-
Chương 28
Từ lúc cùng Tần Song nói rõ ràng, Tần Song rất có tự hiểu lấy, trừ hỏi một chút trên phương diện vấn đề học tập, hai người không có quá nhiều giao tiếp. Ở Tần Song trên cơ sở, Liễu Dật cùng bạn học nữ trong lớp giữ một khoảng cách thích hợp.
Lấy được thông báo, thứ sau tuần này có thi thử, Liễu Dật buồn bực một hồi, vốn định xin nghỉ đi xem Nguyệt Ly thi thể thao, có lẽ là không đi được.
Buổi trưa tan học thời điểm, Liễu Dật cho nguyệt ly điện thoại.
Nhận được Liễu Dật điện thoại của, nguyệt ly thật vui mừng: "Có cái gì tốt tin tức nói cho cùng ta chia sẻ?"
Liễu Dật rầu rĩ nói: "Thứ sáu anh có thi thử, không đi được."
Nghe được cậu ấy nói như vậy, trong lòng mặc dù có chút mất mác, nhưng cậu ấy cũng có cuộc thi quan trọng, khích lệ nói: "Anh có cuộc thi quan trọng, thi tốt nha."
"Anh biết rồi, lần sau sẽ cùng em."
"Cũng tốt, em buổi trưa mệt rã rời, đừng nói như vậy, chờ khi chủ nhật, chúng ta nói chuyện tiếp." Nguyệt Ly ngáp một cái.
Liễu Dật nhắc nhở: "Được, chú ý thân thể, thời tiết này, ban ngày buổi tối nhiệt độ trong ngày chênh lệch khá nhiều, em phải chú ý giữ ấm, mặc quần áo phù hợp, không cần bị cảm."
"Đã biết, không có việc gì, em tắt máy trước."
"Ừ."
Vừa nằm xuống không bao lâu, Minh Minh chợt chạy đến bên giường của Nguyệt Ly, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy: "Ly Ly, mình có tin tức tốt nói cho cậu biết."
Nguyệt Ly mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì vậy?"
Minh Minh vẻ mặt kích động, trên mặt mang nụ cười rực rõ: "Mình rốt cuộc nghe được một chút tình hình của anh đẹp trai đó rồi."
Nguyệt Ly trả lời một tiếng: "Rất tốt, như vậy rốt cuộc cậu không cần nhìn hình trên điện thoại di động ngẩn người, trực tiếp tìm người thật."
"Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng lanh chanh hấp tấp, sẽ lưu lại cho người ta hình tượng không tốt, cậu là chuyên gia tình yêu, đến lúc đó nhớ tư vấn cho mình." Minh Minh nhân cơ hội nói.
"Được, nếu không còn chuyện gì, mình muốn đi ngủ."
"Được, cậu ngủ đi."
Minh Minh trở lại giường của mình, cười không khép miệng, thật là quá may mắn, anh đẹp trai đó, là một người ở năm 3 ĐH lúc trước bởi vì thân thể nguyên nhân tạm nghỉ học, mà anh ấy là bạn học cùng lớp năm thứ tư đại học, chủ yếu là đi thực tập ở bên ngoài, có thể biết anh ấy, vẫn là thông qua một chị học năm thứ tư đại học nói cho cô biết.
Lần này tốt lắm, nhưng, đổi lại tin tức này, bối cảnh gia đình anh ấy rất lợi hại, cũng rất có tiền, cô sợ rằng không treo cao nổi. Biết sự thật này, vốn là tâm tinh tốt, lập tức liền biến mất hầu như không còn. Quả nhiên, không thể vui mừng quá sớm.
Ông trời ơi, tại sao anh ấy không phải một người bình thường, như vậy thì cô còn có cơ hội, hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, xây dựng gia đình tốt đẹp, cỡ nào đáng giá ước mơ, thế nào bây giờ anh đẹp trái đều sinh ta trong nhà giầu có đâu?
Nếu như sinh ra ở nông thôn cũng đẹp trai thì tốt biết bao?
Minh Minh bởi vì tâm tình mất mác, trằn trọc trăn trở, không cách nào ngủ được, bất tri bất giác, đã đến hai giờ hơn, sau khi rửa mặt, liền đi học.
Nhưng, tâm tình không tốt, sao có thể nghe giảng bài được?
Nguyệt Ly đem vẻ mặt của Minh Minh thu hết vào mắt, trong giờ học, cô hỏi Minh Minh: "Làm sao vậy, ai chọc giận cậu rồi hả ?"
"Ly ly, minh còn không có bắt đầu, thì đã thất bại rồi."
"Bắt đầu cái gì?" Nguyệt Ly có chút không hiểu, cô ấy nói gì?
Minh Minh vẻ mặt bi thương: "Chính là anh đẹp trai đêm đó, chỉ có thể mặc cho mình nhớ thương, lại không thể ở bên cạnh mình."
Nguyệt Ly nhẹ giọng an ủi: "Tốt lắm, không có chuyện gì, trên đời này, nhiều trai đẹp như vậy, luôn có một người sẽ thuộc về cậu."
"Ừ, nhờ lời lành của cậu, hi vọng là như thế."
"Vậy cậu cũng không thể xao nhãng bài học, không cần ngẩn người."
"Mình sẽ cố gắng."
Hôm nay Hạ Thần giúp đỡ Cố Phương Phương ôn tập xong, sẽ đưa cô ta về nhà, đi ngang qua tiệm bán hoa, còn đặc biệt mua hoa hồng đỏ mà cô ta thích. Nhận được quà tặng Cố Phương Phương tự nhiên vui mừng, lúc trước, Nguyệt Ly cũng nói cho cô biết phải tin tưởng anh ta, theo biểu hiện chăm sóc tỉ mỉ của anh ta đến xem, hiện tại anh ta, đáng tin cậy.
Đi xe nửa giờ, Cố Phương Phương lưu luyến không muốn rời xa Hạ Thần.
Trên đường Hạ Thần lái xe về nhà, nhận được điện thoại của Tôn Thiến.
"Chuyện gì?" giọng nói Lạnh lùng, đem người cự ở ngoài ngàn dặm.
"Thần, không cần tuyệt tình như vậy, 8 giờ tối nay, chỗ cũ, anh hiểu được, không gặp không về." Tôn Thiến không bị giọng điệu của anh ta làm sợ, giọng nói cợt nhả.
Trầm mặc chốc lát, Hạ Thần đồng ý: "Được."
Tắt điện thoại, Hạ Thần về đến nhà, thong thả tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm, liền lái xe đi ra ngoài.
Đến chỗ cũ, Hạ Thần nhìn thấy Tôn Thiến ăn mặc nóng bỏng đang ở trong phòng, này xinh đẹp dáng người, khiến đan ông nổi lên dục vọng, chỗ đó trực tiếp cứng rắn.
[ Che mắt....ta không nhìn thấy gì..!!... ...(=^_^=) ]
Tôn Thiến rất hài lòng thấy vẻ mặt Hạ Thần giờ phút này, bọn họ quan hệ ba tháng, mặc dù không dài, nhưng là cô thăm dò tất cả tính tình, anh ta lớn nhất chính là đặc biệt háo sắc, không thịt không vui, chưa bao giờ sẽ từ chối lời mời.
"Còn hài lòng chỗ anh đã thấy sao?" Tôn Thiến nũng nịu cười một tiếng, nhẹ nhàng đi tới.
Hạ Thần nhếch môi, tà mị cười một tiếng: "Hài lòng, tương đối hài lòng, một thời gian không thấy, ngược lại càng toát ra động lòng người."
Nụ cười chợt cứng đờ, Tôn Thiến thở dài một tiếng: "Không có Hạ thiếu, em qua một chút cũng không tốt."
Hạ Thần nghe vậy, giật mình, đi tới, nhè nhẹ vỗ về gương mặt của cô ta, "Nói cho anh biết, làm sao không tốt?"
"Một ngày không có anh, chính là không tốt." Tôn Thiến nước mắt đảo quanh, rầm rầm từ trên mặt chảy xuống, Hạ Thần nhìn đau lòng, ôm cô ta vào lòng, dịu dàng nói, "bây giờ không phải Anh ở đây sao, đừng khóc, như thế này, mua cho em một chuỗi dây chuyền ngọc trai, có được không?"
Tôn Thiến ngước mắt, mềm mại nói: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, đừng khóc."
"Ừ." Tôn Thiến gật đầu một cái, "Anh chờ em một lát, em đi trang điểm lại."
"Đi đi." Hạ Thần nhìn Tôn Thiến quyến rũ mê người, đã sớm đem Cố Phương Phương vứt qua một bên, mặc dù đồng ý để Cố Phương Phương trở thành bạn gái của anh, trong lòng anh cũng thật thích cô ấy, nhưng, thân thể cùng tinh thần là tách biệt, có người chủ động hiến thân, anh cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào giữ mình.
Nghĩ tới dáng người kia, đường cong lả lướt, liền hận không thể lập tức đem cô ta ăn tại chỗ.
Chờ nhàm chán, Hạ Thần châm một điếu thuốc, môi mỏng nhẹ nhàng thở ra nhàn nhạt khói mù, Tôn Thiến từ phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn khói mù vòng quanh Hạ Thần, đúng là hấp dẫn mê người, trong miệng phát ra than thở: "Thần, anh thật đẹp trai."
Hạ Thần quay đầu lại, hướng cô ta ngoắc ngoắc môi: "Tới đây."
Tôn Thiến đã bị nam sắc của anh ta làm cho mê hoặc, nhẹ nhàng đi tới.
(cảnh báo: Trẻ em không nên nhìn....(ô_ô)...cẩn thận đau mắt hột..!!)
Hạ Thần hai mắt híp lại, nhìn thẳng Tôn Thiến, đợi cô ta đến gần thì anh đè cô ta xuống, nhanh chóng cởi ra dây lưng, cởi xuống quần trong, lộ ra tiểu đệ đệ của hắn, lúc Tôn Thiến kinh hãi kêu lên, anh ta đưa nó vào trong miệng của cô ta.
Tôn Thiến rất nhanh tỉnh táo, ra sức chăm sóc anh ta.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, thấp giọng thở gấp, Tôn Thiến mừng như điên, anh ta không quên cảm thụ cô cho anh ta. Chỉ phải nắm được điểm này, cô sẽ không lo không có ngày tốt lành .
Trong khoảng thời gian này, mẹ Liễu quá bận rộn chuyện công ty, hôm nay rãnh rỗi đặc biệt gọi con gái cùng bà đi dạo khắp nơi.
Nguyệt Ly cùng với mẹ Liễu ở đường phố ồn ào chậm rãi đi, đến một tiệm trang sức, mẹ Liễu lôi kéo cô cùng nhau xem một chút.
Đây là một gia đại hình kỳ hạm điếm (nhà cỡ lớn tàu chiến chỉ huy), lọt vào mắt là đủ loại đồ trang sức quý giá.
Nguyệt Ly cười nói: "Mẹ, bây giờ chúng ta đi dạo một chút."
"Dĩ nhiên." Mẹ Liễu gật đầu một cái, "Mẹ muốn mua chút đồ tự thưởng một chút cho mình, thuận tiện cũng giúp con mua một chút nhé."
"Con không cần." Nguyệt Ly lắc đầu nói, "Trong nhà mặc dù được coi là giàu có, nhưng những thứ đồ này, con còn là học sinh nên không cần."
"Vậy thì được, tùy con."
Mẹ Liễu nói xong, xoay người bắt đầu tỉ mỉ chọn, người bán hàng dựa theo hai người vừa ý đồ trang sức, lấy ra cho mẹ con hai người chọn.
Qua nửa giờ, mẹ Liễu vừa chọn không ít đồ, khuyên tai, đá quý, mặc dù giá tiền rất cao, nhưng tuyệt đối là hàng tốt, hình dáng rất đẹp, rất được mẹ Liễu yêu thích.
Thời gian còn sớm, mẹ Liễu cũng đi vội vã, ở tại một chỗ rẽ, vậy mà Nguyệt Ly nhìn thấy Hạ Thần cùng Tôn Thiến. Hai người vừa nói vừa cười, động tác thân mật, nghiễm nhiên một bộ người yêu tiểu bộ dáng.
Nam đẹp trai, nữ xinh gái, người ngoài nhìn vào, thật đúng là một đôi bích nhân, Nguyệt Ly rất bình tĩnh đem động tác của bọn họ dùng di động chụp được.
Cô biết, những tấm ảnh này một khi cho Cố Phương Phương nhìn thấy, ba người bọn họ nhất định sẽ trình diễn một màn kịch thật kích thích, huống chi, ba người đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, ba người yêu nhau giết nhau, giá trị tuyệt đối phải mong đợi.
"Nguyệt Ly, con xem viên ngọc kia như thế nào?"
Mẹ Liễu hỏi kéo suy nghĩ của Nguyệt Ly lại, cô cười nói, "Niên này không tốt chút nào, cũng không quá phù hợp với phong cách ông."
"Đây là mua cho ba con." Mẹ Liễu quay đầu nói.
Nguyệt Ly cẩn thận nhìn lên, viên ngọc kia, mượt mà sáng bóng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, lại đại khí, ý nghĩa tượng trưng cũng tốt, rất thích hợp với ba, cô đồng ý: "Cũng không tệ lắm, phù hợp với những người điềm tĩnh như ba như vậy."
Mẹ Liễu nói: "Mẹ cũng rất ưa thích nó."
"Vậy thì mua nó đi, làm quà tặng cho ba." Nguyệt Ly nhìn một chút giá tiền, xấp xỉ hai vạn, rất quý.
"Thế nào?" Mẹ Liễu chú ý tới nét mặt biến hóa của Nguyệt Ly, quan tâm hỏi.
Nguyệt Ly nhỏ giọng nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy hơi đắt."
Mẹ Liễu cười cười: "Cái này cũng không có gì, đắt một chút, mới có thể thể hiện khí thế cùng mặt mũi đàn ông, chút tiền này, trong nhà còn có."
Đóng gói tốt xong, hai người lại tùy ý nhìn một chút, rất không khéo, Hạ Thần cùng Tôn Thiến đang hướng hai người bên này đi tới.
Cô sẽ không chủ động chào hỏi, hi vọng anh ta cũng không nhìn thấy cô.
Lúc chậm rãi tới gần, là Tôn Thiến gọi Nguyệt Ly lại, Nguyệt Ly cười gượng nói: "Thật là trùng hợp, Tôn Thiến, Hạ Thần."
Tôn Thiến cười cùng mẹ Liễu lên tiếng chào, sau đó nói: "Thần theo em mua chút đồ trang sức."
"Vậy sao, em cần phải chọn cho tốt." Nguyệt Ly duy trì mỉm cười.
"Ừ, vậy chúng ta đi trước."
Từ đầu đến cuối, Hạ Thần cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua Nguyệt Ly, lại chậm rãi dời đi.
Tôn Thiến rất vui vẻ kéo tay Hạ Thần, một đường nhìn, một đường mua.
Nguyệt Ly cảm thấy thời gian không còn sớm, hãy đi về trước.
Nguyệt Ly biết, Tôn Thiến không đơn giản, cố ý cùng cô chào hỏi, đơn giản không phải là để cho cô nói cho Cố Phương Phương biết, bạn trai của cô ta công khai cùng bạn gái trước đi chơi cùng nhau, làm cho bọn họ cãi nhau, cuối cùng có cơ hội chen vào giữa hai người.
Lấy được thông báo, thứ sau tuần này có thi thử, Liễu Dật buồn bực một hồi, vốn định xin nghỉ đi xem Nguyệt Ly thi thể thao, có lẽ là không đi được.
Buổi trưa tan học thời điểm, Liễu Dật cho nguyệt ly điện thoại.
Nhận được Liễu Dật điện thoại của, nguyệt ly thật vui mừng: "Có cái gì tốt tin tức nói cho cùng ta chia sẻ?"
Liễu Dật rầu rĩ nói: "Thứ sáu anh có thi thử, không đi được."
Nghe được cậu ấy nói như vậy, trong lòng mặc dù có chút mất mác, nhưng cậu ấy cũng có cuộc thi quan trọng, khích lệ nói: "Anh có cuộc thi quan trọng, thi tốt nha."
"Anh biết rồi, lần sau sẽ cùng em."
"Cũng tốt, em buổi trưa mệt rã rời, đừng nói như vậy, chờ khi chủ nhật, chúng ta nói chuyện tiếp." Nguyệt Ly ngáp một cái.
Liễu Dật nhắc nhở: "Được, chú ý thân thể, thời tiết này, ban ngày buổi tối nhiệt độ trong ngày chênh lệch khá nhiều, em phải chú ý giữ ấm, mặc quần áo phù hợp, không cần bị cảm."
"Đã biết, không có việc gì, em tắt máy trước."
"Ừ."
Vừa nằm xuống không bao lâu, Minh Minh chợt chạy đến bên giường của Nguyệt Ly, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy: "Ly Ly, mình có tin tức tốt nói cho cậu biết."
Nguyệt Ly mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì vậy?"
Minh Minh vẻ mặt kích động, trên mặt mang nụ cười rực rõ: "Mình rốt cuộc nghe được một chút tình hình của anh đẹp trai đó rồi."
Nguyệt Ly trả lời một tiếng: "Rất tốt, như vậy rốt cuộc cậu không cần nhìn hình trên điện thoại di động ngẩn người, trực tiếp tìm người thật."
"Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng lanh chanh hấp tấp, sẽ lưu lại cho người ta hình tượng không tốt, cậu là chuyên gia tình yêu, đến lúc đó nhớ tư vấn cho mình." Minh Minh nhân cơ hội nói.
"Được, nếu không còn chuyện gì, mình muốn đi ngủ."
"Được, cậu ngủ đi."
Minh Minh trở lại giường của mình, cười không khép miệng, thật là quá may mắn, anh đẹp trai đó, là một người ở năm 3 ĐH lúc trước bởi vì thân thể nguyên nhân tạm nghỉ học, mà anh ấy là bạn học cùng lớp năm thứ tư đại học, chủ yếu là đi thực tập ở bên ngoài, có thể biết anh ấy, vẫn là thông qua một chị học năm thứ tư đại học nói cho cô biết.
Lần này tốt lắm, nhưng, đổi lại tin tức này, bối cảnh gia đình anh ấy rất lợi hại, cũng rất có tiền, cô sợ rằng không treo cao nổi. Biết sự thật này, vốn là tâm tinh tốt, lập tức liền biến mất hầu như không còn. Quả nhiên, không thể vui mừng quá sớm.
Ông trời ơi, tại sao anh ấy không phải một người bình thường, như vậy thì cô còn có cơ hội, hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, xây dựng gia đình tốt đẹp, cỡ nào đáng giá ước mơ, thế nào bây giờ anh đẹp trái đều sinh ta trong nhà giầu có đâu?
Nếu như sinh ra ở nông thôn cũng đẹp trai thì tốt biết bao?
Minh Minh bởi vì tâm tình mất mác, trằn trọc trăn trở, không cách nào ngủ được, bất tri bất giác, đã đến hai giờ hơn, sau khi rửa mặt, liền đi học.
Nhưng, tâm tình không tốt, sao có thể nghe giảng bài được?
Nguyệt Ly đem vẻ mặt của Minh Minh thu hết vào mắt, trong giờ học, cô hỏi Minh Minh: "Làm sao vậy, ai chọc giận cậu rồi hả ?"
"Ly ly, minh còn không có bắt đầu, thì đã thất bại rồi."
"Bắt đầu cái gì?" Nguyệt Ly có chút không hiểu, cô ấy nói gì?
Minh Minh vẻ mặt bi thương: "Chính là anh đẹp trai đêm đó, chỉ có thể mặc cho mình nhớ thương, lại không thể ở bên cạnh mình."
Nguyệt Ly nhẹ giọng an ủi: "Tốt lắm, không có chuyện gì, trên đời này, nhiều trai đẹp như vậy, luôn có một người sẽ thuộc về cậu."
"Ừ, nhờ lời lành của cậu, hi vọng là như thế."
"Vậy cậu cũng không thể xao nhãng bài học, không cần ngẩn người."
"Mình sẽ cố gắng."
Hôm nay Hạ Thần giúp đỡ Cố Phương Phương ôn tập xong, sẽ đưa cô ta về nhà, đi ngang qua tiệm bán hoa, còn đặc biệt mua hoa hồng đỏ mà cô ta thích. Nhận được quà tặng Cố Phương Phương tự nhiên vui mừng, lúc trước, Nguyệt Ly cũng nói cho cô biết phải tin tưởng anh ta, theo biểu hiện chăm sóc tỉ mỉ của anh ta đến xem, hiện tại anh ta, đáng tin cậy.
Đi xe nửa giờ, Cố Phương Phương lưu luyến không muốn rời xa Hạ Thần.
Trên đường Hạ Thần lái xe về nhà, nhận được điện thoại của Tôn Thiến.
"Chuyện gì?" giọng nói Lạnh lùng, đem người cự ở ngoài ngàn dặm.
"Thần, không cần tuyệt tình như vậy, 8 giờ tối nay, chỗ cũ, anh hiểu được, không gặp không về." Tôn Thiến không bị giọng điệu của anh ta làm sợ, giọng nói cợt nhả.
Trầm mặc chốc lát, Hạ Thần đồng ý: "Được."
Tắt điện thoại, Hạ Thần về đến nhà, thong thả tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm, liền lái xe đi ra ngoài.
Đến chỗ cũ, Hạ Thần nhìn thấy Tôn Thiến ăn mặc nóng bỏng đang ở trong phòng, này xinh đẹp dáng người, khiến đan ông nổi lên dục vọng, chỗ đó trực tiếp cứng rắn.
[ Che mắt....ta không nhìn thấy gì..!!... ...(=^_^=) ]
Tôn Thiến rất hài lòng thấy vẻ mặt Hạ Thần giờ phút này, bọn họ quan hệ ba tháng, mặc dù không dài, nhưng là cô thăm dò tất cả tính tình, anh ta lớn nhất chính là đặc biệt háo sắc, không thịt không vui, chưa bao giờ sẽ từ chối lời mời.
"Còn hài lòng chỗ anh đã thấy sao?" Tôn Thiến nũng nịu cười một tiếng, nhẹ nhàng đi tới.
Hạ Thần nhếch môi, tà mị cười một tiếng: "Hài lòng, tương đối hài lòng, một thời gian không thấy, ngược lại càng toát ra động lòng người."
Nụ cười chợt cứng đờ, Tôn Thiến thở dài một tiếng: "Không có Hạ thiếu, em qua một chút cũng không tốt."
Hạ Thần nghe vậy, giật mình, đi tới, nhè nhẹ vỗ về gương mặt của cô ta, "Nói cho anh biết, làm sao không tốt?"
"Một ngày không có anh, chính là không tốt." Tôn Thiến nước mắt đảo quanh, rầm rầm từ trên mặt chảy xuống, Hạ Thần nhìn đau lòng, ôm cô ta vào lòng, dịu dàng nói, "bây giờ không phải Anh ở đây sao, đừng khóc, như thế này, mua cho em một chuỗi dây chuyền ngọc trai, có được không?"
Tôn Thiến ngước mắt, mềm mại nói: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, đừng khóc."
"Ừ." Tôn Thiến gật đầu một cái, "Anh chờ em một lát, em đi trang điểm lại."
"Đi đi." Hạ Thần nhìn Tôn Thiến quyến rũ mê người, đã sớm đem Cố Phương Phương vứt qua một bên, mặc dù đồng ý để Cố Phương Phương trở thành bạn gái của anh, trong lòng anh cũng thật thích cô ấy, nhưng, thân thể cùng tinh thần là tách biệt, có người chủ động hiến thân, anh cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào giữ mình.
Nghĩ tới dáng người kia, đường cong lả lướt, liền hận không thể lập tức đem cô ta ăn tại chỗ.
Chờ nhàm chán, Hạ Thần châm một điếu thuốc, môi mỏng nhẹ nhàng thở ra nhàn nhạt khói mù, Tôn Thiến từ phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn khói mù vòng quanh Hạ Thần, đúng là hấp dẫn mê người, trong miệng phát ra than thở: "Thần, anh thật đẹp trai."
Hạ Thần quay đầu lại, hướng cô ta ngoắc ngoắc môi: "Tới đây."
Tôn Thiến đã bị nam sắc của anh ta làm cho mê hoặc, nhẹ nhàng đi tới.
(cảnh báo: Trẻ em không nên nhìn....(ô_ô)...cẩn thận đau mắt hột..!!)
Hạ Thần hai mắt híp lại, nhìn thẳng Tôn Thiến, đợi cô ta đến gần thì anh đè cô ta xuống, nhanh chóng cởi ra dây lưng, cởi xuống quần trong, lộ ra tiểu đệ đệ của hắn, lúc Tôn Thiến kinh hãi kêu lên, anh ta đưa nó vào trong miệng của cô ta.
Tôn Thiến rất nhanh tỉnh táo, ra sức chăm sóc anh ta.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, thấp giọng thở gấp, Tôn Thiến mừng như điên, anh ta không quên cảm thụ cô cho anh ta. Chỉ phải nắm được điểm này, cô sẽ không lo không có ngày tốt lành .
Trong khoảng thời gian này, mẹ Liễu quá bận rộn chuyện công ty, hôm nay rãnh rỗi đặc biệt gọi con gái cùng bà đi dạo khắp nơi.
Nguyệt Ly cùng với mẹ Liễu ở đường phố ồn ào chậm rãi đi, đến một tiệm trang sức, mẹ Liễu lôi kéo cô cùng nhau xem một chút.
Đây là một gia đại hình kỳ hạm điếm (nhà cỡ lớn tàu chiến chỉ huy), lọt vào mắt là đủ loại đồ trang sức quý giá.
Nguyệt Ly cười nói: "Mẹ, bây giờ chúng ta đi dạo một chút."
"Dĩ nhiên." Mẹ Liễu gật đầu một cái, "Mẹ muốn mua chút đồ tự thưởng một chút cho mình, thuận tiện cũng giúp con mua một chút nhé."
"Con không cần." Nguyệt Ly lắc đầu nói, "Trong nhà mặc dù được coi là giàu có, nhưng những thứ đồ này, con còn là học sinh nên không cần."
"Vậy thì được, tùy con."
Mẹ Liễu nói xong, xoay người bắt đầu tỉ mỉ chọn, người bán hàng dựa theo hai người vừa ý đồ trang sức, lấy ra cho mẹ con hai người chọn.
Qua nửa giờ, mẹ Liễu vừa chọn không ít đồ, khuyên tai, đá quý, mặc dù giá tiền rất cao, nhưng tuyệt đối là hàng tốt, hình dáng rất đẹp, rất được mẹ Liễu yêu thích.
Thời gian còn sớm, mẹ Liễu cũng đi vội vã, ở tại một chỗ rẽ, vậy mà Nguyệt Ly nhìn thấy Hạ Thần cùng Tôn Thiến. Hai người vừa nói vừa cười, động tác thân mật, nghiễm nhiên một bộ người yêu tiểu bộ dáng.
Nam đẹp trai, nữ xinh gái, người ngoài nhìn vào, thật đúng là một đôi bích nhân, Nguyệt Ly rất bình tĩnh đem động tác của bọn họ dùng di động chụp được.
Cô biết, những tấm ảnh này một khi cho Cố Phương Phương nhìn thấy, ba người bọn họ nhất định sẽ trình diễn một màn kịch thật kích thích, huống chi, ba người đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, ba người yêu nhau giết nhau, giá trị tuyệt đối phải mong đợi.
"Nguyệt Ly, con xem viên ngọc kia như thế nào?"
Mẹ Liễu hỏi kéo suy nghĩ của Nguyệt Ly lại, cô cười nói, "Niên này không tốt chút nào, cũng không quá phù hợp với phong cách ông."
"Đây là mua cho ba con." Mẹ Liễu quay đầu nói.
Nguyệt Ly cẩn thận nhìn lên, viên ngọc kia, mượt mà sáng bóng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, lại đại khí, ý nghĩa tượng trưng cũng tốt, rất thích hợp với ba, cô đồng ý: "Cũng không tệ lắm, phù hợp với những người điềm tĩnh như ba như vậy."
Mẹ Liễu nói: "Mẹ cũng rất ưa thích nó."
"Vậy thì mua nó đi, làm quà tặng cho ba." Nguyệt Ly nhìn một chút giá tiền, xấp xỉ hai vạn, rất quý.
"Thế nào?" Mẹ Liễu chú ý tới nét mặt biến hóa của Nguyệt Ly, quan tâm hỏi.
Nguyệt Ly nhỏ giọng nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy hơi đắt."
Mẹ Liễu cười cười: "Cái này cũng không có gì, đắt một chút, mới có thể thể hiện khí thế cùng mặt mũi đàn ông, chút tiền này, trong nhà còn có."
Đóng gói tốt xong, hai người lại tùy ý nhìn một chút, rất không khéo, Hạ Thần cùng Tôn Thiến đang hướng hai người bên này đi tới.
Cô sẽ không chủ động chào hỏi, hi vọng anh ta cũng không nhìn thấy cô.
Lúc chậm rãi tới gần, là Tôn Thiến gọi Nguyệt Ly lại, Nguyệt Ly cười gượng nói: "Thật là trùng hợp, Tôn Thiến, Hạ Thần."
Tôn Thiến cười cùng mẹ Liễu lên tiếng chào, sau đó nói: "Thần theo em mua chút đồ trang sức."
"Vậy sao, em cần phải chọn cho tốt." Nguyệt Ly duy trì mỉm cười.
"Ừ, vậy chúng ta đi trước."
Từ đầu đến cuối, Hạ Thần cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua Nguyệt Ly, lại chậm rãi dời đi.
Tôn Thiến rất vui vẻ kéo tay Hạ Thần, một đường nhìn, một đường mua.
Nguyệt Ly cảm thấy thời gian không còn sớm, hãy đi về trước.
Nguyệt Ly biết, Tôn Thiến không đơn giản, cố ý cùng cô chào hỏi, đơn giản không phải là để cho cô nói cho Cố Phương Phương biết, bạn trai của cô ta công khai cùng bạn gái trước đi chơi cùng nhau, làm cho bọn họ cãi nhau, cuối cùng có cơ hội chen vào giữa hai người.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook