• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÔI NUÔI ĐỀU NGOẺO (2 Viewers)

  • Chương 37: Vinh quang thần thánh 7

Tất cả mọi người đều biết, đại thiếu gia Elter nhà Lanser đã có người thương.



Lúc nghe ngóng được tin này, con gái khắp đô thành như muốn điên lên.



Bọn họ nguyền rủa người con gái nào có được may mắn ấy nhưng dò hỏi mãi mà không nghe ngóng thêm được gì. Elter bảo vệ cô ta rất cẩn thận, mọi người chỉ biết là, hằng ngày Elter đều đặt rất nhiều hoa tươi, đưa một tiểu thư đeo khăn sa che mặt đi ăn, đi ngắm cảnh, lúc xuống xe ngựa, đại thiếu gia luôn hạ mình xuống trước, đích thân đỡ tay tiểu thư ấy.



Cánh thợ săn ảnh trong thành phố chụp được rất nhiều lần Elter xuất hiện cùng thiếu nữ thần bí này. Lần đầu tiên Elter có scandal nên rất thu hút sự chú ý của dư luận. Không biết là nhờ tay nghề của đám thợ ảnh tốt hay do Elter không có lúc nào thôi dịu dàng, trong bất cứ tấm hình nào, đôi mắt của thiếu niên khôi ngô tuấn tú ấy cũng luôn lấp lánh ngọt ngào, dạt dào tình cảm.



Buổi sáng, Diệp Trần thức dậy, ngáp ngủ đi xuống dưới nhà, Kyle đang ngồi đọc báo bên bàn cơm, mùi thơm tỏa ra từ bếp.



Cô gái thuộc tộc rồng tên là “Yin” sau khi được cứu thì không có chỗ để đi nên được Kyle cưu mang. Hiện tại, cô ấy ngủ ở phòng Kyle, còn Kyle ngủ ở sô pha.



“Thực ra Kyle đã nhân nhượng rất nhiều rồi đấy!” Ba Tám tẩy não Diệp Trần, “Cô có biết là dựa theo cốt truyện gốc, tối đến Kyle đã mây mưa một đêm bảy lần với cô gái…”



“Im đi.” Diệp Trần không muốn nghe mấy chuyện mục nát kiểu này nữa. Ba Tám ho khan một tiếng, hỏi với vẻ hoài nghi: “Không phải cô là chó háo sắc sao? Kyle trông cũng được lắm mà.”



“Thứ nhất,” Diệp Trần ngồi xuống ghế tựa, tự rót trà cho mình, thong thả nói, “tôi không thích loại cơ bắp như anh ta. Tuy giờ anh ta mới chỉ là thiếu niên nhưng cách ngày trở thành kẻ cơ bắp đầy mình cũng không còn xa nữa.”



Ba Tám đã hiểu, hóa ra Kyle bị đối xử như thế này là do ngoại hình không hợp gu. Ba Tám vẫn cố vớt vát: “Nhưng mà cơ bắp thì… mạnh mẽ! Có khi chuyện ấy ấy, một đêm bảy lần không đùa đâu!”



Diệp Trần cười lạnh một tiếng.



“Quân Diễn không cơ bắp, anh thấy anh ta có được không?”



Ba Tám: “…”



Nó suýt thì quên, tuy ở thế giới trước, Quân Diễn luôn kiểm soát bản thân không làm đến bước cuối cùng nhưng chủ của nó không còn là người chỉ có lý thuyết suông nữa rồi.



Thấy Ba Tám tắt tiếng, Diệp Trần uống một hớp trà, tiếp tục nói: “Thứ hai, cho dù tôi là chó háo sắc thì cũng là một con chó háo sắc có tôn nghiêm. Tôi không thích kẻ đa tình.”



Lại còn đa tình không phải lối như vậy.



Phong lưu và ngu xuẩn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.



Hay lắm, Ba Tám đã biết gu của chủ nhà nó rồi. Nó thở dài, có thể cảm nhận được sự uất ức của kí chủ của mình.



Diệp Trần ngồi yên uống trà, Kyle đọc báo thấy hình Elter nắm tay Diệp Trần dạo phố, một lúc sau, cuối cùng không nhịn nổi nữa bèn nói: “Trần, tôi có việc muốn nói với cô!”



“Gì?”



Diệp Trần ngước mắt nhìn, đúng lúc này, chuông cửa reo lên. Diệp Trần giơ tay ra dấu: “Chờ một chút.”



Nói xong, cô liền chạy vội đi mở cửa.



Kyle sầm mặt, không cần nghĩ cũng biết ai tới giờ này. Gần đây, ngày nào Elter cũng đến như vậy.



Quả nhiên, Diệp Trần mở cửa, thấy Elter mặc áo choàng hai màu màu xanh trắng, ôm một bó hoa cúc dại đứng trước cửa. Cậu ta cười dịu dàng, trao hoa cho cô: “Chào.”



“Chào.” Diệp Trần ăn ý tiếp lời, mời Elter vào nhà. Hai người ngồi đối diện Kyle, vẻ mặt Kyle trông rất khó coi.



Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi trông thấy Diệp Trần thân mật với người con trai khác, anh ta lại để bụng. Hiện giờ, giữa Diệp Trần và Elter còn tạo cho người ta một cảm giác khó tả, khiến anh ta cảm thấy mình là người ngoài, thực sự rất khó chịu.



Anh ta tức nghẹn cổ, không nói tiếng nào. Elter cởi áo choàng ngoài, hỏi Diệp Trần: “Tôi đi nấu cho cô bát mỳ nhé?”



Cậu ta giờ đã học được rất nhiều món ăn phương Đông, cũng không thể nói là học, cứ như thể đã biết từ lâu rồi. Sau khi hai người bắt đầu “giả vờ yêu”, trước mặt Kyle, Elter luôn làm riêng một bữa ăn đặc biệt cho Diệp Trần.



Diệp Trần thì lại phát hiện ra, về khoản bếp núc, nhân vật phản diện lúc nào cũng, cực! Giỏi!!



Muốn nắm giữ trái tim một người phụ nữ, trước hết phải chăm sóc tốt cho dạ dầy của cô ấy. Khoản này, Elter làm cực kỳ tốt. Nếu như không phải sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây thì Diệp Trần nghĩ, mình nhất định sẽ ở lại theo đuổi cậu ta, yêu đương một trận ra trò!



“Đừng có vậy,” Ba Tám buồn bã nói, “nhân vật phản diện ở thế giới tiếp theo cũng rất giỏi nấu ăn đấy.”



Được rồi, cô cảm thấy, mình vẫn có thể rời khỏi đây.



Có điều, hiện tại, cô muốn hưởng thụ trước đã.



Cô nhìn vào phòng bếp, mắt lấp lánh ánh sao. Kyle cảm nhận được tình cảm của cô, bực bội xiết chặt nắm đấm, đang định mở miệng nói thì Yin tới, bày bữa sáng trước mặt Kyle, tươi cười nói với Diệp Trần: “Elter nói sẽ làm bữa sáng cho tiểu thư nên tôi không đưa lên nữa.”



Diệp Trần gật đầu, cô chăm chú ngắm nhìn Elter làm việc, chẳng mảy may quan tâm Yin đang làm trò gì.



Chỉ loáng sau, Elter đã bê hai bát mì có thêm trứng rán ở trên ra. Bốn người bắt đầu dùng bữa. Diệp Trần đang định gắp mì ăn thì Elter bỗng ngăn cô lại, ân cần bảo: “Nóng đấy.”



Diệp Trần run lẩy bẩy.



Quả nhiên cô vẫn chỉ quen cái mồm miệng chết tiệt của Elter thôi.



Nhưng cô vẫn cười tươi rói, dịu dàng đáp lại: “Ừm, tôi đợi một tẹo vậy.”



Diệp Trần ăn trứng rán trước. Elter ngồi bên chăm chú nhìn cô, sóng tình cuồn cuộn. Diệp Trần dựng hết cả tóc gáy, máy mắt làm dấu bảo anh ta, đừng nhìn nữa!



Elter có vẻ thấy chơi vậy thú vị lắm thì phải, vẫn cứ tiếp tục nhìn, còn hỏi cô: “Ngon chứ?”



“Ừ, có điều hơi mặn một chút.” Diệp Trần cắn một miếng, vừa ăn vừa nói.



Bất thình lình, Elter nghiêng đầu tới, cắn một miếng!



Hai người chỉ cách nhau một miếng trứng, Diệp Trần cứng cả người. Hơi thở của Elter kề ngay mặt cô, cậu ta cắn một miếng xong thì ngồi thẳng lại, nhíu nhíu mày nói: “Đúng là hơi mặn một chút, lần sau tôi…”



“Uỳnh” một tiếng, Kyle nện tay xuống bàn, Elter điềm nhiên quay sang nhìn Kyle, nhếch miệng cười: “Kyle, sao vậy?”



“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Kyle nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng có mà quá đáng.”



“Gì?” Elter nhíu mày: “Nhưng mà tôi nhớ rõ ràng anh đã nói sẽ không cản trở cô ấy tìm người tình mà.”



Nói xong, Elter ngả lưng dựa vào ghế, gác tay lên lưng ghế của Diệp Trần, trông như đang ôm cả người cô vào trong vòng tay của anh ta.



“Anh sẽ trở thành kỵ sĩ của đại pháp sư, anh và cô ấy là vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, anh từng nói như vậy, đúng chứ?”



Kyle nhất thời á khẩu.



Anh ta đã từng nói như thế.



Anh ta thả tự do cho vị hôn thê của mình, để cô ấy đi tìm hạnh phúc. Anh ta không thể hủy bỏ hôn ước giữa họ nên chi bằng hãy thuận theo nó. Sinh thời, lấy sự nghiệp làm trọng, cống hiến cuộc đời tìm kiếm vinh quang.



Anh ta mở miệng nhưng không nói nổi tiếng nào. Elter mỉm cười nhìn đối phương, cảm giác sảng khoái bất tận ở trong lòng.



Kiếp trước, Kyle cướp vị hôn thê của cậu ta, nhờ sự trợ giúp của cô ta, làm hại người “anh em” là cậu ta đây tan cửa nát nhà.



Hôm nay cuối cùng cậu ta cũng đã bắt đầu báo thù được rồi, cậu ta sẽ cướp vị hôn thê của hắn.



Ý tưởng ấy nằm trong đầu, khiến cậu ta điên cuồng.



Cậu ta muốn Diệp Trần trở thành vợ mình.



Rất muốn Diệp Trần yêu mình.



Đúng vậy, cậu ta không thích Diệp Trần, cậu ta không thích cô ấy, cậu ta đối xử tốt với cô ấy, muốn cô ấy thích mình, thành vợ mình, đều chỉ là vì muốn trả thù Kyle mà thôi.



Elter nhìn Kyle đăm đăm, dòng suy nghĩ dần trở về. Đối phương không nói câu nào, xoay lưng bỏ đi. Yin thấy anh ta bỏ đi cũng vội vàng đuổi theo.



“Anh Kyle!” Cô ấy sốt ruột gọi, “Anh đợi em với, anh Kyle.”



Thấy hai người đi đã xa, Diệp Trần lên tiếng.



“Có phải anh làm hơi quá…”



Cô băn khoăn không biết có phải mình sắp đuổi Kyle đi mất rồi không. Elter cười lạnh một tiếng: “Cô gái đó vẫn ở bên anh ta,” cậu ta chỉ vào thiếu nữ vừa đi, “Cô không thấy đó mới là quá đáng à?”



Diệp Trần không trả lời. Cô muốn nói rằng…



Mình cảm thấy Yin đã san sẻ giúp cô rất nhiều gánh nặng.



Loại cặn bã như Kyle, cô chịu không nổi.



Thấy Diệp Trần im lặng, Elter bỗng thấy bực bội, nhất là cô lại im lặng buồn bã vì Kyle, cậu ta càng thấy khó chịu hơn.



“Đi thôi.” Cậu ta đứng dậy. “Đưa cô đi chơi hồ.”



Hằng ngày, Elter đều tranh thủ thời gian diễn trò tình cảm, xe đón xe đưa, đút đồ ăn cho nhau. Chẳng mấy mà đã bước sang học kỳ mới. Học kỳ này, Elter cố gắng hết sức chọn các môn học giống với Diệp Trần, ngoại trừ các môn chuyên ngành, hầu như hai người đi đâu cũng như hình với bóng.”



Ngày nào hai người cũng nắm tay nhau đi dạo trong sân trường. Để diễn cho giống, Elter giúp Diệp Trần đeo cặp sách. Diệp Trần là một kiếm sĩ lại để một pháp sư không được rèn luyện thể lực mang đồ nọ đồ kia giúp mình, cô thấy rất ngại. Nhưng mà Elter cứ kiên quyết muốn cầm giúp, dựa theo lời cậu ta nói thì… để người khác trông thấy cô tự xách đồ thì làm sao có thể thể hiện được yêu thương tôi dành cho cô chứ?



Ngoài thời gian đến trường, ngày nghỉ, hai người cũng thường xuyên đi với nhau. Elter đưa cô lần lượt đi ngắm hết tất cả các cảnh đẹp của đế đô. Sáng sớm rời giường xem mặt trời mọc, Diệp Trần mơ mơ màng màng không mặc đủ quần áo nên lúc lên núi lạnh run lập cập, Elter liền mở rộng áo choàng, ôm cô vào lòng, cùng cô sánh vai chờ mặt trời lên.



Một năm qua đi, Elter đã cao lên rất nhiều, cô có thể rúc cả người trong ngực cậu ta, vòng ôm của cậu ta thật là ấm, trên áo choàng cũng có hơi ấm của cậu ta, cô tựa vào đối phương, bất giác ngủ thiếp đi cho đến khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống người họ, Elter lay cô: “Vẫn ngủ à? Mặt trời lên rồi.”



Diệp Trần mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, ánh nắng rọi đúng vào mặt cô, xa xa, mặt trời đỏ dần dần nhô lên khỏi rặng núi, dáng vẻ mơ màng của người thiếu nữ trông cực kỳ dễ thương.



Bất giác, Elter thấy tim mình đập nhanh hơn, tay đưa lên, che mắt cô, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi.



Động tác của chàng trai trẻ rất ngây ngô, cũng rất dịu dàng, vừa dè dặt vừa bất an.



Diệp Trần cũng không biết tại sao mình không đẩy đối phương ra, tim cô đập nhanh như bay, vừa gấp gáp vừa vang dội, cảm tưởng như đối phương có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình, trong lòng cực kỳ hoảng hốt.



Chính cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, tại sao không đẩy ra? Thậm chí lại còn thấy vui. Đầu óc cô rối tung rối mù, cuối cùng đành phải kết luận là…



Đẹp trai đúng là có khác.



Nụ hôn dịu dàng, lưu luyến, dồn hết toàn bộ dũng khí cậu chàng có, hai người hôn đến mức thở hổn hển, mặt trời đã nhô lên hẳn, Elter mới buông cô ra, mặt vẫn còn ửng hồng.



Diệp Trần cố tỏ vẻ tự nhiên, quay mặt đi, vén tóc ra sau tai.



“Hôn giỏi thật đấy nhỉ.” Cô nhìn ra xa, nói một câu cho đỡ xấu hổ.



Elter cười khẩy một tiếng, thấy cô định đánh trống lảng bèn trêu: “Thế thêm lần nữa nhé?”



“Thôi…” Diệp Trần gượng cười, đứng dậy, nhìn mặt trời, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Ôi, mặt trời mọc xong mất rồi, không xem được, tiếc thật đấy.”



Nói xong, cô phủi bụi trên người: “À ờm, chúng ta phải đi học thôi, đi, đi nào.”



Elter không đáp lời, nhặt cặp sách ở dưới đất lên, đi theo Diệp Trần. Cậu ta tiến lên đi ngang với cô, tay nắm lấy bàn tay.



“Chừng nào chúng ta biểu diễn màn này trước mặt Kyle đi,” cậu ta thản nhiên nói, “chắc chắn anh ta sẽ nổ tung. Nếu anh ta thích cô thì sẽ theo đuổi cô ngay.”



“Quả nhiên.” Diệp Trần nói thầm trong lòng với Ba Tám. “Anh ta muốn lôi tôi đi chọc tức Kyle.”



“Khả năng phân tích của cô thật ưu tú.” Ba Tám hút một hơi thuốc, hơi hơi hậm hực.



Diệp Trần quay sang liếc nhìn Elter: “Elter, có phải anh có thù oán với Kyle không?”



“Hả?” Mặt Elter lạnh đi, “Sao lại hỏi vậy?”



“Tôi cảm thấy… hình như nhìn thấy Kyle không thoải mái thì anh sẽ rất vui vẻ.”



“Đúng vậy,” Elter thản nhiên thừa nhận, cười khe khẽ, “Tôi có thù với hắn ta, thù sâu hơn bể.”



Diệp Trần ho nhẹ một tiếng: “Cách của anh có hiệu quả thật không vậy? Tôi thấy đã lâu rồi mà vẫn chẳng thấy Kyle có động tĩnh gì cả.”



Elter ung dung đáp: “Khỏi phải nghi ngờ tôi đi, EQ của cô mèng lắm.”



Nói như thể EQ của anh cao lắm vậy…



Elter kiên trì với chiến lược của cậu ta suốt hai năm. Diệp Trần cũng kiên trì phối hợp với cậu ta hai năm.



Bên cạnh Kyle lần lượt xuất hiện thêm nhiều cô gái khác, ngoài Yin của tộc rồng, còn có một đại tiểu thư quý tộc để ý cậu ta, một cô giáo xinh đẹp phải lòng cậu ta, cũng may cậu ta chỉ muốn tập trung phấn đấu trở thành một kỵ sĩ giỏi giang nên đã từ chối tất cả, vẫn là một người dễ gần, ôn hòa như trước đây. Nhờ khắc khổ rèn luyện, lại có thiên phú hơn người, hơn tất cả đó là số mệnh đã định, anh ta đã trở thành kỵ sĩ ưu tú nhất của học viện.



Diệp Trần cũng không chịu để bị tụt lại phía sau. Sau khi học được nguyên tắc tu luyện pháp thuật, lợi dụng cách tu tập của Tu Chân giới, hiện giờ cô đã lên đến tầng bảy của Trúc Cơ kỳ, nếu phải đấu với Kyle thì hai người coi như ngang ngửa nhau.



Còn Elter… pháp sư thiên tài chưa từng thấy của mảnh đất này, thì đã trở thành pháp sư cấp cao vào năm mười sáu tuổi, được người trong giới ngầm tung hô là người canh giữ ngọn tháp thần thánh tiếp theo.



Lúc các kỵ sĩ tốt nghiệp, họ sẽ bắt đầu chọn lựa pháp sư mình sẽ đi theo, đồng thời các pháp sư cũng sẽ lựa chọn kỵ sĩ đi theo mình. Elter vẫn mãi không thấy nói gì. Sau lần hôn nhau đó, cậu ta luôn kiềm chế bản thân nên Diệp Trần không hề phát hiện ra suy nghĩ của cậu ta, ngày ngày hai người vẫn phô bày tình cảm chọc tức Kyle.



Ban đầu Kyle còn nổi cáu nhưng về sau thì ngày càng nguội dần, mỗi lần bắt gặp hai người tình cảm với nhau, anh ta chỉ im lặng không nói năng, vờ như không nhìn thấy gì cả.



Ba Tám cảm thấy đây thật đúng là một đại hiệp mũ xanh.



Người thường không thể đọ được.



Đối mặt với thái độ của Kyle, Ba Tám rất lo lắng, từng vô số lần hỏi lại Diệp Trần: “Chiến lược của cô và Elter sẽ thực sự có hiệu quả chứ?”



“Chắc là… có?”



“Tôi cảm thấy chắc là không có ấy.” Ba Tám vạch trần, “Tôi thấy cô cực kỳ tận hưởng cảm giác yêu đương với Elter thì có!!”



Diệp Trần: “…”



Ba Tám nói đúng, cảm giác khi yêu Elter thật đúng là thích chết đi được, ha ha.



Không có so sánh thì không có tổn thương, cô hễ nhìn thấy Kyle là thấy bực mình, không muốn thực hiện nhiệm vụ này chút nào.



Thế là, Diệp Trần quyết định… liều lĩnh một lần, thử xem có thể chuyển đối tượng sang Elter không, nếu như cô có thể khuyên bảo Elter không giết Kyle, không hắc hóa, thế thì ngon rồi.



Ấp ủ ý định này, ngày nào Diệp Trần cũng suy nghĩ tìm cách thăm dò khả năng thành công của chuyện này.



Elter thấy cô có vẻ bất an, vì sắp tới ngày tốt nghiệp nên cậu ta cho là cô đang lo lắng vì chuyện này. Thế là, mấy ngày liền, tối đến, Elter đều ở trong phòng cùng cô học bài. Lúc Diệp Trần ngồi đọc sách ở bàn thì Elter cũng tựa vào giường đọc sách.



Người ở đây trưởng thành sớm. Elter mười bảy tuổi đã rất cao ráo, chân dài, lưng dài, da trắng, ngũ quan dưới ánh đèn trông thật dịu dàng. Diệp Trần đang nghĩ xem nên mở lời với đối phương thế nào, bất giác nhìn sang cậu ta, kết quả là…



Người này đẹp đến tội lỗi, căn bản không thể suy nghĩ gì được!



Mấy năm trôi qua, tại sao càng ngày lại càng đẹp lên!



Elter cảm thấy bị người khác nhìn bèn ngẩng đầu lên, bắt gặp Diệp Trần đang ngơ ngác nhìn mình.



Cậu ta vẫy tay gọi: “Lại đây.”



Hai người diễn trò tình cảm diễn đến mức rất ăn ý. Diệp Trần cảm thấy cảm giác khi yêu như thế này thật tuyệt. Cô chưa từng yêu đương, cảm thấy có người chiều chuộng, có người để cãi nhau, thực sự vô cùng thoải mái.



Elter vẫy tay một cái, cô liền ngoan ngoãn lại gần, trèo lên giường, nằm trong lòng Elter, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.



Elter xoa đầu cô: “Nghĩ gì thế? Sợ không tốt nghiệp được à? Cô không tốt nghiệp được cũng không sao, đằng nào thì tôi cũng sẽ qua.”



Nói xong, Elter nhếch mép: “Đến lúc đó để cô làm kỵ sĩ của tôi là xong.”



“Elter…” Diệp Trần rụt rè gọi, “Tôi muốn… hỏi anh một chuyện ha ha.”



“Gì?” Elter nói bằng giọng mũi.



“Thì là, giả sử nhé, có người, cướp vợ của anh, hại anh tan cửa nát nhà… thế thì… phải thế nào anh mới chịu từ bỏ việc báo thù…”



Nghe hỏi vậy, lòng Elter hồi hộp.



Cô ấy đã biết rồi?



Nhưng làm sao cô ấy biết được?



Elter lạnh lùng nhìn cô, lời của cô khiến cậu ta hồi tưởng lại năm đó.



Khi ấy cậu ta ngây thơ biết bao, một pháp sư vô cùng có tương lai trong truyền thuyết, một đại thiếu gia của gia đình quý tộc trở thành bạn tốt với một kiếm sĩ của một gia đình quý tộc sa sút. Cậu ta luôn luôn giúp đỡ Kyle, nhưng Kyle đã báo đáp cậu ta thế nào?



Kyle hại chết người bạn tốt nhất của cậu ta, cướp vị hôn thê của cậu ta, dụ dỗ cô ta tìm ra bằng chứng tham ô của gia tộc, sau đấy, cậu ta từng đau đớn cầu xin Kyle tha cho gia tộc mình một con đường sống nhưng y vì danh hiển, quân pháp không nể tình thân, đã khiến cả gia đình cậu ta phải chịu hình phạt treo cổ, thế rồi hắn lại còn đến nói với cậu ta rằng, làm bạn bè, hắn thả cho cậu ta một con đường sống.



Thế nhưng sau đó thì sao? Elter cô độc sống sót, cậu ta bị mất khả năng khống chế pháp thuật, trở thành một kẻ mù lòa, lưu lạc đầu đường xó chợ, Kyle chẳng hề ngó ngàng, rồi bỗng nhiều năm sau lại lật lại bản án của gia tộc Lanser, nói năm đó mình lầm, mình bị người khác lợi dụng nên trách lầm gia đình Lanser, muốn báo thù thay cho Elter Lanser, bạn tốt của gã.



Lúc Elter bị người ta đánh chết tươi ngoài đường, gã đứng trên đỉnh vinh quang, được người người xưng tụng là người có tình có nghĩa.



Nỗi oán hận vô cùng trào dâng trong lòng.



Vì sao cậu ta trở về?!



Cậu ta được sống thêm một lần nữa, tất nhiên, tuyệt đối, sẽ không bỏ qua cho Kyle.



Trông thấy biểu cảm tàn nhẫn của Elter, Diệp Trần lập tức hiểu, cách dựa vào Elter này, không cần nghĩ thêm nữa…



Nhưng mà Elter từ từ hoàn hồn, cậu ta ý thức được một vấn đề.



“Tại sao cô lại hỏi chuyện này?”



“Không có gì…”



Diệp Trần rụt người lại theo bản năng, muốn tránh đi. Elter bất ngờ lật người, áp cô bên dưới, nâng cằm cô lên, giọng lạnh lùng: “Cô biết, phải không?”



Diệp Trần mở to mắt nhìn, Elter cười đầy khủng bố: “Diệp Trần, ta sống hai lần, Kyle hại chết bạn bè, người nhà của ta, cô biết, đúng chứ?”



Nên nói gì đây?



Tại sao phải thẳng thắn như vậy?



Tại sao phải nhạy bén như vậy?!



Diệp Trần gần như sụp đổ đến nơi, Ba Tám châm điếu thuốc, bi thương ngoảnh mặt đi.



“Nói đi!”



Elter gầm lên giận dữ, Diệp Trần không giả vờ nổi nữa, rụt rè đáp: “Phải…”



“Vậy cô muốn làm gì đây?” Elter cười khẩy. “Muốn giúp hắn à?”



“Tôi chỉ muốn hỏi thử… Chúng ta… Liệu chúng ta có thể hóa thù thành bạn, kiếp này Kyle chưa làm gì…”



“Thế tôi phải chờ hắn làm rồi mới được à?”



“Không phải thế…” Diệp Trần gắng gượng nói, “Hay là chúng ta thương lượng chút nhé? Anh nói thử xem anh muốn thế nào mới chịu buông tha không trả thù Kyle đi…”



“Buông tha?” Đôi mắt Elter ánh lên đầy mỉa mai.



Cậu ta biết tâm tư của Diệp Trần, cậu ta vẫn luôn biết Diệp Trần không thích mình, trái tim cô vẫn luôn ở trên người Kyle. Chẳng hiểu tại sao Diệp Trần lại chịu giả vờ làm một cặp với cậu ta lâu như vậy. Giữa họ có một lớp giấy mỏng ngăn cách, không ai đâm thủng nó nhưng vẫn luôn nhìn thấu nhau.



Có đôi khi, chính cậu ta sẽ bất giác nghĩ Diệp Trần biết rõ việc giả vờ yêu không đạt được mục đích nhưng vẫn bằng lòng đóng giả thành một cặp với cậu ta, phải chăng là vì thích cậu ta rồi?



Cảm giác này, mỗi khi hai người nắm tay nhau hay khi cô dựa vào người cậu ta đọc sách, khi cô đưa tay quệt bơ trên mặt cậu ta, đều sẽ trở nên cực kỳ rõ ràng.



Thế nhưng, vào giây phút này, cậu ta lại cảm thấy thứ cảm giác ấy thật hết sức mỉa mai.



Nếu như Diệp Trần biết chân tướng nhưng đến giờ vẫn còn muốn cậu ta buông tha Kyle, vậy thì ý tứ của cô, không phải đã rất rõ ràng rồi sao?



“Cô mất công quyến rũ tôi lâu như vậy,” Elter nói đầy châm chọc, “là vì điều này?”



Là vì muốn cậu ta buông tha Kyle?



“Có phải nếu tôi đồng ý tha cho gã, cô sẽ tiếp tục đi với tôi như thế này?”



Diệp Trần muốn nói, đúng vậy.



Nhưng… cô có phải đồ ngốc đâu!! Rất rõ ràng, giờ chỉ cần cô nói ra một chữ “phải”, Elter sẽ bóp chết cô ngay.



Cô ho khẽ một tiếng: “Thực ra còn có rất nhiều thứ khác, ví dụ như tiền tài… ví dụ như…”



“Tôi cần cô cho chắc?” Elter mỉa mai, “Ngoại trừ thân thể của mình, cô còn có cái gì có thể cho tôi?”



“Anh muốn thân thể của tôi?!” Diệp Trần hơi kích động, sau đó là ngượng ngùng. “Tôi sợ là anh sẽ chịu thiệt…”



Sắc mặt Elter khá khó coi. Cậu ta đứng dậy, xuống giường.



“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình như thế.” Cậu ta vừa lạnh lùng nói vừa đi ra ngoài. “Nếu không phải vì trả thù Kyle, cô nghĩ là tôi sẽ đối tốt với cô như vậy chắc?”



Nói xong, cậu ta đã đi ra đến cửa, cúi đầu nhìn xuống: “Đừng tự cho là mình quan trọng, tôi không thích cô, không một chút nào.”



Cậu ta mở cửa, đi thẳng ra ngoài.



Diệp Trần ngẩn người trong chốc lát mới run run nói: “Có… có phải tôi đã gây họa…”



Cô chỉ là muốn thử đổi góc độ để thực hiện nhiệm vụ, cô chỉ là muốn được yêu đương thật tử tế thôi mà!!



Hơn nữa “đừng tự cho là mình quan trọng” là ý khỉ gì? Thật làm người khác tổn thương!! Rõ ràng lúc yêu đương thể hiện rất tốt mà? Nếu như không phải Diệp Trần là người vô tâm vô tư thì giờ cô đã ôm mặt khóc hức hức rồi.



“Kí chủ, cô chớ có khóc,” Ba Tám không chịu nổi, “cô cứ ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn của tôi không phải là xong à? Nhiệm vụ trước đây không phải vẫn được hoàn thành tử tế đó sao?”



Đúng vậy, nhiệm vụ chết tiệt thì hoàn thành rồi nhưng cô đâu đã được yêu đương tử tế đâu. Giờ mới được trải nghiệm một lần, cô rất muốn trải nghiệm tới già luôn!



“Cô còn muốn trải nghiệm tới già cơ à?” Ba Tám hút một hơi thuốc, “Thôi mộng tưởng hão huyền, làm cho xong nhiệm vụ đi, cô thấy chúng ta rảnh lắm à?”



“Tôi không làm xong nữa.”



“Ha ha.” Ba Tám cười lạnh. “Chúng ta cùng chết đi.”



“Nghèo chết.”



Nghe bảo vậy, Diệp Trần òa một tiếng, úp sấp xuống giường, khóc nấc lên.



Elter chỉnh cổ áo, gõ cửa phòng Kyle. Kyle ra mở cửa, trông thấy Elter đang đứng nghiêng người dựa trước cửa.



Elter khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn anh ta.



“Tôi đến để thương lượng với anh chuyện này.”



Kyle rũ mắt nhìn xuống. Hiện giờ, hễ trông thấy Elter là anh ta lại cảm thấy rầu rĩ trong lòng.



Tuy vậy, anh ta vẫn tránh đường, để Elter vào phòng, tìm đại một chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân, tư thế phong độ, nhàn nhã.



Kyle đứng thẳng tắp, ngay trước mặt cậu ta. Elter nhếch môi.



“Từ hôn đi.”



Cậu ta nói thẳng: “Tôi muốn cưới cô ấy.”



Tác giả có chuyện muốn nói:



Lúc viết truyện này, tôi có cảm giác mình đang đồng thời viết hai truyện. Một truyện là “Nhân vật phản diện…”, một truyện là màn kịch nhỏ…



[màn kịch nhỏ]



Bác sĩ: “Tôi nghe nói gần đây cô rất bực bội.”



Mặc Thư Bạch: “Anh nghe ai nói bậy thế?!”



Bác sĩ: “Thế sao cô còn hồng?”



Mặc Thư Bạch: “Vớ vẩn, tôi đã bao giờ hồng đâu!”



Bác sĩ: “Hôm nay cô rất tự biết mình đấy, Thư Bạch, cứ giữ thế nhé, cô có thể nhanh chóng được xuất viện.”



Mặc Thư Bạch: “Ha ha, anh tưởng là tôi muốn xuất viện lắm à?”



Bác sĩ: “Tất nhiên là cô không muốn, dù sao thì ở đây còn có tôi.”



Mặc Thư Bạch: “(ノ`Д)ノ cút!!”




(chơi chữ, hồng 1 là tức đến đỏ mặt, hồng 2 là nổi tiếng)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom