phungthuhong
Tác giả VW
-
Chương 019 – Hai cánh tay đắc lực của Xích Long
Cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Xích Long, văn phòng tổng giám đốc
“Lão đại, đây là báo cáo tài chính cuối tháng trước, mời anh xem qua.” Đường Minh Triết cung kính đặt lên bàn làm việc của Úy Trì Thác Dã một tập báo cáo dày cộm màu đen. Hắn làm ở tập đoàn Xích Long đã được tám năm, nhờ có sự đánh giá cao của Úy Trì Thác Dã nên hôm nay hắn mới có thể yên vị ngồi ở trên chiếc ghế Giám đốc tài chính này. Mỗi một bước đi của hắn cũng đều phải cẩn thận chú ý, rất vất vả mới có được thành công hôm nay, vì vậy khiến cho hắn rất trung thành và tận tâm với tập đoàn Xích Long.
“Lão đại, ‘Xích Long’ mấy tháng qua, lợi nhuận đạt được đều rất khả quan. Đúng là chiều hướng kinh doanh phát triển rất tốt.” Giám đốc marketing Lâm Ngạn nói. Hắn là con trai độc nhất của chú thím Lâm, nhỏ hơn Úy Trì Thác Dã ba tuổi. Tư duy nhanh nhạy, khả năng ăn nói lưu loát, kỹ năng giao tiếp khôn khéo, hắn đã đem đến cho ‘tập đoàn Xích Long’ không ít lợi nhuận.
“Good, vất vả cho các cậu.” Úy Trì Thác Dã mở tập báo cáo tài chính ra bắt đầu xem xét. Những năm gần đây, công cuộc chấn chỉnh Xích Long bang khiến anh đã tốn không ít tâm tư. Cũng may nhờ có phụ tá hai bên hỗ trợ, cũng giúp anh giảm bớt đi không ít lo lắng.
“Tuy nhiên, gần đây Tề Gia Chấn thường xuyên liên lạc với đại lý buôn bán vũ khí ở Thailand, em sợ…” Lâm Ngạn nhíu mày.
“Trong những năm gần đây, Tề thị bị chúng ta chèn ép đến mức tuột dốc không phanh. Em không hiểu tại sao Lão Đại lại không lợi dụng cơ hội này thuận tay chiếm luôn Tề thị, đã thế còn chừa lại cho bọn chúng chiếc vỏ rỗng, ngắc ngoải kéo dài tàn dư như vậy để làm gì? Chỉ sợ một ngày nào đó sẽ biến thành đại họa….” Đường Minh Triết gật gật đầu, hắn tuy rằng không hiểu rõ ân oán giữa Lão Đại và Tề gia, nhưng hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. Chẳng qua lòng dạ Tề gia rất nham hiểm, thực sự đã bắt đầu tiến hành giao dịch ở chợ đen.
Úy Trì Thác Dã nhíu chặt lông mày, tiếp tục xem bảng báo cáo tài chính. Anh làm sao mà không hiểu rõ nỗi băn khoăn của Lâm Ngạn và Đường Minh Triết. Chỉ là, nếu không phải vì ‘Hắn’ năm đó đã quỳ xuống cầu xin anh tha cho Tề gia một con đường sống thì e rằng Tề thị đã sớm tan biến trên cõi đời này rồi.
“Những tay buôn bán vũ khí đó chúng ta đã từng đàm phán qua một lần, nhưng đàm phán đã không thành công. Tề Gia Chấn tìm đến hắn ta, rõ ràng là cố ý muốn chống đối với chúng ta.” Lâm Ngạn ở Úy Trì gia nhiều năm nên ân oán giữa Lão Đại và Tề gia, từ chỗ cha mẹ cũng được biết một ít. Hắn cũng hiểu rõ đây là chuyện đại cấm kỵ của Lão Đại, cho nên hắn cũng sẽ không dám lắm miệng mà bình phẩm cái gì. Chẳng qua nếu Tề gia dám uy hiếp đến ‘Xích Long’ và thậm chí là Úy Trì gia, thì Lâm Ngạn hắn sẽ là người đầu tiên không cho phép.
“Điều các cậu băn khoăn, tôi đều hiểu rõ. Việc này là ân oán của riêng cá nhân tôi. Tôi không hy vọng các cậu bị liên lụy vào, để tránh gây tổn thương đến người vô tội.” Úy Trì Thác Dã hiểu rõ tay chân của anh rất trung thành, nhưng việc của Tề gia anh vẫn không muốn liên lụy đến người vô tội. Nếu như Tề Gia Chấn vẫn không có ý định từ bỏ thì đây là lúc cần thiết để giải quyết triệt để.
“Lão Đại, cha mẹ em ở Úy Trì gia đã được vài chục năm, em cũng được Úy Trì gia nuôi khôn lớn. Chuyện của anh cũng là chuyện của em, sao anh lại có thể khách khí như vậy?” Lâm Ngạn không vui nói. Lão Đại vẫn luôn như thế. Tuy rằng vẻ ngoài thì lãnh khốc vô tình, nhưng lại đối với các huynh đệ rất trọng tình trọng nghĩa. Biệt hiệu bố già xã hội đen cũng không phải là hư danh đem ra để nói chơi.
“A Ngạn, Minh Triết, hai cậu giúp tôi quản lý ‘Xích Long’ thật tốt là được rồi. Các huynh đệ còn phải theo chúng ta kiếm cơm ăn. Chuyện của Tề gia sẽ do chính tôi tự mình xử lý, các cậu không được tùy tiện nhúng tay vào.” Úy Trì Thác Dã giọng điệu cương quyết, chuyện mà anh đã quyết định rồi thì sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào có thể thay đổi.
Lâm Ngạn và Đường Minh Triết cũng không nói thêm gì nữa nhưng mỗi người đều thầm hạ quyết tâm thề sống chết sẽ bảo vệ Lão Đại cùng ‘Xích Long’.
“Đúng rồi, A Ngạn, tôi nhờ cậu tìm gia sư dạy kèm tại nhà cậu tìm đến đâu rồi?” Úy Trì Thác Dã đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến ngồi xuống bộ ghế sofa phía trước, móc ra cái bật lửa, châm thuốc hút.
“Vâng, đã tìm được rồi. Anh có muốn gặp qua một chút hay không?” Lâm Ngạn gật đầu. Mấy ngày hôm trước Lão Đại sai hắn tìm gia sư dạy kèm tại nhà. Nhưng kỳ lạ nhất, đó phải là một giáo viên có kinh nghiệm dạy dỗ thục nữ.
“Không cần, cậu làm việc thì tôi rất yên tâm. Đêm nay để cho vị gia sư kia trực tiếp đến Xích Long bảo là được rồi.” Úy Trì Thác Dã nhắm mắt lại rít một hơi thuốc, hi vọng là sau này con bé chịu nghe lời một chút.
“À, Lão Đại.” Đường Minh Triết ở bên không nói tiếng nào chợt như nhớ ra một việc rất quan trọng, liền nói: “Em gái em có nhờ em nhắn lại với anh, đêm nay nó sẽ đến gặp anh ở chỗ cũ.”
“Đến lúc đó mới nói.” Úy Trì Thác Dã nhớ lại việc Đường Giai Kỳ lần trước không mời mà tới, lông mày đột nhiên nhíu lại, “Minh Triết, cậu nếu có dư thời gian thì hãy khuyên bảo em gái mình. Chúng ta đều là người trưởng thành, dám chơi dám chịu. Tôi không muốn về sau bởi vì chuyện này, mà gây ảnh hưởng không tốt đến quan hệ giữa tôi và cậu.”
Úy Trì Thác Dã lại nhớ tới cô gái dưới thân đêm hôm đó, không khỏi mê hoặc, rõ ràng vẫn không thể tìm ra được bất kỳ thông tin nào của cô gái kia. Thế nên anh lại càng muốn biết cô gái nào mà có bản lãnh lớn đến như vậy, có thể biến mất ngay trước mắt anh vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Yên tâm đi, Lão Đại. Em sẽ bảo ban nó.” Đường Minh Triết biết rõ quan hệ giữa em gái mình và Lão Đại. Một người đàn ông ưu tú như Lão Đại làm sao lại có thể bị em gái hắn khống chế? Chỉ có thể trách em gái của hắn đã tự đánh mất bản thân mình thôi.
Tuy nhiên, hắn cũng rất tò mò, không biết loại phụ nữ như thế nào mới có thể nắm giữ được trái tim của Úy Trì Thác Dã?
“Lão đại, đây là báo cáo tài chính cuối tháng trước, mời anh xem qua.” Đường Minh Triết cung kính đặt lên bàn làm việc của Úy Trì Thác Dã một tập báo cáo dày cộm màu đen. Hắn làm ở tập đoàn Xích Long đã được tám năm, nhờ có sự đánh giá cao của Úy Trì Thác Dã nên hôm nay hắn mới có thể yên vị ngồi ở trên chiếc ghế Giám đốc tài chính này. Mỗi một bước đi của hắn cũng đều phải cẩn thận chú ý, rất vất vả mới có được thành công hôm nay, vì vậy khiến cho hắn rất trung thành và tận tâm với tập đoàn Xích Long.
“Lão đại, ‘Xích Long’ mấy tháng qua, lợi nhuận đạt được đều rất khả quan. Đúng là chiều hướng kinh doanh phát triển rất tốt.” Giám đốc marketing Lâm Ngạn nói. Hắn là con trai độc nhất của chú thím Lâm, nhỏ hơn Úy Trì Thác Dã ba tuổi. Tư duy nhanh nhạy, khả năng ăn nói lưu loát, kỹ năng giao tiếp khôn khéo, hắn đã đem đến cho ‘tập đoàn Xích Long’ không ít lợi nhuận.
“Good, vất vả cho các cậu.” Úy Trì Thác Dã mở tập báo cáo tài chính ra bắt đầu xem xét. Những năm gần đây, công cuộc chấn chỉnh Xích Long bang khiến anh đã tốn không ít tâm tư. Cũng may nhờ có phụ tá hai bên hỗ trợ, cũng giúp anh giảm bớt đi không ít lo lắng.
“Tuy nhiên, gần đây Tề Gia Chấn thường xuyên liên lạc với đại lý buôn bán vũ khí ở Thailand, em sợ…” Lâm Ngạn nhíu mày.
“Trong những năm gần đây, Tề thị bị chúng ta chèn ép đến mức tuột dốc không phanh. Em không hiểu tại sao Lão Đại lại không lợi dụng cơ hội này thuận tay chiếm luôn Tề thị, đã thế còn chừa lại cho bọn chúng chiếc vỏ rỗng, ngắc ngoải kéo dài tàn dư như vậy để làm gì? Chỉ sợ một ngày nào đó sẽ biến thành đại họa….” Đường Minh Triết gật gật đầu, hắn tuy rằng không hiểu rõ ân oán giữa Lão Đại và Tề gia, nhưng hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. Chẳng qua lòng dạ Tề gia rất nham hiểm, thực sự đã bắt đầu tiến hành giao dịch ở chợ đen.
Úy Trì Thác Dã nhíu chặt lông mày, tiếp tục xem bảng báo cáo tài chính. Anh làm sao mà không hiểu rõ nỗi băn khoăn của Lâm Ngạn và Đường Minh Triết. Chỉ là, nếu không phải vì ‘Hắn’ năm đó đã quỳ xuống cầu xin anh tha cho Tề gia một con đường sống thì e rằng Tề thị đã sớm tan biến trên cõi đời này rồi.
“Những tay buôn bán vũ khí đó chúng ta đã từng đàm phán qua một lần, nhưng đàm phán đã không thành công. Tề Gia Chấn tìm đến hắn ta, rõ ràng là cố ý muốn chống đối với chúng ta.” Lâm Ngạn ở Úy Trì gia nhiều năm nên ân oán giữa Lão Đại và Tề gia, từ chỗ cha mẹ cũng được biết một ít. Hắn cũng hiểu rõ đây là chuyện đại cấm kỵ của Lão Đại, cho nên hắn cũng sẽ không dám lắm miệng mà bình phẩm cái gì. Chẳng qua nếu Tề gia dám uy hiếp đến ‘Xích Long’ và thậm chí là Úy Trì gia, thì Lâm Ngạn hắn sẽ là người đầu tiên không cho phép.
“Điều các cậu băn khoăn, tôi đều hiểu rõ. Việc này là ân oán của riêng cá nhân tôi. Tôi không hy vọng các cậu bị liên lụy vào, để tránh gây tổn thương đến người vô tội.” Úy Trì Thác Dã hiểu rõ tay chân của anh rất trung thành, nhưng việc của Tề gia anh vẫn không muốn liên lụy đến người vô tội. Nếu như Tề Gia Chấn vẫn không có ý định từ bỏ thì đây là lúc cần thiết để giải quyết triệt để.
“Lão Đại, cha mẹ em ở Úy Trì gia đã được vài chục năm, em cũng được Úy Trì gia nuôi khôn lớn. Chuyện của anh cũng là chuyện của em, sao anh lại có thể khách khí như vậy?” Lâm Ngạn không vui nói. Lão Đại vẫn luôn như thế. Tuy rằng vẻ ngoài thì lãnh khốc vô tình, nhưng lại đối với các huynh đệ rất trọng tình trọng nghĩa. Biệt hiệu bố già xã hội đen cũng không phải là hư danh đem ra để nói chơi.
“A Ngạn, Minh Triết, hai cậu giúp tôi quản lý ‘Xích Long’ thật tốt là được rồi. Các huynh đệ còn phải theo chúng ta kiếm cơm ăn. Chuyện của Tề gia sẽ do chính tôi tự mình xử lý, các cậu không được tùy tiện nhúng tay vào.” Úy Trì Thác Dã giọng điệu cương quyết, chuyện mà anh đã quyết định rồi thì sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào có thể thay đổi.
Lâm Ngạn và Đường Minh Triết cũng không nói thêm gì nữa nhưng mỗi người đều thầm hạ quyết tâm thề sống chết sẽ bảo vệ Lão Đại cùng ‘Xích Long’.
“Đúng rồi, A Ngạn, tôi nhờ cậu tìm gia sư dạy kèm tại nhà cậu tìm đến đâu rồi?” Úy Trì Thác Dã đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến ngồi xuống bộ ghế sofa phía trước, móc ra cái bật lửa, châm thuốc hút.
“Vâng, đã tìm được rồi. Anh có muốn gặp qua một chút hay không?” Lâm Ngạn gật đầu. Mấy ngày hôm trước Lão Đại sai hắn tìm gia sư dạy kèm tại nhà. Nhưng kỳ lạ nhất, đó phải là một giáo viên có kinh nghiệm dạy dỗ thục nữ.
“Không cần, cậu làm việc thì tôi rất yên tâm. Đêm nay để cho vị gia sư kia trực tiếp đến Xích Long bảo là được rồi.” Úy Trì Thác Dã nhắm mắt lại rít một hơi thuốc, hi vọng là sau này con bé chịu nghe lời một chút.
“À, Lão Đại.” Đường Minh Triết ở bên không nói tiếng nào chợt như nhớ ra một việc rất quan trọng, liền nói: “Em gái em có nhờ em nhắn lại với anh, đêm nay nó sẽ đến gặp anh ở chỗ cũ.”
“Đến lúc đó mới nói.” Úy Trì Thác Dã nhớ lại việc Đường Giai Kỳ lần trước không mời mà tới, lông mày đột nhiên nhíu lại, “Minh Triết, cậu nếu có dư thời gian thì hãy khuyên bảo em gái mình. Chúng ta đều là người trưởng thành, dám chơi dám chịu. Tôi không muốn về sau bởi vì chuyện này, mà gây ảnh hưởng không tốt đến quan hệ giữa tôi và cậu.”
Úy Trì Thác Dã lại nhớ tới cô gái dưới thân đêm hôm đó, không khỏi mê hoặc, rõ ràng vẫn không thể tìm ra được bất kỳ thông tin nào của cô gái kia. Thế nên anh lại càng muốn biết cô gái nào mà có bản lãnh lớn đến như vậy, có thể biến mất ngay trước mắt anh vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Yên tâm đi, Lão Đại. Em sẽ bảo ban nó.” Đường Minh Triết biết rõ quan hệ giữa em gái mình và Lão Đại. Một người đàn ông ưu tú như Lão Đại làm sao lại có thể bị em gái hắn khống chế? Chỉ có thể trách em gái của hắn đã tự đánh mất bản thân mình thôi.
Tuy nhiên, hắn cũng rất tò mò, không biết loại phụ nữ như thế nào mới có thể nắm giữ được trái tim của Úy Trì Thác Dã?
Bình luận facebook