Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Đề nghị làm thư ký
Sáng nay, Thẩm Thường Hi với tâm thế tự tin, nét mặt phơi phới cầm báo cáo mình thức trắng đêm hôm qua đem đến nộp cho quản lý. Vì thời gian gấp gáp, ông ta thậm chí còn không kịp soát lại đã vội vội vàng vàng dâng lên sếp tổng.
Đây là báo cáo của dự án đấu thầu đang thi công vì vậy ngoài việc phải chắt lọc số liệu chính, những con số này đều phải tính toán lại từ đầu thì còn phải viết sao cho ngắn gọn súc tích dễ hiểu nhất. Cũng may Thẩm Thường Hi đã từng có mấy năm kinh nghiệm ở bộ phận chiến lược, viết và chỉnh sửa không dưới trăm báo cáo nên mới có thể hoàn thành trong một ngày đúng hạn.
Báo cáo nộp đi rồi, bây giờ chỉ cần ngồi đợi kết quả. Nếu như thành công, không những có thể qua kì thử việc sớm mà còn có khả năng được tăng lương. Nghĩ đến đây, Thẩm Thường Hi không giấu nổi sung sướng. Cứ vừa rung đùi vừa cười, làm cho mấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh hết thảy đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Báo cáo vừa rồi là ai đã làm vậy?”
vietwriter.vn
Chưa đầy ba mươi phút sau một người đàn ông tự xưng là người của văn phòng giám đốc, khoảng chừng ba mươi tuổi, đi giày tây, ăn mặc gọn gàng tới. Thẩm Thường Hi nghe thấy tiếng anh ta nói chuyện với quản lý ở trong phòng. Nói được mấy câu lại thấy quản lý từ trong phòng nhìn ra phía cô, sau đó anh ta cũng theo hướng chỉ mà tiến lại chỗ của cô.
“Cô là Thẩm Thường Hi đúng không?” Anh ta hỏi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cũng tương xứng với dáng vẻ nghiêm túc và thư sinh của mình.
Thẩm Thường Hi gật đầu: “Phải, là tôi.”
“Giám đốc muốn mời cô tới văn phòng của anh ấy một chuyến.” Anh ta nói tiếp, vẫn giữ sự nghiêm túc trên khuôn mặt, thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng.
vietwriter.vn
“Hả?”
Cứ vậy, Thẩm Thường Hi không hiểu chuyện gì đã đi theo người kia, trước khi đi còn nghe thấy mấy tiếng bàn tán của người trong phòng kinh doanh, đại khái chính là đoán cô đã gây ra lỗi gì lớn nên sắp bị đuổi việc, còn có người nói khó nghe hơn, nói cô không biết tự lượng sức mình, tự rước nhục vào thân…
Vốn dĩ rất tự tin về báo cáo mình làm nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của quản lý, Thẩm Thường Hi lại có chút lo lắng, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ báo cáo có vấn đề sao?
Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị cô lắc đầu xóa bay. Dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm của cô, sao có thể có sai sót được. Lại nữa, nếu như làm không tốt cứ trực tiếp đuổi việc, sao còn phải rắc rối mời cô lên gặp để làm gì.
***
Nghe nói văn phòng giám đốc ở tầng ba mươi, là nơi bất khả xâm phạm của đám nhân viên nhỏ, đến cả quản lý cũng phải thông qua một thư ký mới có thể nộp báo cáo lên chứ không được gặp trực tiếp. Vô cùng kín tiếng. Cũng có rất nhiều tin đồn xoay quanh anh ta.
Lần này Thẩm Thường Hi, một nhân viên quèn không biết là may mắn hay bất hạnh, có thể gặp được vị giám đốc trong lời đồn chỉ sau mấy tuần thử việc. Chỉ là không biết đây liệu có phải là lần cuối hay không nhưng cô lại tò mò nhiều hơn là lo lắng.
Bên cạnh cô, người kia từ lúc đi cho đến bây giờ vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc, cũng chẳng nói thêm lời nào, chắc hẳn là người bên cạnh giám đốc, nếu cô đoán không lầm thì là thư ký của anh ta. Thẩm Thường Hi cũng chẳng hỏi chuyện, lẳng lặng đi theo cho tới khi đến cửa phòng làm việc của giám đốc.
“Đã đến rồi. Cô Thẩm, mời vào.” Anh ta mở cửa sau đó ra dấu mời cô vào.
Đã làm lãnh đạo bao năm nay, có sóng gió nào mà chưa từng trải qua, vậy mà khoảnh khắc đứng ở đây, trong lòng Thẩm Thường Hi lại trào dâng một cảm giác căng thẳng khó tả, nhưng cô cố gắng nhịn lại, dứt khoát đi vào bên trong.
Văn phòng với hai gam màu trắng và xám, bên cạnh là tủ sách cao được ánh nắng mặt trời yếu ớt qua bức màn treo bên cửa sổ giữ lại rải lên một màu sắc ảm đạm, giữa văn phòng một người đàn ông đẹp như tranh vẽ đang ngồi bên cạnh máy tính. Ánh sáng xanh rọi vào mặt anh ta càng làm cho khuôn mặt tinh xảo thêm phần rõ nét. Nước da trắng sáng nhưng không hề có chút nào yếu ớt giống dáng vẻ của một tiểu mỹ thụ trong lời đồn, ngược lại còn mang cho người chiêm ngưỡng cảm giác trang nhã thoát tục mà lại không kém phần nam tính nhờ có ánh mắt sắc lạnh và xương quai hàm góc cạnh.
Đã tiếp xúc với rất nhiều người, trong đó có cả những người nổi tiếng trong showbiz nhưng Thẩm Thường Hi chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy. Vẻ đẹp này đến cô cũng không biết phải dùng từ gì để cảm thán. Là rất lạ nhưng lại rất cuốn hút.
Sự đối lập giữa người đàn ông tràn đầy màu sắc và căn phòng tưởng chừng u ám vậy mà cũng lại hòa hợp đến không ngờ.
Bức tranh đẹp đến chấn động này làm cho Thường Hi nhất thời quên cả hô hấp, mọi âm thanh giờ đây cũng chỉ là yếu tố thừa thãi.
“Cô là người đã làm báo cáo à?” Đến khuôn miệng khi nói chuyện cũng thật sự gợi cảm.
“…”
“Này cô…” Thấy Thẩm Thường Hi vừa vào tới nơi đã đứng ngây ngốc, một chút phản ứng khi bị hỏi cũng không có, Lê Cảnh Nghi lười nhác mở miệng này đã phải lên giọng đánh tiếng đến lần hai, lông mày cũng đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
“Vâng?” Thẩm Thường Hi cuối cùng cũng đã bị tiếng nhắc nhở của Lê Cảnh Nghi đưa trở về thực tại, vội vàng phản ứng.
“Tôi hỏi cô là người đã làm bản báo cáo này à?” Lê Cảnh Nghi cầm bản báo cáo mà sáng nay Tống Trần đưa lên hướng về phía Thẩm Thường Hi hỏi.
“Phải, thưa giám đốc.” Thường Hi nhìn bản báo cáo trên tay Lê Cảnh Nghi, một cái liếc mắt liền biết đó chính xác là bản báo cáo mà cô làm: “Xin hỏi, bản báo cáo này có vấn đề gì sao ạ?”
“Là như thế này cô Thẩm.”
Lúc này Tống Trần cũng là người vừa đưa Thẩm Thường Hi đến đột nhiên bước ra, thay mặt cho sếp lên tiếng giải thích: “Bản báo cáo mà cô làm giám đốc chúng tôi đã xem qua. Cảm thấy khá hài lòng nên muốn mời cô lên đây để thương lượng vài chuyện.”
“Vâng anh cứ nói.” Thẩm Thường Hi lại gật đầu, nghiêm túc tiếp thu.
“Giám đốc muốn mời cô Thẩm đây trong năm tháng tiếp theo ở lại làm thư ký riêng của giám đốc.” Tống Trần nói tiếp.
“Sao ạ?” Là Thẩm Thường Hi cô nghe lầm có phải không?
Đang yên đang lành làm nhân viên kinh doanh lại thành thư ký.
“Anh vừa nói là muốn tôi chuyển qua làm thư ký cho giám đốc sao?” Thẩm Thường Hi tưởng mình nghe lầm nên vội vàng hỏi lại.
“Đúng vậy.”
“Không phải… Tại sao chứ? Không phải giám đốc đang có thư ký là anh rồi sao? Vậy anh để làm gì… ”
Nghe được tin có khả năng phải chuyển công tác đột ngột, Thẩm Thường Hi nhất thời xúc động không điều chỉnh được tone giọng, nghe qua cũng biết có bao phần miễn cưỡng sau đó tự thấy bản thân có phần hơi lớn tiếng liện hạ thấp giọng xuống một chút: “À không ý tôi là, tôi vẫn đang làm rất tốt việc của mình ở phòng kinh doanh, tại sao đột nhiên muốn chuyển tôi đến đây làm thư ký?”
Văn phòng giám đốc vốn yên tĩnh lại bị tiếng nói lớn tiếng của Thẩm Thường Hi đánh tan. Cũng không biết là ‘xúc động’ đến mức độ nào mà có thể lỗ mãng như vậy.
Việc tìm thư ký tạm thời này vốn dĩ đã được định từ một tháng trước sau khi thư ký hiện giờ của Lê Cảnh Nghi cũng tức là Tống Trần bị ‘ép cưới’.
Đây là báo cáo của dự án đấu thầu đang thi công vì vậy ngoài việc phải chắt lọc số liệu chính, những con số này đều phải tính toán lại từ đầu thì còn phải viết sao cho ngắn gọn súc tích dễ hiểu nhất. Cũng may Thẩm Thường Hi đã từng có mấy năm kinh nghiệm ở bộ phận chiến lược, viết và chỉnh sửa không dưới trăm báo cáo nên mới có thể hoàn thành trong một ngày đúng hạn.
Báo cáo nộp đi rồi, bây giờ chỉ cần ngồi đợi kết quả. Nếu như thành công, không những có thể qua kì thử việc sớm mà còn có khả năng được tăng lương. Nghĩ đến đây, Thẩm Thường Hi không giấu nổi sung sướng. Cứ vừa rung đùi vừa cười, làm cho mấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh hết thảy đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Báo cáo vừa rồi là ai đã làm vậy?”
vietwriter.vn
Chưa đầy ba mươi phút sau một người đàn ông tự xưng là người của văn phòng giám đốc, khoảng chừng ba mươi tuổi, đi giày tây, ăn mặc gọn gàng tới. Thẩm Thường Hi nghe thấy tiếng anh ta nói chuyện với quản lý ở trong phòng. Nói được mấy câu lại thấy quản lý từ trong phòng nhìn ra phía cô, sau đó anh ta cũng theo hướng chỉ mà tiến lại chỗ của cô.
“Cô là Thẩm Thường Hi đúng không?” Anh ta hỏi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, cũng tương xứng với dáng vẻ nghiêm túc và thư sinh của mình.
Thẩm Thường Hi gật đầu: “Phải, là tôi.”
“Giám đốc muốn mời cô tới văn phòng của anh ấy một chuyến.” Anh ta nói tiếp, vẫn giữ sự nghiêm túc trên khuôn mặt, thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng.
vietwriter.vn
“Hả?”
Cứ vậy, Thẩm Thường Hi không hiểu chuyện gì đã đi theo người kia, trước khi đi còn nghe thấy mấy tiếng bàn tán của người trong phòng kinh doanh, đại khái chính là đoán cô đã gây ra lỗi gì lớn nên sắp bị đuổi việc, còn có người nói khó nghe hơn, nói cô không biết tự lượng sức mình, tự rước nhục vào thân…
Vốn dĩ rất tự tin về báo cáo mình làm nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của quản lý, Thẩm Thường Hi lại có chút lo lắng, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ báo cáo có vấn đề sao?
Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị cô lắc đầu xóa bay. Dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm của cô, sao có thể có sai sót được. Lại nữa, nếu như làm không tốt cứ trực tiếp đuổi việc, sao còn phải rắc rối mời cô lên gặp để làm gì.
***
Nghe nói văn phòng giám đốc ở tầng ba mươi, là nơi bất khả xâm phạm của đám nhân viên nhỏ, đến cả quản lý cũng phải thông qua một thư ký mới có thể nộp báo cáo lên chứ không được gặp trực tiếp. Vô cùng kín tiếng. Cũng có rất nhiều tin đồn xoay quanh anh ta.
Lần này Thẩm Thường Hi, một nhân viên quèn không biết là may mắn hay bất hạnh, có thể gặp được vị giám đốc trong lời đồn chỉ sau mấy tuần thử việc. Chỉ là không biết đây liệu có phải là lần cuối hay không nhưng cô lại tò mò nhiều hơn là lo lắng.
Bên cạnh cô, người kia từ lúc đi cho đến bây giờ vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc, cũng chẳng nói thêm lời nào, chắc hẳn là người bên cạnh giám đốc, nếu cô đoán không lầm thì là thư ký của anh ta. Thẩm Thường Hi cũng chẳng hỏi chuyện, lẳng lặng đi theo cho tới khi đến cửa phòng làm việc của giám đốc.
“Đã đến rồi. Cô Thẩm, mời vào.” Anh ta mở cửa sau đó ra dấu mời cô vào.
Đã làm lãnh đạo bao năm nay, có sóng gió nào mà chưa từng trải qua, vậy mà khoảnh khắc đứng ở đây, trong lòng Thẩm Thường Hi lại trào dâng một cảm giác căng thẳng khó tả, nhưng cô cố gắng nhịn lại, dứt khoát đi vào bên trong.
Văn phòng với hai gam màu trắng và xám, bên cạnh là tủ sách cao được ánh nắng mặt trời yếu ớt qua bức màn treo bên cửa sổ giữ lại rải lên một màu sắc ảm đạm, giữa văn phòng một người đàn ông đẹp như tranh vẽ đang ngồi bên cạnh máy tính. Ánh sáng xanh rọi vào mặt anh ta càng làm cho khuôn mặt tinh xảo thêm phần rõ nét. Nước da trắng sáng nhưng không hề có chút nào yếu ớt giống dáng vẻ của một tiểu mỹ thụ trong lời đồn, ngược lại còn mang cho người chiêm ngưỡng cảm giác trang nhã thoát tục mà lại không kém phần nam tính nhờ có ánh mắt sắc lạnh và xương quai hàm góc cạnh.
Đã tiếp xúc với rất nhiều người, trong đó có cả những người nổi tiếng trong showbiz nhưng Thẩm Thường Hi chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy. Vẻ đẹp này đến cô cũng không biết phải dùng từ gì để cảm thán. Là rất lạ nhưng lại rất cuốn hút.
Sự đối lập giữa người đàn ông tràn đầy màu sắc và căn phòng tưởng chừng u ám vậy mà cũng lại hòa hợp đến không ngờ.
Bức tranh đẹp đến chấn động này làm cho Thường Hi nhất thời quên cả hô hấp, mọi âm thanh giờ đây cũng chỉ là yếu tố thừa thãi.
“Cô là người đã làm báo cáo à?” Đến khuôn miệng khi nói chuyện cũng thật sự gợi cảm.
“…”
“Này cô…” Thấy Thẩm Thường Hi vừa vào tới nơi đã đứng ngây ngốc, một chút phản ứng khi bị hỏi cũng không có, Lê Cảnh Nghi lười nhác mở miệng này đã phải lên giọng đánh tiếng đến lần hai, lông mày cũng đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
“Vâng?” Thẩm Thường Hi cuối cùng cũng đã bị tiếng nhắc nhở của Lê Cảnh Nghi đưa trở về thực tại, vội vàng phản ứng.
“Tôi hỏi cô là người đã làm bản báo cáo này à?” Lê Cảnh Nghi cầm bản báo cáo mà sáng nay Tống Trần đưa lên hướng về phía Thẩm Thường Hi hỏi.
“Phải, thưa giám đốc.” Thường Hi nhìn bản báo cáo trên tay Lê Cảnh Nghi, một cái liếc mắt liền biết đó chính xác là bản báo cáo mà cô làm: “Xin hỏi, bản báo cáo này có vấn đề gì sao ạ?”
“Là như thế này cô Thẩm.”
Lúc này Tống Trần cũng là người vừa đưa Thẩm Thường Hi đến đột nhiên bước ra, thay mặt cho sếp lên tiếng giải thích: “Bản báo cáo mà cô làm giám đốc chúng tôi đã xem qua. Cảm thấy khá hài lòng nên muốn mời cô lên đây để thương lượng vài chuyện.”
“Vâng anh cứ nói.” Thẩm Thường Hi lại gật đầu, nghiêm túc tiếp thu.
“Giám đốc muốn mời cô Thẩm đây trong năm tháng tiếp theo ở lại làm thư ký riêng của giám đốc.” Tống Trần nói tiếp.
“Sao ạ?” Là Thẩm Thường Hi cô nghe lầm có phải không?
Đang yên đang lành làm nhân viên kinh doanh lại thành thư ký.
“Anh vừa nói là muốn tôi chuyển qua làm thư ký cho giám đốc sao?” Thẩm Thường Hi tưởng mình nghe lầm nên vội vàng hỏi lại.
“Đúng vậy.”
“Không phải… Tại sao chứ? Không phải giám đốc đang có thư ký là anh rồi sao? Vậy anh để làm gì… ”
Nghe được tin có khả năng phải chuyển công tác đột ngột, Thẩm Thường Hi nhất thời xúc động không điều chỉnh được tone giọng, nghe qua cũng biết có bao phần miễn cưỡng sau đó tự thấy bản thân có phần hơi lớn tiếng liện hạ thấp giọng xuống một chút: “À không ý tôi là, tôi vẫn đang làm rất tốt việc của mình ở phòng kinh doanh, tại sao đột nhiên muốn chuyển tôi đến đây làm thư ký?”
Văn phòng giám đốc vốn yên tĩnh lại bị tiếng nói lớn tiếng của Thẩm Thường Hi đánh tan. Cũng không biết là ‘xúc động’ đến mức độ nào mà có thể lỗ mãng như vậy.
Việc tìm thư ký tạm thời này vốn dĩ đã được định từ một tháng trước sau khi thư ký hiện giờ của Lê Cảnh Nghi cũng tức là Tống Trần bị ‘ép cưới’.
Bình luận facebook