phungthuhong
Tác giả VW
-
Chương 031 — Vũ hội từ thiện (8)
Giờ phút này, Úy Trì Hi thực sự cảm ơn ông trời đã cho cô quen biết một ‘thiên tài’ Đinh Tiếu Tiếu, may mắn là cô ấy đã sớm nghĩ ra quy tắc ‘Tam dược’.
“Ơ——” Úy Trì Hi ú ớ phát ra âm thanh quái dị trong cổ họng, chỉ vào kệ thủy tinh cách đó không xa đang bày biện salad hoa quả phía trên.
Úy Trì Thác Dã quay đầu lại nhìn, lập tức hiểu được ý tứ của cô, không khỏi mỉm cười: “Muốn ăn salad trái cây? Ok, để tôi đi lấy lại cho em.” Tiếp theo, anh đặt ly rượu xuống, cúi người sát lại bên tai Úy Trì Hi nhẹ thở ra một hơi, trầm giọng nói, “Nhưng em phải đứng yên ở đây, không được phép chạy loạn.”
Úy Trì Hi ngoan ngoãn gật đầu, thừa dịp ngay khi Úy Trì Thác Dã xoay người đi lấy salad không để ý, cấp tốc mở túi xách tay, lần mò trong ‘Tam dược’ theo như lời Tiếu Tiếu nói, chọn lấy thuốc mê trong đó. Cô phải nắm chắc thời cơ làm cho Thác Dã hôn mê, nếu không hậu quả thật khó có thể tưởng tượng!
Ôi, chắc đúng là gói này, trên đó có viết hai chữ ‘thuốc mê’, là chữ viết uốn éo nghiêng nghiêng ngả ngả của Tiếu Tiếu. Con nhỏ này luôn có tài xoay sở, nếu đã là của Tiếu Tiếu đưa cho cô, Úy Trì Hi tin chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tỏm! Một viên thuốc nhỏ màu trắng từ trong tay Úy Trì Hi hoàn hảo chính xác rơi thẳng vào trong cốc rượu Brandy mà Úy Trì Thác Dã vừa mới hớp qua. Xong!
Vừa đúng lúc này, Úy Trì Thác Dã đã xoay người cầm theo một đĩa salad hoa quả đi đến, kiểu cách đưa tới trước mặt cô, nói: “Thưa quý cô xinh đẹp, salad nàng cần đã đến đây.”
Úy Trì Hi gật đầu, bưng ly rượu Brandy đã bị bỏ thuốc lên, đưa đến ngay bên miệng Thác Dã, dùng ánh mắt thay lời cảm ơn anh. Cô cắn nhẹ cánh môi, lo sợ anh sẽ nhìn ra được manh mối.
Úy Trì Thác Dã tỉnh bơ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia cười xảo quyệt. Nâng ly rượu lên ngửa đầu uống cạn…
Trái tim đang bị treo lơ lửng của Úy Trì Hi theo ly rượu Thác Dã càng uống càng ít kia, vừa mới được bình tĩnh một chút.
Ưm ——
Cô nắm chặt lấy các ngón tay còn chưa kịp mở ra, liền bị một đôi môi mạnh mẽ ấm áp bao trùm lấy, nhanh như chớp.
Hả? Một dòng chất lỏng lạnh lẽo trong nháy mắt chui vào trong miệng cô, cô chịu không được ho lên sặc sụa.
“Thế nào, hương vị của loại rượu này thế nào?” Úy Trì Thác Dã rời khỏi cánh môi mềm mại của cô. Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng liều mạng muốn nôn ra của cô, anh liền cười đến ngoác miệng. Cô gái nhỏ này thật sự rất thú vị.
“Khụ khụ…” Úy Trì Hi khó khăn ho khan, anh lại có thể dùng loại cách thức bất thường thế này để đút cho cô uống rượu! Cô dường như quen biết người đàn ông này cả đời, nhưng nay mới biết anh không những là một bố già mafia mà còn là một tên trộm vặt! Ngược lại cô đã bị anh chiếu tướng mất rồi.
Nguy rồi, cô cũng uống phải rượu có pha thuốc mê, sẽ không lập tức té xỉu tại cái nơi xa hoa này, khiến cho bọn người tầng lớp thượng lưu chế giễu chứ, ô ô ô, cô không muốn a.
“Còn không chịu mở miệng nói chuyện? Hử?” Tròng mắt đen thâm thúy của Úy Trì Thác Dã nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn trước mặt, hành vi bỏ thuốc vừa rồi của cô đã lọt hết vào tầm mắt anh, còn chưa từng có người nào dám chống lại ý muốn của anh. Xem ra cô gái này lá gan cũng không phải nhỏ, anh thật muốn suy đoán xem tiểu xảo của cô nhằm để che dấu điều gì.
Úy Trì Hi vội vàng nắm chặt lấy mặt nạ, như để bảo vệ tuyến phòng hộ cuối cùng, không nói lời nào vén mép váy lên xoay người bỏ chạy, tận dụng thời gian thuốc còn chưa kịp phát tác, cô nhất định phải thoát ra!
“Không được trốn!” Úy Trì Thác Dã vừa dứt lời, đã đuổi theo sát sau lưng. Cô tốt nhất là đừng để cho anh bắt được, nếu không, tối nay cô đừng hòng mơ tưởng là sẽ chạy thoát.
“Ơ——” Úy Trì Hi ú ớ phát ra âm thanh quái dị trong cổ họng, chỉ vào kệ thủy tinh cách đó không xa đang bày biện salad hoa quả phía trên.
Úy Trì Thác Dã quay đầu lại nhìn, lập tức hiểu được ý tứ của cô, không khỏi mỉm cười: “Muốn ăn salad trái cây? Ok, để tôi đi lấy lại cho em.” Tiếp theo, anh đặt ly rượu xuống, cúi người sát lại bên tai Úy Trì Hi nhẹ thở ra một hơi, trầm giọng nói, “Nhưng em phải đứng yên ở đây, không được phép chạy loạn.”
Úy Trì Hi ngoan ngoãn gật đầu, thừa dịp ngay khi Úy Trì Thác Dã xoay người đi lấy salad không để ý, cấp tốc mở túi xách tay, lần mò trong ‘Tam dược’ theo như lời Tiếu Tiếu nói, chọn lấy thuốc mê trong đó. Cô phải nắm chắc thời cơ làm cho Thác Dã hôn mê, nếu không hậu quả thật khó có thể tưởng tượng!
Ôi, chắc đúng là gói này, trên đó có viết hai chữ ‘thuốc mê’, là chữ viết uốn éo nghiêng nghiêng ngả ngả của Tiếu Tiếu. Con nhỏ này luôn có tài xoay sở, nếu đã là của Tiếu Tiếu đưa cho cô, Úy Trì Hi tin chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tỏm! Một viên thuốc nhỏ màu trắng từ trong tay Úy Trì Hi hoàn hảo chính xác rơi thẳng vào trong cốc rượu Brandy mà Úy Trì Thác Dã vừa mới hớp qua. Xong!
Vừa đúng lúc này, Úy Trì Thác Dã đã xoay người cầm theo một đĩa salad hoa quả đi đến, kiểu cách đưa tới trước mặt cô, nói: “Thưa quý cô xinh đẹp, salad nàng cần đã đến đây.”
Úy Trì Hi gật đầu, bưng ly rượu Brandy đã bị bỏ thuốc lên, đưa đến ngay bên miệng Thác Dã, dùng ánh mắt thay lời cảm ơn anh. Cô cắn nhẹ cánh môi, lo sợ anh sẽ nhìn ra được manh mối.
Úy Trì Thác Dã tỉnh bơ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia cười xảo quyệt. Nâng ly rượu lên ngửa đầu uống cạn…
Trái tim đang bị treo lơ lửng của Úy Trì Hi theo ly rượu Thác Dã càng uống càng ít kia, vừa mới được bình tĩnh một chút.
Ưm ——
Cô nắm chặt lấy các ngón tay còn chưa kịp mở ra, liền bị một đôi môi mạnh mẽ ấm áp bao trùm lấy, nhanh như chớp.
Hả? Một dòng chất lỏng lạnh lẽo trong nháy mắt chui vào trong miệng cô, cô chịu không được ho lên sặc sụa.
“Thế nào, hương vị của loại rượu này thế nào?” Úy Trì Thác Dã rời khỏi cánh môi mềm mại của cô. Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng liều mạng muốn nôn ra của cô, anh liền cười đến ngoác miệng. Cô gái nhỏ này thật sự rất thú vị.
“Khụ khụ…” Úy Trì Hi khó khăn ho khan, anh lại có thể dùng loại cách thức bất thường thế này để đút cho cô uống rượu! Cô dường như quen biết người đàn ông này cả đời, nhưng nay mới biết anh không những là một bố già mafia mà còn là một tên trộm vặt! Ngược lại cô đã bị anh chiếu tướng mất rồi.
Nguy rồi, cô cũng uống phải rượu có pha thuốc mê, sẽ không lập tức té xỉu tại cái nơi xa hoa này, khiến cho bọn người tầng lớp thượng lưu chế giễu chứ, ô ô ô, cô không muốn a.
“Còn không chịu mở miệng nói chuyện? Hử?” Tròng mắt đen thâm thúy của Úy Trì Thác Dã nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn trước mặt, hành vi bỏ thuốc vừa rồi của cô đã lọt hết vào tầm mắt anh, còn chưa từng có người nào dám chống lại ý muốn của anh. Xem ra cô gái này lá gan cũng không phải nhỏ, anh thật muốn suy đoán xem tiểu xảo của cô nhằm để che dấu điều gì.
Úy Trì Hi vội vàng nắm chặt lấy mặt nạ, như để bảo vệ tuyến phòng hộ cuối cùng, không nói lời nào vén mép váy lên xoay người bỏ chạy, tận dụng thời gian thuốc còn chưa kịp phát tác, cô nhất định phải thoát ra!
“Không được trốn!” Úy Trì Thác Dã vừa dứt lời, đã đuổi theo sát sau lưng. Cô tốt nhất là đừng để cho anh bắt được, nếu không, tối nay cô đừng hòng mơ tưởng là sẽ chạy thoát.
Bình luận facebook