Lúc Giang Hạ và Trình Dật Tu tới bệnh viện, Lưu Cương đang nằm trên giường bệnh hút thuốc. trên trán quấn vải trắng, đùi bó thạch cao. rõ ràng rất chật vật, nhưng bởi vì khóe miệng của anh ta cười đắc ý xấu xa, làm cho người ta cảm thấy anh ta chỉ nghỉ phép mà thôi, vừa thoải mái vừa thích thú.
trên đường đi Giang Hạ đã biết, Lưu Cương đánh người cho nên mới biến thành bộ dạng như vậy. Mà người đánh nhau với anh ta không phải là ai khác, đúng là bạn trai của Dương Nguyệt.
Nhắc tới cũng thật là khéo, người bạn trai của Dương Nguyệt kia, vậy mà chính là tiểu bạch kiểm chạy theo vợ Lưu Cương lúc trước – Ngô Phàm. Lúc Lưu Cương tra ra được tung tích của Dương Nguyệt, biết được Dương Nguyệt đã rời khỏi thành phố T quay về nhà, vốn muốn đuổi theo, không nghĩ tới ở trạm xe gặp được Ngô Phàm cũng chuẩn bị rời đi. Gương mặt của Ngô Phàm đó, cho dù hóa thành tro bụi Lưu Cương cũng nhận ra được, không nói hai lời, đi lên đánh người ta một quyền. không nghĩ tới Ngô Phàm kia mặc dù ăn cơm mềm, nhưng bình thường rất chú trọng tập thể hình, luyện được một thân da thịt, cũng không yếu lắm. Hai người quyền qua cước lại, một cái đánh xuống không nhẹ. Ngô Phàm nằm ở phòng bệnh cách vách. Giang Hạ đi qua nhìn, so với Lưu Cương, Ngô Phàm thật sự là vô cùng thê thảm. Toàn thân quấn đầy vải còn không nói, trên mặt không có chỗ nào tốt, tím xanh giao thoa, khóe miệng còn bị đánh rách ra.
Lưu Cương nói, “không phải là hắn ta dùng mặt để kiếm cơm sao, lão tử đánh cho mặt hắn biến dạng, xem sau này hắn có thể gieo họa cho người khác được không!”
Trình Dật Tu ôm cánh tay đứng trước giường, “anh còn rất đắc ý à, đánh chết người ta anh phải đền mạng anh có biết không?”
Lưu Cương ném tàn thuốc lá vào trong bình nước khoáng, không quan tâm nói: “Trong lòng anh đã có tính toán, nhiều nhất là đánh nửa chết nửa sống, không chết được.”
“không chết được? Bây giờ người ta báo cảnh sát, muốn truy cứu trách nhiệm của anh. anh chuẩn bị vào tù hai năm đi nhé?”
Vừa rồi lúc bọn họ đến, cảnh sát làm xong ghi chép vừa mới rời đi. Bởi vì nơi xảy ra là góc chết của camera, hai người đều nói đối phương ra tay trước, cho nên biến thành vụ án không có đầu mối. Cuối cùng cảnh sát đề nghị bọn họ giải quyết riêng, nhưng mà Ngô Phàm không đồng ý, nghe nói đã mời luật sư, thề phải kiện bằng được Lưu Cương vào trong tù.
Lưu Cương không lên tiếng nữa, nhìn trần nhà thất thần, mới nói: “A Tu, chú không biết, bây giờ trong lòng anh rất thoải mái. Đừng nói là ngồi tù hai năm, cho dù là mười năm, trong lòng anh đã biết rõ việc này. Sau này Hạ Cầm gì đó, đối với anh mà nói là người xa lạ, không sao cả rồi.”
Hạ Cầm là vợ Lưu Cương, bây giờ đã là vợ trước. Giang Hạ đã từng nghe Trình Dật Tu nói, năm đó lúc Lưu Cương theo đuổi Hạ Cầm, cũng oanh động nửa thành phố T. Đều đã từng yêu đến tận xương, bây giờ lại thành kết cục như vậy, dù là ai cũng không bỏ được. Huống chi là Lưu Cương, đừng nhìn bộ dáng anh ta không sao cả, kỳ thật là người trọng tình nghĩa. Năm đó Trình Dật Tu bị bắt vào tù, anh ta đikhắp nơi cầu người ta, thậm chí quỳ xuống cầu xin vợ chồng nhà họ Hạ. Nhưng mà sau khi Trình Dật Tu đi ra không tìm anh ta, anh ta cũng không đi tìm Trình Dật Tu. Bởi vì anh ta biết, nếu Trình Dật Tu đitheo anh ta, không có tiền đồ gì tốt. Nhưng mà phần tình kia vẫn ở trong lòng, cho nên mấy năm sau lúc hai người gặp lại, vẫn coi nhau như anh em.
Trình Dật Tu biết tâm tư của Lưu Cương, nếu chuyện đã xảy ra, anh nói nhiều cũng vô ích. Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giải quyết.
Lưu Cương lẻ loi một mình, không có người chăm sóc, Trình Dật Tu thay anh ta tìm hộ lý, bảo anh ta yên tâm ở bệnh viện dưỡng thương, mặc kệ Ngô Phàm có dự định gì, dù sao anh ta cũng phải chăm sóc thân thể thật tốt.
Dàn xếp cho Lưu Cương, Trình Dật Tu và Giang Hạ đang định rời đi, ở ngoài phòng bệnh gặp được người quen.
Cố Vân Thành từ phòng bệnh cách vách đi ra, sau lưng còn có một vị chừng bốn mươi tuổi đi theo, người đàn ông trung niên đeo mắt kính.
Phòng bệnh kia chỉ có mình Ngô Phàm, Giang Hạ nghĩ cũng biết, anh ta chính là luật sư mà Ngô Phàm mời tới.
Cố Vân Thành tiến lên chào hỏi Giang Hạ, “Sao em lại ở chỗ này?”
Giang Hạ chỉ phòng bệnh Lưu Cương, “Tôi đến thăm một người bạn.”
Cố Vân Thành nhìn thoáng qua phòng bệnh, hiểu rõ gật đầu, “anh còn có việc đi trước.”
Giang Hạ cũng không muốn nói nhiều với anh ta, vẫy tay tạm biệt. Lại thấy anh ta và người đàn ông trung niên tiến vào thang máy, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Trình Dật Tu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Giang Hạ tò mò hỏi Trình Dật Tu: “Sao ông ta lại nhìn anh, quen biết anh sao?”
Trình Dật Tu lắc đầu, ở thành phố T anh chỉ có vài người bạn. Hơn nữa cho dù trước kia có gặp, hơn mười năm không có trở về, bây giờ không thể nào nhớ được.
***
Ra bệnh viện, Trình Dật Tu đưa Giang Hạ về nhà hàng trước, mình thì đi cục công an. Ngô Phàm là bạn trai Dương Nguyệt, thông qua anh ta có thể biết tung tích của Dương Nguyệt.
Sau khi Giang Hạ đến nhà hàng mới phát hiện, Trình Dật Tu đến làm việc chuyện thứ nhất anh làm chính là thăng chức thợ chính thành quản lý sảnh trước. Cho nên bây giờ cô khôi phục trạng thái khôngcó việc gì làm, chỉ có thể đợi ở phòng làm việc chơi gì đó tiêu khiển.
Hơn bốn giờ chiều, Trình Dật Tu trở lại nhà hàng. Giang Hạ hỏi anh tình hình thế nào.
Trình Dật Tu uống một ngụm nước, “Cảnh sát đã bắt được Dương Nguyệt, em có biết bắt được ở đâu không?”
Giang Hạ lắc đầu, “Ở đâu ạ?”
“Ở phòng bệnh của Ngô Phàm.”
“A, vậy không phải là cô ta tự chui đầu vào lưới sao?”
Trình Dật Tu gật đầu, “Nghe nói cô ta biết Ngô Phàm bị thương, rất lo lắng, cho nên mới đi thăm anhta.”
Giang Hạ thật sự không thể hiểu được, Ngô Phàm là người như vậy, có gì đáng để Dương Nguyệt thích. Ngoại trừ khuôn mặt, thật sự là cái gì cũng tệ, phẩm hạnh còn bất lương.
“Em biết vì sao Dương Nguyệt lại lấy tiền không?” Trình Dật Tu không đợi cô trả lời, tiếp tục nói: “Cũng là vì Ngô Phàm. Nghe nói Ngô Phàm đánh bạc ở bên ngoài, thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi. hắn ta hỏi Dương Nguyệt tiền, nếu như không cho hắn tiền hắn sẽ đi tìm người phụ nữ khác. Cho nên Dương Nguyệt mới chó cùng rứt giậu.”
“Gì vậy ạ? cô ta ngốc sao, người đàn ông như vậy bảo anh ta đi chết đi là tốt nhất!” Giang Hạ tức giận bất bình, tức giận mặt đều đỏ.
Trình Dật Tu buồn cười vuốt tóc cô, “Em tức như vậy làm gì?”
Giang Hạ biết chuyện này không liên quan đến cô, nhưng mà cô vẫn tức giận. Lúc trước Ngô Phàm và Hạ Cầm bỏ trốn, sau lại để cô bắt gặp ở cùng một vị phu nhân khác, thấy rõ hành vi như này của hắnkhông phải là lần đầu tiên, mà Dương Nguyệt lại có thể chịu đựng. Đổi lại là cô, sớm đã cắt đứt khôngqua lại với nhau.
Nghĩ tới những thứ này, cô lại có cảm giác đau xót. Tình yêu là hai chữ thiêng liêng, vì sao luôn có người muốn bôi đen nó. Nếu đã yêu, vì sao lại không yêu thật lòng.
cô nhìn về phía Trình Dật Tu, “Sau này anh có làm chuyện gì có lỗi với em không? Em nói trước cho anh, nếu thật sự có ngày đó, anh cứ nói cho em biết. Em sẽ không sống chết quấn lấy anh, cũng sẽkhông cãi nhau với anh cho đến lúc mặt đỏ tía tai. Nhưng mà anh ngàn vạn lần không nên gạt em, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Trình Dật Tu bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng, “Em nói linh tinh gì thế, em cũng không biết nhiều năm như vậy, ngày nào anh cũng nhớ tới em, vất vả lắm mới đợi được em, anh có thể buông tay sao? Sau này không được phép nói như vậy nữa, anh nghe sẽ khó chịu, biết không?”
Giang Hạ vùi đầu trong lòng anh, cảm nhận nhịp tim anh đập. Kỳ thật những lời vừa rồi cũng chỉ là phản xạ mà nói ra, nói xong cũng hơi hối hận. Tình cảm là một thứ cảm nhận được nhưng không nhìn thấu, cũng không có quy tắc. không ai có thể nói ra tình yêu có dạng như thế nào. Mỗi người đều có cái nhìn đối với tình yêu của mình, Dương Nguyệt có phương thức tình yêu của chính mình, cô là người ngoài cuộc không nên phán xét gì đó.
Mà Trình Dật Tu và cô, Giang Hạ cảm thấy ít nhất vào lúc này, bọn họ yêu nhau. đã như vậy, cứ yêunhau thật tốt, không cần suy đoán lung tung chuyện sau này. Cho nên cô khéo léo xin lỗi, “Thực xin lỗi, sau này em sẽ không nó lại chuyện như vậy nữa.”
Ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên thừa dịp bây giờ, yêu thật tốt, sống thật tốt.
***
đi làm về muộn, Giang Hạ lại nhắc tới chân gà. cô rất thích loại hương vị đó, năn nỉ anh nhất định phải dạy cô làm. Trình Dật Tu bị quấn lấy không có cách nào, chỉ có thể đi siêu thị mua túi chân gà to về.
Về đến nhà, Giang Hạ chủ động làm trợ thủ của Trình Dật Tu, rửa sạch chân gà. Sau đó nhìn anh thuần thục cắt chân gà thành hai đoạn, bởi vì làm như vậy sẽ nhanh ăn được.
Thừa dịp để chân gà nguội, anh chuẩn bị nước sôi để nguội, cho các gia vị vào bên trong. Mắt Giang Hạ đều nhìn hoa cả lên, ngoại trừ muối và dấm, cô nhìn không ra các loại khác. “Sao còn cần bỏ nhiều ra vị như vậy ạ.”
Trình Dật Tu cười nói, “Những thứ này đều là hương liệu, nhiều tinh dầu hơn mua, khỏe mạnh gấp trăm lần. Cho nên sau này không được phép mua đồ ăn vặt ở bên ngoài, biết không?”
Giang Hạ ồ một tiếng, “Biết rồi ạ, nhưng mà… Hình như em học không được chao ôi.”
Trình Dật Tu cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, “không sao, có anh ở đây. Sau này em muốn ăn, cầu xin anh là được.”
“Cái gì?” Giang Hạ giả bộ tức giận, “Vậy mà còn muốn em cầu xin anh, hừ! không ăn, về nhà!” nói xong xoay người muốn đi.
Trình Dật Tu vội vàng rửa tay, kéo tay cô. “Muốn về nhà! Hừ, đều rơi vào hang sói rồi, nào còn đạo lý để em chạy trốn.”
nói xong, tay dùng lực, bế cô khiêng lên vai. Thoải mái tiến vào phòng ngủ, để cô lên trên giường. Sau đó nhanh chóng cởi áo T-shirt của mình, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Đèn trong phòng quá mờ, Giang Hạ không biết làm sao, nhìn cơ bụng của anh, đột nhiên cô nuốt nước miếng một cái.
ừng ực một tiếng, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh vô cùng vang dội. Đuôi mắt Trình Dật Tu khẽ nhếch, “Sao thế, đợi không nổi nữa à?” nói xong nhấc chân lên giường, dần dần dựa sát vào cô.
Giang Hạ bị vui vẻ trong mắt anh kích thích, anh cho rằng cô sợ anh sao? Dừng!
cô vội vàng ngồi dậy, hai tay ôm lấy cổ anh, kéo người ngã xuống giường. Sau đó cô xoay người, ngồi bên hông anh, đè nặng nơi nào đó của anh.
“nói, sau này còn dám bảo em cầu xin anh nữa không?"
Bình luận facebook