Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Chương 157
Cố Kiều Niệm im lặng.
Dứt khoát ném điện thoại vào trong túi, đọc kịch bản.
Chỉ là nghĩ đến tin nhắn của Cung Dịch cô không nhịn được mà mỉm cười.
Cẩu nam nhân.
Da mặt dày thật!
Một lúc sau.
Bên phía Thần tượng quốc dân, trời chưa sáng cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho hành trình trở về.
Chuẩn bị bắt đầu giai đoạn luyện tập căng thẳng tiếp theo.
Hứa Hi Nghiên không muốn chen lấn với các thực tập sinh trên cùng một chiếc thuyền nên đã tìm lý do để ở lại.
Muốn đi cùng thuyền với Trình Nghiêm Thành và tổng đạo diễn.
Khi trợ lý ở bên ngoài đang bận rộn chuyển hành lý thì Hứa Hi Nghiên đứng trước gương nhà vệ sinh, nhìn các vết đỏ quanh cổ và trước ngực mình.
Cô ta chán ghét nhíu mày.
Trong đầu nhớ lại chuyện phiền lòng mấy hôm trước.
Hôm đó, cô ta giả vờ bị say nắng, được đưa vào phòng y tế.
Gặp được Vưu Vi đang điều trị ở đó.
Hai người trò chuyện với nhau rất nhiều.
Đêm hôm sau, sức khoẻ cả hai đã hồi phục lại, Vưu Vi chủ động mua rượu rồi tìm đến Hứa Hi Nghiên.
Gần đây, Hứa Hi Nghiên vì chuyện của Cố Kiều Niệm mà rất buồn phiền.
Đang muốn tìm ai đó để nói chuyện, cộng thêm có rượu vào lúc này.
Sau khi hai người vừa uống vừa trò chuyện, nói được một lúc thì không biết thế nào lại lăn lên giường.
Đó cũng là nguyên nhân mà hôm qua Hứa Hi Nghiên đến buổi ghi hình muộn.
“Rác rưởi, không biết chừng mực gì cả.”
Hứa Hi Nghiên nhìn vết đỏ trên cổ và trước ngực, trong lòng càng thêm tức giận.
Hai ngày nữa cô ta phải tham gia một sự kiện, không biết đến lúc đó, mấy thứ này có biến mất không nữa.
Không biến mất thì cô ta phải tiếp tục ăn mặc dè dặt.
Chắc chắn những ả tiện nhân ăn mặc hở hang kia sẽ cướp đi ánh đèn sân khấu và đầu trang báo cho mà xem!
Cô ta đang buồn bực, thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Hứa Hi Nghiên cầm lên nhìn, là Vưu Vi.
Cô ta xem thường lườm một cái rồi trực tiếp tắt máy.
Nhưng ngay sau đó Vưu Vi lại gọi lại.
Hứa Hi Nghiên lại tắt máy.
Anh ta lại gọi.
Sau nhiều lần, Hứa Hi Nghiên hoàn toàn bị chọc giận.
Cô ta nghe điện thoại: “Anh muốn làm gì?”
“Sao cô không nghe điện thoại của tôi?” Bên kia truyền đến giọng nói vô cùng đáng thương.
“Vưu Vi, chuyện ngày hôm đó là sự cố ngoài ý muốn. Tôi không có hứng thú với cậu, nên cậu cứ xem như không có gì xảy ra, được không?” Hứa Hi Nghiên kìm nén cơn giận.
“Ngoài ý muốn?” Vưu Vi trầm mặc, sau đó nở nụ cười: “Huấn luyện viên Hứa, chuyện tình ái giữa hai người, làm sao cô có thể nói không xảy ra thì nó không xảy ra được chứ? Đây là lần đầu của tôi.”
Hứa Hi Nghiên: “Cậu lừa quỷ à? Tóm lại, tôi mặc kệ là lần thứ mấy của cậu, đừng tới làm phiền tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cậu không thể lăn lộn trong giới giả trí này nữa!”
Nói xong, Hứa Hi Nghiên trực tiếp tắt máy.
“Hi Nghiên, đi thôi.” Trợ lý ở bên ngoài gõ cửa.
“Đến đây!”
Hứa Hi Nghiên bực dọc mặc áo vào.
Vừa đúng lúc cô ta muốn đi ra.
Điện thoại đột nhiên reo lên tiếng chuông thông báo.
Cô ta nhíu mày nhìn thoáng qua.
Là Vưu Vi, Hứa Hi Nghiên ấn mở ra xem, cả người như bị sét đánh trúng.
Vưu Vi một lúc gửi đến hai mươi mấy tấm ảnh.
Tất cả đều là ảnh chụp chung thân mật cùng cô ta trên giường.
Hứa Hi Nghiên vội vàng gọi lại cho anh ta.
Vưu Vi ngược lại thì vài giây sau mới nghe máy.
“Thế nào? Tôi chụp có đẹp? Ảnh chụp vô cùng ám muội của huấn luyện viên Hứa. Cô nói xem nếu như người hâm mộ nhìn thấy vẻ đáng yêu này của cô lại còn phóng đãng như vậy, họ sẽ nghĩ gì?”
Sắc mặt Hứa Hi Nghiên tái mét.
“Cậu uy hiếp tôi?”
“Hi Nghiên, cô trách tôi cũng không sao. Ai bảo tôi thích cô như vậy, muốn lấy cô cho bằng được vậy chứ?”
“Cậu đừng cho rằng tôi không biết. Người cậu muốn ăn là Cố Kiều Niệm!” Hứa Hi Nghiên cực kỳ tức giận nói.
“Hi Nghiên, tôi giữ lại mặt mũi cho cô, sao cô lại vạch trần ra vậy?” Vưu Vi nở nụ cười.
“Rốt cuộc là cậu muốn gì!” Hứa Hi Nghiên nghiến răng hỏi.
“Không muốn gì cả, chỉ là cảm thấy bản thân ở trong ngành giải trí này giống như lục bình không rễ. Không biết khi nào sẽ bị cá lớn, cá nhỏ ăn mất, tôi cần có người bảo vệ.” Vưu Vi chầm chậm nói ra: “Chỉ cần cô bằng lòng giúp tôi, nhất định tôi sẽ đi theo cô bằng cả con tim. Đối xử với cô còn tốt hơn bất kỳ người khác.”
Hứa Hi Nghiên không bao giờ ngờ được.
Trước kia ở phòng bệnh Vưu Vi cư xử nhẹ nhàng như một quý ông.
Lại có một bộ mặt đáng xấu hổ như vậy!
“Hứa Hi Nghiên, cô có nhiều mối quan hệ lớn vậy, chỉ cần động một ngón tay là có thể giúp tôi rồi. Tôi không tham lam, có thể kiếm được tiền là được.” Vưu Vi nói tiếp: “Thân bại danh liệt hay là thu được một người bạn giường tốt, tự cô chọn lấy.”
Lúc này.
Vưu Vi là người tắt máy trước.
Vưu Vi, người này, thật sự không đáp ứng được kỳ vọng của Cố Kiều Niệm đối với anh ta.
Thủ đoạn vừa bẩn thỉu vừa đê tiện.
Hứa Hi Nghiên đứng bất động.
Tức giận đến phát run, giống như nổi điên, hét ầm lên.
“Hi Nghiên, cô bị sao vậy?”
Trợ lý ở ngoài vị tiếng động của Hứa Hi Nghiên làm cho hoảng sợ.
Lập tức gõ cửa.
Hứa Hi Nghiên tức giận mở cửa bước ra ngoài.
Bây giờ cô ta nhìn gì cũng thấy chướng mắt, một tay đã đẩy ngã trợ lý, cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài.
Đến cửa thang máy.
Cô ta đã nghe được những lời tán gẫu của phục vụ phòng.
“Cố Kiều Niệm cũng cho mấy cô tiền boa hả? Ai za, đúng là đại minh tinh, ra tay thật là hào phóng. Lúc rời đi còn nói chúng ta đã vất vả rồi, thật là lễ độ.”
“Cô ấy trông cũng xinh! Thảo nào con gái tôi lại thích cô ấy như vậy.”
Hứa Hi Nghiên nghe thấy cái tên Cố Kiều Niệm.
Trong lòng càng thêm khó chịu.
Nếu hôm đó không phải Cố Kiều Niệm cố ý muốn chỉnh cô ta thì cô ta sẽ không giả vờ bị say nắng để được đưa vào phòng y tế.
Không đến phòng bệnh, thì cô làm sao vướng vào tên rác rưởi Vưu Vi này chứ?
Đợi lát nữa…
Trong đầu Hứa Hi Nghiên đột nhiên lóe lên một cách.
Nếu mà nói về khó chơi và khó đối phó.
Vưu Vi làm sao có thể so với Cố Kiều Niệm?
Nếu như phiền phức này là do Cố Kiều Niệm rước lấy.
Vậy thì để cho cô ta tự đi giải quyết!
Hứa Hi Nghiên lập tức cảm thấy thoải mái, thậm chí còn có tâm trạng chờ xem kịch hay.
Trong lúc đó.
Vưu Vi bên này.
Anh ta nhìn những tấm hình trong điện thoại.
Một tấm lớn so với một tấm nhỏ.
Lẽ ra, Hứa Hi Nghiên không nên phối hợp với anh ta chụp những tấm hình này.
Đừng nói là chụp hình.
Hai chai rượu hôm đó, cũng không thể khiến cô ta động tình.
Là anh ta bỏ vào một số nguyên liệu vào trong hai chai rượu trước đó.
Số nguyên liệu này… Vốn là chuẩn bị cho Cố Kiều Niệm.
Ai ngờ.
Anh ta phát hiện mối quan hệ phức tạp giữ Nghiêm Trình Thành, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
Hơn nữa, anh ta không thể đến gần Cồ Kiều Niệm.
Gấp gáp tìm chỗ dựa.
Nên chỉ có thể quay lại tìm đến Hứa Hi Nghiên.
Dưới tác dụng của thuốc.
Hứa Hi Nghiên lại có thể mãnh liệt như vậy, muốn cô ta làm bất cứ điều gì cô ta cũng đồng ý.
Vẻ mặt Vưu Vi tràn đầy đắc ý.
Anh ta ngước lên, nhìn thấy ở phía xa, rất nhiều người vây quanh Cung Dịch, cũng không biết là đang làm gì.
Vưu Vi nghiến răng.
Nếu không phải vì Cung Dịch, anh ta cũng không tìm đến một người như Hứa Hi Nghiên, một thần tượng không có gia thế tốt làm hậu thuẫn.
Không được.
Anh ta tuyệt đối không thể cứ chịu những thiệt thòi như vậy được.
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải khiến cho Cung Dịch bị thương nặng mới được.
Đúng…
Còn có Cố Kiều Niệm!
Vưu Vi siết chặt nắm tay.
Nếu tôi không lấy được vậy thì cứ huỷ nó đi!
Dứt khoát ném điện thoại vào trong túi, đọc kịch bản.
Chỉ là nghĩ đến tin nhắn của Cung Dịch cô không nhịn được mà mỉm cười.
Cẩu nam nhân.
Da mặt dày thật!
Một lúc sau.
Bên phía Thần tượng quốc dân, trời chưa sáng cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho hành trình trở về.
Chuẩn bị bắt đầu giai đoạn luyện tập căng thẳng tiếp theo.
Hứa Hi Nghiên không muốn chen lấn với các thực tập sinh trên cùng một chiếc thuyền nên đã tìm lý do để ở lại.
Muốn đi cùng thuyền với Trình Nghiêm Thành và tổng đạo diễn.
Khi trợ lý ở bên ngoài đang bận rộn chuyển hành lý thì Hứa Hi Nghiên đứng trước gương nhà vệ sinh, nhìn các vết đỏ quanh cổ và trước ngực mình.
Cô ta chán ghét nhíu mày.
Trong đầu nhớ lại chuyện phiền lòng mấy hôm trước.
Hôm đó, cô ta giả vờ bị say nắng, được đưa vào phòng y tế.
Gặp được Vưu Vi đang điều trị ở đó.
Hai người trò chuyện với nhau rất nhiều.
Đêm hôm sau, sức khoẻ cả hai đã hồi phục lại, Vưu Vi chủ động mua rượu rồi tìm đến Hứa Hi Nghiên.
Gần đây, Hứa Hi Nghiên vì chuyện của Cố Kiều Niệm mà rất buồn phiền.
Đang muốn tìm ai đó để nói chuyện, cộng thêm có rượu vào lúc này.
Sau khi hai người vừa uống vừa trò chuyện, nói được một lúc thì không biết thế nào lại lăn lên giường.
Đó cũng là nguyên nhân mà hôm qua Hứa Hi Nghiên đến buổi ghi hình muộn.
“Rác rưởi, không biết chừng mực gì cả.”
Hứa Hi Nghiên nhìn vết đỏ trên cổ và trước ngực, trong lòng càng thêm tức giận.
Hai ngày nữa cô ta phải tham gia một sự kiện, không biết đến lúc đó, mấy thứ này có biến mất không nữa.
Không biến mất thì cô ta phải tiếp tục ăn mặc dè dặt.
Chắc chắn những ả tiện nhân ăn mặc hở hang kia sẽ cướp đi ánh đèn sân khấu và đầu trang báo cho mà xem!
Cô ta đang buồn bực, thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Hứa Hi Nghiên cầm lên nhìn, là Vưu Vi.
Cô ta xem thường lườm một cái rồi trực tiếp tắt máy.
Nhưng ngay sau đó Vưu Vi lại gọi lại.
Hứa Hi Nghiên lại tắt máy.
Anh ta lại gọi.
Sau nhiều lần, Hứa Hi Nghiên hoàn toàn bị chọc giận.
Cô ta nghe điện thoại: “Anh muốn làm gì?”
“Sao cô không nghe điện thoại của tôi?” Bên kia truyền đến giọng nói vô cùng đáng thương.
“Vưu Vi, chuyện ngày hôm đó là sự cố ngoài ý muốn. Tôi không có hứng thú với cậu, nên cậu cứ xem như không có gì xảy ra, được không?” Hứa Hi Nghiên kìm nén cơn giận.
“Ngoài ý muốn?” Vưu Vi trầm mặc, sau đó nở nụ cười: “Huấn luyện viên Hứa, chuyện tình ái giữa hai người, làm sao cô có thể nói không xảy ra thì nó không xảy ra được chứ? Đây là lần đầu của tôi.”
Hứa Hi Nghiên: “Cậu lừa quỷ à? Tóm lại, tôi mặc kệ là lần thứ mấy của cậu, đừng tới làm phiền tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cậu không thể lăn lộn trong giới giả trí này nữa!”
Nói xong, Hứa Hi Nghiên trực tiếp tắt máy.
“Hi Nghiên, đi thôi.” Trợ lý ở bên ngoài gõ cửa.
“Đến đây!”
Hứa Hi Nghiên bực dọc mặc áo vào.
Vừa đúng lúc cô ta muốn đi ra.
Điện thoại đột nhiên reo lên tiếng chuông thông báo.
Cô ta nhíu mày nhìn thoáng qua.
Là Vưu Vi, Hứa Hi Nghiên ấn mở ra xem, cả người như bị sét đánh trúng.
Vưu Vi một lúc gửi đến hai mươi mấy tấm ảnh.
Tất cả đều là ảnh chụp chung thân mật cùng cô ta trên giường.
Hứa Hi Nghiên vội vàng gọi lại cho anh ta.
Vưu Vi ngược lại thì vài giây sau mới nghe máy.
“Thế nào? Tôi chụp có đẹp? Ảnh chụp vô cùng ám muội của huấn luyện viên Hứa. Cô nói xem nếu như người hâm mộ nhìn thấy vẻ đáng yêu này của cô lại còn phóng đãng như vậy, họ sẽ nghĩ gì?”
Sắc mặt Hứa Hi Nghiên tái mét.
“Cậu uy hiếp tôi?”
“Hi Nghiên, cô trách tôi cũng không sao. Ai bảo tôi thích cô như vậy, muốn lấy cô cho bằng được vậy chứ?”
“Cậu đừng cho rằng tôi không biết. Người cậu muốn ăn là Cố Kiều Niệm!” Hứa Hi Nghiên cực kỳ tức giận nói.
“Hi Nghiên, tôi giữ lại mặt mũi cho cô, sao cô lại vạch trần ra vậy?” Vưu Vi nở nụ cười.
“Rốt cuộc là cậu muốn gì!” Hứa Hi Nghiên nghiến răng hỏi.
“Không muốn gì cả, chỉ là cảm thấy bản thân ở trong ngành giải trí này giống như lục bình không rễ. Không biết khi nào sẽ bị cá lớn, cá nhỏ ăn mất, tôi cần có người bảo vệ.” Vưu Vi chầm chậm nói ra: “Chỉ cần cô bằng lòng giúp tôi, nhất định tôi sẽ đi theo cô bằng cả con tim. Đối xử với cô còn tốt hơn bất kỳ người khác.”
Hứa Hi Nghiên không bao giờ ngờ được.
Trước kia ở phòng bệnh Vưu Vi cư xử nhẹ nhàng như một quý ông.
Lại có một bộ mặt đáng xấu hổ như vậy!
“Hứa Hi Nghiên, cô có nhiều mối quan hệ lớn vậy, chỉ cần động một ngón tay là có thể giúp tôi rồi. Tôi không tham lam, có thể kiếm được tiền là được.” Vưu Vi nói tiếp: “Thân bại danh liệt hay là thu được một người bạn giường tốt, tự cô chọn lấy.”
Lúc này.
Vưu Vi là người tắt máy trước.
Vưu Vi, người này, thật sự không đáp ứng được kỳ vọng của Cố Kiều Niệm đối với anh ta.
Thủ đoạn vừa bẩn thỉu vừa đê tiện.
Hứa Hi Nghiên đứng bất động.
Tức giận đến phát run, giống như nổi điên, hét ầm lên.
“Hi Nghiên, cô bị sao vậy?”
Trợ lý ở ngoài vị tiếng động của Hứa Hi Nghiên làm cho hoảng sợ.
Lập tức gõ cửa.
Hứa Hi Nghiên tức giận mở cửa bước ra ngoài.
Bây giờ cô ta nhìn gì cũng thấy chướng mắt, một tay đã đẩy ngã trợ lý, cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài.
Đến cửa thang máy.
Cô ta đã nghe được những lời tán gẫu của phục vụ phòng.
“Cố Kiều Niệm cũng cho mấy cô tiền boa hả? Ai za, đúng là đại minh tinh, ra tay thật là hào phóng. Lúc rời đi còn nói chúng ta đã vất vả rồi, thật là lễ độ.”
“Cô ấy trông cũng xinh! Thảo nào con gái tôi lại thích cô ấy như vậy.”
Hứa Hi Nghiên nghe thấy cái tên Cố Kiều Niệm.
Trong lòng càng thêm khó chịu.
Nếu hôm đó không phải Cố Kiều Niệm cố ý muốn chỉnh cô ta thì cô ta sẽ không giả vờ bị say nắng để được đưa vào phòng y tế.
Không đến phòng bệnh, thì cô làm sao vướng vào tên rác rưởi Vưu Vi này chứ?
Đợi lát nữa…
Trong đầu Hứa Hi Nghiên đột nhiên lóe lên một cách.
Nếu mà nói về khó chơi và khó đối phó.
Vưu Vi làm sao có thể so với Cố Kiều Niệm?
Nếu như phiền phức này là do Cố Kiều Niệm rước lấy.
Vậy thì để cho cô ta tự đi giải quyết!
Hứa Hi Nghiên lập tức cảm thấy thoải mái, thậm chí còn có tâm trạng chờ xem kịch hay.
Trong lúc đó.
Vưu Vi bên này.
Anh ta nhìn những tấm hình trong điện thoại.
Một tấm lớn so với một tấm nhỏ.
Lẽ ra, Hứa Hi Nghiên không nên phối hợp với anh ta chụp những tấm hình này.
Đừng nói là chụp hình.
Hai chai rượu hôm đó, cũng không thể khiến cô ta động tình.
Là anh ta bỏ vào một số nguyên liệu vào trong hai chai rượu trước đó.
Số nguyên liệu này… Vốn là chuẩn bị cho Cố Kiều Niệm.
Ai ngờ.
Anh ta phát hiện mối quan hệ phức tạp giữ Nghiêm Trình Thành, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
Hơn nữa, anh ta không thể đến gần Cồ Kiều Niệm.
Gấp gáp tìm chỗ dựa.
Nên chỉ có thể quay lại tìm đến Hứa Hi Nghiên.
Dưới tác dụng của thuốc.
Hứa Hi Nghiên lại có thể mãnh liệt như vậy, muốn cô ta làm bất cứ điều gì cô ta cũng đồng ý.
Vẻ mặt Vưu Vi tràn đầy đắc ý.
Anh ta ngước lên, nhìn thấy ở phía xa, rất nhiều người vây quanh Cung Dịch, cũng không biết là đang làm gì.
Vưu Vi nghiến răng.
Nếu không phải vì Cung Dịch, anh ta cũng không tìm đến một người như Hứa Hi Nghiên, một thần tượng không có gia thế tốt làm hậu thuẫn.
Không được.
Anh ta tuyệt đối không thể cứ chịu những thiệt thòi như vậy được.
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải khiến cho Cung Dịch bị thương nặng mới được.
Đúng…
Còn có Cố Kiều Niệm!
Vưu Vi siết chặt nắm tay.
Nếu tôi không lấy được vậy thì cứ huỷ nó đi!