Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Thế giới 7: Cung đình: Chiếc mũ xanh* của hoàng đế
Động tác bỗng dừng hết lại, cả hai người đều rất xấu hổ.
Diệp Trần nhìn đối phương, đơ ra mất một lúc mới tỉnh táo lại, run run bấm “Nhận”, bắt đầu truyền tải nội dung.
Đối phương thấy cô ngây ra, nhíu nhíu mày mấy cái rồi đứng luôn dậy, cầm y phục ở bên lên, đi sang gian tẩy rửa được đặt sau bình phong.
Hành vi của đối phương đã cho Diệp Trần thời gian để thích ứng, cô nhanh chóng đọc qua nội dung của thế giới này.
Thế giới này là một quyển truyện ngôn tình, tập trung kể về chuyện tình yêu giữa nữ chính Diệp Trần và nam chính Tần Yến Thanh.
Diệp Trần là con gái duy nhất của thừa tướng, không chỉ có dung mạo đẹp đẽ mà còn là một thiếu nữ tài danh, cùng với nữ phụ Mạnh Khanh Khanh, cùng được xưng tụng là “Nam Sở song mỹ”. Năm Diệp Trần mười bảy tuổi, nữ giả nam, hành tẩu giang hồ, có duyên quen biết với Tần Yến Thanh, đôi bên ái mộ lẫn nhau nhưng đều không biết thân phận thật của đối phương. Vì một chuyện ngoài ý muốn, hai người lạc nhau, sau đó vẫn luôn cố gắng tìm lại người kia.
Lại sau nữa, Tuyên đế lâm trọng bệnh, ấn định Diệp Trần là quốc mẫu đời sau, nói rõ chỉ có người nắm ngôi hoàng đế mới được cưới Diệp Trần. Lúc này, thái tử đương triều là Tần Chiêu, với tư cách là con trai trưởng của hoàng hậu, có sự ủng hộ mạnh mẽ nhưng Tần Yến Thanh không biết Diệp Trần chính là người con gái mình yêu, vì quốc gia an ổn, chàng ta vui vẻ rút lui, làm một vị Vương gia nhàn tản, ngao du giang hồ.
Nhiều năm sau, Tần Yến Thanh trở về kinh thành, gặp lại Diệp Trần, nay đã trở thành hoàng hậu, thì vô cùng giật mình, đôi bên tình cũ lại cháy nhưng ngại vì lễ tiết, không dám vượt quá ranh giới. Lúc này, nữ phụ Mạnh Khanh Khanh, hiện là Quý phi, người vẫn luôn ái mộ Tần Yến Thanh phát hiện ra tình cảm của hai người, đem chuyện này ra uy hiếp sẽ tố giác để một mình hẹn gặp riêng Tần Yến Thanh, hạ thuốc cưỡng bức chàng ta rồi có mang con của Tần Yến Thanh, sau đó báo tin này cho Diệp Trần biết. Diệp Trần thất vọng với Tần Yến Thanh, quay ra lao vào vòng tay của hoàng đế Tần Chiêu trước nay vẫn luôn một lòng một dạ thích nàng. Nhìn Diệp Trần trong vòng tay Tần Chiêu, Tần Yến Thanh đau khổ không thôi, trong một lần bị ám sát, Tần Yến Thanh chặn tên cho Diệp Trần nên bị ngã xuống vách núi. Diệp Trần cảm động vì chuyện này, hai người xóa bỏ hiểu lầm, mây mưa một phen trong sơn động, nhưng sau khi quay về với cuộc sống bình thường, Diệp Trần vẫn e ngại lễ giáo nên không chịu ở bên Tần Yến Thanh. Sau đó không lâu, Diệp Trần phát hiện mình có mang. Tần Yến Thanh lại nhen nhóm lên hi vọng, quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng chờ Diệp Trần, mang Diệp Trần quay về bên mình.
Tần Yến Thanh cắt đứt hoàn toàn với Mạnh Khanh Khanh. Đang mang thai lại bị Tần Yến Thanh vứt bỏ, Mạnh Khanh Khanh sinh lòng căm hận Tần Yến Thanh và Diệp Trần, quyết tâm trả thù hai người, tố giác cho Tần Chiêu biết tình cảm giữa hai người họ, đồng thời mách trước rằng Diệp Trần sẽ bỏ trốn cùng Tần Yến Thanh. Tần Chiêu biết mình bị người yêu phản bội, nổi điên đòi giết Tần Yến Thanh. Tần Yến Thanh rơi vào đường cùng, chạy khỏi kinh thành, về với đất phong của mình, dẫn binh kéo tới đánh kinh thành.
Nhiều năm qua, kể từ khi Tần Chiêu đăng cơ, sưu cao thuế nặng, sát hại trung lương, thượng bất chính hạ tắc loạn, dân chúng lầm than. Sau khi Tần Yến Thanh dấy binh khởi nghĩa, thu hút được rất đông quần chúng nhân dân góp sức, dẫn tới thế cục Nam Sở chia đôi, chiến tranh kéo dài gần mười năm.
Mười năm sau, Tần Yến Thanh đánh bại Tần Chiêu, chiếm được kinh thành. Tần Chiêu vốn định bắt Diệp Trần chôn cùng mình nhưng đến phút cuối lại mềm lòng, đến lúc này, ông ta mới biết được, hóa ra năm đó Diệp Trần tuy yêu Tần Yến Thanh nhưng không hề định rời bỏ y, tất cả là do Mạnh Khanh Khanh châm ngòi li gián. Hơn nữa, chính Mạnh Khanh Khanh cũng là kẻ đội nón xanh cho mình. Trong cơn phẫn nộ, Tần Chiêu hạ sát Mạnh Khanh Khanh rồi tự sát.
Tần Yến Thanh lên ngôi hoàng đế, hạnh phúc bên Diệp Trần.
Trong truyện này, Tần Chiêu là nhân vật phản diện, có tính cách rất đặc biệt.
Tần Chiêu từ nhỏ đã là con trưởng, được lập làm Thái tử, thời niên thiếu, tính cách ôn hòa, lương thiện, mười sáu tuổi, thành thân với Mạnh Khanh Khanh. Sau đó, vì đấu đá triều chính, mẫu thân của chàng bị ban chết, cả nhà đằng ngoại đều bị xử trảm. Nếu không phải chàng ta là người hiếu đễ, vốn không thể soi ra sai lầm gì thì trước sự mạnh lên của phe bảo thủ trong triều, vị trí Thái tử của chàng e là đã không giữ được.
Dẫu vậy, hoàng đế vẫn vô cùng ghét đứa con này, lệnh cho chàng ta đi canh Hoàng lăng, không cho bất kỳ ai đi theo hầu hạ, thậm chí có ý đồ ngầm sát hại chàng, dễ bề nhường lại vị trí cho ái tử Tần Yến Thanh.
Đứng trước những biến cố lớn lao như vậy, thâm tâm Tần Chiêu dần ngập trong thù hận và hung tàn. Năm năm sau, từ hoàng lăng trở về, sau khi Tần Yến Thanh chủ động từ bỏ ngôi báu, chàng ta trở thành một tên bạo quân, sát hại bằng sạch tất cả những quan lại tham gia cuộc đấu đá triều chính năm ấy liên quan đến mẫu thân, tất cả đều bị tru di cửu tộc, khiến người người nghe mà kinh sợ.
Do hồi ở Hoàng lăng sống quá kham khổ nên sau này y cực kỳ chú trọng chuyện hưởng lạc, xa hoa. Vì mua một tiếng cười của Diệp Trần, y từng sai người xây lầu cao dát vàng, khiến lòng người bất bình.
Nói một cách đơn giản thì, kỳ thực, đây là hành trình một thiếu niên lương thiện trở thành nhân vật phản diện.
Diệp Trần xuyên đến đây, vừa khéo là lúc Tần Chiêu và Mạnh Khanh Khanh vừa thành hôn, còn chưa hắc hóa.
Thân phận hiện tại của cô là…
“Mạnh Khanh Khanh?”
Diệp Trần bị bất ngờ: “Không phải tôi đều xuyên tới cơ thể của người tên là Diệp Trần sao?”
“Lần này độ tương thích của cơ thể của Mạnh Khanh Khanh cao hơn một chút.” Ba Tám giải thích, “Có thể là vì Diệp Trần là nữ chính, nữ chính hình như khó xuyên vào lắm.”
“Vậy à…”
Diệp Trần gật gù: “Nhiệm vụ lần này vẫn là cảm hóa nhân vật phản diện à? Không có phải giúp Tần Yến Thanh giành thiên hạ chứ?”
“Nhiệm vụ lần này khá giống với nhiệm vụ ở thế giới đầu.”
Ba Tám hiếm khi được một lần có vẻ chuyên nghiệp: “Trước đây tôi đã từng giải thích với cô rồi, thế giới AI chúng tôi, mỗi một hệ thống có một sếp đứng đầu, chính là máy chủ. Mỗi một máy chủ có rất nhiều AI cấp dưới, sếp là ông chủ, chúng tôi là nhân viên, quan hệ là như vậy. Đảm bảo năng lượng vận hành cho máy chủ là tiền đề quan trọng nhất trong quá trình làm việc của cấp dưới chúng tôi, nguồn năng lượng của tôi có được là nhờ cảm hóa nhân vật phản diện, bảo vệ hòa bình thế giới, nguồn năng lượng của máy chủ mà tôi làm việc là “cốt lõi” của thế giới này. Là truyện ngôn tình thì cốt lõi của nó chính là nam nữ chính ở bên nhau. Cho nên, thế giới này, trong quá trình cảm hóa nhân vật phản diện, cứu vớt thế giới, điều kiện tiên quyết cần đảm bảo là nam nữ chính có thể hạnh phúc bên nhau.
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Trần đáp, “Thế trước mắt thì đường hướng hoàn thành nhiệm vụ có xác suất thành công cao nhất là gì?”
“Tần Chiêu hắc hóa có hai điểm mấu chốt, thứ nhất là nhà ngoại của Tần Chiêu đều bị xử trảm, hắn bị bắt đi canh Hoàng lăng, sống ở Hoàng lăng quá kham khổ.”
Diệp Trần gật gù: “Vậy nên, tôi phải nghĩ cách thay đổi cục diện, không để cả nhà ngoại của hắn bị chém đầu, không để hắn bị bắt đi canh Hoàng lăng, không để hắn chịu khổ.”
“Đúng vậy.”
“Thế điểm mấu chốt thứ hai thì sao?”
“Điểm mấu chốt thứ hai chính là hắn yêu Diệp Trần nhưng Diệp Trần phản bội lại hắn.”
“Vậy nên… tôi phải ngăn cản hắn yêu Diệp Trần?” Diệp Trần sờ cằm, quay sang nhìn Ba Tám: “Thế thì đơn giản quá, làm hắn yêu tôi là xong. Dù sao thì kiếp nào anh ta đều chẳng yêu tôi.”
“Đúng vậy, chủ nhân.” Ba Tám vung tay quyết tâm, “Nhiệm vụ này không khó, cố lên, mạnh mẽ lên!”
“Ừ ừ.”
Diệp Trần gật gù, sau đó tải trí nhớ của Mạnh Khanh Khanh.
Mạnh Khanh Khanh là con gái của một đại học sĩ, vừa đẹp vừa có xuất thân tốt. Lớn lên từ nhỏ với Tần Yến Thanh, vẫn luôn ái mộ chàng ta. Vì bị mẫu thân của Tần Chiêu nhìn trúng nên mới bị ép gả cho Tần Chiêu.
Mạnh Khanh Khanh không mấy coi trọng Tần Chiêu, trong lòng cô, Tần Chiêu là một nam nhân yếu đuối, kém Yến Thanh ca ca của nàng nửa chút. Thế nên, cho dù đêm nay là đêm thành thân, Mạnh Khanh Khanh vẫn tỏ vẻ chán chường ra mặt.
Cũng may Tần Chiêu tính tình dịu dàng, ngỡ rằng nàng không quen.
Có điều, quan sát phản ứng vừa rồi của Tần Chiêu…
Diệp Trần hơi phân vân, phải chăng hắn ta vẫn nhìn ra và không mấy vui vẻ?
Tần Chiêu không vui khiến Diệp Trần thấy hơi thấp thỏm.
Thực ra, cái chết của Lục Lương đã giúp cô hiểu rõ, mỗi một nhân vật phản diện đều độc lập với nhau.
Tuy cô biết họ đều là một người và cô yêu nhân vật phản diện này nhưng cô cũng biết, mỗi lần đến một thế giới mới, đối mặt với một nhân vật phản diện với tính cách hoàn toàn mới, cô cũng không thể vừa gặp đã yêu ngay nhân vật phản diện này được. Cô cần có thời gian để nhận ra ưu điểm của đối phương, tìm ra được nét tương đồng với người cô yêu, sau đó mới lại yêu đối phương một lần nữa.
Vì đó chính là người cô yêu nên cô có lòng tin sẽ lại yêu một lần nữa.
Vậy nên, lúc này đây, thẳng thắn thật thà mà nói thì, cô không hề có tình cảm gì với Tần Chiêu, chẳng qua là tình cảm với nhân vật phản diện trước khiến cô khi thấy Tần Chiêu không vui mới cảm thấy đôi chút thấp thỏm.
Cô cào tóc lại cho gọn, mặc y phục đàng hoàng, Tần Chiêu từ phòng tẩy rửa đi ra nhìn Diệp Trần bằng ánh mắt không lấy gì làm dễ coi.
Trên thực tế, lúc này Lục Lương cũng đã xem xong nội dung thế giới, vậy nên, anh ta đã biết…
Anh ta “bị ép” ngoại tình rồi.
Tuy đã từng làm tẩy trừ tình cảm, không còn mấy nồng nhiệt với tình cảm trước đây nhưng anh ta là một người vô cùng lý trí, anh ta biết rõ, mình là người đã có người yêu.
Người yêu của anh tên là Diệp Trần, ở thế giới nào cũng vậy, vậy nên, ở thế giới này, anh sẽ phải tranh đoạt chung một người với Tần Yến Thanh.
Thế còn người phụ nữ tên Mạnh Khanh Khanh này…
Tần Chiêu mím môi, trong lòng thấy hơi buồn nôn.
Anh cố dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, chậm rãi nói: “Nàng đã không bằng lòng, ta cũng không miễn cưỡng, đi rửa mặt đi thôi.”
Lời này chàng nói rất dịu dàng.
Chàng thiếu niên tên Tần Chiêu này, sự lương thiện, ân cần trong lòng đã sớm ngấm vào máu. Mỗi một người tới làm nhiệm vụ đều ít nhiều chịu ảnh hưởng của cơ thể gốc, vậy nên, cho dù Lục Lương không phải người tốt tính nhưng vào trong cơ thể Tần Chiêu rồi, cung cách nói năng cũng trở nên nhẹ nhàng.
Diệp Trần ngượng ngùng gật đầu, đứng dậy, cảm thấy người dưới có gì đó chảy ra và còn hơi đau đau, cô hít hà một tiếng, sau đó lại càng ngượng ngùng hơn. Tần Chiêu thấy cô như vậy thì sốt sắng nói: “Ta đi gọi người vào, nàng ngồi xuống trước đã.”
Nói xong, Tần Chiêu cúi đầu bối rối vội vàng chạy ra ngoài. Chỉ một lát sau, có mấy thị nữ bước vào, hầu hạ Diệp Trần làm sạch cơ thể.
Tắm rửa xong, Diệp Trần hỏi Tần Chiêu đâu rồi, bọn thị nữ tỏ ra ngượng ngập.
“Thái tử qua thư phòng ngủ…” Một người to gan hơn trong bọn lúng túng đáp. Diệp Trần mím môi, cuối cùng vẫn phải nói: “Ta đi xem thử.”
Nói xong, Diệp Trần liền sang thư phòng.
Tần Chiêu đã ngủ rồi. Diệp Trần đứng cạnh cửa, soi đèn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, đêm nay là đêm thành thân, xin hãy về nghỉ đi.”
“Không cần.” Tần Chiêu tuy nói năng ôn hòa nhưng lời lẽ từ chối rất dứt khoát, “Nàng đừng nghĩ nhiều, ta ngủ ở đây được rồi.”
Diệp Trần: “…”
Người này quá ân cần, nghĩ đến trong truyện, tương lai, hai đứa con trai của chàng ta đều là của Tần Yến Thanh, Diệp Trần lại thấy hơi đau lòng.
Sao có thể ra tay ác độc như vậy với đứa trẻ ngoan ngoãn thế này! Nhìn xem đầu anh ta xanh lè xanh lẹt ra cái giống gì kìa!
Diệp Trần thở dài, đứng trước cửa, người càng khom xuống thấp hơn: “Điện hạ, tì thiếp không có gì không bằng lòng cả, điện hạ xin hãy về đi, chàng ngủ như vậy, để người khác biết lại khó coi.”
Lục Lương rúc trong phòng, quấn kỹ chăn, không muốn nói nữa.
Về thì chắc chắn là không rồi, đêm nay làm loại chuyện như vậy, anh ta vốn đã không biết phải làm thế nào để nhìn mặt Diệp Trần rồi. Nếu đêm nay lại quay về ngủ, anh ta còn biết ăn nói làm sao?
“Tuy ta đã ngủ với nàng ấy nhưng ngủ một nửa ta đã đi rồi. Đã đi sau đó lại quay về, hai người một người ngủ giường, một người ngủ đất, không hề làm gì hết…”?
Lời này cho dù Diệp Trần tin thì anh ta nói ra cũng thấy ngượng mồm.
Vậy nên anh ta nhất quyết phải cự tuyệt: “Bằng lòng hay không bằng lòng, ta có thể phân biệt được rõ ràng. Mạnh cô nương đã gả cho ta, không cần phải miễn cưỡng mình. Nàng không đồng ý, ta không thể ép được. Nói thật lòng với cô nương vậy…”
Tần Chiêu dừng một chốc rồi nói tiếp: “Cửa hôn sự này, ta cũng không bằng lòng. Ta vốn đã có ý trung nhân rồi…”
Diệp Trần ngẩn người, nóng ruột đi hỏi Ba Tám: “Không phải anh nói ban đầu quan hệ của họ cũng không tồi cơ mà? Sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã lù lù xuất hiện một ý trung nhân rồi?”
“Trái tim tuổi trẻ mà…” Ba Tám thở dài, ra vẻ sâu sắc, “chẳng lẽ không cho người ta có người thầm mến sao? Nói không chừng Thái tử người ta vốn muốn tốt với cô nhưng cô lại đả kích người ta trên giường như vậy, trong lúc bi phẫn mới nhớ lại mối rung động đầu đời.”
Diệp Trần: “…”
Tuy Ba Tám là một tên AI xử nam nhưng Diệp Trần cảm thấy lần này anh ta nói hơi bị có lý. Dựa theo cảnh tượng lúc vừa đến đây, cô bỗng dưng lại ra cái vẻ mặt mũi ngơ ngác, mông lung, sững sờ, người ta vừa đứng dậy cô liền thở phào nhẹ nhõm, hình như đúng là có hơi làm tổn thương người khác.
Tần Chiêu hiện giờ chỉ mới là cậu trai mười sáu tuổi, cô có kinh nghiệm nuôi bọn trẻ con này lắm, lúc mà cậu ta đang nổi cơn tự ái thì không thể quá cứng được.
Vì thế Diệp Trần quyết định cho Tần Chiêu chút thời gian nguôi ngoai, hạ giọng thật nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Vậy điện hạ nghỉ ngơi đi, ngày mai tì thiếp lại đến.”
“Ừ.”
Nghe Tần Chiêu trả lời, Diệp Trần liền về phòng.
Cô vẫn còn đang hơi đau, có thể thấy, về mặt này, Tần Chiêu không mấy dịu dàng. Nhớ Thẩm Cảnh Phùng năm xưa, đâu có đau như vậy…
Quay về giường, thoa thuốc mỡ, đắp kín chăn, Diệp Trần lại nhớ lại khuôn mặt chàng thiếu niên vừa mới đè trên người mình.
Bất giác, khuôn mặt già nua bỗng đỏ lên, cô thấy, chết thật, tay thái tử này đẹp trai quá!
Nhân vật phản diện ở mỗi thế giới lại đẹp theo một vẻ riêng. Vị thái tử lần này vừa có nét vô tư, trong sáng đặc trưng của một thiếu niên, vừa có sự ôn hòa, nho nhã mà những nhân vật phản diện trước không có được.
Trước đây, lúc cô gặp được nhân vật phản diện, họ đều đã tắm mình qua dòng sông hôi tanh của cuộc đời. Còn lần này, khi cô gặp được nhân vật phản diện, đây vẫn đang là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong đời chàng ta.
Lúc này, chàng ta vẫn còn cực kỳ trong sạch, cực kỳ đơn thuần.
Trong lòng Diệp Trần, hễ nghĩ tới chuyện đã gặp được một nhân vật phản diện như vậy là liền thấy ấm áp.
Ngủ một giấc đến sáng mai, Diệp Trần dậy sớm đi tìm Tần Chiêu, muốn ngắm trai đẹp để rửa mắt. Kết quả, đi đến cửa thì được người ta báo cho rằng, Tần Chiêu đã xin phép với hoàng hậu cho cô không cần đi thỉnh an, Tần Chiêu tự đi một mình rồi.
Diệp Trần ngẩn người, cô không hiểu, chuyện tối qua… ảnh hưởng lớn tới Tần Chiêu như vậy?
Có điều tâm tình Diệp Trần đang tốt, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, sai người chuẩn bị cơm nước, chờ Tần Chiêu về, đồng thời cho người đi thu thập tài liệu về thế cục triều chính hiện giờ.
Mạnh Khanh Khanh đúng là chẳng quan tâm chính sự gì hết, tầm mắt của nàng ta chỉ có được đến mấy chuyện tầm thường như xem cô nương nào đẹp, nhà nào mẹ chồng con dâu đấu nhau kịch tính nhất. Diệp Trần muốn nghĩ cách vãn hồi thế cục thì chỉ có thể dựa vào sự tự cố gắng của bản thân.
Cô ngồi xem đủ các loại tin tức suốt một ngày, chờ đến tận đêm khuya vẫn không thấy Tần Chiêu về. Bấy giờ Diệp Trần mới thắc mắc: “Thái tử đâu rồi?”
“Điện hạ báo tối nay có việc về muộn, cho nương nương đi nghỉ trước.”
Thị nữ cung kính trả lời. Diệp Trần ngẩn ra, sau đó lại nghĩ, hiện giờ thế cục đang không được tốt, Tần Chiêu có bận một chút cũng là chuyện bình thường, bèn nói: “Không sao, ta chờ chàng, các ngươi để ý giúp ra, chàng về thì báo lại cho ta biết.”
Nói xong, Diệp Trần ngồi yên trong phòng ngủ chờ Tần Chiêu. Cô khơi đèn sáng thêm một chút rồi tiếp tục xem tài liệu Ba Tám vơ vét về được.
Xem hết tờ này sang tờ khác, cô đã mệt nhoài nhưng vẫn muốn thể hiện một chút trước mặt Tần Chiêu nên cứ cố thức cho kỳ được.
Lúc Lục Lương về, người hầu tới bẩm: Điện hạ, nương nương vẫn đang chờ, điện hạ có qua gặp không?”
Lục Lương ngẩn ra, anh ta nhớ rõ, trong thế giới gốc, Mạnh Khanh Khanh được miêu tả là người luôn một lòng một dạ thích Tần Yến Thanh, chưa bao giờ thích mình, lúc phải đi canh Hoàng lăng, nàng ta cũng rất miễn cưỡng, suốt ngày khóc lóc trách cứ Tần Chiêu. Thế sao lúc vừa mới thành hôn… tính tình người này như vậy là sao?
Có điều cảm giác ngạc nhiên cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, anh ta biết, nội dung thế giới gốc cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Ví dụ như miêu tả nhân vật, thường là quá phiến diện, một chiều. Mặt khác, Mạnh Khanh Khanh rốt cuộc là người như thế nào, anh ta cũng không rảnh tìm hiểu, anh ta chỉ mong làm sao mau mau chóng chóng được gặp Diệp Trần, đồng thời nhanh chóng giải quyết vấn đề gia tộc đằng ngoại bị diệt môn.
Mặc dù đã rất cố gắng nhưng chuyện triều chính của Nam Sở quá rắc rối, khó giải quyết. Vấn đề của đằng ngoại nhà anh ta, quả thực là hết sức nghiêm trọng, khó có thể bảo toàn tất cả, chỉ đành cố gắng giữ lại càng nhiều vây cánh trợ lực cho mình càng tốt thôi.
Diệp Trần hiện giờ là con gái duy nhất của thừa tướng, vẫn chưa nữ giả nam xông xáo giang hồ, anh ta muốn gặp nàng, quả thực là chuyện có phần khó.
Cả hai việc đều không có tiến triển khiến Lục Lương đau đầu nhưng anh ta cũng không định nghĩ nhiều thêm nữa, ngả lưng ngủ luôn lại thư phòng.
Diệp Trần chưa biết Tần Chiêu đã về và đang ngay trong thư phòng, chờ tới nửa đêm thực sự không thể cố được nữa, cô gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, thị nữ vào hầu mới phát hiện ra cô đang ngủ trên bàn, giật mình la lên: “Nương nương sao không lên giường nghỉ ngơi?”
“Ta định chờ Thái tử, không ngờ ngủ quên mất.” Diệp Trần đứng thẳng dậy, day day cái cổ mỏi, thắc mắc hỏi: “Đêm qua Thái tử không về à?”
Không ai dám trả lời. Diệp Trần ngẩn ra, chỉ vậy là hiểu, cô cụp mắt, che đi cảm xúc: “Về khi nào vậy?”
“Giờ Hợi ạ…”
Thị nữ lí nhí đáp. Diệp Trần nhớ lúc đó mình vẫn còn đang hăng hái ngồi đọc sách.
Cô từng dặn người dưới Thái tử về thì báo cho cô nhưng lại không thấy ai tới báo, chứng minh chuyện này là do Tần Chiêu căn dặn.
Chàng ta biết cô đang chờ mình nhưng lại không để người ta báo cho cô biết. Đây đâu có phải là tương kính như tân? Đây rõ ràng là không thích cô.
Diệp Trần không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, cảm giác như có mấy phần hờn dỗi. Cô đi rửa mặt rồi hỏi: “Thái tử đâu rồi?”
“Thái tử đã ra ngoài rồi ạ…”
“Đi đâu vậy?”
“Không biết ạ.”
Diệp Trần gật đầu, cô không nói nhiều thêm nữa.
Đêm đến, cô chong đèn, đứng chờ ở cửa Đông cung.
Tối hôm đó, gió đêm se se lạnh, lúc Lục Lương về tới Đông cung thì bắt gặp một nữ tử mặc đồ cung trang xanh ngọc cầm đèn đang im lặng đứng chờ trước cửa.
Người nọ có một cặp mắt sáng, tĩnh tại, ôn hòa, gió đêm thổi gấu váy dài của nàng ta hơi hơi dập dờn. Nàng ta xách đèn, nhìn về phía Lục Lương.
Nàng không hỏi đối phương đã đi đâu, không hỏi sao đêm qua về không nói với mình.
Mọi vấn đề khó trả lời đều không hỏi, giống như một người thê tử bình thường, thái độ ôn hòa, điềm đạm, thấy chàng dừng bước thì nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chàng về rồi đấy à?”
Lục Lương nhất thời không biết nói gì.
Đối phương bước tới gần người anh ta, đưa đèn cho thị nữ cầm, lấy áo choàng từ tay thị nữ qua choàng lên vai Lục Lương.
Ngày hôm nay họ đều cùng là những thiếu niên nhưng đối phương đã cao hơn cô nửa tấc, cô phải kiễng mũi chân lên thì vừa khéo xấp xỉ nhau, áo khoác trùm lên hai vai giống như một cái ôm ấm áp.
Lục Lương cứng người, bụng muốn cự tuyệt nhưng người trước mặt này lại cho anh ta một cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến anh ta thẫn thờ trong chớp mắt.
Sau khi phủ thêm áo choàng thì ấm áp hơn hẳn, Diệp Trần thành thạo thắt dây lại, nhẹ nhàng nói: “Tối nay trời nổi gió lạnh, ta sợ điện hạ lạnh nên cố ý chờ ở đây. Quả nhiên,”
Nói xong, cô ngẩng mặt lên, mỉm cười: “Điện hạ mặc quá ít.”
“Cám ơn.” Lục Lương cố ý nhìn xuống để giấu đi sự hoảng hốt thoáng qua của bản thân khi đối phương cười.
Diệp Trần lẳng lặng nhìn chàng ta, giọng nói mềm mại, dịu dàng như nhành liễu khẽ lay trong gió xuân: “Điện hạ,” cô gọi, Lục Lương vẫn không ngẩng đầu, từ lúc vào cái cơ thể này là liền như biến ngay thành một thằng trẻ ranh ngây ngô, đứng trước mặt con gái là luống ca luống cuống. Đối phương cách chàng ta không thể nói là xa, có thể cảm nhận được cả hơi ấm trên người nàng, giữa đêm lạnh, cảm giác này lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhìn chàng, đôi mắt ánh lên vẻ chua xót: “Điện hạ không thích ta ư?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu truyện nhỏ]
Mặc Thư Bạch: “Lục Lương, bất ngờ vui vẻ chứ hả, ngạc nhiên ngoài mong đợi chứ, phần này anh chẳng những có khúc dạo đầu đầy tính sáng tạo như vậy mà khúc sau còn có con nữa đấy!”
Lục Lương: “Đó không phải con tôi.”
Mặc Thư Bạch: “Cha tu hú thì cũng là cha mà!”
Diệp Trần: “A Lương, em mua mũ cho anh này.”
Lục Lương: “Trần Trần, em thật tốt với anh.”
Diệp Trần: “Mũ tha thứ đấy, sau này, bất kể em làm gì, hãy tha thứ cho em nhé được không?”
*Mũ tha thứ: tên khác của mũ xanh lục, nói chung vẫn là sừng.
Diệp Trần nhìn đối phương, đơ ra mất một lúc mới tỉnh táo lại, run run bấm “Nhận”, bắt đầu truyền tải nội dung.
Đối phương thấy cô ngây ra, nhíu nhíu mày mấy cái rồi đứng luôn dậy, cầm y phục ở bên lên, đi sang gian tẩy rửa được đặt sau bình phong.
Hành vi của đối phương đã cho Diệp Trần thời gian để thích ứng, cô nhanh chóng đọc qua nội dung của thế giới này.
Thế giới này là một quyển truyện ngôn tình, tập trung kể về chuyện tình yêu giữa nữ chính Diệp Trần và nam chính Tần Yến Thanh.
Diệp Trần là con gái duy nhất của thừa tướng, không chỉ có dung mạo đẹp đẽ mà còn là một thiếu nữ tài danh, cùng với nữ phụ Mạnh Khanh Khanh, cùng được xưng tụng là “Nam Sở song mỹ”. Năm Diệp Trần mười bảy tuổi, nữ giả nam, hành tẩu giang hồ, có duyên quen biết với Tần Yến Thanh, đôi bên ái mộ lẫn nhau nhưng đều không biết thân phận thật của đối phương. Vì một chuyện ngoài ý muốn, hai người lạc nhau, sau đó vẫn luôn cố gắng tìm lại người kia.
Lại sau nữa, Tuyên đế lâm trọng bệnh, ấn định Diệp Trần là quốc mẫu đời sau, nói rõ chỉ có người nắm ngôi hoàng đế mới được cưới Diệp Trần. Lúc này, thái tử đương triều là Tần Chiêu, với tư cách là con trai trưởng của hoàng hậu, có sự ủng hộ mạnh mẽ nhưng Tần Yến Thanh không biết Diệp Trần chính là người con gái mình yêu, vì quốc gia an ổn, chàng ta vui vẻ rút lui, làm một vị Vương gia nhàn tản, ngao du giang hồ.
Nhiều năm sau, Tần Yến Thanh trở về kinh thành, gặp lại Diệp Trần, nay đã trở thành hoàng hậu, thì vô cùng giật mình, đôi bên tình cũ lại cháy nhưng ngại vì lễ tiết, không dám vượt quá ranh giới. Lúc này, nữ phụ Mạnh Khanh Khanh, hiện là Quý phi, người vẫn luôn ái mộ Tần Yến Thanh phát hiện ra tình cảm của hai người, đem chuyện này ra uy hiếp sẽ tố giác để một mình hẹn gặp riêng Tần Yến Thanh, hạ thuốc cưỡng bức chàng ta rồi có mang con của Tần Yến Thanh, sau đó báo tin này cho Diệp Trần biết. Diệp Trần thất vọng với Tần Yến Thanh, quay ra lao vào vòng tay của hoàng đế Tần Chiêu trước nay vẫn luôn một lòng một dạ thích nàng. Nhìn Diệp Trần trong vòng tay Tần Chiêu, Tần Yến Thanh đau khổ không thôi, trong một lần bị ám sát, Tần Yến Thanh chặn tên cho Diệp Trần nên bị ngã xuống vách núi. Diệp Trần cảm động vì chuyện này, hai người xóa bỏ hiểu lầm, mây mưa một phen trong sơn động, nhưng sau khi quay về với cuộc sống bình thường, Diệp Trần vẫn e ngại lễ giáo nên không chịu ở bên Tần Yến Thanh. Sau đó không lâu, Diệp Trần phát hiện mình có mang. Tần Yến Thanh lại nhen nhóm lên hi vọng, quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng chờ Diệp Trần, mang Diệp Trần quay về bên mình.
Tần Yến Thanh cắt đứt hoàn toàn với Mạnh Khanh Khanh. Đang mang thai lại bị Tần Yến Thanh vứt bỏ, Mạnh Khanh Khanh sinh lòng căm hận Tần Yến Thanh và Diệp Trần, quyết tâm trả thù hai người, tố giác cho Tần Chiêu biết tình cảm giữa hai người họ, đồng thời mách trước rằng Diệp Trần sẽ bỏ trốn cùng Tần Yến Thanh. Tần Chiêu biết mình bị người yêu phản bội, nổi điên đòi giết Tần Yến Thanh. Tần Yến Thanh rơi vào đường cùng, chạy khỏi kinh thành, về với đất phong của mình, dẫn binh kéo tới đánh kinh thành.
Nhiều năm qua, kể từ khi Tần Chiêu đăng cơ, sưu cao thuế nặng, sát hại trung lương, thượng bất chính hạ tắc loạn, dân chúng lầm than. Sau khi Tần Yến Thanh dấy binh khởi nghĩa, thu hút được rất đông quần chúng nhân dân góp sức, dẫn tới thế cục Nam Sở chia đôi, chiến tranh kéo dài gần mười năm.
Mười năm sau, Tần Yến Thanh đánh bại Tần Chiêu, chiếm được kinh thành. Tần Chiêu vốn định bắt Diệp Trần chôn cùng mình nhưng đến phút cuối lại mềm lòng, đến lúc này, ông ta mới biết được, hóa ra năm đó Diệp Trần tuy yêu Tần Yến Thanh nhưng không hề định rời bỏ y, tất cả là do Mạnh Khanh Khanh châm ngòi li gián. Hơn nữa, chính Mạnh Khanh Khanh cũng là kẻ đội nón xanh cho mình. Trong cơn phẫn nộ, Tần Chiêu hạ sát Mạnh Khanh Khanh rồi tự sát.
Tần Yến Thanh lên ngôi hoàng đế, hạnh phúc bên Diệp Trần.
Trong truyện này, Tần Chiêu là nhân vật phản diện, có tính cách rất đặc biệt.
Tần Chiêu từ nhỏ đã là con trưởng, được lập làm Thái tử, thời niên thiếu, tính cách ôn hòa, lương thiện, mười sáu tuổi, thành thân với Mạnh Khanh Khanh. Sau đó, vì đấu đá triều chính, mẫu thân của chàng bị ban chết, cả nhà đằng ngoại đều bị xử trảm. Nếu không phải chàng ta là người hiếu đễ, vốn không thể soi ra sai lầm gì thì trước sự mạnh lên của phe bảo thủ trong triều, vị trí Thái tử của chàng e là đã không giữ được.
Dẫu vậy, hoàng đế vẫn vô cùng ghét đứa con này, lệnh cho chàng ta đi canh Hoàng lăng, không cho bất kỳ ai đi theo hầu hạ, thậm chí có ý đồ ngầm sát hại chàng, dễ bề nhường lại vị trí cho ái tử Tần Yến Thanh.
Đứng trước những biến cố lớn lao như vậy, thâm tâm Tần Chiêu dần ngập trong thù hận và hung tàn. Năm năm sau, từ hoàng lăng trở về, sau khi Tần Yến Thanh chủ động từ bỏ ngôi báu, chàng ta trở thành một tên bạo quân, sát hại bằng sạch tất cả những quan lại tham gia cuộc đấu đá triều chính năm ấy liên quan đến mẫu thân, tất cả đều bị tru di cửu tộc, khiến người người nghe mà kinh sợ.
Do hồi ở Hoàng lăng sống quá kham khổ nên sau này y cực kỳ chú trọng chuyện hưởng lạc, xa hoa. Vì mua một tiếng cười của Diệp Trần, y từng sai người xây lầu cao dát vàng, khiến lòng người bất bình.
Nói một cách đơn giản thì, kỳ thực, đây là hành trình một thiếu niên lương thiện trở thành nhân vật phản diện.
Diệp Trần xuyên đến đây, vừa khéo là lúc Tần Chiêu và Mạnh Khanh Khanh vừa thành hôn, còn chưa hắc hóa.
Thân phận hiện tại của cô là…
“Mạnh Khanh Khanh?”
Diệp Trần bị bất ngờ: “Không phải tôi đều xuyên tới cơ thể của người tên là Diệp Trần sao?”
“Lần này độ tương thích của cơ thể của Mạnh Khanh Khanh cao hơn một chút.” Ba Tám giải thích, “Có thể là vì Diệp Trần là nữ chính, nữ chính hình như khó xuyên vào lắm.”
“Vậy à…”
Diệp Trần gật gù: “Nhiệm vụ lần này vẫn là cảm hóa nhân vật phản diện à? Không có phải giúp Tần Yến Thanh giành thiên hạ chứ?”
“Nhiệm vụ lần này khá giống với nhiệm vụ ở thế giới đầu.”
Ba Tám hiếm khi được một lần có vẻ chuyên nghiệp: “Trước đây tôi đã từng giải thích với cô rồi, thế giới AI chúng tôi, mỗi một hệ thống có một sếp đứng đầu, chính là máy chủ. Mỗi một máy chủ có rất nhiều AI cấp dưới, sếp là ông chủ, chúng tôi là nhân viên, quan hệ là như vậy. Đảm bảo năng lượng vận hành cho máy chủ là tiền đề quan trọng nhất trong quá trình làm việc của cấp dưới chúng tôi, nguồn năng lượng của tôi có được là nhờ cảm hóa nhân vật phản diện, bảo vệ hòa bình thế giới, nguồn năng lượng của máy chủ mà tôi làm việc là “cốt lõi” của thế giới này. Là truyện ngôn tình thì cốt lõi của nó chính là nam nữ chính ở bên nhau. Cho nên, thế giới này, trong quá trình cảm hóa nhân vật phản diện, cứu vớt thế giới, điều kiện tiên quyết cần đảm bảo là nam nữ chính có thể hạnh phúc bên nhau.
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Trần đáp, “Thế trước mắt thì đường hướng hoàn thành nhiệm vụ có xác suất thành công cao nhất là gì?”
“Tần Chiêu hắc hóa có hai điểm mấu chốt, thứ nhất là nhà ngoại của Tần Chiêu đều bị xử trảm, hắn bị bắt đi canh Hoàng lăng, sống ở Hoàng lăng quá kham khổ.”
Diệp Trần gật gù: “Vậy nên, tôi phải nghĩ cách thay đổi cục diện, không để cả nhà ngoại của hắn bị chém đầu, không để hắn bị bắt đi canh Hoàng lăng, không để hắn chịu khổ.”
“Đúng vậy.”
“Thế điểm mấu chốt thứ hai thì sao?”
“Điểm mấu chốt thứ hai chính là hắn yêu Diệp Trần nhưng Diệp Trần phản bội lại hắn.”
“Vậy nên… tôi phải ngăn cản hắn yêu Diệp Trần?” Diệp Trần sờ cằm, quay sang nhìn Ba Tám: “Thế thì đơn giản quá, làm hắn yêu tôi là xong. Dù sao thì kiếp nào anh ta đều chẳng yêu tôi.”
“Đúng vậy, chủ nhân.” Ba Tám vung tay quyết tâm, “Nhiệm vụ này không khó, cố lên, mạnh mẽ lên!”
“Ừ ừ.”
Diệp Trần gật gù, sau đó tải trí nhớ của Mạnh Khanh Khanh.
Mạnh Khanh Khanh là con gái của một đại học sĩ, vừa đẹp vừa có xuất thân tốt. Lớn lên từ nhỏ với Tần Yến Thanh, vẫn luôn ái mộ chàng ta. Vì bị mẫu thân của Tần Chiêu nhìn trúng nên mới bị ép gả cho Tần Chiêu.
Mạnh Khanh Khanh không mấy coi trọng Tần Chiêu, trong lòng cô, Tần Chiêu là một nam nhân yếu đuối, kém Yến Thanh ca ca của nàng nửa chút. Thế nên, cho dù đêm nay là đêm thành thân, Mạnh Khanh Khanh vẫn tỏ vẻ chán chường ra mặt.
Cũng may Tần Chiêu tính tình dịu dàng, ngỡ rằng nàng không quen.
Có điều, quan sát phản ứng vừa rồi của Tần Chiêu…
Diệp Trần hơi phân vân, phải chăng hắn ta vẫn nhìn ra và không mấy vui vẻ?
Tần Chiêu không vui khiến Diệp Trần thấy hơi thấp thỏm.
Thực ra, cái chết của Lục Lương đã giúp cô hiểu rõ, mỗi một nhân vật phản diện đều độc lập với nhau.
Tuy cô biết họ đều là một người và cô yêu nhân vật phản diện này nhưng cô cũng biết, mỗi lần đến một thế giới mới, đối mặt với một nhân vật phản diện với tính cách hoàn toàn mới, cô cũng không thể vừa gặp đã yêu ngay nhân vật phản diện này được. Cô cần có thời gian để nhận ra ưu điểm của đối phương, tìm ra được nét tương đồng với người cô yêu, sau đó mới lại yêu đối phương một lần nữa.
Vì đó chính là người cô yêu nên cô có lòng tin sẽ lại yêu một lần nữa.
Vậy nên, lúc này đây, thẳng thắn thật thà mà nói thì, cô không hề có tình cảm gì với Tần Chiêu, chẳng qua là tình cảm với nhân vật phản diện trước khiến cô khi thấy Tần Chiêu không vui mới cảm thấy đôi chút thấp thỏm.
Cô cào tóc lại cho gọn, mặc y phục đàng hoàng, Tần Chiêu từ phòng tẩy rửa đi ra nhìn Diệp Trần bằng ánh mắt không lấy gì làm dễ coi.
Trên thực tế, lúc này Lục Lương cũng đã xem xong nội dung thế giới, vậy nên, anh ta đã biết…
Anh ta “bị ép” ngoại tình rồi.
Tuy đã từng làm tẩy trừ tình cảm, không còn mấy nồng nhiệt với tình cảm trước đây nhưng anh ta là một người vô cùng lý trí, anh ta biết rõ, mình là người đã có người yêu.
Người yêu của anh tên là Diệp Trần, ở thế giới nào cũng vậy, vậy nên, ở thế giới này, anh sẽ phải tranh đoạt chung một người với Tần Yến Thanh.
Thế còn người phụ nữ tên Mạnh Khanh Khanh này…
Tần Chiêu mím môi, trong lòng thấy hơi buồn nôn.
Anh cố dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, chậm rãi nói: “Nàng đã không bằng lòng, ta cũng không miễn cưỡng, đi rửa mặt đi thôi.”
Lời này chàng nói rất dịu dàng.
Chàng thiếu niên tên Tần Chiêu này, sự lương thiện, ân cần trong lòng đã sớm ngấm vào máu. Mỗi một người tới làm nhiệm vụ đều ít nhiều chịu ảnh hưởng của cơ thể gốc, vậy nên, cho dù Lục Lương không phải người tốt tính nhưng vào trong cơ thể Tần Chiêu rồi, cung cách nói năng cũng trở nên nhẹ nhàng.
Diệp Trần ngượng ngùng gật đầu, đứng dậy, cảm thấy người dưới có gì đó chảy ra và còn hơi đau đau, cô hít hà một tiếng, sau đó lại càng ngượng ngùng hơn. Tần Chiêu thấy cô như vậy thì sốt sắng nói: “Ta đi gọi người vào, nàng ngồi xuống trước đã.”
Nói xong, Tần Chiêu cúi đầu bối rối vội vàng chạy ra ngoài. Chỉ một lát sau, có mấy thị nữ bước vào, hầu hạ Diệp Trần làm sạch cơ thể.
Tắm rửa xong, Diệp Trần hỏi Tần Chiêu đâu rồi, bọn thị nữ tỏ ra ngượng ngập.
“Thái tử qua thư phòng ngủ…” Một người to gan hơn trong bọn lúng túng đáp. Diệp Trần mím môi, cuối cùng vẫn phải nói: “Ta đi xem thử.”
Nói xong, Diệp Trần liền sang thư phòng.
Tần Chiêu đã ngủ rồi. Diệp Trần đứng cạnh cửa, soi đèn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, đêm nay là đêm thành thân, xin hãy về nghỉ đi.”
“Không cần.” Tần Chiêu tuy nói năng ôn hòa nhưng lời lẽ từ chối rất dứt khoát, “Nàng đừng nghĩ nhiều, ta ngủ ở đây được rồi.”
Diệp Trần: “…”
Người này quá ân cần, nghĩ đến trong truyện, tương lai, hai đứa con trai của chàng ta đều là của Tần Yến Thanh, Diệp Trần lại thấy hơi đau lòng.
Sao có thể ra tay ác độc như vậy với đứa trẻ ngoan ngoãn thế này! Nhìn xem đầu anh ta xanh lè xanh lẹt ra cái giống gì kìa!
Diệp Trần thở dài, đứng trước cửa, người càng khom xuống thấp hơn: “Điện hạ, tì thiếp không có gì không bằng lòng cả, điện hạ xin hãy về đi, chàng ngủ như vậy, để người khác biết lại khó coi.”
Lục Lương rúc trong phòng, quấn kỹ chăn, không muốn nói nữa.
Về thì chắc chắn là không rồi, đêm nay làm loại chuyện như vậy, anh ta vốn đã không biết phải làm thế nào để nhìn mặt Diệp Trần rồi. Nếu đêm nay lại quay về ngủ, anh ta còn biết ăn nói làm sao?
“Tuy ta đã ngủ với nàng ấy nhưng ngủ một nửa ta đã đi rồi. Đã đi sau đó lại quay về, hai người một người ngủ giường, một người ngủ đất, không hề làm gì hết…”?
Lời này cho dù Diệp Trần tin thì anh ta nói ra cũng thấy ngượng mồm.
Vậy nên anh ta nhất quyết phải cự tuyệt: “Bằng lòng hay không bằng lòng, ta có thể phân biệt được rõ ràng. Mạnh cô nương đã gả cho ta, không cần phải miễn cưỡng mình. Nàng không đồng ý, ta không thể ép được. Nói thật lòng với cô nương vậy…”
Tần Chiêu dừng một chốc rồi nói tiếp: “Cửa hôn sự này, ta cũng không bằng lòng. Ta vốn đã có ý trung nhân rồi…”
Diệp Trần ngẩn người, nóng ruột đi hỏi Ba Tám: “Không phải anh nói ban đầu quan hệ của họ cũng không tồi cơ mà? Sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã lù lù xuất hiện một ý trung nhân rồi?”
“Trái tim tuổi trẻ mà…” Ba Tám thở dài, ra vẻ sâu sắc, “chẳng lẽ không cho người ta có người thầm mến sao? Nói không chừng Thái tử người ta vốn muốn tốt với cô nhưng cô lại đả kích người ta trên giường như vậy, trong lúc bi phẫn mới nhớ lại mối rung động đầu đời.”
Diệp Trần: “…”
Tuy Ba Tám là một tên AI xử nam nhưng Diệp Trần cảm thấy lần này anh ta nói hơi bị có lý. Dựa theo cảnh tượng lúc vừa đến đây, cô bỗng dưng lại ra cái vẻ mặt mũi ngơ ngác, mông lung, sững sờ, người ta vừa đứng dậy cô liền thở phào nhẹ nhõm, hình như đúng là có hơi làm tổn thương người khác.
Tần Chiêu hiện giờ chỉ mới là cậu trai mười sáu tuổi, cô có kinh nghiệm nuôi bọn trẻ con này lắm, lúc mà cậu ta đang nổi cơn tự ái thì không thể quá cứng được.
Vì thế Diệp Trần quyết định cho Tần Chiêu chút thời gian nguôi ngoai, hạ giọng thật nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Vậy điện hạ nghỉ ngơi đi, ngày mai tì thiếp lại đến.”
“Ừ.”
Nghe Tần Chiêu trả lời, Diệp Trần liền về phòng.
Cô vẫn còn đang hơi đau, có thể thấy, về mặt này, Tần Chiêu không mấy dịu dàng. Nhớ Thẩm Cảnh Phùng năm xưa, đâu có đau như vậy…
Quay về giường, thoa thuốc mỡ, đắp kín chăn, Diệp Trần lại nhớ lại khuôn mặt chàng thiếu niên vừa mới đè trên người mình.
Bất giác, khuôn mặt già nua bỗng đỏ lên, cô thấy, chết thật, tay thái tử này đẹp trai quá!
Nhân vật phản diện ở mỗi thế giới lại đẹp theo một vẻ riêng. Vị thái tử lần này vừa có nét vô tư, trong sáng đặc trưng của một thiếu niên, vừa có sự ôn hòa, nho nhã mà những nhân vật phản diện trước không có được.
Trước đây, lúc cô gặp được nhân vật phản diện, họ đều đã tắm mình qua dòng sông hôi tanh của cuộc đời. Còn lần này, khi cô gặp được nhân vật phản diện, đây vẫn đang là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong đời chàng ta.
Lúc này, chàng ta vẫn còn cực kỳ trong sạch, cực kỳ đơn thuần.
Trong lòng Diệp Trần, hễ nghĩ tới chuyện đã gặp được một nhân vật phản diện như vậy là liền thấy ấm áp.
Ngủ một giấc đến sáng mai, Diệp Trần dậy sớm đi tìm Tần Chiêu, muốn ngắm trai đẹp để rửa mắt. Kết quả, đi đến cửa thì được người ta báo cho rằng, Tần Chiêu đã xin phép với hoàng hậu cho cô không cần đi thỉnh an, Tần Chiêu tự đi một mình rồi.
Diệp Trần ngẩn người, cô không hiểu, chuyện tối qua… ảnh hưởng lớn tới Tần Chiêu như vậy?
Có điều tâm tình Diệp Trần đang tốt, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, sai người chuẩn bị cơm nước, chờ Tần Chiêu về, đồng thời cho người đi thu thập tài liệu về thế cục triều chính hiện giờ.
Mạnh Khanh Khanh đúng là chẳng quan tâm chính sự gì hết, tầm mắt của nàng ta chỉ có được đến mấy chuyện tầm thường như xem cô nương nào đẹp, nhà nào mẹ chồng con dâu đấu nhau kịch tính nhất. Diệp Trần muốn nghĩ cách vãn hồi thế cục thì chỉ có thể dựa vào sự tự cố gắng của bản thân.
Cô ngồi xem đủ các loại tin tức suốt một ngày, chờ đến tận đêm khuya vẫn không thấy Tần Chiêu về. Bấy giờ Diệp Trần mới thắc mắc: “Thái tử đâu rồi?”
“Điện hạ báo tối nay có việc về muộn, cho nương nương đi nghỉ trước.”
Thị nữ cung kính trả lời. Diệp Trần ngẩn ra, sau đó lại nghĩ, hiện giờ thế cục đang không được tốt, Tần Chiêu có bận một chút cũng là chuyện bình thường, bèn nói: “Không sao, ta chờ chàng, các ngươi để ý giúp ra, chàng về thì báo lại cho ta biết.”
Nói xong, Diệp Trần ngồi yên trong phòng ngủ chờ Tần Chiêu. Cô khơi đèn sáng thêm một chút rồi tiếp tục xem tài liệu Ba Tám vơ vét về được.
Xem hết tờ này sang tờ khác, cô đã mệt nhoài nhưng vẫn muốn thể hiện một chút trước mặt Tần Chiêu nên cứ cố thức cho kỳ được.
Lúc Lục Lương về, người hầu tới bẩm: Điện hạ, nương nương vẫn đang chờ, điện hạ có qua gặp không?”
Lục Lương ngẩn ra, anh ta nhớ rõ, trong thế giới gốc, Mạnh Khanh Khanh được miêu tả là người luôn một lòng một dạ thích Tần Yến Thanh, chưa bao giờ thích mình, lúc phải đi canh Hoàng lăng, nàng ta cũng rất miễn cưỡng, suốt ngày khóc lóc trách cứ Tần Chiêu. Thế sao lúc vừa mới thành hôn… tính tình người này như vậy là sao?
Có điều cảm giác ngạc nhiên cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, anh ta biết, nội dung thế giới gốc cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Ví dụ như miêu tả nhân vật, thường là quá phiến diện, một chiều. Mặt khác, Mạnh Khanh Khanh rốt cuộc là người như thế nào, anh ta cũng không rảnh tìm hiểu, anh ta chỉ mong làm sao mau mau chóng chóng được gặp Diệp Trần, đồng thời nhanh chóng giải quyết vấn đề gia tộc đằng ngoại bị diệt môn.
Mặc dù đã rất cố gắng nhưng chuyện triều chính của Nam Sở quá rắc rối, khó giải quyết. Vấn đề của đằng ngoại nhà anh ta, quả thực là hết sức nghiêm trọng, khó có thể bảo toàn tất cả, chỉ đành cố gắng giữ lại càng nhiều vây cánh trợ lực cho mình càng tốt thôi.
Diệp Trần hiện giờ là con gái duy nhất của thừa tướng, vẫn chưa nữ giả nam xông xáo giang hồ, anh ta muốn gặp nàng, quả thực là chuyện có phần khó.
Cả hai việc đều không có tiến triển khiến Lục Lương đau đầu nhưng anh ta cũng không định nghĩ nhiều thêm nữa, ngả lưng ngủ luôn lại thư phòng.
Diệp Trần chưa biết Tần Chiêu đã về và đang ngay trong thư phòng, chờ tới nửa đêm thực sự không thể cố được nữa, cô gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, thị nữ vào hầu mới phát hiện ra cô đang ngủ trên bàn, giật mình la lên: “Nương nương sao không lên giường nghỉ ngơi?”
“Ta định chờ Thái tử, không ngờ ngủ quên mất.” Diệp Trần đứng thẳng dậy, day day cái cổ mỏi, thắc mắc hỏi: “Đêm qua Thái tử không về à?”
Không ai dám trả lời. Diệp Trần ngẩn ra, chỉ vậy là hiểu, cô cụp mắt, che đi cảm xúc: “Về khi nào vậy?”
“Giờ Hợi ạ…”
Thị nữ lí nhí đáp. Diệp Trần nhớ lúc đó mình vẫn còn đang hăng hái ngồi đọc sách.
Cô từng dặn người dưới Thái tử về thì báo cho cô nhưng lại không thấy ai tới báo, chứng minh chuyện này là do Tần Chiêu căn dặn.
Chàng ta biết cô đang chờ mình nhưng lại không để người ta báo cho cô biết. Đây đâu có phải là tương kính như tân? Đây rõ ràng là không thích cô.
Diệp Trần không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, cảm giác như có mấy phần hờn dỗi. Cô đi rửa mặt rồi hỏi: “Thái tử đâu rồi?”
“Thái tử đã ra ngoài rồi ạ…”
“Đi đâu vậy?”
“Không biết ạ.”
Diệp Trần gật đầu, cô không nói nhiều thêm nữa.
Đêm đến, cô chong đèn, đứng chờ ở cửa Đông cung.
Tối hôm đó, gió đêm se se lạnh, lúc Lục Lương về tới Đông cung thì bắt gặp một nữ tử mặc đồ cung trang xanh ngọc cầm đèn đang im lặng đứng chờ trước cửa.
Người nọ có một cặp mắt sáng, tĩnh tại, ôn hòa, gió đêm thổi gấu váy dài của nàng ta hơi hơi dập dờn. Nàng ta xách đèn, nhìn về phía Lục Lương.
Nàng không hỏi đối phương đã đi đâu, không hỏi sao đêm qua về không nói với mình.
Mọi vấn đề khó trả lời đều không hỏi, giống như một người thê tử bình thường, thái độ ôn hòa, điềm đạm, thấy chàng dừng bước thì nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chàng về rồi đấy à?”
Lục Lương nhất thời không biết nói gì.
Đối phương bước tới gần người anh ta, đưa đèn cho thị nữ cầm, lấy áo choàng từ tay thị nữ qua choàng lên vai Lục Lương.
Ngày hôm nay họ đều cùng là những thiếu niên nhưng đối phương đã cao hơn cô nửa tấc, cô phải kiễng mũi chân lên thì vừa khéo xấp xỉ nhau, áo khoác trùm lên hai vai giống như một cái ôm ấm áp.
Lục Lương cứng người, bụng muốn cự tuyệt nhưng người trước mặt này lại cho anh ta một cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến anh ta thẫn thờ trong chớp mắt.
Sau khi phủ thêm áo choàng thì ấm áp hơn hẳn, Diệp Trần thành thạo thắt dây lại, nhẹ nhàng nói: “Tối nay trời nổi gió lạnh, ta sợ điện hạ lạnh nên cố ý chờ ở đây. Quả nhiên,”
Nói xong, cô ngẩng mặt lên, mỉm cười: “Điện hạ mặc quá ít.”
“Cám ơn.” Lục Lương cố ý nhìn xuống để giấu đi sự hoảng hốt thoáng qua của bản thân khi đối phương cười.
Diệp Trần lẳng lặng nhìn chàng ta, giọng nói mềm mại, dịu dàng như nhành liễu khẽ lay trong gió xuân: “Điện hạ,” cô gọi, Lục Lương vẫn không ngẩng đầu, từ lúc vào cái cơ thể này là liền như biến ngay thành một thằng trẻ ranh ngây ngô, đứng trước mặt con gái là luống ca luống cuống. Đối phương cách chàng ta không thể nói là xa, có thể cảm nhận được cả hơi ấm trên người nàng, giữa đêm lạnh, cảm giác này lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhìn chàng, đôi mắt ánh lên vẻ chua xót: “Điện hạ không thích ta ư?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu truyện nhỏ]
Mặc Thư Bạch: “Lục Lương, bất ngờ vui vẻ chứ hả, ngạc nhiên ngoài mong đợi chứ, phần này anh chẳng những có khúc dạo đầu đầy tính sáng tạo như vậy mà khúc sau còn có con nữa đấy!”
Lục Lương: “Đó không phải con tôi.”
Mặc Thư Bạch: “Cha tu hú thì cũng là cha mà!”
Diệp Trần: “A Lương, em mua mũ cho anh này.”
Lục Lương: “Trần Trần, em thật tốt với anh.”
Diệp Trần: “Mũ tha thứ đấy, sau này, bất kể em làm gì, hãy tha thứ cho em nhé được không?”
*Mũ tha thứ: tên khác của mũ xanh lục, nói chung vẫn là sừng.
Bình luận facebook