Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Luôn là mèo của cậu 13
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Sùng nghe xong lời này của Diệp Trần, trong lòng thấy ấm áp.
Tuy cô nàng vừa kỳ lạ lại vừa kiêu ngạo nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô sẽ đứng ra không chút chần chừ, nói những lời rất mực dịu dàng.
Trong lòng cô có một cán cân, biết làm thế nào bắt nạt anh ta mà lại khiến anh ta cam tâm tình nguyện bị bắt nạt, biết lúc nào có thể nói ác khẩu, lúc nào thì không.
Bạch Sùng chu miệng thơm cô, Diệp Trần giơ chân lên, dùng đệm thịt cản lại.
Bạch Sùng phớt lờ cô, tiếp tục thơm, Diệp Trần tiếp tục đẩy.
“Anh muốn làm gì! Cái đồ biến thái này!”
Bạch Sùng bị mắng lại còn cười khì khì, mặc kệ sự ngăn cản của cô, vẫn cố sống cố chết hôn một cái. Diệp Trần bị thơm xong cái đầu tiên thì không buồn ngăn nữa, mang bộ mặt kiểu như tâm như tro tàn để cho Bạch Sùng hôn tiếp cái thứ hai, cái thứ ba.
Hôn một hồi, Bạch Sùng đưa cô đi rửa mặt rồi ôm cô đi ra ngoài.
Dương Quốc Vĩ tới tìm Bạch Sùng, nói với anh ta: “Cậu Bạch này, sau này cậu có dự tính gì chưa?”
Bạch Sùng nghĩ rồi đáp: “Tôi muốn tới thành phố B.”
Dương Quốc Vĩ tỏ vẻ thất vọng ra mặt nhưng cũng không có gì bất ngờ, gật gù bảo: “Cũng phải, giờ người có tài đều tới thành phố B, bên thành phố B cũng đã nghe nói về cậu rồi, ra lệnh cho chúng tôi phải khuyên cậu qua đó.”
Nói xong, Dương Quốc Vĩ thở dài: “Nhân tài đều bị thành phố B lấy đi hết, cái căn cứ nhỏ này thực sự không cầm cự nổi, không biết sau này còn có gặp lại nữa không.”
Bạch Sùng không nói gì, trong lòng cân nhắc, trong bốn chỉ tiêu của nhiệm vụ, tiền tài, danh vọng, mỹ nhân, địa vị, ở thành phố B, anh ta có thể trở thành người mạnh nhất thế giới nhưng rất khó trở thành người có được bốn điều này cao nhất thế giới.
Trong thế giới gốc, Trần Lâm làm lính chiến một thời gian ở thành phố B, sau khi được thăng lên làm thiếu tướng thì tiến hành chính biến, trở thành người lãnh đạo của một số căn cứ, sau đó dần hoàn thành bốn chỉ tiêu. Anh ta vốn cũng định đi theo con đường này nhưng lời Dương Quốc Vĩ nói đã khiến anh ta nảy sinh một ý tưởng mới.
Nếu ngay từ đầu anh ta đã có một căn cứ của riêng mình rồi thì sao?
Lời của Dương Quốc Vĩ chính là nguyên nhân sau này rất nhiều căn cứ ly khai quyền kiểm soát của thành phố B, một căn cứ nhỏ vốn đã khó tồn tại, còn phải bơm máu cho căn cứ lớn, bị ép đến đường cùng, không còn cách nào nữa thì chỉ còn lại một con đường duy nhất là phản kháng.
Anh ta ngẫm nghĩ rồi thử thăm dò Dương Quốc Vĩ: “Nếu các ông không cầm cự được nữa thì sẽ làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào?”
Dương Quốc Vĩ ngẩng đầu nhìn anh ta đầy vẻ sâu xa: “Chỉ còn đường chết.”
“Dương trạm trưởng,” Bạch Sùng ôm mèo, vuốt lông Diệp Trần, Diệp Trần kêu grừ grừ buồn ngủ, Bạch Sùng cúi xuống nhìn Diệp Trần, hờ hững nói: “Sống khổ như vậy, chi bằng giả vờ như không tồn tại, sau này lại tính?”
Giờ thông tin liên lạc bất tiện, xác suất gặp phải đợt tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie của căn cứ nhỏ gần như bằng không. Một căn cứ bị mất liên lạc sẽ bị coi là không còn tồn tại. Dương Quốc Vĩ nghe cậu ta nói vậy, mắt sáng hẳn lên nhưng vẫn kiềm chế bản thân: “Giả vờ như không tồn tại sẽ mất hẳn sự trợ giúp từ thành phố B, căn cứ không có lực lượng nòng cốt, thực sự… khó mà cầm cự được!”
Bạch Sùng cười cười, hiểu ý Dương Quốc Vĩ, bèn nói trắng ra: “Đều là người thông minh, không cần phải vòng vo nữa. Ông thực sự cam lòng để mọi thứ tốt nhất đều dâng cho thành phố B sao? Cùng với sự tiến hóa của zombie, các căn cứ loại nhỏ hiện giờ gần như không còn năng lực đánh trả nữa. Mỗi lần zombie tiến hóa là lại xuất hiện một cuộc tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie. Chuyện ngày hôm qua ông cho là ngẫu nhiên sao? Thực tế, trên đường đến đây, chúng tôi đã gặp một zombie vừa tiến hóa lên cấp bốn. Phải đối mặt với zombie cấp bốn, mà tất cả những người có dị năng mạnh lại đều đã chuyển tới thành phố B, thành phố B lại khó lòng trợ giúp nhanh cho căn cứ, chuyện này có công bằng không?”
Dương Quốc Vĩ không trả lời. Ông ta trầm tư rất lâu, cuối cùng hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Bạch Sùng ôm mèo, dựa lưng vào ghế: “Tôi làm quân vương ông làm thủ tướng, hành chính do ông quản, quyền quyết định và quân đội thuộc về tôi.”
Dương Quốc Vĩ cười mỉa mai: “Cậu thấy dị năng của mình giỏi lắm hay sao?”
“Tôi là toàn hệ dị năng.”
Bạch Sùng cười tủm tỉm: “Hơn nữa, hiện giờ tối thiểu tôi đã là dị năng trên cấp năm. Chẳng những tôi có thể bảo vệ căn cứ này mà thậm chí còn có thể chi viện cho căn cứ này.”
“Ông dựa vào thành phố B thì được gì? Vũ khí nóng? Nghiên cứu khoa học? Người mang dị năng? Lương thực thực phẩm? Tất cả tôi đều có thể cho ông.”
“Cậu đừng nói phóng đại lên thế…”
Dương Quốc Vĩ run run giọng. Bạch Sùng dùng dị năng quan sát khu vực xung quanh rồi đứng dậy bảo: “Tự ông nghĩ đi. Dương trạm trưởng, năm giờ chiều tôi sẽ đi. Muốn thế nào, ông nghĩ xem.”
Nói xong, Bạch Sùng đứng ở cửa, quay đầu cười với Dương Quốc Vĩ: “Dương trạm trưởng, người quý ở chỗ tự biết mình.”
*người quý ở chỗ tự biết mình/ nhân quý tự tri (人贵自知): Lão Tử nói: “Tri nhân giả trí, tự tri giả minh, thắng nhân giả hữu lực, tự thắng giả cường.” ý nói, kẻ biết người là khôn, kẻ biết mình là sáng, thắng người là kẻ có sức, tự thắng mình là kẻ mạnh. Nguồn:
link
Trong cảnh mạt thế thế này, sức mạnh tuyệt đối mới là tiêu chuẩn của sinh tồn.
Anh ta nói xong lời này, Diệp Trần rất nể tình, nhảy khỏi người Bạch Sùng, trong chớp mắt liền biến thành một thiếu nữ, cung kính đi theo sau Bạch Sùng đi ra ngoài.
Dương Quốc Vĩ hít một hơi thật sâu.
Cô gái dị năng mà ông ta tưởng đã chết hóa ra là một con mèo! Còn là mèo của Bạch Sùng!
Nói cách khác, có được một Bạch Sùng, thực ra là có được hai kẻ mang dị năng siêu cấp có thể đơn thương độc mã giải quyết cuộc tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie.
Đây tuyệt đối là chuyện chưa từng có ở bất kỳ căn cứ nào trên thế giới.
Dương Quốc Vĩ suy nghĩ một lúc, sốt ruột triệu tập hội nghị khẩn cấp, gọi mọi người tới.
Lúc Bạch Sùng quay về biệt thự, Trần Lâm đang thu dọn hành lý.
“Đi đâu thế?”
“Thành phố B chứ đâu.”
“Không định ở lại à?”
“Cậu định ở lại hả?”
Trần Lâm ngạc nhiên. Bạch Sùng dựa vào khung cửa, ôm con mèo do Diệp Trần biến về nhìn Trần Lâm, lắc lắc đầu bảo: “Tôi không biết.”
“Theo tôi thì,” Trần Lâm ngồi xuống giường, miêu tả sinh động như thật, “tôi nói cho cậu biết nhé, thành phố B vừa lớn vừa an toàn, gì cũng có. Với năng lực của hai chúng ta, tới đó nhất định có thể trở thành người có tiền có quyền có đàn bà!”
“Meo!”
Diệp Trần hung dữ meo một tiếng. Trần Lâm bật cười: “Con này của cậu đâu phải là mèo chứ? Rõ ràng là bạn gái.”
“Đúng là bạn gái.”
Bạch Sùng đáp luôn.
Và rồi, bị cào.
Trần Lâm bật cười, đứng dậy định sờ Diệp Trần. Bạch Sùng lập tức cảnh giác bước lùi lại. Trần Lâm ngượng ngùng không biết làm thế nào, đành giơ tay bảo: “Được được được, bạn gái của cậu, tôi không sờ.”
“Có điều, nói thật,” Trần Lâm nhíu mày, “cậu không đi thật hả?”
“Anh đi trước đi. Hôm nay đi sớm một chút. Tôi xem tình hình thế nào rồi sẽ đuổi theo anh.”
“Được rồi.”
Trần Lâm nhún vai, đi thu dọn hành lý. Bạch Sùng nghĩ rồi bảo: “Giúp tôi một chuyện nhé?”
“Nói đi.”
“Giúp tôi đưa cha mẹ tôi tới thành phố B.”
Trần Lâm cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Bạch Sùng thở dài: “Chung quy cũng vẫn là cha mẹ, tới được chỗ anh trai tôi rồi thì sẽ không bao giờ gặp nữa. Xin giúp cho.”
Trần Lâm không trả lời. Bạch Sùng vẫn biết anh ta đã đồng ý.
Dù sao cũng là nhân vật chính, căn bản đều là người tốt.
Sắp xếp xong cho vợ chồng Bạch Nguyên, Bạch Sùng mang Diệp Trần về phòng, ngồi chơi với mèo.
Anh ta chải lông cho Diệp Trần, kể truyện cổ tích cho Diệp Trần nghe. Ánh mặt trời ấm áp, Diệp Trần tựa lên đùi anh ta, mắt lim dim, hờ hững bảo: “Bạch Sùng, tôi tưởng anh là người cứng rắn, hóa ra là ngoài cứng trong mềm.”
“Diệp Trần, không ai có trách nhiệm phải tốt với ai cả. Trách nhiệm của cha mẹ với con cái đã kết thúc khi cô mười tám tuổi rồi. Sau khi tròn mười tám tuổi, cha mẹ không có nghĩa vụ phải chết thay cô, không có nghĩa vụ phải không quản gian nguy vì cô, không có nghĩa vụ phải vì cô mà phấn đấu quên mình.”
“Cái sai lớn nhất của vợ chồng Bạch Nguyên không phải là bỏ chạy mà là không chỉ bỏ chạy, còn khóa luôn cả cửa. Tuy vậy, cái sai này không lớn tới mức khiến tôi xóa sạch tình yêu thương bao năm qua dành cho họ.”
“Dù sao họ cũng đã đối xử tốt với tôi rất nhiều năm, tuy không tốt như trong tưởng tượng của tôi nhưng cũng không thể là lý do để tôi oán hận họ.”
Diệp Trần không nói gì, cô mở mắt ra, lẳng lặng nhìn tên thánh phụ này.
Diệp Trần bỗng phát hiện, Bạch Sùng còn lương thiện hơn cả trong tưởng tượng của cô, thậm chí còn đạt tới cả tiêu chuẩn của một nhân vật chính. Cô căn bản không cần phải cố công làm gì, chỉ cần cứ thế đi theo hết các diễn biến lớn của thế giới, nhân vật phản diện này không có khả năng hắc hóa, không có khả năng đi chệch đường.
Nhưng đi kèm với lương thiện và bao dung thường thường lại là rất nhiều thất vọng và tổn thương.
Hiểu thì hiểu nhưng đừng nói ra, tránh làm người ta đau lòng.
Diệp Trần đặt bàn chân lên mu bàn tay Bạch Sùng, Bạch Sùng cúi đầu nhìn cô: “Gì thế?”
“Tôi sẽ tốt với anh.”
Diệp Trần hờ hững nói. Bạch Sùng ngẩn người, cô lại nói thêm: “Tôi nói thật với anh, tôi cực kỳ có tiền, anh đừng lo, đủ để nuôi anh.”
Bạch Sùng: “…”
Anh ta có ảo giác mình đến thế giới này không phải để làm nhiệm vụ mà là để đi chơi.
Thế giới này có phú bà Diệp Trần bao nuôi anh ta, anh ta không hề nghi ngờ, có lẽ chẳng cần anh ta làm gì, chỉ cần được phú bà Diệp Trần bao nuôi là đã hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Diệp Trần nói chuyện luyên thuyên với Bạch Sùng, qua giờ cơm trưa, buổi chiều Trần Lâm bị Bạch Sùng thúc đi.
Trần Lâm xị mặt, theo lời Bạch Sùng nhờ vả, qua chỗ vợ chồng Bạch Nguyên ở. Vợ chồng họ thuê trọ ở một xóm nghèo, đồ trên người đều đã bị cướp đi, hai vợ chồng ngồi co ro trong xó nhà.
Trần Lâm tới chỗ họ, sầm mặt gọi: “Lên xe đi, Bạch Sùng nhờ tôi đưa hai ngời tới thành phố B.”
Vợ chồng Bạch Nguyên giật mình, vội vàng đứng dậy, vừa đi vừa bảo: “Chúng tôi biết ngay là Tiểu Sùng sẽ không bỏ chúng tôi lại mà, nó từ nhỏ đã hiếu thuận rồi…”
Ba người ra tới ngoài cửa, leo lên xe.
Lên xe rồi vợ chồng Bạch Nguyên mới phát hiện Bạch Sùng chưa tới, bà Bạch sốt ruột hỏi: “Tiểu Sùng đâu?”
“Cậu ta bảo sẽ đi muộn hơn, thế có đi không đây?”
Trần Lâm hơi khó chịu. Vợ chồng Bạch Nguyên nghĩ một hồi, bà Bạch bảo: “Không được, Tiểu Sùng không tới chúng tôi không đi. Chúng tôi đã bỏ nó lại một lần rồi, không thể lại bỏ lần hai được!”
Bạch Nguyên không nói gì, ông ta nghĩ ngợi rồi xuống xe.
“Tôi đợi cho.” Bạch Nguyên mệt mỏi bảo với vợ, “Bà đi trước đi.”
Bà Bạch gắng cầm nước mắt, chần chừ một lúc rồi gật đầu: “Tôi chờ hai người ở thành phố B. Ông phải đưa con về cùng đấy. Từ từ giải thích tử tế với nó, nó nghe lời lắm.”
Bạch Nguyên gật đầu.
Trần Lâm chở bà Bạch đi. Khoảng năm giờ chiều, Bạch Sùng bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng zombie gào thét. Trong căn cứ bắn đầu loạn lên, khắp nơi là tiếng kêu la sợ hãi.
“Zombie! Nhiều zombie quá!”
Dương Quốc Vĩ nhận được tin, sốt ruột leo lên tường thành. Đúng là zombie thật! Nhiều không biết là bao nhiêu, dần dần tụ lại.
Không đánh được, căn cứ không chống nổi cấp độ tấn công này!
Dương Quốc Vĩ run rẩy hai chân. Ông ta đứng trên tường thành, dường như đã nhìn thấy viễn cảnh căn cứ bị diệt. Thế rồi, ngay trong nháy mắt, ông ta bỗng nghĩ tới lời Bạch Sùng nói hồi sáng.
Cậu ta đợi tới năm giờ.
Năm giờ.
Bạch Sùng đã biết trước! Biết trước giờ này sẽ có zombie xuất hiện! Cậu ta đã đoán được, đây là thời cơ để cậu ta thể hiện thực lực của mình.
Dương Quốc Vĩ chạy hộc tốc xuống tường bao, đi tìm Diệp Trần và Bạch Sùng đang chuẩn bị ra khỏi thành.
“Tôi đồng ý với cậu!”
Dương Quốc Vĩ giữ người Bạch Sùng, trịnh trọng nói: “Cho cậu căn cứ, nhưng cậu phải hứa, sẽ bảo vệ tốt cho nó! Tôi không thể để nhiều người như vậy chết trong tay mình.”
Bạch Sùng cười: “Tôi đi chuẩn bị một chút.”
Lúc này, Dương Quốc Vĩ mới phát hiện, con mèo trong tay Bạch Sùng mặc một bộ quần áo.
Giống áo choàng của hiệp sĩ trong “Chiến tranh giữa các vì sao”, trên đai lưng đeo hai thanh trường đao, chỉ là một con mèo mà cũng toát lên phong độ ngời ngời!
Xem ảnh 1
Diệp Trần lừ lừ nhìn sang.
“Nhìn gì? Chưa thấy mèo mặc quần áo bao giờ à?”
Dương Quốc Vĩ: “!!!”
Đã bảo là sau khi kiến quốc không được thành tinh cơ mà?!
*sau kiến quốc không được thành tinh: trò đùa mỉa mai của cư dân mạng Trung Quốc trước tin đồn về những lệnh cấm kỳ quặc của Cục quản lý nhà nước về phát thanh, điện ảnh và truyền hình Trung Quốc bắt đầu từ năm 2014 (mặc dù không được thừa nhận chính thức bằng văn bản). Cụ thể gồm một số điều như:
Một bộ phim truyền hình chỉ được phát sóng trên tối đa hai kênh truyền hình.
Tháng 9 và tháng 10 phải phát sóng phim đề tài yêu nước và chống phát xít.
Phản đối ngoại tình, tình một đêm.
Phim thanh xuân vườn trường có thể xuất hiện yêu sớm nhưng không được phép HE
Sau khi thành lập nhà nước CHND Trung Hoa, động vật không được phép thành tinh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Sùng nghe xong lời này của Diệp Trần, trong lòng thấy ấm áp.
Tuy cô nàng vừa kỳ lạ lại vừa kiêu ngạo nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô sẽ đứng ra không chút chần chừ, nói những lời rất mực dịu dàng.
Trong lòng cô có một cán cân, biết làm thế nào bắt nạt anh ta mà lại khiến anh ta cam tâm tình nguyện bị bắt nạt, biết lúc nào có thể nói ác khẩu, lúc nào thì không.
Bạch Sùng chu miệng thơm cô, Diệp Trần giơ chân lên, dùng đệm thịt cản lại.
Bạch Sùng phớt lờ cô, tiếp tục thơm, Diệp Trần tiếp tục đẩy.
“Anh muốn làm gì! Cái đồ biến thái này!”
Bạch Sùng bị mắng lại còn cười khì khì, mặc kệ sự ngăn cản của cô, vẫn cố sống cố chết hôn một cái. Diệp Trần bị thơm xong cái đầu tiên thì không buồn ngăn nữa, mang bộ mặt kiểu như tâm như tro tàn để cho Bạch Sùng hôn tiếp cái thứ hai, cái thứ ba.
Hôn một hồi, Bạch Sùng đưa cô đi rửa mặt rồi ôm cô đi ra ngoài.
Dương Quốc Vĩ tới tìm Bạch Sùng, nói với anh ta: “Cậu Bạch này, sau này cậu có dự tính gì chưa?”
Bạch Sùng nghĩ rồi đáp: “Tôi muốn tới thành phố B.”
Dương Quốc Vĩ tỏ vẻ thất vọng ra mặt nhưng cũng không có gì bất ngờ, gật gù bảo: “Cũng phải, giờ người có tài đều tới thành phố B, bên thành phố B cũng đã nghe nói về cậu rồi, ra lệnh cho chúng tôi phải khuyên cậu qua đó.”
Nói xong, Dương Quốc Vĩ thở dài: “Nhân tài đều bị thành phố B lấy đi hết, cái căn cứ nhỏ này thực sự không cầm cự nổi, không biết sau này còn có gặp lại nữa không.”
Bạch Sùng không nói gì, trong lòng cân nhắc, trong bốn chỉ tiêu của nhiệm vụ, tiền tài, danh vọng, mỹ nhân, địa vị, ở thành phố B, anh ta có thể trở thành người mạnh nhất thế giới nhưng rất khó trở thành người có được bốn điều này cao nhất thế giới.
Trong thế giới gốc, Trần Lâm làm lính chiến một thời gian ở thành phố B, sau khi được thăng lên làm thiếu tướng thì tiến hành chính biến, trở thành người lãnh đạo của một số căn cứ, sau đó dần hoàn thành bốn chỉ tiêu. Anh ta vốn cũng định đi theo con đường này nhưng lời Dương Quốc Vĩ nói đã khiến anh ta nảy sinh một ý tưởng mới.
Nếu ngay từ đầu anh ta đã có một căn cứ của riêng mình rồi thì sao?
Lời của Dương Quốc Vĩ chính là nguyên nhân sau này rất nhiều căn cứ ly khai quyền kiểm soát của thành phố B, một căn cứ nhỏ vốn đã khó tồn tại, còn phải bơm máu cho căn cứ lớn, bị ép đến đường cùng, không còn cách nào nữa thì chỉ còn lại một con đường duy nhất là phản kháng.
Anh ta ngẫm nghĩ rồi thử thăm dò Dương Quốc Vĩ: “Nếu các ông không cầm cự được nữa thì sẽ làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào?”
Dương Quốc Vĩ ngẩng đầu nhìn anh ta đầy vẻ sâu xa: “Chỉ còn đường chết.”
“Dương trạm trưởng,” Bạch Sùng ôm mèo, vuốt lông Diệp Trần, Diệp Trần kêu grừ grừ buồn ngủ, Bạch Sùng cúi xuống nhìn Diệp Trần, hờ hững nói: “Sống khổ như vậy, chi bằng giả vờ như không tồn tại, sau này lại tính?”
Giờ thông tin liên lạc bất tiện, xác suất gặp phải đợt tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie của căn cứ nhỏ gần như bằng không. Một căn cứ bị mất liên lạc sẽ bị coi là không còn tồn tại. Dương Quốc Vĩ nghe cậu ta nói vậy, mắt sáng hẳn lên nhưng vẫn kiềm chế bản thân: “Giả vờ như không tồn tại sẽ mất hẳn sự trợ giúp từ thành phố B, căn cứ không có lực lượng nòng cốt, thực sự… khó mà cầm cự được!”
Bạch Sùng cười cười, hiểu ý Dương Quốc Vĩ, bèn nói trắng ra: “Đều là người thông minh, không cần phải vòng vo nữa. Ông thực sự cam lòng để mọi thứ tốt nhất đều dâng cho thành phố B sao? Cùng với sự tiến hóa của zombie, các căn cứ loại nhỏ hiện giờ gần như không còn năng lực đánh trả nữa. Mỗi lần zombie tiến hóa là lại xuất hiện một cuộc tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie. Chuyện ngày hôm qua ông cho là ngẫu nhiên sao? Thực tế, trên đường đến đây, chúng tôi đã gặp một zombie vừa tiến hóa lên cấp bốn. Phải đối mặt với zombie cấp bốn, mà tất cả những người có dị năng mạnh lại đều đã chuyển tới thành phố B, thành phố B lại khó lòng trợ giúp nhanh cho căn cứ, chuyện này có công bằng không?”
Dương Quốc Vĩ không trả lời. Ông ta trầm tư rất lâu, cuối cùng hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Bạch Sùng ôm mèo, dựa lưng vào ghế: “Tôi làm quân vương ông làm thủ tướng, hành chính do ông quản, quyền quyết định và quân đội thuộc về tôi.”
Dương Quốc Vĩ cười mỉa mai: “Cậu thấy dị năng của mình giỏi lắm hay sao?”
“Tôi là toàn hệ dị năng.”
Bạch Sùng cười tủm tỉm: “Hơn nữa, hiện giờ tối thiểu tôi đã là dị năng trên cấp năm. Chẳng những tôi có thể bảo vệ căn cứ này mà thậm chí còn có thể chi viện cho căn cứ này.”
“Ông dựa vào thành phố B thì được gì? Vũ khí nóng? Nghiên cứu khoa học? Người mang dị năng? Lương thực thực phẩm? Tất cả tôi đều có thể cho ông.”
“Cậu đừng nói phóng đại lên thế…”
Dương Quốc Vĩ run run giọng. Bạch Sùng dùng dị năng quan sát khu vực xung quanh rồi đứng dậy bảo: “Tự ông nghĩ đi. Dương trạm trưởng, năm giờ chiều tôi sẽ đi. Muốn thế nào, ông nghĩ xem.”
Nói xong, Bạch Sùng đứng ở cửa, quay đầu cười với Dương Quốc Vĩ: “Dương trạm trưởng, người quý ở chỗ tự biết mình.”
*người quý ở chỗ tự biết mình/ nhân quý tự tri (人贵自知): Lão Tử nói: “Tri nhân giả trí, tự tri giả minh, thắng nhân giả hữu lực, tự thắng giả cường.” ý nói, kẻ biết người là khôn, kẻ biết mình là sáng, thắng người là kẻ có sức, tự thắng mình là kẻ mạnh. Nguồn:
link
Trong cảnh mạt thế thế này, sức mạnh tuyệt đối mới là tiêu chuẩn của sinh tồn.
Anh ta nói xong lời này, Diệp Trần rất nể tình, nhảy khỏi người Bạch Sùng, trong chớp mắt liền biến thành một thiếu nữ, cung kính đi theo sau Bạch Sùng đi ra ngoài.
Dương Quốc Vĩ hít một hơi thật sâu.
Cô gái dị năng mà ông ta tưởng đã chết hóa ra là một con mèo! Còn là mèo của Bạch Sùng!
Nói cách khác, có được một Bạch Sùng, thực ra là có được hai kẻ mang dị năng siêu cấp có thể đơn thương độc mã giải quyết cuộc tấn công ồ ạt quy mô cực lớn của zombie.
Đây tuyệt đối là chuyện chưa từng có ở bất kỳ căn cứ nào trên thế giới.
Dương Quốc Vĩ suy nghĩ một lúc, sốt ruột triệu tập hội nghị khẩn cấp, gọi mọi người tới.
Lúc Bạch Sùng quay về biệt thự, Trần Lâm đang thu dọn hành lý.
“Đi đâu thế?”
“Thành phố B chứ đâu.”
“Không định ở lại à?”
“Cậu định ở lại hả?”
Trần Lâm ngạc nhiên. Bạch Sùng dựa vào khung cửa, ôm con mèo do Diệp Trần biến về nhìn Trần Lâm, lắc lắc đầu bảo: “Tôi không biết.”
“Theo tôi thì,” Trần Lâm ngồi xuống giường, miêu tả sinh động như thật, “tôi nói cho cậu biết nhé, thành phố B vừa lớn vừa an toàn, gì cũng có. Với năng lực của hai chúng ta, tới đó nhất định có thể trở thành người có tiền có quyền có đàn bà!”
“Meo!”
Diệp Trần hung dữ meo một tiếng. Trần Lâm bật cười: “Con này của cậu đâu phải là mèo chứ? Rõ ràng là bạn gái.”
“Đúng là bạn gái.”
Bạch Sùng đáp luôn.
Và rồi, bị cào.
Trần Lâm bật cười, đứng dậy định sờ Diệp Trần. Bạch Sùng lập tức cảnh giác bước lùi lại. Trần Lâm ngượng ngùng không biết làm thế nào, đành giơ tay bảo: “Được được được, bạn gái của cậu, tôi không sờ.”
“Có điều, nói thật,” Trần Lâm nhíu mày, “cậu không đi thật hả?”
“Anh đi trước đi. Hôm nay đi sớm một chút. Tôi xem tình hình thế nào rồi sẽ đuổi theo anh.”
“Được rồi.”
Trần Lâm nhún vai, đi thu dọn hành lý. Bạch Sùng nghĩ rồi bảo: “Giúp tôi một chuyện nhé?”
“Nói đi.”
“Giúp tôi đưa cha mẹ tôi tới thành phố B.”
Trần Lâm cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Bạch Sùng thở dài: “Chung quy cũng vẫn là cha mẹ, tới được chỗ anh trai tôi rồi thì sẽ không bao giờ gặp nữa. Xin giúp cho.”
Trần Lâm không trả lời. Bạch Sùng vẫn biết anh ta đã đồng ý.
Dù sao cũng là nhân vật chính, căn bản đều là người tốt.
Sắp xếp xong cho vợ chồng Bạch Nguyên, Bạch Sùng mang Diệp Trần về phòng, ngồi chơi với mèo.
Anh ta chải lông cho Diệp Trần, kể truyện cổ tích cho Diệp Trần nghe. Ánh mặt trời ấm áp, Diệp Trần tựa lên đùi anh ta, mắt lim dim, hờ hững bảo: “Bạch Sùng, tôi tưởng anh là người cứng rắn, hóa ra là ngoài cứng trong mềm.”
“Diệp Trần, không ai có trách nhiệm phải tốt với ai cả. Trách nhiệm của cha mẹ với con cái đã kết thúc khi cô mười tám tuổi rồi. Sau khi tròn mười tám tuổi, cha mẹ không có nghĩa vụ phải chết thay cô, không có nghĩa vụ phải không quản gian nguy vì cô, không có nghĩa vụ phải vì cô mà phấn đấu quên mình.”
“Cái sai lớn nhất của vợ chồng Bạch Nguyên không phải là bỏ chạy mà là không chỉ bỏ chạy, còn khóa luôn cả cửa. Tuy vậy, cái sai này không lớn tới mức khiến tôi xóa sạch tình yêu thương bao năm qua dành cho họ.”
“Dù sao họ cũng đã đối xử tốt với tôi rất nhiều năm, tuy không tốt như trong tưởng tượng của tôi nhưng cũng không thể là lý do để tôi oán hận họ.”
Diệp Trần không nói gì, cô mở mắt ra, lẳng lặng nhìn tên thánh phụ này.
Diệp Trần bỗng phát hiện, Bạch Sùng còn lương thiện hơn cả trong tưởng tượng của cô, thậm chí còn đạt tới cả tiêu chuẩn của một nhân vật chính. Cô căn bản không cần phải cố công làm gì, chỉ cần cứ thế đi theo hết các diễn biến lớn của thế giới, nhân vật phản diện này không có khả năng hắc hóa, không có khả năng đi chệch đường.
Nhưng đi kèm với lương thiện và bao dung thường thường lại là rất nhiều thất vọng và tổn thương.
Hiểu thì hiểu nhưng đừng nói ra, tránh làm người ta đau lòng.
Diệp Trần đặt bàn chân lên mu bàn tay Bạch Sùng, Bạch Sùng cúi đầu nhìn cô: “Gì thế?”
“Tôi sẽ tốt với anh.”
Diệp Trần hờ hững nói. Bạch Sùng ngẩn người, cô lại nói thêm: “Tôi nói thật với anh, tôi cực kỳ có tiền, anh đừng lo, đủ để nuôi anh.”
Bạch Sùng: “…”
Anh ta có ảo giác mình đến thế giới này không phải để làm nhiệm vụ mà là để đi chơi.
Thế giới này có phú bà Diệp Trần bao nuôi anh ta, anh ta không hề nghi ngờ, có lẽ chẳng cần anh ta làm gì, chỉ cần được phú bà Diệp Trần bao nuôi là đã hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Diệp Trần nói chuyện luyên thuyên với Bạch Sùng, qua giờ cơm trưa, buổi chiều Trần Lâm bị Bạch Sùng thúc đi.
Trần Lâm xị mặt, theo lời Bạch Sùng nhờ vả, qua chỗ vợ chồng Bạch Nguyên ở. Vợ chồng họ thuê trọ ở một xóm nghèo, đồ trên người đều đã bị cướp đi, hai vợ chồng ngồi co ro trong xó nhà.
Trần Lâm tới chỗ họ, sầm mặt gọi: “Lên xe đi, Bạch Sùng nhờ tôi đưa hai ngời tới thành phố B.”
Vợ chồng Bạch Nguyên giật mình, vội vàng đứng dậy, vừa đi vừa bảo: “Chúng tôi biết ngay là Tiểu Sùng sẽ không bỏ chúng tôi lại mà, nó từ nhỏ đã hiếu thuận rồi…”
Ba người ra tới ngoài cửa, leo lên xe.
Lên xe rồi vợ chồng Bạch Nguyên mới phát hiện Bạch Sùng chưa tới, bà Bạch sốt ruột hỏi: “Tiểu Sùng đâu?”
“Cậu ta bảo sẽ đi muộn hơn, thế có đi không đây?”
Trần Lâm hơi khó chịu. Vợ chồng Bạch Nguyên nghĩ một hồi, bà Bạch bảo: “Không được, Tiểu Sùng không tới chúng tôi không đi. Chúng tôi đã bỏ nó lại một lần rồi, không thể lại bỏ lần hai được!”
Bạch Nguyên không nói gì, ông ta nghĩ ngợi rồi xuống xe.
“Tôi đợi cho.” Bạch Nguyên mệt mỏi bảo với vợ, “Bà đi trước đi.”
Bà Bạch gắng cầm nước mắt, chần chừ một lúc rồi gật đầu: “Tôi chờ hai người ở thành phố B. Ông phải đưa con về cùng đấy. Từ từ giải thích tử tế với nó, nó nghe lời lắm.”
Bạch Nguyên gật đầu.
Trần Lâm chở bà Bạch đi. Khoảng năm giờ chiều, Bạch Sùng bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng zombie gào thét. Trong căn cứ bắn đầu loạn lên, khắp nơi là tiếng kêu la sợ hãi.
“Zombie! Nhiều zombie quá!”
Dương Quốc Vĩ nhận được tin, sốt ruột leo lên tường thành. Đúng là zombie thật! Nhiều không biết là bao nhiêu, dần dần tụ lại.
Không đánh được, căn cứ không chống nổi cấp độ tấn công này!
Dương Quốc Vĩ run rẩy hai chân. Ông ta đứng trên tường thành, dường như đã nhìn thấy viễn cảnh căn cứ bị diệt. Thế rồi, ngay trong nháy mắt, ông ta bỗng nghĩ tới lời Bạch Sùng nói hồi sáng.
Cậu ta đợi tới năm giờ.
Năm giờ.
Bạch Sùng đã biết trước! Biết trước giờ này sẽ có zombie xuất hiện! Cậu ta đã đoán được, đây là thời cơ để cậu ta thể hiện thực lực của mình.
Dương Quốc Vĩ chạy hộc tốc xuống tường bao, đi tìm Diệp Trần và Bạch Sùng đang chuẩn bị ra khỏi thành.
“Tôi đồng ý với cậu!”
Dương Quốc Vĩ giữ người Bạch Sùng, trịnh trọng nói: “Cho cậu căn cứ, nhưng cậu phải hứa, sẽ bảo vệ tốt cho nó! Tôi không thể để nhiều người như vậy chết trong tay mình.”
Bạch Sùng cười: “Tôi đi chuẩn bị một chút.”
Lúc này, Dương Quốc Vĩ mới phát hiện, con mèo trong tay Bạch Sùng mặc một bộ quần áo.
Giống áo choàng của hiệp sĩ trong “Chiến tranh giữa các vì sao”, trên đai lưng đeo hai thanh trường đao, chỉ là một con mèo mà cũng toát lên phong độ ngời ngời!
Xem ảnh 1
Diệp Trần lừ lừ nhìn sang.
“Nhìn gì? Chưa thấy mèo mặc quần áo bao giờ à?”
Dương Quốc Vĩ: “!!!”
Đã bảo là sau khi kiến quốc không được thành tinh cơ mà?!
*sau kiến quốc không được thành tinh: trò đùa mỉa mai của cư dân mạng Trung Quốc trước tin đồn về những lệnh cấm kỳ quặc của Cục quản lý nhà nước về phát thanh, điện ảnh và truyền hình Trung Quốc bắt đầu từ năm 2014 (mặc dù không được thừa nhận chính thức bằng văn bản). Cụ thể gồm một số điều như:
Một bộ phim truyền hình chỉ được phát sóng trên tối đa hai kênh truyền hình.
Tháng 9 và tháng 10 phải phát sóng phim đề tài yêu nước và chống phát xít.
Phản đối ngoại tình, tình một đêm.
Phim thanh xuân vườn trường có thể xuất hiện yêu sớm nhưng không được phép HE
Sau khi thành lập nhà nước CHND Trung Hoa, động vật không được phép thành tinh.
Bình luận facebook