• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án (3 Viewers)

  • Chương 90: 90: Sự Biến Mất Của Những Kẻ Lang Thang 11

Ngày 17 tháng 11 năm 2014.

Gió to.
Hố trời Luyện Ngục Nhãn.
Tôi xuất thân trong một gia đình có truyền thống làm cảnh sát, sau khi nhập ngũ luôn chiến đấu trên mặt trận hình sự, tận mắt chứng kiến và tự mình trải qua không biết bao nhiêu những tình huống căng thẳng, nhưng trải nghiệm thâm nhập vào hố trời Luyện Ngục Nhãn, lại để trong tôi một ấn tượng sâu sắc.

Từng cảnh tượng đó đến giờ nhớ lại, vẫn rõ mồn một.
Đội cảnh sát đã mời Chi đội Phòng cháy chữa cháy và Hiệp hội thám hiểm hang động của thành phố Sở Nguyên để làm quân chi viện, xin được bộ thiết bị thám hiểm hang động SRT cùng với dây cáp lên xuống, quần áo bảo hộ, bình dưỡng khí, đèn cường quang và máy dò hồng ngoại của lính cứu hỏa.
Trước khi tiến vào hố trời, tôi vô tình bắt gặp Hứa Liên Lượng của Sở thăm dò địa chất đang đứng trong đám đông, nở một nụ cười, vẫy tay từ đằng xa.

Một tia ấm áp kì lạ lướt qua lòng tôi, lần hành động này nhận được rất nhiều sự quan tâm và ủng hộ, tôi vô cùng cảm kích họ.
Tôi và Khả Hân mặc đồ bảo hộ vào cùng lúc, đội nón bảo hiểm, cài chặt Ascender, khóa ren, bàn đạp, dây an toàn, Descender, đai lưng tùy chỉnh, rồi nhờ mọi người đeo bình dưỡng khí lên.

Kỹ thuật dây đơn SRT, là một kỹ thuật thám hiểm hang động chuyên nghiệp của nước ngoài mới du nhập vào trong nước mấy năm gần đây, so với kỹ thuật thang dây và ròng rọc trong quá khứ, kỹ thuật này nhanh hơn, tiện hơn và an toàn hơn.

Kỷ lục thế giới dùng kỹ thuật dây đơn SRT để tiến hành thám hiểm hang động là 1000m độ sâu.
Đội cứu hỏa dùng ròng rọc dây cáp để thả những bọc túi xá.c xuống dưới hố, dưới đáy dây cáp được buộc máy dò hồng ngoại.

Nhưng khi dây cáp thả xuống độ sâu 100m, tín hiệu vô tuyến đã vô cùng yếu, video mà máy dò hồng ngoại thu được không truyền lên nổi mặt đất.

Khi dây cáp chạm đất, đội cứu hỏa báo lại độ sâu của hố là 276m, sâu hơn mười mấy mét so với ước lượng của Sở thăm dò địa chất.
Khả Hân và tôi lần lượt xuống hố.
Khi xuống được gần nửa, hơi sương bốc lên từ dưới sông ngầm bắt đầu che chắn tầm nhìn của tôi, khiến tầm nhìn càng ngày càng thấp, đồng thời luồng không khí trong động tạo thành một tiếng gầm rú chói tai.

Cả người giống như bị mù bị điếc vậy, chìm vào màn đêm vô biên.

Nỗi bất lực và sợ hãi ngấm sâu vào xương tủy, không quá khi nói chúng tôi đang đặt mình vào chốn địa ngục.
Gần như là dựa vào bản năng để trèo xuống, mà cái quá trình này lại vô cùng vô tận.

Vào lúc tuyệt vọng giống như cơn sóng thần sắp sửa ập đến, tôi bỗng cảm thấy trước mắt lóe sáng, gót chân chạm đất.
Sương dưới đáy hố mỏng, tầm nhìn thoáng đãng, có thể quan sát rõ cảnh vật xung quanh.

Giống như những gì được miêu tả trong truyền thuyết thần thoại, sau một hồi trèo đèo lội suối, thì cảnh tượng ngoạn mục bỗng hiện ra trước mắt.


Vách đá trong hố trời dốc đứng, đá thạch nhũ tầng tầng lớp lớp, trên mặt đất thấp thoáng thấy được tầng đá vôi, bên trên phủ dầy rong rêu, đá tảng và những thực vật thủy sinh màu xanh lá, phía không xa có một con sông ngầm nhỏ hẹp, quanh co uốn lượn, không biết chảy về nơi đâu.
Tôi và Khả Hân nhìn nhau, thầm mỉm cười trong lòng.

Cuối cùng cũng đến được đáy hố mà trước giờ chưa ai dám đến một cách thuận lợi, quả thực là một trải nghiệm đáng vui.
Dùng đèn cường quang chiếu sáng xung quanh, trên mặt đất cách chỗ chúng tôi khoảng 5 bước chân, có một cái đầu người thối rữa, má.u thịt lẫn lộn bất ngờ đập vào mắt.

Tuy tôi đã sớm chuẩn bị tư tưởng, hơn nữa đã nhìn quen những bộ th.i th.ể người, nhưng ở một vực sâu cách xa nhân thế như này, bỗng nhiên trông thấy một cái đầu người trợn trừng, tôi vẫn bị dọa cho khiếp vía.

Nhưng mà cảm giác kinh sợ liền bị thay thế bởi nỗi thanh thản và nhẹ nhõm, dù sao thì hướng điều tra mà Đông Lai chỉ đã chính xá.c, mà việc chúng tôi ra quân ồ ạt, thậm chí liều lĩnh xuống hố, cuối cùng cũng không phạm sai lầm.
Dựa vào vị trí của đầu để phán đoán, sau khi được ném từ trên miệng hố xuống, do một lực va đập mạnh mà lìa khỏi cơ thể, lăn long lóc một đoạn mới đâm vào một tảng đá mà dừng lại.

Tuy đầu người đã không còn nhìn ra diện mạo, nhưng dựa vào độ lớn nhỏ của đầu lâu và mức độ phân hủy có thể phán đoán, chủ nhân của nó chính là thằng nhóc Tam Lừa mới bị hại trước đó không lâu.

Thằng nhóc bướng bỉnh, sa ngã ấy, đã tan xương nát thịt mà chôn vùi dưới hố trời sâu hơn 200m như thế, khiến người khác không khỏi xót xa.
Tôi nhấc chiếc đầu đó lên, bỏ vào trong một túi xá.c, nếu như lần này không thu được thêm nhiều thành quả, thì dây chí ít cũng là một bằng chứng vững vàng.
Áng chừng diện tích đáy hố rộng hơn 200 mét vuông, có một lối đi dẫn vào nơi sâu thẳm huyền bí.

Nhưng tôi và Khả Hân không có tính tò mò muốn khám phá, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ tìm xá.c một cách thuận lợi.
Nhưng mà, sau khi tìm ra một cái đầu người, chúng tôi đã lục tung mọi ngõ ngách dưới đáy hố lên một lượt, nhưng lại không có phát hiện mới.

Điều đó khiến chúng tôi cảm thấy khó hiểu, lại cảm thấy nhụt chí.

Dưới đáy hố tĩnh mịch ngàn năm này, th.i th.ể của nạn nhân có thể đi đâu được chứ? Bị dòng sông cuốn đi nơi khác, hay bị sinh vật dưới này gặm nhấm mất rồi?
Tìm khắp mà chả thu được gì, tôi và Khả Hân giơ đèn cường quang chiếu lên vách đá.

Vách đá yên tĩnh, u ám, treo đầy những mảng thạch nhũ kỳ hình dị trạng, bề mặt bám đầy những rong rêu của năm tháng, cảm giác đây như một nơi tu luyện của những con yêu quái sống trên núi được miêu tả trong những bộ tiểu thuyết thần thánh vậy.
Khả Hân đột nhiên thét lên một tiếng, ở dưới cái đáy hố tĩnh lặng mênh mông này, tiếng thét ập đến bất chợt nghe thật thê thảm, tôi bị dọa cho trượt chân, suýt thì té ngã.

Tôi lần theo ánh mắt của cậu ta, trong phút chốc bị cảnh tượng hãi hùng ấy làm cho hồn bay phách lạc.
Trên một vách đá cách mặt đất 3 – 4m, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đờ đẫn và u ám, nhìn chúng tôi không chớp mắt.

Dựa vào trực gián, thì đó đích thị là mắt người.
Đôi mắt đó như mọc trên vách núi, không có diện mạo, không có thân thể, chỉ có một cặp mắt lộ ra chấm đen trên vách núi xanh ngọc bích.

Tôi cảm thấy căng thẳng không sao thở được.

Khả Hân cũng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt ấy, như thể muốn chiến thắng trong một cuộc chiến tâm lý.
Mãi lâu sau, tôi mới hoàn hồn lại, miệng lắp bắp nói: “Đôi mất đó không phải vật sống, nó đã chế.t rồi.”
“Trông nó không động đậy, quả thực không giống như còn sống, nhưng cách mặt đất cao đến thế, là ai đã gài nó lên đó vậy? Với cả đã chế.t rồi, sao vẫn trợn trừng như thế?” Ngữ khí của Khả Hân rõ ràng rất khó hiểu.
Tôi hỏi: “Cậu chưa nghe câu chế.t không chớp mắt à?”
Khả Hân im lặng một hồi rồi đáp: “Để em lên xem sao.”
Tôi đưa tay sờ vách đá, nói: “Trơn như vậy, nguy hiểm lắm.”
Khả Hân đáp: “Không sao, cao chưa đến 4m, khi em chơi trò leo núi đá, còn leo cao mười mấy mét cơ.”
Tuy nói vậy, nhưng khi cậu ta trèo lên vẫn rất rón rén.

Vách đá trơn trượt, hơn nữa rất ít nơi để có thể bám vào, có lúc trông thấy một thềm đá nhỏ, chân vừa đặt lên thì dẫm phải một mảng rêu lớn, trượt chân ngã, cơ thể Khả Hân không khỏi rung lắc nhẹ, tim tôi cũng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Khi còn cách đôi mắt đó hơn 1m, tay của Khả Hân bám vào mỏm đá, dùng lực ấn mạnh, đứng vững giữa không trung, hóa ra chỗ đó vốn là một thềm đá, đứng dưới không trông thấy được.
Khả Hân sáp lại gần cặp mắt đó, dùng tay để sờ soạng, đột nhiên la lên thất thanh: “Đây là một bộ th.i th.ể.”
Trong hang động rộng mênh mông, âm thanh của Khả Hân ầm ầm vang dội, tuy rất yếu ớt, nhưng lại làm chấn động cả cái màng nhĩ của tôi.

Tôi chợt bừng tỉnh ngộ, cũng hét toáng lên: “Đó rất có thể là th.i th.ể mà chúng ta đang tìm kiếm, cậu hãy ném nó xuống.” Tâm trạng vừa căng thẳng lại kích động, hoàn toàn không nghĩ xem th.i th.ể đó tại sao lại xuất hiện trên vách núi, rồi lại làm sao để hòa thành một thể với vách núi như thể.
Khả Hân cẩn thận sáp lại gần, dùng lực khẽ rung lắc, th.i th.ể tách rời vách núi, chứ không phải mọc trên nó.

Cậu ta có chút lo lắng, nói: “Th.i th.ể nặng như vậy, làm sao để đem xuống đây?”
Tôi lấy hết sức hét lớn: “Đẩy nó xuống là được, xá.c khô, ném không hỏng được đâu.” Tôi tuy chưa quan sát th.i th.ể ở cự li gần, nhưng dựa vào kinh nghiệm để phán đoán, th.i th.ể ở trong một môi trường tối tăm như này suốt mười mấy tháng, chắc đã sớm biến thành một cái xá.c khô rồi.
Khả Hân nghe lời, đặt th.i th.ể nằm thẳng, hai tay khẽ đẩy, th.i th.ể men theo vách đá mà lăn xuống.

Vách đá vô cùng dốc, th.i th.ể lăn nhanh xuống, rơi bịch xuống nền đất, vào khoảnh khắc chạm đất th.i th.ể bất ngờ nảy nhẹ lên, hai mắt vẫn trợn trừng.
Tôi đang định lại gần quan sát thi thẻ, Khả Hân đột nhiên hét lớn: “Đây vẫn còn một bộ.”
Tôi vừa kinh hãi vừa vui mừng, bảo sao dưới đáy hố lại không tìm thấy một th.i th.ể nào, hóa ra góc vứt xá.c của Trương Phong Ất và hướng chúng tôi trèo xuống hố khác nhau, th.i th.ể không ngờ lại mắc trên thềm đá.
Lại một th.i th.ể khác rơi xuống.

Tôi có chút hưng phấn, hai tay chụm lại thành cái loa đặt trước miệng, hét lớn: “Tìm kĩ lại xem, không biết chừng vẫn còn.”
Khả Hân tay cầm đèn pin tìm kiếm trên thềm đá, mãi lâu sau mới ủ rũ đáp lại: “Hết rồi, chỗ này chỉ có hai bộ th.i th.ể.”
Chưa dứt lời, cậu ta đột nhiên thét lên kinh hãi, đèn pin trên tay rớt xuống, vỡ tan tành.


Mắt tôi hoa lên, trông thấy một thứ lông lá xồm xoàm nhảy bổ lên đầu Khả Hân.

Khả Hân không kịp phản ứng, vô thức đưa tay lên chắn, trong lúc cấp bách liền trượt chân, ngã lăn từ trên thềm đá xuống.

May mà trong lúc rơi có hai lần chân dẫm lên vách đá, giúp hoãn xung, giảm nhẹ lực tiếp đất, lúc tiếp đất cậu ta lại lấy hai tay chống, nên mới không cắm đầu xuống đáy hố.

Dù thế thì cậu ta cũng đau điếng, nằm vật ra đất không bò dậy được.
Thứ đó đứng trên thềm đá phát ra một tiếng kêu chói tai khiến tôi sởn hết da gà.

Quan sát kĩ lại, thứ đó trông giống một con mèo, ánh mắt xanh lè, hai má mọc đầy lông, màu lông vàng nâu vô cùng bẩn tưởi.

Khóe miệng nó có hai chiếc răng nanh vểnh lên, sau lưng có hai cánh xòe rộng.
Mèo có cánh! Tôi nín thở kinh ngạc, chỉ sợ gây ra động tĩnh thì nó sẽ vồ lấy tôi mà ăn tươi nuốt sống.

Truyền thuyết dân gian ở Sở Nguyên đã sớm lưu truyền một câu chuyện về loài mèo có cánh, gần như ai cũng biết, nhưng chưa từng có ghi chép chính thức, cũng không có dữ liệu hình ảnh.

Tôi đứng song song với nó hồi lâu mới định thần lại, nghĩ bụng dù có nguy hiểm cũng không được bỏ lỡ cơ hội lấy được bằng chứng ngàn năm có một này.

Tôi nhẹ nhàng lấy chiếc máy ảnh ra, hướng ống kính về phía con mèo có cánh, ấn nút chụp một cách quyết đoán, cùng với ánh sáng chói mắt lóe lên, con mèo ấy rú lên một tiếng, trong tích tắc biến mất hút.
Tôi không kịp xem lại ảnh, quỳ xuống bên cạnh Khả Hân đang nằm, quan tâm hỏi han: “Cậu có sao không?”
Khả Hân vùng vẫy định bò dậy, nhưng lại rên lên đau đớn, lại ngã lăn ra đất, nói: “Trật chân rồi, cổ tay phải cũng đau quá, chắc là gãy xương cổ tay rồi.”
Tôi có chút hoang mang, dưới đáy hố sâu hơn 200m này, nếu không ai tiếp viện, đối diện với hai bộ th.i th.ể và một Khả Hân không thể cựa quậy này, tôi một thân một mình, bất luận thế nào cũng không xử lý được.
Trong lúc rối ren tôi nảy ra một ý tưởng, kéo một chiếc túi xá.c đến trước mặt Khả Hân, nói: “Chui vào trong.”
Khả Hân ngơ ngác, hỏi: “Chị bảo em chui vào trong túi xá.c?”
Tôi đáp: “Lựa cơm gắp mắm thôi, nếu không chúng ta làm sao để trở lại mặt đất?”
Khả Hân miễn cưỡng đáp: “Xuống tìm th.i th.ể, cuối cùng lại tự chui vào trong túi xá.c, sau này sẽ bị họ chế giễu mất.”
Khả Hân tuy kháng cự, nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ biết chống một tay, một chân dùng lực, từ từ lết vào trong túi đựng xá.c.
Tôi lại nhét hai th.i th.ể vào trong túi, sau đó buộc chặt miệng của ba cái túi lại.

Để tránh cho túi đựng Khả Hân bị đâm vào vách đá trong quá trình kéo lên, tôi đã để cho túi đựng xá.c của cậu ta nằm giữa, để cho hai th.i th.ể kia bảo hộ.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, tôi dừng lực kéo dây cáp xuống, sau khi kéo xuống tầm chục mét, nó sẽ giật cái chuông ở trên mặt đất, đó là cách duy nhất để chúng tôi liên hệ với mặt đất.
--------------------------
Khi chúng tôi thuận lợi bò lên khỏi mặt đất, được nhìn lại ánh mắt trời, thực sự có cảm giác như được tái sinh vậy.

Tôi ngoảnh đầu nhìn Luyện Ngục Nhãn, miệng hố rộng chưa đến 5 mét vuông, sương khói lượn lờ, ai mà ngờ cảnh vật bên dưới lại ngoạn mục đến thế.

Còn việc Trương Phong Ất ném xá.c xuống hố trời, cũng trở thành kỳ án trước nay chưa từng có trong lịch sử Sở Nguyên.
Khả Hân được lập tức đưa đến bệnh viện để chữa trị.


Qua chẩn đoán, cậu ta bị gãy xương chày ở cổ tay phải, bong gân chân trái, cậu ta nằm viện mất một tháng.
Sau khi lấy hai bộ th.i th.ể đó ra khỏi túi đựng xá.c, tôi ngạc nhiên phát hiện, cái xá.c vốn trợn trừng giận dữ ấy không ngờ lại nhắm mắt một cách bình thản.

Người khác không nhìn thấy tình trạng của cái xá.c này ở dưới đáy hố nên cũng chẳng nghĩ gì, còn tôi thì lạnh toát sống lưng, không sao lý giải được.
Hai bộ th.i th.ể này còn có một điểm khác biệt khiến những người có mặt tại hiện trường đều há hốc kinh ngạc.

Dưới ánh mặt trời, hai bộ th.i th.ể trông gầy còm hơn người bình thường, khoảng 1m5, th.i th.ể khô quắt và cứng ngắc, bề mặt màu vàng xanh, vừa như người sáp, lại vừa như xá.c ướp, toát lên vẻ quỷ dị không nói thành lời.
Hai Lượng dường như không nén được sự tò mò, thò tay ra định chạm vào th.i th.ể, nhưng lại kịp thời rụt tay lại, thấp giọng hỏi: “Hai thứ này là thật hay giả vậy? Sao nhìn cứ như người sáp ấy nhỉ?”
Lúc này tôi đã định thần lại, khôi phục năng lực tư duy vốn có.

Hai bộ th.i th.ể này có mày vàng xanh, bảo sao lúc ở dưới đáy hố nhìn, trông chúng như hòa làm một với vách đá vậy.

Tuy đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một th.i th.ể bằng xương bằng thịt xuất hiện tình trạng kì lại như vậy, nhưng tư duy thêm chút là có thể hiểu ra được vấn đề.
Tôi đeo găng tay bông trắng vào, khẽ chạm lên vùng da ở mông và eo của cái xá.c, ẩm ướt và trơn trượt.

Ngón cái tôi khẽ dùng lực, vùng eo th.i th.ể bỗng lõm thành một cái hõm to bằng đồng xu.

Điều đó càng chứng thực cho suy đoán của tôi.

Tôi dùng ba đầu ngón tay để nhón lấy một miếng da, dùng lực bẻ, cái xá.c đó quả giống một bức tượng sáp, một mảng da rụng xuống, kêu lộp cộp.
Đám đông đứng xem vừa có cảnh sát hình sự, vừa có lính cứu hỏa, còn có một vài nhân viên kỹ thuật, trông thấy cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng này, đều khẽ thốt lên kinh ngạc.
Tôi mượn một chiếc bật lửa, hơ miếng da vừa rụng trên ngọn lửa, miếng thịt cháy khét bốc ra làn khói đen, vừa có mùi protein cháy, vừa có mùi nến chảy.
Tôi tháo găng tay ra rồi mới trả lời câu hỏi của Hai Lượng: “Không nghi ngờ gì nữa, đây là hai bộ th.i th.ể người, sau khi chúng được vứt xuống hố trời, ở môi trường ẩm thấp trong một thời gian dài, lại do hoàn cảnh địa lý đặc thù dưới đáy hố, vi khuẩn phân hủy sinh sôi chậm, lại cộng với sông ngầm dưới hố rất giàu ion Canxi và Magie, nên hai th.i th.ể này đều bị xà phòng hóa, hình thành nên th.i th.ể sáp hiếm gặp, giúp cho th.i th.ể được bảo quản một cách hoàn chỉnh trong thời gian dài.”
Hai th.i th.ể sáp và đầu người được tìm thấy dưới đáy hố, qua đối chiếu DNA, hoàn toàn trùng khớp với những miếng thịt được lưu trữ trong tủ đong ở nhà Trương Phong Ất.

Đến đây, cảnh sát đã thu được chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh, tội danh mưu sát những tên ăn mày của Trương Phong Ất được thành lập.
Đáng tiếc là có một lượng lớn th.i th.ể của những tên ăn mày bị hại chưa được tìm thấy, không biết là bị sông ngầm dưới hố trời cuốn đi nơi khác, hay bị dinh vật dưới đó gặm nhấm mất rồi.

Đó cũng là điều đáng tiếc nhất trong vụ án lần này.
Còn về bức ảnh mèo có cánh mà tôi chụp được dưới đáy hố, tin hay không do bạn, là bức ảnh rõ nét nhất được chụp trên thế giới tính đến hiện tại, không chỉ chứng minh được sự tồn tại của mèo có cánh, mà còn có giá trị nghiên cứu khoa học cực kì cao, đã được Sở địa chất quốc gia thu giữ.
Vụ án đến giờ, coi như đã đặt một dấu chấm không viên mãn.

Nhưng vẫn còn một vấn đề khiến tôi trăn trở, cái th.i th.ể trợn trừng khi ở dưới đáy hố ấy, tại sao khi lên khỏi mặt đất lại tự động nhắm lại? Nhẽ nào thực sự có hiện tượng th.i th.ể chế.t không nhắm mắt sao?
Sau này tôi đã xá.c nhận lại với Khả Hân, chứng thực tôi không hề hoa mắt nhìn nhầm, mà lúc đó quả thực chúng tôi đã nhờ vào mắt của th.i th.ể mà tìm ra nó ở trên vách đá.

Tôi nghĩ mãi mà không ra, tra khắp các tài liệu, nhưng vẫn không thu được câu trả lời thỏa đáng.

Việc học không có điểm dừng, những chuyện lạ trên đời này nhiều vô kể, hoặc trong tương lai, câu hỏi này có thể được giải thích một cách hợp lí..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom