Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Ngươi tin không?
“Sao hắn lại đến đây?”
Nhìn Cố Duệ Văn dáng vẻ phóng khoáng, Mạc Tử Thành híp mắt.
Giây tiếp theo, hai người nhìn nhau.
Cố Duệ Văn cực kỳ bình thản nói với Mạc Tử Thành: “Thế tử, mấy năm không gặp, từ biên cương về cũng không nói với bổn công tử một tiếng”.
“Cố Tam công tử là người bận rộn, bổn thế tử không muốn quấy rầy ngươi đâu”, Mạc Tử Thành không ngồi yên nữa, thân hình thon dài trực tiếp đứng thẳng, khẽ cười nói.
“Ồ? Hóa ra Mạc thế tử lại nghĩ bổn công tử như vậy, có phải bổn công tử nên cảm tạ Mạc thế tử hay không”, trong lời nói của Cố Duệ Văn có chút hùng hổ dọa người.
“Không cần đâu”, một luồng khí tức chèn ép nhàn nhạt tản ra từ trên người Mạc Tử Thành, nhìn ra được vài phần khí thế đã được hắn ta tôi luyện mấy năm nay ở biên cương.
“Nếu đã như vậy, Mạc thế tử không có việc gì, vậy mời ra ngoài! Bổn công tử còn phải nghe Nhiễm cô nương đàn mấy khúc, không thiết đãi được Mạc thế tử nữa”, khóe miệng Cố Duệ Văn khẽ nhếch lên, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trình Huân Nhiễm.
“...”, Hàn Thụy An ở bên thấy vậy ngơ ngác, hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng hai bên chạm mặt, nhưng không ngờ Cố Duệ Văn lại ngang ngược như vậy, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Điều quan trọng là Mạc Tử Thành đi vào trước! Hắn đổi khách thành chủ đuổi Mạc Tử Thành ra ngoài, đây khác gì không cho hắn ta mặt mũi.
“Ca, thật không hổ danh là ca ta”, Hàn Thụy An trong lòng vô cùng kích động lẩm bẩm nói. Mắt hắn ta nhìn Cố Duệ Văn đều hiện lên tinh quang khâm phục không ngớt, thanh niên đồng lứa dám đắc tội với Bình Thành Vương thế tử, e rằng chỉ có Cố Duệ Văn.
Lời Cố Duệ Văn không chỉ khiến Hàn Thụy An ngây ra, hơn nữa còn khiến hai người Trình Huân Nhiễm và Mạc Tử Thành cũng ngơ ngác.
“Ngươi!”, một khắc sau, Mạc Tử Thành đột nhiên trừng mắt lên nhìn.
“Ta làm sao!”, Cố Duệ Văn ngay sau đó hỏi ngược lại.
“Cố công tử, hình như ngươi hơi quá rồi, nơi này là Bách Mộng lâu, không phải đại viện Cố gia của ngươi. Huống chi, bổn thế tử đã đặt Minh Yên các, người phải ra ngoài là Cố công tử ngươi!”
Mạc Tử Thành hừ lạnh, phất ống tay áo, cực kỳ bất mãn nói.
Cố Duệ Văn tiện tay nâng chén trà thơm lừng lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó thản nhiên nói với Mạc Tử Thành: “Ngươi tin không?”
“Cái gì?”, Mạc Tử Thành theo bản năng hỏi ngược lại.
Hàn Thụy Anh nhìn Cố Duệ Văn ngồi im, thì thầm nói nhỏ: “Cố ca sẽ không định làm chuyện ngốc nghếch gì chứ!”
“Cho dù bổn công tử hôm nay gọi người đánh ngươi một trận, sau đó ném ra khỏi Bách Mộng lâu, Bình Thành Vương cũng không làm gì nổi bổn công tử đâu, nhiều nhất chỉ khiển trách một trận. Ngươi tin không?”, ánh mắt Cố Duệ Văn trêu ghẹo nhìn thẳng vào Mạc Tử Thành, như thể đang trình bày một sự thật.
“...”, Hàn Thụy An thiếu chút nữa phun ra một câu thô tục, hắn ta từ từ chuyển dần ánh mắt kinh ngạc và bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Tử Thành, trong lòng mặc niệm: “Ở kinh thành ai chẳng biết ông thần này coi trọng Nhiễm cô nương, Mạc thế tử ngươi vừa về liền bắt Nhiễm cô nương đánh đàn phục vụ, không phải đi gây sự thì là gì”.
“Ngươi…”, Mạc Tử Thành sửng sốt một hồi, sau đó nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi phun ra một câu.
Trong lòng Mạc Tử Thành biết rất rõ, mặc dù hắn ta là Bình Thành Vương thế tử, nhưng so với Cố Duệ Văn vẫn kém xa. Bởi vì ông cụ Cố vẫn còn sống.
“Mạc thế tử, xin mời!”, Cố Duệ Văn chẳng buồn để ý Mạc Tử Thành nghĩ thế nào, trực tiếp chỉ vào cửa Minh Yên các, không cảm xúc nói.
Mạc Tử Thành hít sâu một hơi, sau đó nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn, sắc mặt tái mét, trầm giọng nói: “Nếu Cố công tử hạ lệnh đuổi khách, vậy bổn thế tử không quấy rầy nữa. Ngày sau, hy vọng Cố công tử vẫn có thể nhàn nhã như vậy”.
Mạc Tử Thành hừ lạnh một tiếng, sải bước đi ra khỏi Minh Yên các, không còn thấy bóng người.
Nhìn bóng lưng Mạc Tử Thành rời đi, khóe miệng Hàn Thụy An không nhịn được co quắp, tùy ý nhìn dáng vẻ dửng dưng của Cố Duệ Văn, lại càng cảm thấy bi thảm thay cho Mạc Tử Thành.
Mắt đẹp của Trình Huân Nhiễm chợt lóe, khuôn mặt xinh đẹp cũng nổi lên vẻ kinh hãi, nhưng nàng ấy nhanh chóng bình thường lại, khom người nói với Cố Duệ Văn: “Công tử, hôm nay muốn nghe khúc hát gì?”
“Huân Nhiễm cô nương tùy ý đàn mấy khúc là được”, Cố Duệ Văn nhìn giai nhân trước mắt, nhẹ nhàng cười.
Môi đỏ của Trình Huân Nhiễm mím lại lộ ra nụ cười xinh đẹp, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh đàn cổ, váy dài màu tím dung hòa với mái tóc dài, cùng tiếng đàn tạo thành một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Tiếng đàn thăm thẳm giống như biểu đạt độc tấu nội tâm Trình Huân Nhiễm, u sầu dưới mắt theo tiếng đàn phản chiếu vào trong mắt Cố Duệ Văn.
Đường giang hồ, người hồng trần, chờ hồng nhan tản đi, trước tiếng đàn còn có ai?
Trình Huân Nhiễm rất rõ, dù mình đẹp thế nào, tài nghệ đánh đàn cao bao nhiêu, cuối cùng theo thời gian cũng hóa thành xương khô.
Chương 17: Người mới
Nhiều năm sau, người ở Minh Yên các không còn là nàng ấy, trong Bách Mộng lâu cũng không còn bóng dáng xinh đẹp của nàng ấy nữa, còn đi về đâu, một nữ tử bụi trần như nàng ấy làm sao biết được kết cục của mình?
Tiếng đàn vang lên, từng luồng cảm xúc truyền ra ngoài.
Cố Duệ Văn chậm rãi khép hai tròng mắt, lẳng lặng lắng nghe khúc hát vô danh. Kiếp trước hắn trải qua vô số kiếp nạn, cũng không địch lại với sự ăn mòn của năm tháng, làm sao hắn không nghe ra tâm trạng trong khúc đàn của Trình Huân Nhiễm.
Kiếp này nếu không phải có Cố gia, e rằng Cố Duệ Văn còn chưa kịp hồi phục tri thức của kiếp trước đã chết thảm rồi. Vì vậy, Cố Duệ Văn không rõ mình nợ Cố gia cái gì.
Cố gia của Cố Duệ Văn vĩnh viễn sẽ không suy tàn!
Khúc cuối, Cố Duệ Văn chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn thẳng vào Trình Huân Nhiễm, trịnh trọng nói: “Nhiễm cô nương, nếu cô muốn rời khỏi Bách Mộng lâu, tìm một chỗ bắt đầu cuộc sống mới, ta có thể giúp cô”.
Lần này, Cố Duệ Văn không dùng bổn công tử để xưng hô, mà dùng ta. Bởi vì đây là một lời hứa, Cố Duệ Văn rất trịnh trọng.
Trình Huân Nhiễm đột nhiên ngây ra, hai mắt nổi lên từng tia rung động, im lặng một hồi rồi mới nói: “Huân Nhiễm đa tạ Cố công tử quan tâm nhiều năm nay, hạng nữ nhi yếu đuối như Huân Nhiễm nếu như rời khỏi Bách Mộng lâu, làm sao có thể sống tự lập ở nơi khác được”.
Chi bằng cứ ở lại Bách Mộng lâu, nhân lúc vẫn còn dung nhan, đàn thêm mấy năm nữa cho công tử, vậy cũng đủ rồi.
Những lời này Trình Huân Nhiễm âm thầm nói trong lòng, còn những thứ khác, nàng ấy cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Hạng nữ tử lưu lạc vào nơi bụi trần chẳng khác gì một món đồ chơi trong mắt quan lại quyền quý, có thể gặp được người thật lòng chờ đợi như Cố Duệ Văn, Trình Huân Nhiễm cũng hài lòng rồi.
“Ừ”, Cố Duệ Văn chần chừ gật đầu.
Đúng vậy, nữ tử dung mạo xinh đẹp yểu điệu không quyền không thế giống như Trình Huân Nhiễm nếu như mất đi che chở của Bách Mộng lâu, e rằng cũng không có kết cục gì tốt.
“Cố ca, một thị nữ vừa đến cửa thông báo mời chúng ta đi xuống tham dự lễ”.
Lúc này, giọng nói của Hàn Thụy An phá vỡ bầu không khí nặng nề đè nén trong Minh Yên các.
Lễ ở Bách Mộng lâu chính là ngày đổi mới mấy tháng một lần, rất nhiều công tử trẻ tuổi và quan lại quyền quý cũng tới xem những cô nương trẻ tuổi mới đến này.
Hiện giờ, đại sảnh Bách Mộng lâu tập trung trên một trăm công tử, khắp nơi đều kỹ nữ phục vụ
Mùi nước hoa và mùi son phấn phụ nữ xông vào mũi, khiến rất nhiều người mê mẩn, trong ánh mắt mang theo vẻ mê man lười biếng, thật sung sướng biết bao.
Sau khi Cố Duệ Văn rời khỏi Minh Yên các trên tầng, hắn cùng Hàn Thụy An đến chỗ đại sảnh tầng một trong Bách Mộng lâu.
Cố Duệ Văn mặc áo trắng, đôi mắt sắc bén, mái tóc dài bồng bềnh, lập tức thu hút ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong đại sảnh.
“Cố thiếu gia lại xuống rồi, mẹ nó! Lễ lần trước, ông thần này đều ở trên lầu nghe đàn uống rượu, hôm nay sao lại phá thiên hoang đi ra nhỉ?”, một vị công tử thế gia trong đại sảnh nhìn thấy Cố Duệ Văn chậm rãi đi xuống, kích động sợ hãi, chén rượu trong tay cũng run rẩy.
“Hy vọng hôm nay ông thần này tâm tình tốt, nếu không e rằng sẽ lại xảy ra chuyện”, một công tử anh tuấn nào đó âm thầm lau mồ hôi trên trán, tự lẩm bẩm.
“Nếu có thể được Cố công tử xem trọng, vậy thì tốt biết bao…”, rất nhiều cô gái xinh đẹp trong đại sảnh nhìn vào Cố Duệ Văn, tâm hồn thiếu nữ hỗn loạn. Các nàng hy vọng mình giống Trình Huân Nhiễm ở Minh Yên các, có thể nhận được sự che chở của Cố Duệ Văn, vậy thì các nàng tội gì phải tiếp rượu đàn hát cả đêm lẫn ngày, tội gì phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
“Cố công tử và Hàn công tử đến rồi! Các công tử vào ngồi đi!”
Nữ tử đứng ở cửa cầu thang nghênh đón Cố Duệ Văn chính là chưởng sự của Bách Mộng lâu, mặc dù nàng ta đã gần bốn mươi, nhưng đôi mắt xinh đẹp và dáng vẻ mềm mại vẫn khiến người ta không thể nào khinh thường.
Tô Tỉnh Viện thân là quản sự Bách Mộng lâu, cũng không muốn đắc tội với Cố Duệ Văn, nàng ta mím đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, nghênh đón Cố Duệ Văn từ trên tầng đi xuống, không dám có chút bất kính.
Ban đầu Cố Duệ Văn gây rắc rối ở Bách Mộng lâu, đánh các đại công tử nhà giàu, không quan tâm đến quy tắc của Bách Mộng lâu, đương nhiên đáy lòng Tô Tỉnh Viện cực kỳ bất mãn.
Vì vậy, Tô Tỉnh Viện đã bẩm báo bất mãn trong lòng cho chủ sự chân chính của Bách Mộng lâu. Nhưng điều khiến nàng ta kinh ngạc chính là, chủ sự vô cùng cao quý trong mắt nàng ta lại nói một câu: “Cố gia không dễ chọc, cứ để hắn náo loạn đi! Cho dù hắn có phá hủy Bách Mộng lâu cũng không thể bất kính với hắn”.
Từ đó về sau, Tô Tỉnh Viện cũng không còn có thái độ bất mãn với Cố Duệ Văn nữa, mỗi lần hắn đến Bách Mộng lâu, nàng ta đều đích thân tiếp đãi, pha trà phục vụ.
Chương 18: Đại ca, chúng ta có hình tượng sao?
Chỉ là hôm nay Bách Mộng lâu tổ chức buổi lễ, Tô Tỉnh Viện bận bịu đến tận bây giờ mới có thời gian tiếp đãi Cố Duệ Văn.
“Tô tỷ tỷ, ta thấy đại sảnh này đều chật cứng các thanh niên tuấn tài trẻ tuổi, còn chỗ ngồi cho bổn công tử không?”, Cố Duệ Văn khẽ quét mắt nhìn đại sảnh, mỉm cười nói với Tô Tỉnh Viện ở bên cạnh.
Lời này vừa nói ra, thân hình mềm mại của Tô Tỉnh Viện không nhịn được giật mình, vội vàng mở đôi môi đỏ ướt át quyến rũ: “Cố công tử nói đùa rồi, vị trí của công tử đã sắp xếp xong xuôi, tỷ tỷ dẫn Cố công tử và Hàn công tử qua”.
Bách Mộng lâu là hoa lâu bậc nhất kinh thành, đại sảnh chiếm diện tích rộng, dù bây giờ có hơn một trăm người ngồi cũng cực kỳ thoải mái, đâu có chật chội như lời Cố Duệ Văn nói. Tô Tỉnh Viện biết Cố Duệ Văn đang nhạo báng mỉa mai mình, nàng ta không muốn để Cố Duệ Văn mượn cớ gây chuyện, bước đi uyển chuyển, vội vàng dẫn Cố Duệ Văn tiến về phía trước.
Hàn Thụy An đi theo bên cạnh Cố Duệ Văn nhìn thấy từng ánh mắt hướng về phía mình, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên thành một đường cong, cực kỳ tự đắc.
“Cố công tử, Hàn công tử, vị trí của hai người ở đây, đã sắp xếp xong xuôi từ lâu”, Tô Tỉnh Viện dẫn Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An đến hàng đầu tiên trong đại sảnh.
“Cám ơn Tô tỷ tỷ”, Cố Duệ Văn mỉm cười, không chút kinh ngạc nhìn Tô Tỉnh Viện, trực tiếp ngồi trên ghế chế tác từ gỗ thượng hạng.
Hàn Thụy An cũng không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Cố Duệ Văn, ánh mắt bội phục nhìn hắn. Trước kia, chỗ ngồi hàng thứ nhất đều được bán hoặc sắp xếp cho một vài nhân vật quyền quý ngút trời. Mặc dù Hàn Thụy An là cháu ruột Binh bộ Thượng thư, nhưng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, bởi vì ông cụ nhà hắn ta không rảnh quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của hắn ta.
“Cố công tử khách khí rồi, tỷ tỷ đi sắp xếp nghi thức buổi lễ, lát nữa lại đến kính rượu công tử”, đôi môi đỏ mọng của Tô Tỉnh Viện khẽ cười.
“Ừ”, Cố Duệ Văn khẽ đáp lại.
Sau đó, dưới ánh mắt của rất nhiều người, Tô Tỉnh Viện ưu nhã bước lên sân khấu đặt ở trung tâm đại sảnh.
Mặc dù Tô Tỉnh Viện tuổi gần bốn mươi, nhưng khi thân thể mềm mại của nàng ta đung đưa qua lại vẫn khiến rất nhiều người có mặt tại đây say mê, tiếng hít thở cũng trở nên dày đặc hơn một chút.
“Hôm nay Bách Mộng lâu có một nhóm cô nương và nam đồng mới đến, chư vị công tử và đại nhân nếu nhìn trúng có thể tùy ý đấu giá”, Tô Tỉnh Viện bước lên sân khấu, chậm rãi xoay người, khẽ cười, dáng vẻ uyển chuyển hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến nhiều người cảm thấy hít thở không thông.
“Ta tuyên bố, buổi lễ chính thức bắt đầu!”
Quét mắt nhìn xung quanh, Tô Tỉnh Viện không trì hoãn nữa, môi đỏ mọng hấp dẫn lòng người mở ra, giọng nói giòn giã.
Khi tiếng nói của Tô Tỉnh Viện vừa dứt, Bách Mộng lâu nổi lên một khúc đàn say đắm lòng người, giống như nước chảy quanh co bước vào đáy lòng, khiến người ta say sưa.
Khi tiếng đàn vang lên, ở vùng đất trống trung tâm đại sảnh, mười cô gái xinh đẹp tuổi khoảng mười tám bắt đầu múa, những dải lụa xen lẫn với một mùi hương cơ thể nhàn nhạt và mùi son phấn phụ nữ bay lượn xung quanh, như mộng như ảo.
Bách Mộng lâu mỹ nữ như mây, không biết gấp bao nhiêu lần loại những phụ nữ trang điểm lòe loẹt, các nàng ca múa ngâm thơ mỗi người một vẻ, đều có chỗ đứng riêng ở Bách Mộng lâu.
Cố Duệ Văn lắng nghe giai điệu tuyệt đẹp, khẽ liếc nhìn người múa gần trong gang tấc, trong lòng bình tĩnh như nước, không thể nổi lên rung động. Ký ức kiếp trước đã được khôi phục, những cô gái xinh đẹp ở trong mắt hắn chỉ là bộ xương khô mà thôi, hơn nữa cũng khó gỡ được dây đàn trong lòng hắn. Nếu không phải vì che giấu bản thân, Cố Duệ Văn cũng chẳng buồn bước chân vào Bách Mộng lâu này.
Còn Hàn Thụy An ở bên cạnh Cố Duệ Văn dáng vẻ ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp đang múa, mắt cũng không chớp: “Cố ca, huynh mau nhìn đi, chân mỹ nữ ở giữa trắng quá”.
“Cố ca, mau nhìn người bên trái!”
“Cố ca, huynh nhìn thấy không, mỹ nữ với rồi nháy mắt với ta”.
Hàn Thụy An vừa nhìn mỹ nữ, vừa lải nhải, quả đúng là đang làm nhục bộ mặt cháu trai binh gia của hắn ta.
Cố Duệ Văn lần này chỉ có thể bất đắc dĩ cười mắng: “Cái tên nhóc nhà ngươi chú ý hình tượng chút được không?”
Hình tượng?
Nghe xong, Hàn Thụy An nhìn sang với ánh mắt nghiêm túc, khẽ nghiêng đầu nói: “Cố ca, từ nhỏ đến lớn, hai chúng ta từng có hình tượng sao?”
Cố Duệ Văn lập tức nhớ lại một vài chuyện vô liêm sỉ cùng Hàn Thụy An gây ra vào thời niên thiếu, mặt trầm xuống nói.
“Cút!”
Chương 19: Những người này ta đều muốn cả
Không bao lâu, đàn ngừng, vũ điệu kết thúc.
Hàn Thụy An có chút lưu luyến nhìn mười cô nương dáng điệu uyển chuyển, thầm hận cha mình và người nhà quản quá nghiêm, nếu không thì nhất định sẽ càn quét Bách Mộng lâu.
Chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào, trong lòng Hàn Thụy An vô cùng ngứa ngáy. Mỗi khi hắn ta có ý niệm muốn vượt tường, chỉ cần nhớ đến lời cha nhà mình, Hàn Thụy An liền cảm thấy lạnh lẽo từng trận.
Vì vậy, tuổi gần hai mươi, Hàn Thụy An vẫn là đứa trẻ con.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, có cái gì mà nhìn”, Cố Duệ Văn vỗ Hàn Thụy An, trêu chọc: “Nếu quả thật không nhịn được, cứ nghe lời cha ngươi, cưới một cô nương không được sao”.
“Ta… không lập gia đình, đánh chết ta cũng không cưới”, Hàn Thụy An sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: “Cha ta nói thành gia lập nghiệp, sau khi ta thành thân rồi, không cho phép ta đi lung tung khắp nơi, phải vào quân đội học thêm”.
“Vậy không tốt sao”, Cố Duệ Văn đáp lại.
“Tốt cái rắm. Ta là loại người rảnh rỗi, bảo ta về sau không được tìm đến gái lầu xanh chỉ hướng về một người phụ nữ, ta cảm thấy mình sẽ điên mất”, trong ánh mắt Hàn Thụy An lóe một tia sợ hãi.
“...”, Cố Duệ Văn trầm ngâm nói: “Còn có một cách có thể khiến người muốn làm gì thì làm, ông cụ và cha ngươi tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi”.
“Cách gì?”, trong nháy mắt Hàn Thụy An nổi lên khao khát, kéo ống tay áo trắng của Cố Duệ Văn, hỏi.
“Đánh cha ngươi một trận, đánh đến mức ông ta không còn tức giận nữa, như vậy, toàn bộ người của Hàn gia sẽ không áp chế ngươi nữa”, khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười thâm thúy: “Ngươi muốn tìm gái lầu xanh, hàng đêm ca hát, không phải dễ như trở bàn tay sao”.
Hàn Thụy An ngơ ra trong giây lát, sau đó buông lỏng tay đang túm ống tay áo Cố Duệ Văn, trợn mắt lẩm bẩm: “Làm như vậy thà ta cầu nguyện đến ngày cha ta chầu trời còn hơn, đánh cha ta tơi bời? Không có đâu, ta không bị ông ấy đánh chết đã là tốt rồi’.
Cầu nguyện cha mình chầu trời...
Khóe miệng Cố Duệ Văn không nhịn được co rút lại, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thụy Văn tràn đầy khinh bỉ. Nếu cha hắn ta biết chuyện này, e rằng Hàn Thụy An sẽ lạnh thấu ngay tại chỗ.
Lần này, Cố Duệ Văn chỉ âm thầm che trán, không thể không khâm phục tư tưởng biến thái nhưng rất thật thà của Hàn Thụy An.
Cố Duệ Văn không muốn thảo luận với Hàn Thụy An nữa, bởi vì hắn cảm thấy mình không theo kịp tiết tấu trong lòng Hàn Thụy An. Vì vậy, Cố Duệ Văn chậm rãi nhìn về phía Tô Tỉnh Viện đang đứng trên sân khấu.
“Chư vị, đây là thiếu nam thiếu nữ Bách Mộng lâu tuyển chọn từ khắp nơi trong Thiên Phong Quốc”, Tô Tỉnh Viện khẽ vỗ tay, trên sân khấu xuất hiện từng bóng dáng xinh đẹp.
Hơn ba mươi thiếu nữ non nớt trắng nõn đứng bên trái Tô Tỉnh Viện. Hơn hai mươi thiếu nam ngũ quan anh tuấn thì đứng bên phải nàng ta.
Nhìn một lượt, những thiếu nữ này đều là mỹ nhân đường nét thanh tú, ra dáng tuyệt thế giai nhân.
Các nàng người lớn nhất đã mười bảy tuổi, nhỏ thì chưa đến mười ba. Từng chiếc váy dài như ẩn như hiện khoác lên người các nàng như tăng thêm vài phần linh hoạt kỳ ảo.
“Cô gái xinh đẹp quá, nhóm thiếu nữ lần này chất lượng tốt hơn so với lần trước”, sau khi đám thiếu nam thiếu nữ ra sân khấu, bên trong đại sảnh vang lên tiếng bàn tán huyên náo.
“Lại thêm một nhóm mỹ nữ mới chớm nở, hôm nay phải thử một chút, nếu không trong lòng sẽ ngứa ngáy không thoải mái”, lập tức, rất nhiều công tử đều lộ ra nụ cười khả ố, liên tục đánh giá đám thiếu nữ xinh đẹp trên sân khấu.
“Aiz!”, Hàn Thụy An khẽ thở dài, giống như đang cảm thán mình không thể đấu giá, cảm thấy thương thay cho thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu.
Lo âu, sợ hãi… trong ánh mắt của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu đều hiện ra vẻ như vậy, bọn họ chỉ liếc vội đám quan lại quyền quý dưới khán đài rồi cúi đầu, hy vọng có thể tránh khỏi một kiếp này.
Cố Duệ Văn nhìn đám người, ánh mắt hơi híp lại, hắn nhìn thiếu nam thiếu nữ bảo sao nghe vậy run rẩy đứng trên sân khấu, một dây đàn nào đó trong lòng bị khuấy động.
Kiếp trước, thời niên thiếu hắn cũng là cô nhi, không ai thương xót không ai yêu mến, không ai quan tâm đến cảm giác của một nhân vật nhỏ bé như hắn. Hắn làm qua vô số việc vặt, bị nhiều người trách móc mắng chửi. May mà kiếp trước hắn ngẫu nhiên có được cơ duyên, bước vào con đường tu hành, nhờ vậy mới không rơi vào kết cục bi thảm.
Hôm nay, Cố Duệ Văn nhìn các thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu, như thể nhìn thấy chính mình bị số phận khóa chặt ở kiếp trước, không khỏi nổi lên gợn sóng trong lòng.
Chương 20: Uy hiếp trắng trợn
“Chư vị, những thiếu nữ này đều còn trong trắng, đều là mỹ nhân được tuyển chọn kỹ lưỡng. Còn về những thiếu nam này đều là người có chút thiên phú, mang về bồi dưỡng làm nộ bộc trong gia tộc cũng không tệ”.
Mỗi cái cau mày mỗi nụ cười của Tô Tỉnh Viện cũng khiến rất nhiều người rạo rực, nàng ta khẽ nói: “Hôm nay Bách Mộng lâu chọn ra mười thiếu nữ cho mọi người đấu giá, hai mươi ba thiếu nam trên sân khấu cũng bán hết”.
Ở xã hội cá lớn nuốt cá bé này, con người cũng trở thành món hàng cho cường hào quý tộc.
“Tô tỷ tỷ, nếu đã như vậy, ta muốn cô nương kia!”, lời Tô Tỉnh Viện vừa dứt, dưới sân khấu có một công tử không nhịn được đứng dậy, chỉ vào thiếu nữ mặc váy trắng, hét lớn.
“Phùng công tử đừng gấp, chúng ta cứ từng bước từng bước, như vậy mới thú vị”, Tô Tỉnh Viện theo tiếng nói nhìn về phía công tử vừa nói xong, khẽ cười đáp lại.
“Cũng được, hôm nay không thể gấp”, Phùng Giang dường như cũng cảm thấy không hợp quy củ, cười giễu cợt.
“Ha ha ha…”, trong đại sảnh lập tức truyền đến tiếng cười, bầu không khí sục sôi không dứt.
Bỗng nhiên, một giọng nói phá vỡ bầu không khí, khiến tất cả mọi người đột nhiên giật mình.
“Tô tỷ, những thiếu nam thiếu nữ này bổn công tử đều muốn hết!”
Cố Duệ Văn mở miệng, Bách Mộng lâu trong nháy mắt yên tĩnh.
Thật ra thì Cố Duệ Văn không muốn chọc thêm thị phi, nhưng hắn nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu rơi nước mắt, giống như nhìn thấy kiếp trước của mình. Hắn biết, nếu không có cơ hội, vậy thì những thiếu nam thiếu nữ này sẽ không có kết cục tốt.
Cố Duệ Văn tự nhận mình không phải người lương thiện gì, tay hắn từng nhuốm máu tươi, từng đặt chân qua vô số cổ quốc, từng không coi trời đất này ra gì. Nhưng hắn cũng không hy vọng những thiếu nam thiếu nữ non nớt này ngã xuống vực sâu.
“Cái này… Cố công tử đúng là thích nói đùa”, Tô Tỉnh Viện sửng sốt một hồi, vội vàng cười nói: “Xem ra Cố công tử của chúng ta gấp gáp quá rồi. Vậy thì để Cố công tử chọn trước mấy mỹ nữ, ta nghĩ mọi người chắc chắn không có vấn ý kiến gì đâu”.
“Cố công tử phong lưu hào phóng, đúng là tấm gương mẫu mực cuộc đời ta, theo lý thì nên để Cố công tử chọn trước”, lập tức có người bắt đầu phụ họa.
“Đúng vậy, vị trí đầu buổi lễ nên nhường Cố công tử. Chúng ta vui còn không kịp, sao có thể có ý kiến gì”, liên tiếp có tiếng tâng bốc vang lên.
Đáng tiếc, Cố Duệ Văn không quan tâm. Chờ sau khi người tâng bốc dần dần bớt đi, Cố Duệ Văn chậm rãi nâng con mắt như vực sâu lên, nhìn chằm chằm Tô Tỉnh Viện, bình thản như nước nói: “Ta nói rồi, những người này ta đều muốn!”
Câm nín, tĩnh lặng như khe núi sâu tối.
Sau câu nói này của Cố Duệ Văn, Bách Mộng lâu rộng lớn lập tức rơi vào yên tĩnh.
Những lời này không chỉ đang tát vào mặt Bách Mộng lâu, hơn nữa còn đang xúc phạm đến công tử thế gia và quan lại quyền quý có mặt ở đây. Vừa rồi lời của Tô Tỉnh Viện chính là đang tìm cho Cố Duệ Văn một bậc thang, hy vọng Cố Duệ Văn đừng có mà được voi đòi tiên, nhưng Cố Duệ Văn vẫn bá đạo như vậy.
Trên khuôn mặt yêu kiều của Tô Tỉnh Viện lập tức nổi lên phiền muộn, nàng ta nhìn vào con mắt sâu thẳm của Cố Duệ Văn, cảm thấy mình giống như đang trần truồng đứng trước mắt hắn, điều này khiến nàng ta không khỏi rùng mình.
Một thiếu gia giàu có vô tích sự sao đột nhiên lại khiến nàng ta có cảm giác rung động không thể nào kháng cự.
Tô Tỉnh Viện âm thầm nhéo mình, để bản thân khôi phục lại vẻ mặt quyến rũ, nàng ta cười nói: “Người đâu, mang rượu đến, tỷ tỷ muốn mời Cố công tử ba ly, nhất định là do tỷ tỷ chiêu đãi không chu toàn khiến Cố công tử không hài lòng, tỷ tỷ mong công từ đừng tính toán với tỷ tỷ”.
Rất nhanh có một thị nữ xinh đẹp như hoa sen bưng vò rượu và chén rượu lên sân khấu.
“Cố công tử, tỷ tỷ kính ngươi ba ly, mong công tử không trách cứ tỷ tỷ chiêu đãi không chu toàn”, Tô Tỉnh Viện vội vàng nhận lấy chén rượu, hướng về phía Cố Duệ Văn uống ba ly, một ngụm rượu thơm từ khóe môi đỏ mọng chảy xuống bộ ngực trắng như tuyết, hấp dẫn khiến rất nhiều người nuốt nước miếng.
Không thể không nói, Tô Tỉnh Viện có thể làm quản sự của Bách Mộng lâu, tâm tư cũng phải tinh tế tỉ mỉ. Vài ba lời của nàng ta đã đẩy lời nói xằng bậy của Cố Duệ Văn là do nàng ta chiêu đãi không chu toàn.
Rất nhiều người trong đại sảnh cũng âm thầm gật đầu với Tô Tỉnh Viện, khâm phục bản lĩnh đối nhân xử thế của nàng ta. Nếu như Bách Mộng lâu thật sự để những thiếu nam thiếu nữ này rơi vào tay Cố Duệ Văn, không chỉ đắc tội với công tử thế gia khác ở đây, hơn nữa thanh danh Bách Mộng lâu cũng bị tổn hại.
Hôm nay Tô Tỉnh Viện hết lần này đến lần khác nể mặt, đổi lại là người khác, nhất định có thể nhìn ra ý tứ trong đó, sẽ không hùng hổ dọa người. Nhưng Cố Duệ Văn không phải người khác, bởi vì hắn là Cố Duệ Văn, cho nên hắn không cần so đo những thứ này.
“Sao hắn lại đến đây?”
Nhìn Cố Duệ Văn dáng vẻ phóng khoáng, Mạc Tử Thành híp mắt.
Giây tiếp theo, hai người nhìn nhau.
Cố Duệ Văn cực kỳ bình thản nói với Mạc Tử Thành: “Thế tử, mấy năm không gặp, từ biên cương về cũng không nói với bổn công tử một tiếng”.
“Cố Tam công tử là người bận rộn, bổn thế tử không muốn quấy rầy ngươi đâu”, Mạc Tử Thành không ngồi yên nữa, thân hình thon dài trực tiếp đứng thẳng, khẽ cười nói.
“Ồ? Hóa ra Mạc thế tử lại nghĩ bổn công tử như vậy, có phải bổn công tử nên cảm tạ Mạc thế tử hay không”, trong lời nói của Cố Duệ Văn có chút hùng hổ dọa người.
“Không cần đâu”, một luồng khí tức chèn ép nhàn nhạt tản ra từ trên người Mạc Tử Thành, nhìn ra được vài phần khí thế đã được hắn ta tôi luyện mấy năm nay ở biên cương.
“Nếu đã như vậy, Mạc thế tử không có việc gì, vậy mời ra ngoài! Bổn công tử còn phải nghe Nhiễm cô nương đàn mấy khúc, không thiết đãi được Mạc thế tử nữa”, khóe miệng Cố Duệ Văn khẽ nhếch lên, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trình Huân Nhiễm.
“...”, Hàn Thụy An ở bên thấy vậy ngơ ngác, hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng hai bên chạm mặt, nhưng không ngờ Cố Duệ Văn lại ngang ngược như vậy, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Điều quan trọng là Mạc Tử Thành đi vào trước! Hắn đổi khách thành chủ đuổi Mạc Tử Thành ra ngoài, đây khác gì không cho hắn ta mặt mũi.
“Ca, thật không hổ danh là ca ta”, Hàn Thụy An trong lòng vô cùng kích động lẩm bẩm nói. Mắt hắn ta nhìn Cố Duệ Văn đều hiện lên tinh quang khâm phục không ngớt, thanh niên đồng lứa dám đắc tội với Bình Thành Vương thế tử, e rằng chỉ có Cố Duệ Văn.
Lời Cố Duệ Văn không chỉ khiến Hàn Thụy An ngây ra, hơn nữa còn khiến hai người Trình Huân Nhiễm và Mạc Tử Thành cũng ngơ ngác.
“Ngươi!”, một khắc sau, Mạc Tử Thành đột nhiên trừng mắt lên nhìn.
“Ta làm sao!”, Cố Duệ Văn ngay sau đó hỏi ngược lại.
“Cố công tử, hình như ngươi hơi quá rồi, nơi này là Bách Mộng lâu, không phải đại viện Cố gia của ngươi. Huống chi, bổn thế tử đã đặt Minh Yên các, người phải ra ngoài là Cố công tử ngươi!”
Mạc Tử Thành hừ lạnh, phất ống tay áo, cực kỳ bất mãn nói.
Cố Duệ Văn tiện tay nâng chén trà thơm lừng lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó thản nhiên nói với Mạc Tử Thành: “Ngươi tin không?”
“Cái gì?”, Mạc Tử Thành theo bản năng hỏi ngược lại.
Hàn Thụy Anh nhìn Cố Duệ Văn ngồi im, thì thầm nói nhỏ: “Cố ca sẽ không định làm chuyện ngốc nghếch gì chứ!”
“Cho dù bổn công tử hôm nay gọi người đánh ngươi một trận, sau đó ném ra khỏi Bách Mộng lâu, Bình Thành Vương cũng không làm gì nổi bổn công tử đâu, nhiều nhất chỉ khiển trách một trận. Ngươi tin không?”, ánh mắt Cố Duệ Văn trêu ghẹo nhìn thẳng vào Mạc Tử Thành, như thể đang trình bày một sự thật.
“...”, Hàn Thụy An thiếu chút nữa phun ra một câu thô tục, hắn ta từ từ chuyển dần ánh mắt kinh ngạc và bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Tử Thành, trong lòng mặc niệm: “Ở kinh thành ai chẳng biết ông thần này coi trọng Nhiễm cô nương, Mạc thế tử ngươi vừa về liền bắt Nhiễm cô nương đánh đàn phục vụ, không phải đi gây sự thì là gì”.
“Ngươi…”, Mạc Tử Thành sửng sốt một hồi, sau đó nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi phun ra một câu.
Trong lòng Mạc Tử Thành biết rất rõ, mặc dù hắn ta là Bình Thành Vương thế tử, nhưng so với Cố Duệ Văn vẫn kém xa. Bởi vì ông cụ Cố vẫn còn sống.
“Mạc thế tử, xin mời!”, Cố Duệ Văn chẳng buồn để ý Mạc Tử Thành nghĩ thế nào, trực tiếp chỉ vào cửa Minh Yên các, không cảm xúc nói.
Mạc Tử Thành hít sâu một hơi, sau đó nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn, sắc mặt tái mét, trầm giọng nói: “Nếu Cố công tử hạ lệnh đuổi khách, vậy bổn thế tử không quấy rầy nữa. Ngày sau, hy vọng Cố công tử vẫn có thể nhàn nhã như vậy”.
Mạc Tử Thành hừ lạnh một tiếng, sải bước đi ra khỏi Minh Yên các, không còn thấy bóng người.
Nhìn bóng lưng Mạc Tử Thành rời đi, khóe miệng Hàn Thụy An không nhịn được co quắp, tùy ý nhìn dáng vẻ dửng dưng của Cố Duệ Văn, lại càng cảm thấy bi thảm thay cho Mạc Tử Thành.
Mắt đẹp của Trình Huân Nhiễm chợt lóe, khuôn mặt xinh đẹp cũng nổi lên vẻ kinh hãi, nhưng nàng ấy nhanh chóng bình thường lại, khom người nói với Cố Duệ Văn: “Công tử, hôm nay muốn nghe khúc hát gì?”
“Huân Nhiễm cô nương tùy ý đàn mấy khúc là được”, Cố Duệ Văn nhìn giai nhân trước mắt, nhẹ nhàng cười.
Môi đỏ của Trình Huân Nhiễm mím lại lộ ra nụ cười xinh đẹp, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh đàn cổ, váy dài màu tím dung hòa với mái tóc dài, cùng tiếng đàn tạo thành một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Tiếng đàn thăm thẳm giống như biểu đạt độc tấu nội tâm Trình Huân Nhiễm, u sầu dưới mắt theo tiếng đàn phản chiếu vào trong mắt Cố Duệ Văn.
Đường giang hồ, người hồng trần, chờ hồng nhan tản đi, trước tiếng đàn còn có ai?
Trình Huân Nhiễm rất rõ, dù mình đẹp thế nào, tài nghệ đánh đàn cao bao nhiêu, cuối cùng theo thời gian cũng hóa thành xương khô.
Chương 17: Người mới
Nhiều năm sau, người ở Minh Yên các không còn là nàng ấy, trong Bách Mộng lâu cũng không còn bóng dáng xinh đẹp của nàng ấy nữa, còn đi về đâu, một nữ tử bụi trần như nàng ấy làm sao biết được kết cục của mình?
Tiếng đàn vang lên, từng luồng cảm xúc truyền ra ngoài.
Cố Duệ Văn chậm rãi khép hai tròng mắt, lẳng lặng lắng nghe khúc hát vô danh. Kiếp trước hắn trải qua vô số kiếp nạn, cũng không địch lại với sự ăn mòn của năm tháng, làm sao hắn không nghe ra tâm trạng trong khúc đàn của Trình Huân Nhiễm.
Kiếp này nếu không phải có Cố gia, e rằng Cố Duệ Văn còn chưa kịp hồi phục tri thức của kiếp trước đã chết thảm rồi. Vì vậy, Cố Duệ Văn không rõ mình nợ Cố gia cái gì.
Cố gia của Cố Duệ Văn vĩnh viễn sẽ không suy tàn!
Khúc cuối, Cố Duệ Văn chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn thẳng vào Trình Huân Nhiễm, trịnh trọng nói: “Nhiễm cô nương, nếu cô muốn rời khỏi Bách Mộng lâu, tìm một chỗ bắt đầu cuộc sống mới, ta có thể giúp cô”.
Lần này, Cố Duệ Văn không dùng bổn công tử để xưng hô, mà dùng ta. Bởi vì đây là một lời hứa, Cố Duệ Văn rất trịnh trọng.
Trình Huân Nhiễm đột nhiên ngây ra, hai mắt nổi lên từng tia rung động, im lặng một hồi rồi mới nói: “Huân Nhiễm đa tạ Cố công tử quan tâm nhiều năm nay, hạng nữ nhi yếu đuối như Huân Nhiễm nếu như rời khỏi Bách Mộng lâu, làm sao có thể sống tự lập ở nơi khác được”.
Chi bằng cứ ở lại Bách Mộng lâu, nhân lúc vẫn còn dung nhan, đàn thêm mấy năm nữa cho công tử, vậy cũng đủ rồi.
Những lời này Trình Huân Nhiễm âm thầm nói trong lòng, còn những thứ khác, nàng ấy cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Hạng nữ tử lưu lạc vào nơi bụi trần chẳng khác gì một món đồ chơi trong mắt quan lại quyền quý, có thể gặp được người thật lòng chờ đợi như Cố Duệ Văn, Trình Huân Nhiễm cũng hài lòng rồi.
“Ừ”, Cố Duệ Văn chần chừ gật đầu.
Đúng vậy, nữ tử dung mạo xinh đẹp yểu điệu không quyền không thế giống như Trình Huân Nhiễm nếu như mất đi che chở của Bách Mộng lâu, e rằng cũng không có kết cục gì tốt.
“Cố ca, một thị nữ vừa đến cửa thông báo mời chúng ta đi xuống tham dự lễ”.
Lúc này, giọng nói của Hàn Thụy An phá vỡ bầu không khí nặng nề đè nén trong Minh Yên các.
Lễ ở Bách Mộng lâu chính là ngày đổi mới mấy tháng một lần, rất nhiều công tử trẻ tuổi và quan lại quyền quý cũng tới xem những cô nương trẻ tuổi mới đến này.
Hiện giờ, đại sảnh Bách Mộng lâu tập trung trên một trăm công tử, khắp nơi đều kỹ nữ phục vụ
Mùi nước hoa và mùi son phấn phụ nữ xông vào mũi, khiến rất nhiều người mê mẩn, trong ánh mắt mang theo vẻ mê man lười biếng, thật sung sướng biết bao.
Sau khi Cố Duệ Văn rời khỏi Minh Yên các trên tầng, hắn cùng Hàn Thụy An đến chỗ đại sảnh tầng một trong Bách Mộng lâu.
Cố Duệ Văn mặc áo trắng, đôi mắt sắc bén, mái tóc dài bồng bềnh, lập tức thu hút ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong đại sảnh.
“Cố thiếu gia lại xuống rồi, mẹ nó! Lễ lần trước, ông thần này đều ở trên lầu nghe đàn uống rượu, hôm nay sao lại phá thiên hoang đi ra nhỉ?”, một vị công tử thế gia trong đại sảnh nhìn thấy Cố Duệ Văn chậm rãi đi xuống, kích động sợ hãi, chén rượu trong tay cũng run rẩy.
“Hy vọng hôm nay ông thần này tâm tình tốt, nếu không e rằng sẽ lại xảy ra chuyện”, một công tử anh tuấn nào đó âm thầm lau mồ hôi trên trán, tự lẩm bẩm.
“Nếu có thể được Cố công tử xem trọng, vậy thì tốt biết bao…”, rất nhiều cô gái xinh đẹp trong đại sảnh nhìn vào Cố Duệ Văn, tâm hồn thiếu nữ hỗn loạn. Các nàng hy vọng mình giống Trình Huân Nhiễm ở Minh Yên các, có thể nhận được sự che chở của Cố Duệ Văn, vậy thì các nàng tội gì phải tiếp rượu đàn hát cả đêm lẫn ngày, tội gì phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
“Cố công tử và Hàn công tử đến rồi! Các công tử vào ngồi đi!”
Nữ tử đứng ở cửa cầu thang nghênh đón Cố Duệ Văn chính là chưởng sự của Bách Mộng lâu, mặc dù nàng ta đã gần bốn mươi, nhưng đôi mắt xinh đẹp và dáng vẻ mềm mại vẫn khiến người ta không thể nào khinh thường.
Tô Tỉnh Viện thân là quản sự Bách Mộng lâu, cũng không muốn đắc tội với Cố Duệ Văn, nàng ta mím đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, nghênh đón Cố Duệ Văn từ trên tầng đi xuống, không dám có chút bất kính.
Ban đầu Cố Duệ Văn gây rắc rối ở Bách Mộng lâu, đánh các đại công tử nhà giàu, không quan tâm đến quy tắc của Bách Mộng lâu, đương nhiên đáy lòng Tô Tỉnh Viện cực kỳ bất mãn.
Vì vậy, Tô Tỉnh Viện đã bẩm báo bất mãn trong lòng cho chủ sự chân chính của Bách Mộng lâu. Nhưng điều khiến nàng ta kinh ngạc chính là, chủ sự vô cùng cao quý trong mắt nàng ta lại nói một câu: “Cố gia không dễ chọc, cứ để hắn náo loạn đi! Cho dù hắn có phá hủy Bách Mộng lâu cũng không thể bất kính với hắn”.
Từ đó về sau, Tô Tỉnh Viện cũng không còn có thái độ bất mãn với Cố Duệ Văn nữa, mỗi lần hắn đến Bách Mộng lâu, nàng ta đều đích thân tiếp đãi, pha trà phục vụ.
Chương 18: Đại ca, chúng ta có hình tượng sao?
Chỉ là hôm nay Bách Mộng lâu tổ chức buổi lễ, Tô Tỉnh Viện bận bịu đến tận bây giờ mới có thời gian tiếp đãi Cố Duệ Văn.
“Tô tỷ tỷ, ta thấy đại sảnh này đều chật cứng các thanh niên tuấn tài trẻ tuổi, còn chỗ ngồi cho bổn công tử không?”, Cố Duệ Văn khẽ quét mắt nhìn đại sảnh, mỉm cười nói với Tô Tỉnh Viện ở bên cạnh.
Lời này vừa nói ra, thân hình mềm mại của Tô Tỉnh Viện không nhịn được giật mình, vội vàng mở đôi môi đỏ ướt át quyến rũ: “Cố công tử nói đùa rồi, vị trí của công tử đã sắp xếp xong xuôi, tỷ tỷ dẫn Cố công tử và Hàn công tử qua”.
Bách Mộng lâu là hoa lâu bậc nhất kinh thành, đại sảnh chiếm diện tích rộng, dù bây giờ có hơn một trăm người ngồi cũng cực kỳ thoải mái, đâu có chật chội như lời Cố Duệ Văn nói. Tô Tỉnh Viện biết Cố Duệ Văn đang nhạo báng mỉa mai mình, nàng ta không muốn để Cố Duệ Văn mượn cớ gây chuyện, bước đi uyển chuyển, vội vàng dẫn Cố Duệ Văn tiến về phía trước.
Hàn Thụy An đi theo bên cạnh Cố Duệ Văn nhìn thấy từng ánh mắt hướng về phía mình, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên thành một đường cong, cực kỳ tự đắc.
“Cố công tử, Hàn công tử, vị trí của hai người ở đây, đã sắp xếp xong xuôi từ lâu”, Tô Tỉnh Viện dẫn Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An đến hàng đầu tiên trong đại sảnh.
“Cám ơn Tô tỷ tỷ”, Cố Duệ Văn mỉm cười, không chút kinh ngạc nhìn Tô Tỉnh Viện, trực tiếp ngồi trên ghế chế tác từ gỗ thượng hạng.
Hàn Thụy An cũng không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Cố Duệ Văn, ánh mắt bội phục nhìn hắn. Trước kia, chỗ ngồi hàng thứ nhất đều được bán hoặc sắp xếp cho một vài nhân vật quyền quý ngút trời. Mặc dù Hàn Thụy An là cháu ruột Binh bộ Thượng thư, nhưng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, bởi vì ông cụ nhà hắn ta không rảnh quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của hắn ta.
“Cố công tử khách khí rồi, tỷ tỷ đi sắp xếp nghi thức buổi lễ, lát nữa lại đến kính rượu công tử”, đôi môi đỏ mọng của Tô Tỉnh Viện khẽ cười.
“Ừ”, Cố Duệ Văn khẽ đáp lại.
Sau đó, dưới ánh mắt của rất nhiều người, Tô Tỉnh Viện ưu nhã bước lên sân khấu đặt ở trung tâm đại sảnh.
Mặc dù Tô Tỉnh Viện tuổi gần bốn mươi, nhưng khi thân thể mềm mại của nàng ta đung đưa qua lại vẫn khiến rất nhiều người có mặt tại đây say mê, tiếng hít thở cũng trở nên dày đặc hơn một chút.
“Hôm nay Bách Mộng lâu có một nhóm cô nương và nam đồng mới đến, chư vị công tử và đại nhân nếu nhìn trúng có thể tùy ý đấu giá”, Tô Tỉnh Viện bước lên sân khấu, chậm rãi xoay người, khẽ cười, dáng vẻ uyển chuyển hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến nhiều người cảm thấy hít thở không thông.
“Ta tuyên bố, buổi lễ chính thức bắt đầu!”
Quét mắt nhìn xung quanh, Tô Tỉnh Viện không trì hoãn nữa, môi đỏ mọng hấp dẫn lòng người mở ra, giọng nói giòn giã.
Khi tiếng nói của Tô Tỉnh Viện vừa dứt, Bách Mộng lâu nổi lên một khúc đàn say đắm lòng người, giống như nước chảy quanh co bước vào đáy lòng, khiến người ta say sưa.
Khi tiếng đàn vang lên, ở vùng đất trống trung tâm đại sảnh, mười cô gái xinh đẹp tuổi khoảng mười tám bắt đầu múa, những dải lụa xen lẫn với một mùi hương cơ thể nhàn nhạt và mùi son phấn phụ nữ bay lượn xung quanh, như mộng như ảo.
Bách Mộng lâu mỹ nữ như mây, không biết gấp bao nhiêu lần loại những phụ nữ trang điểm lòe loẹt, các nàng ca múa ngâm thơ mỗi người một vẻ, đều có chỗ đứng riêng ở Bách Mộng lâu.
Cố Duệ Văn lắng nghe giai điệu tuyệt đẹp, khẽ liếc nhìn người múa gần trong gang tấc, trong lòng bình tĩnh như nước, không thể nổi lên rung động. Ký ức kiếp trước đã được khôi phục, những cô gái xinh đẹp ở trong mắt hắn chỉ là bộ xương khô mà thôi, hơn nữa cũng khó gỡ được dây đàn trong lòng hắn. Nếu không phải vì che giấu bản thân, Cố Duệ Văn cũng chẳng buồn bước chân vào Bách Mộng lâu này.
Còn Hàn Thụy An ở bên cạnh Cố Duệ Văn dáng vẻ ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp đang múa, mắt cũng không chớp: “Cố ca, huynh mau nhìn đi, chân mỹ nữ ở giữa trắng quá”.
“Cố ca, mau nhìn người bên trái!”
“Cố ca, huynh nhìn thấy không, mỹ nữ với rồi nháy mắt với ta”.
Hàn Thụy An vừa nhìn mỹ nữ, vừa lải nhải, quả đúng là đang làm nhục bộ mặt cháu trai binh gia của hắn ta.
Cố Duệ Văn lần này chỉ có thể bất đắc dĩ cười mắng: “Cái tên nhóc nhà ngươi chú ý hình tượng chút được không?”
Hình tượng?
Nghe xong, Hàn Thụy An nhìn sang với ánh mắt nghiêm túc, khẽ nghiêng đầu nói: “Cố ca, từ nhỏ đến lớn, hai chúng ta từng có hình tượng sao?”
Cố Duệ Văn lập tức nhớ lại một vài chuyện vô liêm sỉ cùng Hàn Thụy An gây ra vào thời niên thiếu, mặt trầm xuống nói.
“Cút!”
Chương 19: Những người này ta đều muốn cả
Không bao lâu, đàn ngừng, vũ điệu kết thúc.
Hàn Thụy An có chút lưu luyến nhìn mười cô nương dáng điệu uyển chuyển, thầm hận cha mình và người nhà quản quá nghiêm, nếu không thì nhất định sẽ càn quét Bách Mộng lâu.
Chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào, trong lòng Hàn Thụy An vô cùng ngứa ngáy. Mỗi khi hắn ta có ý niệm muốn vượt tường, chỉ cần nhớ đến lời cha nhà mình, Hàn Thụy An liền cảm thấy lạnh lẽo từng trận.
Vì vậy, tuổi gần hai mươi, Hàn Thụy An vẫn là đứa trẻ con.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, có cái gì mà nhìn”, Cố Duệ Văn vỗ Hàn Thụy An, trêu chọc: “Nếu quả thật không nhịn được, cứ nghe lời cha ngươi, cưới một cô nương không được sao”.
“Ta… không lập gia đình, đánh chết ta cũng không cưới”, Hàn Thụy An sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: “Cha ta nói thành gia lập nghiệp, sau khi ta thành thân rồi, không cho phép ta đi lung tung khắp nơi, phải vào quân đội học thêm”.
“Vậy không tốt sao”, Cố Duệ Văn đáp lại.
“Tốt cái rắm. Ta là loại người rảnh rỗi, bảo ta về sau không được tìm đến gái lầu xanh chỉ hướng về một người phụ nữ, ta cảm thấy mình sẽ điên mất”, trong ánh mắt Hàn Thụy An lóe một tia sợ hãi.
“...”, Cố Duệ Văn trầm ngâm nói: “Còn có một cách có thể khiến người muốn làm gì thì làm, ông cụ và cha ngươi tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi”.
“Cách gì?”, trong nháy mắt Hàn Thụy An nổi lên khao khát, kéo ống tay áo trắng của Cố Duệ Văn, hỏi.
“Đánh cha ngươi một trận, đánh đến mức ông ta không còn tức giận nữa, như vậy, toàn bộ người của Hàn gia sẽ không áp chế ngươi nữa”, khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười thâm thúy: “Ngươi muốn tìm gái lầu xanh, hàng đêm ca hát, không phải dễ như trở bàn tay sao”.
Hàn Thụy An ngơ ra trong giây lát, sau đó buông lỏng tay đang túm ống tay áo Cố Duệ Văn, trợn mắt lẩm bẩm: “Làm như vậy thà ta cầu nguyện đến ngày cha ta chầu trời còn hơn, đánh cha ta tơi bời? Không có đâu, ta không bị ông ấy đánh chết đã là tốt rồi’.
Cầu nguyện cha mình chầu trời...
Khóe miệng Cố Duệ Văn không nhịn được co rút lại, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thụy Văn tràn đầy khinh bỉ. Nếu cha hắn ta biết chuyện này, e rằng Hàn Thụy An sẽ lạnh thấu ngay tại chỗ.
Lần này, Cố Duệ Văn chỉ âm thầm che trán, không thể không khâm phục tư tưởng biến thái nhưng rất thật thà của Hàn Thụy An.
Cố Duệ Văn không muốn thảo luận với Hàn Thụy An nữa, bởi vì hắn cảm thấy mình không theo kịp tiết tấu trong lòng Hàn Thụy An. Vì vậy, Cố Duệ Văn chậm rãi nhìn về phía Tô Tỉnh Viện đang đứng trên sân khấu.
“Chư vị, đây là thiếu nam thiếu nữ Bách Mộng lâu tuyển chọn từ khắp nơi trong Thiên Phong Quốc”, Tô Tỉnh Viện khẽ vỗ tay, trên sân khấu xuất hiện từng bóng dáng xinh đẹp.
Hơn ba mươi thiếu nữ non nớt trắng nõn đứng bên trái Tô Tỉnh Viện. Hơn hai mươi thiếu nam ngũ quan anh tuấn thì đứng bên phải nàng ta.
Nhìn một lượt, những thiếu nữ này đều là mỹ nhân đường nét thanh tú, ra dáng tuyệt thế giai nhân.
Các nàng người lớn nhất đã mười bảy tuổi, nhỏ thì chưa đến mười ba. Từng chiếc váy dài như ẩn như hiện khoác lên người các nàng như tăng thêm vài phần linh hoạt kỳ ảo.
“Cô gái xinh đẹp quá, nhóm thiếu nữ lần này chất lượng tốt hơn so với lần trước”, sau khi đám thiếu nam thiếu nữ ra sân khấu, bên trong đại sảnh vang lên tiếng bàn tán huyên náo.
“Lại thêm một nhóm mỹ nữ mới chớm nở, hôm nay phải thử một chút, nếu không trong lòng sẽ ngứa ngáy không thoải mái”, lập tức, rất nhiều công tử đều lộ ra nụ cười khả ố, liên tục đánh giá đám thiếu nữ xinh đẹp trên sân khấu.
“Aiz!”, Hàn Thụy An khẽ thở dài, giống như đang cảm thán mình không thể đấu giá, cảm thấy thương thay cho thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu.
Lo âu, sợ hãi… trong ánh mắt của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu đều hiện ra vẻ như vậy, bọn họ chỉ liếc vội đám quan lại quyền quý dưới khán đài rồi cúi đầu, hy vọng có thể tránh khỏi một kiếp này.
Cố Duệ Văn nhìn đám người, ánh mắt hơi híp lại, hắn nhìn thiếu nam thiếu nữ bảo sao nghe vậy run rẩy đứng trên sân khấu, một dây đàn nào đó trong lòng bị khuấy động.
Kiếp trước, thời niên thiếu hắn cũng là cô nhi, không ai thương xót không ai yêu mến, không ai quan tâm đến cảm giác của một nhân vật nhỏ bé như hắn. Hắn làm qua vô số việc vặt, bị nhiều người trách móc mắng chửi. May mà kiếp trước hắn ngẫu nhiên có được cơ duyên, bước vào con đường tu hành, nhờ vậy mới không rơi vào kết cục bi thảm.
Hôm nay, Cố Duệ Văn nhìn các thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu, như thể nhìn thấy chính mình bị số phận khóa chặt ở kiếp trước, không khỏi nổi lên gợn sóng trong lòng.
Chương 20: Uy hiếp trắng trợn
“Chư vị, những thiếu nữ này đều còn trong trắng, đều là mỹ nhân được tuyển chọn kỹ lưỡng. Còn về những thiếu nam này đều là người có chút thiên phú, mang về bồi dưỡng làm nộ bộc trong gia tộc cũng không tệ”.
Mỗi cái cau mày mỗi nụ cười của Tô Tỉnh Viện cũng khiến rất nhiều người rạo rực, nàng ta khẽ nói: “Hôm nay Bách Mộng lâu chọn ra mười thiếu nữ cho mọi người đấu giá, hai mươi ba thiếu nam trên sân khấu cũng bán hết”.
Ở xã hội cá lớn nuốt cá bé này, con người cũng trở thành món hàng cho cường hào quý tộc.
“Tô tỷ tỷ, nếu đã như vậy, ta muốn cô nương kia!”, lời Tô Tỉnh Viện vừa dứt, dưới sân khấu có một công tử không nhịn được đứng dậy, chỉ vào thiếu nữ mặc váy trắng, hét lớn.
“Phùng công tử đừng gấp, chúng ta cứ từng bước từng bước, như vậy mới thú vị”, Tô Tỉnh Viện theo tiếng nói nhìn về phía công tử vừa nói xong, khẽ cười đáp lại.
“Cũng được, hôm nay không thể gấp”, Phùng Giang dường như cũng cảm thấy không hợp quy củ, cười giễu cợt.
“Ha ha ha…”, trong đại sảnh lập tức truyền đến tiếng cười, bầu không khí sục sôi không dứt.
Bỗng nhiên, một giọng nói phá vỡ bầu không khí, khiến tất cả mọi người đột nhiên giật mình.
“Tô tỷ, những thiếu nam thiếu nữ này bổn công tử đều muốn hết!”
Cố Duệ Văn mở miệng, Bách Mộng lâu trong nháy mắt yên tĩnh.
Thật ra thì Cố Duệ Văn không muốn chọc thêm thị phi, nhưng hắn nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu rơi nước mắt, giống như nhìn thấy kiếp trước của mình. Hắn biết, nếu không có cơ hội, vậy thì những thiếu nam thiếu nữ này sẽ không có kết cục tốt.
Cố Duệ Văn tự nhận mình không phải người lương thiện gì, tay hắn từng nhuốm máu tươi, từng đặt chân qua vô số cổ quốc, từng không coi trời đất này ra gì. Nhưng hắn cũng không hy vọng những thiếu nam thiếu nữ non nớt này ngã xuống vực sâu.
“Cái này… Cố công tử đúng là thích nói đùa”, Tô Tỉnh Viện sửng sốt một hồi, vội vàng cười nói: “Xem ra Cố công tử của chúng ta gấp gáp quá rồi. Vậy thì để Cố công tử chọn trước mấy mỹ nữ, ta nghĩ mọi người chắc chắn không có vấn ý kiến gì đâu”.
“Cố công tử phong lưu hào phóng, đúng là tấm gương mẫu mực cuộc đời ta, theo lý thì nên để Cố công tử chọn trước”, lập tức có người bắt đầu phụ họa.
“Đúng vậy, vị trí đầu buổi lễ nên nhường Cố công tử. Chúng ta vui còn không kịp, sao có thể có ý kiến gì”, liên tiếp có tiếng tâng bốc vang lên.
Đáng tiếc, Cố Duệ Văn không quan tâm. Chờ sau khi người tâng bốc dần dần bớt đi, Cố Duệ Văn chậm rãi nâng con mắt như vực sâu lên, nhìn chằm chằm Tô Tỉnh Viện, bình thản như nước nói: “Ta nói rồi, những người này ta đều muốn!”
Câm nín, tĩnh lặng như khe núi sâu tối.
Sau câu nói này của Cố Duệ Văn, Bách Mộng lâu rộng lớn lập tức rơi vào yên tĩnh.
Những lời này không chỉ đang tát vào mặt Bách Mộng lâu, hơn nữa còn đang xúc phạm đến công tử thế gia và quan lại quyền quý có mặt ở đây. Vừa rồi lời của Tô Tỉnh Viện chính là đang tìm cho Cố Duệ Văn một bậc thang, hy vọng Cố Duệ Văn đừng có mà được voi đòi tiên, nhưng Cố Duệ Văn vẫn bá đạo như vậy.
Trên khuôn mặt yêu kiều của Tô Tỉnh Viện lập tức nổi lên phiền muộn, nàng ta nhìn vào con mắt sâu thẳm của Cố Duệ Văn, cảm thấy mình giống như đang trần truồng đứng trước mắt hắn, điều này khiến nàng ta không khỏi rùng mình.
Một thiếu gia giàu có vô tích sự sao đột nhiên lại khiến nàng ta có cảm giác rung động không thể nào kháng cự.
Tô Tỉnh Viện âm thầm nhéo mình, để bản thân khôi phục lại vẻ mặt quyến rũ, nàng ta cười nói: “Người đâu, mang rượu đến, tỷ tỷ muốn mời Cố công tử ba ly, nhất định là do tỷ tỷ chiêu đãi không chu toàn khiến Cố công tử không hài lòng, tỷ tỷ mong công từ đừng tính toán với tỷ tỷ”.
Rất nhanh có một thị nữ xinh đẹp như hoa sen bưng vò rượu và chén rượu lên sân khấu.
“Cố công tử, tỷ tỷ kính ngươi ba ly, mong công tử không trách cứ tỷ tỷ chiêu đãi không chu toàn”, Tô Tỉnh Viện vội vàng nhận lấy chén rượu, hướng về phía Cố Duệ Văn uống ba ly, một ngụm rượu thơm từ khóe môi đỏ mọng chảy xuống bộ ngực trắng như tuyết, hấp dẫn khiến rất nhiều người nuốt nước miếng.
Không thể không nói, Tô Tỉnh Viện có thể làm quản sự của Bách Mộng lâu, tâm tư cũng phải tinh tế tỉ mỉ. Vài ba lời của nàng ta đã đẩy lời nói xằng bậy của Cố Duệ Văn là do nàng ta chiêu đãi không chu toàn.
Rất nhiều người trong đại sảnh cũng âm thầm gật đầu với Tô Tỉnh Viện, khâm phục bản lĩnh đối nhân xử thế của nàng ta. Nếu như Bách Mộng lâu thật sự để những thiếu nam thiếu nữ này rơi vào tay Cố Duệ Văn, không chỉ đắc tội với công tử thế gia khác ở đây, hơn nữa thanh danh Bách Mộng lâu cũng bị tổn hại.
Hôm nay Tô Tỉnh Viện hết lần này đến lần khác nể mặt, đổi lại là người khác, nhất định có thể nhìn ra ý tứ trong đó, sẽ không hùng hổ dọa người. Nhưng Cố Duệ Văn không phải người khác, bởi vì hắn là Cố Duệ Văn, cho nên hắn không cần so đo những thứ này.
Bình luận facebook