Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 146
Hơn nữa, có vẻ Nghiêm Trình Thành không chỉ không có giải pháp hoàn hảo mà còn tạo ra mùi thuốc súng nồng nặc.
Anh cũng không được phép ăn sáng nữa.
Sau đó, Cố Kiều Niệm đưa Cung Dịch đến quán cà phê trên tầng hai của khách sạn.
Rõ ràng hôm nay cô đã táo bạo hơn, trước đó chỉ cần đứng gần Cung Dịch thôi là cô đã run như cầy sấy rồi.
Nhưng hôm nay thì khác, tổng giám đốc Nghiêm đã cho cô một lý do chính đáng để tìm Cung Dịch.
Đó là nói chuyện về công việc!
Sau khi ngồi xuống, Chu Chu biết điều tìm một lý do rời đi, thuận tiện giúp cô canh chừng xung quanh.
“Tối qua Nghiêm Trình Thành đã mua cho cậu món gì vậy?” Cố Kiều Niệm cười híp mắt và hỏi.
Khẩu xà tâm phật có lẽ là như này đây.
“Tôi không biết.” Cung Dịch ngoan ngoãn lắc đầu: “Tôi chỉ ăn những thứ do chị mua. Thứ anh ấy mua tôi không động đến nên sau đó anh ấy lại mang về.”
Cố Kiều Niệm sững sờ vài giây.
Cô còn thắc mắc tại sao Nghiêm Trình Thành mang bữa tối đi rồi lại mang về, hoá ra là vì Cung Dịch không ăn nên lại phải bê về à?
Sự tức giận đến thật dễ dàng rồi lại vô duyên vô cớ rời đi.
Ngược lại thằng nhóc này rõ ràng rất đơn thuần.
Cố Kiều Niệm ho nhẹ: “Tư Bắc đang ở bên trong nhà hàng nên cậu đừng đến đó. Bữa sáng cậu cứ ăn bánh sandwich và uống cà phê ở đây đi. Cậu có ăn được mấy món này không?”
“Tôi ăn được.” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm: “Có chị ở đây ăn cùng thì món gì tôi cũng ăn được.”
Cố Kiều Niệm tránh ánh mắt Cung Dịch, cầm quyển menu ở trên mặt bàn lên.
Anh đã từng ở trên đảo với Tư Bắc nên chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Cố Kiều Niệm giúp Cung Dịch gọi bánh sandwich và bánh quế. Khi gọi cà phê thì cô hơi do dự, quyết định thay bằng sữa để tốt cho dạ dày và ruột.
“Nghiêm Trình Thành đã nói gì với cậu?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.
“Nói về việc Phượng Hoàng đang tìm nam chính.” Cung Dịch trả lời.
Trùng hợp ghê, bọn họ cũng đã từng nói về việc Phượng Hoàng tìm nam chính, nhưng mà cụ thể là chuyện gì thì anh lại không nhớ rõ.
Cố Kiều Niệm cau mày: “Anh ấy thật sự muốn cậu đi thử vai?”
“Không được sao?” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm ngạc nhiên. Cô sợ là giây sau Cung Dịch sẽ gọi mình là chị tiếp.
“PD không muốn diễn cùng với tôi à?”
Cố Kiều Niệm không nghe thấy từ chị kia liền thở phào một hơi.
May quá…
“Tôi rất kén chọn kỹ năng diễn xuất của đối phương.” Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch với ánh mắt đầy ẩn ý: “Nếu diễn không tốt sẽ bị tôi ghét bỏ đó.”
Cung Dịch có vẻ như đang suy nghĩ gì đó mà gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Nhưng nếu đội ngũ sản xuất đã nhìn trúng cậu thì đây cũng là một cơ hội hiếm có. Cậu cứ đi thử vai đi, coi như là đang vả mặt đạo diễn và đội ngũ sản xuất cũ. Chờ đến khi cậu học được cách diễn xuất và có thể bắt đầu tham gia một vai diễn trong phim truyền hình thì cậu sẽ cần tới nhân mạch này.” Cố Kiều Niệm kiên nhẫn giải thích.
Cung Dịch lại ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ dành thời gian đến đó.”
Cố Kiều Niệm bất ngờ: “Vậy là cậu đồng ý rồi?”
Khẩu khí kia của Nghiêm Trình Thành khiến cho Cung Dịch phản kháng nhiều hơn thì phải.
Thật là sảng khoái!
“Ừ.”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, lông mày nhướng lên: “Chị là kim chủ, chị quyết định.”
Cố Kiều Niệm: “…”
“Cung Dịch, nếu cậu không thích thì có thể từ chối bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì cũng được.” Cố Kiều Niệm nói một cách nghiêm túc.
Cô muốn cướp Cung Dịch từ tay Tư Bắc, nhưng không muốn anh phải uỷ khuất chính mình.
“Không phải tôi không thích.” Cung Dịch nói một cách chậm rãi và nghiêm túc: “Đó là một kịch bản hay. Tôi không chỉ thích nó mà còn muốn diễn với chị.”
Lời này nói ra từ miệng Cung Dịch có vẻ có sức nặng, giống như một lời hứa gì đó cực kỳ trọng đại.
Đúng lúc này, đột nhiên phía cửa quán truyền đến âm thanh la hét, phá tan bầu không khí khó lắm mới có được này.
“Chị ơi, chị không được vào đây!”
Cố Kiều Niệm quay lại, nhìn về phía cửa trong vô thức thì thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bù và khuôn mặt tái nhợt đang hoảng sợ chạy về phía này.
Chu Chu đang theo sát phía sau người phụ nữ.
“Quý khách, ngài cần phục vụ gì không?” Người phục vụ trong quán cà phê nhìn thấy liền tiến tới hỏi.
“Trốn đi, bọn họ sắp đến rồi!” Người phụ nữ nói một cách hoảng sợ rồi bất ngờ chạy đến gần chỗ Cố Kiều Niệm.
Cung Dịch lập tức đứng dậy chắn trước mặt Cố Kiều Niệm.
Chu Chu cũng nhanh chóng chạy tới.
“Kiều Kiều, hình như bà ta có vấn đề về thần kinh.”
Mái tóc người phụ nữ rối bù, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt thì không thể nhìn rõ dáng dấp trông như thế nào. Lúc này, người phụ nữ nhìn về phía Cung Dịch với ánh mắt giống nhưng nhìn thấy người quen.
“Con tôi chết rồi, là do bọn họ gϊếŧ chết. Nó vẫn còn nhỏ như vậy, vẫn còn là một hình tròn dúm dó. Tôi còn chưa kịp nhìn nó một lần. Ông Cung, tôi đưa toàn bộ tiền bạc, cổ phần và công ty cho ông, ông giúp tôi báo thù được không? Tôi muốn bọn họ phải đền mạng cho con tôi!”
Cung Dịch nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mắt, nhăn mặt, từ từ đưa tay ra và hướng về phía bà ấy.
“Cung Dịch!” Cố Kiều Niệm nắm lấy tay Cung Dịch.
Cung Dịch quay lại và dịu dàng nhìn cô: “Tôi biết bà ấy nên đừng lo, bà ấy sẽ không làm hại ai cả.”
“Biết?” Cố Kiều Niệm sửng sốt.
Sau đó, Cung Dịch đưa tay lên và nhẹ nhàng gạt mái tóc rối bù của người phụ nữ điên loạn sang một bên, lộ ra một khuôn mặt già nua nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ấy đã từng xinh đẹp như thế nào.
“Bà ấy là?” Chu Chu run rẩy hỏi.
Cung Dịch không trả lời mà gọi điện cho Nghiêm Trình Thành.
Có Cung Dịch ở đây, người phụ nữ dần bình tĩnh lại.
Bà ấy vốn còn đang run cầm cập, về sau không biết tại sao lại chú ý đến Cố Kiều Niệm.
“Chị ơi, chị có thuyền không?”
Cố Kiều Niệm hơi do dự rồi lắc đầu.
“Vậy thì tiếc quá.” Người phụ nữ bàng hoàng: “Tôi có rất nhiều tiền. Nếu chị có thuyền, tôi có thể đưa hết tiền cho chị để đổi lấy thuyền. Tôi bị mắc kẹt ở đây rồi, tôi phải trốn đi.”
Người phụ nữ bắt đầu nói một cách lộn xộn.
Chẳng mấy chốc có người vội vàng chạy vào.
Cố Kiều Niệm lại nhìn qua.
Sau khi nhìn rõ người đến là ai, cô vô thức cau mày.
Người đến là Tư Bắc. Cả đầu anh ấy đều là mồ hôi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ công tử cao quý ngày thường, nhìn cực kỳ nhếch nhác.
Tư Bắc nhìn người phụ nữ đang nói một mình, bất lực thở dài. Sau đó anh ấy từ từ bước tới và ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ.
“Cô, sao cô lại lẻn ra ngoài?”
Cô?
Cố Kiều Niệm cảm thấy choáng váng, vậy mà bà ấy lại là cô của Tư Bắc.
“Cậu là người nhà họ Tư?”
Khi người phụ nữ điên nhìn thấy Tư Bắc, bà ấy lại trở nên hoảng sợ.
Bà ấy vô thức trốn sau lưng Cung Dịch, nắm lấy tay Cố Kiều Niệm.
“Cứu tôi với, cầu xin các người hãy cứu tôi, cứu con của tôi!”
Mặt Tư Bắc tái mét.
Lúc này, bảo vệ mà anh ấy đưa tới nhanh chóng tràn vào, tiêm thuốc an thần cho bà ấy.
Người phụ nữ đang cuồng loạn dần an tĩnh lại rồi ngủ thiếp đi.
“Tôi xin lỗi, làm phiền mọi người rồi.” Tư Bắc vội vàng xin lỗi sau đó rời đi với người phụ nữ đang ngủ.
Một vết đỏ bắt mắt xuất hiện trên cánh tay Cố Kiều Niệm.
Cô liếc nhìn xuống. Xem ra đây lại là một cái gì đó để che đậy sự thật, một người đáng thương bị giam cầm đến phát điên.
Anh cũng không được phép ăn sáng nữa.
Sau đó, Cố Kiều Niệm đưa Cung Dịch đến quán cà phê trên tầng hai của khách sạn.
Rõ ràng hôm nay cô đã táo bạo hơn, trước đó chỉ cần đứng gần Cung Dịch thôi là cô đã run như cầy sấy rồi.
Nhưng hôm nay thì khác, tổng giám đốc Nghiêm đã cho cô một lý do chính đáng để tìm Cung Dịch.
Đó là nói chuyện về công việc!
Sau khi ngồi xuống, Chu Chu biết điều tìm một lý do rời đi, thuận tiện giúp cô canh chừng xung quanh.
“Tối qua Nghiêm Trình Thành đã mua cho cậu món gì vậy?” Cố Kiều Niệm cười híp mắt và hỏi.
Khẩu xà tâm phật có lẽ là như này đây.
“Tôi không biết.” Cung Dịch ngoan ngoãn lắc đầu: “Tôi chỉ ăn những thứ do chị mua. Thứ anh ấy mua tôi không động đến nên sau đó anh ấy lại mang về.”
Cố Kiều Niệm sững sờ vài giây.
Cô còn thắc mắc tại sao Nghiêm Trình Thành mang bữa tối đi rồi lại mang về, hoá ra là vì Cung Dịch không ăn nên lại phải bê về à?
Sự tức giận đến thật dễ dàng rồi lại vô duyên vô cớ rời đi.
Ngược lại thằng nhóc này rõ ràng rất đơn thuần.
Cố Kiều Niệm ho nhẹ: “Tư Bắc đang ở bên trong nhà hàng nên cậu đừng đến đó. Bữa sáng cậu cứ ăn bánh sandwich và uống cà phê ở đây đi. Cậu có ăn được mấy món này không?”
“Tôi ăn được.” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm: “Có chị ở đây ăn cùng thì món gì tôi cũng ăn được.”
Cố Kiều Niệm tránh ánh mắt Cung Dịch, cầm quyển menu ở trên mặt bàn lên.
Anh đã từng ở trên đảo với Tư Bắc nên chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Cố Kiều Niệm giúp Cung Dịch gọi bánh sandwich và bánh quế. Khi gọi cà phê thì cô hơi do dự, quyết định thay bằng sữa để tốt cho dạ dày và ruột.
“Nghiêm Trình Thành đã nói gì với cậu?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.
“Nói về việc Phượng Hoàng đang tìm nam chính.” Cung Dịch trả lời.
Trùng hợp ghê, bọn họ cũng đã từng nói về việc Phượng Hoàng tìm nam chính, nhưng mà cụ thể là chuyện gì thì anh lại không nhớ rõ.
Cố Kiều Niệm cau mày: “Anh ấy thật sự muốn cậu đi thử vai?”
“Không được sao?” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm ngạc nhiên. Cô sợ là giây sau Cung Dịch sẽ gọi mình là chị tiếp.
“PD không muốn diễn cùng với tôi à?”
Cố Kiều Niệm không nghe thấy từ chị kia liền thở phào một hơi.
May quá…
“Tôi rất kén chọn kỹ năng diễn xuất của đối phương.” Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch với ánh mắt đầy ẩn ý: “Nếu diễn không tốt sẽ bị tôi ghét bỏ đó.”
Cung Dịch có vẻ như đang suy nghĩ gì đó mà gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Nhưng nếu đội ngũ sản xuất đã nhìn trúng cậu thì đây cũng là một cơ hội hiếm có. Cậu cứ đi thử vai đi, coi như là đang vả mặt đạo diễn và đội ngũ sản xuất cũ. Chờ đến khi cậu học được cách diễn xuất và có thể bắt đầu tham gia một vai diễn trong phim truyền hình thì cậu sẽ cần tới nhân mạch này.” Cố Kiều Niệm kiên nhẫn giải thích.
Cung Dịch lại ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ dành thời gian đến đó.”
Cố Kiều Niệm bất ngờ: “Vậy là cậu đồng ý rồi?”
Khẩu khí kia của Nghiêm Trình Thành khiến cho Cung Dịch phản kháng nhiều hơn thì phải.
Thật là sảng khoái!
“Ừ.”
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, lông mày nhướng lên: “Chị là kim chủ, chị quyết định.”
Cố Kiều Niệm: “…”
“Cung Dịch, nếu cậu không thích thì có thể từ chối bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì cũng được.” Cố Kiều Niệm nói một cách nghiêm túc.
Cô muốn cướp Cung Dịch từ tay Tư Bắc, nhưng không muốn anh phải uỷ khuất chính mình.
“Không phải tôi không thích.” Cung Dịch nói một cách chậm rãi và nghiêm túc: “Đó là một kịch bản hay. Tôi không chỉ thích nó mà còn muốn diễn với chị.”
Lời này nói ra từ miệng Cung Dịch có vẻ có sức nặng, giống như một lời hứa gì đó cực kỳ trọng đại.
Đúng lúc này, đột nhiên phía cửa quán truyền đến âm thanh la hét, phá tan bầu không khí khó lắm mới có được này.
“Chị ơi, chị không được vào đây!”
Cố Kiều Niệm quay lại, nhìn về phía cửa trong vô thức thì thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bù và khuôn mặt tái nhợt đang hoảng sợ chạy về phía này.
Chu Chu đang theo sát phía sau người phụ nữ.
“Quý khách, ngài cần phục vụ gì không?” Người phục vụ trong quán cà phê nhìn thấy liền tiến tới hỏi.
“Trốn đi, bọn họ sắp đến rồi!” Người phụ nữ nói một cách hoảng sợ rồi bất ngờ chạy đến gần chỗ Cố Kiều Niệm.
Cung Dịch lập tức đứng dậy chắn trước mặt Cố Kiều Niệm.
Chu Chu cũng nhanh chóng chạy tới.
“Kiều Kiều, hình như bà ta có vấn đề về thần kinh.”
Mái tóc người phụ nữ rối bù, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt thì không thể nhìn rõ dáng dấp trông như thế nào. Lúc này, người phụ nữ nhìn về phía Cung Dịch với ánh mắt giống nhưng nhìn thấy người quen.
“Con tôi chết rồi, là do bọn họ gϊếŧ chết. Nó vẫn còn nhỏ như vậy, vẫn còn là một hình tròn dúm dó. Tôi còn chưa kịp nhìn nó một lần. Ông Cung, tôi đưa toàn bộ tiền bạc, cổ phần và công ty cho ông, ông giúp tôi báo thù được không? Tôi muốn bọn họ phải đền mạng cho con tôi!”
Cung Dịch nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mắt, nhăn mặt, từ từ đưa tay ra và hướng về phía bà ấy.
“Cung Dịch!” Cố Kiều Niệm nắm lấy tay Cung Dịch.
Cung Dịch quay lại và dịu dàng nhìn cô: “Tôi biết bà ấy nên đừng lo, bà ấy sẽ không làm hại ai cả.”
“Biết?” Cố Kiều Niệm sửng sốt.
Sau đó, Cung Dịch đưa tay lên và nhẹ nhàng gạt mái tóc rối bù của người phụ nữ điên loạn sang một bên, lộ ra một khuôn mặt già nua nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ấy đã từng xinh đẹp như thế nào.
“Bà ấy là?” Chu Chu run rẩy hỏi.
Cung Dịch không trả lời mà gọi điện cho Nghiêm Trình Thành.
Có Cung Dịch ở đây, người phụ nữ dần bình tĩnh lại.
Bà ấy vốn còn đang run cầm cập, về sau không biết tại sao lại chú ý đến Cố Kiều Niệm.
“Chị ơi, chị có thuyền không?”
Cố Kiều Niệm hơi do dự rồi lắc đầu.
“Vậy thì tiếc quá.” Người phụ nữ bàng hoàng: “Tôi có rất nhiều tiền. Nếu chị có thuyền, tôi có thể đưa hết tiền cho chị để đổi lấy thuyền. Tôi bị mắc kẹt ở đây rồi, tôi phải trốn đi.”
Người phụ nữ bắt đầu nói một cách lộn xộn.
Chẳng mấy chốc có người vội vàng chạy vào.
Cố Kiều Niệm lại nhìn qua.
Sau khi nhìn rõ người đến là ai, cô vô thức cau mày.
Người đến là Tư Bắc. Cả đầu anh ấy đều là mồ hôi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ công tử cao quý ngày thường, nhìn cực kỳ nhếch nhác.
Tư Bắc nhìn người phụ nữ đang nói một mình, bất lực thở dài. Sau đó anh ấy từ từ bước tới và ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ.
“Cô, sao cô lại lẻn ra ngoài?”
Cô?
Cố Kiều Niệm cảm thấy choáng váng, vậy mà bà ấy lại là cô của Tư Bắc.
“Cậu là người nhà họ Tư?”
Khi người phụ nữ điên nhìn thấy Tư Bắc, bà ấy lại trở nên hoảng sợ.
Bà ấy vô thức trốn sau lưng Cung Dịch, nắm lấy tay Cố Kiều Niệm.
“Cứu tôi với, cầu xin các người hãy cứu tôi, cứu con của tôi!”
Mặt Tư Bắc tái mét.
Lúc này, bảo vệ mà anh ấy đưa tới nhanh chóng tràn vào, tiêm thuốc an thần cho bà ấy.
Người phụ nữ đang cuồng loạn dần an tĩnh lại rồi ngủ thiếp đi.
“Tôi xin lỗi, làm phiền mọi người rồi.” Tư Bắc vội vàng xin lỗi sau đó rời đi với người phụ nữ đang ngủ.
Một vết đỏ bắt mắt xuất hiện trên cánh tay Cố Kiều Niệm.
Cô liếc nhìn xuống. Xem ra đây lại là một cái gì đó để che đậy sự thật, một người đáng thương bị giam cầm đến phát điên.
Bình luận facebook