Ngoại truyện "NKCR" (chưa nghĩ ra tên nào hay, hóng cao nhân)
Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, nó thức dậy sau tiếng chuông báo thức inh ỏi của cái điện thoại. Vù ra giếng nó nhanh chóng làm vscn rồi vận vào mình bộ vest đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng rồi nó tư nhìn mình trong gương cười thầm " thế này là giống chú rể rồi". Vơ lọ nước hoa mới mua chiều qua, nó sịt chút it vào cổ tay và mang tai như lời 1 đứa bạn nó nói đơn giản là mọi khi nó có bao giờ dùng thứ này đâu, chẳng qua hôm nay là ngày đặc biệt nên nó mới dùng đến. Chỉnh lại chiếc cavat cho ngay ngắn, nó trèo lên xe ga nhanh "hôm nay nó đi dự đám cưới".
Trời vào đông se se lạnh, mùi hoa sữa vẫn lưu luyến đâu đây và mùi thơm ngan ngát từ những ruộng ngô non làm đầu óc nó như thư thái hơn, vài tia nắng tinh nghịch đang trêu đùa trên những cành cây ngọn cỏ, tất cả hòa vào nhau thành một bức tranh làng quê thanh bình và mộc mạc.
Bỏ lại ruộng đồng sau lưng nó nhập vào làn xe tấp nập và khói bụi ồn ã, lát sau nó đã có mặt tại chỗ hẹn.
Vừa thấy bóng nó, thằng đệ ruột suốt 3 năm cấp ba oang oang cái mồm.
-ôi vãi đại ka, nhìn như chú rể đi rước dâu ý.
Rồi thằng bé chợt im bặt quay mặt đi khi bắt gặp cái lườm của cô gái đứng gần đó.
-a vẫn không định vào hả? Cô gái lên tiếng.
-uhm, a ở quán cafe bên kia đường được rồi. Nó nói giọng quả quyết rồi tiếp.
-em lên đi ra đây vs anh. Rồi quay sang bảo mấy đứa bạn còn lại. Bọn mày đến nhà Nhung đợi tao. Rồi nó lại rồ ga đi thẳng tới cửa hàng hoa quen thuộc.Vừa thấy nó bà chủ đã đon đả.
-V đấy hả con, sao lâu không đên ủng hộ cô, gớm xuống thành phố có khác nhìn ra dáng ghê.
Nó cười chẳng đáp lại, lướt 1 vòng quanh quán rồi nó dừng lại ở chỗ để hoa hồng.
-cô cho con 1 bó 9 bông cô nhé cho thêm it cỏ vs hoa vòng quanh. Nó chưa mua hoa dịp như này bao giờ nên chỉ chọn theo cảm tính, với nó con số 9 tượng trưng cho sự vĩnh cửu và thêm hoa cỏ tượng trưng cho tên em...
Cầm bó hoa gọn gàng trên tay, mắt nó nhìn về một nơi xa xăm vô định chợt mỉm cười vì sự khờ khạo của mình "có đám cưới nào mà không chuẩn bị hoa cưới chứ" nó toan quay lại đổi lấy một bó hoa khác nhưng bắt gặp ánh mắt thông cảm của cô gái đi cùng nó lại sững lại, đưa bó hoa cho cô ấy dặn dò cẩn thận rồi lại lên xe đến chỗ hẹn với đám bạn.
-đại ka lại tranh thủ hú hý rồi. Lại là thằng A vẩu lắm chuyện, nếu là cách đây 2 năm thì nó đã tương cho thằng A vài đập hoặc đá đít mấy cái nhưng giờ nó chỉ cười tủm bước vào nhà. Thằng A thấy trò đùa của mình lố quá nên cũng nín thing đưa mắt lấm lét nhìn nó.
-thôi muộn rồi, bọn mày sang vs T đi, tao ở đây đợi được rồi. Thằng C cầm phong bì mừng giúp tao. Nó chậm rãi nói rồi rút chiếc phong bì ra đặt lên bàn. Quà cho em nó nghĩ ra hàng trăm phương án, nhưng cuối cùng nó chợt nhận ra rằng nó muốn em coi nó bình thường như bao người bạn khác của em nên chọn cái cách phổ thông nhất bây giờ.
Thằng C gật đầu rồi cầm cái phong bì đúc vào túi đứng dậy bước ra ngoài, mấy đứa còn lại cũng nhanh chân bước ra theo. Chợt bàn tay ai đó vỗ nhẹ vào vai nó làm nó giật mình quay lại.
-Nhung đang mỉm cười vs nó, em mặc chiếc váy trắng bó sát thân hình tuyệt đẹp của mình, đeo đôi dép cao got màu đen đính những hạt đá lấp lánh, hôm nay em là phù dâu.
-hì a cầm cái lap này mà lướt web vs xem phim đợi e nhá, cấm nghịch lung tung đấy. Nhung đặt chiếc laptop xuống bàn rồi cúi xuống thơm vào má nó đánh chụt một cái sau đó chạy ra cửa với bộ dạng nhí nhảnh hai tay cầm hai mép váy xòe ra xoay một vòng.
-xì chả khen người ta được câu ah? Nhung nũng nịu
-hì tại em đẹp quá làm a mải ngắm quên cả khen. Nó đáp miệng cười toen hoẻn.
-hư chỉ dc cái dẻo miệng, đợi em nhé, chắc e đưa T về nhà chồng luôn. Nhung nói
-ukm. Nó đáp gọn lỏn rồi ôm chiếc lap đứng dậy.
-a đi đâu đấy. Nhung thắc mắc
-a sang quán cafe dì Nhàn ngồi, nhà e đi vắng hết ngồi đây 1 mình mất gì thì toi. Nó đáp lấy cớ chống chế nhưng thực tâm nó muốn sang quán cafe vì quán đó đối diện vs nhà em ngồi trên tầng hai nó có thể ngắm trọn bộ quang cảnh của đám cưới bên kia đường.
9h30 xe của nhà trai đã đậu trước cổng nhà em, một dàn xe dài toàn những camry, mecedes, fotuner, santafe.... và chú rể trang trọng trong chiếc xe hoa lộng lẫy bước ra, đoàn xe đón dâu làm chật cứng một đoạn đường và thu hút khá nhiều ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường. "Đúng là đám cưới của con trai cán bộ tỉnh có khác, hoành tráng vờ lờ" nó cười nhạt rồi nhấp thêm ngụm cafe đắng chát như cố nuốt trôi cái cảm giác đang nghèn nghẹn nơi cổ họng của mình. Tiếng nhạc xập xình, tiếng thằng MC oang oang mời đại diện vào thưa chuyện, chú rể xin dâu rồi thì chụp ảnh lưu niệm, rồi thằng MC đọc một tràng dài dằng dặc những cái tên để lên trao "quà" cho cô dâu. "Đm sĩ diện hão, ngần ấy người mỗi người 1 chỉ thôi là thằng luyện lại có việc làm rôi" tự dưng nó trở nên tục tĩu và cục cằn, có thể là do hoàn cảnh bên ngoài kia tác động.
Rồi giây phút cô dâu khoác tay chú rể bước ra ngoài giữa rừng mưa pháo giấy hai bên, từ xa nó vẫn trông thấy em lộng lẫy như nàng công chúa trong truyện cổ tích, nó thầm cảm phục người đã thiết kế ra bộ váy cưới, trang phục mà làm cho bất kỳ cô gái nào trên thế gian này khoác vào đều trở nên đẹp một cách lạ kỳ. Rồi nó chợt thu mình sau tán lá um tùm của cây cau lùn trong quán để tránh ánh mắt em đang lướt đi tìm kiếm thứ gì đó, ẩn sâu trong ánh mắt sâu thẳm từng hút hôn con tim ngây thơ thuở ban đầu của nó bây giờ là chút gì đó hụt hẫng, bối rối và sự trống vắng. Nó như ngây người ra khi đối diện vs ánh mắt ấy, nét mặt ấy, tim nó lại thêm một lần quặn đau nữa, đáng nhẽ ra giây phút này em là cô gái hạnh phúc nhất thế gian, giây phút này kẻ đứng cạnh em phải là nó, đáng nhẽ ra... đáng nhẽ ra... nếu không có cái ngày định mệnh năm đó, không có cái lòng tham địa vị và danh vọng của ai đó, không có khoảng cách giữa những kẻ luôn đặt tiền lên làm đầu và kẻ tôn thờ 1 tình yêu thực sự thì mọi chuyện đã không như hôm nay. Và rồi ánh mắt em dừng lại phía nó, ánh mắt hạnh phúc và mãn nguyện, ánh mắt mà nó bắt gặp trong lần đầu tiên hai đứa trao cho nhau tất cả, ánh mắt mà có lẽ cả đời này nó chẳng thể quên.
Ngày mai trong gió đông rét buôt ấy.
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.
En rạng ngời trong bộ váy cưới.
Đi cạnh bên chú rể không phải anh.
Tình vụt tan khi còn đang dang dở.
Giấc mơ xưa nay đã vỡ òa.
Nếu một lần cho anh được chọn lựa.
A vẫn chọn ngước nhìn về phía em.
Bên cây đàn và cất lên lời hát.
Dành tặng em cô gái đáng yêu.
Rồi đoàn xe lại lầm lũi quay chở tình yêu của nó về phương trời mới, nó lẳng lặng trông theo cho đến khi chiếc xe cuối cùng chỉ còn là một chấm đen trả lại vẻ tấp nập vốn có của cung đường quốc lộ này.
Lặng lẽ thu chiếc laptop lại cất vào cặp, nó đứng dậy nở một nụ cuời trên môi rồi xuống lầu thanh toán. Lại một người một xe lao vút đi trên đường, gió xoa vào mắt nó cay xe hay gió cào vào tim nó những vết cắt đau nhói và rướm máu. Dừng lại tại bãi bồi ngày xưa nó từng dạy em tập xe, nơi chứng kiến bao kỷ niệm của nó và em lặng lẽ rút trong túi ra 1 chiếc lắc và một chiếc vòng cổ nhìn nó lần cuối rồi cố hết sức ném mạnh nó đi, mong cho dòng nước vô tình kia cuốn trôi vật đó đi thật xa cuốn theo mối tình đầu dang dở trắc trở và đẫm nước mắt.....
Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, nó thức dậy sau tiếng chuông báo thức inh ỏi của cái điện thoại. Vù ra giếng nó nhanh chóng làm vscn rồi vận vào mình bộ vest đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng rồi nó tư nhìn mình trong gương cười thầm " thế này là giống chú rể rồi". Vơ lọ nước hoa mới mua chiều qua, nó sịt chút it vào cổ tay và mang tai như lời 1 đứa bạn nó nói đơn giản là mọi khi nó có bao giờ dùng thứ này đâu, chẳng qua hôm nay là ngày đặc biệt nên nó mới dùng đến. Chỉnh lại chiếc cavat cho ngay ngắn, nó trèo lên xe ga nhanh "hôm nay nó đi dự đám cưới".
Trời vào đông se se lạnh, mùi hoa sữa vẫn lưu luyến đâu đây và mùi thơm ngan ngát từ những ruộng ngô non làm đầu óc nó như thư thái hơn, vài tia nắng tinh nghịch đang trêu đùa trên những cành cây ngọn cỏ, tất cả hòa vào nhau thành một bức tranh làng quê thanh bình và mộc mạc.
Bỏ lại ruộng đồng sau lưng nó nhập vào làn xe tấp nập và khói bụi ồn ã, lát sau nó đã có mặt tại chỗ hẹn.
Vừa thấy bóng nó, thằng đệ ruột suốt 3 năm cấp ba oang oang cái mồm.
-ôi vãi đại ka, nhìn như chú rể đi rước dâu ý.
Rồi thằng bé chợt im bặt quay mặt đi khi bắt gặp cái lườm của cô gái đứng gần đó.
-a vẫn không định vào hả? Cô gái lên tiếng.
-uhm, a ở quán cafe bên kia đường được rồi. Nó nói giọng quả quyết rồi tiếp.
-em lên đi ra đây vs anh. Rồi quay sang bảo mấy đứa bạn còn lại. Bọn mày đến nhà Nhung đợi tao. Rồi nó lại rồ ga đi thẳng tới cửa hàng hoa quen thuộc.Vừa thấy nó bà chủ đã đon đả.
-V đấy hả con, sao lâu không đên ủng hộ cô, gớm xuống thành phố có khác nhìn ra dáng ghê.
Nó cười chẳng đáp lại, lướt 1 vòng quanh quán rồi nó dừng lại ở chỗ để hoa hồng.
-cô cho con 1 bó 9 bông cô nhé cho thêm it cỏ vs hoa vòng quanh. Nó chưa mua hoa dịp như này bao giờ nên chỉ chọn theo cảm tính, với nó con số 9 tượng trưng cho sự vĩnh cửu và thêm hoa cỏ tượng trưng cho tên em...
Cầm bó hoa gọn gàng trên tay, mắt nó nhìn về một nơi xa xăm vô định chợt mỉm cười vì sự khờ khạo của mình "có đám cưới nào mà không chuẩn bị hoa cưới chứ" nó toan quay lại đổi lấy một bó hoa khác nhưng bắt gặp ánh mắt thông cảm của cô gái đi cùng nó lại sững lại, đưa bó hoa cho cô ấy dặn dò cẩn thận rồi lại lên xe đến chỗ hẹn với đám bạn.
-đại ka lại tranh thủ hú hý rồi. Lại là thằng A vẩu lắm chuyện, nếu là cách đây 2 năm thì nó đã tương cho thằng A vài đập hoặc đá đít mấy cái nhưng giờ nó chỉ cười tủm bước vào nhà. Thằng A thấy trò đùa của mình lố quá nên cũng nín thing đưa mắt lấm lét nhìn nó.
-thôi muộn rồi, bọn mày sang vs T đi, tao ở đây đợi được rồi. Thằng C cầm phong bì mừng giúp tao. Nó chậm rãi nói rồi rút chiếc phong bì ra đặt lên bàn. Quà cho em nó nghĩ ra hàng trăm phương án, nhưng cuối cùng nó chợt nhận ra rằng nó muốn em coi nó bình thường như bao người bạn khác của em nên chọn cái cách phổ thông nhất bây giờ.
Thằng C gật đầu rồi cầm cái phong bì đúc vào túi đứng dậy bước ra ngoài, mấy đứa còn lại cũng nhanh chân bước ra theo. Chợt bàn tay ai đó vỗ nhẹ vào vai nó làm nó giật mình quay lại.
-Nhung đang mỉm cười vs nó, em mặc chiếc váy trắng bó sát thân hình tuyệt đẹp của mình, đeo đôi dép cao got màu đen đính những hạt đá lấp lánh, hôm nay em là phù dâu.
-hì a cầm cái lap này mà lướt web vs xem phim đợi e nhá, cấm nghịch lung tung đấy. Nhung đặt chiếc laptop xuống bàn rồi cúi xuống thơm vào má nó đánh chụt một cái sau đó chạy ra cửa với bộ dạng nhí nhảnh hai tay cầm hai mép váy xòe ra xoay một vòng.
-xì chả khen người ta được câu ah? Nhung nũng nịu
-hì tại em đẹp quá làm a mải ngắm quên cả khen. Nó đáp miệng cười toen hoẻn.
-hư chỉ dc cái dẻo miệng, đợi em nhé, chắc e đưa T về nhà chồng luôn. Nhung nói
-ukm. Nó đáp gọn lỏn rồi ôm chiếc lap đứng dậy.
-a đi đâu đấy. Nhung thắc mắc
-a sang quán cafe dì Nhàn ngồi, nhà e đi vắng hết ngồi đây 1 mình mất gì thì toi. Nó đáp lấy cớ chống chế nhưng thực tâm nó muốn sang quán cafe vì quán đó đối diện vs nhà em ngồi trên tầng hai nó có thể ngắm trọn bộ quang cảnh của đám cưới bên kia đường.
9h30 xe của nhà trai đã đậu trước cổng nhà em, một dàn xe dài toàn những camry, mecedes, fotuner, santafe.... và chú rể trang trọng trong chiếc xe hoa lộng lẫy bước ra, đoàn xe đón dâu làm chật cứng một đoạn đường và thu hút khá nhiều ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường. "Đúng là đám cưới của con trai cán bộ tỉnh có khác, hoành tráng vờ lờ" nó cười nhạt rồi nhấp thêm ngụm cafe đắng chát như cố nuốt trôi cái cảm giác đang nghèn nghẹn nơi cổ họng của mình. Tiếng nhạc xập xình, tiếng thằng MC oang oang mời đại diện vào thưa chuyện, chú rể xin dâu rồi thì chụp ảnh lưu niệm, rồi thằng MC đọc một tràng dài dằng dặc những cái tên để lên trao "quà" cho cô dâu. "Đm sĩ diện hão, ngần ấy người mỗi người 1 chỉ thôi là thằng luyện lại có việc làm rôi" tự dưng nó trở nên tục tĩu và cục cằn, có thể là do hoàn cảnh bên ngoài kia tác động.
Rồi giây phút cô dâu khoác tay chú rể bước ra ngoài giữa rừng mưa pháo giấy hai bên, từ xa nó vẫn trông thấy em lộng lẫy như nàng công chúa trong truyện cổ tích, nó thầm cảm phục người đã thiết kế ra bộ váy cưới, trang phục mà làm cho bất kỳ cô gái nào trên thế gian này khoác vào đều trở nên đẹp một cách lạ kỳ. Rồi nó chợt thu mình sau tán lá um tùm của cây cau lùn trong quán để tránh ánh mắt em đang lướt đi tìm kiếm thứ gì đó, ẩn sâu trong ánh mắt sâu thẳm từng hút hôn con tim ngây thơ thuở ban đầu của nó bây giờ là chút gì đó hụt hẫng, bối rối và sự trống vắng. Nó như ngây người ra khi đối diện vs ánh mắt ấy, nét mặt ấy, tim nó lại thêm một lần quặn đau nữa, đáng nhẽ ra giây phút này em là cô gái hạnh phúc nhất thế gian, giây phút này kẻ đứng cạnh em phải là nó, đáng nhẽ ra... đáng nhẽ ra... nếu không có cái ngày định mệnh năm đó, không có cái lòng tham địa vị và danh vọng của ai đó, không có khoảng cách giữa những kẻ luôn đặt tiền lên làm đầu và kẻ tôn thờ 1 tình yêu thực sự thì mọi chuyện đã không như hôm nay. Và rồi ánh mắt em dừng lại phía nó, ánh mắt hạnh phúc và mãn nguyện, ánh mắt mà nó bắt gặp trong lần đầu tiên hai đứa trao cho nhau tất cả, ánh mắt mà có lẽ cả đời này nó chẳng thể quên.
Ngày mai trong gió đông rét buôt ấy.
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.
En rạng ngời trong bộ váy cưới.
Đi cạnh bên chú rể không phải anh.
Tình vụt tan khi còn đang dang dở.
Giấc mơ xưa nay đã vỡ òa.
Nếu một lần cho anh được chọn lựa.
A vẫn chọn ngước nhìn về phía em.
Bên cây đàn và cất lên lời hát.
Dành tặng em cô gái đáng yêu.
Rồi đoàn xe lại lầm lũi quay chở tình yêu của nó về phương trời mới, nó lẳng lặng trông theo cho đến khi chiếc xe cuối cùng chỉ còn là một chấm đen trả lại vẻ tấp nập vốn có của cung đường quốc lộ này.
Lặng lẽ thu chiếc laptop lại cất vào cặp, nó đứng dậy nở một nụ cuời trên môi rồi xuống lầu thanh toán. Lại một người một xe lao vút đi trên đường, gió xoa vào mắt nó cay xe hay gió cào vào tim nó những vết cắt đau nhói và rướm máu. Dừng lại tại bãi bồi ngày xưa nó từng dạy em tập xe, nơi chứng kiến bao kỷ niệm của nó và em lặng lẽ rút trong túi ra 1 chiếc lắc và một chiếc vòng cổ nhìn nó lần cuối rồi cố hết sức ném mạnh nó đi, mong cho dòng nước vô tình kia cuốn trôi vật đó đi thật xa cuốn theo mối tình đầu dang dở trắc trở và đẫm nước mắt.....
Bình luận facebook