Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 103
Đối với Cố Kiều Niệm bận rộn, giấc mơ chiều nay cũng không có mấy ý nghĩa.
Cùng lắm là cô bị một thằng nhóc chọc đến tẩu hỏa nhập ma, mơ một giấc mơ kỳ lạ không giải thích được mà thôi.
Ngả đầu lại ngủ thêm một giấc.
Công việc cứ kéo đến liên tục không ngừng.
Giấc mơ kỳ lạ kia cũng bị Cố Kiều Niệm quên đi mất.
Đảo mắt đã đến ngày công diễn đầu tiên của thần tượng quốc dân.
Vì đây là lần đầu tiên công diễn, thế nên hầu hết khán giả trong số năm trăm khán giả đã đăng ký tính đến nay đều là fan cố vấn.
Cố Kiều Niệm chiếm một nửa, Hứa Hi Nghiên chiếm một nửa, còn có vài tuyển thủ nhỏ khác đã từng ra mắt chiếm một phần.
Hoàn thành bảng thông cáo cuối cùng, Cố Kiều Niệm ngựa không dừng vó quay trở về, lúc đến trường quay, đã có rất nhiều người hâm mộ tấp nập bên ngoài.
“Trời ạ, người kéo biểu ngữ bên kia là fan của chị sao?”
Chu Chu ngồi trên xe, mở cửa sổ nhìn về phía lối vào ngoài chỗ gửi xe.
Một loạt cô gái nhỏ kéo biểu ngữ dài thật dài, trên đấy viết: “Cố Kiều Niệm ăn no, ngủ ngon, ngày ngày vui vẻ!”
Cố Kiều Niệm nhìn qua một cái cũng có chút kinh ngạc và cảm động.
Từ trước đến giờ dù độ quốc dân của cô có cao thì fan hâm mộ tiếp ứng cho cô cũng không nhiều.
Thi thoảng gặp được một hai người, còn là do Dương Tuyết bỏ tiền mướn tới.
Vốn dĩ kế hoạch của cô là thông qua hình tượng thần tượng quốc dân, mở ra con đường của mình ở thị trường idol, thu hút những người hâm mộ thần tượng thực sự ủng hộ mình.
Không ngờ, chương trình còn chưa quay mà đã bắt đầu có hiệu quả.
Thu hồi tầm mắt, mắt Cố Kiều Niệm có hơi nóng lên.
Cô đã đi qua một đời rồi, mà vẫn chưa được ai thật lòng thương yêu.
Bây giờ có thể có nhiều người xa lạ đến từ khắp phương trời quan tâm cô có ăn được không, ngủ ngon không, có vui vẻ hay không, sao cô có thể không cảm động chứ?
“Một lát khi mọi người không còn tụ tập lại như bây giờ, em tìm người mua ít đồ uống cho các cô ấy nhé.” Cố Kiều Niệm nói.
Chu Chu gật đầu liên tục: “Vâng ạ!”
Xe xuyên qua đám người chen lấn, chậm rãi lái vào bãi đỗ xe.
Hôm nay là buổi công diễn đầu tiên, các công ty quản lý cũng rất chú ý. Trong bãi đỗ xe, có vài chỗ đậu còn chưa có xe đã để biển đề tên công ty quản lý.
Chỗ đậu của Cố Kiều Niệm cũng có.
Tài xế chậm rãi đỗ xe xong.
Cố Kiều Niệm mang kính mát, khẩu trang và mũ lên, bảo vệ ngồi sau xe xuống xe mở cửa cho cô trước.
“Tiểu Điềm đã đến đây sắp xếp phục vụ trước rồi, chúng ta trực tiếp lên thẳng tầng ba thôi.” Chu Chu xách đồ nhanh chóng đuổi theo.
Cố Kiều Niệm đáp lại một tiếng.
Đoàn người vừa vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, bên ngoài chợt truyền đến tiếng của một người phụ nữ.
“Chờ một chút!”
Kế đó một đôi tay tô móng đầy khoa trương vịn vào tách cửa thang máy chuẩn bị khép lại ra.
Bảo vệ của Cố Kiều Niệm thấy thế thì nghiêm túc che chắn cho cô theo vô thức.
Người phụ nữ đứng trước cửa thang máy không thấy rõ Cố Kiều Niệm, nhưng nhận ra Chu Chu.
Cô ta lắc eo thon tiến vào, mở miệng cười: “Là Chu Chu à, đã lâu không gặp, sao lại giả bộ không nhận ra tôi thế?”
Sắc mặt Chu Chu không được đẹp cho lắm.
“Chị Lý Hoa, đã lâu không gặp.”
Người tên Lý Hoa này, dù người vóc nhỏ, nhưng trong vòng người đại diện cũng xem như một người có tiếng.
Mười mấy năm trước, nghệ sĩ cực hot hàng đầu cơ bản cũng đều xuất thân từ đoàn đội nghệ sĩ của cô ta.
Chỉ là…
Người này là bạn thân của người đại diện cũ của Cố Kiều Niệm, Dương Tuyết.
Cố Kiều Niệm nâng tay tháo kính mát xuống.
Lý Hoa.
Đời trước cô quả là quá ngu xuẩn, vậy nên số lần ăn khổ cũng nhiều không kể xiết.
Mặt trong vòng giải trí vốn dĩ là bắt nạt kẻ thiện e sợ kẻ ác.
Còn cô, đã không thể dùng từ thiện để miêu tả nữa, là một kẻ vô tích sự ai cũng có thể bắt nạt được.
Đã từng có rất nhiều người bắt nạt cô.
Cô lại quên mất người đại diện Lý Hoa lão làng này.
“Chu Chu… phải cái tên này không? Bây giờ cánh cứng rồi, cũng có thể một mình dẫn theo vị minh tinh lớn vậy rồi sao?” Lý Hoa cười nhạt nói với Chu Chu: “Trước kia chị Dương đối xử với cô không tệ, không ngờ cô còn nhỏ mà sau lưng lại quỷ quyệt như vậy.”
“Chị Hoa, chị nói gì vậy, không phải là Dương Tuyết tự làm tự chịu sao? Ai bảo cô ta không lo làm người cho tốt, lại cứ nhất quyết phải làm kẻ thứ ba cơ?” Đúng lúc này, Cố Kiều Niệm dịu dàng lên tiếng, giọng mang ý cười hiền lành.
Bảo vệ rất thức thời lùi lại chừa ra một khoảng trống.
Bấy giờ, thang máy vừa vặn đến tầng ba.
Cố Kiều Niệm tiến lên trước hai bước.
Lý Hoa cao khoảng chừng một mét năm mươi.
Người vô cùng gầy, cũng đã sắp thành da bọc xương rồi.
Dù là mang giày cao gót, thế nhưng trước mặt Cố Kiều Niệm cao hơn cô ta một bậc, hiển nhiên cô ta thiếu một phần khí thế.
Trái lại Cố Kiều Niệm nét mặt lười biếng, thản nhiên, cứ thế đứng từ trên cao nhìn xuống Lý Hoa đang cau mày.
Bậc khí thế này cực kỳ gây khó dễ người khác.
“Chị Hoa, đúng là đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, có rảnh phải vui vẻ ôn chuyện chút nhé.”
Nói xong, Cố Kiều Niệm thế nhưng không để ý đến việc trong thang máy còn có Chu Chu và bảo vệ của cô, chợt hơi nghiêng đầu, đè thấp giọng, ý vị sâu xa nói với Lý Hoa: “Chị Hoa, chị nên lấy chuyện Dương Tuyết làm cảnh báo, làm kẻ thứ ba không dễ đâu, lỡ đâu bị vợ phát hiện, chắc chắn kết quả sẽ không tốt đẹp gì.”
Lý Hoa hóa đá ngay tại chỗ.
Cố Kiều Niệm nói xong liền ung dung tự tại bước ra khỏi thang máy.
Người của cô dùng ánh mắt phức tạp liếc Lý Hoa một cái, cũng lũ lượt ra ngoài theo.
“Kiều Kiều, sao vậy? Cô ta cũng là kẻ thứ ba à?”
Chu Chu nhanh chân chạy đến bên người Cố Kiều Niệm, kéo ống tay áo cô, không nhịn được được hỏi.
“Dù sao thì… vật họp theo loài mà.” Cố Kiều Niệm cũng cho một câu trả lời xem như là khẳng định.
Lý Hoa đứng trong thang máy, nhanh chóng lục tìm chuyện kia trong đầu mình, có phải Cố Kiều Niệm đã biết thật rồi không.
Tìm một lúc cuối cùng cũng nhớ ra.
Năm ngoái nghệ sĩ của cô ta có đóng cùng một bộ phim truyền hình với Cố Kiều Niệm.
Đêm khuya lúc chuyển địa điểm, cô ta không muốn chen chúc trong xe di chuyển với một nghệ sĩ nhỏ, thế nên cô ta liền chen vào xe bảo mẫu của Cố Kiều Niệm.
Trên đường, cô ta cho rằng Cố Kiều Niệm đã ngủ nên có nhắc đến chuyện Cố Đức Hạo và người đàn ông của cô ta, nhắc chuyện khi nào ly dị kết hôn với cô ta.
Quan hệ giữa cô ta và người đàn ông kia vẫn luôn được giấu rất kỹ.
Từ trước đến giờ Lý Hoa chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị người khác phát hiện!
Vốn Lý Hoa muốn tới trả thù cho bạn thân, thuận tay lập uy với Cố Kiều Niệm.
Xuất quân bất lợi… vừa đến cửa đã bị Cố Kiều Niệm đánh trúng mất hết hồn vía!
Lần đầu tiên công diễn không có sân khấu của cố vấn.
Thế nhưng nhóm trang điểm cho Cố Kiều Niệm đã tuân theo nguyên tắc, chuẩn bị để chỉ cần Kiều Kiều lên sân khấu, kể cả khi cô chỉ mặc một bộ âu phục đơn giản thì cũng phải chỉnh chu đến từng chi tiết, để cô sặc sỡ lóa mắt người…
Vậy nên khi Cố Kiều Niệm đến liền thấy sáu phương án trang điểm, hơn nữa thợ trang điểm và thợ trang phục còn đang không ngừng tranh chấp về một số chi tiết.
“Tỉnh táo chút nào.”
Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.
“Em là PD, chỉ là nửa MC mà thôi, cũng không cần lên đài so sắc đẹp gì, đơn giản thoải mái là được rồi.”
“Em không cần so sắc đẹp, nhưng người khác muốn so!” Chị gái thợ trang điểm nói: “Chỗ Hứa Hi Nghiên bên kia cũng như muốn lên sàn diễn kìa, nỗ lực đủ chỗ, trang trí toàn thân cho thần tượng luôn. Khuôn mặt đánh bóng ấy, còn có phấn mắt lấp lánh muốn chết, y như cái bóng đèn biết đi!”
Có lẽ là vì lần trước lúc cố vấn lên sân khấu, Hứa Hi Nghiên đã bị Cố Kiều Niệm chèn ép trên mọi mặt, thế nên lần này đoàn đội ấy mới thẳng thắn tung hết sức.
Cố Kiều Niệm tay cầm ly cà phê đen, dạo một vòng qua mấy khuôn mẫu, sau đó chỉ vào bộ đơn giản nhất trong đó.
Cùng lắm là cô bị một thằng nhóc chọc đến tẩu hỏa nhập ma, mơ một giấc mơ kỳ lạ không giải thích được mà thôi.
Ngả đầu lại ngủ thêm một giấc.
Công việc cứ kéo đến liên tục không ngừng.
Giấc mơ kỳ lạ kia cũng bị Cố Kiều Niệm quên đi mất.
Đảo mắt đã đến ngày công diễn đầu tiên của thần tượng quốc dân.
Vì đây là lần đầu tiên công diễn, thế nên hầu hết khán giả trong số năm trăm khán giả đã đăng ký tính đến nay đều là fan cố vấn.
Cố Kiều Niệm chiếm một nửa, Hứa Hi Nghiên chiếm một nửa, còn có vài tuyển thủ nhỏ khác đã từng ra mắt chiếm một phần.
Hoàn thành bảng thông cáo cuối cùng, Cố Kiều Niệm ngựa không dừng vó quay trở về, lúc đến trường quay, đã có rất nhiều người hâm mộ tấp nập bên ngoài.
“Trời ạ, người kéo biểu ngữ bên kia là fan của chị sao?”
Chu Chu ngồi trên xe, mở cửa sổ nhìn về phía lối vào ngoài chỗ gửi xe.
Một loạt cô gái nhỏ kéo biểu ngữ dài thật dài, trên đấy viết: “Cố Kiều Niệm ăn no, ngủ ngon, ngày ngày vui vẻ!”
Cố Kiều Niệm nhìn qua một cái cũng có chút kinh ngạc và cảm động.
Từ trước đến giờ dù độ quốc dân của cô có cao thì fan hâm mộ tiếp ứng cho cô cũng không nhiều.
Thi thoảng gặp được một hai người, còn là do Dương Tuyết bỏ tiền mướn tới.
Vốn dĩ kế hoạch của cô là thông qua hình tượng thần tượng quốc dân, mở ra con đường của mình ở thị trường idol, thu hút những người hâm mộ thần tượng thực sự ủng hộ mình.
Không ngờ, chương trình còn chưa quay mà đã bắt đầu có hiệu quả.
Thu hồi tầm mắt, mắt Cố Kiều Niệm có hơi nóng lên.
Cô đã đi qua một đời rồi, mà vẫn chưa được ai thật lòng thương yêu.
Bây giờ có thể có nhiều người xa lạ đến từ khắp phương trời quan tâm cô có ăn được không, ngủ ngon không, có vui vẻ hay không, sao cô có thể không cảm động chứ?
“Một lát khi mọi người không còn tụ tập lại như bây giờ, em tìm người mua ít đồ uống cho các cô ấy nhé.” Cố Kiều Niệm nói.
Chu Chu gật đầu liên tục: “Vâng ạ!”
Xe xuyên qua đám người chen lấn, chậm rãi lái vào bãi đỗ xe.
Hôm nay là buổi công diễn đầu tiên, các công ty quản lý cũng rất chú ý. Trong bãi đỗ xe, có vài chỗ đậu còn chưa có xe đã để biển đề tên công ty quản lý.
Chỗ đậu của Cố Kiều Niệm cũng có.
Tài xế chậm rãi đỗ xe xong.
Cố Kiều Niệm mang kính mát, khẩu trang và mũ lên, bảo vệ ngồi sau xe xuống xe mở cửa cho cô trước.
“Tiểu Điềm đã đến đây sắp xếp phục vụ trước rồi, chúng ta trực tiếp lên thẳng tầng ba thôi.” Chu Chu xách đồ nhanh chóng đuổi theo.
Cố Kiều Niệm đáp lại một tiếng.
Đoàn người vừa vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, bên ngoài chợt truyền đến tiếng của một người phụ nữ.
“Chờ một chút!”
Kế đó một đôi tay tô móng đầy khoa trương vịn vào tách cửa thang máy chuẩn bị khép lại ra.
Bảo vệ của Cố Kiều Niệm thấy thế thì nghiêm túc che chắn cho cô theo vô thức.
Người phụ nữ đứng trước cửa thang máy không thấy rõ Cố Kiều Niệm, nhưng nhận ra Chu Chu.
Cô ta lắc eo thon tiến vào, mở miệng cười: “Là Chu Chu à, đã lâu không gặp, sao lại giả bộ không nhận ra tôi thế?”
Sắc mặt Chu Chu không được đẹp cho lắm.
“Chị Lý Hoa, đã lâu không gặp.”
Người tên Lý Hoa này, dù người vóc nhỏ, nhưng trong vòng người đại diện cũng xem như một người có tiếng.
Mười mấy năm trước, nghệ sĩ cực hot hàng đầu cơ bản cũng đều xuất thân từ đoàn đội nghệ sĩ của cô ta.
Chỉ là…
Người này là bạn thân của người đại diện cũ của Cố Kiều Niệm, Dương Tuyết.
Cố Kiều Niệm nâng tay tháo kính mát xuống.
Lý Hoa.
Đời trước cô quả là quá ngu xuẩn, vậy nên số lần ăn khổ cũng nhiều không kể xiết.
Mặt trong vòng giải trí vốn dĩ là bắt nạt kẻ thiện e sợ kẻ ác.
Còn cô, đã không thể dùng từ thiện để miêu tả nữa, là một kẻ vô tích sự ai cũng có thể bắt nạt được.
Đã từng có rất nhiều người bắt nạt cô.
Cô lại quên mất người đại diện Lý Hoa lão làng này.
“Chu Chu… phải cái tên này không? Bây giờ cánh cứng rồi, cũng có thể một mình dẫn theo vị minh tinh lớn vậy rồi sao?” Lý Hoa cười nhạt nói với Chu Chu: “Trước kia chị Dương đối xử với cô không tệ, không ngờ cô còn nhỏ mà sau lưng lại quỷ quyệt như vậy.”
“Chị Hoa, chị nói gì vậy, không phải là Dương Tuyết tự làm tự chịu sao? Ai bảo cô ta không lo làm người cho tốt, lại cứ nhất quyết phải làm kẻ thứ ba cơ?” Đúng lúc này, Cố Kiều Niệm dịu dàng lên tiếng, giọng mang ý cười hiền lành.
Bảo vệ rất thức thời lùi lại chừa ra một khoảng trống.
Bấy giờ, thang máy vừa vặn đến tầng ba.
Cố Kiều Niệm tiến lên trước hai bước.
Lý Hoa cao khoảng chừng một mét năm mươi.
Người vô cùng gầy, cũng đã sắp thành da bọc xương rồi.
Dù là mang giày cao gót, thế nhưng trước mặt Cố Kiều Niệm cao hơn cô ta một bậc, hiển nhiên cô ta thiếu một phần khí thế.
Trái lại Cố Kiều Niệm nét mặt lười biếng, thản nhiên, cứ thế đứng từ trên cao nhìn xuống Lý Hoa đang cau mày.
Bậc khí thế này cực kỳ gây khó dễ người khác.
“Chị Hoa, đúng là đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, có rảnh phải vui vẻ ôn chuyện chút nhé.”
Nói xong, Cố Kiều Niệm thế nhưng không để ý đến việc trong thang máy còn có Chu Chu và bảo vệ của cô, chợt hơi nghiêng đầu, đè thấp giọng, ý vị sâu xa nói với Lý Hoa: “Chị Hoa, chị nên lấy chuyện Dương Tuyết làm cảnh báo, làm kẻ thứ ba không dễ đâu, lỡ đâu bị vợ phát hiện, chắc chắn kết quả sẽ không tốt đẹp gì.”
Lý Hoa hóa đá ngay tại chỗ.
Cố Kiều Niệm nói xong liền ung dung tự tại bước ra khỏi thang máy.
Người của cô dùng ánh mắt phức tạp liếc Lý Hoa một cái, cũng lũ lượt ra ngoài theo.
“Kiều Kiều, sao vậy? Cô ta cũng là kẻ thứ ba à?”
Chu Chu nhanh chân chạy đến bên người Cố Kiều Niệm, kéo ống tay áo cô, không nhịn được được hỏi.
“Dù sao thì… vật họp theo loài mà.” Cố Kiều Niệm cũng cho một câu trả lời xem như là khẳng định.
Lý Hoa đứng trong thang máy, nhanh chóng lục tìm chuyện kia trong đầu mình, có phải Cố Kiều Niệm đã biết thật rồi không.
Tìm một lúc cuối cùng cũng nhớ ra.
Năm ngoái nghệ sĩ của cô ta có đóng cùng một bộ phim truyền hình với Cố Kiều Niệm.
Đêm khuya lúc chuyển địa điểm, cô ta không muốn chen chúc trong xe di chuyển với một nghệ sĩ nhỏ, thế nên cô ta liền chen vào xe bảo mẫu của Cố Kiều Niệm.
Trên đường, cô ta cho rằng Cố Kiều Niệm đã ngủ nên có nhắc đến chuyện Cố Đức Hạo và người đàn ông của cô ta, nhắc chuyện khi nào ly dị kết hôn với cô ta.
Quan hệ giữa cô ta và người đàn ông kia vẫn luôn được giấu rất kỹ.
Từ trước đến giờ Lý Hoa chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị người khác phát hiện!
Vốn Lý Hoa muốn tới trả thù cho bạn thân, thuận tay lập uy với Cố Kiều Niệm.
Xuất quân bất lợi… vừa đến cửa đã bị Cố Kiều Niệm đánh trúng mất hết hồn vía!
Lần đầu tiên công diễn không có sân khấu của cố vấn.
Thế nhưng nhóm trang điểm cho Cố Kiều Niệm đã tuân theo nguyên tắc, chuẩn bị để chỉ cần Kiều Kiều lên sân khấu, kể cả khi cô chỉ mặc một bộ âu phục đơn giản thì cũng phải chỉnh chu đến từng chi tiết, để cô sặc sỡ lóa mắt người…
Vậy nên khi Cố Kiều Niệm đến liền thấy sáu phương án trang điểm, hơn nữa thợ trang điểm và thợ trang phục còn đang không ngừng tranh chấp về một số chi tiết.
“Tỉnh táo chút nào.”
Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.
“Em là PD, chỉ là nửa MC mà thôi, cũng không cần lên đài so sắc đẹp gì, đơn giản thoải mái là được rồi.”
“Em không cần so sắc đẹp, nhưng người khác muốn so!” Chị gái thợ trang điểm nói: “Chỗ Hứa Hi Nghiên bên kia cũng như muốn lên sàn diễn kìa, nỗ lực đủ chỗ, trang trí toàn thân cho thần tượng luôn. Khuôn mặt đánh bóng ấy, còn có phấn mắt lấp lánh muốn chết, y như cái bóng đèn biết đi!”
Có lẽ là vì lần trước lúc cố vấn lên sân khấu, Hứa Hi Nghiên đã bị Cố Kiều Niệm chèn ép trên mọi mặt, thế nên lần này đoàn đội ấy mới thẳng thắn tung hết sức.
Cố Kiều Niệm tay cầm ly cà phê đen, dạo một vòng qua mấy khuôn mẫu, sau đó chỉ vào bộ đơn giản nhất trong đó.
Bình luận facebook