Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Edit: Hoa Hồng Đào
Đường Khả đúng là thay đổi.
Ban đầu La Tiểu Xuyên còn cho rằng hắn lại mất trí nhớ, nhưng rõ ràng khi hắn tỉnh lại thì ánh mắt nhìn y không còn trở nên xa lạ nữa, không lẽ... hắn khôi phục trí nhớ? Vậy nếu lấy lại được ký ức thì tại sao hắn không trở về nhà? Y không hiểu rõ con người Đường Khả hiện tại, đối phương sau khi tỉnh thì không chịu nói một câu, dù có hỏi hắn cũng không trả lời, Dương Tiểu Dĩnh vốn dĩ rất yêu thích hắn cũng có chút nản chí, không dám lại gần.
"Đường Khả, rốt cuộc cậu bị làm sao? Có phải là trên người còn chỗ nào khó chịu hay không?" La Tiểu Xuyên đưa tay chạm lên khuôn mặt vẫn đang sưng phồng của hắn, đối phương lập tức nghiêng đầu, tránh khỏi tay y.
Y lúng túng, cánh tay dừng lại giữa chừng, do dự một lúc rồi rụt về. Y rất muốn lớn tiếng mà chất vấn đối phương tột cùng đang nghĩ gì, nhưng đột nhiên lại không dám hỏi, y sẽ lấy thân phận gì mà hỏi han, quan tâm Đường Khả đây?
Mối quan hệ giữa Liêu Văn Khải và Thành Tây bên kia triệt để chuyển biến xấu, chẳng qua như vậy lại chính là điều gã muốn, có người nói Đầu Trọc sau đêm đó liền biến mất, không biết đã xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng La Tiểu Xuyên vẫn nhớ rõ, y chỉ bắn trúng vai Đầu Trọc mà thôi.
Hết thảy sự việc thượng vàng hạ cám đan xen vào nhau, khiến y đau đầu, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị người đuổi giết, hơn nữa với tình hình hiện tại của Đường Khả, thay vì một mình phải đối diện với nam nhân trầm mặc kia, thời gian rảnh rỗi y thà lang thang ở bên ngoài.
Kết quả là mới đi ra ngoài một chuyến, liền xảy ra chuyện.
Ngày hôm ấy khi La Tiểu Xuyên trở lại, Dương Tiểu Dĩnh đang ngồi khóc ở trong phòng, thấy y trở về, vành mắt cô lập tức đỏ hoe: "Tiểu Xuyên..."
Trong lòng y "lộp bộp" một cái, còn chưa hỏi có chuyện gì, Dương Tiểu Dĩnh liền mở miệng: "Không thấy Đường Khả..."
La Tiểu Xuyên hoảng hốt, toàn bộ túi đồ vừa mua ở siêu thị đang cầm trên tay đều rơi xuống đất, đồ ở bên trong mỗi thứ lăn đi một nơi, tất cả đều là những thứ Đường Khả thích ăn.
"Tiểu Xuyên, xin lỗi... anh ấy nói với tôi muốn ra cửa hóng gió, tôi đã dặn đừng đi xa, anh ấy đáp ứng... kết quả, tôi mới vào WC trở ra liền không thấy bóng dáng... là do tôi... xin lỗi..."
"Không sao đâu, chắc là... cậu ấy... ra ngoài kiếm gì ăn... trước đây cậu ta cũng từng như thế, chờ trở về tôi sẽ mắng cậu ta một trận." La Tiểu Xuyên cười cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, y cúi người xuống nhặt quả táo vừa lăn ra bỏ lại trong túi, nhưng chỉ sau hai giây nghẹn ngào, y đột nhiên lao ra ngoài.
Hơn 12 giờ khuya, La Tiểu Xuyên mới trở về, trong thời gian chạy ra ngoài y điện về phòng khám không biết bao nhiêu cuộc, mỗi lần đều hỏi "Đường Khả về rồi sao?", sau khi nghe được đáp án phủ định, cái gì cũng không nói liền cúp điện thoại, cứ cách nửa giờ, lại gọi rồi hỏi. Nếu cứ như vậy, Dương Tiểu Dĩnh không đành lòng, La Tiểu Xuyên vừa mới khoẻ lại đã chạy ở bên ngoài suốt đêm, cô không thể làm gì khác hơn là phải nói dối, gạt y trở về.
Cô vừa cúp điện thoại, chưa tới mười lăm phút La Tiểu Xuyên phấn khích chạy về, vừa vào nhà liền hô to gọi nhỏ tên Đường Khả, nhưng gọi tới nửa phút cũng không có ai đáp lại thì y mới ý thức được chuyện gì, vẻ mặt của y ngay lúc đó khiến Dương Tiểu Dĩnh nhìn liền muốn khóc.
Cuối cùng La Tiểu Xuyên bị bác sĩ vừa khuyên nhủ vừa ngăn cản mới chịu nghỉ ngơi, nhưng y vẫn thao thức cả một đêm, trời vừa mờ sáng, y vội vàng quàng khăn lên cổ rồi ra ngoài.
Y tìm về nơi ở cũ, quán mì sợi, cái hẻm nhỏ, thậm chí ngay cả quán trọ nhỏ hai người thuê lần đầu tiên, rõ ràng đường phố cực kỳ quen thuộc, bây giờ trở nên vô cùng xa lạ khiến y không biết phải tìm từ nơi nào, tại sao vẫn không thể tìm được hắn? Tại sao lại không tìm được đây?
Y tựa con chim lạc đường, hung hăng tìm kiếm, nhưng không thấy lối ra, ánh mắt người qua đường nhìn y cứ như nhìn kẻ điên, y cũng không rảnh để bận tâm điều đó.
Đàm Kỳ nhận được điện thoại cũng là lúc y đã lang thang được nửa ngày, hắn lái xe tới, liếc mắt liền thấy La Tiểu Xuyên đang hồn bay phách lạc đứng ở đầu phố, lập tức không chút do dự mà đem người kéo vào trong xe.
"Tại sao cậu có thể tìm thấy tôi, nhưng tôi lại không tìm được cậu ấy..."
Đàm Kỳ giơ tay liền cho y một cái tát: "La Tiểu Xuyên cmn cậu tỉnh táo lại cho tôi!"
La Tiểu Xuyên còn đang hoảng loạn, không có cách nào bình tĩnh nổi, nửa ngày mới rút ra được điếu thuốc lá mà đốt, thời điểm có Đường Khả ở bên y hút rất ít, hiện tại bị sặc khói đến chảy nước mắt.
"Đàm Kỳ, tôi yêu cậu ấy."
Đàm Kỳ hít sâu một hơi, khói sặc vào trong khí quản khiến hắn ho không ngừng, hắn có trực giác La Tiểu Xuyên đối với Đường Khả rất khác biệt, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng chính La Tiểu Xuyên lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
"Cậu yêu ai tôi đều không quản, nhưng hắn ta thì tuyệt đối không được." Thấy đối phương quay đầu nhìn hắn, hắn thở dài hỏi: "Cậu có biết Đường Lẫm không?"
La Tiểu Xuyên lắc đầu.
"Càng sống càng lạc hậu. Vậy Đường Chính thì sao?"
Lần này La Tiểu Xuyên đã phản ứng lại, y bỗng ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: "Đường Khả với ông ta... có mối quan hệ gì?"
Đàm Kỳ cười khổ một tiếng: "Cậu tự tính toán chênh lệch tuổi tác của bọn họ xem, còn có thể là quan hệ gì?"
Đường Chính, nhắc đến cái tên này thì ai cũng biết. Hai mươi năm trước, trong giới hắc đạo, Đường Chính là lão đại nổi danh nhất thành phố, cũng không phải kiểu kẻ cầm đầu chỉ quản một khu nhỏ như Liêu Văn Khải, mà ngay cả lão đại ở các thành phố lân cận thấy ông ta cũng phải khách khí một phen. Từ chuyện làm ăn lớn như buôn lậu, hay mối làm ăn nhỏ ở các cửa hàng, ông ta đều nhúng tay vào. Chẳng qua luật pháp ngày càng chặt chẽ, ông ta theo đó mà chầm chậm tẩy trắng, tuy nói là tẩy trắng, kỳ thực là đen ăn trắng, dựa vào giao thiệp trước đấy mà mở rộng quan hệ, từ đại ca hắc đạo dĩ nhiên đường đường chính chính chuyển sang làm quan.
"Cậu muốn nói... Đường Khả là con trai ông ta?"
"Lúc trước khi cậu bị người theo dõi, tôi cũng đã tra được một số tin tức, chỉ có điều chưa xác thực. Hơn nữa với tính cách của cậu, nói cho cậu biết còn không phải sẽ dẫn ra tai họa." Đàm Kỳ nhìn vẻ mặt thất thần của La Tiểu Xuyên, có chút không nỡ, đành tiếp tục khuyên y: "Khi đó người theo dõi cậu hẳn là người của hắn, khẳng định hắn đã biết tất cả mọi chuyện, cậu nên vui mừng vì người ta không tìm cậu tính sổ, lúc cậu mới nhặt hắn về không phải còn đánh hắn không ít sao?"
La Tiểu Xuyên nghĩ tới lúc đó liền cười khô khốc, khi ấy nhìn thấy kẻ ngốc kia liền thấy phiền, ai ngờ sẽ có một ngày mình thích hắn đây?
"Cậu xác định là Đường Khả được đón về? Bọn họ đúng là người của cậu ấy sao?"
"... Người tôi phái đi theo dõi đã tận mắt trông thấy, khi Đường Khả bước lên xe bọn họ, vẻ mặt rõ ràng không giống như bị ép buộc... tám phần mười là hắn đã lấy lại trí nhớ."
La Tiểu Xuyên thở ra một hơi rồi ngã ngồi lên ghế: "Ồ, vậy thì tốt, hắn trở về nhà thì tôi liền yên tâm, lại còn có người cha lợi hại như vậy, so với ngốc bên cạnh tôi quả thực quá tốt rồi."
"Tiểu Xuyên..."
"Mau mau thu lại vẻ mặt đó đi, nhìn thật khó chịu. Tôi còn chưa tới mức độ thiếu hắn thì không sống được."
"Hừ, cậu nghĩ rằng tôi đang lo lắng cho ai?" Đàm Kỳ nhếch miệng, nghĩ thầm đương nhiên cậu làm sao mà thấy được, bất kì ai cũng có thể nhìn ra bộ dạng dở sống dở chết của cậu kìa.
Không còn Đường Khả bên cạnh, La Tiểu Xuyên lại trở về như trước kia - một kẻ du côn cắc ké không có gì phải bận tâm, bất chấp Đàm Kỳ ngăn cản, y cứ trở về ngôi nhà cũ.
Rõ ràng trước đây nơi này còn bị chê là nhỏ hẹp hai người chen chúc không đủ, bây giờ đột nhiên trở nên trống trải khiến y luống cuống, bất kể thứ gì cũng tràn ngập ký ức giữa hai người.
Quần áo của Đường Khả còn đặt trong tủ, tiểu thuyết của Đường Khả còn nhét dưới gối, đồ ăn vặt của Đường Khả còn để nguyên trên bàn, mới đây hai người bọn họ còn thân mật ôm lấy nhau ngủ trên giường, hiện tại mọi thứ thật giống như cố ý nhắc nhở vì hai người mà chúng đang tồn tại, nhưng tất thảy đã bị chia đôi.
Chỉ cần nhớ tới chàng trai đem đến cho y hy vọng thoát khỏi cuộc sống cô đơn u ám, cứ vậy mà biến mất vĩnh viễn, trái tim lại đau như cắt.
Đôi khi thứ có thể khiến người ta gục ngã không phải là những ký ức tàn nhẫn, mà là giấc mộng phù dung sớm nở tối tàn.
Phải làm gì mới có thể quên em?
Đường Khả đúng là thay đổi.
Ban đầu La Tiểu Xuyên còn cho rằng hắn lại mất trí nhớ, nhưng rõ ràng khi hắn tỉnh lại thì ánh mắt nhìn y không còn trở nên xa lạ nữa, không lẽ... hắn khôi phục trí nhớ? Vậy nếu lấy lại được ký ức thì tại sao hắn không trở về nhà? Y không hiểu rõ con người Đường Khả hiện tại, đối phương sau khi tỉnh thì không chịu nói một câu, dù có hỏi hắn cũng không trả lời, Dương Tiểu Dĩnh vốn dĩ rất yêu thích hắn cũng có chút nản chí, không dám lại gần.
"Đường Khả, rốt cuộc cậu bị làm sao? Có phải là trên người còn chỗ nào khó chịu hay không?" La Tiểu Xuyên đưa tay chạm lên khuôn mặt vẫn đang sưng phồng của hắn, đối phương lập tức nghiêng đầu, tránh khỏi tay y.
Y lúng túng, cánh tay dừng lại giữa chừng, do dự một lúc rồi rụt về. Y rất muốn lớn tiếng mà chất vấn đối phương tột cùng đang nghĩ gì, nhưng đột nhiên lại không dám hỏi, y sẽ lấy thân phận gì mà hỏi han, quan tâm Đường Khả đây?
Mối quan hệ giữa Liêu Văn Khải và Thành Tây bên kia triệt để chuyển biến xấu, chẳng qua như vậy lại chính là điều gã muốn, có người nói Đầu Trọc sau đêm đó liền biến mất, không biết đã xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng La Tiểu Xuyên vẫn nhớ rõ, y chỉ bắn trúng vai Đầu Trọc mà thôi.
Hết thảy sự việc thượng vàng hạ cám đan xen vào nhau, khiến y đau đầu, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị người đuổi giết, hơn nữa với tình hình hiện tại của Đường Khả, thay vì một mình phải đối diện với nam nhân trầm mặc kia, thời gian rảnh rỗi y thà lang thang ở bên ngoài.
Kết quả là mới đi ra ngoài một chuyến, liền xảy ra chuyện.
Ngày hôm ấy khi La Tiểu Xuyên trở lại, Dương Tiểu Dĩnh đang ngồi khóc ở trong phòng, thấy y trở về, vành mắt cô lập tức đỏ hoe: "Tiểu Xuyên..."
Trong lòng y "lộp bộp" một cái, còn chưa hỏi có chuyện gì, Dương Tiểu Dĩnh liền mở miệng: "Không thấy Đường Khả..."
La Tiểu Xuyên hoảng hốt, toàn bộ túi đồ vừa mua ở siêu thị đang cầm trên tay đều rơi xuống đất, đồ ở bên trong mỗi thứ lăn đi một nơi, tất cả đều là những thứ Đường Khả thích ăn.
"Tiểu Xuyên, xin lỗi... anh ấy nói với tôi muốn ra cửa hóng gió, tôi đã dặn đừng đi xa, anh ấy đáp ứng... kết quả, tôi mới vào WC trở ra liền không thấy bóng dáng... là do tôi... xin lỗi..."
"Không sao đâu, chắc là... cậu ấy... ra ngoài kiếm gì ăn... trước đây cậu ta cũng từng như thế, chờ trở về tôi sẽ mắng cậu ta một trận." La Tiểu Xuyên cười cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, y cúi người xuống nhặt quả táo vừa lăn ra bỏ lại trong túi, nhưng chỉ sau hai giây nghẹn ngào, y đột nhiên lao ra ngoài.
Hơn 12 giờ khuya, La Tiểu Xuyên mới trở về, trong thời gian chạy ra ngoài y điện về phòng khám không biết bao nhiêu cuộc, mỗi lần đều hỏi "Đường Khả về rồi sao?", sau khi nghe được đáp án phủ định, cái gì cũng không nói liền cúp điện thoại, cứ cách nửa giờ, lại gọi rồi hỏi. Nếu cứ như vậy, Dương Tiểu Dĩnh không đành lòng, La Tiểu Xuyên vừa mới khoẻ lại đã chạy ở bên ngoài suốt đêm, cô không thể làm gì khác hơn là phải nói dối, gạt y trở về.
Cô vừa cúp điện thoại, chưa tới mười lăm phút La Tiểu Xuyên phấn khích chạy về, vừa vào nhà liền hô to gọi nhỏ tên Đường Khả, nhưng gọi tới nửa phút cũng không có ai đáp lại thì y mới ý thức được chuyện gì, vẻ mặt của y ngay lúc đó khiến Dương Tiểu Dĩnh nhìn liền muốn khóc.
Cuối cùng La Tiểu Xuyên bị bác sĩ vừa khuyên nhủ vừa ngăn cản mới chịu nghỉ ngơi, nhưng y vẫn thao thức cả một đêm, trời vừa mờ sáng, y vội vàng quàng khăn lên cổ rồi ra ngoài.
Y tìm về nơi ở cũ, quán mì sợi, cái hẻm nhỏ, thậm chí ngay cả quán trọ nhỏ hai người thuê lần đầu tiên, rõ ràng đường phố cực kỳ quen thuộc, bây giờ trở nên vô cùng xa lạ khiến y không biết phải tìm từ nơi nào, tại sao vẫn không thể tìm được hắn? Tại sao lại không tìm được đây?
Y tựa con chim lạc đường, hung hăng tìm kiếm, nhưng không thấy lối ra, ánh mắt người qua đường nhìn y cứ như nhìn kẻ điên, y cũng không rảnh để bận tâm điều đó.
Đàm Kỳ nhận được điện thoại cũng là lúc y đã lang thang được nửa ngày, hắn lái xe tới, liếc mắt liền thấy La Tiểu Xuyên đang hồn bay phách lạc đứng ở đầu phố, lập tức không chút do dự mà đem người kéo vào trong xe.
"Tại sao cậu có thể tìm thấy tôi, nhưng tôi lại không tìm được cậu ấy..."
Đàm Kỳ giơ tay liền cho y một cái tát: "La Tiểu Xuyên cmn cậu tỉnh táo lại cho tôi!"
La Tiểu Xuyên còn đang hoảng loạn, không có cách nào bình tĩnh nổi, nửa ngày mới rút ra được điếu thuốc lá mà đốt, thời điểm có Đường Khả ở bên y hút rất ít, hiện tại bị sặc khói đến chảy nước mắt.
"Đàm Kỳ, tôi yêu cậu ấy."
Đàm Kỳ hít sâu một hơi, khói sặc vào trong khí quản khiến hắn ho không ngừng, hắn có trực giác La Tiểu Xuyên đối với Đường Khả rất khác biệt, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng chính La Tiểu Xuyên lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
"Cậu yêu ai tôi đều không quản, nhưng hắn ta thì tuyệt đối không được." Thấy đối phương quay đầu nhìn hắn, hắn thở dài hỏi: "Cậu có biết Đường Lẫm không?"
La Tiểu Xuyên lắc đầu.
"Càng sống càng lạc hậu. Vậy Đường Chính thì sao?"
Lần này La Tiểu Xuyên đã phản ứng lại, y bỗng ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: "Đường Khả với ông ta... có mối quan hệ gì?"
Đàm Kỳ cười khổ một tiếng: "Cậu tự tính toán chênh lệch tuổi tác của bọn họ xem, còn có thể là quan hệ gì?"
Đường Chính, nhắc đến cái tên này thì ai cũng biết. Hai mươi năm trước, trong giới hắc đạo, Đường Chính là lão đại nổi danh nhất thành phố, cũng không phải kiểu kẻ cầm đầu chỉ quản một khu nhỏ như Liêu Văn Khải, mà ngay cả lão đại ở các thành phố lân cận thấy ông ta cũng phải khách khí một phen. Từ chuyện làm ăn lớn như buôn lậu, hay mối làm ăn nhỏ ở các cửa hàng, ông ta đều nhúng tay vào. Chẳng qua luật pháp ngày càng chặt chẽ, ông ta theo đó mà chầm chậm tẩy trắng, tuy nói là tẩy trắng, kỳ thực là đen ăn trắng, dựa vào giao thiệp trước đấy mà mở rộng quan hệ, từ đại ca hắc đạo dĩ nhiên đường đường chính chính chuyển sang làm quan.
"Cậu muốn nói... Đường Khả là con trai ông ta?"
"Lúc trước khi cậu bị người theo dõi, tôi cũng đã tra được một số tin tức, chỉ có điều chưa xác thực. Hơn nữa với tính cách của cậu, nói cho cậu biết còn không phải sẽ dẫn ra tai họa." Đàm Kỳ nhìn vẻ mặt thất thần của La Tiểu Xuyên, có chút không nỡ, đành tiếp tục khuyên y: "Khi đó người theo dõi cậu hẳn là người của hắn, khẳng định hắn đã biết tất cả mọi chuyện, cậu nên vui mừng vì người ta không tìm cậu tính sổ, lúc cậu mới nhặt hắn về không phải còn đánh hắn không ít sao?"
La Tiểu Xuyên nghĩ tới lúc đó liền cười khô khốc, khi ấy nhìn thấy kẻ ngốc kia liền thấy phiền, ai ngờ sẽ có một ngày mình thích hắn đây?
"Cậu xác định là Đường Khả được đón về? Bọn họ đúng là người của cậu ấy sao?"
"... Người tôi phái đi theo dõi đã tận mắt trông thấy, khi Đường Khả bước lên xe bọn họ, vẻ mặt rõ ràng không giống như bị ép buộc... tám phần mười là hắn đã lấy lại trí nhớ."
La Tiểu Xuyên thở ra một hơi rồi ngã ngồi lên ghế: "Ồ, vậy thì tốt, hắn trở về nhà thì tôi liền yên tâm, lại còn có người cha lợi hại như vậy, so với ngốc bên cạnh tôi quả thực quá tốt rồi."
"Tiểu Xuyên..."
"Mau mau thu lại vẻ mặt đó đi, nhìn thật khó chịu. Tôi còn chưa tới mức độ thiếu hắn thì không sống được."
"Hừ, cậu nghĩ rằng tôi đang lo lắng cho ai?" Đàm Kỳ nhếch miệng, nghĩ thầm đương nhiên cậu làm sao mà thấy được, bất kì ai cũng có thể nhìn ra bộ dạng dở sống dở chết của cậu kìa.
Không còn Đường Khả bên cạnh, La Tiểu Xuyên lại trở về như trước kia - một kẻ du côn cắc ké không có gì phải bận tâm, bất chấp Đàm Kỳ ngăn cản, y cứ trở về ngôi nhà cũ.
Rõ ràng trước đây nơi này còn bị chê là nhỏ hẹp hai người chen chúc không đủ, bây giờ đột nhiên trở nên trống trải khiến y luống cuống, bất kể thứ gì cũng tràn ngập ký ức giữa hai người.
Quần áo của Đường Khả còn đặt trong tủ, tiểu thuyết của Đường Khả còn nhét dưới gối, đồ ăn vặt của Đường Khả còn để nguyên trên bàn, mới đây hai người bọn họ còn thân mật ôm lấy nhau ngủ trên giường, hiện tại mọi thứ thật giống như cố ý nhắc nhở vì hai người mà chúng đang tồn tại, nhưng tất thảy đã bị chia đôi.
Chỉ cần nhớ tới chàng trai đem đến cho y hy vọng thoát khỏi cuộc sống cô đơn u ám, cứ vậy mà biến mất vĩnh viễn, trái tim lại đau như cắt.
Đôi khi thứ có thể khiến người ta gục ngã không phải là những ký ức tàn nhẫn, mà là giấc mộng phù dung sớm nở tối tàn.
Phải làm gì mới có thể quên em?
Bình luận facebook