• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp (4 Viewers)

  • Chương 47: Phiên ngoại chen vào

Tôi là Trình Dật Tu, nghề nghiệp đầu bếp, tuổi hai mươi chín. Tôi không có người thân, chỉ có ông nội nhưng ông đã mất lúc tôi mười bảy tuổi.

Lúc còn rất nhỏ, tôi biết mình là đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ nhưng được ông nội yêu thương, làm tôi tuổi nhỏ vô ưu vô lo, cho nên tôi không nghĩ về chuyện của ba mẹ. Cho đến khi bảy tuổi năm ấy, ông nội mang theo tôi dời đến thành phố T.

Ở một quán ăn nhỏ đơn sơ, lần đầu tiên tôi gặp được Giang Hạ. Trước đây cô như cái bánh bao, tròn vo, trắng nõn mềm mại. Lúc nào cô cũng được cha mẹ cho ăn mặc như công chúa, mặc những bộ váy xinh đẹp, đi giày hồng, trong túi cô, lúc nào cũng có giấu những viên kẹo mà tôi chưa từng ăn.

cô thường xuyên cùng ba mẹ đi ăn sáng. Tôi nhớ được cô đặc biệt thích ăn bánh trẻo rán, lúc còn rất nhỏ có thể ăn được một đĩa lớn. Mỗi lần mẹ cô trách cô ăn quá nhiều, ba cô sẽ che chở cô, nói có thể ăn là phúc.

Chắc là từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu hiếu kỳ về cha mẹ mình. Tôi bắt đầu nghĩ, vì sao bọn họ lại vứt bỏ tôi? Có phải bọn họ đi khắp nơi tìm tôi không? Nếu như bọn họ tìm được tôi, có phải cũng sẽ giống cha mẹ cô, yêu thương tôi.

Nhưng mà tôi cũng chỉ vụng trộm nghĩ mà ghen tị, tôi không dám hỏi ông nội về chuyện của cha mẹ.

Dần dần, tôi bắt đầu ghen tị với cô, ghen tị cô có cha mẹ yêu thương, mà tôi không có. Mỗi lần cô đến, tôi sẽ thừa dịp thu dọn bàn trừng mắt nhìn cô, hoặc làm bộ như không cẩn thận giẫm lên giày mới của cô, nhưng mà cô căn bản không có để ý. Ngẫu nhiên chú ý tới, sẽ cười ngọt ngào với tôi.

Sau đó, tôi lớn thêm vài tuổi, bạn học trong trưởng bắt đầu cười nhạo tôi không có cha mẹ, mỗi người đều rời xa tôi. Lúc nào tôi cũng không có bạn, mỗi ngày ngoại trừ đi học, chính là ở trong quán ăn nhỏ giúp ông nội rửa bát. Thời thơ ấu tĩnh mịch, Giang Hạ, là người duy nhất miễn cưỡng có thể coi là bạn tôi, mặc dù cô chưa bao giờ chú ý tới sự tồn tại của tôi.

Tôi lại không ngây thơ ghen tị cô nữa, mà là hâm mộ. Hâm mộ cô mỗi ngày đều có thể vui vẻ ở cùng cha mẹ. Mỗi khi tôi ở trong phòng bếp chật chội âm u, lúc nhìn thấy một nhà ba người nhà cô qua cánh cửa sổ nho nhỏ, tôi liền tưởng như chính mình cùng cha mẹ ở cùng một chỗ, chắc chắn cũng sẽ như bọn họ, hạnh phúc vui vẻ.

Tôi dựa vào tưởng tượng này, bổ sung vào chỗ trống không có cha mẹ, vượt qua cô độc lúc nhỏ.

Sau đó, tôi trưởng thành. Hai chữ cha mẹ không còn trong cuộc sống của tôi, tôi không còn ảo tưởng có một ngày, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện.

Mà Giang Hạ, cũng không còn là đối tượng mà tôi ghen tị hâm mộ. Niên thiếu của tôi, giống như trong một đêm lớn lên. Bắt đầu hiếu kỳ nam nữ khác biệt, bắt đầu cùng những nam sinh khác, vụng trộm phán xét nữ sinh trong lớp, ai xinh đẹp, ai xấu. Kỳ lạ là, trường học nhiều nữ sinh như vậy, tôi lại không thấy ai xinh đẹp hơn Giang Hạ.

không biết kể từ khi nào, tôi núp sau cửa sổ, chứng kiến cả nhà ba người bọn họ hạnh phúc, mà ngực cô cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa. Cho đến sáng sớm ngày nào đó, tôi từ trong mộng tỉnh lại, dưới thân rất chật vật.

Làm tôi ngượng ngùng là, trong mộng, tôi nhìn thấy Giang Hạ.

Giấc mộng này làm tôi xấu hổ khi gặp người khác, một đoạn thời gian dài, tôi không đi quán ăn nhỏ giúp đỡ. Cho đến khi tôi phát hiện, cho dù không nhìn thấy cô, cô sẽ xuất hiện trong mơ. Mấy ngày đó, tôi học được nhớ.

Tôi không đánh lại được ma quỷ trong lòng, lúc lần nữa trở lại quán ăn nhỏ giúp đỡ, tôi phát hiện cô đã trưởng thành. Mặc dù trên mặt còn mang theo dáng vẻ đứa bé mập, nhưng mà vóc dáng cô như măng mùa xuân sau cơn mưa, lớn vụt lên, thậm chí vượt qua tôi.

Phát hiện này làm tôi tự ti, càng không dám xuất hiện trước mặt cô. Mỗi ngày chỉ núp sau cánh cửa sổ nho nhỏ, ôm tâm tư không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đợi cô xuất hiện. Nếu như có thể đợi được, ngày đó không hiểu sao sẽ vui vẻ. Nếu như đợi không được, trong lòng giường như thiếu gì đó, mơ hồ mất mát.

Khi đó, tôi không biết đó chính là thích.

Tôi trưởng thành, sống trong sự chờ đợi Giang Hạ, ngày từng ngày trôi qua, một mình vui vẻ, một mình mất mát. Cho đến một ngày, ông nội bị bệnh, bệnh rất nặng.

Trước khi ông nội hấp hối, viết một số điện thoại vào tờ giấy, bảo tôi đi tìm cha mẹ. Khi đó tôi mới biết được, hóa ra cha mẹ tôi từng đi tìm tôi, chỉ là ông nội không muốn để tôi rời đi.

Dưới sự giúp đỡ của ông nội Chương, tôi xử lý hậu sự của ông nội, quán ăn nhỏ cũng đóng cửa ngừng kinh doanh. Ngày đóng cửa đó, tôi ở cửa ngoài quán ăn nhỏ từ sáng đến tối, lại không đợi được cô.

Ông nội cho số điện thoại, chính là số thành phố T. Tôi gọi điện, nghe điện thoại lại là bảo mẫu. Sau khi tôi hỏi địa chỉ, một giây cũng không dừng lại đi đến đó.

Tôi đứng bên ngoài tòa nhà xinh đẹp, không dám đi vào. Cha tôi, sẽ giống như cha Giang Hạ yêu thương sủng ái tôi sao? Mẹ tôi, sẽ giống như mẹ Giang Hạ, mặc dù nghiêm khắc nhưng cùng rất quan tâm tôi sao?

Bên trong sách giáo khoa có một câu, gọi là ‘Cận hương tình khiếp’ (lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng). Tôi vẫn luôn không hiểu câu này, vì sao về gần đến nhà rồi mà còn hồi hộp lo lắng. Vào lúc đó, tôi đột nhiên hiểu.

Tôi ở bên ngoài đợi một ngày, mãi cho đến chiều tà, một chiếc xe màu đen có rèm che lái tới, dừng lại trước ngôi nhà. Tôi núp sau cây tùng, thấy một người đàn ông khí chất nho nhã xuống xe. Ông ta mỉm cười cúi đầu nói gì đó với lái xe, vẫy tay tạm biệt.

Tâm tình tôi lúc đó, không có cách nào hình dung. Đó là cha tôi sao? Hóa ra ông cao lớn như vậy, hóa ra ông dịu dàng như vậy. Ông trong tưởng tượng về cha của tôi, giống y như đúc.

Chân tôi không nghe sai khiến chạy ra ngoài, tôi rốt cuộc tìm được cha mẹ, tôi có thể giống như Hạ Hạ, có được cha mẹ yêu thương quan tâm. Tôi có thể giống như những người khác, mang theo cha mẹ tham gia họp phụ huynh. Tôi không phải là đứa bé bị vứt bỏ.

“Ba!”

Giọng nói thanh thúy làm tôi dừng tại chỗ. Trong tòa nhà có một thân ảnh màu trắng giống như bươm bướm, bay vào trong ngực người đàn ông.

“Ba, ba cho con quyển sách đó sao?”

Đó là một cô gái xinh đẹp giống như Giang Hạ. cô ta gọi ông là ba. Ở sau lưng cô ấy, còn có một vị phu nhân cũng xinh đẹp như vậy, cười nhìn bọn họ.

Tôi sững sờ tại chỗ, tôi nghĩ, có khả năng tôi tìm sai chỗ.

Nhưng mà phu nhân kia nhìn thấy tôi, bà đi về phía tôi, nhìn tôi trong mắt đều là khiếp sợ.

“Con là… Dật Tu?”

Tôi gật đầu. “Hai người. là cha mẹ con sao?”

Trong nháy mắt, vẻ mặt của ba người bọn họ, làm tôi cả đời khó quên. không có bất ngờ mừng rõ, không có lúng túng, không có kích động. không có một chút tâm tình mất mát khi nhìn thấy người thân nhiều năm thất lạc.

Trong nháy mắt đó, trái tim tôi rơi xuống đáy cốc. Tôi giống như một tai nạn đột nhiên phủ xuống, đánh vỡ bức tranh hạnh phúc vừa rồi.

Khi đó tôi nghĩ, có lẽ tôi không nên tới. Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, bọn họ là cha mẹ tôi, nhưng mà bọn họ cũng có cuộc sống của mình. Bị vứt bỏ, nghĩa là tôi đã rời khỏi quỹ đạo cuộc sống của bọn họ, tự nhiên xuất hiện, chỉ biết đánh vỡ yên tĩnh đang tốt đẹp.

Tôi xoay người, nghĩ bọn họ cần yên tĩnh. Nhưng mà cha gọi tôi, dẫn tôi vào trong nhà.

Trong nhà đều là những thứ tôi chưa thấy bao giờ. Ánh đèn sáng ngời, ghế sofa mềm mại bằng da thật, sàn nhà không có một chút bụi, đàn dương cầm đen nhánh bóng loáng, giống như là một thế giới khác.

Tôi ngồi trên ghế sofa, sợ hãi. Bọn họ đi vào phòng, trong phòng khách chỉ còn lại tôi và cô bé kia.

cô bé đó gọi tôi là anh, nói cho tôi biết cô tên là Hạ Bạch Tuyết. cô ấy còn nói cho tôi biết, cô ấy chỉ là con gái nuôi của nhà họ Hạ, cũng không phải là ruột thịt.

Trong phòng truyền đến tiếng cãi nhau, có tên tôi trong đó. Tôi cố gắng nghe rõ xem bọn họ đang tranh luận cái gì, vì cách cánh cửa cho nên không nghe rõ.

Bé gái giống như búp bê đột nhiên cười, cười rất kỳ lạ. “anh có thể đi đến nghe lén, em thường xuyên nghe lén ba mẹ nói chuyện, có thể biết rất nhiều bí mật.”

Có lẽ một ngày trải qua quá phức tạp, làm tôi thực sự muốn biết sự thật. Hay có lẽ đợi quá lâu, khác xa cảnh tượng trong tưởng tượng, làm tôi không thể nào tiếp nhận.

Ma xui quỷ khiến, tôi đi nghe lén. Nghe được sự thật vĩnh viễn tôi cũng không muốn biết.

Con ngoài giá thú, dã chủng, hóa ra đây là cách gọi tôi.

Mẹ tôi là Liễu Thời Phân. Lúc sinh hạ tôi, bà còn chưa lập gia đình. Tại thời điểm đó, đây là một chuyện không vẻ vang gì, lời đồn đại sẽ làm bà cả đời không ngẩng đầu lên được.

Cha của tôi Hạ Trung Viễn. Dựa vào quyền thế của cha vợ, thăng chức liên tiếp. Nếu như chuyện này bị vạch trần, ông ta sẽ mất đi tất cả.

Cho nên bọn họ lựa chọn vứt bỏ tôi.

Chỉ vì chuyện này, vĩnh viễn không thể để người nào biết. Vợ Hạ Trung Viễn phát hiện chuyện này, lại lựa chọn im lặng. Tôi nghĩ, hẳn bà là người phụ nữ truyền thống lại lương thiện. Bà đem tất cả sai lầm đều quy thành mình không thể sinh con, dung túng cho hai người đáng ghê tởm kia, tiêu hao hết sinh mạng mình ở trong thống khổ.

Thời gian xa cách sáu năm, Hạ Trung Viễn và Liễu Thời Phân được như ý nguyện ở cùng một chỗ. Mà bọn họ cũng nhận được báo ứng xứng đáng - - Liễu Thời Phân mất đi năng lực sinh con. Cho nên bà mới tìm kiếm khắp nơi tung tích của tôi, bà cần một đứa con trai, củng cố thân phận Hạ phu nhân. Tư tâm này ông nội giấu giếm, để cho tôi và bà gặp thoáng qua. Rơi vào đường cùng, bà nhận nuôi Hạ Bạch Tuyết.

Mà tôi chủ động đến, lại không mang đến cho bọn họ chút mừng rỡ. Bởi vì Hạ Trung Viễn còn chưa rời bỏ ủng hộ của cha vợ cũ, tôi tồn tại, chính là chứng cớ lúc trước ở bên ngoài của ông ta.

Liễu Thời Phân không thể sinh con, bà muốn tôi củng cố địa vị của mình. Mà Hạ Trung Viễn sợ thân phận của tôi bại lộ, phá hủy tiền đồ của ông ta. Ý kiến không đồng nhất, bọn họ vì thế mà khắc khẩu.

Vào lúc đó, tôi không rõ trong lòng có cảm nhận gì. Chỉ hy vọng tất cả chuyện này là giấc mộng, khi tỉnh lại, ông nội vẫn còn ở đây, tôi vẫn núp sau cửa sổ, mỗi ngày đợi Giang Hạ lớn lên.

Cuối cùng bọn họ quyết định để tôi ở lại, lấy thân phận là con bạn bè. Liễu Thời Phân nói cho tôi biết, ở trước mặt người ngoài, tôi chỉ có thể gọi bọn họ là chú dì. Tôi luôn mong muốn tìm được cha mẹ, bảo tôi gọi bọn họ là chú dì. Khác xa so với tưởng tượng của tôi, đây không phải là thứ tôi muốn.

Tôi chỉ ở nhà đó một đêm, ngày hôm sau im lặng rời đi, không có trở về đấy nữa. Về sau Liễu Thời Phân từng tới tìm tôi, bảo tôi nghe theo sắp xếp của bọn họ đi thành phố khác học, sau khi học xong trở về, cưới Hạ Bạch Tuyết làm vợ, lấy thân phận ở rể kéo dài hương khói nhà họ Hạ.

Chuyện này đối với tôi mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện thật đáng cười. Tôi giống như nổi điên đuổi bà đi, đuổi người phụ nữ sinh ra tôi mà vứt bỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom