Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 156
Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm, ban nãy còn giận dữ đến trợn mắt dựng tóc, bây giờ lại mang nét cười cưng chiều.
Cô ấy: “…”
Đây là không có lập trường đây sao?
“Kiều Kiều, không phải chúng ta đã nói là sau này phải cách xa anh ta rồi sao?”
Nụ cười trên mặt Cố Kiều Niệm lập tức biến mất.
“Cái này chính là sự nghiêm khắc của huấn luyện viên đối với học viên.” Cố Kiều Niệm nói xong thì cất điện thoại.
“Tốt nhất là chị nói thật!” Chu Chu lầm bầm.
Hành lý đã được đưa đến bến tàu.
Cố Kiều Niệm đang chuẩn bị rời khách sạn cùng Chu Chu thì Nghiêm Trình Thành đột nhiên đi đến.
“Kiều Kiều, thu âm xong chưa?”
“Xong rồi.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Tôi nghe nói Cung Dịch ở nhóm cô?” Nghiêm Trình Thành hỏi nhỏ.
Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống, vốn dĩ là muốn kìm nén cơn giận của mình nhưng lại không chặn được: “Tổng giám đốc Nghiêm không phải là anh biết rõ mà còn cố ý hỏi đấy chứ? Không phải là anh nói cho cậu ta biết tôi chọn bài hát nào sao?”
Nghiêm Trình Thành vội lắc đầu: “Tôi không có.”
Cố Kiều Niệm nhíu mày: “Anh không nói sao?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Trình Thành vội gật đầu.
“Tôi định nói nhưng cậu ta nói không cần.”
“Là người khác nói với cậu ta sao?” Cố Kiều Niệm nhíu mày.
“Không có khả năng đó.” Nghiêm Trình Thành nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy rất buồn bực.
Lúc nãy cô vào phòng, Khương Bân đã nói với cô là Cung Dịch nhất định sẽ đến phòng kia.
Cậu ta thậm chí còn không biết mình chọn cái gì, sao có thể chắc chắn như vậy?
“Tính cách của Cung Dịch…” Nghiêm Trình Thành trầm ngâm một lát, sau đó đã tìm được một từ thích hợp nhất: “Tương đối hướng nội, không nói chuyện với người lạ.” Anh ấy dừng lại.
Người cậu ta không quen, người cậu ta không thích.
Đứng trước mặt cậu ta, cậu ta có thể trực tiếp tạo bức thành che chở, coi như không thấy.
Chứ đừng nói đến nói chuyện.
“Biết rồi.” Cố Kiều Niệm đáp lại một cách mơ hồ.
“Thôi, tôi không làm chậm trễ thời gian của cô nữa, nhanh chóng lên đường đi.” Nghiêm Trình Thành sợ nói nhiều sẽ lộ, đến lúc đó Cung Dịch sẽ khiến anh ta mất đi thứ gì đó.
Cố Kiều Niệm đi về phía trước hai bước.
Sau đó dừng lại, quay trở về.
Nghiêm Trình Thành đột nhiên có chút sợ hãi.
“Sao vậy?”
“Trương Hoạ Nguyệt thật sự là mẹ của Cung Dịch à?” Cố Kiều Niệm qua quýt hỏi một câu.
Sắc mặt Nghiêm Trình Thành lập tức thay đổi: “Cô Cố, chuyện này không phải là chuyện cô nên hỏi.”
“Biết rồi.”
Cố Kiều Niệm đáp lại, lạnh lùng xoay người rời đi.
Nghiêm Trình Thành nhìn bóng lưng xa dần của Cố Kiều Niệm.
Một nỗi sợ tột cùng.
Cố Kiều Niệm sẽ tham dự cuộc họp đọc kịch bản.
Trước đó đã đề cập qua với Cung Dịch, muốn đi phía bắc để đóng vai khách mời ở đoàn phim trong nửa tháng.
Vì gần đây độ phổ biến của Cố Kiều Niệm tăng vọt.
Căn bản là đoàn này không ảnh hưởng đến chính tuyến, một số nội dung cốt truyện cần sửa đổi gấp, nên tạm thời thêm một cuộc họp đọc kịch bản.
Trên chuyến xe trở về.
Cố Kiều Niệm đọc kịch bản được một lúc, sau đó đặt kịch bản xuống.
Tâm trí đều tràn ngập suy nghĩ về Cung Dịch.
Thân thế của anh.
Những gì anh đã gặp phải.
Và… Làm sao anh có thể đoán được, cô sẽ chọn bài hát đó?
Nhiều lần cô không kìm được mà muốn gửi một tin nhắn qua wechat hỏi anh.
Sau khi liên tục ấn mở khung chat của anh vài lần. Cố Kiều Niệm cắn răng gửi đi một tin nhắn.
Cô còn chưa kết thúc sự vướng mắc của mình.
Thì xe đã đến khách sạn nơi tổ chức cuộc họp đọc kịch bản.
“Kiều Kiều!” Nhân viên công tác nhiệt tình chào đón: “Muộn như vậy còn bắt cô chạy đến đây, cô vất vả rồi.”
“Không sao.” Cố Kiều Niệm đáp lời, sau đó theo nhân viên công tác đi vào bên trong: “Mọi người đã đến hết chưa?”
“Rồi, hôm nay bọn họ không có thông báo nên gần tối đã đến đây.”
Cố Kiều Niệm bước đi nhanh hơn.
Đến phòng họp đọc kịch bản.
Các diễn viên, đạo diễn và nhà sản xuất bên trong đều là những gương mặt lạ lẫm.
Cũng không biết Dương Tuyết nhận được bao nhiêu tiền mới giúp Cố Kiều Niệm có được vai khách mời này.
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Cố Kiều Niệm vừa vào cửa đã nói xin lỗi.
“Người xin lỗi là chúng tôi mới đúng, đã muộn như vậy còn gọi cô đến cuộc họp này để đọc tạm.” Người nói chuyện là đạo diễn, ông ta tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đeo một chiếc kính, dáng người gầy gò, thoạt nhìn thì là phong độ của người có tri thức.
“Chuyện nên làm.” Cố Kiều Niệm đáp.
Sau đó, mọi người lần lượt giới thiệu rồi cuộc họp mới bắt đầu.
Cũng may, những diễn viên với gương mặt lạ lẫm này có chút kỹ năng diễn xuất.
Ba giờ sau.
Bên ngoài trời đang dần sáng, lúc này cuộc họp đọc kịch bản mới kết thúc.
“Mọi người đã vất vả rồi, hẹn gặp lại cùng đoàn phim.” Đạo diễn đứng dậy, vô cùng ôn hoà nói với mọi người.
Mọi người đều hưởng ứng lời nói của ông ta.
Cố Kiều Niệm cũng đứng lên chào tạm biệt.
Vì còn việc khác, nên cô không ở lại mà trực tiếp rời đi.
Sau khi Cố Kiều Niệm đi, người trong đoàn cũng không vội rời đi.
Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, biểu hiện trở nên tế nhị hơn.
“Đây là đại minh tinh sao? Tôi thấy cũng chỉ có vậy, đọc lời thoại còn không tốt bằng tôi.”
“Dù sao cũng không phải là xuất thân từ chuyên ngành, làm sao có thể so sánh với chúng ta, tốt nghiệp khoa chính quy ngành học viện điện ảnh được chứ?”
Vừa rồi mọi người còn hoà hợp nhau, bây giờ lại thảo luận nói xấu Cố Kiều Niệm.
“Hơn nữa còn không xinh đẹp, không xinh bằng Hà Kiều, đúng không Hà Kiều?”
Hà Kiều bị gọi tên, cũng không biết vừa rồi nghĩ đến cái gì.
Giật mình quay đầu lại, mù mịt nhìn về phía mọi người.
“Anh Lý nói đùa, người ta đã từng đoạt được Ảnh Hậu, làm sao em có thể so được với cô ấy chứ?”
“Sao lại không thể so được? Anh thấy cô ta ở một số phương diện khác không bằng với em. Gầy như vậy, ôm vào chắc chắn không mềm mại bằng ôm em đâu!”
Mọi người cười rộ lên.
Sắc mặt Hà Kiều tái đi.
Cô ta liếc nhìn bên ngoài, nhìn theo hướng Cố Kiều Niệm rời đi.
Cô ấy…
Không nhận ra mình đã đến đây đâu?
Phải không?
Nhưng vừa rồi dường như cô ấy đã nhìn mình vài lần…
Nên làm gì bây giờ?
Nên làm gì bây giờ?
Nếu cô ấy nhận ra mình, tiết lộ chuyện của mình ra bên ngoài thì tương lai của mình không phải là đã bị huỷ rồi sao?
Nỗi sợ hãi dần dần bao vây lấy Hà Kiều.
Đạo diễn Tư Văn nghe mọi người thảo luận càng ngày càng sôi nổi, trên mặt nở một nụ cười.
Không có ý định ngăn lại.
Cố Kiều Niệm không biết gì về những gì đã xảy ra ở bên đó.
Cô trở lại xe bảo mẫu của mình.
Chu Chu đóng cửa xe, bất lực thở dài một hơi.
“Em biết là kịch bản này không được chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng không ngờ nó lại tệ đến vậy. Rốt cuộc thì Dương Tuyết đã được bao nhiêu từ đoàn phim này?” Chu Chu chán nản nói.
“Mặc kệ là bà ta nhận được bao nhiêu, sớm muộn gì cũng phải nhả ra.”
Vẻ mặt Cố Kiều Niệm rất bình tĩnh.
“Mà em nghe nói gần đây bà ta thật sự rất thê thảm. Dự án đầu tư bị người ta ôm tiền chạy mấy còn có một đám chủ nợ tìm bà ta đòi tiền nữa.”
Cố Kiều Niệm nghe những lời phàn nàn của Chu Chu.
Lấy điện thoại ra từ trong túi.
Sau khi mở khoá, nhìn thấy tin nhắn wechat vẫn chưa đọc.
Đến từ nhóc đáng thương được nhặt về.
Khi nhận được tin nhắn từ Cố Kiều Niệm, Cung Dịch và mọi người trong đoàn vẫn đang nghiên cứu cách thể hiện ca khúc này.
Điện thoại vang lên hai tiếng “đinh đinh”.
Cung Dịch cầm liếc nhìn.
Đến từ Niệm Niệm.
Ấn mở xem nội dung, đáy mắt anh lập tức trở nên vui vẻ.
Những ngón tay mảnh mai gõ một câu trả lời trên màn hình và gửi nó đi.
Cố Kiều Niệm nhấp vào khung chat Cung Dịch khi đang nghe những lời lải nhải của Chu Chu.
Sau đó cô: “…”
Cố Kiều Niệm: Trả tiền!!
Nhóc đáng thương được nhặt về: Từ xưa đến nay, trừ khi muốn chuộc thân, nếu không thì tiền đi rồi không thể hoàn lại.
Cô ấy: “…”
Đây là không có lập trường đây sao?
“Kiều Kiều, không phải chúng ta đã nói là sau này phải cách xa anh ta rồi sao?”
Nụ cười trên mặt Cố Kiều Niệm lập tức biến mất.
“Cái này chính là sự nghiêm khắc của huấn luyện viên đối với học viên.” Cố Kiều Niệm nói xong thì cất điện thoại.
“Tốt nhất là chị nói thật!” Chu Chu lầm bầm.
Hành lý đã được đưa đến bến tàu.
Cố Kiều Niệm đang chuẩn bị rời khách sạn cùng Chu Chu thì Nghiêm Trình Thành đột nhiên đi đến.
“Kiều Kiều, thu âm xong chưa?”
“Xong rồi.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Tôi nghe nói Cung Dịch ở nhóm cô?” Nghiêm Trình Thành hỏi nhỏ.
Cố Kiều Niệm cụp mắt xuống, vốn dĩ là muốn kìm nén cơn giận của mình nhưng lại không chặn được: “Tổng giám đốc Nghiêm không phải là anh biết rõ mà còn cố ý hỏi đấy chứ? Không phải là anh nói cho cậu ta biết tôi chọn bài hát nào sao?”
Nghiêm Trình Thành vội lắc đầu: “Tôi không có.”
Cố Kiều Niệm nhíu mày: “Anh không nói sao?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Trình Thành vội gật đầu.
“Tôi định nói nhưng cậu ta nói không cần.”
“Là người khác nói với cậu ta sao?” Cố Kiều Niệm nhíu mày.
“Không có khả năng đó.” Nghiêm Trình Thành nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy rất buồn bực.
Lúc nãy cô vào phòng, Khương Bân đã nói với cô là Cung Dịch nhất định sẽ đến phòng kia.
Cậu ta thậm chí còn không biết mình chọn cái gì, sao có thể chắc chắn như vậy?
“Tính cách của Cung Dịch…” Nghiêm Trình Thành trầm ngâm một lát, sau đó đã tìm được một từ thích hợp nhất: “Tương đối hướng nội, không nói chuyện với người lạ.” Anh ấy dừng lại.
Người cậu ta không quen, người cậu ta không thích.
Đứng trước mặt cậu ta, cậu ta có thể trực tiếp tạo bức thành che chở, coi như không thấy.
Chứ đừng nói đến nói chuyện.
“Biết rồi.” Cố Kiều Niệm đáp lại một cách mơ hồ.
“Thôi, tôi không làm chậm trễ thời gian của cô nữa, nhanh chóng lên đường đi.” Nghiêm Trình Thành sợ nói nhiều sẽ lộ, đến lúc đó Cung Dịch sẽ khiến anh ta mất đi thứ gì đó.
Cố Kiều Niệm đi về phía trước hai bước.
Sau đó dừng lại, quay trở về.
Nghiêm Trình Thành đột nhiên có chút sợ hãi.
“Sao vậy?”
“Trương Hoạ Nguyệt thật sự là mẹ của Cung Dịch à?” Cố Kiều Niệm qua quýt hỏi một câu.
Sắc mặt Nghiêm Trình Thành lập tức thay đổi: “Cô Cố, chuyện này không phải là chuyện cô nên hỏi.”
“Biết rồi.”
Cố Kiều Niệm đáp lại, lạnh lùng xoay người rời đi.
Nghiêm Trình Thành nhìn bóng lưng xa dần của Cố Kiều Niệm.
Một nỗi sợ tột cùng.
Cố Kiều Niệm sẽ tham dự cuộc họp đọc kịch bản.
Trước đó đã đề cập qua với Cung Dịch, muốn đi phía bắc để đóng vai khách mời ở đoàn phim trong nửa tháng.
Vì gần đây độ phổ biến của Cố Kiều Niệm tăng vọt.
Căn bản là đoàn này không ảnh hưởng đến chính tuyến, một số nội dung cốt truyện cần sửa đổi gấp, nên tạm thời thêm một cuộc họp đọc kịch bản.
Trên chuyến xe trở về.
Cố Kiều Niệm đọc kịch bản được một lúc, sau đó đặt kịch bản xuống.
Tâm trí đều tràn ngập suy nghĩ về Cung Dịch.
Thân thế của anh.
Những gì anh đã gặp phải.
Và… Làm sao anh có thể đoán được, cô sẽ chọn bài hát đó?
Nhiều lần cô không kìm được mà muốn gửi một tin nhắn qua wechat hỏi anh.
Sau khi liên tục ấn mở khung chat của anh vài lần. Cố Kiều Niệm cắn răng gửi đi một tin nhắn.
Cô còn chưa kết thúc sự vướng mắc của mình.
Thì xe đã đến khách sạn nơi tổ chức cuộc họp đọc kịch bản.
“Kiều Kiều!” Nhân viên công tác nhiệt tình chào đón: “Muộn như vậy còn bắt cô chạy đến đây, cô vất vả rồi.”
“Không sao.” Cố Kiều Niệm đáp lời, sau đó theo nhân viên công tác đi vào bên trong: “Mọi người đã đến hết chưa?”
“Rồi, hôm nay bọn họ không có thông báo nên gần tối đã đến đây.”
Cố Kiều Niệm bước đi nhanh hơn.
Đến phòng họp đọc kịch bản.
Các diễn viên, đạo diễn và nhà sản xuất bên trong đều là những gương mặt lạ lẫm.
Cũng không biết Dương Tuyết nhận được bao nhiêu tiền mới giúp Cố Kiều Niệm có được vai khách mời này.
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Cố Kiều Niệm vừa vào cửa đã nói xin lỗi.
“Người xin lỗi là chúng tôi mới đúng, đã muộn như vậy còn gọi cô đến cuộc họp này để đọc tạm.” Người nói chuyện là đạo diễn, ông ta tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đeo một chiếc kính, dáng người gầy gò, thoạt nhìn thì là phong độ của người có tri thức.
“Chuyện nên làm.” Cố Kiều Niệm đáp.
Sau đó, mọi người lần lượt giới thiệu rồi cuộc họp mới bắt đầu.
Cũng may, những diễn viên với gương mặt lạ lẫm này có chút kỹ năng diễn xuất.
Ba giờ sau.
Bên ngoài trời đang dần sáng, lúc này cuộc họp đọc kịch bản mới kết thúc.
“Mọi người đã vất vả rồi, hẹn gặp lại cùng đoàn phim.” Đạo diễn đứng dậy, vô cùng ôn hoà nói với mọi người.
Mọi người đều hưởng ứng lời nói của ông ta.
Cố Kiều Niệm cũng đứng lên chào tạm biệt.
Vì còn việc khác, nên cô không ở lại mà trực tiếp rời đi.
Sau khi Cố Kiều Niệm đi, người trong đoàn cũng không vội rời đi.
Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, biểu hiện trở nên tế nhị hơn.
“Đây là đại minh tinh sao? Tôi thấy cũng chỉ có vậy, đọc lời thoại còn không tốt bằng tôi.”
“Dù sao cũng không phải là xuất thân từ chuyên ngành, làm sao có thể so sánh với chúng ta, tốt nghiệp khoa chính quy ngành học viện điện ảnh được chứ?”
Vừa rồi mọi người còn hoà hợp nhau, bây giờ lại thảo luận nói xấu Cố Kiều Niệm.
“Hơn nữa còn không xinh đẹp, không xinh bằng Hà Kiều, đúng không Hà Kiều?”
Hà Kiều bị gọi tên, cũng không biết vừa rồi nghĩ đến cái gì.
Giật mình quay đầu lại, mù mịt nhìn về phía mọi người.
“Anh Lý nói đùa, người ta đã từng đoạt được Ảnh Hậu, làm sao em có thể so được với cô ấy chứ?”
“Sao lại không thể so được? Anh thấy cô ta ở một số phương diện khác không bằng với em. Gầy như vậy, ôm vào chắc chắn không mềm mại bằng ôm em đâu!”
Mọi người cười rộ lên.
Sắc mặt Hà Kiều tái đi.
Cô ta liếc nhìn bên ngoài, nhìn theo hướng Cố Kiều Niệm rời đi.
Cô ấy…
Không nhận ra mình đã đến đây đâu?
Phải không?
Nhưng vừa rồi dường như cô ấy đã nhìn mình vài lần…
Nên làm gì bây giờ?
Nên làm gì bây giờ?
Nếu cô ấy nhận ra mình, tiết lộ chuyện của mình ra bên ngoài thì tương lai của mình không phải là đã bị huỷ rồi sao?
Nỗi sợ hãi dần dần bao vây lấy Hà Kiều.
Đạo diễn Tư Văn nghe mọi người thảo luận càng ngày càng sôi nổi, trên mặt nở một nụ cười.
Không có ý định ngăn lại.
Cố Kiều Niệm không biết gì về những gì đã xảy ra ở bên đó.
Cô trở lại xe bảo mẫu của mình.
Chu Chu đóng cửa xe, bất lực thở dài một hơi.
“Em biết là kịch bản này không được chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng không ngờ nó lại tệ đến vậy. Rốt cuộc thì Dương Tuyết đã được bao nhiêu từ đoàn phim này?” Chu Chu chán nản nói.
“Mặc kệ là bà ta nhận được bao nhiêu, sớm muộn gì cũng phải nhả ra.”
Vẻ mặt Cố Kiều Niệm rất bình tĩnh.
“Mà em nghe nói gần đây bà ta thật sự rất thê thảm. Dự án đầu tư bị người ta ôm tiền chạy mấy còn có một đám chủ nợ tìm bà ta đòi tiền nữa.”
Cố Kiều Niệm nghe những lời phàn nàn của Chu Chu.
Lấy điện thoại ra từ trong túi.
Sau khi mở khoá, nhìn thấy tin nhắn wechat vẫn chưa đọc.
Đến từ nhóc đáng thương được nhặt về.
Khi nhận được tin nhắn từ Cố Kiều Niệm, Cung Dịch và mọi người trong đoàn vẫn đang nghiên cứu cách thể hiện ca khúc này.
Điện thoại vang lên hai tiếng “đinh đinh”.
Cung Dịch cầm liếc nhìn.
Đến từ Niệm Niệm.
Ấn mở xem nội dung, đáy mắt anh lập tức trở nên vui vẻ.
Những ngón tay mảnh mai gõ một câu trả lời trên màn hình và gửi nó đi.
Cố Kiều Niệm nhấp vào khung chat Cung Dịch khi đang nghe những lời lải nhải của Chu Chu.
Sau đó cô: “…”
Cố Kiều Niệm: Trả tiền!!
Nhóc đáng thương được nhặt về: Từ xưa đến nay, trừ khi muốn chuộc thân, nếu không thì tiền đi rồi không thể hoàn lại.
Bình luận facebook