Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Có anh ở bên, mọi thứ tốt lên
"Ờm..."
Cửa thang máy từ từ mở ra, anh vẫn ngang ngược ôm cô, vẫn là cái tính cách khó chiều đó.
Ba cô khi đó vô tình đi ra khỏi phòng để đi lấy đồ, ngang qua cửa tháng máy liền bắt gặp cảnh tượng đó. Cô nhận ra ba đang nhìn liền lập tức trở về trạng thái ban đầu, đứng dậy, đẩy xe ra khỏi thang.
"Mẹ...ba..."
Cô vừa đẩy anh tới trước cửa phòng, thấy ba mẹ cô, anh liền lúng túng. Chuyện này... truyện hôm trước anh vẫn còn thấy có lỗi, không dám đối mặt.
"Dương Dương, con ra viện rồi?"
Mẹ cô trông thấy anh liền vội vàng đặt cháu gái đang bế trên tay xuống, bước nhanh về phía cửa.
"Con sao rồi? Có bị nặng không? Hôm nay bọn ta mới biết chuyện, để con xảy ra chuyện như này là do bọn ta thấy trách."
Mẹ cô cẩn thận quan sát các vết thương đang băng bó trên người anh, xuýt xoa.
"Thôi, chúng ta đi, để chúng nó ở lại đi."
Ba cô vừa nói vừa kéo mẹ cô đi khỏi.
"Ba thấp hơn mẹ à? Vừa nãy anh mới nhìn ra đấy."
Cô nghe thế vừa cười vừa đe:
"Bé cái miệng thôi, anh muốn bị đuổi ra khỏi nhà hay gì. Cái chiều cao đó của ba em nói là mét bảy chứ thực ra có mét sáu lăm thôi, nếu không thì anh nghĩ tại sao nhà có hai đứa con gái, một đứa cao mét bảy đứa cao mét năm? Gen di truyền cả đấy. Mẹ em cao hẳn một mét bảy hai đó."
Anh gật gù. Thì bởi vì bao lâu nay toàn nhìn từ trên xuống, ai chẳng như nhau, sao mà anh biết được. Chỉ biết mỗi vợ mình có tí xíu thôi à.
"E...ee..."
Tiếng khóc nhỏ của bé con vang lên làm cô vội vàng đẩy anh tới gần giường rồi bế tiểu Thanh đang khóc lên.
Anh nhìn con rồi nhìn cô không rời. Cô bắt gặp ánh mắt đó liền thẳng thừng đáp.
"Em không cho bế đâu, tay chân chân vẫn còn đang mềm oặt ra thế kia bế con làm sao được. Đừng có mà nhìn em."
Có lẽ nghe thấy mami nói thế nên tiểu Thanh liền im lặng, đưa tay khua khua nhìn anh cười. Và hình như là bọn nhóc này hiểu ý nhau, đang yên đang lành thì tiểu Yên tự dưng khóc to lên khiến cô vội vàng đặt tiểu Thanh xuống giường và bế con gái lên.
Anh như thấy được con trai và con gái nhếch mép cười với nhau rồi sau đó cả hai đứa liền bật khóc thật to.
Cô liền cuống lên không biết nên làm gì liền cẩn thận chuyển con gái sang cho anh bế, cẩn thận chỉnh từng tư thế. Thấy chưa, tay anh đang run lên này. Cô thấy không yên tâm liền để cả hai đứa bé vào trong nôi rồi đỡ anh lên giường ngồi. Khiếp, nặng thế không biết. Nhưng mà hình như là nhẹ hơn trước rất nhiều, nhớ lần anh say bí tỉ, cô phải đưa về còn nặng lắm nhưng bây giờ chắc chỉ còn khoảng sáu mươi chín, bảy mươi cân là cùng, nhìn mặt hốc hác hết cả thế này.
"Được rồi, ngồi cẩn thận."
Nói rồi cô bế tiểu Yên lên đặt vào tay anh lần nữa. Con bé vừa được daddy bế liền vui sướng cười tít mắt, quơ tay tựa như với lên trên mặt anh. Anh thấy thế liền cúi đầu xuống sát xuống gần tay con gái. Tiểu Yên sờ được vào cằm daddy thì hình như là thích lắm, cứ xoa xoa mãi. Cằm anh lúc này râu có hơi mọc bởi nhiều ngày không cạo, sờ vào là cái cảm giác gai gai nhưng thật sự rất thích.
Cô đang bế tiểu Thanh vẫn còn khóc trên tay, có chút ghen tuông, giở giọng nạt anh:
"Trăng hoa, rõ ràng là bảo không cho đứa con gái nào động vào người hết thế mà giờ lại để gái trẻ xoa cằm."
Anh há hốc miệng, mắt mở to trước lời nói của cô. Cô nàng có tỉ lệ ăn giấm gần như bằng không giờ lại lây tính anh như này sao? Anh nhếch mép cười. Dù gì thì anh cũng đã học được chiêu ghen của cô rồi.
"Chẳng phải em đã bảo là cả đời chỉ yêu mình anh, giờ lại đi ôm đứa con trai khác thế này à?"
Dù hai vợ chồng trẻ đang đùa nhau nhưng vẫn cảm thấy không đúng, tại sao tiểu Thanh vẫn khóc không thôi vậy?
"À mẹ đây mà, sao con vẫn khóc quá vậy, vừa ăn rồi mà, sao khóc vậy? Nào, ngoan nào."
Cô liên tục dỗ con mà mãi thằng bé chẳng nín. Trong khi cô đang không biết làm sao để có thể dỗ được tiểu Thanh thì tiểu Yên đang nằm trong tay anh lại cười rất vui vẻ.
Anh lại một lần nữa bắt gặp nụ cười đó của con gái. Tiểu Yên có một đôi mắt to cùng đôi môi căng mọng giống mẹ và má lúm đồng tiền của ba. Đột nhiên đôi mắt ấy sắc lại, liếc nhìn ra chỗ mẹ và anh trai bằng ánh nhìn bén vô cùng, con bé nhếch mép nở nụ cười tinh quái. Anh có nhìn nhầm không? Cái dáng vẻ này của con bé giống hệt mẹ nó.Trời ơi, con nhóc ma lanh này, có lẽ anh biết tại sao tiểu Thanh lại khóc như thế rồi. Anh bóp nhẹ mũi bé con, nói thầm:
"Con thật là! Giống hệt mẹ con, sao con có thể bắt nạt anh mình như vậy chứ hả Yên nhi? Con xem anh con khóc hết nước mắt rồi kìa."
Tiểu Yên cười cười đập tay vào miệng anh. Anh không nhịn được cười liền vui vẻ cười theo con gái.
Cô quay người theo một vài hướng rồi thì cuối cùng hướng tiểu Thanh về phía anh, thằng bé liền từ từ nín khóc, đưa tay chỉ chỉ về phía anh. Cô hiểu ra vấn đề liền bảo anh đặt tiểu Yên xuống sau đó để tiểu Thanh vào tay anh.
Thằng bé được ba bế thì thích lắm, lập tức nín khóc. Nhưng tiểu Yên lại khác, daddy bỏ con bé xuống liền khiến em nhăn mặt, gào ầm lên, với tay lên như đòi đánh anh mình.
Cô bế con bé lên nhưng con bé vẫn không ngừng la lớn, liên tục khua tay loạn xạ về phía anh hai.
"Khiếp! Đúng là gen di truyền, đanh đá thế không biết."
Mạc Kim Thần mở cửa bước vào, vừa thấy hành động của cháu gái liền nói lời khẳng định.
"Vô duyên, không thấy gia đình người ta đang ân ái à?"
Mạc Kim Thần nhún vai rồi đưa cho cô một bản báo cáo.
"Đây là báo cáo về hoạt động tài chính gần đây của Mễ Thị. Mày xem xem có gì không?"
Cô lấy bản báo cáo, mở ra xem. Tiểu Yên nằm trong tay cô, chỉ chỉ tay vào con số ở giữa tờ giấy.
"Nằm yên nào Yên nhi, con đừng nghịch nữa."
Nghe cô nói thế, con bé đập tay vào tập báo cáo. Cô liền nhìn lại chỗ con bé vừa chỉ, lập tức nhận ra. Biến động tài chính ở khoảng thời gian này có chút không đúng.
"Yên nhi...con là thần đồng à?"
"Đưa đây xem nào."
Anh đưa tay ra để nhận lấy bản báo cáo. Anh chưa kịp cầm vào đã bị bà cô lấy mất. Chủ trong vài giây liền lập tức đặt xuống, lên tiếng nói với Mạc Kim Thần:
"Cho người điều tra về các khoản tiền của Mễ Thị đi."
Mạc Kim Thần đi rồi, bà cô liền chạy lại chỗ cô và anh.
"Bánh bao nhỏ, sao các cháu lại không nói cho ai cả như vậy, có biết nguy hiểm thế nào không? May là các cháu không sao. Đưa Thanh nhi đây, bà bế cho, cháu vẫn còn đang yếu."
Anh đưa tiểu Thanh cho bà ngoại cô rồi tiện tay kéo cô vào lòng.
Anh cúi đầu xuống hõm cổ cô, hít lấy hít để trong khi bà vẫn còn đang đứng đó.
"Này!"
Cô giật mình, quát lên liền bị anh ngắt lời:
"Không được nói gì cả, anh nhớ mùi hương này."
Bà cô đảo mắt, nhếch môi tỏ vẻ khinh thường: "Hai đứa tưởng khoe ân ái như vậy là hay sao? Tưởng mỗi mình hai đứa có thể khoe à?"
Ông ngoại cô bỗng từ đâu đi vào, tiến lại ôm lấy eo bà ngoại, khoe ân ái.
Cô thô thiển buông luôn một câu: "Dù gì thì bà ngoại phải cúi xuống thì ông ngoại mới xoa đầu được, sao có thể dễ dàng xoa đầu như bọn con chứ."
Ông ngoại cô nghe thế híp mắt nhìn cô. Ờ thì... nhà cô ba đời lấy chồng lùn, đến đời cô thì do gen nên không còn ai thấp hơn nữa cả. Bà cô cao những mét bảy mươi chín, còn ông cô thì lại còn chưa đầy mét sáu, trông hai người rất thú vị. Ông ngoại còn kém bà ngoại những nửa năm tuổi nữa, rõ ràng đúng ra về mọi mặt thì ông nên gọi bà bằng chị.
"Phi Phi! Giá cổ phiếu đình thị ổn định lại rồi này!"
Khanh Phi vui mừng cầm iPad, đẩy cửa cái rầm rồi chạy vào làm cho tiểu Thanh và tiểu Yên đang thiu thiu ngủ giật kình khóc thét, làm cho cô đang bế tiểu Yên trên tay giật nảy mình.
Mẹ cô ở bên ngoài đi vào, lấy iPad đang ở trên tay Khanh Phi ra xem, quan sát một lúc rồi cất lời.
"Lập tức cho lực lượng vô hiệu hoá tất cả nhân lực ngành điện ảnh của Mễ Thị đi, sau đó điều chỉnh ngành dịch vụ của Đình Thị và xử lý hết các công ty con của Mễ Thị, kéo về phía mình."
Cả bọn ăn uống xong xuôi liền lên tầng rồi đứa nào đứa nấy vào hết phòng cô ngồi làm.
"Ba đứa bé ngủ rồi, cho chúng nó vào trong phòng nhỏ (cái tủ quần áo của cô) đi"
Sau khi đã sắp xếp xong cho mấy đứa bé, mọi người đều tập trung trong phòng, cùng lúc điều hành nhiều mảng, cố gắng giữ vững cho một nền tài chính lớn đang gặp nguy hiểm.
"Phải rồi, The I.L.Y! Sao con có thể quên mất đế chế của mình chứ. Khanh Phi, lập tức cho The I.L.Y xử lý các mối đe doạ quá lớn của Mễ Thị đối với Đình gia cho chị."
"Không được nếu chúng ta đánh động vào chúng, The I.L.Y sẽ gặp nguy mất, như thế thì đường của chúng ta sẽ là đường cùng." - Khanh Phi không đồng ý, cãi lại.
"Bảo làm thì cứ làm, mày có thấy trừ việc để ba quay lại với mẹ thì chị có tính toán sai việc gì bao giờ không?"
Cô vừa nói vừa lấy dẫn chứng cụ thể.
"Làm đi A Khanh, nước đi này không sai đâu, chị con luôn biết tính toán. Nếu The I.L.Y đánh Mễ Thị bây giờ thì không thể không thắng bởi vì chúng đang tốn quá nhiều công sức để cùng lúc đánh hai đại gia tộc, một gia tộc ngang hàng với chúng và một công ty giải trí lớn. Nếu bây giờ bị một đại thế lực như The I.L.Y tấn công thì chắc chắn không trụ được. Còn nếu mà không đánh lúc này thì chỉ cần chúng có được Đình Thị trong tay, ta sẽ mất mọi thứ."
Nghe bà nói, Khanh Phi liền lập tức nhìn về phía cô mà nhấn like. Quá đỉnh luôn.
Cứ tiếp tục theo đà này chắc chắn mọi thứ sẽ suôn sẻ
[...]
Vài tuần sau...
Cửa thang máy từ từ mở ra, anh vẫn ngang ngược ôm cô, vẫn là cái tính cách khó chiều đó.
Ba cô khi đó vô tình đi ra khỏi phòng để đi lấy đồ, ngang qua cửa tháng máy liền bắt gặp cảnh tượng đó. Cô nhận ra ba đang nhìn liền lập tức trở về trạng thái ban đầu, đứng dậy, đẩy xe ra khỏi thang.
"Mẹ...ba..."
Cô vừa đẩy anh tới trước cửa phòng, thấy ba mẹ cô, anh liền lúng túng. Chuyện này... truyện hôm trước anh vẫn còn thấy có lỗi, không dám đối mặt.
"Dương Dương, con ra viện rồi?"
Mẹ cô trông thấy anh liền vội vàng đặt cháu gái đang bế trên tay xuống, bước nhanh về phía cửa.
"Con sao rồi? Có bị nặng không? Hôm nay bọn ta mới biết chuyện, để con xảy ra chuyện như này là do bọn ta thấy trách."
Mẹ cô cẩn thận quan sát các vết thương đang băng bó trên người anh, xuýt xoa.
"Thôi, chúng ta đi, để chúng nó ở lại đi."
Ba cô vừa nói vừa kéo mẹ cô đi khỏi.
"Ba thấp hơn mẹ à? Vừa nãy anh mới nhìn ra đấy."
Cô nghe thế vừa cười vừa đe:
"Bé cái miệng thôi, anh muốn bị đuổi ra khỏi nhà hay gì. Cái chiều cao đó của ba em nói là mét bảy chứ thực ra có mét sáu lăm thôi, nếu không thì anh nghĩ tại sao nhà có hai đứa con gái, một đứa cao mét bảy đứa cao mét năm? Gen di truyền cả đấy. Mẹ em cao hẳn một mét bảy hai đó."
Anh gật gù. Thì bởi vì bao lâu nay toàn nhìn từ trên xuống, ai chẳng như nhau, sao mà anh biết được. Chỉ biết mỗi vợ mình có tí xíu thôi à.
"E...ee..."
Tiếng khóc nhỏ của bé con vang lên làm cô vội vàng đẩy anh tới gần giường rồi bế tiểu Thanh đang khóc lên.
Anh nhìn con rồi nhìn cô không rời. Cô bắt gặp ánh mắt đó liền thẳng thừng đáp.
"Em không cho bế đâu, tay chân chân vẫn còn đang mềm oặt ra thế kia bế con làm sao được. Đừng có mà nhìn em."
Có lẽ nghe thấy mami nói thế nên tiểu Thanh liền im lặng, đưa tay khua khua nhìn anh cười. Và hình như là bọn nhóc này hiểu ý nhau, đang yên đang lành thì tiểu Yên tự dưng khóc to lên khiến cô vội vàng đặt tiểu Thanh xuống giường và bế con gái lên.
Anh như thấy được con trai và con gái nhếch mép cười với nhau rồi sau đó cả hai đứa liền bật khóc thật to.
Cô liền cuống lên không biết nên làm gì liền cẩn thận chuyển con gái sang cho anh bế, cẩn thận chỉnh từng tư thế. Thấy chưa, tay anh đang run lên này. Cô thấy không yên tâm liền để cả hai đứa bé vào trong nôi rồi đỡ anh lên giường ngồi. Khiếp, nặng thế không biết. Nhưng mà hình như là nhẹ hơn trước rất nhiều, nhớ lần anh say bí tỉ, cô phải đưa về còn nặng lắm nhưng bây giờ chắc chỉ còn khoảng sáu mươi chín, bảy mươi cân là cùng, nhìn mặt hốc hác hết cả thế này.
"Được rồi, ngồi cẩn thận."
Nói rồi cô bế tiểu Yên lên đặt vào tay anh lần nữa. Con bé vừa được daddy bế liền vui sướng cười tít mắt, quơ tay tựa như với lên trên mặt anh. Anh thấy thế liền cúi đầu xuống sát xuống gần tay con gái. Tiểu Yên sờ được vào cằm daddy thì hình như là thích lắm, cứ xoa xoa mãi. Cằm anh lúc này râu có hơi mọc bởi nhiều ngày không cạo, sờ vào là cái cảm giác gai gai nhưng thật sự rất thích.
Cô đang bế tiểu Thanh vẫn còn khóc trên tay, có chút ghen tuông, giở giọng nạt anh:
"Trăng hoa, rõ ràng là bảo không cho đứa con gái nào động vào người hết thế mà giờ lại để gái trẻ xoa cằm."
Anh há hốc miệng, mắt mở to trước lời nói của cô. Cô nàng có tỉ lệ ăn giấm gần như bằng không giờ lại lây tính anh như này sao? Anh nhếch mép cười. Dù gì thì anh cũng đã học được chiêu ghen của cô rồi.
"Chẳng phải em đã bảo là cả đời chỉ yêu mình anh, giờ lại đi ôm đứa con trai khác thế này à?"
Dù hai vợ chồng trẻ đang đùa nhau nhưng vẫn cảm thấy không đúng, tại sao tiểu Thanh vẫn khóc không thôi vậy?
"À mẹ đây mà, sao con vẫn khóc quá vậy, vừa ăn rồi mà, sao khóc vậy? Nào, ngoan nào."
Cô liên tục dỗ con mà mãi thằng bé chẳng nín. Trong khi cô đang không biết làm sao để có thể dỗ được tiểu Thanh thì tiểu Yên đang nằm trong tay anh lại cười rất vui vẻ.
Anh lại một lần nữa bắt gặp nụ cười đó của con gái. Tiểu Yên có một đôi mắt to cùng đôi môi căng mọng giống mẹ và má lúm đồng tiền của ba. Đột nhiên đôi mắt ấy sắc lại, liếc nhìn ra chỗ mẹ và anh trai bằng ánh nhìn bén vô cùng, con bé nhếch mép nở nụ cười tinh quái. Anh có nhìn nhầm không? Cái dáng vẻ này của con bé giống hệt mẹ nó.Trời ơi, con nhóc ma lanh này, có lẽ anh biết tại sao tiểu Thanh lại khóc như thế rồi. Anh bóp nhẹ mũi bé con, nói thầm:
"Con thật là! Giống hệt mẹ con, sao con có thể bắt nạt anh mình như vậy chứ hả Yên nhi? Con xem anh con khóc hết nước mắt rồi kìa."
Tiểu Yên cười cười đập tay vào miệng anh. Anh không nhịn được cười liền vui vẻ cười theo con gái.
Cô quay người theo một vài hướng rồi thì cuối cùng hướng tiểu Thanh về phía anh, thằng bé liền từ từ nín khóc, đưa tay chỉ chỉ về phía anh. Cô hiểu ra vấn đề liền bảo anh đặt tiểu Yên xuống sau đó để tiểu Thanh vào tay anh.
Thằng bé được ba bế thì thích lắm, lập tức nín khóc. Nhưng tiểu Yên lại khác, daddy bỏ con bé xuống liền khiến em nhăn mặt, gào ầm lên, với tay lên như đòi đánh anh mình.
Cô bế con bé lên nhưng con bé vẫn không ngừng la lớn, liên tục khua tay loạn xạ về phía anh hai.
"Khiếp! Đúng là gen di truyền, đanh đá thế không biết."
Mạc Kim Thần mở cửa bước vào, vừa thấy hành động của cháu gái liền nói lời khẳng định.
"Vô duyên, không thấy gia đình người ta đang ân ái à?"
Mạc Kim Thần nhún vai rồi đưa cho cô một bản báo cáo.
"Đây là báo cáo về hoạt động tài chính gần đây của Mễ Thị. Mày xem xem có gì không?"
Cô lấy bản báo cáo, mở ra xem. Tiểu Yên nằm trong tay cô, chỉ chỉ tay vào con số ở giữa tờ giấy.
"Nằm yên nào Yên nhi, con đừng nghịch nữa."
Nghe cô nói thế, con bé đập tay vào tập báo cáo. Cô liền nhìn lại chỗ con bé vừa chỉ, lập tức nhận ra. Biến động tài chính ở khoảng thời gian này có chút không đúng.
"Yên nhi...con là thần đồng à?"
"Đưa đây xem nào."
Anh đưa tay ra để nhận lấy bản báo cáo. Anh chưa kịp cầm vào đã bị bà cô lấy mất. Chủ trong vài giây liền lập tức đặt xuống, lên tiếng nói với Mạc Kim Thần:
"Cho người điều tra về các khoản tiền của Mễ Thị đi."
Mạc Kim Thần đi rồi, bà cô liền chạy lại chỗ cô và anh.
"Bánh bao nhỏ, sao các cháu lại không nói cho ai cả như vậy, có biết nguy hiểm thế nào không? May là các cháu không sao. Đưa Thanh nhi đây, bà bế cho, cháu vẫn còn đang yếu."
Anh đưa tiểu Thanh cho bà ngoại cô rồi tiện tay kéo cô vào lòng.
Anh cúi đầu xuống hõm cổ cô, hít lấy hít để trong khi bà vẫn còn đang đứng đó.
"Này!"
Cô giật mình, quát lên liền bị anh ngắt lời:
"Không được nói gì cả, anh nhớ mùi hương này."
Bà cô đảo mắt, nhếch môi tỏ vẻ khinh thường: "Hai đứa tưởng khoe ân ái như vậy là hay sao? Tưởng mỗi mình hai đứa có thể khoe à?"
Ông ngoại cô bỗng từ đâu đi vào, tiến lại ôm lấy eo bà ngoại, khoe ân ái.
Cô thô thiển buông luôn một câu: "Dù gì thì bà ngoại phải cúi xuống thì ông ngoại mới xoa đầu được, sao có thể dễ dàng xoa đầu như bọn con chứ."
Ông ngoại cô nghe thế híp mắt nhìn cô. Ờ thì... nhà cô ba đời lấy chồng lùn, đến đời cô thì do gen nên không còn ai thấp hơn nữa cả. Bà cô cao những mét bảy mươi chín, còn ông cô thì lại còn chưa đầy mét sáu, trông hai người rất thú vị. Ông ngoại còn kém bà ngoại những nửa năm tuổi nữa, rõ ràng đúng ra về mọi mặt thì ông nên gọi bà bằng chị.
"Phi Phi! Giá cổ phiếu đình thị ổn định lại rồi này!"
Khanh Phi vui mừng cầm iPad, đẩy cửa cái rầm rồi chạy vào làm cho tiểu Thanh và tiểu Yên đang thiu thiu ngủ giật kình khóc thét, làm cho cô đang bế tiểu Yên trên tay giật nảy mình.
Mẹ cô ở bên ngoài đi vào, lấy iPad đang ở trên tay Khanh Phi ra xem, quan sát một lúc rồi cất lời.
"Lập tức cho lực lượng vô hiệu hoá tất cả nhân lực ngành điện ảnh của Mễ Thị đi, sau đó điều chỉnh ngành dịch vụ của Đình Thị và xử lý hết các công ty con của Mễ Thị, kéo về phía mình."
Cả bọn ăn uống xong xuôi liền lên tầng rồi đứa nào đứa nấy vào hết phòng cô ngồi làm.
"Ba đứa bé ngủ rồi, cho chúng nó vào trong phòng nhỏ (cái tủ quần áo của cô) đi"
Sau khi đã sắp xếp xong cho mấy đứa bé, mọi người đều tập trung trong phòng, cùng lúc điều hành nhiều mảng, cố gắng giữ vững cho một nền tài chính lớn đang gặp nguy hiểm.
"Phải rồi, The I.L.Y! Sao con có thể quên mất đế chế của mình chứ. Khanh Phi, lập tức cho The I.L.Y xử lý các mối đe doạ quá lớn của Mễ Thị đối với Đình gia cho chị."
"Không được nếu chúng ta đánh động vào chúng, The I.L.Y sẽ gặp nguy mất, như thế thì đường của chúng ta sẽ là đường cùng." - Khanh Phi không đồng ý, cãi lại.
"Bảo làm thì cứ làm, mày có thấy trừ việc để ba quay lại với mẹ thì chị có tính toán sai việc gì bao giờ không?"
Cô vừa nói vừa lấy dẫn chứng cụ thể.
"Làm đi A Khanh, nước đi này không sai đâu, chị con luôn biết tính toán. Nếu The I.L.Y đánh Mễ Thị bây giờ thì không thể không thắng bởi vì chúng đang tốn quá nhiều công sức để cùng lúc đánh hai đại gia tộc, một gia tộc ngang hàng với chúng và một công ty giải trí lớn. Nếu bây giờ bị một đại thế lực như The I.L.Y tấn công thì chắc chắn không trụ được. Còn nếu mà không đánh lúc này thì chỉ cần chúng có được Đình Thị trong tay, ta sẽ mất mọi thứ."
Nghe bà nói, Khanh Phi liền lập tức nhìn về phía cô mà nhấn like. Quá đỉnh luôn.
Cứ tiếp tục theo đà này chắc chắn mọi thứ sẽ suôn sẻ
[...]
Vài tuần sau...
Bình luận facebook