp, Trần Lâm luôn thuận buồn xuôi gió, gặp địch mạnh ta càng mạnh hơn, không bao giờ phải chịu ấm ức, thức tỉnh dị năng từ rất sớm và sau này sẽ trở thành cao thủ số một, số hai, được làm anh em của người này để y bảo vệ cho, đói với Bạch Sùng, đúng là quá may mắn.
Vì thế, anh ta nhanh chóng xưng huynh gọi đệ với Trần Lâm, nhận Trần Lâm làm đại ca.
Trần Lâm nhìn xung quanh, thương lượng với Bạch Sùng: “Hai chúng ta chia nhau ra tìm vật tư, cướp lấy một ít cho lên xe.”
Bạch Sùng gật đầu, anh ta muốn giao Diệp Trần cho cha mẹ nhưng anh ta vừa đưa Diệp Trần ra, Diệp Trần liền xòe móng giãy dụa. Bạch Sùng hết cách, đành nói với cô: “Vậy anh mang em theo, em đừng gây sự nhé.”
Diệp Trần gật đầu, Bạch Sùng và đám người xung quanh trố mắt. Con mèo này quả nhiên có chút bất bình thường!
Bạch Sùng bỏ Diệp Trần lên vai rồi đi theo Trần Lâm tìm đồ. Vừa rồi nguyên thân vốn đã tìm qua siêu thị này một lần rồi, không tìm được gì cả, nhưng nếu Bạch Sùng nhớ không nhầm thì, kỳ thực chỗ này có một cái kho hàng ngầm, lối vào bị sập chặn ngang nên không bị người phát hiện. Vậy mà Trần Lâm vừa tới, anh ta vấp ngã một cái liền phát hiện ra nó.
Nam chính, đúng là may mắn vậy đấy.
Nhưng hôm nay, Bạch Sùng quyết định phải tìm ra nó trước Trần Lâm, vậy nên anh ta đi đằng trước Trần Lâm, nói là mở đường cho anh ta.
Diệp Trần ngồi xổm trên vai Bạch Sùng, nhìn con người đi tìm vật tư, đi chưa được mấy bước, Diệp Trần bỗng để mắt thấy một tảng đá trông không được tự nhiên cho lắm.
Cô kêu “meo” một tiếng rồi đột ngột nhảy xuống, chạy về phía nó, đi quanh tảng đá vòng tới vòng lui.
“Tiểu Trần!”
Bạch Sùng giật mình, vội chạy đuổi theo, Trần Lâm nghe thấy động tĩnh bên này nên cũng đi sang hỏi: “Làm gì thế?”
Bạch Sùng không nói gì, định lại bế Diệp Trần lên nhưng vừa tiếp cận tảng đá liền phát hiện ra tảng đá này có chút bất thường.
Anh ta ngồi xổm xuống, áp người xuống dưới đất gõ gõ, Trần Lâm sực hiểu ra: “Cậu cảm thấy chỗ này có hầm ngầm à?”
“Ừ.”
Bạch Sùng đáp chắc nịch, gạt hết đám cỏ dại ra.
Một cánh cửa sắt lộ ra trước mắt hai người, Trần Lâm và Bạch Sùng liếc nhau, lập tức mở xem thử.
Dưới cánh cửa là một cái kho đầy ắp hàng. Bạch Sùng và Trần Lâm liền bắt tay vào chuyển đồ. Cha mẹ của Bạch Sùng cũng tới giúp, bốn người nhanh chóng lấp đầy hàng hóa vào xe, làm đầy không gian của Bạch Nguyên và cả không gian của Trần Lâm.
Tới khi không gian của Trần Lâm cũng được lấp đầy, kho hàng này đã chẳng còn thừa lại là bao. Trần Lâm phấn khởi nói: “Chỗ còn thừa để lại cho người tới sau đi. Chỗ vật tư này đủ để chúng ta ăn khá lâu rồi. Lần này phải cảm ơn Bạch Tiểu Trần.”
Trần Lâm đi lại chỗ Diệp Trần, trịnh trọng nói: “Cám ơn mày nhé, tao sẽ cho mày ăn uống tử tế.”
Diệp Trần thích được người khác khen, cô meo lên một tiếng hưởng ứng. Bạch Sùng chìa tay bế Diệp Trần lên. Lúc này, mọi người đều đã thấm mệt, Bạch Sùng hỏi thử: “Tôi ngủ mấy tiếng rồi đổi phiên lái xe cho anh nhé?”
Trần Lâm gật đầu: “Ừ, cậu ngủ đi, tôi lái xe.”
Phân công nhau xong, Bạch Sùng liền bế Diệp Trần về phòng ngủ.
Xe của Trần Lâm là loại xa xỉ, các phòng ngăn thành từng gian riêng, có hai phòng, nhà vệ sinh và bếp có đủ mọi thứ.
Vợ chồng Bạch Nguyên ở một phòng, Bạch Sùng bế Diệp Trần vào ở một phòng.
Bạch Sùng hơi mệt nhưng vẫn chịu được, quyết định đi tắm cho Diệp Trần.
Dù sao cũng là mèo hoang, không biết có mang theo mầm bệnh gì không.
… Có điều, thế giới này cũng chẳng có mầm bệnh nào đáng sợ.
Bạch Sùng nói một tiếng với Trần Lâm, bảo là muốn tắm, Trần Lâm đáp sảng khoái: “Tắm đi, tôi có dị năng hệ nước, đừng lãng phí là được.”
Bạch Sùng gật đầu, nói một lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn nhé.”
Nói xong, Bạch Sùng bế Diệp Trần vào phòng tắm.
Mới đầu Diệp Trần không nhận ra là mình đang đi đâu, sau đó mới sực hiểu ra.
Cô sợ tới mức co giò bỏ chạy. Bạch Sùng với tay túm cô lại, bất lực bảo: “Chạy gì mà chạy?”
Diệp Trần gần như muốn sụp đổ.
Cô là một con mèo, bạn đã từng gặp con mèo nào thích tắm rửa chưa?
Cứ cho là cô có thể chịu được việc tắm nước thì vấn đề là, cô không muốn tắm với Bạch Sùng! Mắt mọc lẹo mất!
Tuy nhiên, những lời này cô đều không nói được, chỉ có thể kêu meo meo.
Bạch Sùng túm cổ cô vào phòng tắm, đóng cửa lại, bắt đầu cởi áo.
Diệp Trần vừa thấy anh ta cởi áo liền nhắm tịt mắt lại. Bạch Sùng thấy buồn cười, cởi quần áo xong, túm Diệp Trần lên, Diệp Trần liền bắt đầu ra sức đẩy anh ta ra.
Bộ móng sắc của Diệp Trần được giấu kĩ trong đệm thịt màu hồng, cô không hề định cào Bạch Sùng, Bạch Sùng chỉ cảm thấy đệm thịt mềm mềm đạp đạp vào bàn tay.
Tuy biết Diệp Trần làm vậy là đang phản kháng nhưng anh ta vẫn cảm thấy cực kỳ dễ chịu, không nhịn nổi cười: “Em đang phản đối hay đang đùa nghịch vậy?”
Diệp Trần dừng lại, đột ngột nhận ra, phản kháng như vậy không hề đủ để Bạch Sùng hiểu được quyết tâm không muốn tắm rửa của cô!
Tuy lí trí vẫn biết là nên đi tắm nhưng hễ vừa nghĩ tới nước là cô đã thấy khó chịu rồi.
Vậy là, trong lúc Bạch Sùng chờ nước nóng, cô mở to mắt, tung người nhảy bật lên, chộp lấy cánh tay Bạch Sùng, lấy đà phi lên trên đỉnh đầu vòi hoa sen đứng, từ trên cao nhìn xuống!
Bạch Sùng “ôi” một tiếng, ngẩng đầu lên, nghiêm mặt:
“Xuống dưới!”
Anh ta che miệng vết thương, giọng điệu cảnh cáo.
Diệp Trần bễ nghễ nhìn đối phương, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường, từng cọng lông trên cơ thể đều như muốn nói…
Trẫm dựa vào bản lĩnh của mình lên được vòi hoa sen, dựa vào đâu mà phải xuống?
Có giỏi thì lên đây mà bắt ta!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạch Sùng: “Xuống dưới!”
Diệp Trần: “Không xuống!”
Bạch Sùng: “Xuống đây thì thơm em.”
Diệp Trần: “Tôi xuống.”
Bạch Sùng trước hôn mê, ở trong mắt có gì đó trông rất u tối khiến Diệp Trần cảm thấy đôi phần nguy hiểm, đây cũng là lí do vì sao ban đầu Bạch Sùng dụ cô xuống, cô không chịu tới gần. Còn Bạch Sùng đang đưa tay nắm móng vuốt của cô lúc này đây, trong mắt không hề có sự tăm tối, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng, ấm áp, khiến cô cảm thấy rất an lòng, bất giác muốn tới gần hơn.
Nhưng không hiểu vì sao, thứ cảm giác này lại khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Vậy nên, cho dù trong lòng muốn đáp lại Bạch Sùng, cô vẫn quay đầu đi, tỏ vẻ khinh thường.
Lục Minh, hay chính là Bạch Sùng, ngẩn ra trước thái độ của Diệp Trần, anh ta có cảm giác, hình như, phải chăng mình vừa nhìn thấy… sự khinh thường trong nét mặt của con mèo này?
Lúc này, Trần Lâm đã xử lý xong nhóm Viên Nhị Nguyên. Anh ta là người yêu ghét rạch ròi, đối xử với kẻ địch tàn nhẫn như gió thu thổi sạch lá vàng. Trần Lâm thấy Bạch Sùng đã tỉnh, đang đi tới chào hỏi, không ngờ lại phát hiện ra Bạch Sùng đang cầm chân một con mèo nói chuyện với nó.
Trần Lâm vừa nhìn thấy mèo, mắt liền sáng lên, đi vội tới, hào hứng bảo: “Quào, là mèo này! Cậu có mèo à?! Tuổi đang trẻ mà có một con mèo đúng là tuyệt vời! Hơn nữa, mèo của cậu đến giờ vẫn không bị nhiễm bệnh!”
Bạch Sùng nghe giọng điệu thích thú của Trần Lâm, bất giác nắm móng vuốt nhỏ bé của mèo con chặt hơn một chút. Diệp Trần thấy hơi khó chịu, meo lên một tiếng, tỏ ý bất mãn.
Cô vốn định meo sao cho ghê gớm một chút nhưng vì giọng quá nhỏ, tiếng kêu quá mỏng, vừa lên tiếng, Diệp Trần liền cảm thất mất mặt, ngậm ngay miệng lại.
Hoàn toàn không có tí khí thế nào.
Bạch Sùng nghe tiếng kêu của Diệp Trần, toàn thân như tan chảy, Trần Lâm càng thích thú hơn, lại nói nữa: “Đây là mèo con! Mèo con này! Mấy tháng rồi? Vẫn còn đang uống sữa à?”
Mấy tháng rồi…
Bạch Sùng không biết. Tuy vậy, cậu ta không muốn để Trần Lâm biết là bản thân không phải chủ của con mèo này, con mèo này nhất định phải có một người chủ, bằng không, giờ thời thế như vậy, nó khó mà sinh tồn được. Thay vì để người khác làm chủ của nó, chi bằng để anh ta làm!
Vậy là Bạch Sùng cười cười đáp: “Tầm hơn một tháng, tôi mới nhặt được trên đường mấy hôm trước.”
“Giờ mà vẫn nhặt được loại mèo này?” Trần Lâm rất ngạc nhiên. Bạch Sùng ôm Diệp Trần vào lòng, Diệp Trần cũng không giãy. Bạch Sùng thấy Diệp Trần không phản kháng, trong lòng rất vui, bế mèo đứng dậy, hỏi Trần Lâm: “Tôi là Bạch Sùng, từ thành phố G đi căn cứ, anh là?”
“À, tôi là Trần Lâm.” Trần Lâm vác súng lên vai, hất cằm về phía Bắc: “Tôi tới căn cứ ở thành phố B để tòng quân, cậu muốn tới căn cứ nào? Tiện đường tôi đưa cậu đi luôn.”
Nghe thấy cái tên Trần Lâm, mắt Bạch Sùng hơi tối đi nhưng rồi anh ta nhanh chóng nở nụ cười, hòa nhã nói: “Vậy làm phiền anh. Đây là cha mẹ tôi, Bạch Nguyên, Lý Hân.”
Bạch Sùng chỉ về phía cặp vợ chồng nhà họ Bạch đang sợ hãi, sau đó chỉ vào con mèo mình đang ôm: “Đây là mèo của tôi, tên là… Bạch Tiểu Trần.”
Bạch Sùng hơi ngập ngừng, phân vân giữa hai cái tên Tống Uyển Thanh và Diệp Trần.
Thế giới trước, anh ta chết tại Nam Kinh, lịch sử không thể thay đổi, hệ thống khóa hết mọi năng lực đặc biệt anh ta có, anh ta chỉ có thể chiến đấu anh dũng như một người bình thường.
Trong giây phút thành phố rơi vào tay giặc, anh ta chết ở Nam Kinh, vào giây phút ấy, anh ta nhớ tới người đó, anh ta nghĩ, cô nhất định sẽ mặc kỳ bào đẹp đẽ, sống hạnh phúc ở Hương Cảng.
666 nói cho anh ta biết, Tống Uyển Thanh hoàn thành nhiệm vụ thay anh ta, năm 2000, trả văn vật lại cho quốc gia, anh ta nghĩ, cuộc đời của Tống Uyển Thanh hẳn là cũng không tệ.
Cô sống không tệ, anh ta cũng an tâm.
Đã bị tẩy trừ tình cảm, tình cảm kiếp trước của anh ta đã phai nhạt nhưng anh ta vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra. Anh ta bỗng nhận ra, hóa ra rốt cuộc mình vẫn không hiểu người con gái này, thậm chí ngay cả thực ra cô ấy tên là Diệp Trần hay là Tống Uyển Thanh, có phải là Tống Uyển Thanh thật không, cũng không rõ.
Có điều, chuyện này cũng không quan trọng, một cuộc đời mới đã bắt đầu rồi.
Bạch Sùng xoa đầu Diệp Trần, Diệp Trần xoay đầu lại nhìn anh ta, Bạch Sùng cười cười, gọi cô: “Tiểu Trần.”
Diệp Trần phớt lờ anh ta. Giờ Bạch Sùng cũng không có thời gian quan tâm cô, vỗ nhẹ đầu cô như dỗ trẻ con: “Em tên là Bạch Tiểu Trần, phải nhớ nhé.”
Diệp Trần không quay đầu lại, Bạch Sùng ngẫm nghĩ: “Em không để ý anh nói, không phải là em bị điếc đấy chứ?”
“Anh mới bị điếc ấy!”
Diệp Trần xoay đầu lại, kêu lên một tiếng đầy “hung ác”, Bạch Sùng cười rộ lên, y như thể hiểu ý cô, gật đầu đáp: “Vâng vâng, em không phải đồ điếc.”
Diệp Trần: “…”
Nói chuyện với cả một con mèo, tên này chắc mất trí rồi.
Bạch Sùng và Trần Lâm nói chuyện với nhau một lúc. Trần Lâm đi một mình suốt hành trình cũng cô đơn, thực ra vốn cũng cần có một người giúp sức, Bạch Sùng liền kết đội với Trần Lâm, hai người hẹn trước, đưa cha mẹ của anh ta tới căn cứ rồi hai người sẽ tới căn cứ ở thành phố B để tòng quân.
Đây vốn cũng chính là con đường Bạch Sùng tự hoạch định cho mình, giờ có Trần Lâm trợ giúp, trong lòng Bạch Sùng tất nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bạch Sùng hiểu rõ tình hình của mình, anh ta là một kẻ toàn hệ dị năng nhưng ban đầu không thể hiện ra được, máu của anh ta lại có khả năng kích hoạt dị năng của người khác, khiến anh ta rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Anh ta giống như một miếng thịt Đường Tăng, ai ai cũng muốn ăn.
Nguyên thân của Bạch Sùng vốn là kích hoạt dị năng của người khác để bảo vệ chính mình, sau này thì bị bắt lại ngày ngày rút máu. Vậy nên, tranh thủ lúc này đây, anh ta phải tìm một chỗ dựa vững chắc cho mình chứ không phải là bồi dưỡng nên một chỗ dựa.
Tình cờ, Trần Lâm đúng là một lựa chọn cực tốt.
Là nam chính của một truyện không ngừng phản công thăng cấp, Trần Lâm luôn thuận buồn xuôi gió, gặp địch mạnh ta càng mạnh hơn, không bao giờ phải chịu ấm ức, thức tỉnh dị năng từ rất sớm và sau này sẽ trở thành cao thủ số một, số hai, được làm anh em của người này để y bảo vệ cho, đói với Bạch Sùng, đúng là quá may mắn.
Vì thế, anh ta nhanh chóng xưng huynh gọi đệ với Trần Lâm, nhận Trần Lâm làm đại ca.
Trần Lâm nhìn xung quanh, thương lượng với Bạch Sùng: “Hai chúng ta chia nhau ra tìm vật tư, cướp lấy một ít cho lên xe.”
Bạch Sùng gật đầu, anh ta muốn giao Diệp Trần cho cha mẹ nhưng anh ta vừa đưa Diệp Trần ra, Diệp Trần liền xòe móng giãy dụa. Bạch Sùng hết cách, đành nói với cô: “Vậy anh mang em theo, em đừng gây sự nhé.”
Diệp Trần gật đầu, Bạch Sùng và đám người xung quanh trố mắt. Con mèo này quả nhiên có chút bất bình thường!
Bạch Sùng bỏ Diệp Trần lên vai rồi đi theo Trần Lâm tìm đồ. Vừa rồi nguyên thân vốn đã tìm qua siêu thị này một lần rồi, không tìm được gì cả, nhưng nếu Bạch Sùng nhớ không nhầm thì, kỳ thực chỗ này có một cái kho hàng ngầm, lối vào bị sập chặn ngang nên không bị người phát hiện. Vậy mà Trần Lâm vừa tới, anh ta vấp ngã một cái liền phát hiện ra nó.
Nam chính, đúng là may mắn vậy đấy.
Nhưng hôm nay, Bạch Sùng quyết định phải tìm ra nó trước Trần Lâm, vậy nên anh ta đi đằng trước Trần Lâm, nói là mở đường cho anh ta.
Diệp Trần ngồi xổm trên vai Bạch Sùng, nhìn con người đi tìm vật tư, đi chưa được mấy bước, Diệp Trần bỗng để mắt thấy một tảng đá trông không được tự nhiên cho lắm.
Cô kêu “meo” một tiếng rồi đột ngột nhảy xuống, chạy về phía nó, đi quanh tảng đá vòng tới vòng lui.
“Tiểu Trần!”
Bạch Sùng giật mình, vội chạy đuổi theo, Trần Lâm nghe thấy động tĩnh bên này nên cũng đi sang hỏi: “Làm gì thế?”
Bạch Sùng không nói gì, định lại bế Diệp Trần lên nhưng vừa tiếp cận tảng đá liền phát hiện ra tảng đá này có chút bất thường.
Anh ta ngồi xổm xuống, áp người xuống dưới đất gõ gõ, Trần Lâm sực hiểu ra: “Cậu cảm thấy chỗ này có hầm ngầm à?”
“Ừ.”
Bạch Sùng đáp chắc nịch, gạt hết đám cỏ dại ra.
Một cánh cửa sắt lộ ra trước mắt hai người, Trần Lâm và Bạch Sùng liếc nhau, lập tức mở xem thử.
Dưới cánh cửa là một cái kho đầy ắp hàng. Bạch Sùng và Trần Lâm liền bắt tay vào chuyển đồ. Cha mẹ của Bạch Sùng cũng tới giúp, bốn người nhanh chóng lấp đầy hàng hóa vào xe, làm đầy không gian của Bạch Nguyên và cả không gian của Trần Lâm.
Tới khi không gian của Trần Lâm cũng được lấp đầy, kho hàng này đã chẳng còn thừa lại là bao. Trần Lâm phấn khởi nói: “Chỗ còn thừa để lại cho người tới sau đi. Chỗ vật tư này đủ để chúng ta ăn khá lâu rồi. Lần này phải cảm ơn Bạch Tiểu Trần.”
Trần Lâm đi lại chỗ Diệp Trần, trịnh trọng nói: “Cám ơn mày nhé, tao sẽ cho mày ăn uống tử tế.”
Diệp Trần thích được người khác khen, cô meo lên một tiếng hưởng ứng. Bạch Sùng chìa tay bế Diệp Trần lên. Lúc này, mọi người đều đã thấm mệt, Bạch Sùng hỏi thử: “Tôi ngủ mấy tiếng rồi đổi phiên lái xe cho anh nhé?”
Trần Lâm gật đầu: “Ừ, cậu ngủ đi, tôi lái xe.”
Phân công nhau xong, Bạch Sùng liền bế Diệp Trần về phòng ngủ.
Xe của Trần Lâm là loại xa xỉ, các phòng ngăn thành từng gian riêng, có hai phòng, nhà vệ sinh và bếp có đủ mọi thứ.
Vợ chồng Bạch Nguyên ở một phòng, Bạch Sùng bế Diệp Trần vào ở một phòng.
Bạch Sùng hơi mệt nhưng vẫn chịu được, quyết định đi tắm cho Diệp Trần.
Dù sao cũng là mèo hoang, không biết có mang theo mầm bệnh gì không.
… Có điều, thế giới này cũng chẳng có mầm bệnh nào đáng sợ.
Bạch Sùng nói một tiếng với Trần Lâm, bảo là muốn tắm, Trần Lâm đáp sảng khoái: “Tắm đi, tôi có dị năng hệ nước, đừng lãng phí là được.”
Bạch Sùng gật đầu, nói một lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn nhé.”
Nói xong, Bạch Sùng bế Diệp Trần vào phòng tắm.
Mới đầu Diệp Trần không nhận ra là mình đang đi đâu, sau đó mới sực hiểu ra.
Cô sợ tới mức co giò bỏ chạy. Bạch Sùng với tay túm cô lại, bất lực bảo: “Chạy gì mà chạy?”
Diệp Trần gần như muốn sụp đổ.
Cô là một con mèo, bạn đã từng gặp con mèo nào thích tắm rửa chưa?
Cứ cho là cô có thể chịu được việc tắm nước thì vấn đề là, cô không muốn tắm với Bạch Sùng! Mắt mọc lẹo mất!
Tuy nhiên, những lời này cô đều không nói được, chỉ có thể kêu meo meo.
Bạch Sùng túm cổ cô vào phòng tắm, đóng cửa lại, bắt đầu cởi áo.
Diệp Trần vừa thấy anh ta cởi áo liền nhắm tịt mắt lại. Bạch Sùng thấy buồn cười, cởi quần áo xong, túm Diệp Trần lên, Diệp Trần liền bắt đầu ra sức đẩy anh ta ra.
Bộ móng sắc của Diệp Trần được giấu kĩ trong đệm thịt màu hồng, cô không hề định cào Bạch Sùng, Bạch Sùng chỉ cảm thấy đệm thịt mềm mềm đạp đạp vào bàn tay.
Tuy biết Diệp Trần làm vậy là đang phản kháng nhưng anh ta vẫn cảm thấy cực kỳ dễ chịu, không nhịn nổi cười: “Em đang phản đối hay đang đùa nghịch vậy?”
Diệp Trần dừng lại, đột ngột nhận ra, phản kháng như vậy không hề đủ để Bạch Sùng hiểu được quyết tâm không muốn tắm rửa của cô!
Tuy lí trí vẫn biết là nên đi tắm nhưng hễ vừa nghĩ tới nước là cô đã thấy khó chịu rồi.
Vậy là, trong lúc Bạch Sùng chờ nước nóng, cô mở to mắt, tung người nhảy bật lên, chộp lấy cánh tay Bạch Sùng, lấy đà phi lên trên đỉnh đầu vòi hoa sen đứng, từ trên cao nhìn xuống!
Bạch Sùng “ôi” một tiếng, ngẩng đầu lên, nghiêm mặt:
“Xuống dưới!”
Anh ta che miệng vết thương, giọng điệu cảnh cáo.
Diệp Trần bễ nghễ nhìn đối phương, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường, từng cọng lông trên cơ thể đều như muốn nói…
Trẫm dựa vào bản lĩnh của mình lên được vòi hoa sen, dựa vào đâu mà phải xuống?
Có giỏi thì lên đây mà bắt ta!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạch Sùng: “Xuống dưới!”
Diệp Trần: “Không xuống!”
Bạch Sùng: “Xuống đây thì thơm em.”
Diệp Trần: “Tôi xuống.”
Bình luận facebook