-
Chương 81: 81: Sự Biến Mất Của Những Kẻ Lang Thang 2
Ngày 17 tháng 10 năm 2014.
Trời quang.
Cầu Hai Động ở thành phố Sở Nguyên.
Đại án hình sự gây chấn động Bộ Công an, với số lượng nạn nhân lên đến 9 người, không ngờ lại được vén màn nhờ một lần ham ăn của tôi.
Đó là một trưa mùa Thu, tôi trở về từ một hiện trường vụ án hình sự thương tích nghiêm trọng, ngồi cùng xe với Thẩm Thư.
Lúc đó bụng có hơi đói, xe lái qua cầu Hai Động, đủ loại mùi thơm của đồ ăn vặt luồn vào trong xe.
Tôi chịu không nổi cơn thèm thuồng, bèn năn nỉ Thẩm Thư dừng xe, nói sẽ mời cậu ta ăn xiên thịt dê nướng.
Thẩm Thư không đồng ý, bảo không nên ăn thịt xiên ở quán xá ven đường, vì không có thịt tươi nguyên chất, người bán nào mà pha lẫn thịt lợn với thịt dê đã coi là có lương tâm lắm rồi, nếu chẳng may, vớ phải thịt chuột, thịt chim chế.t, thịt vịt chế.t, ăn vào chỉ có hại thân.
Tôi bảo cậu ta lòng dạ tối tăm, cứ nghĩ nhân tính con người thối nát.
Tôi quen một ông chủ quán thịt dê nướng dưới chân cầu Hai Động, là một người hiền hậu, tuyệt đối không làm mấy trò treo đầu dê bán thịt chó.
Thẩm Thư cười đáp: “Nếu đã nói vậy thì cô ăn đi.
Dù sao tôi cũng không ăn, thà chịu đói về đến nhà bếp đơn vị rồi ăn còn hơn.”
Trương Phong Ất, chủ quán thịt dê, bộ dạng tầm 30 tuổi, dáng người mảnh mai thanh tú, hay cười, hơn nữa nụ cười còn rất hiền hậu, trông thấy chúng tôi bước xuống xe từ xa đã lớn tiếng gọi: “Chị Thục Tâm, đến ăn mấy xiên thịt này, em mời.”
Tôi đưa cậu ta 5 Tệ, nói: “Lần nào cũng để cậu mời mà quán vẫn chưa phá sản à.
Nướng cho chị 3 xiên, thêm nhiều thì là với ớt nhé.”
Trương Phong Ất nhanh chóng đáp lại: “Ok.” Rồi gật đầu về phía Thẩm Thư đang đứng sau lưng tôi, “Vị đại ca này không làm vài xiên?”
Thẩm Thư đang ngoái đầu nhìn về phía cầu Hai Động, nghe thấy cậu ta hỏi, xua tay đáp: “Tôi không quen ăn.” Tôi thấy Thẩm Thư đang nhìn say sưa, liền lần theo ánh mắt của cậu ta, trông thấy dưới chân cầu Hai Động có hai tấm đệm, chia đều cho hai tên ăn mày, lúc này chỉ có một tên đang dựa lưng dưới chân cầu, chán chường nhìn về phía chúng tôi.
Tôi cầm lấy những xiên thịt cay nóng hổi, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói với Thẩm Thư: “Nhìn gì thế? Ngon lắm đó, cậu không nếm thử thật à?”
Thẩm Thư không đáp lại câu hỏi của tôi, lại ngoái đầu sang hỏi Trương Phong Ất: “Mã Tam mấy ngày nay không thấy xuất hiện dưới chân cầu Hai Động, có phải anh ta dời ổ rồi không? Nhưng đệm lại không mang theo.”
Trương Phong Ất ngớ người, hỏi: “Mã Tam? Ai là Mã Tam?” Sau đó ngộ ra, “Ý anh là cái tên ăn mày ở dưới chân cầu Hai Động đó hả? Tôi không để ý, đám người đó cứ hai ba ngày lại đổi chỗ ở, toàn người lạ, tôi gần như không bắt chuyện với họ.
Sao thế, anh biết cái tên Mã Tam đó à?”
Tôi nuốt miếng thịt dê ở cổ, nói: “Không những biết, còn quen nữa.
Thẩm Thư của chúng tôi đây, gần như quen hết đám ăn mày trong thành phố, có đến nửa là gọi ra được tên, ba phần trong số đó là có thể buột miệng nói ra quê hương, gốc gác của họ, cái tố chất nghiệp vụ này, tuyệt đối không phải nói điêu.”
“Anh chính là Thẩm Thư? Danh tiếng lẫy lừng, như sấm ngang tai.
Thế thì......!tôi mời anh 2 xiên thịt dê.” Khuôn mặt Trương Phong Ất lấp đầy sự sùng bái.
Thẩm Thư xua tay tỏ ý không ăn, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cầu Hai Động.
Có một thằng bé ăn mày mới mười mấy tuổi đang cúi đầu, lấm la lấm lét bước về phía chân cầu.
Tôi trông thấy thằng bé gầy còm ấy đang đi đi lại lại trước tấm đệm rách trống trơn, dường như đang tìm kiếm thứ gì mà đối với nó là sẽ có ích, bèn nói: “Thẩm Thư, sợi dây “Đấu tranh Cách mạng” của sếp căng thẳng quá, chúng ta về đội thôi, tôi còn phải tranh thủ thời gian đưa ra báo cáo giám định thương tích sáng nay nữa.”
Thẩm Thư không tiếp lời, rảo bước về phía cầu Hai Động.
Khi chỉ cách Thẩm Thư tầm 2m thì cậu bé ăn mày kia mới nhận ra, sợ hãi bỏ chạy.
Thẩm Thư đuổi theo, với tay túm lấy cổ áo thằng nhóc, nhấc bổng nó lên như nhấc một chú gà con.
Tôi không hiểu sao Thẩm Thư đột nhiên lại làm thế với một thằng nhóc ăn mày tuổi vị thành niên, bèn tiến lại gần, chỉ thấy thằng nhóc đó tầm 15 - 16 tuổi, mặt đầy vết cáu bẩn, dường như đã lâu rồi không tắm rửa, quần áo trên người rách tả tơi, nhưng quần vẫn còn nguyên vẹn nhưng vô cùng bẩn thỉu, một đôi giày há miệng, lòi cả ngón chân ra.
Cơ thể thằng nhóc gầy còm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ giảo hoạt không đúng với độ tuổi của mình.
Thằng nhóc tuy bị Thẩm Thư giữ chặt không cựa quậy được, nhưng miệng lại kêu gào không ngừng: “Người lớn bắt nạt trẻ con, cảnh sát đánh người này, mọi người mau tới mà xem.”
Thẩm Thư bật cười, đặt thằng nhóc dựa vào chân cầu, hỏi: “Sao nhóc biết chú là cảnh sát?”
Cậu bé ăn mày đáp: “Khi ông bắt được Hổ Núi, tôi đã trông thấy từ trên mái tường.” Hổ Núi là một tên tội phạm tỉnh ngoài đã trà trộn vào đám ăn mày, một năm trước đã bị Thẩm Thư phát hiện ra rồi bắt về chịu tội.
Thẩm Thư nói: “Cháu là Tam Lừa, người đảo Hồ Lô ở Liêu Ninh, đúng không? Tại sao lại quen Mã Tam?”
Tam Lừa kinh ngạc, vốn định nói dối để lấp liếm, không ngờ đối phương đã biết, đành đáp: “Ai là Mã Tam? Tôi không quen.” Câu từ đã ngầm thừa nhận thân phận của mình.
Thẩm Thư biết thằng nhóc này sẽ không chịu thành thật, nên cũng chẳng phí lời với nó nữa, thò tay vào trong cái áo rách của nó, lôi ra một chiếc giày đi bộ rách rưới và hôi hám, “Không quen Mã Tam? Tại sao lại nhặt vỏn vẹn có một chiếc giày này?”
Tam Lừa vô thức quơ tay về trước, định giật lại chiếc giày, nhưng lại quơ hụt, chỉ biết vò hai tay lại, nói: “Giày của tôi bị mất một chiếc, nhặt nó về để ghép thành một đôi.”
Thẩm Thư không sợ bẩn, đặt chiếc giày lên tay áng chừng rồi đáp: “Nhóc còn phải luyện thêm tài nói dối nhiều, chiếc giày này lớn hơn giày mà nhóc đang đi tận 3 cỡ, nhóc định bơi trong đó à.” Cậu ta dốc ngược chiếc giày ra, ngoài một chiếc lót giày thủng lỗ chỗ, thì chẳng có gì bên trong.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng của Tam Lừa đảo như rang lạc, chắc đang muốn nói: “Đừng có tưởng mình khôn.”
Thẩm Thư cười, đưa tay xuống đế giày, dùng lực giật mạnh, lôi rách một mảng dưới đế, lấy từ phần rỗng bên trong ra một xấp tiền, nhìn qua toàn đồng 100 Tệ, chắc phải đến tầm 1000 – 2000 Tệ.
Tiền vừa lộ ra, một tên ăn mày khác nãy giờ nằm trong ổ để hóng hớt lập tức đứng phắt dậy, cổ họng phát ra tiếng “A a”, như thể đang thốt lên kinh ngạc, lại như đang hối hận vì chiếc giày đó được vứt bên cạnh hắn bấy lâu nay mà chẳng hề hay biết.
Tài đóng kịch của Tam Lừa cũng không vừa, thấy Thẩm Thư đã lật tẩy, lập tức trợn tròn hai mắt, làm ra bộ ngạc nhiên, nói: “Dưới đế giày có tiền? Sao dưới đế giày lại có nhiều tiền thế?”
Thẩm Thư giả vờ như định đá vào mông thằng nhóc một cái, đáp: “Còn nhỏ mà không chịu học hành cho tử tế, bao nhiêu đồ đồng nát của Mã Tam ở đây, nhóc chỉ nhặt vỏn vẹn có chiếc giày này, còn dám bảo là mình không biết? Nói mau, đống tiền này có phải do nhóc và Mã Tam cùng nhau trộm được đúng không? Mã Tam đi đâu rồi?”
Tam Lừa cũng giả vờ la lên một cách khoa trương: “Đừng đánh tôi, tiền do Mã Tam trộm, không liên quan gì đến tôi, ông ta đi đâu tôi cũng không biết.”
Thẩm Thư hỏi: “Sao nhóc biết Mã Tam giấu tiền dưới đế giày?”
Tam Lừa không còn cách nào khác, đành nói: “Mã Tam uống say xong chém gió, tự ông ta khai ra.”
Thẩm Thư biết Tam Lừa là một kẻ lưu manh, nói dối đã quen mồm, có hỏi nữa cũng không có kết quả, liền xua xua tay, để cho nó đi.
Tam Lừa đi được mười mấy mét, vẫn còn tiếc nuối ngoái đầu nhìn xấp tiền trên tay Thẩm Thư.
Tôi đứng xem kịch hết nửa buổi, không nhịn được bèn hỏi: “Sao cậu biết dưới đế giày có tiền?”
Thẩm Thư lắc đầu đáp: “Tên Mã Tam này hơn 40 tuổi, quê ở An Huy, tay chân hư hỏng, hay trêu ghẹo những cô gái đi trên đường, là nhân khẩu trọng điểm được đồn cảnh sát ghi sổ.
Ông ta ở dưới chân cầu Hai Động hơn 2 năm nay mà không dời ổ, ba hôm trước tôi đi qua đây nhưng không thấy ông ta, hôm nay cũng không thấy, nên thấy kỳ lạ.
Nếu ông ta đổi chỗ ở, sao đồ tùy thân lại không mang theo.
Đúng lúc Tam Lừa lại lấm la lấm lét tiến lại gần, tôi liền để ý.
Tam Lừa không động vào thứ khác, chỉ nhặt vỏn vẹn một chiếc giày rồi giấu vào trong áo, nhất định có điều bất thường.
Còn về việc giấu tiền dưới giày, đó là thủ đoạn quen thuộc của những tên hành nghề hai ngón có kinh nghiệm.
Phần khoang trống dưới đế của những chiếc giày đi bộ kiểu này, có thể nhét hơn 30 tờ tiền mệnh giá 100 Tệ, tên Mã Tam kia sống quanh năm dưới chân cầu, không có nơi cất giữ, nên tiền trộm được giấu dưới đế giày là an toàn nhất.”
Tôi hiểu ra vấn đề, liền tiếp lời: “Tam Lừa nhất định biết Mã Tam có món tiền này, cũng biết nơi mà ông ta giấu tiền, hiện Mã Tam đã biến mất, liền đến để nhặt mót hời sẵn có.
Rõ ràng là thằng nhóc ấy biết tung tích của Mã Tam, sao ban nãy cậu không ép nó khai ra?”
Thẩm Thư đành chịu, đáp: “Một tên ăn mày đột nhiên biến mất, chung quy cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thằng nhóc kia lại cứng mồm cứng miệng, nếu nó không chịu nói, thì có ép cũng vô dụng, huống chi nó còn là một đứa trẻ.”
Tôi nhìn cậu ta một cách hồ nghi: “Nếu quả thực cậu coi việc Mã Tam mất tích không quan trọng thì đã chẳng bận tâm thế này, có phải cậu đang lo lắng điều gì đúng không?”
Thẩm Thư ngơ ra độ vài giây mới đáp: “Việc này rất phức tạp, nhất thời nói không rõ được, nhưng mong là tôi lo bò trắng răng.”
- -----------------------------
2 tiếng sau.
Chi đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Trở về đội, Thẩm Thư lệnh cho Văn phòng chi đội phát thông báo đến các đồn cảnh sát, muốn họ giúp tìm chủ nhân của số tiền bị mất.
Cậu ta giao cả tiền và chiếc giày đi bộ cho tôi, nói giữ lại làm vật chứng.
Tôi cảm thấy mức độ quan tâm của cậu ta với sự mất tích của Mã Tam không bình thường, bèn hỏi: “Có phải cậu nghi ngờ Mã Tam bị hại rồi không?”
Vẻ nghiêm trọng lộ rõ trên trán cậu ta, đáp: “Trước mắt vẫn chưa thể xá.c định, nhưng quả thực tôi lo Mã Tam lành ít dữ nhiều.
Từ đầu năm nay, tôi phát hiện ra một kẻ ăn mày tên Đại Đổng hoạt động ở trạm ga tàu phía Nam bỗng dưng biến mất.
Đại Đổng là người tỉnh bên, từng bị tuyên án vì tội cố ý gây thương tích.
Chân hắn ta không lành lặn, khả năng đi khỏi địa giới Sở Nguyên là không cao.
Đến tháng 3 thì Trữ Ba lại mất tích, chính là cậu sinh viên Đại học sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, liền vùi mình trong quán net, kiếm ăn bằng việc cày game hộ người khác mà báo đài từng đưa tin, cậu ta thường xuyên qua đêm ở khu chờ nhà ga.
Nếu nói hai người họ lén mò lên tàu để đi ra tỉnh khác thì cũng không giống, bởi vì đồ tùy thân đều không mang theo.
Nếu nói bọn họ lạnh chế.t hay đói chế.t, thì lại không thấy xá.c đâu.
Bây giờ Mã Tam cũng tự dưng biến mất như thế, đến cả tiền giấu dưới đế giày cũng không mang theo, nhất định là có điều bất thường.”
Tôi rất khâm phục sự quan tâm của Thẩm Thư với những tên ăn mày ở thành phố Sở Nguyên, nhưng không hoàn toàn đồng ý với phân tích của cậu ấy, bèn đáp: “Những tên ăn mày này vốn coi bốn bể là nhà, có khi thì đổi chỗ ở, hoặc bị người nhà đón về, chưa chắc cậu đã biết.”
Thẩm Thư nói: “Quả thực có khả năng như vậy, nhưng sau vụ việc của Mã Tam, tôi cảm thấy vẫn không thể yên lòng, nhất định phải tra ra tung tích của họ mới xong.
Chỉ là việc này bắt tay vào rất phức tạp, lại không thể dồn quá nhiều nhân lực và sức lực, có thể làm được hay không, tôi chưa dám chắc.”
Tôi nghe thấy sự nhụt chí trong câu nói của Thẩm Thư, càng cho rằng cậu ta rất quan tâm tới chuyện này, bèn kiến nghị: “Hay cứ tận dụng lực lượng đồn cảnh sát, dù sao những nhân khẩu trọng điểm này cũng nằm trong khu vực quản lý của đồn, tra ra sẽ tiện hơn.”
Thẩm Thư đáp: “Tự nhiên vô cớ xuất binh, phía đồn cảnh sát chưa chắc đã nghiêm túc điều tra, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác tốt hơn, chỉ biết làm vậy.”.
Trời quang.
Cầu Hai Động ở thành phố Sở Nguyên.
Đại án hình sự gây chấn động Bộ Công an, với số lượng nạn nhân lên đến 9 người, không ngờ lại được vén màn nhờ một lần ham ăn của tôi.
Đó là một trưa mùa Thu, tôi trở về từ một hiện trường vụ án hình sự thương tích nghiêm trọng, ngồi cùng xe với Thẩm Thư.
Lúc đó bụng có hơi đói, xe lái qua cầu Hai Động, đủ loại mùi thơm của đồ ăn vặt luồn vào trong xe.
Tôi chịu không nổi cơn thèm thuồng, bèn năn nỉ Thẩm Thư dừng xe, nói sẽ mời cậu ta ăn xiên thịt dê nướng.
Thẩm Thư không đồng ý, bảo không nên ăn thịt xiên ở quán xá ven đường, vì không có thịt tươi nguyên chất, người bán nào mà pha lẫn thịt lợn với thịt dê đã coi là có lương tâm lắm rồi, nếu chẳng may, vớ phải thịt chuột, thịt chim chế.t, thịt vịt chế.t, ăn vào chỉ có hại thân.
Tôi bảo cậu ta lòng dạ tối tăm, cứ nghĩ nhân tính con người thối nát.
Tôi quen một ông chủ quán thịt dê nướng dưới chân cầu Hai Động, là một người hiền hậu, tuyệt đối không làm mấy trò treo đầu dê bán thịt chó.
Thẩm Thư cười đáp: “Nếu đã nói vậy thì cô ăn đi.
Dù sao tôi cũng không ăn, thà chịu đói về đến nhà bếp đơn vị rồi ăn còn hơn.”
Trương Phong Ất, chủ quán thịt dê, bộ dạng tầm 30 tuổi, dáng người mảnh mai thanh tú, hay cười, hơn nữa nụ cười còn rất hiền hậu, trông thấy chúng tôi bước xuống xe từ xa đã lớn tiếng gọi: “Chị Thục Tâm, đến ăn mấy xiên thịt này, em mời.”
Tôi đưa cậu ta 5 Tệ, nói: “Lần nào cũng để cậu mời mà quán vẫn chưa phá sản à.
Nướng cho chị 3 xiên, thêm nhiều thì là với ớt nhé.”
Trương Phong Ất nhanh chóng đáp lại: “Ok.” Rồi gật đầu về phía Thẩm Thư đang đứng sau lưng tôi, “Vị đại ca này không làm vài xiên?”
Thẩm Thư đang ngoái đầu nhìn về phía cầu Hai Động, nghe thấy cậu ta hỏi, xua tay đáp: “Tôi không quen ăn.” Tôi thấy Thẩm Thư đang nhìn say sưa, liền lần theo ánh mắt của cậu ta, trông thấy dưới chân cầu Hai Động có hai tấm đệm, chia đều cho hai tên ăn mày, lúc này chỉ có một tên đang dựa lưng dưới chân cầu, chán chường nhìn về phía chúng tôi.
Tôi cầm lấy những xiên thịt cay nóng hổi, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói với Thẩm Thư: “Nhìn gì thế? Ngon lắm đó, cậu không nếm thử thật à?”
Thẩm Thư không đáp lại câu hỏi của tôi, lại ngoái đầu sang hỏi Trương Phong Ất: “Mã Tam mấy ngày nay không thấy xuất hiện dưới chân cầu Hai Động, có phải anh ta dời ổ rồi không? Nhưng đệm lại không mang theo.”
Trương Phong Ất ngớ người, hỏi: “Mã Tam? Ai là Mã Tam?” Sau đó ngộ ra, “Ý anh là cái tên ăn mày ở dưới chân cầu Hai Động đó hả? Tôi không để ý, đám người đó cứ hai ba ngày lại đổi chỗ ở, toàn người lạ, tôi gần như không bắt chuyện với họ.
Sao thế, anh biết cái tên Mã Tam đó à?”
Tôi nuốt miếng thịt dê ở cổ, nói: “Không những biết, còn quen nữa.
Thẩm Thư của chúng tôi đây, gần như quen hết đám ăn mày trong thành phố, có đến nửa là gọi ra được tên, ba phần trong số đó là có thể buột miệng nói ra quê hương, gốc gác của họ, cái tố chất nghiệp vụ này, tuyệt đối không phải nói điêu.”
“Anh chính là Thẩm Thư? Danh tiếng lẫy lừng, như sấm ngang tai.
Thế thì......!tôi mời anh 2 xiên thịt dê.” Khuôn mặt Trương Phong Ất lấp đầy sự sùng bái.
Thẩm Thư xua tay tỏ ý không ăn, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cầu Hai Động.
Có một thằng bé ăn mày mới mười mấy tuổi đang cúi đầu, lấm la lấm lét bước về phía chân cầu.
Tôi trông thấy thằng bé gầy còm ấy đang đi đi lại lại trước tấm đệm rách trống trơn, dường như đang tìm kiếm thứ gì mà đối với nó là sẽ có ích, bèn nói: “Thẩm Thư, sợi dây “Đấu tranh Cách mạng” của sếp căng thẳng quá, chúng ta về đội thôi, tôi còn phải tranh thủ thời gian đưa ra báo cáo giám định thương tích sáng nay nữa.”
Thẩm Thư không tiếp lời, rảo bước về phía cầu Hai Động.
Khi chỉ cách Thẩm Thư tầm 2m thì cậu bé ăn mày kia mới nhận ra, sợ hãi bỏ chạy.
Thẩm Thư đuổi theo, với tay túm lấy cổ áo thằng nhóc, nhấc bổng nó lên như nhấc một chú gà con.
Tôi không hiểu sao Thẩm Thư đột nhiên lại làm thế với một thằng nhóc ăn mày tuổi vị thành niên, bèn tiến lại gần, chỉ thấy thằng nhóc đó tầm 15 - 16 tuổi, mặt đầy vết cáu bẩn, dường như đã lâu rồi không tắm rửa, quần áo trên người rách tả tơi, nhưng quần vẫn còn nguyên vẹn nhưng vô cùng bẩn thỉu, một đôi giày há miệng, lòi cả ngón chân ra.
Cơ thể thằng nhóc gầy còm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ giảo hoạt không đúng với độ tuổi của mình.
Thằng nhóc tuy bị Thẩm Thư giữ chặt không cựa quậy được, nhưng miệng lại kêu gào không ngừng: “Người lớn bắt nạt trẻ con, cảnh sát đánh người này, mọi người mau tới mà xem.”
Thẩm Thư bật cười, đặt thằng nhóc dựa vào chân cầu, hỏi: “Sao nhóc biết chú là cảnh sát?”
Cậu bé ăn mày đáp: “Khi ông bắt được Hổ Núi, tôi đã trông thấy từ trên mái tường.” Hổ Núi là một tên tội phạm tỉnh ngoài đã trà trộn vào đám ăn mày, một năm trước đã bị Thẩm Thư phát hiện ra rồi bắt về chịu tội.
Thẩm Thư nói: “Cháu là Tam Lừa, người đảo Hồ Lô ở Liêu Ninh, đúng không? Tại sao lại quen Mã Tam?”
Tam Lừa kinh ngạc, vốn định nói dối để lấp liếm, không ngờ đối phương đã biết, đành đáp: “Ai là Mã Tam? Tôi không quen.” Câu từ đã ngầm thừa nhận thân phận của mình.
Thẩm Thư biết thằng nhóc này sẽ không chịu thành thật, nên cũng chẳng phí lời với nó nữa, thò tay vào trong cái áo rách của nó, lôi ra một chiếc giày đi bộ rách rưới và hôi hám, “Không quen Mã Tam? Tại sao lại nhặt vỏn vẹn có một chiếc giày này?”
Tam Lừa vô thức quơ tay về trước, định giật lại chiếc giày, nhưng lại quơ hụt, chỉ biết vò hai tay lại, nói: “Giày của tôi bị mất một chiếc, nhặt nó về để ghép thành một đôi.”
Thẩm Thư không sợ bẩn, đặt chiếc giày lên tay áng chừng rồi đáp: “Nhóc còn phải luyện thêm tài nói dối nhiều, chiếc giày này lớn hơn giày mà nhóc đang đi tận 3 cỡ, nhóc định bơi trong đó à.” Cậu ta dốc ngược chiếc giày ra, ngoài một chiếc lót giày thủng lỗ chỗ, thì chẳng có gì bên trong.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng của Tam Lừa đảo như rang lạc, chắc đang muốn nói: “Đừng có tưởng mình khôn.”
Thẩm Thư cười, đưa tay xuống đế giày, dùng lực giật mạnh, lôi rách một mảng dưới đế, lấy từ phần rỗng bên trong ra một xấp tiền, nhìn qua toàn đồng 100 Tệ, chắc phải đến tầm 1000 – 2000 Tệ.
Tiền vừa lộ ra, một tên ăn mày khác nãy giờ nằm trong ổ để hóng hớt lập tức đứng phắt dậy, cổ họng phát ra tiếng “A a”, như thể đang thốt lên kinh ngạc, lại như đang hối hận vì chiếc giày đó được vứt bên cạnh hắn bấy lâu nay mà chẳng hề hay biết.
Tài đóng kịch của Tam Lừa cũng không vừa, thấy Thẩm Thư đã lật tẩy, lập tức trợn tròn hai mắt, làm ra bộ ngạc nhiên, nói: “Dưới đế giày có tiền? Sao dưới đế giày lại có nhiều tiền thế?”
Thẩm Thư giả vờ như định đá vào mông thằng nhóc một cái, đáp: “Còn nhỏ mà không chịu học hành cho tử tế, bao nhiêu đồ đồng nát của Mã Tam ở đây, nhóc chỉ nhặt vỏn vẹn có chiếc giày này, còn dám bảo là mình không biết? Nói mau, đống tiền này có phải do nhóc và Mã Tam cùng nhau trộm được đúng không? Mã Tam đi đâu rồi?”
Tam Lừa cũng giả vờ la lên một cách khoa trương: “Đừng đánh tôi, tiền do Mã Tam trộm, không liên quan gì đến tôi, ông ta đi đâu tôi cũng không biết.”
Thẩm Thư hỏi: “Sao nhóc biết Mã Tam giấu tiền dưới đế giày?”
Tam Lừa không còn cách nào khác, đành nói: “Mã Tam uống say xong chém gió, tự ông ta khai ra.”
Thẩm Thư biết Tam Lừa là một kẻ lưu manh, nói dối đã quen mồm, có hỏi nữa cũng không có kết quả, liền xua xua tay, để cho nó đi.
Tam Lừa đi được mười mấy mét, vẫn còn tiếc nuối ngoái đầu nhìn xấp tiền trên tay Thẩm Thư.
Tôi đứng xem kịch hết nửa buổi, không nhịn được bèn hỏi: “Sao cậu biết dưới đế giày có tiền?”
Thẩm Thư lắc đầu đáp: “Tên Mã Tam này hơn 40 tuổi, quê ở An Huy, tay chân hư hỏng, hay trêu ghẹo những cô gái đi trên đường, là nhân khẩu trọng điểm được đồn cảnh sát ghi sổ.
Ông ta ở dưới chân cầu Hai Động hơn 2 năm nay mà không dời ổ, ba hôm trước tôi đi qua đây nhưng không thấy ông ta, hôm nay cũng không thấy, nên thấy kỳ lạ.
Nếu ông ta đổi chỗ ở, sao đồ tùy thân lại không mang theo.
Đúng lúc Tam Lừa lại lấm la lấm lét tiến lại gần, tôi liền để ý.
Tam Lừa không động vào thứ khác, chỉ nhặt vỏn vẹn một chiếc giày rồi giấu vào trong áo, nhất định có điều bất thường.
Còn về việc giấu tiền dưới giày, đó là thủ đoạn quen thuộc của những tên hành nghề hai ngón có kinh nghiệm.
Phần khoang trống dưới đế của những chiếc giày đi bộ kiểu này, có thể nhét hơn 30 tờ tiền mệnh giá 100 Tệ, tên Mã Tam kia sống quanh năm dưới chân cầu, không có nơi cất giữ, nên tiền trộm được giấu dưới đế giày là an toàn nhất.”
Tôi hiểu ra vấn đề, liền tiếp lời: “Tam Lừa nhất định biết Mã Tam có món tiền này, cũng biết nơi mà ông ta giấu tiền, hiện Mã Tam đã biến mất, liền đến để nhặt mót hời sẵn có.
Rõ ràng là thằng nhóc ấy biết tung tích của Mã Tam, sao ban nãy cậu không ép nó khai ra?”
Thẩm Thư đành chịu, đáp: “Một tên ăn mày đột nhiên biến mất, chung quy cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thằng nhóc kia lại cứng mồm cứng miệng, nếu nó không chịu nói, thì có ép cũng vô dụng, huống chi nó còn là một đứa trẻ.”
Tôi nhìn cậu ta một cách hồ nghi: “Nếu quả thực cậu coi việc Mã Tam mất tích không quan trọng thì đã chẳng bận tâm thế này, có phải cậu đang lo lắng điều gì đúng không?”
Thẩm Thư ngơ ra độ vài giây mới đáp: “Việc này rất phức tạp, nhất thời nói không rõ được, nhưng mong là tôi lo bò trắng răng.”
- -----------------------------
2 tiếng sau.
Chi đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Trở về đội, Thẩm Thư lệnh cho Văn phòng chi đội phát thông báo đến các đồn cảnh sát, muốn họ giúp tìm chủ nhân của số tiền bị mất.
Cậu ta giao cả tiền và chiếc giày đi bộ cho tôi, nói giữ lại làm vật chứng.
Tôi cảm thấy mức độ quan tâm của cậu ta với sự mất tích của Mã Tam không bình thường, bèn hỏi: “Có phải cậu nghi ngờ Mã Tam bị hại rồi không?”
Vẻ nghiêm trọng lộ rõ trên trán cậu ta, đáp: “Trước mắt vẫn chưa thể xá.c định, nhưng quả thực tôi lo Mã Tam lành ít dữ nhiều.
Từ đầu năm nay, tôi phát hiện ra một kẻ ăn mày tên Đại Đổng hoạt động ở trạm ga tàu phía Nam bỗng dưng biến mất.
Đại Đổng là người tỉnh bên, từng bị tuyên án vì tội cố ý gây thương tích.
Chân hắn ta không lành lặn, khả năng đi khỏi địa giới Sở Nguyên là không cao.
Đến tháng 3 thì Trữ Ba lại mất tích, chính là cậu sinh viên Đại học sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, liền vùi mình trong quán net, kiếm ăn bằng việc cày game hộ người khác mà báo đài từng đưa tin, cậu ta thường xuyên qua đêm ở khu chờ nhà ga.
Nếu nói hai người họ lén mò lên tàu để đi ra tỉnh khác thì cũng không giống, bởi vì đồ tùy thân đều không mang theo.
Nếu nói bọn họ lạnh chế.t hay đói chế.t, thì lại không thấy xá.c đâu.
Bây giờ Mã Tam cũng tự dưng biến mất như thế, đến cả tiền giấu dưới đế giày cũng không mang theo, nhất định là có điều bất thường.”
Tôi rất khâm phục sự quan tâm của Thẩm Thư với những tên ăn mày ở thành phố Sở Nguyên, nhưng không hoàn toàn đồng ý với phân tích của cậu ấy, bèn đáp: “Những tên ăn mày này vốn coi bốn bể là nhà, có khi thì đổi chỗ ở, hoặc bị người nhà đón về, chưa chắc cậu đã biết.”
Thẩm Thư nói: “Quả thực có khả năng như vậy, nhưng sau vụ việc của Mã Tam, tôi cảm thấy vẫn không thể yên lòng, nhất định phải tra ra tung tích của họ mới xong.
Chỉ là việc này bắt tay vào rất phức tạp, lại không thể dồn quá nhiều nhân lực và sức lực, có thể làm được hay không, tôi chưa dám chắc.”
Tôi nghe thấy sự nhụt chí trong câu nói của Thẩm Thư, càng cho rằng cậu ta rất quan tâm tới chuyện này, bèn kiến nghị: “Hay cứ tận dụng lực lượng đồn cảnh sát, dù sao những nhân khẩu trọng điểm này cũng nằm trong khu vực quản lý của đồn, tra ra sẽ tiện hơn.”
Thẩm Thư đáp: “Tự nhiên vô cớ xuất binh, phía đồn cảnh sát chưa chắc đã nghiêm túc điều tra, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác tốt hơn, chỉ biết làm vậy.”.
Bình luận facebook