Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Còn sống được hai tháng hai mươi bảy ngày
Khương Chi Chi trầm mặt, dùng ngón tay gõ lên mặt quầy: “Đi làm chơi game, còn dám đưa dược liệu kém chất lượng.”
Lúc này thanh niên mới thả di động xuống, không kiên nhẫn lên tiếng đuổi người: “Con lợn phì như cô thì biết cái gì, đây là tam thất tốt nhất trong tiệm đấy, mau đi đi, đừng rảnh rỗi gây chuyện.”
“Tam thất tốt có vẻ ngoài mượt mà, khô ráo, nhưng cái thứ này khô quắt, nhiều nếp nhăn, cầm lên còn có cảm giác ướŧ áŧ, rõ ràng chất lượng rất kém.”
Khương Chi Chi cầm lấy một nhánh khô quắt, ánh mắt nhàn nhạt: “Anh chắc chắn đây là loại tốt nhất trong tiệm à? Hay là đã bị anh đổi rồi!”
Kiếp trước cô biết được không có dược liệu gì mà không thể mua được trong tiệm thuốc này.
Trừ khi… Có người dám làm chút chuyện trộm cắp ngu xuẩn.
Ví dụ như lén đầu cơ trục lợi dược liệu.
“Cô…” Thanh niên như là bị chọc trúng chỗ hiểm, đen mặt mắng cô: “Liên quan quái gì đến cô, thích thì mua không thích thì thôi, không ai ép, cút đi!”
“Ông chủ các anh đâu, tôi muốn khiếu nại anh!”
Khương Chi Chi cười lạnh, lắc lắc cổ tay, đã lâu rồi cô chưa gặp được mấy người không có mắt như vậy.
“Cút đi! Trong cửa hàng này tôi là lớn nhất.” Thanh niên trông quầy thẹn quá thành giận, cầm cái chổi ném về phía Khương Chi Chi.
Khương Chi Chi đã sớm nhìn ra ý đồ của anh ta, nhẹ nhàng lách người tránh sang một bên.
Cô lùi về phía sau một bước, nhưng không ngờ rằng sau lưng còn có người, dưới chân mất đi trọng tâm.
Sau đó theo quán tính túm lấy áo của người phía sau, kéo cả người đó ngã xuống!
Một tiếng “bịch” vang lên, cô hoàn mỹ ngã lên trên cơ ngực rắn chắc của một người.
“Cậu hai…”
Sau lưng vang lên những tiếng la ngạc nhiên và hoảng sợ của mọi người, trong lòng Khương Chi Chi lập tức có cảm giác không may.
Là cậu hai nào vậy?
Cô cúi đầu xuống theo bản năng, trùng hợp đối diện với gương mặt đẹp trai sắc bén nhưng đã lờ mờ có triệu chứng biến thành màu đen của đối phương.
Nếu xem nhẹ ánh mắt muốn gϊếŧ người của đối phương thì khuôn mặt này vẫn rất bắt mắt.
Khương Chi Chi nhanh nhẹn bò dậy khỏi mặt đất, đối diện với khuôn mặt đen thui của người nào đó, xin lỗi một cách chân thành: “Cậu hai, thành thật xin lỗi anh.”
Hình như đây là lần thứ hai cô đè cậu hai nhà họ Nguyên dưới người thì phải!
Chỉ lo nói xin lỗi, trong lúc nhất thời không chú ý tới cậu thanh niên phía sau đã run thành cái sàng.
Nguyên Nhất vội vàng đỡ cậu hai nhà mình dậy, nhìn người phụ nữ mập ú to gan lớn mật trước mặt, tiếc hận lắc đầu.
Cô thật đúng là người đầu tiên… Dám làm dũng sĩ đè cậu hai nhà bọn họ dưới thân…
Anh ta đã có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng đẫm máu.
“À, Vương Thúy Thúy giỏi thật.” Nguyên Cận Mặc lạnh lùng mà nhìn Khương Chi Chi, trong đôi mắt lạnh lẽo không có một chút tính người: “Hay là nên gọi cô là Khương Chi Chi.”
“Xã hội hiểm ác, cậu hai nhà họ Nguyên chớ trách, ra khỏi nhà dùng tên giả cũng là chuyện bình thường thôi.” Khương Chi Chi bình tĩnh đáp lại, không thể có cảm giác hoảng loạn vì bị phát hiện ra là mình đã nói dối.
Người đàn ông lười để ý, ánh mắt khinh thường lướt qua người đang trốn ở sau quầy, nâng mí mắt lên: “Nếu thích làm mấy trò khôn vặt như vậy thì phá hủy một bàn tay, ném ra sau vườn cho cá ăn đi.”
“Không phải vậy đâu cậu hai! Cậu nghe tôi… Á!”
Tiếng la đau đớn vang lên.
Lại ngẩng đầu lên một lần nữa, Khương Chi Chi đã thấy thanh niên lúc nãy kiêu căng hống hách với cô đang ngã trên mặt đất đau đớn lăn lộn.
Đột nhiên trong hiệu thuốc nhiều thêm hai bóng người, nhanh chóng đưa cậu thanh niên rời đi.
Một lát sau, phía sau vườn vang lên tiếng kêu thê thảm rồi dần dần… Ngừng hẳn
Trong lòng Khương Chi Chi lại càng run rẩy hơn.
Đây mới là cậu hai nhà họ Nguyên - Nguyên Cận Mặc, giống như trong lời đồn, anh là người đàn ông không nên trêu chọc nhất Dung Thành!
Khương Chi Chi âm thầm đánh giá không gian trong hiệu thuốc, trong lòng nói thầm một câu.
Sống hai đời, cô mới biết được nơi này là tài sản riêng của Nguyên Cận Mặc.
Nghĩ đến trận đánh cược của bọn họ, cô có tính là tự chui đầu vô lưới không?
“Làm sao cô biết được chuyện hàng hóa của nhà họ Nguyên?” Nguyên Cận Mặc lên tiếng một cách đột ngột, ngắt ngang suy nghĩ của Khương Chi Chi.
Đúng là vào tháng trước có một nhóm hàng đã bị người khác lén động tay động chân.
May mắn là đã phát hiện kịp thời, nếu không sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ cho Nguyên Thị.
Nhưng mà chuyện bí ẩn như vậy lại bị cô cả nhà họ Khương - một người sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn nhận ra!
Hơn nữa còn trùng hợp xuất hiện ở đây vào hôm nay…
“Thật ra tôi có một tuyệt chiêu, tôi có thể tiên tri biết trước.” Khương Chi Chi chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Nguyên Cận Mặc nhìn chằm vào cô, liếm liếm môi: “Cái cớ qua loa hỏng bét đầy sơ hở như thế mà cô nghĩ tôi sẽ tin à?”
“Cậu hai không tin thì tôi cũng không còn cách nào.” Khương Chi Chi tỏ vẻ ấm ức than thở, lồng ngực lại căng cứng: “Tôi còn có việc gấp nên đi trước một bước đây.”
Nguyên Cận Mặc cười lạnh, ánh mắt lại càng lạnh lẽo hơn gấp mấy lần: “Không sợ tôi vứt cô xuống làm mồi cho cá à?”
“Cậu hai không phải một người không giữ lời, trận đánh cược của chúng ta…” Khương Chi Chi cười tủm tỉm chống đối nhưng trong lòng không dám thiếu cảnh giác hơn chút nào.
“Ha ha, với dáng vẻ hiện tại của cô.” Nguyên Cận Mặc lắc đầu cười lạnh: “Cô có thể sống hai tháng hai mươi bảy ngày nữa.”
“Nói thế nào thì em gái tôi cũng sẽ gả cho anh, ra tay tàn nhẫn với chị vợ như vậy không tốt lắm đâu.” Khương Chi Chi nhớ đến chuyện của Khương Nhược Vi, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Nhưng mà ngẫm lại quan hệ đặc thù giữa hai chúng ta… Hay là cậu hai đổi sang đối tượng khác đi! Tôi cũng không có đam mê cắm sừng em gái mình…”
Còn chưa kịp dứt lời, cô đã nắm chặt túi dược liệu trong tay, dùng sự linh hoạt vượt bậc hơn hẳn vóc dáng mập mạp của mình mà lao ra khỏi hiệu thuốc.
Nhanh đến mức khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Nguyên Nhất nhìn bóng dáng đã đi xa của Khương Chi Chi, há miệng, lẩm bẩm: “Cậu hai, có cần tôi…”
“Để cô ta chạy đi, trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.”
Khóe môi Nguyên Cận Mặc hiện lên một tia mỉa mai.
Nhưng mà vừa rồi cô đã nói đến chuyện kết hôn ư?
Nguyên Cận Mặc híp mắt, đúng là trong nhà có nhắc đến con gái nhà họ Khương.
Thì ra chính là nhà họ Khương này.
Lúc này thanh niên mới thả di động xuống, không kiên nhẫn lên tiếng đuổi người: “Con lợn phì như cô thì biết cái gì, đây là tam thất tốt nhất trong tiệm đấy, mau đi đi, đừng rảnh rỗi gây chuyện.”
“Tam thất tốt có vẻ ngoài mượt mà, khô ráo, nhưng cái thứ này khô quắt, nhiều nếp nhăn, cầm lên còn có cảm giác ướŧ áŧ, rõ ràng chất lượng rất kém.”
Khương Chi Chi cầm lấy một nhánh khô quắt, ánh mắt nhàn nhạt: “Anh chắc chắn đây là loại tốt nhất trong tiệm à? Hay là đã bị anh đổi rồi!”
Kiếp trước cô biết được không có dược liệu gì mà không thể mua được trong tiệm thuốc này.
Trừ khi… Có người dám làm chút chuyện trộm cắp ngu xuẩn.
Ví dụ như lén đầu cơ trục lợi dược liệu.
“Cô…” Thanh niên như là bị chọc trúng chỗ hiểm, đen mặt mắng cô: “Liên quan quái gì đến cô, thích thì mua không thích thì thôi, không ai ép, cút đi!”
“Ông chủ các anh đâu, tôi muốn khiếu nại anh!”
Khương Chi Chi cười lạnh, lắc lắc cổ tay, đã lâu rồi cô chưa gặp được mấy người không có mắt như vậy.
“Cút đi! Trong cửa hàng này tôi là lớn nhất.” Thanh niên trông quầy thẹn quá thành giận, cầm cái chổi ném về phía Khương Chi Chi.
Khương Chi Chi đã sớm nhìn ra ý đồ của anh ta, nhẹ nhàng lách người tránh sang một bên.
Cô lùi về phía sau một bước, nhưng không ngờ rằng sau lưng còn có người, dưới chân mất đi trọng tâm.
Sau đó theo quán tính túm lấy áo của người phía sau, kéo cả người đó ngã xuống!
Một tiếng “bịch” vang lên, cô hoàn mỹ ngã lên trên cơ ngực rắn chắc của một người.
“Cậu hai…”
Sau lưng vang lên những tiếng la ngạc nhiên và hoảng sợ của mọi người, trong lòng Khương Chi Chi lập tức có cảm giác không may.
Là cậu hai nào vậy?
Cô cúi đầu xuống theo bản năng, trùng hợp đối diện với gương mặt đẹp trai sắc bén nhưng đã lờ mờ có triệu chứng biến thành màu đen của đối phương.
Nếu xem nhẹ ánh mắt muốn gϊếŧ người của đối phương thì khuôn mặt này vẫn rất bắt mắt.
Khương Chi Chi nhanh nhẹn bò dậy khỏi mặt đất, đối diện với khuôn mặt đen thui của người nào đó, xin lỗi một cách chân thành: “Cậu hai, thành thật xin lỗi anh.”
Hình như đây là lần thứ hai cô đè cậu hai nhà họ Nguyên dưới người thì phải!
Chỉ lo nói xin lỗi, trong lúc nhất thời không chú ý tới cậu thanh niên phía sau đã run thành cái sàng.
Nguyên Nhất vội vàng đỡ cậu hai nhà mình dậy, nhìn người phụ nữ mập ú to gan lớn mật trước mặt, tiếc hận lắc đầu.
Cô thật đúng là người đầu tiên… Dám làm dũng sĩ đè cậu hai nhà bọn họ dưới thân…
Anh ta đã có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng đẫm máu.
“À, Vương Thúy Thúy giỏi thật.” Nguyên Cận Mặc lạnh lùng mà nhìn Khương Chi Chi, trong đôi mắt lạnh lẽo không có một chút tính người: “Hay là nên gọi cô là Khương Chi Chi.”
“Xã hội hiểm ác, cậu hai nhà họ Nguyên chớ trách, ra khỏi nhà dùng tên giả cũng là chuyện bình thường thôi.” Khương Chi Chi bình tĩnh đáp lại, không thể có cảm giác hoảng loạn vì bị phát hiện ra là mình đã nói dối.
Người đàn ông lười để ý, ánh mắt khinh thường lướt qua người đang trốn ở sau quầy, nâng mí mắt lên: “Nếu thích làm mấy trò khôn vặt như vậy thì phá hủy một bàn tay, ném ra sau vườn cho cá ăn đi.”
“Không phải vậy đâu cậu hai! Cậu nghe tôi… Á!”
Tiếng la đau đớn vang lên.
Lại ngẩng đầu lên một lần nữa, Khương Chi Chi đã thấy thanh niên lúc nãy kiêu căng hống hách với cô đang ngã trên mặt đất đau đớn lăn lộn.
Đột nhiên trong hiệu thuốc nhiều thêm hai bóng người, nhanh chóng đưa cậu thanh niên rời đi.
Một lát sau, phía sau vườn vang lên tiếng kêu thê thảm rồi dần dần… Ngừng hẳn
Trong lòng Khương Chi Chi lại càng run rẩy hơn.
Đây mới là cậu hai nhà họ Nguyên - Nguyên Cận Mặc, giống như trong lời đồn, anh là người đàn ông không nên trêu chọc nhất Dung Thành!
Khương Chi Chi âm thầm đánh giá không gian trong hiệu thuốc, trong lòng nói thầm một câu.
Sống hai đời, cô mới biết được nơi này là tài sản riêng của Nguyên Cận Mặc.
Nghĩ đến trận đánh cược của bọn họ, cô có tính là tự chui đầu vô lưới không?
“Làm sao cô biết được chuyện hàng hóa của nhà họ Nguyên?” Nguyên Cận Mặc lên tiếng một cách đột ngột, ngắt ngang suy nghĩ của Khương Chi Chi.
Đúng là vào tháng trước có một nhóm hàng đã bị người khác lén động tay động chân.
May mắn là đã phát hiện kịp thời, nếu không sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ cho Nguyên Thị.
Nhưng mà chuyện bí ẩn như vậy lại bị cô cả nhà họ Khương - một người sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn nhận ra!
Hơn nữa còn trùng hợp xuất hiện ở đây vào hôm nay…
“Thật ra tôi có một tuyệt chiêu, tôi có thể tiên tri biết trước.” Khương Chi Chi chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Nguyên Cận Mặc nhìn chằm vào cô, liếm liếm môi: “Cái cớ qua loa hỏng bét đầy sơ hở như thế mà cô nghĩ tôi sẽ tin à?”
“Cậu hai không tin thì tôi cũng không còn cách nào.” Khương Chi Chi tỏ vẻ ấm ức than thở, lồng ngực lại căng cứng: “Tôi còn có việc gấp nên đi trước một bước đây.”
Nguyên Cận Mặc cười lạnh, ánh mắt lại càng lạnh lẽo hơn gấp mấy lần: “Không sợ tôi vứt cô xuống làm mồi cho cá à?”
“Cậu hai không phải một người không giữ lời, trận đánh cược của chúng ta…” Khương Chi Chi cười tủm tỉm chống đối nhưng trong lòng không dám thiếu cảnh giác hơn chút nào.
“Ha ha, với dáng vẻ hiện tại của cô.” Nguyên Cận Mặc lắc đầu cười lạnh: “Cô có thể sống hai tháng hai mươi bảy ngày nữa.”
“Nói thế nào thì em gái tôi cũng sẽ gả cho anh, ra tay tàn nhẫn với chị vợ như vậy không tốt lắm đâu.” Khương Chi Chi nhớ đến chuyện của Khương Nhược Vi, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Nhưng mà ngẫm lại quan hệ đặc thù giữa hai chúng ta… Hay là cậu hai đổi sang đối tượng khác đi! Tôi cũng không có đam mê cắm sừng em gái mình…”
Còn chưa kịp dứt lời, cô đã nắm chặt túi dược liệu trong tay, dùng sự linh hoạt vượt bậc hơn hẳn vóc dáng mập mạp của mình mà lao ra khỏi hiệu thuốc.
Nhanh đến mức khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Nguyên Nhất nhìn bóng dáng đã đi xa của Khương Chi Chi, há miệng, lẩm bẩm: “Cậu hai, có cần tôi…”
“Để cô ta chạy đi, trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.”
Khóe môi Nguyên Cận Mặc hiện lên một tia mỉa mai.
Nhưng mà vừa rồi cô đã nói đến chuyện kết hôn ư?
Nguyên Cận Mặc híp mắt, đúng là trong nhà có nhắc đến con gái nhà họ Khương.
Thì ra chính là nhà họ Khương này.
Bình luận facebook