Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-42
Nhật Kí Phản Công Cuả Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 42: Tướng quân yêu thôn cô (11)
Ninh Thư không biết bị thứ gì cắn, trong lúc nhất thời đối với phiến núi rừng này sinh ra lòng kiêng kỵ, bay nhanh xuyên qua rừng, muốn trở lại trang viên.
Tâm Ninh Thư có chút không yên, rõ ràng cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt như hình với bóng, tóc gáy trên người Ninh Thư đều dựng lên rồi.
Fuck Your Mom, chắc không phải là có quỷ a, giữa ban ngày còn gặp quỷ, vẫn là con mãnh thú gì đấy đi?
Ninh Thư quay đầu lại nơi nơi nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không thấy thứ gì, chỉ nghe tiếng
kêu của chim chóc trong rừng, rất thê lương, làm cho cả rừng cây đều lộ ra vẻ âm trầm.
Má ơi, quá dọa người rồi, Ninh Thư một đường chạy như điên, nhưng mà lại ném không được cái cảm giác kỳ lạ kia.
Không biết chạy bao lâu, đôi chân của Ninh Thư rã rời đến mức không nâng dậy nổi, nhưng tóc gáy trên người vẫn như trước dựng đứng.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng tức giận, đến cùng là muốn làm gì, có bản lĩnh thì hiện thân a, dấu đầu lộ đuôi như vậy làm gì, chết cũng phải để cho người chết biết lý do có được hay không.
Ninh Thư dứt khoát ngồi ở trên nhánh cây, nhìn quanh khắp nơi đều không có nhìn ra cái nguyên cớ gì, rốt cuộc là cái thứ quỷ gì a.
Được lắm, nàng chắc không phải thật sự gặp được quỷ đi à nha?
Ninh Thư nghĩ đến trước đó không biết bị cái thứ gì cắn, trên ngón tay vẫn còn dấu ấn hai cái răng nhỏ, lương khô bị trộm đi rồi, chẳng lẽ là cái thứ trộm lương khô của nàng.
Ninh Thư yên lặng lấy trong túi ra một khối bánh ngọt hạt dẻ, hết sức chăm chú dò xét tình huống chung quanh như thế nào.
Thần kinh vô cùng căng thẳng, bên tai Ninh Thư chỉ nghe được thanh âm bụi cỏ ‘rì rào’, sau đó một cái bóng xám cực nhanh hướng nàng xông tới, tốc độ thật nhanh, Ninh Thư thậm chí cũng không có nhìn rõ đó là thứ gì, và rồi bánh ngọt trong tay nàng cũng không còn.
Ninh Thư dụi dụi con mắt, nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, còn lật qua lật lại nhìn một lần, thật không còn rồi.
Rốt cuộc là cái gì a, tốc độ quá ư là nhanh, Ninh Thư liền chỉ có thể thấy được tàn ảnh, bất quá đã muốn ăn đồ ăn, có lẽ cũng không phải là quỷ đi.
Nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn tràn đầy cảnh giác, hơn nữa vật nhỏ này tốc độ nhanh như thế, muốn gây tổn thương cho nàng hết sức dễ dàng.
Ninh Thư cảm thấy mình luyện được Tuyệt Thế Võ Công, tốc độ rất nhanh đấy, nhưng mà hiện tại xem xét, ở trước mặt đồ vật không biết tên này, nàng chính là cặn bã của cặn bã, Ninh Thư cảm giác lòng tự ái của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Tranh thủ thời gian rút lui, nếu đại kế dân sinh đi không được, liền đi một con đường khác vậy, dù sao hiện tại giá trị vũ lực của nàng rất cao, dứt khoát đi đánh giặc được rồi.
Ninh Thư vừa nghĩ, vừa nhanh chân chạy trốn.
Nhưng là… Nhưng là em gái ngươi a, choáng nha ngươi rốt cuộc muốn cùng ta chạy đến khi nào a, trong đầu Ninh Thư đều là Fuck Your Mom, đã vậy ánh mắt nhìn nàng lúc này nóng bỏng hơn rất nhiều, lại còn có vẫn luôn đi theo chính mình.
Ninh Thư không chút do dự, trực tiếp cởi xuống cái túi lương khô bên hông mình, hướng phía sau ném đi.
Sau đó Ninh Thư liền nghe được thanh âm ‘Chi chi’, có điểm giống con chuột, lại có điểm giống hồ ly, dù sao cũng không hiểu nổi là thứ gì.
Ninh Thư giẫm lên thân cây, ghé vào bên trên cây nhìn cái túi lương khô.
Chỉ thấy một cái lông xù xám xịt, con vật này chỉ to cỡ nắm tay của nam nhân hướng túi đựng điểm tâm bò qua, như một quả cầu tròn mọc lông, cũng nhìn không được con mắt cái mũi.
Vật nhỏ này vây bọc lương khô trong túi, đoán chừng là không biết nên như thế nào lấy ra, ‘xẹt’ vài tiếng đem cái túi xé thành mảnh vải rồi.
Ninh Thư quan sát mà tóc gáy đều dựng thẳng lên, cái móng vuốt này cũng thật lợi hại, lá gan nàng vừa rồi thật lớn, đem điểm tâm trong tay phóng đi dụ dỗ nó, quả thực là vạn phần cảm tạ nó đối với tay của mình trảo hạ lưu tình a.
Điểm tâm lương khô nhanh chóng bị vật nhỏ kia xử lý, rõ ràng nhỏ bé như vậy, lại có thể ăn nhiều như thế.
Xem ra là cái vật kỳ lạ gì, Ninh Thư không chút suy nghĩ tranh thủ thời gian liền muốn chuồn, tên tiểu tử này rõ ràng không phải dễ trêu chọc đâu.
Ninh Thư vừa định chạy, liền chứng kiến tên tiểu tử kia cư nhiên nhìn về phía nàng, hơn nữa còn đứng thẳng dậy, như trước nhìn thấy một vật tròn lông xù.
Ninh Thư tỏ vẻ, nàng đối với con vật lông xù này thật sự rất ưa thích, nhưng tên tiểu tử này cũng không phải một món đồ chơi lông nhung a.
“Ngươi đừng đi theo ta, đồ trên người ta đều đưa ngươi hết rồi.” Ninh Thư từ trên cây nhảy xuống, toàn thân đều sờ soạng một lượt, biểu thị chính mình không có nói dối.
Tiểu Hôi Cầu ‘chi chi’ kêu hai tiếng, sau đó trong khoảng thời gian nháy mắt, liền đứng trước mặt Ninh Thư, đứng thẳng người lên, lộ ra móng vuốt bén nhọn, bản thân nó cũng chỉ to cỡ nắm tay một nam nhân, kỳ thật móng vuốt cũng rất nhỏ, nhưng móng vuốt lại đen thui, tản ra một loại màu đen sáng bóng.
Ninh Thư thoáng một phát bị dọa đến mồ hôi đều chảy ra, vẻ mặt co rút hướng tên tiểu tử này cười cười,
“Ta thật không có đồ vật gì.”
Tiểu Hôi Cầu kia giống như tiểu hắc đậu con mắt quay tròn mà nhìn Ninh Thư, con mắt đen tỏa sáng, Ninh Thư quá vô ngữ, tình huống bây giờ là như thế nào, nàng bị một con vật không biết là cái đồ chơi gì khiến cho tiến thối không được.
Cứu mạng a, Ninh Thư cùng vật nhỏ này mắt to trừng mắt nhỏ, Tiểu Hôi Cầu hướng Ninh Thư kêu hai tiếng
‘chi chi’.
Ninh Thư: …
Thật sự nghe không hiểu ngươi muốn biểu đạt cái gì a ba.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, thấy tên tiểu tử này thích ăn bánh ngọt điểm tâm gì gì đó, bèn nói: “Nếu không, ngươi thả ta đi, ta về lấy bánh ngọt cho ngươi.”
Ninh Thư cảm thấy mình cũng điên rồi, nói điều kiện với một con vật, quả thực là…
Tiểu Hôi Cầu kia quay tròn quan sát Ninh Thư, sau đó từ từ chậm rãi, bắt lấy làn váy Ninh Thư, chậm chạp bò lên trên, khi bò tới bờ vai Ninh Thư, như là rất mệt mỏi vậy, đặt mông ngồi trên vai Ninh Thư.
Ninh Thư híp mắt, quay đầu nhìn xem vật nhỏ này, chẳng lẽ nó muốn cùng đi với mình?
Ai, coi như nuôi một sủng vật đi, Ninh Thư bay nhanh hướng trang viên chạy, má ơi, đến bây giờ trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Trở lại trang viên, Ninh Thư lập tức bảo Nguyên Đông bưng tới đủ loại điểm tâm, để cho Tiểu Hôi Cầu ăn no.
Nguyên Đông trông thấy Tiểu Hôi Cầu, thoáng kinh ngạc một chút, lại chứng kiến Tiểu Hôi Cầu này tốc độ ăn điểm tâm nhanh như bay, chỉ trong chốc lát, mấy mâm bánh ngọt liền không còn.
Cái cằm Nguyên Đông cũng rơi trên mặt đất rồi, nhịn không được hỏi: “Công chúa, đây là vật gì?”
Nàng cũng không biết đây là cái thứ quỷ gì, Ninh Thư thở dài một hơi, khoai lang dại không có tìm được, lại tìm thấy một con vật tham ăn chay mặn không tha này, cũng không biết Tiểu Hôi Cầu này là cái giống gì.
Trời xanh a, thổ địa a, nàng chỉ muốn tiến công chiếm đóng vị hoàng đế Lý Ôn này thôi làm sao lại khó khăn như vậy chứ?
Ninh Thư vẻ mặt khổ bức mà nhìn Tiểu Hôi Cầu nằm trên mặt bàn không động đậy nổi, đoán chừng là ăn no đến căng da bụng rồi.
Trong lòng Ninh Thư vẫn có chút không cam lòng, ngày mai lại đi dạo một vòng, nếu thật sự tìm không thấy thì coi như xong rồi, nói không chừng là bởi vì thổ nhưỡng nơi này không thích hợp để khoai lang sinh trưởng.
Bất quá cái vật nhỏ này phải giải quyết như thế nào đây, nếu không thừa dịp hiện tại ăn nhiều không động đậy được bắt nó quăng đi là được rồi.
“Chi chi… Chi chi…” Tiểu Hôi Cầu nằm cứng đờ ở trên mặt bàn kêu lên.
Ninh Thư có chút kinh ngạc, tên tiểu tử này đối với cảm xúc của người cũng rất nhạy bén đấy, Ninh Thư nở nụ cười, liền mang thứ này đưa cho Lý Ôn vậy.
*Lại là chuyên mục câu like đây: Đọc xong các bạn nhớ nhấn nút LIKE ở góc trái bên dưới và bấm theo dõi truyện để được thông báo chap mới nha, tiện tay thì các bạn bỏ cái phiếu để hoàn thành nhiệm vụ nhaa. Và cũng đừng quên ủng hộ "Dục Huyết Thương Hậu" của mình nhé =)))). Nhân tiện, mã mời của mình là 29197 nhaa. Các bạn cũng có thể follow mình tại instagram @imcelinadang nhé!!
Ninh Thư không biết bị thứ gì cắn, trong lúc nhất thời đối với phiến núi rừng này sinh ra lòng kiêng kỵ, bay nhanh xuyên qua rừng, muốn trở lại trang viên.
Tâm Ninh Thư có chút không yên, rõ ràng cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt như hình với bóng, tóc gáy trên người Ninh Thư đều dựng lên rồi.
Fuck Your Mom, chắc không phải là có quỷ a, giữa ban ngày còn gặp quỷ, vẫn là con mãnh thú gì đấy đi?
Ninh Thư quay đầu lại nơi nơi nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không thấy thứ gì, chỉ nghe tiếng
kêu của chim chóc trong rừng, rất thê lương, làm cho cả rừng cây đều lộ ra vẻ âm trầm.
Má ơi, quá dọa người rồi, Ninh Thư một đường chạy như điên, nhưng mà lại ném không được cái cảm giác kỳ lạ kia.
Không biết chạy bao lâu, đôi chân của Ninh Thư rã rời đến mức không nâng dậy nổi, nhưng tóc gáy trên người vẫn như trước dựng đứng.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng tức giận, đến cùng là muốn làm gì, có bản lĩnh thì hiện thân a, dấu đầu lộ đuôi như vậy làm gì, chết cũng phải để cho người chết biết lý do có được hay không.
Ninh Thư dứt khoát ngồi ở trên nhánh cây, nhìn quanh khắp nơi đều không có nhìn ra cái nguyên cớ gì, rốt cuộc là cái thứ quỷ gì a.
Được lắm, nàng chắc không phải thật sự gặp được quỷ đi à nha?
Ninh Thư nghĩ đến trước đó không biết bị cái thứ gì cắn, trên ngón tay vẫn còn dấu ấn hai cái răng nhỏ, lương khô bị trộm đi rồi, chẳng lẽ là cái thứ trộm lương khô của nàng.
Ninh Thư yên lặng lấy trong túi ra một khối bánh ngọt hạt dẻ, hết sức chăm chú dò xét tình huống chung quanh như thế nào.
Thần kinh vô cùng căng thẳng, bên tai Ninh Thư chỉ nghe được thanh âm bụi cỏ ‘rì rào’, sau đó một cái bóng xám cực nhanh hướng nàng xông tới, tốc độ thật nhanh, Ninh Thư thậm chí cũng không có nhìn rõ đó là thứ gì, và rồi bánh ngọt trong tay nàng cũng không còn.
Ninh Thư dụi dụi con mắt, nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, còn lật qua lật lại nhìn một lần, thật không còn rồi.
Rốt cuộc là cái gì a, tốc độ quá ư là nhanh, Ninh Thư liền chỉ có thể thấy được tàn ảnh, bất quá đã muốn ăn đồ ăn, có lẽ cũng không phải là quỷ đi.
Nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn tràn đầy cảnh giác, hơn nữa vật nhỏ này tốc độ nhanh như thế, muốn gây tổn thương cho nàng hết sức dễ dàng.
Ninh Thư cảm thấy mình luyện được Tuyệt Thế Võ Công, tốc độ rất nhanh đấy, nhưng mà hiện tại xem xét, ở trước mặt đồ vật không biết tên này, nàng chính là cặn bã của cặn bã, Ninh Thư cảm giác lòng tự ái của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Tranh thủ thời gian rút lui, nếu đại kế dân sinh đi không được, liền đi một con đường khác vậy, dù sao hiện tại giá trị vũ lực của nàng rất cao, dứt khoát đi đánh giặc được rồi.
Ninh Thư vừa nghĩ, vừa nhanh chân chạy trốn.
Nhưng là… Nhưng là em gái ngươi a, choáng nha ngươi rốt cuộc muốn cùng ta chạy đến khi nào a, trong đầu Ninh Thư đều là Fuck Your Mom, đã vậy ánh mắt nhìn nàng lúc này nóng bỏng hơn rất nhiều, lại còn có vẫn luôn đi theo chính mình.
Ninh Thư không chút do dự, trực tiếp cởi xuống cái túi lương khô bên hông mình, hướng phía sau ném đi.
Sau đó Ninh Thư liền nghe được thanh âm ‘Chi chi’, có điểm giống con chuột, lại có điểm giống hồ ly, dù sao cũng không hiểu nổi là thứ gì.
Ninh Thư giẫm lên thân cây, ghé vào bên trên cây nhìn cái túi lương khô.
Chỉ thấy một cái lông xù xám xịt, con vật này chỉ to cỡ nắm tay của nam nhân hướng túi đựng điểm tâm bò qua, như một quả cầu tròn mọc lông, cũng nhìn không được con mắt cái mũi.
Vật nhỏ này vây bọc lương khô trong túi, đoán chừng là không biết nên như thế nào lấy ra, ‘xẹt’ vài tiếng đem cái túi xé thành mảnh vải rồi.
Ninh Thư quan sát mà tóc gáy đều dựng thẳng lên, cái móng vuốt này cũng thật lợi hại, lá gan nàng vừa rồi thật lớn, đem điểm tâm trong tay phóng đi dụ dỗ nó, quả thực là vạn phần cảm tạ nó đối với tay của mình trảo hạ lưu tình a.
Điểm tâm lương khô nhanh chóng bị vật nhỏ kia xử lý, rõ ràng nhỏ bé như vậy, lại có thể ăn nhiều như thế.
Xem ra là cái vật kỳ lạ gì, Ninh Thư không chút suy nghĩ tranh thủ thời gian liền muốn chuồn, tên tiểu tử này rõ ràng không phải dễ trêu chọc đâu.
Ninh Thư vừa định chạy, liền chứng kiến tên tiểu tử kia cư nhiên nhìn về phía nàng, hơn nữa còn đứng thẳng dậy, như trước nhìn thấy một vật tròn lông xù.
Ninh Thư tỏ vẻ, nàng đối với con vật lông xù này thật sự rất ưa thích, nhưng tên tiểu tử này cũng không phải một món đồ chơi lông nhung a.
“Ngươi đừng đi theo ta, đồ trên người ta đều đưa ngươi hết rồi.” Ninh Thư từ trên cây nhảy xuống, toàn thân đều sờ soạng một lượt, biểu thị chính mình không có nói dối.
Tiểu Hôi Cầu ‘chi chi’ kêu hai tiếng, sau đó trong khoảng thời gian nháy mắt, liền đứng trước mặt Ninh Thư, đứng thẳng người lên, lộ ra móng vuốt bén nhọn, bản thân nó cũng chỉ to cỡ nắm tay một nam nhân, kỳ thật móng vuốt cũng rất nhỏ, nhưng móng vuốt lại đen thui, tản ra một loại màu đen sáng bóng.
Ninh Thư thoáng một phát bị dọa đến mồ hôi đều chảy ra, vẻ mặt co rút hướng tên tiểu tử này cười cười,
“Ta thật không có đồ vật gì.”
Tiểu Hôi Cầu kia giống như tiểu hắc đậu con mắt quay tròn mà nhìn Ninh Thư, con mắt đen tỏa sáng, Ninh Thư quá vô ngữ, tình huống bây giờ là như thế nào, nàng bị một con vật không biết là cái đồ chơi gì khiến cho tiến thối không được.
Cứu mạng a, Ninh Thư cùng vật nhỏ này mắt to trừng mắt nhỏ, Tiểu Hôi Cầu hướng Ninh Thư kêu hai tiếng
‘chi chi’.
Ninh Thư: …
Thật sự nghe không hiểu ngươi muốn biểu đạt cái gì a ba.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, thấy tên tiểu tử này thích ăn bánh ngọt điểm tâm gì gì đó, bèn nói: “Nếu không, ngươi thả ta đi, ta về lấy bánh ngọt cho ngươi.”
Ninh Thư cảm thấy mình cũng điên rồi, nói điều kiện với một con vật, quả thực là…
Tiểu Hôi Cầu kia quay tròn quan sát Ninh Thư, sau đó từ từ chậm rãi, bắt lấy làn váy Ninh Thư, chậm chạp bò lên trên, khi bò tới bờ vai Ninh Thư, như là rất mệt mỏi vậy, đặt mông ngồi trên vai Ninh Thư.
Ninh Thư híp mắt, quay đầu nhìn xem vật nhỏ này, chẳng lẽ nó muốn cùng đi với mình?
Ai, coi như nuôi một sủng vật đi, Ninh Thư bay nhanh hướng trang viên chạy, má ơi, đến bây giờ trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Trở lại trang viên, Ninh Thư lập tức bảo Nguyên Đông bưng tới đủ loại điểm tâm, để cho Tiểu Hôi Cầu ăn no.
Nguyên Đông trông thấy Tiểu Hôi Cầu, thoáng kinh ngạc một chút, lại chứng kiến Tiểu Hôi Cầu này tốc độ ăn điểm tâm nhanh như bay, chỉ trong chốc lát, mấy mâm bánh ngọt liền không còn.
Cái cằm Nguyên Đông cũng rơi trên mặt đất rồi, nhịn không được hỏi: “Công chúa, đây là vật gì?”
Nàng cũng không biết đây là cái thứ quỷ gì, Ninh Thư thở dài một hơi, khoai lang dại không có tìm được, lại tìm thấy một con vật tham ăn chay mặn không tha này, cũng không biết Tiểu Hôi Cầu này là cái giống gì.
Trời xanh a, thổ địa a, nàng chỉ muốn tiến công chiếm đóng vị hoàng đế Lý Ôn này thôi làm sao lại khó khăn như vậy chứ?
Ninh Thư vẻ mặt khổ bức mà nhìn Tiểu Hôi Cầu nằm trên mặt bàn không động đậy nổi, đoán chừng là ăn no đến căng da bụng rồi.
Trong lòng Ninh Thư vẫn có chút không cam lòng, ngày mai lại đi dạo một vòng, nếu thật sự tìm không thấy thì coi như xong rồi, nói không chừng là bởi vì thổ nhưỡng nơi này không thích hợp để khoai lang sinh trưởng.
Bất quá cái vật nhỏ này phải giải quyết như thế nào đây, nếu không thừa dịp hiện tại ăn nhiều không động đậy được bắt nó quăng đi là được rồi.
“Chi chi… Chi chi…” Tiểu Hôi Cầu nằm cứng đờ ở trên mặt bàn kêu lên.
Ninh Thư có chút kinh ngạc, tên tiểu tử này đối với cảm xúc của người cũng rất nhạy bén đấy, Ninh Thư nở nụ cười, liền mang thứ này đưa cho Lý Ôn vậy.
*Lại là chuyên mục câu like đây: Đọc xong các bạn nhớ nhấn nút LIKE ở góc trái bên dưới và bấm theo dõi truyện để được thông báo chap mới nha, tiện tay thì các bạn bỏ cái phiếu để hoàn thành nhiệm vụ nhaa. Và cũng đừng quên ủng hộ "Dục Huyết Thương Hậu" của mình nhé =)))). Nhân tiện, mã mời của mình là 29197 nhaa. Các bạn cũng có thể follow mình tại instagram @imcelinadang nhé!!
Bình luận facebook